- Hổ Nữu, có người quấy rối chúng ta ăn cơm, làm sao bây giờ?
Lăng Hàn cười hỏi Hổ Nữu.
- Toàn bộ đánh bay!
Hổ Nữu hung ba ba nói.
- Vậy ngươi có muốn hoạt động một chút hay không?
Lăng Hàn cười nói.
- Được!
Hổ Nữu thả dĩa xuống, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm, không khỏi nói.
- Các ngươi muốn cướp đồ ăn của Nữu?
Nhưng nghĩ nghĩ lại cười nói.
- Dù sao cũng ăn không ngon, không đáng kể a.
- Hừ, mình không dám ra tay, lại để một tiểu nha đầu ra trận là có ý gì?
Chu Khiếu Thiên cười lạnh nói.
- Ngươi thật khiến người ta xem thường!
- Muốn ăn đòn!
Hổ Nữu giết ra ngoài, vèo, thân hình nhỏ lóe lên, đã xuất hiện ở trước mặt Chu Khiếu Thiên, oanh qua một quyền, đùng… để hắn máu mũi chảy dài.
Nàng vừa ra tay, tất cả mọi người đều hoảng hốt, tại sao tốc độ của tiểu nha đầu này nhanh như vậy, thực kinh người.
- Đánh đổ các ngươi!
Hổ Nữu ra tay liền không dừng được, thân thể hóa thành ánh chớp, lóe lên ở trong đám người, đùng đùng đùng… từng người bị nàng đánh bay, như người rơm vậy.
Chỉ mấy hơi thở, mười mấy hộ hoa sứ giả đều bị Hổ Nữu oanh bay, từng cái nằm trên đất rên hừ hừ.
Thân thể của Tỉnh Song Song như đóng băng, nàng tuyệt đối không nghĩ tới tiểu nha đầu này mạnh như thế, trong nháy mắt liền đánh đổ những người theo đuổi của nàng. Tuy người theo đuổi nàng tuyệt không chỉ số này, nhưng thực lực mạnh nhất cũng là mấy cái như thế, bằng không cũng không có tư cách được mời tới nơi này.
Yêu nghiệt a, tiểu nha đầu này có lai lịch gì?
Động tĩnh lớn như vậy, những người khác tự nhiên cũng nhìn thấy, không ít người đều kinh ngạc, mà có mấy người thì lộ ra vẻ hứng thú.
- Hóa ra là Lăng thiếu đến!
Chỉ thấy một cô gái bước đến, vóc người thướt tha, dáng dấp yểu điệu. Dung mạo của nàng cực đẹp, da như bạch ngọc, tóc đen như thác nước, cực kỳ long lanh.
Nàng từ đằng xa đi tới, người trên đường đều dồn dập tránh ra hai bên, trên mặt có vẻ cuồng nhiệt, si mê.
Đây là mỹ nữ so với Tỉnh Song Song còn cao hơn một cấp.
Lăng Hàn nhìn nàng nói:
- Ngươi là…
Cô gái kia khẽ mỉm cười, nhất thời như bách hoa nở rộ, cực kỳ long lanh nói:
- Nông Mạn Mạn, cũng là người nhờ Vân muội tử mời ngươi tới.
Lăng Hàn bừng tỉnh:
- Ngươi là tỷ tỷ hay muội muội của Nông Học Vân?
- Tỷ tỷ.
Nông Mạn Mạn cười nói.
- Mời Lăng thiếu lại đây, là muốn thương lượng với Lăng thiếu một chút, chiếc lọ kia có thể bỏ đi yêu thích hay không?
- Ha ha, một chiếc lọ mà thôi, cần gì phải mời ta tới nơi này thương lượng?
Lăng Hàn nói.
- Không phải sợ ta không có địa phương ăn cơm chứ? Mạn Mạn cô nương thật để tâm với ta!
Nông Mạn Mạn cứng đờ, nàng không phải quan tâm Lăng Hàn, chỉ là muốn dùng tụ hội như vậy đến ép Lăng Hàn, không nghĩ tới đối phương lại cố ý xuyên tạc, làm cho nàng không biết làm sao biện giải.
- Cuồng đồ, dám chiếm tiện nghi của Nông tiên tử!
Nhất thời có rất nhiều người quát mắng, mỗi người đều là rồng phượng trong loài người, có khí thế mạnh mẽ lưu chuyển, mọi người cùng hét, hình thành áp lực đáng sợ.
- Các ngươi dám hung Lăng Hàn của Nữu?
Hổ Nữu giận dữ.
- Đánh, đánh bạo bọn họ!
Con thỏ là e sợ cho thiên hạ không loạn, vung vẩy móng vuốt nhỏ giựt giây.
Phốc!
Rất nhiều người lập tức phun ra ngoài, con yêu thú này lại còn biết mở miệng nói chuyện, thực sự là quá kinh người.
Tình cảnh có chút loạn, Nông Mạn Mạn vội ép tay nói:
- Các vị bình tĩnh đừng nóng! Lăng huynh, ta xác thực cảm thấy rất hứng thú với chiếc lọ kia, nếu Lăng huynh có thể bán cho ta, Mạn Mạn tất không để cho Lăng huynh thất vọng.
- Ồ?
Lăng Hàn cố ý đánh giá Nông Mạn Mạn, cười nói.
- Nông gia thiếu con rể sao?
Sắc mặt của Nông Mạn Mạn chìm xuống, thiếu niên này thực mơ hão, lại muốn làm con rể của Nông gia?
- Lớn mật!
Nông Học Vân cũng ép ra ngoài, phẫn nộ chỉ vào Lăng Hàn nói.
- Ngươi là thứ gì, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!
Người ở phụ cận đều cười to, Nông Mạn Mạn là hòn ngọc quý trên tay Nông gia, mà Nông gia lão tổ Nông Bác Tâm là Đan sư Thiên Cấp, có thể đặt ngang hàng với Phá Hư Cảnh, muốn kết hôn thiên kim của Nông gia, phải là nam tử ưu tú cỡ nào mới được?
- Há, thiên kim của Nông gia cao quý như vậy, ngay cả Lăng Hàn cũng cưới không được sao?
Thanh âm tràn ngập thô bạo truyền đến, Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh dắt tay nhau đi tới, bọn họ đều là Linh Anh Cảnh, lực uy hiếp mười phần.
Người xung quanh đều không tự chủ được tránh ra, người tới nơi này tự nhiên đều là thiên kiêu trong thiên kiêu, nhưng Linh Anh Cảnh lại không nhiều, đâu thể nào đối kháng khí thế của Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh.
Hai Linh Anh cảnh đứng bên người Lăng Hàn, đều là hai tay ôm ở trước ngực, bày biện tư thế.
Linh Anh Cảnh!
Ở trong thế hệ trẻ tuổi bây giờ, tạm thời còn chưa nghe nói có yêu nghiệt Hoá Thần Cảnh xuất hiện, như vậy Linh Anh Cảnh chính là mạnh nhất. Mà Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh chiến một trận, uy danh lan xa, tuy bọn họ đều vừa bước vào Linh Anh Cảnh, nhưng sức chiến đấu chí ít đạt đến bảy tám tinh, có thể chiến cường giả thế hệ trước.
- Khà khà, Mạn Mạn cô nương, nếu như ngươi gả cho Lăng huynh đệ, ta liền đưa khối Tuyết Thần Kim này làm quà tặng!
Mộ Dung Thanh cười nói, tay vung vẩy, ném ra một khối kim loại toàn thân màu trắng, to bằng nắm tay, nhưng để rất nhiều người trợn to hai mắt, lộ ra vẻ tham lam.
Tuyết Thần Kim, cấp bậc khó định, bởi vì công dụng cực kỳ đặc thù, cần cùng những trân kim khác hỗn hợp luyện chế, tăng lên độ cứng rắn, để vật liệu cấp bảy có thể chịu đựng ý chí võ đạo của cấp tám.
Hạn mức tối đa là cấp bảy, không thể biến vật liệu cấp tám thành cấp chín.
Dù như vậy, nhưng tất cả mọi người cũng đỏ mắt, khối Tuyết Thần Kim này to bằng nắm tay, gia nhập vào trân kim cấp bảy, đủ luyện chế binh khí cấp tám để đại bộ phận người thoả mãn.
Hô hấp của Nông Mạn Mạn căng thẳng, nhưng trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nàng đường đường là hậu duệ của Đan sư Thiên Cấp, là một khối Tuyết Thần Kim có thể "mua" sao?
- Mơ hão!
Nàng trách mắng, chỉ cảm thấy bị ô nhục rất lớn.
Lăng Hàn thở dài, vỗ vỗ vai của Mộ Dung Thanh nói:
- Mộ Dung, xem ra ngươi đừng nghĩ nữa, ta còn muốn giúp ngươi nói hôn sự này, nhưng người ta căn bản không lọt mắt sính lễ của ngươi.
- Cái gì, ta?
Mộ Dung Thanh chỉ vào mũi của mình, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức lắc đầu.
- Ta mới không muốn đâu!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Nông cô nương thật không tiện, huynh đệ nhà ta không có hứng thú với ngươi, lời nói mới vừa rồi coi như ta không nói!
Trêu chọc người như vậy, thật được sao?
Nông Mạn Mạn mắt hạnh phun lửa, vẻ mặt của Tỉnh Song Song cũng không khá hơn chút nào, một bên khác Tả Khâu Nhạc Thành cũng mời tới giúp đỡ, khí thế hùng hổ, vây quanh đám người Lăng Hàn.
- Các ngươi thật quá mức!
- Cho là có hai Linh Anh Cảnh thì có thể coi thường người trong thiên hạ sao?
Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn mấy người Lăng Hàn, lần này được mời đến có mấy thiên tài đỉnh cấp thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện, chỉ cần bọn họ vừa đến, trấn áp bọn người Lăng Hàn không phải dễ dàng sao.
Ong ong ong… tiếng đàn đột nhiên vang lên, như tiên âm, lập tức để hỏa khí của mọi người lắng xuống.
---------------
Lăng Hàn cười hỏi Hổ Nữu.
- Toàn bộ đánh bay!
Hổ Nữu hung ba ba nói.
- Vậy ngươi có muốn hoạt động một chút hay không?
Lăng Hàn cười nói.
- Được!
Hổ Nữu thả dĩa xuống, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm, không khỏi nói.
- Các ngươi muốn cướp đồ ăn của Nữu?
Nhưng nghĩ nghĩ lại cười nói.
- Dù sao cũng ăn không ngon, không đáng kể a.
- Hừ, mình không dám ra tay, lại để một tiểu nha đầu ra trận là có ý gì?
Chu Khiếu Thiên cười lạnh nói.
- Ngươi thật khiến người ta xem thường!
- Muốn ăn đòn!
Hổ Nữu giết ra ngoài, vèo, thân hình nhỏ lóe lên, đã xuất hiện ở trước mặt Chu Khiếu Thiên, oanh qua một quyền, đùng… để hắn máu mũi chảy dài.
Nàng vừa ra tay, tất cả mọi người đều hoảng hốt, tại sao tốc độ của tiểu nha đầu này nhanh như vậy, thực kinh người.
- Đánh đổ các ngươi!
Hổ Nữu ra tay liền không dừng được, thân thể hóa thành ánh chớp, lóe lên ở trong đám người, đùng đùng đùng… từng người bị nàng đánh bay, như người rơm vậy.
Chỉ mấy hơi thở, mười mấy hộ hoa sứ giả đều bị Hổ Nữu oanh bay, từng cái nằm trên đất rên hừ hừ.
Thân thể của Tỉnh Song Song như đóng băng, nàng tuyệt đối không nghĩ tới tiểu nha đầu này mạnh như thế, trong nháy mắt liền đánh đổ những người theo đuổi của nàng. Tuy người theo đuổi nàng tuyệt không chỉ số này, nhưng thực lực mạnh nhất cũng là mấy cái như thế, bằng không cũng không có tư cách được mời tới nơi này.
Yêu nghiệt a, tiểu nha đầu này có lai lịch gì?
Động tĩnh lớn như vậy, những người khác tự nhiên cũng nhìn thấy, không ít người đều kinh ngạc, mà có mấy người thì lộ ra vẻ hứng thú.
- Hóa ra là Lăng thiếu đến!
Chỉ thấy một cô gái bước đến, vóc người thướt tha, dáng dấp yểu điệu. Dung mạo của nàng cực đẹp, da như bạch ngọc, tóc đen như thác nước, cực kỳ long lanh.
Nàng từ đằng xa đi tới, người trên đường đều dồn dập tránh ra hai bên, trên mặt có vẻ cuồng nhiệt, si mê.
Đây là mỹ nữ so với Tỉnh Song Song còn cao hơn một cấp.
Lăng Hàn nhìn nàng nói:
- Ngươi là…
Cô gái kia khẽ mỉm cười, nhất thời như bách hoa nở rộ, cực kỳ long lanh nói:
- Nông Mạn Mạn, cũng là người nhờ Vân muội tử mời ngươi tới.
Lăng Hàn bừng tỉnh:
- Ngươi là tỷ tỷ hay muội muội của Nông Học Vân?
- Tỷ tỷ.
Nông Mạn Mạn cười nói.
- Mời Lăng thiếu lại đây, là muốn thương lượng với Lăng thiếu một chút, chiếc lọ kia có thể bỏ đi yêu thích hay không?
- Ha ha, một chiếc lọ mà thôi, cần gì phải mời ta tới nơi này thương lượng?
Lăng Hàn nói.
- Không phải sợ ta không có địa phương ăn cơm chứ? Mạn Mạn cô nương thật để tâm với ta!
Nông Mạn Mạn cứng đờ, nàng không phải quan tâm Lăng Hàn, chỉ là muốn dùng tụ hội như vậy đến ép Lăng Hàn, không nghĩ tới đối phương lại cố ý xuyên tạc, làm cho nàng không biết làm sao biện giải.
- Cuồng đồ, dám chiếm tiện nghi của Nông tiên tử!
Nhất thời có rất nhiều người quát mắng, mỗi người đều là rồng phượng trong loài người, có khí thế mạnh mẽ lưu chuyển, mọi người cùng hét, hình thành áp lực đáng sợ.
- Các ngươi dám hung Lăng Hàn của Nữu?
Hổ Nữu giận dữ.
- Đánh, đánh bạo bọn họ!
Con thỏ là e sợ cho thiên hạ không loạn, vung vẩy móng vuốt nhỏ giựt giây.
Phốc!
Rất nhiều người lập tức phun ra ngoài, con yêu thú này lại còn biết mở miệng nói chuyện, thực sự là quá kinh người.
Tình cảnh có chút loạn, Nông Mạn Mạn vội ép tay nói:
- Các vị bình tĩnh đừng nóng! Lăng huynh, ta xác thực cảm thấy rất hứng thú với chiếc lọ kia, nếu Lăng huynh có thể bán cho ta, Mạn Mạn tất không để cho Lăng huynh thất vọng.
- Ồ?
Lăng Hàn cố ý đánh giá Nông Mạn Mạn, cười nói.
- Nông gia thiếu con rể sao?
Sắc mặt của Nông Mạn Mạn chìm xuống, thiếu niên này thực mơ hão, lại muốn làm con rể của Nông gia?
- Lớn mật!
Nông Học Vân cũng ép ra ngoài, phẫn nộ chỉ vào Lăng Hàn nói.
- Ngươi là thứ gì, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!
Người ở phụ cận đều cười to, Nông Mạn Mạn là hòn ngọc quý trên tay Nông gia, mà Nông gia lão tổ Nông Bác Tâm là Đan sư Thiên Cấp, có thể đặt ngang hàng với Phá Hư Cảnh, muốn kết hôn thiên kim của Nông gia, phải là nam tử ưu tú cỡ nào mới được?
- Há, thiên kim của Nông gia cao quý như vậy, ngay cả Lăng Hàn cũng cưới không được sao?
Thanh âm tràn ngập thô bạo truyền đến, Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh dắt tay nhau đi tới, bọn họ đều là Linh Anh Cảnh, lực uy hiếp mười phần.
Người xung quanh đều không tự chủ được tránh ra, người tới nơi này tự nhiên đều là thiên kiêu trong thiên kiêu, nhưng Linh Anh Cảnh lại không nhiều, đâu thể nào đối kháng khí thế của Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh.
Hai Linh Anh cảnh đứng bên người Lăng Hàn, đều là hai tay ôm ở trước ngực, bày biện tư thế.
Linh Anh Cảnh!
Ở trong thế hệ trẻ tuổi bây giờ, tạm thời còn chưa nghe nói có yêu nghiệt Hoá Thần Cảnh xuất hiện, như vậy Linh Anh Cảnh chính là mạnh nhất. Mà Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh chiến một trận, uy danh lan xa, tuy bọn họ đều vừa bước vào Linh Anh Cảnh, nhưng sức chiến đấu chí ít đạt đến bảy tám tinh, có thể chiến cường giả thế hệ trước.
- Khà khà, Mạn Mạn cô nương, nếu như ngươi gả cho Lăng huynh đệ, ta liền đưa khối Tuyết Thần Kim này làm quà tặng!
Mộ Dung Thanh cười nói, tay vung vẩy, ném ra một khối kim loại toàn thân màu trắng, to bằng nắm tay, nhưng để rất nhiều người trợn to hai mắt, lộ ra vẻ tham lam.
Tuyết Thần Kim, cấp bậc khó định, bởi vì công dụng cực kỳ đặc thù, cần cùng những trân kim khác hỗn hợp luyện chế, tăng lên độ cứng rắn, để vật liệu cấp bảy có thể chịu đựng ý chí võ đạo của cấp tám.
Hạn mức tối đa là cấp bảy, không thể biến vật liệu cấp tám thành cấp chín.
Dù như vậy, nhưng tất cả mọi người cũng đỏ mắt, khối Tuyết Thần Kim này to bằng nắm tay, gia nhập vào trân kim cấp bảy, đủ luyện chế binh khí cấp tám để đại bộ phận người thoả mãn.
Hô hấp của Nông Mạn Mạn căng thẳng, nhưng trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nàng đường đường là hậu duệ của Đan sư Thiên Cấp, là một khối Tuyết Thần Kim có thể "mua" sao?
- Mơ hão!
Nàng trách mắng, chỉ cảm thấy bị ô nhục rất lớn.
Lăng Hàn thở dài, vỗ vỗ vai của Mộ Dung Thanh nói:
- Mộ Dung, xem ra ngươi đừng nghĩ nữa, ta còn muốn giúp ngươi nói hôn sự này, nhưng người ta căn bản không lọt mắt sính lễ của ngươi.
- Cái gì, ta?
Mộ Dung Thanh chỉ vào mũi của mình, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức lắc đầu.
- Ta mới không muốn đâu!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Nông cô nương thật không tiện, huynh đệ nhà ta không có hứng thú với ngươi, lời nói mới vừa rồi coi như ta không nói!
Trêu chọc người như vậy, thật được sao?
Nông Mạn Mạn mắt hạnh phun lửa, vẻ mặt của Tỉnh Song Song cũng không khá hơn chút nào, một bên khác Tả Khâu Nhạc Thành cũng mời tới giúp đỡ, khí thế hùng hổ, vây quanh đám người Lăng Hàn.
- Các ngươi thật quá mức!
- Cho là có hai Linh Anh Cảnh thì có thể coi thường người trong thiên hạ sao?
Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn mấy người Lăng Hàn, lần này được mời đến có mấy thiên tài đỉnh cấp thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện, chỉ cần bọn họ vừa đến, trấn áp bọn người Lăng Hàn không phải dễ dàng sao.
Ong ong ong… tiếng đàn đột nhiên vang lên, như tiên âm, lập tức để hỏa khí của mọi người lắng xuống.
---------------
/5357
|