- Ha ha, nghe nói lần này Linh Bảo Các muốn cử hành ba năm hay năm năm một lần tỷ thí gì đó, trong đó có khâu vũ đấu, lẽ nào không có mấy đối thủ ra dáng một chút sao?
Ti Đồ Diệu tiếp tục khiêu khích.
Tất cả mọi người không cam lòng, tuy đánh thắng Ti Đồ Diệu cũng không thể thay đổi vận mệnh bị nhốt, nhưng vừa bị nhốt, vừa bị người nhục nhã, cái này càng thêm khó chịu.
- Ta đến chiến ngươi!
Có thanh niên nhiệt huyết nhảy xuống, nhưng căn bản là tiểu nhân vật chưa vào Sinh Hoa Cảnh, vẫn chưa gần người liền bị một Thi Binh cắn chết, máu tươi tung bay.
Ti Đồ Diệu thưởng thức Canh Kim Kính, cười nói:
- Tuy tên kia yếu đến đáng thương, nhưng Linh khí này thực không tồi, có thể tạo thành uy hiếp với Sinh Hoa Cảnh đỉnh cao.
- Trả bảo kính lại!
Có người nhảy xuống tường thành, nhìn Ti Đồ Diệu quát lên, đây là một trung niên hơn bốn mươi, trên người tản mát ra khí tức sâu không lường được.
- Hừ, đã đến cái tuổi này, còn xem náo nhiệt làm gì!
Bạch Nguyên ra tay, vỗ tới người kia một chưởng.
Ân Học Ương vội ra tay bảo vệ, oành, một tiếng trầm hưởng vang lên, công kích của Bạch Nguyên bị hóa giải, sắc mặt của trung niên nam tử kia trắng bệch, vội vã chạy về. Hắn là Linh Anh Cảnh của Cổ gia, nguyên bản muốn thu hồi bảo vật, nhưng lại suýt chút nữa mất luôn tính mạng.
- Ha ha.
Bạch Nguyên cười nói.
- Lão phu cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần tuổi tác dưới ba mươi, có thể luận bàn với mười tiểu tử này, mỗi người nhiều nhất chiến mười trận, thắng một trận, lão phu có thể để mười người sống rời đi nơi này.
Ân Học Ương lập tức cười gằn nói:
- Chuyện hoang đường của ngươi có thể tin tưởng sao?
- Ha ha, lão phu phát Đạo thệ là được.
Bạch Nguyên nói xong, quả nhiên giơ tay phải lên phát Đạo thệ.
Trên đầu ba thước có thần minh, Đạo thệ cũng không thể nói loạn.
Mọi người lộ ra vẻ động tâm, thắng một trận có thể thu được mười tiêu chuẩn ra khỏi thành, vậy thắng nhiều mấy trận, thậm chí có thể mang cả gia tộc ra khỏi sát trận này.
- Ta đến chiến ngươi!
Lập tức có người nhảy ra ngoài, giết tới Ti Đồ Diệu.
- Muốn chết!
Ti Đồ Diệu cười gằn, bốn con Thi Binh phát uy, trong nháy mắt liền ngũ mã phân thây người kia.
- Đến đối thủ ra dáng một chút, bằng không thì không cần đánh cuộc như vậy.
Một tên đệ tử của Thiên Thi Tông nói, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Ta không có hứng thú giết giun dế.
Trên cửa thành, người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ tức giận.
- Rất hung hăng nha!
Một người trẻ tuổi mặc trường sam màu xanh lam từ tốn nói, vóc người hắn thon dài, trên trán có dấu ấn hình bán nguyệt, mơ hồ sẽ lóe sáng một chút.
Hắn đứng ở trong đám người, bề ngoài xấu xí, nhưng hiện tại vừa mở miệng, khí thế nhất thời tăng lên vô hạn, trong nháy mắt từ người qua đường biến thành minh tinh loá mắt.
Vèo, hắn nhảy xuống, đứng ở cửa thành.
- Ồ, đối thủ này không tệ.
Ti Đồ Diệu vừa thấy, không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Người thị vệ này ta muốn!
Người trẻ tuổi kia giơ tay phải lên, trên cổ tay lại buộc một chuỗi lục lạc màu bạc, có chút nữ khí, hắn quơ quơ tay, nhất thời có âm thanh leng keng keng truyền vang, tươi đẹp êm tai. Hắn nhìn Ti Đồ Diệu nói:
- Ta thắng, cũng không cần tiêu chuẩn ra khỏi thành gì, chỉ cần ngươi quỳ trên mặt đất, dập đầu cho ta ba cái là được.
Ti Đồ Diệu biến sắc nói:
- Khẩu khí thật cuồng! Hừ, đợi ta đánh bại ngươi, sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tôn ti!
Người trẻ tuổi áo lam cười nhạt:
- Ra tay đi, ta nhường ngươi ba chiêu.
- Hung hăng!
Ti Đồ Diệu vỗ tay.
- Lên cho ta!
Bốn con Thi Binh lập tức nhảy ra ngoài, giết tới người trẻ tuổi áo lam.
Người trẻ tuổi áo lam rất thong dong, tay phải nhấn một cái, bốn con Thi Binh đồng thời ngừng lại, thật giống như bị thuật định thân vậy.
- Ồ!
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, chuyện gì thế này?
Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn, liền nhìn ra rõ ràng.
Trên người bốn con Thi Binh bị từng sợi tơ trói buộc, đúng là những sợi tơ kia quấn chúng nó, làm chúng không cách nào cử động. Mới đầu Lăng Hàn còn tưởng rằng là Hấp Huyết Nguyên Kim, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện này là do nguyên lực ngưng tụ thành.
Nguyên lực ngưng ti, còn có thể trói buộc người, đây là diệu thuật gì?
Người trẻ tuổi áo lam kéo một cái, bốn con Thi Binh như con rối bị giật dây, không tự chủ được chuyển động lên, chỉ là động tác cứng ngắc, dáng dấp kia thực sự rất buồn cười.
Nhưng lại không có ai cười được, đều có loại cảm giác trong lòng sợ hãi.
Kia là bốn con Thi Binh a, có thể so với Sinh Hoa tầng chín, nhưng lại bị đối phương khống chế như con rối, đây cũng quá mạnh đi!
- Tên này là ai, thật giống như rất mạnh.
- Tê, hắn là Bàng Hướng Minh, được Tây Vực Linh Bảo Các mời tới tham gia tỷ thí võ đạo.
- Đúng, là Bàng Hướng Minh.
- Thật mạnh mẽ!
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, không có mấy người nhìn thấy Bàng Hướng Minh dùng nguyên lực ti ràng buộc bốn con Thi Binh, nhưng chính vì bọn họ không biết, mới càng cảm thấy khó mà tin nổi, quả thực như gặp Tiên nhân.
Lăng Hàn cũng gật đầu, thủ đoạn này xác thực rất tuyệt, nhưng Bàng Hướng Minh không có nhẹ nhõm như biểu hiện, dù sao cũng là ràng buộc bốn con Thi Binh Sinh Hoa tầng chín, mà tu vi của hắn chỉ là Sinh Hoa tầng năm.
Cái này cũng là đối phương đủ yêu nghiệt, mới có thể lấy yếu địch mạnh, thậm chí lấy một địch bốn, nhưng cũng gần như là cực hạn của hắn. Mặt khác, Thiên Thi Tông mới thật yêu nghiệt, đi ra một tên đệ tử mà thôi, liền có thể ngang hàng thiên tài kiệt xuất đương đại.
- Ha ha ha, còn tưởng ngươi lợi hại đến mức nào!
Mới đầu Ti Đồ Diệu cũng rất khiếp sợ, nhưng thần thức của hắn và bốn con Thi Binh liên kết, rất nhanh cũng cảm giác được đối phương có vẻ lực bất tòng tâm, liền cười to.
Oành oành oành oành… quả nhiên, bốn con Thi Binh tránh thoát ràng buộc, lần thứ hai giết tới Bàng Hướng Minh.
Bàng Hướng Minh không sợ, tiện tay mà múa, nữ khí mười phần, thật giống như nữ vũ công, thời khắc giơ tay, lan hoa chỉ chuyển động, cực kỳ âm nhu. Bốn con Thi Binh căn bản không thể gần người, vừa tới gần liền bị hắn lấy nguyên lực ràng buộc, ném ra.
Ti Đồ Diệu hét dài một tiếng, cũng gia nhập chiến đoàn.
- Thi khắp thiên hạ!
Hắn rống to, cả người có từng đạo thi khí màu đen phun trào, tràn ngập tính ăn mòn.
- Hữu hiệu với ta sao?
Bàng Hướng Minh cười gằn, mở ra một tấm chắn nguyên lực, ngăn cản những thi khí này ở bên ngoài. Hắn là Sinh Hoa tầng năm, nguyên lực đương nhiên thâm hậu hơn Ti Đồ Diệu nhiều lắm, những thi khí này căn bản không thể xâm nhập.
Ti Đồ Diệu cười ha ha nói:
- Cái này không phải chuẩn bị cho ngươi!
Tiếng nói của hắn vừa ra, chỉ thấy trong hốc mắt bốn con Thi Binh có hào quang màu đỏ lóe sáng, tản mát ra khí tức càng thêm cuồng bạo, oành oành oành oành… bọn nó đột phá nguyên ti ràng buộc của Bàng Hướng Minh, xung kích về phía hắn.
Bàng Hướng Minh khẽ cau mày, sau khi hấp thu thi khí, thực lực của bốn con Thi Binh đều tăng vọt, chí ít tăng lên một tinh, để hắn cảm thấy một tia áp lực.
---------------
Ti Đồ Diệu tiếp tục khiêu khích.
Tất cả mọi người không cam lòng, tuy đánh thắng Ti Đồ Diệu cũng không thể thay đổi vận mệnh bị nhốt, nhưng vừa bị nhốt, vừa bị người nhục nhã, cái này càng thêm khó chịu.
- Ta đến chiến ngươi!
Có thanh niên nhiệt huyết nhảy xuống, nhưng căn bản là tiểu nhân vật chưa vào Sinh Hoa Cảnh, vẫn chưa gần người liền bị một Thi Binh cắn chết, máu tươi tung bay.
Ti Đồ Diệu thưởng thức Canh Kim Kính, cười nói:
- Tuy tên kia yếu đến đáng thương, nhưng Linh khí này thực không tồi, có thể tạo thành uy hiếp với Sinh Hoa Cảnh đỉnh cao.
- Trả bảo kính lại!
Có người nhảy xuống tường thành, nhìn Ti Đồ Diệu quát lên, đây là một trung niên hơn bốn mươi, trên người tản mát ra khí tức sâu không lường được.
- Hừ, đã đến cái tuổi này, còn xem náo nhiệt làm gì!
Bạch Nguyên ra tay, vỗ tới người kia một chưởng.
Ân Học Ương vội ra tay bảo vệ, oành, một tiếng trầm hưởng vang lên, công kích của Bạch Nguyên bị hóa giải, sắc mặt của trung niên nam tử kia trắng bệch, vội vã chạy về. Hắn là Linh Anh Cảnh của Cổ gia, nguyên bản muốn thu hồi bảo vật, nhưng lại suýt chút nữa mất luôn tính mạng.
- Ha ha.
Bạch Nguyên cười nói.
- Lão phu cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần tuổi tác dưới ba mươi, có thể luận bàn với mười tiểu tử này, mỗi người nhiều nhất chiến mười trận, thắng một trận, lão phu có thể để mười người sống rời đi nơi này.
Ân Học Ương lập tức cười gằn nói:
- Chuyện hoang đường của ngươi có thể tin tưởng sao?
- Ha ha, lão phu phát Đạo thệ là được.
Bạch Nguyên nói xong, quả nhiên giơ tay phải lên phát Đạo thệ.
Trên đầu ba thước có thần minh, Đạo thệ cũng không thể nói loạn.
Mọi người lộ ra vẻ động tâm, thắng một trận có thể thu được mười tiêu chuẩn ra khỏi thành, vậy thắng nhiều mấy trận, thậm chí có thể mang cả gia tộc ra khỏi sát trận này.
- Ta đến chiến ngươi!
Lập tức có người nhảy ra ngoài, giết tới Ti Đồ Diệu.
- Muốn chết!
Ti Đồ Diệu cười gằn, bốn con Thi Binh phát uy, trong nháy mắt liền ngũ mã phân thây người kia.
- Đến đối thủ ra dáng một chút, bằng không thì không cần đánh cuộc như vậy.
Một tên đệ tử của Thiên Thi Tông nói, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Ta không có hứng thú giết giun dế.
Trên cửa thành, người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ tức giận.
- Rất hung hăng nha!
Một người trẻ tuổi mặc trường sam màu xanh lam từ tốn nói, vóc người hắn thon dài, trên trán có dấu ấn hình bán nguyệt, mơ hồ sẽ lóe sáng một chút.
Hắn đứng ở trong đám người, bề ngoài xấu xí, nhưng hiện tại vừa mở miệng, khí thế nhất thời tăng lên vô hạn, trong nháy mắt từ người qua đường biến thành minh tinh loá mắt.
Vèo, hắn nhảy xuống, đứng ở cửa thành.
- Ồ, đối thủ này không tệ.
Ti Đồ Diệu vừa thấy, không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Người thị vệ này ta muốn!
Người trẻ tuổi kia giơ tay phải lên, trên cổ tay lại buộc một chuỗi lục lạc màu bạc, có chút nữ khí, hắn quơ quơ tay, nhất thời có âm thanh leng keng keng truyền vang, tươi đẹp êm tai. Hắn nhìn Ti Đồ Diệu nói:
- Ta thắng, cũng không cần tiêu chuẩn ra khỏi thành gì, chỉ cần ngươi quỳ trên mặt đất, dập đầu cho ta ba cái là được.
Ti Đồ Diệu biến sắc nói:
- Khẩu khí thật cuồng! Hừ, đợi ta đánh bại ngươi, sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tôn ti!
Người trẻ tuổi áo lam cười nhạt:
- Ra tay đi, ta nhường ngươi ba chiêu.
- Hung hăng!
Ti Đồ Diệu vỗ tay.
- Lên cho ta!
Bốn con Thi Binh lập tức nhảy ra ngoài, giết tới người trẻ tuổi áo lam.
Người trẻ tuổi áo lam rất thong dong, tay phải nhấn một cái, bốn con Thi Binh đồng thời ngừng lại, thật giống như bị thuật định thân vậy.
- Ồ!
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, chuyện gì thế này?
Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn, liền nhìn ra rõ ràng.
Trên người bốn con Thi Binh bị từng sợi tơ trói buộc, đúng là những sợi tơ kia quấn chúng nó, làm chúng không cách nào cử động. Mới đầu Lăng Hàn còn tưởng rằng là Hấp Huyết Nguyên Kim, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện này là do nguyên lực ngưng tụ thành.
Nguyên lực ngưng ti, còn có thể trói buộc người, đây là diệu thuật gì?
Người trẻ tuổi áo lam kéo một cái, bốn con Thi Binh như con rối bị giật dây, không tự chủ được chuyển động lên, chỉ là động tác cứng ngắc, dáng dấp kia thực sự rất buồn cười.
Nhưng lại không có ai cười được, đều có loại cảm giác trong lòng sợ hãi.
Kia là bốn con Thi Binh a, có thể so với Sinh Hoa tầng chín, nhưng lại bị đối phương khống chế như con rối, đây cũng quá mạnh đi!
- Tên này là ai, thật giống như rất mạnh.
- Tê, hắn là Bàng Hướng Minh, được Tây Vực Linh Bảo Các mời tới tham gia tỷ thí võ đạo.
- Đúng, là Bàng Hướng Minh.
- Thật mạnh mẽ!
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, không có mấy người nhìn thấy Bàng Hướng Minh dùng nguyên lực ti ràng buộc bốn con Thi Binh, nhưng chính vì bọn họ không biết, mới càng cảm thấy khó mà tin nổi, quả thực như gặp Tiên nhân.
Lăng Hàn cũng gật đầu, thủ đoạn này xác thực rất tuyệt, nhưng Bàng Hướng Minh không có nhẹ nhõm như biểu hiện, dù sao cũng là ràng buộc bốn con Thi Binh Sinh Hoa tầng chín, mà tu vi của hắn chỉ là Sinh Hoa tầng năm.
Cái này cũng là đối phương đủ yêu nghiệt, mới có thể lấy yếu địch mạnh, thậm chí lấy một địch bốn, nhưng cũng gần như là cực hạn của hắn. Mặt khác, Thiên Thi Tông mới thật yêu nghiệt, đi ra một tên đệ tử mà thôi, liền có thể ngang hàng thiên tài kiệt xuất đương đại.
- Ha ha ha, còn tưởng ngươi lợi hại đến mức nào!
Mới đầu Ti Đồ Diệu cũng rất khiếp sợ, nhưng thần thức của hắn và bốn con Thi Binh liên kết, rất nhanh cũng cảm giác được đối phương có vẻ lực bất tòng tâm, liền cười to.
Oành oành oành oành… quả nhiên, bốn con Thi Binh tránh thoát ràng buộc, lần thứ hai giết tới Bàng Hướng Minh.
Bàng Hướng Minh không sợ, tiện tay mà múa, nữ khí mười phần, thật giống như nữ vũ công, thời khắc giơ tay, lan hoa chỉ chuyển động, cực kỳ âm nhu. Bốn con Thi Binh căn bản không thể gần người, vừa tới gần liền bị hắn lấy nguyên lực ràng buộc, ném ra.
Ti Đồ Diệu hét dài một tiếng, cũng gia nhập chiến đoàn.
- Thi khắp thiên hạ!
Hắn rống to, cả người có từng đạo thi khí màu đen phun trào, tràn ngập tính ăn mòn.
- Hữu hiệu với ta sao?
Bàng Hướng Minh cười gằn, mở ra một tấm chắn nguyên lực, ngăn cản những thi khí này ở bên ngoài. Hắn là Sinh Hoa tầng năm, nguyên lực đương nhiên thâm hậu hơn Ti Đồ Diệu nhiều lắm, những thi khí này căn bản không thể xâm nhập.
Ti Đồ Diệu cười ha ha nói:
- Cái này không phải chuẩn bị cho ngươi!
Tiếng nói của hắn vừa ra, chỉ thấy trong hốc mắt bốn con Thi Binh có hào quang màu đỏ lóe sáng, tản mát ra khí tức càng thêm cuồng bạo, oành oành oành oành… bọn nó đột phá nguyên ti ràng buộc của Bàng Hướng Minh, xung kích về phía hắn.
Bàng Hướng Minh khẽ cau mày, sau khi hấp thu thi khí, thực lực của bốn con Thi Binh đều tăng vọt, chí ít tăng lên một tinh, để hắn cảm thấy một tia áp lực.
---------------
/5357
|