Chỉ có Tình Minh là sảng khoái nói thẳng:
- Có sư thúc tổ tọa trấn, lần này nhất định có thể đem Tông Thủ kia tru diệt. Bất quá chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn, khi đó chỉ sợ còn phải mời sư thúc tổ ra tay!
Mấy chục tên Linh cảnh kia lập tức đều thở nhẹ ra một hơi. Ánh mắt nhìn về phía Tình Minh, lần đầu tiên ẩn chứa vẻ cảm kích.
Trên mặt Hoa Vân, nhưng lại lần nữa bị tức mà biến thành tái nhợt.
Đối với Tình Minh ngược lại là không có ác cảm gì, ăn ngay nói thật mà thôi. Hắn cũng chưa từng trông cậy vào.
Căm tức là những người ở trước mắt này, quả thực sợ Tông Thủ kia như là sợ hổ, thật không có một chút cốt khí nào.
- Một đám rác rưởi!
Lại hừ lạnh một tiếng, Hoa Vân cố nén không để phát tác:
- Bổn tọa đã cùng hai tông Đạo Lăng, Thái Linh thương lượng qua, đến lúc đó bọn hắn sẽ kiệt lực tương trợ! Qua ít ngày, khung cảnh ta cũng có không ít đệ tử tinh anh của tám trăm năm trước từ vực ngoại trở về. Nếu là hao tổn quá nhiều, đến lúc mấu chốt, bổn tọa cũng sẽ không ngồi nhìn! Tóm lại lần này tru ma, tuyệt không thể sơ suất! Nếu như bởi vì chuyện các ngươi sơ sẩy e sợ, chiến mà thua, nhất định sẽ trừng phạt nặng! Chư vị đã nghe rõ chưa?
Khi nói đến đây, liền thấy mọi người ở trong phòng đều là đầy mặt vui mừng. Hoa Vân lập tức là càng tức giận, phát ra thất vọng.
- Đều đã nghe rõ, vậy thì cút ra ngoài cho ta!
Ba chữ cuối cùng, cơ hồ là gầm thét mà ra. Những tu giả Linh cảnh kia, đều một lần nữa biến sắc.
Liên tục khom người cáo lui, bước nhanh ra ngoài.
Trong Vạn Hồn Đăng thất này, trong chớp mắt cũng chỉ còn lại ba người. Bất quá chỉ một lát sau, lại có hai vị thanh sam đạo nhân xuyên không mà tới, bước vào trong phòng.
Một người trong đó, đúng là Trọng Quang, sắc mặt đều là màu vàng tím. Mà thần sắc của một người khác, thì là ngưng trọng vô cùng.
Mấy người chỉ khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Chỉ có Long Huyền đứng dậy thi lễ một cái:
- Tiểu muội Long Huyền, bái kiến Trọng Quang, Huyền Vi hai vị sư huynh!
Tình Minh là vãn bối của mấy người, thì là một lần nữa làm đại lễ bái hạ.
Lại thấy Trọng Quang phất phất tay, tránh người sang bên cạnh cười khổ một tiếng:
- Đệ muội cần gì phải đa lễ như vậy?
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt liền lại bất đắc dĩ nói:
- Tình hình vừa rồi, chắc hẳn sư đệ sư muội cũng đã nhìn thấy. Những lực lượng mà Đạo Linh Khung Cảnh ta tích lũy được, cơ hồ đã bị Tông Thủ kia dùng lực lượng một người phá hết. Người có năng lực chính thức, đều đã chết trận. Còn dư lại những thứ này, mỗi người đều có tâm tư riêng, phần lớn là chỉ vì lợi ích một người. Chịu vì Đạo môn mà xuất lực, là ít càng thêm ít!
Rồi lại nhìn vào Tình Minh một chút mà tán dương:
- Ngươi tiểu cô nương này, rất là không tệ!
Hoa Vân nhíu nhíu mày lại, rồi sau đó mắt liền nhìn qua phía đông:
- Vì vậy việc cần giải quyết đầu tiên của chúng ta. Chính là trước tiên trảm thằng nhãi ranh kia, trọng lập uy danh của khung cảnh ta.
- Không dễ dàng!
Người mở miệng nhưng lại là một đạo nhân khác, lắc đầu nói:
- Minh Ngọc của Thương Sinh khung cảnh kia, tựa hồ đã quyết định chủ ý, bảo vệ kẻ này! Còn có Ngao Khôn, chiến lực cũng là ngoài ý định. Chưởng khống Hủy Diệt pháp tác, hơn xa hai người chúng ta. Trọng thượng Trọng Quang sư huynh, suy giảm đến đạo cơ. Sau hai mươi ngày, sợ cũng khó có thể khỏi hẳn.
Đề cập đến hai chữ Ngao Khôn, tức thì Hoa Vân, Long Huyền đều là biến sắc, có chút khác thường. Người đầu tiên lập tức khôi phục như thường, cười gằn nói:
- Một cái chó nhà có tang mà thôi! Huyền Vi sư huynh có thể yên tâm, nếu hắn không ra tay thì cũng thôi đi, nhưng nếu ra tay, ta không ngại lại phong ấn hắn vạn năm! Chuyện nhục nhã của vạn năm trước kia, Hoa Vân đang muốn tự tay hoàn lại!
Long Huyền thì là có chút ảm đạm:
- Nhớ rõ lúc trước sư tôn đưa hắn phong ấn, là có tâm bảo toàn! Chuẩn bị đợi hắn tu tâm dưỡng tính, hoàn toàn tỉnh ngộ. Mấy ngàn năm sau, sẽ nhập vào Đạo môn ta, theo bên cạnh Thần Hoàng hiệu lực. Không ngờ hôm nay, lại vẫn là chấp mê bất ngộ! Nếu lần này hắn dám cùng chúng ta là địch, như vậy không cần chư vị sư huynh đệ ra tay, Long Huyền sẽ đích thân lấy mạng hắn! Vạn năm trước, là Long Huyền tự tay trợ giúp sư tôn đưa hắn phong ấn. Vạn năm sau, Long Huyền cũng sẽ không lưu tình. Tính tình người này thô bạo cực đoan, thực không thể lại tiếp tục để hắn làm hại!
Hoa Vân cười cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Long Huyền lại. Hai vị đạo nhân ở đối diện, cũng đều là vui mừng không thôi.
Huyền Vi Tử kia là khẽ gật đầu:
- Bất quá còn cần phải coi chừng! Ngày ấy ta xem Ngao Khôn này, như cũ vẫn còn có dư lực.
Lại nói:
- Ngoài Ngao Khôn ra, còn có Long Ảnh. Thằng nhãi ranh kia là người truyền thừa duy nhất của hắn. Ái đồ độ kiếp, nhất định sẽ không đứng ngoài quan sát. Lần này tất nhiên cũng sẽ trở về Vân Giới!
- Người này, thì càng là đơn giản! Kiếm thuật của hắn, năm đó là cao tuyệt vu thế. Nắm giữ chín loại Chân Long đại đạo, bên trong cùng giai, không có đối thủ. 8000 năm trước, có thể cách không đón đỡ được ba kích của sư tôn, bảo toàn được tánh mạng cho Ngao Khôn. Chỉ là đáng tiếc, tuổi tác đã giả, thọ nguyên đã đến tuổi xế chiều! Thọ nguyên của người này, nhiều nhất cũng không đến 30 năm.
Ngừng nói, Hoa Vân lại tiện tay hất tay áo lên. Một thanh hôi bạch sắc trường kiếm từ trong tay áo hắn xoay tròn mà bay ra, găm trên mặt đất ở trước người.
Trọng Quang cùng Huyền Vi Tử đều là ánh mắt ngưng tụ, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
- Đây là Tuế Nguyệt đại đạo!
- Đúng vậy!
Hoa Vân cũng nhẹ gật đầu:
- Tên là Điêu Linh kiếm! Mỗi một kiếm xuất ra, đều có thể lấy đi thọ nguyên của người khác!
Trọng Quang trước tiên là vui vẻ, tiếp đó lại như nghĩ tới điều gì, thần sắc ảm đạm.
Hẳn là
- Chính là chính tay sư tôn luyện chế! Vốn là vì Vô Khư mà chuẩn bị. Sư tôn đối với hắn rất là chờ mong! Từng nói Vô Khư nhanh nhẹn mà có chậm rãi, tư chất tuy là trung thượng, nhưng ở trong Đạo môn ta ngàn năm nay, là người có hi vọng vấn đỉnh Thánh cảnh nhất. Chỉ tiếc…
Trong mắt Hoa Vân, là lãnh mang hiện lên:
- Mà Vô Khư đã chết thì không dùng được, vậy sẽ không ngại lại dùng trên người Long Ảnh kia. Kiếm này tuy chỉ mới là Tiên giai, nhưng chỉ cần chúng ta sử dụng thỏa đáng, nhất định khiến cho lão thất phu kia bỏ mình tại chỗ! Nếu là tinh tế truy cứu, tai ương lần này của Đạo môn ta, hơn phân nửa là do người này mà ra. Sư tôn hắn, hiện tại là cũng rất thù hận người này!
Lúc hắn vừa nói xong, trên mặt Trọng Quang, Huyền Vi đều đã hiện ra tiếu ý.
Trọng Quang là tâm sự biến mất, tâm thần nhẹ nhàng, liền ngay cả thương thế tựa hồ cũng tốt thêm vài phần.
- Có kiếm này ở đây, vậy cũng không cần phải tiếp tục ưu sầu. ta và ngươi bốn người, hơn nữa còn có Thái Linh, Đạo Lăng nhị tông, còn có ba vị Thần cảnh của Nguyên Thủy ma tông. Trận chiến này chính là không có hoài nghi nữa!
- Có sư thúc tổ tọa trấn, lần này nhất định có thể đem Tông Thủ kia tru diệt. Bất quá chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn, khi đó chỉ sợ còn phải mời sư thúc tổ ra tay!
Mấy chục tên Linh cảnh kia lập tức đều thở nhẹ ra một hơi. Ánh mắt nhìn về phía Tình Minh, lần đầu tiên ẩn chứa vẻ cảm kích.
Trên mặt Hoa Vân, nhưng lại lần nữa bị tức mà biến thành tái nhợt.
Đối với Tình Minh ngược lại là không có ác cảm gì, ăn ngay nói thật mà thôi. Hắn cũng chưa từng trông cậy vào.
Căm tức là những người ở trước mắt này, quả thực sợ Tông Thủ kia như là sợ hổ, thật không có một chút cốt khí nào.
- Một đám rác rưởi!
Lại hừ lạnh một tiếng, Hoa Vân cố nén không để phát tác:
- Bổn tọa đã cùng hai tông Đạo Lăng, Thái Linh thương lượng qua, đến lúc đó bọn hắn sẽ kiệt lực tương trợ! Qua ít ngày, khung cảnh ta cũng có không ít đệ tử tinh anh của tám trăm năm trước từ vực ngoại trở về. Nếu là hao tổn quá nhiều, đến lúc mấu chốt, bổn tọa cũng sẽ không ngồi nhìn! Tóm lại lần này tru ma, tuyệt không thể sơ suất! Nếu như bởi vì chuyện các ngươi sơ sẩy e sợ, chiến mà thua, nhất định sẽ trừng phạt nặng! Chư vị đã nghe rõ chưa?
Khi nói đến đây, liền thấy mọi người ở trong phòng đều là đầy mặt vui mừng. Hoa Vân lập tức là càng tức giận, phát ra thất vọng.
- Đều đã nghe rõ, vậy thì cút ra ngoài cho ta!
Ba chữ cuối cùng, cơ hồ là gầm thét mà ra. Những tu giả Linh cảnh kia, đều một lần nữa biến sắc.
Liên tục khom người cáo lui, bước nhanh ra ngoài.
Trong Vạn Hồn Đăng thất này, trong chớp mắt cũng chỉ còn lại ba người. Bất quá chỉ một lát sau, lại có hai vị thanh sam đạo nhân xuyên không mà tới, bước vào trong phòng.
Một người trong đó, đúng là Trọng Quang, sắc mặt đều là màu vàng tím. Mà thần sắc của một người khác, thì là ngưng trọng vô cùng.
Mấy người chỉ khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Chỉ có Long Huyền đứng dậy thi lễ một cái:
- Tiểu muội Long Huyền, bái kiến Trọng Quang, Huyền Vi hai vị sư huynh!
Tình Minh là vãn bối của mấy người, thì là một lần nữa làm đại lễ bái hạ.
Lại thấy Trọng Quang phất phất tay, tránh người sang bên cạnh cười khổ một tiếng:
- Đệ muội cần gì phải đa lễ như vậy?
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt liền lại bất đắc dĩ nói:
- Tình hình vừa rồi, chắc hẳn sư đệ sư muội cũng đã nhìn thấy. Những lực lượng mà Đạo Linh Khung Cảnh ta tích lũy được, cơ hồ đã bị Tông Thủ kia dùng lực lượng một người phá hết. Người có năng lực chính thức, đều đã chết trận. Còn dư lại những thứ này, mỗi người đều có tâm tư riêng, phần lớn là chỉ vì lợi ích một người. Chịu vì Đạo môn mà xuất lực, là ít càng thêm ít!
Rồi lại nhìn vào Tình Minh một chút mà tán dương:
- Ngươi tiểu cô nương này, rất là không tệ!
Hoa Vân nhíu nhíu mày lại, rồi sau đó mắt liền nhìn qua phía đông:
- Vì vậy việc cần giải quyết đầu tiên của chúng ta. Chính là trước tiên trảm thằng nhãi ranh kia, trọng lập uy danh của khung cảnh ta.
- Không dễ dàng!
Người mở miệng nhưng lại là một đạo nhân khác, lắc đầu nói:
- Minh Ngọc của Thương Sinh khung cảnh kia, tựa hồ đã quyết định chủ ý, bảo vệ kẻ này! Còn có Ngao Khôn, chiến lực cũng là ngoài ý định. Chưởng khống Hủy Diệt pháp tác, hơn xa hai người chúng ta. Trọng thượng Trọng Quang sư huynh, suy giảm đến đạo cơ. Sau hai mươi ngày, sợ cũng khó có thể khỏi hẳn.
Đề cập đến hai chữ Ngao Khôn, tức thì Hoa Vân, Long Huyền đều là biến sắc, có chút khác thường. Người đầu tiên lập tức khôi phục như thường, cười gằn nói:
- Một cái chó nhà có tang mà thôi! Huyền Vi sư huynh có thể yên tâm, nếu hắn không ra tay thì cũng thôi đi, nhưng nếu ra tay, ta không ngại lại phong ấn hắn vạn năm! Chuyện nhục nhã của vạn năm trước kia, Hoa Vân đang muốn tự tay hoàn lại!
Long Huyền thì là có chút ảm đạm:
- Nhớ rõ lúc trước sư tôn đưa hắn phong ấn, là có tâm bảo toàn! Chuẩn bị đợi hắn tu tâm dưỡng tính, hoàn toàn tỉnh ngộ. Mấy ngàn năm sau, sẽ nhập vào Đạo môn ta, theo bên cạnh Thần Hoàng hiệu lực. Không ngờ hôm nay, lại vẫn là chấp mê bất ngộ! Nếu lần này hắn dám cùng chúng ta là địch, như vậy không cần chư vị sư huynh đệ ra tay, Long Huyền sẽ đích thân lấy mạng hắn! Vạn năm trước, là Long Huyền tự tay trợ giúp sư tôn đưa hắn phong ấn. Vạn năm sau, Long Huyền cũng sẽ không lưu tình. Tính tình người này thô bạo cực đoan, thực không thể lại tiếp tục để hắn làm hại!
Hoa Vân cười cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Long Huyền lại. Hai vị đạo nhân ở đối diện, cũng đều là vui mừng không thôi.
Huyền Vi Tử kia là khẽ gật đầu:
- Bất quá còn cần phải coi chừng! Ngày ấy ta xem Ngao Khôn này, như cũ vẫn còn có dư lực.
Lại nói:
- Ngoài Ngao Khôn ra, còn có Long Ảnh. Thằng nhãi ranh kia là người truyền thừa duy nhất của hắn. Ái đồ độ kiếp, nhất định sẽ không đứng ngoài quan sát. Lần này tất nhiên cũng sẽ trở về Vân Giới!
- Người này, thì càng là đơn giản! Kiếm thuật của hắn, năm đó là cao tuyệt vu thế. Nắm giữ chín loại Chân Long đại đạo, bên trong cùng giai, không có đối thủ. 8000 năm trước, có thể cách không đón đỡ được ba kích của sư tôn, bảo toàn được tánh mạng cho Ngao Khôn. Chỉ là đáng tiếc, tuổi tác đã giả, thọ nguyên đã đến tuổi xế chiều! Thọ nguyên của người này, nhiều nhất cũng không đến 30 năm.
Ngừng nói, Hoa Vân lại tiện tay hất tay áo lên. Một thanh hôi bạch sắc trường kiếm từ trong tay áo hắn xoay tròn mà bay ra, găm trên mặt đất ở trước người.
Trọng Quang cùng Huyền Vi Tử đều là ánh mắt ngưng tụ, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
- Đây là Tuế Nguyệt đại đạo!
- Đúng vậy!
Hoa Vân cũng nhẹ gật đầu:
- Tên là Điêu Linh kiếm! Mỗi một kiếm xuất ra, đều có thể lấy đi thọ nguyên của người khác!
Trọng Quang trước tiên là vui vẻ, tiếp đó lại như nghĩ tới điều gì, thần sắc ảm đạm.
Hẳn là
- Chính là chính tay sư tôn luyện chế! Vốn là vì Vô Khư mà chuẩn bị. Sư tôn đối với hắn rất là chờ mong! Từng nói Vô Khư nhanh nhẹn mà có chậm rãi, tư chất tuy là trung thượng, nhưng ở trong Đạo môn ta ngàn năm nay, là người có hi vọng vấn đỉnh Thánh cảnh nhất. Chỉ tiếc…
Trong mắt Hoa Vân, là lãnh mang hiện lên:
- Mà Vô Khư đã chết thì không dùng được, vậy sẽ không ngại lại dùng trên người Long Ảnh kia. Kiếm này tuy chỉ mới là Tiên giai, nhưng chỉ cần chúng ta sử dụng thỏa đáng, nhất định khiến cho lão thất phu kia bỏ mình tại chỗ! Nếu là tinh tế truy cứu, tai ương lần này của Đạo môn ta, hơn phân nửa là do người này mà ra. Sư tôn hắn, hiện tại là cũng rất thù hận người này!
Lúc hắn vừa nói xong, trên mặt Trọng Quang, Huyền Vi đều đã hiện ra tiếu ý.
Trọng Quang là tâm sự biến mất, tâm thần nhẹ nhàng, liền ngay cả thương thế tựa hồ cũng tốt thêm vài phần.
- Có kiếm này ở đây, vậy cũng không cần phải tiếp tục ưu sầu. ta và ngươi bốn người, hơn nữa còn có Thái Linh, Đạo Lăng nhị tông, còn có ba vị Thần cảnh của Nguyên Thủy ma tông. Trận chiến này chính là không có hoài nghi nữa!
/1700
|