Lần này đi thám hiểm rất thuận lợi, mở ra cấm chế, bên trong chính là kho hàng Nguyên Đạo thạch rất lớn, chia cắt xong liền bỏ chạy. Nhưng cũng có thể sẽ có khó khăn, không biết gặp được nguy hiểm gì.
Cho nên, Lăng Hàn và Đinh Thụ đều đi tạm dừng tiếp chiến, vạn nhất thực sự gặp được tình huống gì, bọn họ cũng có thể sử dụng cái cớ “bế quan” để thoái thác trách nhiệm.
Nhưng bọn họ vừa mới đi Hắc Ám sa trường, còn không đưa ra yêu cầu xin giúp đỡ thì nhận được thông báo xuất chiến.
Đối thủ chính là bản thân bọn họ.
- Thú vị.
Đinh Thụ tươi cười:
- Lăng Hàn, ta vẫn muốn luận bàn chân chính với ngươi.
Lăng Hàn thu được thông tri, nếu lúc này ngưng chiến sẽ là cố ý tránh chiến, sẽ đưa vào hạn mức ba lần.
- Tốt.
Hắn gật đầu, hắn cũng không thiếu chút thời gian này.
- Nha, chính là xế chiều hôm nay.
Đinh Thụ vỗ vỗ vai Lăng Hàn:
- Ta cũng sẽ không nhường, nếu ngươi quá yếu sẽ thua rất khó coi.
- Yên tâm, người thua là ngươi.
Lăng Hàn cũng vỗ vỗ vai Đinh Thụ.
Hai người hiện tại có quan hệ hợp tác, nhưng với thiên phú cực cao của bọn họ, tương lai tất nhiên là đối thủ cạnh tranh Đế vị mạnh mẽ nhất, có lẽ, bọn họ chiến đấu với nhau cả đời, thẳng đến khi người nào đó thành Đế mới thôi.
Giống như Lăng Thiên Tổ Vương và Cửu Dương Thánh Nhân năm đó, bọn họ một đường đánh với nhau, lẫn nhau có thắng bại, không đến một khắc cuối cùng thật sự không biết ai sẽ thắng.
- Vậy thì chờ mong cuộc chiến buổi chiều.
- Cũng thế.
Hai người không có trở về, đều nghỉ ngơi trong Hắc Ám sa trường, điều chỉnh một chút trạng thái, dù sao đối thủ rất mạnh.
Rất nhanh, thời gian đã tới buổi chiều.
Hắc Ám sa trường tương đối xem trọng hai người bọn họ, các khu vực chiến đấu khác đều trống không, từ đó hai người có thể buông tay buông chân thỏa thích xuất thủ.
Nhận được tin tức, đám người lập tức tụ tập.
Lăng Hàn mạnh mẽ đã sớm chứng minh qua chiến tích, thậm chí có được danh xưng Nhất Quyền Vương Giả, mà Đinh Thụ cũng bất phàm, sau khi tiến vào Hắc Ám sa trường vẫn chưa thua một lần.
Nhưng mà, hai người gặp nhau hôm nay nhất định có một người sẽ bại, phá đi kim thân bất bại.
Trên khán đài, mọi người cùng nhau hò hét điên cuồng.
Tổ Ngõa An, Di Thanh Điệp và các nhị thế tổ đỉnh cấp đều xuất hiện, bọn họ đều mang theo tâm tư.
Lăng Hàn và Đinh Thụ đứng cách nhau mười trượng dáng vẻ thản nhiên như không có việc gì xảy ra.
- Tới đi.
Đinh Thụ nói, sau đó hắn thay đổi dáng vẻ bất cần đời, hắn tỏa ra chiến ý hừng hực, đạo tắc cụ thể hóa, sau lưng xuất hiện gốc đại thụ màu xanh tỏa ra uy áp đáng sợ.
Còn chưa xuất thủ đâu, chỉ khí thế đè ép đã làm sắc mặt vô số người khó coi, bọn họ muốn thổ huyết.
Quá mạnh!
Lăng Hàn bình thản, hắn phát động nhãn thuật dò xét Đinh Thụ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Rất nhanh, hắn tươi cười cổ quái.
Bởi vì Đinh Thụ chỉ là Chân Ngã đệ tứ hình!
Tại sao kém hơn hắn một tiểu cảnh giới?
Cũng bình thường, bởi vì Lăng Hàn còn tiến vào nơi này trước Đinh Thụ một năm, mà một năm này đã giúp hắn từ đệ tam hình bước vào đệ tứ hình, đặt ở bên ngoài, luyện hóa nhiều thiên tài địa bảo cũng không nhanh như thế.
Đoán chừng Đế tộc cũng phải hạ vốn gốc mới có thể làm được, nhưng Phật tộc Bắc Thiên vực chỉ có thể nói là thế lực Thánh cấp, tự nhiên không thể nào làm được.
Cho nên, cảnh giới Đinh Thụ bị Lăng Hàn bỏ lại đằng sau, mặc dù chỉ là một tiểu cảnh giới.
Nhưng tu vi thấp hơn Lăng Hàn, còn muốn chiến thắng hắn, nói đùa sao?
Quên đi.
Lăng Hàn áp chế tu vi một lần, cũng không thể ức hiếp người ta, vậy thì áp chế lực lượng nguyên thủy tương đương với Đinh Thụ.
- Đến!
Đinh Thụ xuất thủ, đạo tắc sau lưng chập chờn, hưu hưu hưu, vô số lá cây hóa thành phi tiêu quét qua Lăng Hàn.
Những lá cây này đều là do đạo tắc hình thành, nếu như bị cắt trúng, tuyệt đối sẽ thương cân động cốt.
Người xem nhìn thấy lá cây bay về phía bọn họ, cả một đám gặp phải tai nạn.
Dưới Hóa Linh không có ai ngăn cản được.
Nhưng Lăng Hàn chắp tay sau lưng, hắn mở màn sáng tinh thần.
Tê, ngươi nghĩ như vậy là có thể ngăn cản hay sao?
Tất cả mọi người kinh ngạc, Lăng Hàn quá tự phụ.
Hưu hưu hưu, lá cây do đạo tắc biến thành đánh vào hộ thuẫn, ngay sau đó màn sáng run rẩy, mặc dù màn sáng tinh thần trâu bò cũng bị đánh nát nhanh chóng.
Dư lực vẫn đánh vào người Lăng Hàn, bành bành bành, tia sáng xuất hiện.
Cái gì?
Tất cả mọi người há hốc mồm, chỉ thấy Lăng Hàn đứng cao ngạo bất động, hắn giống như thành lũy khủng bố đứng sừng sững trong thiên địa.
Có màn sáng tinh thần ngăn cản, lực công kích không vượt qua sáu trọng thiên, Đinh Thụ làm sao có thể làm hắn bị thương chứ?
Đinh Thụ sẽ không để ý, nếu công kích đơn giản như vậy mà Lăng Hàn cũng đỡ không nổi, hắn xứng là đối thủ của mình hay sao?
Giết!
Hắn thả người lao tới tấn công Lăng Hàn.
Bành!
Lăng Hàn tiếp một kích, thân thể lui về phía sau vài bước.
- Ha ha, không nghĩ tới sao?
Đinh Thụ cười to.
Lăng Hàn gật đầu:
- Thật không nghĩ tới ngươi cũng trở thành thể tu!
Hắn không nghĩ tới Đinh Thụ lại tu hành thể thuật đuổi kịp tu vi, cho nên, hắn đánh ra lực lượng yếu một chút, cho nên ăn thiệt thòi trước Đinh Thụ.
- Nếu không phải như thế, vì sao tu vi của ta tăng lên chậm như thế!
Đinh Thụ nói, sau đó hắn nhíu mày:
- Vì cái gì lực lượng của ngươi yếu hơn ta? A, ngươi cố ý áp chế lực lượng sao?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Thật xấu hổ, ta đã là đệ ngũ hình.
Đinh Thụ buồn bực, hắn muốn đánh một trận vui sướng, nhưng Lăng Hàn áp chế tu vi, như vậy có ý gì?
- Không đánh.
Hắn rất tùy hứng, trực tiếp xoay người rời đi:
- Trận chiến này xem như ta thua, chờ chúng ta cảnh giới tương tự sẽ tái chiến.
Lăng Hàn thở dài, hắn vốn định áp chế cảnh giới luận bàn với Đinh Thụ một lần, không nghĩ tới đối phương lại bù xong thể thuật, từ đó làm hắn tính sai lầm, chỉ có hai chiêu là xong việc.
Cũng được, về sau tái chiến.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn cũng rời khỏi Hắc Ám sa trường, lưu lại một đám khán giả ngây người.
Kết thúc như vậy sao?
Các ngươi làm cái gì vậy?
Cũng bởi vì như thế, Lăng Hàn cùng Đinh Thụ yêu cầu xin ngưng chiến cũng không được thông qua, ngược lại còn đưa ra thông điệp, nếu bọn họ ngưng chiến, vậy sau không cần xuất hiện trong Hắc Ám sa trường nữa, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi Tử Vong thành.
Không có biện pháp, Lăng Hàn cùng Đinh Thụ đành phải quyết định tạm hoãn kế hoạch.
Đúng lúc này, lại có một thiên tài vô cùng cao minh tới Tử Vong thành.
Bích Lạc Đế tộc, Hàn Đế.
Đây là người nổi bật trong thế hệ bạch ngân, vừa tiến vào Hắc Ám sa trường đã yêu cầu chiến đấu với Lăng Hàn, kích hắn đánh sinh tử, trong lời nói còn mang theo khinh miệt không gì sánh được.
Hàn Đế, lấy Đế làm tên, hắn tự tin có thể thấy được rõ ràng.
Cho nên, Lăng Hàn và Đinh Thụ đều đi tạm dừng tiếp chiến, vạn nhất thực sự gặp được tình huống gì, bọn họ cũng có thể sử dụng cái cớ “bế quan” để thoái thác trách nhiệm.
Nhưng bọn họ vừa mới đi Hắc Ám sa trường, còn không đưa ra yêu cầu xin giúp đỡ thì nhận được thông báo xuất chiến.
Đối thủ chính là bản thân bọn họ.
- Thú vị.
Đinh Thụ tươi cười:
- Lăng Hàn, ta vẫn muốn luận bàn chân chính với ngươi.
Lăng Hàn thu được thông tri, nếu lúc này ngưng chiến sẽ là cố ý tránh chiến, sẽ đưa vào hạn mức ba lần.
- Tốt.
Hắn gật đầu, hắn cũng không thiếu chút thời gian này.
- Nha, chính là xế chiều hôm nay.
Đinh Thụ vỗ vỗ vai Lăng Hàn:
- Ta cũng sẽ không nhường, nếu ngươi quá yếu sẽ thua rất khó coi.
- Yên tâm, người thua là ngươi.
Lăng Hàn cũng vỗ vỗ vai Đinh Thụ.
Hai người hiện tại có quan hệ hợp tác, nhưng với thiên phú cực cao của bọn họ, tương lai tất nhiên là đối thủ cạnh tranh Đế vị mạnh mẽ nhất, có lẽ, bọn họ chiến đấu với nhau cả đời, thẳng đến khi người nào đó thành Đế mới thôi.
Giống như Lăng Thiên Tổ Vương và Cửu Dương Thánh Nhân năm đó, bọn họ một đường đánh với nhau, lẫn nhau có thắng bại, không đến một khắc cuối cùng thật sự không biết ai sẽ thắng.
- Vậy thì chờ mong cuộc chiến buổi chiều.
- Cũng thế.
Hai người không có trở về, đều nghỉ ngơi trong Hắc Ám sa trường, điều chỉnh một chút trạng thái, dù sao đối thủ rất mạnh.
Rất nhanh, thời gian đã tới buổi chiều.
Hắc Ám sa trường tương đối xem trọng hai người bọn họ, các khu vực chiến đấu khác đều trống không, từ đó hai người có thể buông tay buông chân thỏa thích xuất thủ.
Nhận được tin tức, đám người lập tức tụ tập.
Lăng Hàn mạnh mẽ đã sớm chứng minh qua chiến tích, thậm chí có được danh xưng Nhất Quyền Vương Giả, mà Đinh Thụ cũng bất phàm, sau khi tiến vào Hắc Ám sa trường vẫn chưa thua một lần.
Nhưng mà, hai người gặp nhau hôm nay nhất định có một người sẽ bại, phá đi kim thân bất bại.
Trên khán đài, mọi người cùng nhau hò hét điên cuồng.
Tổ Ngõa An, Di Thanh Điệp và các nhị thế tổ đỉnh cấp đều xuất hiện, bọn họ đều mang theo tâm tư.
Lăng Hàn và Đinh Thụ đứng cách nhau mười trượng dáng vẻ thản nhiên như không có việc gì xảy ra.
- Tới đi.
Đinh Thụ nói, sau đó hắn thay đổi dáng vẻ bất cần đời, hắn tỏa ra chiến ý hừng hực, đạo tắc cụ thể hóa, sau lưng xuất hiện gốc đại thụ màu xanh tỏa ra uy áp đáng sợ.
Còn chưa xuất thủ đâu, chỉ khí thế đè ép đã làm sắc mặt vô số người khó coi, bọn họ muốn thổ huyết.
Quá mạnh!
Lăng Hàn bình thản, hắn phát động nhãn thuật dò xét Đinh Thụ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Rất nhanh, hắn tươi cười cổ quái.
Bởi vì Đinh Thụ chỉ là Chân Ngã đệ tứ hình!
Tại sao kém hơn hắn một tiểu cảnh giới?
Cũng bình thường, bởi vì Lăng Hàn còn tiến vào nơi này trước Đinh Thụ một năm, mà một năm này đã giúp hắn từ đệ tam hình bước vào đệ tứ hình, đặt ở bên ngoài, luyện hóa nhiều thiên tài địa bảo cũng không nhanh như thế.
Đoán chừng Đế tộc cũng phải hạ vốn gốc mới có thể làm được, nhưng Phật tộc Bắc Thiên vực chỉ có thể nói là thế lực Thánh cấp, tự nhiên không thể nào làm được.
Cho nên, cảnh giới Đinh Thụ bị Lăng Hàn bỏ lại đằng sau, mặc dù chỉ là một tiểu cảnh giới.
Nhưng tu vi thấp hơn Lăng Hàn, còn muốn chiến thắng hắn, nói đùa sao?
Quên đi.
Lăng Hàn áp chế tu vi một lần, cũng không thể ức hiếp người ta, vậy thì áp chế lực lượng nguyên thủy tương đương với Đinh Thụ.
- Đến!
Đinh Thụ xuất thủ, đạo tắc sau lưng chập chờn, hưu hưu hưu, vô số lá cây hóa thành phi tiêu quét qua Lăng Hàn.
Những lá cây này đều là do đạo tắc hình thành, nếu như bị cắt trúng, tuyệt đối sẽ thương cân động cốt.
Người xem nhìn thấy lá cây bay về phía bọn họ, cả một đám gặp phải tai nạn.
Dưới Hóa Linh không có ai ngăn cản được.
Nhưng Lăng Hàn chắp tay sau lưng, hắn mở màn sáng tinh thần.
Tê, ngươi nghĩ như vậy là có thể ngăn cản hay sao?
Tất cả mọi người kinh ngạc, Lăng Hàn quá tự phụ.
Hưu hưu hưu, lá cây do đạo tắc biến thành đánh vào hộ thuẫn, ngay sau đó màn sáng run rẩy, mặc dù màn sáng tinh thần trâu bò cũng bị đánh nát nhanh chóng.
Dư lực vẫn đánh vào người Lăng Hàn, bành bành bành, tia sáng xuất hiện.
Cái gì?
Tất cả mọi người há hốc mồm, chỉ thấy Lăng Hàn đứng cao ngạo bất động, hắn giống như thành lũy khủng bố đứng sừng sững trong thiên địa.
Có màn sáng tinh thần ngăn cản, lực công kích không vượt qua sáu trọng thiên, Đinh Thụ làm sao có thể làm hắn bị thương chứ?
Đinh Thụ sẽ không để ý, nếu công kích đơn giản như vậy mà Lăng Hàn cũng đỡ không nổi, hắn xứng là đối thủ của mình hay sao?
Giết!
Hắn thả người lao tới tấn công Lăng Hàn.
Bành!
Lăng Hàn tiếp một kích, thân thể lui về phía sau vài bước.
- Ha ha, không nghĩ tới sao?
Đinh Thụ cười to.
Lăng Hàn gật đầu:
- Thật không nghĩ tới ngươi cũng trở thành thể tu!
Hắn không nghĩ tới Đinh Thụ lại tu hành thể thuật đuổi kịp tu vi, cho nên, hắn đánh ra lực lượng yếu một chút, cho nên ăn thiệt thòi trước Đinh Thụ.
- Nếu không phải như thế, vì sao tu vi của ta tăng lên chậm như thế!
Đinh Thụ nói, sau đó hắn nhíu mày:
- Vì cái gì lực lượng của ngươi yếu hơn ta? A, ngươi cố ý áp chế lực lượng sao?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Thật xấu hổ, ta đã là đệ ngũ hình.
Đinh Thụ buồn bực, hắn muốn đánh một trận vui sướng, nhưng Lăng Hàn áp chế tu vi, như vậy có ý gì?
- Không đánh.
Hắn rất tùy hứng, trực tiếp xoay người rời đi:
- Trận chiến này xem như ta thua, chờ chúng ta cảnh giới tương tự sẽ tái chiến.
Lăng Hàn thở dài, hắn vốn định áp chế cảnh giới luận bàn với Đinh Thụ một lần, không nghĩ tới đối phương lại bù xong thể thuật, từ đó làm hắn tính sai lầm, chỉ có hai chiêu là xong việc.
Cũng được, về sau tái chiến.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn cũng rời khỏi Hắc Ám sa trường, lưu lại một đám khán giả ngây người.
Kết thúc như vậy sao?
Các ngươi làm cái gì vậy?
Cũng bởi vì như thế, Lăng Hàn cùng Đinh Thụ yêu cầu xin ngưng chiến cũng không được thông qua, ngược lại còn đưa ra thông điệp, nếu bọn họ ngưng chiến, vậy sau không cần xuất hiện trong Hắc Ám sa trường nữa, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi Tử Vong thành.
Không có biện pháp, Lăng Hàn cùng Đinh Thụ đành phải quyết định tạm hoãn kế hoạch.
Đúng lúc này, lại có một thiên tài vô cùng cao minh tới Tử Vong thành.
Bích Lạc Đế tộc, Hàn Đế.
Đây là người nổi bật trong thế hệ bạch ngân, vừa tiến vào Hắc Ám sa trường đã yêu cầu chiến đấu với Lăng Hàn, kích hắn đánh sinh tử, trong lời nói còn mang theo khinh miệt không gì sánh được.
Hàn Đế, lấy Đế làm tên, hắn tự tin có thể thấy được rõ ràng.
/5357
|