Lăng Hàn nhảy ra xe ngựa, chỉ thấy trên bầu trời xa xăm, đang có hai người ác chiến.
Thân thể phi hành, chí ít là Sinh Hoa Cảnh.
Cách rất xa, Lăng Hàn tự nhiên không cảm ứng được khí tức của hai người, cũng không biết cảnh giới của bọn họ, nhưng lấy thị lực của hắn, chỉ đảo qua một chút liền có thể thấy rõ tướng mạo của hai người, đều hơn hai mươi tuổi, cực kỳ trẻ tuổi.
Cái này không phải nhìn qua tuổi trẻ, mà là thật trẻ tuổi, tinh lực bàng bạc phóng lên trời, cho thấy sức sống kinh người của bọn họ.
Ầm!
Hai người oanh một cái, một người dùng đao, một người dùng kiếm, đều có mười chín đạo đao khí kiếm khí ngang dọc, thật giống như muốn chém ra thiên địa vậy, cực kỳ đáng sợ.
Lăng Hàn khiếp sợ, hắn cũng chỉ nắm giữ mười chín đạo kiếm khí mà thôi, mà hai người giữa bầu trời đều không thua hắn.
Đây cũng quá khéo đi, trên đường cũng có thể gặp phải loại cao thủ trẻ tuổi này?
Có điều, dòng máu của hắn sôi trào, chiến ý trùng thiên, rất muốn đi tới kích đấu một phen.
Ầm! Ầm! Ầm!
Giữa bầu trời, hai cao thủ trẻ tuổi sử dụng hết kỳ chiêu, ý chí võ đạo lộ liễu, có thể dễ dàng chấn ngất một tên Thần Thai Cảnh. Sinh Hoa Cảnh mở ra tiên hoa võ đạo, có thể xúc động thiên địa linh khí bổ trợ công kích, bởi vậy lực phá hoại của bọn họ cũng vô cùng đáng sợ, cho dù khai chiến ở trên bầu trời, nhưng gợn sóng chiến đấu cũng có thể dễ dàng lột bỏ ngọn núi, như mạt nhật hàng lâm.
Oành, một ngọn núi bay tới, vừa vặn đập về phía đỉnh đầu của Lăng Hàn, bị hắn vung kiếm chém, ngọn núi phân hai bên đập xuống, oành oành, dưới lực va đập đáng sợ, mặt đất như trải thảm run rẩy.
Lăng Hàn nhất thời tìm được lý do chiến đấu, vèo, hắn cũng phi thân vào không trung, quát to:
- Hai tiểu tử khốn kiếp, dám cầm thạch đầu đập tiểu gia, xem kiếm!
Hắn chém ra một chiêu kiếm, đồng thời công kích hai người kia.
Hai người này đang đánh hừng hực, hoàn toàn không nghĩ tới có người thứ ba chen chân, ai cũng giận dữ. Nhưng chiêu kiếm của Lăng Hàn quá mạnh, bọn họ không thể không chống đỡ, đều tạm thời từ bỏ chiến đấu, chống đỡ công kích của Lăng Hàn.
Oành!
Hai thiên tài liên thủ, sức chiến đấu này thật đáng sợ, dù Lăng Hàn rất yêu nghiệt cũng bị đẩy lui.
Nhưng chiến ý của Lăng Hàn càng mạnh, hai người này đều là Sinh Hoa tầng bảy, so với Sinh Hoa tầng hai của hắn thì ròng rã cao hơn năm cảnh giới, bất quá sức chiến đấu của bọn họ lại cách biệt không có mấy, đối thủ như vậy quá khó được.
Hắn đâu chịu từ bỏ, thật vất vả tìm được lý do nhúng tay, sao có thể bỏ qua chứ. Hắn hét dài một tiếng, vận chuyển Quỷ Tiên Bộ, triển khai Bát Hoang A Tị Kiếm, chính là thức cuối cùng, như Atula thân ở địa ngục, sát khí trùng thiên.
Hai người kia vừa giận vừa sợ, mình đang đánh tận hứng, lại bị người đánh gãy.
- Trước giết tiểu tử này, sẽ phân thắng bại với ngươi!
- Được!
Hai người nhất trí, liên thủ công về phía Lăng Hàn.
Oanh, một người dùng kiếm, xúc động lên hỏa diễm vô tận, một người dùng đao, vạn đạo kim quang tùy ý, cực kỳ ác liệt. Hai thiên tài này, bất luận người nào cũng có thể quét ngang Sinh Hoa Cảnh bình thường, hiện tại hai người liên thủ, vậy thì càng thêm đáng sợ.
Mạnh như Lăng Hàn cũng bị áp chế, nhưng cái này lại làm cho Lăng Hàn càng thêm hưng phấn, triển khai Quỷ Tiên Bộ, Bát Hoang A Tị Kiếm căn bản không thay đổi thủ thế, mà công kích ác liệt.
Hai người kia vốn có tâm nhanh chóng giải quyết Lăng Hàn, sau đó thoải mái chiến một trận, nhưng đánh một lúc, bọn họ cũng bị kích thích ra chiến ý, không chỉ toàn lực ứng phó, tư thế liên thủ cũng tan rã, biến thành ba bên hỗn chiến.
Bọn họ là thiên tài, đều tự tin bản thân vô địch cùng cấp, bởi vậy căn bản khinh thường liên thủ với người khác đến chiến thắng một cao thủ khác.
Giữa bầu trời, ác chiến hừng hực, hỏa vũ, kim quang dồn dập bay xuống, như là diệt thế.
Chư Toàn Nhi tạo ra một tấm thuẫn phòng ngự, tuy nàng chỉ mới Thần Thai tầng bảy, nhưng chống đối dư âm chiến đấu của Sinh Hoa Cảnh là thừa sức.
Hổ Nữu nhìn mà hưng phấn, không ngừng nhe răng, tựa hồ cũng muốn gia nhập chiến đấu. Hách Liên Tầm Tuyết thì kinh hoàng nói:
- Lăng Hàn có thể bị thương hay không?
- Ha ha, bị thương cũng đáng đời, ai bảo tự hắn xông lên.
Ân Hồng cười trên sự đau khổ của người khác nói.
- Ngươi là người xấu!
Hách Liên Tầm Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
- Lão nương ngực lớn, là có thể làm người xấu!
Ân Hồng chống nạnh đứng trước mặt Hách Liên Tầm Tuyết, còn cố ý ưỡn ngực, làm cho Hách Liên Tầm Tuyết có chút xấu hổ, tại sao nữ nhân này lưu manh như vậy.
- Ha ha ha ha!
Giữa bầu trời, ba người đều cười to, đồng thời dừng tay lại.
- Thoải mái! Thoải mái!
Người sử dụng kiếm nói.
- Tại hạ Phí Hoành, xin hỏi huynh đài xưng hô như thế nào?
Hóa ra hắn là Phí Hoành, siêu cấp thiên tài quật khởi gần đây, mới vừa rồi còn nghe Ân Hồng nói. Chẳng trách, thế gian nào có nhiều thiên tài như vậy, đi trên đường liền gặp phải.
- Tại hạ Hàn Lâm.
Lăng Hàn cười nói, nhìn về phía người dùng đao nói.
- Vị này là?
- Lang Vô Tâm.
Người này bình thản nói, có vẻ vô cùng lạnh lùng. Nhưng nếu nhìn dáng dấp lúc hắn chiến đấu, liền biết người này nhiệt huyết đến đáng sợ.
- Ồ, tên của Hàn huynh, xưa nay ta lại chưa từng nghe nói!
Phí Hoành lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Thiên tài như Hàn huynh, nên vang dội thiên hạ mới đúng.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Cái này sao, ta mới đến Trung Châu, chơi trò một tiếng hót lên làm kinh người.
Phí Hoành nở nụ cười, chỉ có Lang Vô Tâm mặt không hề cảm xúc, như đầu gỗ vậy. Hắn không nên gọi vô tâm, mà gọi vô tiếu mới đúng.
- Hai vị nên ở Trung Châu đi, sao lại chạy đến nơi này?
Lăng Hàn hỏi.
- Ước đấu với tên này, chiến nửa tháng, trong lúc vô tình liền đánh đến nơi này.
Phí Hoành cười nói.
Từ Trung Châu đánh tới Bắc Vực? Hai người này cũng thật biết dằn vặt.
- Đến, uống rượu!
Lăng Hàn hào hứng, mời hai người lên xe ngựa, lấy ra nguyên liệu nấu ăn trong Hắc Tháp, còn có dược tửu do linh dược luyện ra.
Cái này không chỉ mạnh, còn đại bổ.
Rượu phổ thông, võ giả uống hầu như không có cảm giác, nhưng dược tửu này lại hoàn toàn khác, tuyệt đối có thể say lật.
Chỉ một chén vào bụng, thần thái của Phí Hoành liền tung bay, mà mặt gỗ của Lang Vô Tâm cũng giãn ra, thật giống như có chút sinh khí rồi.
Bọn họ uống rượu, cùng luận anh hùng trong thiên hạ.
- Hàn lão đệ, hóa ra ngươi là tới tham gia Linh Bảo Các luận võ, vậy phải cẩn thận một chút, ta nghe nói Hiên Viên Tử Quang sẽ đại biểu Nam vực luận võ.
Mấy chén rượu vào bụng, Phí Hoành đã cùng Lăng Hàn kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ.
- Hắn rất lợi hại sao?
Lăng Hàn hỏi, cũng không có nói kỳ thực hắn là tham gia tỷ thí phân đoạn đan đạo, đương nhiên nếu hắn nổi hứng, cũng sẽ suy tính tỷ thí võ đạo một chút.
- Rất lợi hại.
Lang Vô Tâm đột nhiên mở miệng, nghiêm nghị bình luận.
- Ta không phải đối thủ của hắn.
Lăng Hàn kinh ngạc, tuy Lang Vô Tâm ít nói, nhưng người như vậy hoặc không nói, hoặc nói ra lời ít ý nhiều. Ngay cả hắn cũng tự nhận không địch lại Hiên Viên Tử Quang, có thể thấy được người kia rất mạnh.
---------------
Thân thể phi hành, chí ít là Sinh Hoa Cảnh.
Cách rất xa, Lăng Hàn tự nhiên không cảm ứng được khí tức của hai người, cũng không biết cảnh giới của bọn họ, nhưng lấy thị lực của hắn, chỉ đảo qua một chút liền có thể thấy rõ tướng mạo của hai người, đều hơn hai mươi tuổi, cực kỳ trẻ tuổi.
Cái này không phải nhìn qua tuổi trẻ, mà là thật trẻ tuổi, tinh lực bàng bạc phóng lên trời, cho thấy sức sống kinh người của bọn họ.
Ầm!
Hai người oanh một cái, một người dùng đao, một người dùng kiếm, đều có mười chín đạo đao khí kiếm khí ngang dọc, thật giống như muốn chém ra thiên địa vậy, cực kỳ đáng sợ.
Lăng Hàn khiếp sợ, hắn cũng chỉ nắm giữ mười chín đạo kiếm khí mà thôi, mà hai người giữa bầu trời đều không thua hắn.
Đây cũng quá khéo đi, trên đường cũng có thể gặp phải loại cao thủ trẻ tuổi này?
Có điều, dòng máu của hắn sôi trào, chiến ý trùng thiên, rất muốn đi tới kích đấu một phen.
Ầm! Ầm! Ầm!
Giữa bầu trời, hai cao thủ trẻ tuổi sử dụng hết kỳ chiêu, ý chí võ đạo lộ liễu, có thể dễ dàng chấn ngất một tên Thần Thai Cảnh. Sinh Hoa Cảnh mở ra tiên hoa võ đạo, có thể xúc động thiên địa linh khí bổ trợ công kích, bởi vậy lực phá hoại của bọn họ cũng vô cùng đáng sợ, cho dù khai chiến ở trên bầu trời, nhưng gợn sóng chiến đấu cũng có thể dễ dàng lột bỏ ngọn núi, như mạt nhật hàng lâm.
Oành, một ngọn núi bay tới, vừa vặn đập về phía đỉnh đầu của Lăng Hàn, bị hắn vung kiếm chém, ngọn núi phân hai bên đập xuống, oành oành, dưới lực va đập đáng sợ, mặt đất như trải thảm run rẩy.
Lăng Hàn nhất thời tìm được lý do chiến đấu, vèo, hắn cũng phi thân vào không trung, quát to:
- Hai tiểu tử khốn kiếp, dám cầm thạch đầu đập tiểu gia, xem kiếm!
Hắn chém ra một chiêu kiếm, đồng thời công kích hai người kia.
Hai người này đang đánh hừng hực, hoàn toàn không nghĩ tới có người thứ ba chen chân, ai cũng giận dữ. Nhưng chiêu kiếm của Lăng Hàn quá mạnh, bọn họ không thể không chống đỡ, đều tạm thời từ bỏ chiến đấu, chống đỡ công kích của Lăng Hàn.
Oành!
Hai thiên tài liên thủ, sức chiến đấu này thật đáng sợ, dù Lăng Hàn rất yêu nghiệt cũng bị đẩy lui.
Nhưng chiến ý của Lăng Hàn càng mạnh, hai người này đều là Sinh Hoa tầng bảy, so với Sinh Hoa tầng hai của hắn thì ròng rã cao hơn năm cảnh giới, bất quá sức chiến đấu của bọn họ lại cách biệt không có mấy, đối thủ như vậy quá khó được.
Hắn đâu chịu từ bỏ, thật vất vả tìm được lý do nhúng tay, sao có thể bỏ qua chứ. Hắn hét dài một tiếng, vận chuyển Quỷ Tiên Bộ, triển khai Bát Hoang A Tị Kiếm, chính là thức cuối cùng, như Atula thân ở địa ngục, sát khí trùng thiên.
Hai người kia vừa giận vừa sợ, mình đang đánh tận hứng, lại bị người đánh gãy.
- Trước giết tiểu tử này, sẽ phân thắng bại với ngươi!
- Được!
Hai người nhất trí, liên thủ công về phía Lăng Hàn.
Oanh, một người dùng kiếm, xúc động lên hỏa diễm vô tận, một người dùng đao, vạn đạo kim quang tùy ý, cực kỳ ác liệt. Hai thiên tài này, bất luận người nào cũng có thể quét ngang Sinh Hoa Cảnh bình thường, hiện tại hai người liên thủ, vậy thì càng thêm đáng sợ.
Mạnh như Lăng Hàn cũng bị áp chế, nhưng cái này lại làm cho Lăng Hàn càng thêm hưng phấn, triển khai Quỷ Tiên Bộ, Bát Hoang A Tị Kiếm căn bản không thay đổi thủ thế, mà công kích ác liệt.
Hai người kia vốn có tâm nhanh chóng giải quyết Lăng Hàn, sau đó thoải mái chiến một trận, nhưng đánh một lúc, bọn họ cũng bị kích thích ra chiến ý, không chỉ toàn lực ứng phó, tư thế liên thủ cũng tan rã, biến thành ba bên hỗn chiến.
Bọn họ là thiên tài, đều tự tin bản thân vô địch cùng cấp, bởi vậy căn bản khinh thường liên thủ với người khác đến chiến thắng một cao thủ khác.
Giữa bầu trời, ác chiến hừng hực, hỏa vũ, kim quang dồn dập bay xuống, như là diệt thế.
Chư Toàn Nhi tạo ra một tấm thuẫn phòng ngự, tuy nàng chỉ mới Thần Thai tầng bảy, nhưng chống đối dư âm chiến đấu của Sinh Hoa Cảnh là thừa sức.
Hổ Nữu nhìn mà hưng phấn, không ngừng nhe răng, tựa hồ cũng muốn gia nhập chiến đấu. Hách Liên Tầm Tuyết thì kinh hoàng nói:
- Lăng Hàn có thể bị thương hay không?
- Ha ha, bị thương cũng đáng đời, ai bảo tự hắn xông lên.
Ân Hồng cười trên sự đau khổ của người khác nói.
- Ngươi là người xấu!
Hách Liên Tầm Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
- Lão nương ngực lớn, là có thể làm người xấu!
Ân Hồng chống nạnh đứng trước mặt Hách Liên Tầm Tuyết, còn cố ý ưỡn ngực, làm cho Hách Liên Tầm Tuyết có chút xấu hổ, tại sao nữ nhân này lưu manh như vậy.
- Ha ha ha ha!
Giữa bầu trời, ba người đều cười to, đồng thời dừng tay lại.
- Thoải mái! Thoải mái!
Người sử dụng kiếm nói.
- Tại hạ Phí Hoành, xin hỏi huynh đài xưng hô như thế nào?
Hóa ra hắn là Phí Hoành, siêu cấp thiên tài quật khởi gần đây, mới vừa rồi còn nghe Ân Hồng nói. Chẳng trách, thế gian nào có nhiều thiên tài như vậy, đi trên đường liền gặp phải.
- Tại hạ Hàn Lâm.
Lăng Hàn cười nói, nhìn về phía người dùng đao nói.
- Vị này là?
- Lang Vô Tâm.
Người này bình thản nói, có vẻ vô cùng lạnh lùng. Nhưng nếu nhìn dáng dấp lúc hắn chiến đấu, liền biết người này nhiệt huyết đến đáng sợ.
- Ồ, tên của Hàn huynh, xưa nay ta lại chưa từng nghe nói!
Phí Hoành lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Thiên tài như Hàn huynh, nên vang dội thiên hạ mới đúng.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Cái này sao, ta mới đến Trung Châu, chơi trò một tiếng hót lên làm kinh người.
Phí Hoành nở nụ cười, chỉ có Lang Vô Tâm mặt không hề cảm xúc, như đầu gỗ vậy. Hắn không nên gọi vô tâm, mà gọi vô tiếu mới đúng.
- Hai vị nên ở Trung Châu đi, sao lại chạy đến nơi này?
Lăng Hàn hỏi.
- Ước đấu với tên này, chiến nửa tháng, trong lúc vô tình liền đánh đến nơi này.
Phí Hoành cười nói.
Từ Trung Châu đánh tới Bắc Vực? Hai người này cũng thật biết dằn vặt.
- Đến, uống rượu!
Lăng Hàn hào hứng, mời hai người lên xe ngựa, lấy ra nguyên liệu nấu ăn trong Hắc Tháp, còn có dược tửu do linh dược luyện ra.
Cái này không chỉ mạnh, còn đại bổ.
Rượu phổ thông, võ giả uống hầu như không có cảm giác, nhưng dược tửu này lại hoàn toàn khác, tuyệt đối có thể say lật.
Chỉ một chén vào bụng, thần thái của Phí Hoành liền tung bay, mà mặt gỗ của Lang Vô Tâm cũng giãn ra, thật giống như có chút sinh khí rồi.
Bọn họ uống rượu, cùng luận anh hùng trong thiên hạ.
- Hàn lão đệ, hóa ra ngươi là tới tham gia Linh Bảo Các luận võ, vậy phải cẩn thận một chút, ta nghe nói Hiên Viên Tử Quang sẽ đại biểu Nam vực luận võ.
Mấy chén rượu vào bụng, Phí Hoành đã cùng Lăng Hàn kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ.
- Hắn rất lợi hại sao?
Lăng Hàn hỏi, cũng không có nói kỳ thực hắn là tham gia tỷ thí phân đoạn đan đạo, đương nhiên nếu hắn nổi hứng, cũng sẽ suy tính tỷ thí võ đạo một chút.
- Rất lợi hại.
Lang Vô Tâm đột nhiên mở miệng, nghiêm nghị bình luận.
- Ta không phải đối thủ của hắn.
Lăng Hàn kinh ngạc, tuy Lang Vô Tâm ít nói, nhưng người như vậy hoặc không nói, hoặc nói ra lời ít ý nhiều. Ngay cả hắn cũng tự nhận không địch lại Hiên Viên Tử Quang, có thể thấy được người kia rất mạnh.
---------------
/5357
|