Tâm thần Tông Thủ lạnh lẽo, lúc này mới thoải mái.
Một mực liền đang kỳ quái, hắn cùng với Đạo môn không chết không thôi, là chính vì tốc độ quật khởi của Càn Thiên Sơn quá nhanh.
Như vậy Ngao Khôn, lại là vì sao?
Thật sự là báo ân? Nhưng cũng sẽ không để lại cho mình nửa điểm đường lui.
Liền ví dụ như Nguyên Mộng Tử kia, nếu là muốn trợ giúp hắn, thì chỉ cần khiến người này trọng thương là được, phế tu vi cũng được.
Chưa hẳn liền nhất định phải đem người này tru diệt.
Chuyến đi đến Đạo Linh Khung Cảnh lúc này đây, càng cùng với Ngao Khôn là không thoát khỏi quan hệ.
Trong nội tâm ngược lại là không có ý căm tức gì, tuy có hiềm nghi bị gia hỏa này lấy làm vũ khí sử dụng.
Ngao Khôn mới vừa rời đi Vân Giới, Đạo môn lại đột nhiên động thủ với Đông Lâm.
Các loại tình hình này, đều làm người ta nghi ngờ.
Bất quá những ngày này, hắn cũng là nghĩ thông suốt. Càn Thiên Sơn cùng Đạo môn, cũng vốn là không có khả năng hòa giải.
Nếu là vị Thần Hoàng kia, cùng với Tông Thủ hắn thật sự là không có cách nào cùng tồn tại, như vậy tất nhiên là sẽ có một tràng tranh đấu sinh tử, sớm hơn một chút mà thôi.
Mà Ngao Khôn đã nói tạ ơn, liền rõ ràng có tâm thẳng thắn.
Trầm mặc một lát, tiếp đó Ngao Khôn lại hỏi:
- Lúc này đây, ngươi là chuẩn bị đi Thương Sinh khung cảnh độ kiếp?
Tông Thủ cười khổ, hắn còn có thể đi đâu? Đã quyết định chủ ý, muốn dựa vào Thương Sinh Đạo, như vậy cần gì phải che giấu?
Hoàn cảnh độ kiếp trong Thương Sinh khung cảnh, so với Càn Thiên Sơn còn muốn tốt hơn nhiều, cũng an toàn hơn.
Nếu là ở Càn Thiên Sơn, sợ là không thể tránh khỏi một trận đại chiến, hắn cũng không nguyện ý lại liên lụy đến con dân Càn Thiên Sơn.
Cũng không nghĩ đến Ngao Khôn kia, lại lo lắng nói:
- Kỳ thật ở bên ngoài, cũng giống như vậy. Ở trong Đông Lâm, vô luận là nơi nào, Ngao Khôn đều có thể bảo hộ cho ngươi bình yên vô sự. Không biết Thủ đệ, ngươi có chịu tin ta?
Ánh mắt Tông Thủ ngưng tụ, quay đầu lại. Chỉ thấy Ngao Khôn kia, là ánh mắt thanh tịnh đang nhìn tới, mang theo một tia khẩn thiết.
Ngẩn người, Tông Thủ liền không nhịn được cười được.
Ngược lại là không có ý hoài nghi gì, nhớ rõ lúc hắn mới gặp gỡ người nghĩa huynh này, liền mạc danh kỳ diệu có một loại tín nhiệm tiếp cận cực đoan, mặc dù là hiện nay, cũng không giảm xuống mảy may.
Biết được Ngao Khôn, tuyệt sẽ không hại hắn.
Duy nhất khiến cho hắn nghi ngờ, là đến cùng Ngao Khôn lấy cái nắm chắc này ở đâu ra?
Lần này người trở về Đạo Linh Khung Cảnh, cũng không chỉ là hai người Hoa Vân và Long Huyền.
Nguyên Mộng Tử ngã xuống, chỉ sợ càng là kinh động đến vị chí cảnh Đạo tổ kia.
Suy nghĩ một chút, Tông Thủ liền đã có điều ngộ ra, ở giữa đuôi lông mày lướt qua một tia vui mừng, hân hoan không hiểu.
- Thế nhưng mà sư tôn đã đột phá, đã vào Chí cảnh?
Càng nghĩ, cũng chỉ có cái khả năng này thôi.
Nếu thật sự là như thế, vậy thì đúng là kinh hỉ, đúng là đáng mừng!
Thời điểm kiếp trước, Đàm Thu bất quá chỉ là một Thất giai Thiên cảnh, tiếp xúc không đến những tin tức của các tuyệt đỉnh cường giả này.
Ở kiếp này, cũng đến khi gia nhập vào Thương Sinh Đạo, mới hiểu rõ được đại khái.
Biết rõ bên trong toàn bộ giới vực, Thánh nhân có hơn mấy trăm ngàn.
Nhưng mà đến Chí cảnh, ở trên thế gian biết được là không quá số lượng bốn mươi. Còn Thực cảnh ở trên đó, trong ngàn vạn thế giới của vực giới, đến cùng là có hay không đều không biết.
Nghe nói vạn năm trước, ở trong Vân Giới chỉ có Hi Tử đã đến cấp độ nửa bước Thực cảnh.
Vẫn còn chưa kịp bước ra một bước mấu chốt kia, liền gặp phải vây giết. Ma, Đạo, Phật, Nho tứ giáo, thậm chí còn có vô số tu giả vực ngoại không biết thân phận.
Thời đại này, còn không biết ai có thể có được thành tựu như thế.
Bất quá một khi bước vào Chí cảnh, đây chính là tu sĩ được liệt vào người đứng đầu nhất của nhất vực thế giới. Mặc dù là còn có sự phân chia mạnh yếu, cũng đã không phải là bản chất chênh lệch.
Đây mới thực sự là chỗ có thể dựa vào, từ nay về sau ở trong Vân Giới, chỉ cần Tông Thủ hắn không đắc tội với những nhân vật rất giỏi kia, cơ hồ là có thể xông pha. truyện copy từ tunghoanh.com
Lại càng mừng cho Long Ảnh hơn, có thể đạt thành mong muốn, nguy cơ của thọ nguyên cũng được giải quyết dễ dàng. Bước vào Chí cảnh, cơ hồ đã là đạo chi chí cực. Có thể trường sinh, trừ phi là tình hình cực kỳ đặc thù, nếu không chính là bất tử bất diệt.
Mặc dù là bị người chém rụng, không lâu sau đó, cũng sẽ tái hiện thế gian.
Bất quá Ngao Khôn nghe vậy, nhưng lại cười mà không nói. Cũng không phủ nhận mà cũng không khẳng định.
Tông Thủ liền cho rằng chính là như thế, lại cũng chẳng muốn hỏi tiếp.
- Như vậy hai người Hoa Vân, Long Huyền. Ngao huynh ngươi định ứng phó như thế nào?
Không phải chỉ là hai người này, Đạo môn ở trong Vân Giới, ngoại trừ hai người này ra, còn có hai vị Thánh cảnh.
Nghe nói Trọng Quang trọng thương, một tháng sau, cũng không biết có thể khỏi hẳn chưa?
Lời còn chưa dứt, liền trông thấy trong con ngươi của Ngao Khôn hiện lên vẻ lạnh lùng. Mặc dù lấy tâm chí kiên nghị của Tông Thủ, cũng không khỏi là rùng mình một cái. Câu nói kế tiếp, cũng chỉ có thể là im lặng ko nói.
Trong nội tâm vẫn là nghi hoặc, Ngao Khôn tiến nhập Thánh cảnh mới bất quá chỉ mấy năm. Đến cùng là ở đâu ra có thể nắm chắc lấy một địch hai?
Tựa hồ càng đối với hai người Hoa Vân, Long Huyền này có căm hận khắc cốt minh tâm. Ba người này, rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
Lại là sáng suốt không hề mở miệng, mặc dù là nghĩa huynh đệ, có mấy lời cũng là không thể hỏi. Đối xử chân thành với nhau, ở bên cạnh yên lặng ủng hộ là được, cần gì phải nhất định suy đến cùng?
Về phần Ngao Khôn, rốt cuộc là ý định ứng phó hai người Hoa Vân, Long Huyền kia như thế nào, hắn cũng không có ý định đi quản.
Gia hỏa này đã nói như vậy, hắn cũng liền tin.
Nghĩ như vậy, phiến vân không trung này lại khôi phục yên tĩnh. Nhưng trong lúc Tông Thủ đang chuẩn bị đáp ứng, lại nghe thanh âm ở bên cạnh một lần nữa vang lên.
- Còn không có chúc mừng Thủ đệ, cái môn Âm Dương Hám Thế linh quyết này lại có tiến cảnh không nhỏ. Âm Dương tương sinh, nguyên âm nguyên dương lại một lần nữa cân đối. Đã có thể tu hành đến Tiên cảnh mà không có trở ngại, hẳn là Thủ đệ đã thu một nữ nhân nữa vào phòng? Lại để cho ta đoán một chút, có thể là Nhược Thủy?
Lời nói này đột ngột mà đến, Tông Thủ còn không nói được gì, liền đã bị sặc, vội vàng ho khan vài tiếng.
Ngao Khôn kia lại giống như cười mà không phải cười:
- Ta còn tưởng rằng người mà ngươi tiếp tục chọn là Dao phi kia. Nàng này trời sinh bất phàm, thân có dị khí, ứng với tinh triệu ở trên. Nếu như cùng ngươi song tu, nhất định có thể khiến tu vi của Thủ đệ ngươi tiến nhanh.
- Nói hươu nói vượn!
Thần sắc Tông Thủ càng là xấu hổ, hừ lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi là nghĩa huynh của bổn vương, liền có thể hồ ngôn loạn ngữ!
Một mực liền đang kỳ quái, hắn cùng với Đạo môn không chết không thôi, là chính vì tốc độ quật khởi của Càn Thiên Sơn quá nhanh.
Như vậy Ngao Khôn, lại là vì sao?
Thật sự là báo ân? Nhưng cũng sẽ không để lại cho mình nửa điểm đường lui.
Liền ví dụ như Nguyên Mộng Tử kia, nếu là muốn trợ giúp hắn, thì chỉ cần khiến người này trọng thương là được, phế tu vi cũng được.
Chưa hẳn liền nhất định phải đem người này tru diệt.
Chuyến đi đến Đạo Linh Khung Cảnh lúc này đây, càng cùng với Ngao Khôn là không thoát khỏi quan hệ.
Trong nội tâm ngược lại là không có ý căm tức gì, tuy có hiềm nghi bị gia hỏa này lấy làm vũ khí sử dụng.
Ngao Khôn mới vừa rời đi Vân Giới, Đạo môn lại đột nhiên động thủ với Đông Lâm.
Các loại tình hình này, đều làm người ta nghi ngờ.
Bất quá những ngày này, hắn cũng là nghĩ thông suốt. Càn Thiên Sơn cùng Đạo môn, cũng vốn là không có khả năng hòa giải.
Nếu là vị Thần Hoàng kia, cùng với Tông Thủ hắn thật sự là không có cách nào cùng tồn tại, như vậy tất nhiên là sẽ có một tràng tranh đấu sinh tử, sớm hơn một chút mà thôi.
Mà Ngao Khôn đã nói tạ ơn, liền rõ ràng có tâm thẳng thắn.
Trầm mặc một lát, tiếp đó Ngao Khôn lại hỏi:
- Lúc này đây, ngươi là chuẩn bị đi Thương Sinh khung cảnh độ kiếp?
Tông Thủ cười khổ, hắn còn có thể đi đâu? Đã quyết định chủ ý, muốn dựa vào Thương Sinh Đạo, như vậy cần gì phải che giấu?
Hoàn cảnh độ kiếp trong Thương Sinh khung cảnh, so với Càn Thiên Sơn còn muốn tốt hơn nhiều, cũng an toàn hơn.
Nếu là ở Càn Thiên Sơn, sợ là không thể tránh khỏi một trận đại chiến, hắn cũng không nguyện ý lại liên lụy đến con dân Càn Thiên Sơn.
Cũng không nghĩ đến Ngao Khôn kia, lại lo lắng nói:
- Kỳ thật ở bên ngoài, cũng giống như vậy. Ở trong Đông Lâm, vô luận là nơi nào, Ngao Khôn đều có thể bảo hộ cho ngươi bình yên vô sự. Không biết Thủ đệ, ngươi có chịu tin ta?
Ánh mắt Tông Thủ ngưng tụ, quay đầu lại. Chỉ thấy Ngao Khôn kia, là ánh mắt thanh tịnh đang nhìn tới, mang theo một tia khẩn thiết.
Ngẩn người, Tông Thủ liền không nhịn được cười được.
Ngược lại là không có ý hoài nghi gì, nhớ rõ lúc hắn mới gặp gỡ người nghĩa huynh này, liền mạc danh kỳ diệu có một loại tín nhiệm tiếp cận cực đoan, mặc dù là hiện nay, cũng không giảm xuống mảy may.
Biết được Ngao Khôn, tuyệt sẽ không hại hắn.
Duy nhất khiến cho hắn nghi ngờ, là đến cùng Ngao Khôn lấy cái nắm chắc này ở đâu ra?
Lần này người trở về Đạo Linh Khung Cảnh, cũng không chỉ là hai người Hoa Vân và Long Huyền.
Nguyên Mộng Tử ngã xuống, chỉ sợ càng là kinh động đến vị chí cảnh Đạo tổ kia.
Suy nghĩ một chút, Tông Thủ liền đã có điều ngộ ra, ở giữa đuôi lông mày lướt qua một tia vui mừng, hân hoan không hiểu.
- Thế nhưng mà sư tôn đã đột phá, đã vào Chí cảnh?
Càng nghĩ, cũng chỉ có cái khả năng này thôi.
Nếu thật sự là như thế, vậy thì đúng là kinh hỉ, đúng là đáng mừng!
Thời điểm kiếp trước, Đàm Thu bất quá chỉ là một Thất giai Thiên cảnh, tiếp xúc không đến những tin tức của các tuyệt đỉnh cường giả này.
Ở kiếp này, cũng đến khi gia nhập vào Thương Sinh Đạo, mới hiểu rõ được đại khái.
Biết rõ bên trong toàn bộ giới vực, Thánh nhân có hơn mấy trăm ngàn.
Nhưng mà đến Chí cảnh, ở trên thế gian biết được là không quá số lượng bốn mươi. Còn Thực cảnh ở trên đó, trong ngàn vạn thế giới của vực giới, đến cùng là có hay không đều không biết.
Nghe nói vạn năm trước, ở trong Vân Giới chỉ có Hi Tử đã đến cấp độ nửa bước Thực cảnh.
Vẫn còn chưa kịp bước ra một bước mấu chốt kia, liền gặp phải vây giết. Ma, Đạo, Phật, Nho tứ giáo, thậm chí còn có vô số tu giả vực ngoại không biết thân phận.
Thời đại này, còn không biết ai có thể có được thành tựu như thế.
Bất quá một khi bước vào Chí cảnh, đây chính là tu sĩ được liệt vào người đứng đầu nhất của nhất vực thế giới. Mặc dù là còn có sự phân chia mạnh yếu, cũng đã không phải là bản chất chênh lệch.
Đây mới thực sự là chỗ có thể dựa vào, từ nay về sau ở trong Vân Giới, chỉ cần Tông Thủ hắn không đắc tội với những nhân vật rất giỏi kia, cơ hồ là có thể xông pha. truyện copy từ tunghoanh.com
Lại càng mừng cho Long Ảnh hơn, có thể đạt thành mong muốn, nguy cơ của thọ nguyên cũng được giải quyết dễ dàng. Bước vào Chí cảnh, cơ hồ đã là đạo chi chí cực. Có thể trường sinh, trừ phi là tình hình cực kỳ đặc thù, nếu không chính là bất tử bất diệt.
Mặc dù là bị người chém rụng, không lâu sau đó, cũng sẽ tái hiện thế gian.
Bất quá Ngao Khôn nghe vậy, nhưng lại cười mà không nói. Cũng không phủ nhận mà cũng không khẳng định.
Tông Thủ liền cho rằng chính là như thế, lại cũng chẳng muốn hỏi tiếp.
- Như vậy hai người Hoa Vân, Long Huyền. Ngao huynh ngươi định ứng phó như thế nào?
Không phải chỉ là hai người này, Đạo môn ở trong Vân Giới, ngoại trừ hai người này ra, còn có hai vị Thánh cảnh.
Nghe nói Trọng Quang trọng thương, một tháng sau, cũng không biết có thể khỏi hẳn chưa?
Lời còn chưa dứt, liền trông thấy trong con ngươi của Ngao Khôn hiện lên vẻ lạnh lùng. Mặc dù lấy tâm chí kiên nghị của Tông Thủ, cũng không khỏi là rùng mình một cái. Câu nói kế tiếp, cũng chỉ có thể là im lặng ko nói.
Trong nội tâm vẫn là nghi hoặc, Ngao Khôn tiến nhập Thánh cảnh mới bất quá chỉ mấy năm. Đến cùng là ở đâu ra có thể nắm chắc lấy một địch hai?
Tựa hồ càng đối với hai người Hoa Vân, Long Huyền này có căm hận khắc cốt minh tâm. Ba người này, rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
Lại là sáng suốt không hề mở miệng, mặc dù là nghĩa huynh đệ, có mấy lời cũng là không thể hỏi. Đối xử chân thành với nhau, ở bên cạnh yên lặng ủng hộ là được, cần gì phải nhất định suy đến cùng?
Về phần Ngao Khôn, rốt cuộc là ý định ứng phó hai người Hoa Vân, Long Huyền kia như thế nào, hắn cũng không có ý định đi quản.
Gia hỏa này đã nói như vậy, hắn cũng liền tin.
Nghĩ như vậy, phiến vân không trung này lại khôi phục yên tĩnh. Nhưng trong lúc Tông Thủ đang chuẩn bị đáp ứng, lại nghe thanh âm ở bên cạnh một lần nữa vang lên.
- Còn không có chúc mừng Thủ đệ, cái môn Âm Dương Hám Thế linh quyết này lại có tiến cảnh không nhỏ. Âm Dương tương sinh, nguyên âm nguyên dương lại một lần nữa cân đối. Đã có thể tu hành đến Tiên cảnh mà không có trở ngại, hẳn là Thủ đệ đã thu một nữ nhân nữa vào phòng? Lại để cho ta đoán một chút, có thể là Nhược Thủy?
Lời nói này đột ngột mà đến, Tông Thủ còn không nói được gì, liền đã bị sặc, vội vàng ho khan vài tiếng.
Ngao Khôn kia lại giống như cười mà không phải cười:
- Ta còn tưởng rằng người mà ngươi tiếp tục chọn là Dao phi kia. Nàng này trời sinh bất phàm, thân có dị khí, ứng với tinh triệu ở trên. Nếu như cùng ngươi song tu, nhất định có thể khiến tu vi của Thủ đệ ngươi tiến nhanh.
- Nói hươu nói vượn!
Thần sắc Tông Thủ càng là xấu hổ, hừ lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi là nghĩa huynh của bổn vương, liền có thể hồ ngôn loạn ngữ!
/1700
|