- Ngươi cần nhớ rõ, mấy cái tông phái này hiện tại là một trong những thế lực lớn nhất. Tuy Thạch gia ta chưa hẳn đã sợ, bất quá cũng bớt trêu chọc thì tốt.
Thấy Thạch Vô Kỵ tỉnh tỉnh mê mê nhẹ gật đầu, tiếp đó Thạch Việt lại nói:
- Mà nói Huyết Kiếm yêu quân kia gặp nạn ngược lại là thật sự. Nhưng nếu nói nhất định là tử kiếp của hắn, không có nửa phần cơ hội thắng, Thạch Việt ta nhưng lại không tin! Trong mấy năm nay, vị này từ khi bắt đầu tranh đoạt vị trí Yêu vương, cũng không biết trải qua bao nhiêu sóng gió. Có bao nhiêu lần mỗi người đều cho là hắn bại cục đã định, chắc chắn phải chết? Kết quả cuối cùng thì như thế nào?
Tô Tiểu Tiểu kia giật mình một cái, rồi sau đó là như có điều suy nghĩ. Lời này nếu là người khác nói, nàng tuyệt sẽ không quá để ý. Nhưng xuất ra từ miệng Thạch Việt, thì lại bất đồng.
Trong trung thổ vân lục còn có mấy vị hạt giống Thần Hoàng, đều là cực kỳ xuất sắc.
Bất quá đến lúc này, mấy tông phái đều đã đem ánh mắt ném sang Thạch Việt, vị này vốn là một người mà bọn họ nhìn không tốt nhất.
Hành động trong những năm gần đây, là cũng đã biết được. Vũ lực cao tuyệt, trí tuệ xuất chúng.
Thạch Việt lại cũng không đi để ý tới, việc này người nào thấy thế nào thì nói thế ấy, không bắt buộc người khác phải tin tưởng.
Dù sao không lâu sau sẽ có kết quả, chỉ là hắn còn chưa dứt lời, cách đó không xa liền truyền ra một tiếng hừ lạnh:
- Bổn quân ngược lại là cảm thấy. Tông Thủ này chắc chắn phải chết! Tiểu tử không dứt khoát ngươi, chẳng lẽ là muốn vì Huyết Kiếm yêu quân kia mà phô trương thanh thế cho hắn hay sao?
Mặt mày Thạch Việt rùng mình, chỉ cảm thấy một cỗ sát cơ bao phủ tới. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hài đồng, trên mặt mang theo vài phần ma tính, đứng ở bên ngoài 3000 trượng.
Tầm bảy, tám tuổi, như phấn điêu ngọc trác, lại đạp bộ giữa hư không, lộ ra vẻ thoải mái.
Hài đồng này hắn không nhận biết, bất quá một người đứng sau đối phương, hắn lại biết được.
Đúng là Hải Thương Quân của Nguyên Thủy ma tông, là ma đạo đệ nhị nhân của ba trăm năm trước.
Bất quá lúc này nhưng lại đứng hầu ở phía sau, rõ ràng cho thấy là lấy hài đồng bảy tuổi này làm chủ.
Thạch Việt thậm chí không cần đi xem như thế nào, cũng biết được thực lực của vị này nhất định là bất phàm.
Hai người bọn hắn nói chuyện, đều có khống âm chi thuật, người bên ngoài khó có thể nghe thấy. Người này lại có thể cách xa mấy ngàn trượng mà vẫn nghe được, ít nhất một thân tu vi này đã không dưới hai người bọn hắn.
Mày kiếm nhướng lên, Thạch Việt liền không thèm để ý chút nào gật đầu một cái:
- Ngươi muốn cho rằng là như vậy, thì cũng có thể!
Trong mắt đứa bé kia chớp lên tức giận, tựa hồ có ý muốn phát tác. Nhưng tiếp đó Tô Tiểu Tiểu lại nhẹ nhàn cười, hướng hắn thi lễ:
- Thiên Ma khung cảnh Tô Tiểu Tiểu bái kiến Nguyên Hải thánh quân! Không ngờ Thánh quân cũng trở về Vân Giới! Đúng rồi! Giới thiệu cho thánh quân, vị đứng bên cạnh ta, là Thạch Việt Thạch tướng quân, xuất thân Đại Thương Thạch gia, là đệ nhất nhân khuếch trương vực ngoại. Nghe nói nửa năm trước, đã đánh vào một cái tiểu thiên thế giới.
Vài câu cuối cùng, thần tình Nguyên Hải lập tức ngưng trọng. Mà Hải Thương Quân ở phía sau hắn cũng là ánh mắt ngưng trọng, chú mục nhìn Thạch Việt.
Trên mặt Thạch Việt cũng đồng dạng là lướt qua vài phần cảnh giác. Nguyên Hải, cái tên này hắn đã nghe nói qua. Bất quá nên gọi là Nguyên Hải ma đồng mới đúng, năm, sáu trăm năm trước, khiến cho phía bắc Vân Giới cơ hồ hóa thành biển máu.
Vì luyện một môn Huyết Hải Thai Sinh thuật, làm ác khắp nơi, tàn sát mấy triệu người.
Về sau rất nhiều Đạo môn vây bắt, cũng đành chịu không làm được gì. Bị hắn chạy ra khỏi Vân Giới, chẳng biết đi đâu.
Không ngờ hôm nay cũng trở về Vân Giới. Xem khí cơ của hắn, đúng là đã sớm tiến vào Tiên cảnh. Bởi vì do Vân Giới áp chế, nên cũng chỉ duy trì được tu vi Linh cảnh đỉnh phong.
Mục quang Nguyên Hải lập lòe, trầm ngâm một lát, liền lại hừ nặng một tiếng, phất tay áo quay người.
- Hôm nay Tông Thủ này liên tục diệt hai vị đồng môn của Nguyên Thủy ma tông ta! Vô luận như thế nào đều chắc chắn phải chết. Người ở nơi này, hơn phân nửa đều là địch của Tông Thủ kia, hận hắn thấu xương, kính xin các hạ ăn nói cẩn thận!
Khóe môi Thạch Việt nhảy lên, điều này làm sao lại không biết, nhưng làm sao cần đi để ý?
Bất quá có người này ở đây, hắn cũng không có hào hứng tiếp tục nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ.
Cũng tại một lát sau, xung quanh liền có vài chục thân ảnh xuất hiện ở phụ cận ngọn núi này.
Tu vi cao thấp không đồng nhất, cũng có không đến lục giai, cũng có Linh cảnh cường giả!
Bất quá khiến hắn chú mục nhất, còn là một vị thanh bào đạo nhân.
Tu vi chỉ là bát giai mà thôi, nhưng một thân khí cơ lại trầm ngưng thâm hậu, nền móng vững chắc. Bên trong công chính bình thản, lại mang theo vài phần lệ khí.
Không chỉ là Thạch Việt, mà ngay cả Nguyên Hải ma đồng và Hải Thương Quân ở xa xa cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, chú mục nhìn vào người này.
Tô Tiểu Tiểu lại nhận ra người này, nói:
- Vị này chính là Cung Nguyên của Tụ Vân tông! Mấy tháng trước nhất tông cao thấp đều là bị diệt dưới kiếm của Tông Thủ. Đối với vị Huyết Kiếm yêu vương kia là hận đến thấu xương!
Thạch Việt giật mình, nghĩ rằng Tông Thủ kia đồ sát hơn bốn mươi tông, sảng khoái thì cũng sảng khoái thật, nhưng cũng vì thế mà khiến chính mình chọc phải một vị cường địch nguy hiểm. Người này tương lai nhất định là nhân vật xuất chúng.
Lại có chút kỳ quái, Tô Tiểu Tiểu này nghe nói là vẫn ở vực ngoại, vì sao lại đối với chuyện của Vân Giới là rõ như lòng bàn tay?
Không chỉ là một chỗ này của bọn hắn có náo nhiệt, mà theo mây đen tụ tập trên không trung, lôi quang lóng lánh.
Càng có thêm nhiều độn không từ trên bầu trời đánh xuống.
Một bộ phận trong đó càng là thanh thế lừng lẫy, đường hoàng vô cùng. Mấy làn sóng hồn lực cuộn trào, trùng kích quét ngang bốn phía, gột rửa trường không.
Mà trong sát na cái Thiên Độn Chu Thiên đại trận ở xa xa kia đã bắt đầu vận chuyển.
Một ngọn lửa màu trắng bạc cơ hồ đem toàn bộ đất trời xé mở, ầm ầm rơi xuống.
Hồn niệm chấn động, khiến cho những tu sĩ phía dưới sơn cương, phần lớn là mặt vàng như đất.
Cũng có người nhận ra bóng người ở trong ngân diễm kia, phát ra trận trận âm thanh kinh hô.
- Là Tuyết Diễm chân nhân! Là người mà bảy trăm năm trước dùng lửa đốt diệt gần trăm vị Thiên cảnh ma đạo !
Ở mặt phía nam, lại có một băng trụ cự đại đột ngột từ mặt đất mọc lên. Xuyên thẳng đến trời cao, tận 999 trượng mới dừng lại.
Cơ hồ lập tức ngưng tụ, so với Đăng Thiên Thai kia còn cao hơn vài phần. Mười dặm chung quanh, đều là hóa thành băng tuyết chi địa.
Một bóng người cao cao đứng ở phía trên băng trụ, từ trên cao mà nhìn xuống.
- Đây là băng phong thiên lý! Trên băng thai kia, chẳng lẽ là Bắc Huyền tán nhân?
Đồng dạng là hồn niệm mênh mông cuồn cuộn, áp bách tứ phương.
Thấy Thạch Vô Kỵ tỉnh tỉnh mê mê nhẹ gật đầu, tiếp đó Thạch Việt lại nói:
- Mà nói Huyết Kiếm yêu quân kia gặp nạn ngược lại là thật sự. Nhưng nếu nói nhất định là tử kiếp của hắn, không có nửa phần cơ hội thắng, Thạch Việt ta nhưng lại không tin! Trong mấy năm nay, vị này từ khi bắt đầu tranh đoạt vị trí Yêu vương, cũng không biết trải qua bao nhiêu sóng gió. Có bao nhiêu lần mỗi người đều cho là hắn bại cục đã định, chắc chắn phải chết? Kết quả cuối cùng thì như thế nào?
Tô Tiểu Tiểu kia giật mình một cái, rồi sau đó là như có điều suy nghĩ. Lời này nếu là người khác nói, nàng tuyệt sẽ không quá để ý. Nhưng xuất ra từ miệng Thạch Việt, thì lại bất đồng.
Trong trung thổ vân lục còn có mấy vị hạt giống Thần Hoàng, đều là cực kỳ xuất sắc.
Bất quá đến lúc này, mấy tông phái đều đã đem ánh mắt ném sang Thạch Việt, vị này vốn là một người mà bọn họ nhìn không tốt nhất.
Hành động trong những năm gần đây, là cũng đã biết được. Vũ lực cao tuyệt, trí tuệ xuất chúng.
Thạch Việt lại cũng không đi để ý tới, việc này người nào thấy thế nào thì nói thế ấy, không bắt buộc người khác phải tin tưởng.
Dù sao không lâu sau sẽ có kết quả, chỉ là hắn còn chưa dứt lời, cách đó không xa liền truyền ra một tiếng hừ lạnh:
- Bổn quân ngược lại là cảm thấy. Tông Thủ này chắc chắn phải chết! Tiểu tử không dứt khoát ngươi, chẳng lẽ là muốn vì Huyết Kiếm yêu quân kia mà phô trương thanh thế cho hắn hay sao?
Mặt mày Thạch Việt rùng mình, chỉ cảm thấy một cỗ sát cơ bao phủ tới. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hài đồng, trên mặt mang theo vài phần ma tính, đứng ở bên ngoài 3000 trượng.
Tầm bảy, tám tuổi, như phấn điêu ngọc trác, lại đạp bộ giữa hư không, lộ ra vẻ thoải mái.
Hài đồng này hắn không nhận biết, bất quá một người đứng sau đối phương, hắn lại biết được.
Đúng là Hải Thương Quân của Nguyên Thủy ma tông, là ma đạo đệ nhị nhân của ba trăm năm trước.
Bất quá lúc này nhưng lại đứng hầu ở phía sau, rõ ràng cho thấy là lấy hài đồng bảy tuổi này làm chủ.
Thạch Việt thậm chí không cần đi xem như thế nào, cũng biết được thực lực của vị này nhất định là bất phàm.
Hai người bọn hắn nói chuyện, đều có khống âm chi thuật, người bên ngoài khó có thể nghe thấy. Người này lại có thể cách xa mấy ngàn trượng mà vẫn nghe được, ít nhất một thân tu vi này đã không dưới hai người bọn hắn.
Mày kiếm nhướng lên, Thạch Việt liền không thèm để ý chút nào gật đầu một cái:
- Ngươi muốn cho rằng là như vậy, thì cũng có thể!
Trong mắt đứa bé kia chớp lên tức giận, tựa hồ có ý muốn phát tác. Nhưng tiếp đó Tô Tiểu Tiểu lại nhẹ nhàn cười, hướng hắn thi lễ:
- Thiên Ma khung cảnh Tô Tiểu Tiểu bái kiến Nguyên Hải thánh quân! Không ngờ Thánh quân cũng trở về Vân Giới! Đúng rồi! Giới thiệu cho thánh quân, vị đứng bên cạnh ta, là Thạch Việt Thạch tướng quân, xuất thân Đại Thương Thạch gia, là đệ nhất nhân khuếch trương vực ngoại. Nghe nói nửa năm trước, đã đánh vào một cái tiểu thiên thế giới.
Vài câu cuối cùng, thần tình Nguyên Hải lập tức ngưng trọng. Mà Hải Thương Quân ở phía sau hắn cũng là ánh mắt ngưng trọng, chú mục nhìn Thạch Việt.
Trên mặt Thạch Việt cũng đồng dạng là lướt qua vài phần cảnh giác. Nguyên Hải, cái tên này hắn đã nghe nói qua. Bất quá nên gọi là Nguyên Hải ma đồng mới đúng, năm, sáu trăm năm trước, khiến cho phía bắc Vân Giới cơ hồ hóa thành biển máu.
Vì luyện một môn Huyết Hải Thai Sinh thuật, làm ác khắp nơi, tàn sát mấy triệu người.
Về sau rất nhiều Đạo môn vây bắt, cũng đành chịu không làm được gì. Bị hắn chạy ra khỏi Vân Giới, chẳng biết đi đâu.
Không ngờ hôm nay cũng trở về Vân Giới. Xem khí cơ của hắn, đúng là đã sớm tiến vào Tiên cảnh. Bởi vì do Vân Giới áp chế, nên cũng chỉ duy trì được tu vi Linh cảnh đỉnh phong.
Mục quang Nguyên Hải lập lòe, trầm ngâm một lát, liền lại hừ nặng một tiếng, phất tay áo quay người.
- Hôm nay Tông Thủ này liên tục diệt hai vị đồng môn của Nguyên Thủy ma tông ta! Vô luận như thế nào đều chắc chắn phải chết. Người ở nơi này, hơn phân nửa đều là địch của Tông Thủ kia, hận hắn thấu xương, kính xin các hạ ăn nói cẩn thận!
Khóe môi Thạch Việt nhảy lên, điều này làm sao lại không biết, nhưng làm sao cần đi để ý?
Bất quá có người này ở đây, hắn cũng không có hào hứng tiếp tục nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ.
Cũng tại một lát sau, xung quanh liền có vài chục thân ảnh xuất hiện ở phụ cận ngọn núi này.
Tu vi cao thấp không đồng nhất, cũng có không đến lục giai, cũng có Linh cảnh cường giả!
Bất quá khiến hắn chú mục nhất, còn là một vị thanh bào đạo nhân.
Tu vi chỉ là bát giai mà thôi, nhưng một thân khí cơ lại trầm ngưng thâm hậu, nền móng vững chắc. Bên trong công chính bình thản, lại mang theo vài phần lệ khí.
Không chỉ là Thạch Việt, mà ngay cả Nguyên Hải ma đồng và Hải Thương Quân ở xa xa cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, chú mục nhìn vào người này.
Tô Tiểu Tiểu lại nhận ra người này, nói:
- Vị này chính là Cung Nguyên của Tụ Vân tông! Mấy tháng trước nhất tông cao thấp đều là bị diệt dưới kiếm của Tông Thủ. Đối với vị Huyết Kiếm yêu vương kia là hận đến thấu xương!
Thạch Việt giật mình, nghĩ rằng Tông Thủ kia đồ sát hơn bốn mươi tông, sảng khoái thì cũng sảng khoái thật, nhưng cũng vì thế mà khiến chính mình chọc phải một vị cường địch nguy hiểm. Người này tương lai nhất định là nhân vật xuất chúng.
Lại có chút kỳ quái, Tô Tiểu Tiểu này nghe nói là vẫn ở vực ngoại, vì sao lại đối với chuyện của Vân Giới là rõ như lòng bàn tay?
Không chỉ là một chỗ này của bọn hắn có náo nhiệt, mà theo mây đen tụ tập trên không trung, lôi quang lóng lánh.
Càng có thêm nhiều độn không từ trên bầu trời đánh xuống.
Một bộ phận trong đó càng là thanh thế lừng lẫy, đường hoàng vô cùng. Mấy làn sóng hồn lực cuộn trào, trùng kích quét ngang bốn phía, gột rửa trường không.
Mà trong sát na cái Thiên Độn Chu Thiên đại trận ở xa xa kia đã bắt đầu vận chuyển.
Một ngọn lửa màu trắng bạc cơ hồ đem toàn bộ đất trời xé mở, ầm ầm rơi xuống.
Hồn niệm chấn động, khiến cho những tu sĩ phía dưới sơn cương, phần lớn là mặt vàng như đất.
Cũng có người nhận ra bóng người ở trong ngân diễm kia, phát ra trận trận âm thanh kinh hô.
- Là Tuyết Diễm chân nhân! Là người mà bảy trăm năm trước dùng lửa đốt diệt gần trăm vị Thiên cảnh ma đạo !
Ở mặt phía nam, lại có một băng trụ cự đại đột ngột từ mặt đất mọc lên. Xuyên thẳng đến trời cao, tận 999 trượng mới dừng lại.
Cơ hồ lập tức ngưng tụ, so với Đăng Thiên Thai kia còn cao hơn vài phần. Mười dặm chung quanh, đều là hóa thành băng tuyết chi địa.
Một bóng người cao cao đứng ở phía trên băng trụ, từ trên cao mà nhìn xuống.
- Đây là băng phong thiên lý! Trên băng thai kia, chẳng lẽ là Bắc Huyền tán nhân?
Đồng dạng là hồn niệm mênh mông cuồn cuộn, áp bách tứ phương.
/1700
|