Quy tắc lồng giam không ngừng co vào, là do Tôn Giả xuất thủ, mặc ngươi là thế hệ bạch ngân thì như thế nào, cho dù là thế hệ hoàng kim, cảnh giới chênh lệch quá xa cũng chết thảm.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, máu của người chết hóa thành sông, sau đó bị huyết tế, hào quang đỏ rực bay lên và thắp sáng toàn bộ sơn cốc.
- Lăng Hàn!
Lúc này, Trì Mộng Hàm nói với Lăng Hàn:
- Có câu nói ta muốn nói với ngươi.
- Ách, nếu như thích ta, ta đã sớm biết.
Lăng Hàn nói.
Trì Mộng Hàm im lặng, đã đến lúc này ngươi còn có tâm tư nói giỡn hay sao?
- Không phải!
Nàng cắn răng nói.
- Vậy ngươi muốn nói cái gì?
Lăng Hàn hiếu kì, tại sao mị lực của mình kém như thế, chẳng phải hắn luôn được Đế nữ cảm mến hay sao?
- Chi!
Sắc trư kêu lên, sắc trư ra sức đạp mạnh, nó thoát ra khỏi ngực của tiểu la lỵ tóc bạc, cũng nằm sấp trên lưng của Lăng Hàn, sau đó dùng bốn cái móng nhỏ bám chặt vào quần áo Lăng Hàn, dáng vẻ có chết cũng không buông ra.
- Con heo thối, ngươi có ý gì?
Tiểu la lỵ tóc bạc bị thương rất nặng, tại sao con sắc trư này lại bỏ mình.
- Hì hì, hiển nhiên nó cảm thấy đi theo tiểu Hàn tử sẽ có khả năng sống tiếp.
Đại Hắc Cẩu cười nói.
Lăng Hàn cảm thấy khó hiểu, hắn nói:
- Sắc trư đao thương bất nhập, chúng ta ném nó ra ngoài, nói không chừng có thể ném thủng quy tắc lồng giam này đấy.
Sắc trư lập tức biến sắc, vội vàng buông lỏng tứ chi, nó lao tới tấn công Đại Hắc Cẩu, liều mạng cắt chặt da lông Đại Hắc Cẩu.
Nó đao thương bất nhập cũng có hạn mức cao nhất, Tôn Giả xuất thủ, nó phải chết không nghi ngờ.
Oanh, sơn cốc sáng lên, vô số máu tươi đan vào nhau, bên trong ẩn chứa tinh khí sinh mệnh cường đại, còn có đạo tắc, thanh thế hiến tế vô cùng to lớn.
Đông Phương Bạch lộ ra vẻ mặt chờ mong, tuổi thọ của hắn không nhiều, lúc này hắn mới liều một phen, chỉ cần đạt được Tiên Thiên Thạch Linh, Đông Phương gia có thể đứng ở thế bất bại, nếu có thể đạt được Đế kinh, nói không chừng hắn có thể bước vào cảnh giới Thánh Nhân.
Thành Thánh, hắn sẽ thu được thọ nguyên gấp mười lần, từ đó sẽ biến thành động lực giúp hắn, hắn không quen nhìn Đế tộc, gia tộc bị ức hiếp, đều chỉ là lấy cớ.
Nhanh, sắp rồi.
Người Đông Phương gia tộc chờ mong, bọn họ đã bị trói chặt vào một chỗ, không thành công thì thành nhân.
- Ai!
Đúng lúc này, một tiếng thở dài vang lên.
Ở đâu ra?
Đông Phương Bạch sững sờ, hắn có tu vi cao nhất tại nơi này nhưng hắn không thể phát hiện tiếng thở dài phát ra ở hướng nào, tâm thần hắn run rẩy! Phải biết rằng, hắn đang thời khắc mấu chốt mưu đoạt Tiên Thiên Thạch Linh, cho nên tâm thần của hắn rất mẫn cảm, có gió thổi cỏ lay cũng sẽ kinh động tới hắn.
- Ai?
Hắn quát.
Lăng Hàn thở ra một hơi, Cát Thiên Thu lão gia tử đã sắp xuất thủ.
Hắn biết rõ lão gia tử đang ở dưới lòng đất, mà cái gọi là huyết tế khẳng định sẽ làm hắn giật mình tỉnh giấc, nhưng trong lòng của hắn không chắc chính là, Cát lão gia tử có nguyện ý quản chuyện này hay không.
Còn nữa, lão gia tử đánh thắng được Tôn Giả sao?
- Lão hủ Cát Thiên Thu.
Xoát, bóng người xuất hiện, chỉ thấy Cát Thiên Thu đã trống rỗng xuất hiện trên bầu trời, hắn cảm thán:
- Hiện tại đã không còn ai nhớ cái tên này.
Đông Phương Bạch nhìn đối phương, lão đầu này dáng vẻ khí huyết suy bại, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, thọ nguyên của đối phương đã không nhiều, có lẽ không kém hơn hắn bao nhiêu.
Tê, lão giả này tới đây cướp đoạt Tiên Thiên Thạch Linh với hắn?
Nét mặt của hắn biến thành uy nghiêm đáng sợ, Tiên Thiên Thạch Linh quan hệ tới việc hắn có thể sống thêm vài chục vạn năm nữa hay không, chi nên đây chính là mạng của hắn! Ai dám cướp thì hắn sẽ lấy mạng đối phương, hắn sẽ không tiếc tất cả đại chiến một trận.
- Đạo hữu, đây là địa bàn của Đông Phương gia, cho nên, xin ngươi thối lui đi.
Hắn từ tốn nói, hắn muốn đối phương biết khó mà lui, như vậy là tốt nhất.
Cát Thiên Thu cười cười, hắn ho khan một tiếng.
Hắn thở dài:
- Già, thực sự già rồi.
Nghe nói như thế, tâm thần của Đông Phương Bạch sinh ra cảnh báo, ngươi nói già, như vậy ngươi cường điệu quyết tâm đoạt Tiên Thiên Thạch Linh hay sao?
- Đạo hữu...
- Đầu tiên hủy cái lồng giam này thôi, tạo ra sát nghiệp quá lớn sẽ làm đất trời oán giận, hi vọng thành Thánh của ngươi sẽ mỏng manh.
Cát Thiên Thu nói, tiện tay nhấn một cái, bành bành bành, lồng giam lập tức vỡ nát..
Mọi người như trút được gánh nặng, bọn họ có cảm giác sống sót sau tai nạn, có ít người thậm chí khóc rống lên.
- Đây chính là kỳ tích ngươi chờ đợi hay sao?
Đại Hắc Cẩu, Trì Mộng Hàm đều hỏi hắn.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Không tệ.
- Móa, tiểu tử ngươi biết có người cứu giá, tại sao lại không nói, làm hại Cẩu gia khẩn trương một hồi.
Đại Hắc Cẩu dựng ngón giữa với Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười cười, kỳ thật hắn cũng không biết Cát Thiên Thu có xuất thủ hay không, hắn chỉ nắm chắc bảy thành mà thôi.
Một bên khác, Đông Phương Bạch vừa sợ vừa giận.
Giận là, quả nhiên Cát Thiên Thu nhằm vào Tiên Thiên Thạch Linh mà đến, kinh hãi là, đối phương tùy ý ấn một cái đã giải trừ thủ đoạn của hắn, thực lực còn mạnh hơn hắn quá nhiều.
- Không cần phí công khí lực.
Cát Thiên Thu lắc đầu, nói:
- Ngươi muốn Tiên Thiên Thạch Linh, nó đã sớm xuất thế từ hàng trăm triệu năm trước rồi.
- Không có khả năng!
Đông Phương Bạch tự nhiên cự tuyệt tin tưởng, bởi vì hắn đã chuẩn bị việc này từ rất lâu, hơn nữa cũng đã nghĩ thông suốt, hắn dám giết cả Đế tộc, cho nên hắn đã không có đường lui.
Cho nên, việc này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Cát Thiên Thu cười cười:
- Lão hủ đã ở bên dưới nhiều năm như vậy, phải hay không phải, ta tự nhiên biết rõ hơn ngươi.
Đông Phương Bạch bộc phát sát khí:
- Là đánh cắp Tiên Thiên Thạch Linh của bản tôn?
Đôi mắt hắn đỏ rực, hắn đã nổi điên.
Đây là tự nhiên, Tiên Thiên Thạch Linh liên quan tới vận mệnh của Đông Phương gia, còn có mộng đẹp kéo dài tính mạng của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để xảy ra ngoài ý muốn.
Oanh!
Đông Phương Bạch giết tới, thân thể hắn bay lên không, hưu hưu hưu, phía sau hắn không ngừng xuất hiện ánh sáng đan vào thành phiến, giống như lông vũ của loài chim, mỹ lệ không gì sánh được, nhưng chỉ trong nháy mắt ánh sáng thay đổi phương hướng và bay thẳng về hướng Cát Thiên Thu.
Tất cả đều là đạo tắc tạo thành, bổ sung năng lượng tầng thứ cao, đáng sợ tới mức không nói thành lời.
Ngay cả Đế tử cũng hít khí lạnh, cho dù bọn họ có Thế Tử Phù thì thế nào, chỉ sợ vừa mới “phục sinh” cũng sẽ bị lông vũ oanh sát, có bao nhiêu cơ hội sống lại cũng không đủ.
Đây chính là Tôn Giả, bọn họ rất khủng khiếp.
Cát Thiên Thu lắc đầu thở dài, hắn duỗi bàn tay khô quắt ấn một cái.
Tất cả công kích của hắn đều tan thành mây khói.
- Cái gì!
Đông Phương Bạch hoảng sợ, đây là thực lực kinh khủng cỡ nào?
Hắn là Tôn Giả nhị tinh, người ta dễ dàng hóa giải công kích của hắn, chí ít cũng phải là Tôn Giả lục tinh thất tinh.
- Không, bản tôn tuyệt đối không giao Tiên Thiên Thạch Linh cho bất cứ kẻ nào!
Hắn hét lớn và làm ra cử chỉ điên rồ.
Oanh, hắn lần nữa hướng về Cát Thiên Thu đánh tới.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, máu của người chết hóa thành sông, sau đó bị huyết tế, hào quang đỏ rực bay lên và thắp sáng toàn bộ sơn cốc.
- Lăng Hàn!
Lúc này, Trì Mộng Hàm nói với Lăng Hàn:
- Có câu nói ta muốn nói với ngươi.
- Ách, nếu như thích ta, ta đã sớm biết.
Lăng Hàn nói.
Trì Mộng Hàm im lặng, đã đến lúc này ngươi còn có tâm tư nói giỡn hay sao?
- Không phải!
Nàng cắn răng nói.
- Vậy ngươi muốn nói cái gì?
Lăng Hàn hiếu kì, tại sao mị lực của mình kém như thế, chẳng phải hắn luôn được Đế nữ cảm mến hay sao?
- Chi!
Sắc trư kêu lên, sắc trư ra sức đạp mạnh, nó thoát ra khỏi ngực của tiểu la lỵ tóc bạc, cũng nằm sấp trên lưng của Lăng Hàn, sau đó dùng bốn cái móng nhỏ bám chặt vào quần áo Lăng Hàn, dáng vẻ có chết cũng không buông ra.
- Con heo thối, ngươi có ý gì?
Tiểu la lỵ tóc bạc bị thương rất nặng, tại sao con sắc trư này lại bỏ mình.
- Hì hì, hiển nhiên nó cảm thấy đi theo tiểu Hàn tử sẽ có khả năng sống tiếp.
Đại Hắc Cẩu cười nói.
Lăng Hàn cảm thấy khó hiểu, hắn nói:
- Sắc trư đao thương bất nhập, chúng ta ném nó ra ngoài, nói không chừng có thể ném thủng quy tắc lồng giam này đấy.
Sắc trư lập tức biến sắc, vội vàng buông lỏng tứ chi, nó lao tới tấn công Đại Hắc Cẩu, liều mạng cắt chặt da lông Đại Hắc Cẩu.
Nó đao thương bất nhập cũng có hạn mức cao nhất, Tôn Giả xuất thủ, nó phải chết không nghi ngờ.
Oanh, sơn cốc sáng lên, vô số máu tươi đan vào nhau, bên trong ẩn chứa tinh khí sinh mệnh cường đại, còn có đạo tắc, thanh thế hiến tế vô cùng to lớn.
Đông Phương Bạch lộ ra vẻ mặt chờ mong, tuổi thọ của hắn không nhiều, lúc này hắn mới liều một phen, chỉ cần đạt được Tiên Thiên Thạch Linh, Đông Phương gia có thể đứng ở thế bất bại, nếu có thể đạt được Đế kinh, nói không chừng hắn có thể bước vào cảnh giới Thánh Nhân.
Thành Thánh, hắn sẽ thu được thọ nguyên gấp mười lần, từ đó sẽ biến thành động lực giúp hắn, hắn không quen nhìn Đế tộc, gia tộc bị ức hiếp, đều chỉ là lấy cớ.
Nhanh, sắp rồi.
Người Đông Phương gia tộc chờ mong, bọn họ đã bị trói chặt vào một chỗ, không thành công thì thành nhân.
- Ai!
Đúng lúc này, một tiếng thở dài vang lên.
Ở đâu ra?
Đông Phương Bạch sững sờ, hắn có tu vi cao nhất tại nơi này nhưng hắn không thể phát hiện tiếng thở dài phát ra ở hướng nào, tâm thần hắn run rẩy! Phải biết rằng, hắn đang thời khắc mấu chốt mưu đoạt Tiên Thiên Thạch Linh, cho nên tâm thần của hắn rất mẫn cảm, có gió thổi cỏ lay cũng sẽ kinh động tới hắn.
- Ai?
Hắn quát.
Lăng Hàn thở ra một hơi, Cát Thiên Thu lão gia tử đã sắp xuất thủ.
Hắn biết rõ lão gia tử đang ở dưới lòng đất, mà cái gọi là huyết tế khẳng định sẽ làm hắn giật mình tỉnh giấc, nhưng trong lòng của hắn không chắc chính là, Cát lão gia tử có nguyện ý quản chuyện này hay không.
Còn nữa, lão gia tử đánh thắng được Tôn Giả sao?
- Lão hủ Cát Thiên Thu.
Xoát, bóng người xuất hiện, chỉ thấy Cát Thiên Thu đã trống rỗng xuất hiện trên bầu trời, hắn cảm thán:
- Hiện tại đã không còn ai nhớ cái tên này.
Đông Phương Bạch nhìn đối phương, lão đầu này dáng vẻ khí huyết suy bại, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, thọ nguyên của đối phương đã không nhiều, có lẽ không kém hơn hắn bao nhiêu.
Tê, lão giả này tới đây cướp đoạt Tiên Thiên Thạch Linh với hắn?
Nét mặt của hắn biến thành uy nghiêm đáng sợ, Tiên Thiên Thạch Linh quan hệ tới việc hắn có thể sống thêm vài chục vạn năm nữa hay không, chi nên đây chính là mạng của hắn! Ai dám cướp thì hắn sẽ lấy mạng đối phương, hắn sẽ không tiếc tất cả đại chiến một trận.
- Đạo hữu, đây là địa bàn của Đông Phương gia, cho nên, xin ngươi thối lui đi.
Hắn từ tốn nói, hắn muốn đối phương biết khó mà lui, như vậy là tốt nhất.
Cát Thiên Thu cười cười, hắn ho khan một tiếng.
Hắn thở dài:
- Già, thực sự già rồi.
Nghe nói như thế, tâm thần của Đông Phương Bạch sinh ra cảnh báo, ngươi nói già, như vậy ngươi cường điệu quyết tâm đoạt Tiên Thiên Thạch Linh hay sao?
- Đạo hữu...
- Đầu tiên hủy cái lồng giam này thôi, tạo ra sát nghiệp quá lớn sẽ làm đất trời oán giận, hi vọng thành Thánh của ngươi sẽ mỏng manh.
Cát Thiên Thu nói, tiện tay nhấn một cái, bành bành bành, lồng giam lập tức vỡ nát..
Mọi người như trút được gánh nặng, bọn họ có cảm giác sống sót sau tai nạn, có ít người thậm chí khóc rống lên.
- Đây chính là kỳ tích ngươi chờ đợi hay sao?
Đại Hắc Cẩu, Trì Mộng Hàm đều hỏi hắn.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Không tệ.
- Móa, tiểu tử ngươi biết có người cứu giá, tại sao lại không nói, làm hại Cẩu gia khẩn trương một hồi.
Đại Hắc Cẩu dựng ngón giữa với Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười cười, kỳ thật hắn cũng không biết Cát Thiên Thu có xuất thủ hay không, hắn chỉ nắm chắc bảy thành mà thôi.
Một bên khác, Đông Phương Bạch vừa sợ vừa giận.
Giận là, quả nhiên Cát Thiên Thu nhằm vào Tiên Thiên Thạch Linh mà đến, kinh hãi là, đối phương tùy ý ấn một cái đã giải trừ thủ đoạn của hắn, thực lực còn mạnh hơn hắn quá nhiều.
- Không cần phí công khí lực.
Cát Thiên Thu lắc đầu, nói:
- Ngươi muốn Tiên Thiên Thạch Linh, nó đã sớm xuất thế từ hàng trăm triệu năm trước rồi.
- Không có khả năng!
Đông Phương Bạch tự nhiên cự tuyệt tin tưởng, bởi vì hắn đã chuẩn bị việc này từ rất lâu, hơn nữa cũng đã nghĩ thông suốt, hắn dám giết cả Đế tộc, cho nên hắn đã không có đường lui.
Cho nên, việc này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Cát Thiên Thu cười cười:
- Lão hủ đã ở bên dưới nhiều năm như vậy, phải hay không phải, ta tự nhiên biết rõ hơn ngươi.
Đông Phương Bạch bộc phát sát khí:
- Là đánh cắp Tiên Thiên Thạch Linh của bản tôn?
Đôi mắt hắn đỏ rực, hắn đã nổi điên.
Đây là tự nhiên, Tiên Thiên Thạch Linh liên quan tới vận mệnh của Đông Phương gia, còn có mộng đẹp kéo dài tính mạng của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để xảy ra ngoài ý muốn.
Oanh!
Đông Phương Bạch giết tới, thân thể hắn bay lên không, hưu hưu hưu, phía sau hắn không ngừng xuất hiện ánh sáng đan vào thành phiến, giống như lông vũ của loài chim, mỹ lệ không gì sánh được, nhưng chỉ trong nháy mắt ánh sáng thay đổi phương hướng và bay thẳng về hướng Cát Thiên Thu.
Tất cả đều là đạo tắc tạo thành, bổ sung năng lượng tầng thứ cao, đáng sợ tới mức không nói thành lời.
Ngay cả Đế tử cũng hít khí lạnh, cho dù bọn họ có Thế Tử Phù thì thế nào, chỉ sợ vừa mới “phục sinh” cũng sẽ bị lông vũ oanh sát, có bao nhiêu cơ hội sống lại cũng không đủ.
Đây chính là Tôn Giả, bọn họ rất khủng khiếp.
Cát Thiên Thu lắc đầu thở dài, hắn duỗi bàn tay khô quắt ấn một cái.
Tất cả công kích của hắn đều tan thành mây khói.
- Cái gì!
Đông Phương Bạch hoảng sợ, đây là thực lực kinh khủng cỡ nào?
Hắn là Tôn Giả nhị tinh, người ta dễ dàng hóa giải công kích của hắn, chí ít cũng phải là Tôn Giả lục tinh thất tinh.
- Không, bản tôn tuyệt đối không giao Tiên Thiên Thạch Linh cho bất cứ kẻ nào!
Hắn hét lớn và làm ra cử chỉ điên rồ.
Oanh, hắn lần nữa hướng về Cát Thiên Thu đánh tới.
/5357
|