Ca Hàm Vận cùng Nghiêm Phi Bạch, là mặt không đổi sắc. Còn lại năm vị, cũng có đồng dạng mặt hàm may mắn vẻ, bất quá lòng cũng đầy căm phẫn.
- Chưởng giáo nói như vậy, ta thực không dám đòng ý!
Một vị đạo giả sáu mươi tuổi, trực tiếp phẩy tay áo một cái, trên mặt là xanh mét một mảnh.
- Võ đạo của tên Tông Thủ này mạnh mẽ quả thật là hiếm có trên đời này. Thế nhưng chẳng lẽ liền bởi vì người này kiếm thuật cao minh, phi đao vô địch. Ta Lăng Vân Tông cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, quên mối thù bỏ mạng của mấy ngàn đệ tử mà không để ý? Ta Lăng Vân Tông bị đoạt đi đạo tràng, mạch khoáng, còn muốn hay không?
Tổ Nhân Cuồng lông mày khẽ nhíu, trong mắt hiện lên tức giận, nhưng vẫn là cưỡng chế.
- Nói như thế không sai! Thế cần nhìn xem, Lăng Vân Tông ta còn có bao nhiêu tiền vốn cùng người ta tranh đấu! Một trận chiến này, chỗ tốt còn chưa có thấy, Đạo Lăng Thái Linh nhị tông, cũng đã tổn thất thảm trọng. Nếu là Tông Thủ chưa chết, Kiền Thiên cũng chưa vong,vậy thì nên làm thế nào? Lăng Vân Tông vốn đã nguyên khí đại thương...
Lời còn chưa dứt, bên cạnh liền truyền đến một tiếng hừ lạnh:
- Đã có Đạo tổ từ xa quan sát trận chiến này, vài vị thánh cảnh trấn thủ! Như vậy chúng ta còn chờ, còn e ngại gì? Nếu không chịu trả một cái giá lớn vậy thì thương sinh khung cảnh kia sao lại có chỗ cho tông ta đặt chân, trở về Đông Lâm...
Đang nói đến đây, tầm mắt mọi người đều ngoảnh về hướng nam bị động tĩnh trên không hấp dẫn.
Chỉ thấy một vị nữ quan huyền phù trên không trung. trên tay nâng một pho tượng Huyền Vũ khóe miệng lẩm bẩm:
- Khiến cuồng phong tụ quyển, thủy khí di mạn.
- Đây là hộ pháp thánh thú của đạo môn ta.
Nơi đây ngoại trừ Nghiêm Phi Bạch cùng Ca Hàm Vận, ai nấy đều cả kinh.
Sau đó kia không dám tin, liền chuyển thành mừng rỡ.
- Đạo Linh Khung Cảnh, thủ bút lần này thật lớn!
- Con thú này đã hiện thế, Đạo môn ta thắng trận đã định!
Sáu mươi đạo nhân kia thì trực tiếp xoay người, tiếp tục thúc giục bách Tổ Nhân cuồng:
- Chưởng giáo, xin hãy sớm làm quyết đoán! Lúc này trợ giúp Đạo Linh Khung Cảnh một tay vẫn còn kịp!
Tổ Nhân Cuồng cũng đồng dạng giật mình, chẳng lẽ mình lần này, thật sự là sai?
Đang như vậy nghĩ tới, xa xa trong hư không, một đạo ý niệm truyền đến. Mặt Tổ Nhân Cuồng, nhất thời lúc xanh lúc trắng.
- Không cần, đều yên lặng nhìn!
Một câu, khiến chung quanh mấy người ngẩn ra giận dữ. Sau đó câu nói tiếp theo của Tổ Nhân Cuồng tiếp theo khiến lửa giận của mấy người toàn bộ dập tắt, đều yên lặng không nói gì.
- Tổ sư đã gặp Long ảnh Kiếm Thánh, nói là Long ảnh thánh tôn đã nhập Chí Cảnh! Lúc này đang chờ ở ngoài Vân Giới, chịu Thánh Tôn dùng thế lực bắt ép, không thể động đậy!
Câu nói cuối cùng khiến mấy mấy người ban đầu một bụng phẫn uất, trong lòng cũng chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Vị lão nhân mặc áo đạo sĩ đã ngoài sáu mươi còn lẩm nhẩm thêm:
- Chí Cảnh, là Chí Cảnh! Nếu đã vậy thì kết quả trận đấu này chẳng phải đã được định trước rồi sao?
Giọng nói ẩn chứa sự phức tạp và chán nản không nói thành lời.
Lúc trước vẫn còn tức giận Tổ Nhân nhu nhược thiếu quyết đoán.
Đến bây giờ mới âm thầm cảm kích, cũng may nhờ vị hậu bối này kiên trì quyết đoán, Lăng Vân Tông mới không lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. (muôn kiếp không thể phục hồi)
Tổ sư chọn y làm người kế nhiệm chức trưởng giáo, quả là không nhìn nhầm người.
Y tính tình trầm ổn cẩn trọng. So với Long Nhược hay Hoa Vô Tử đều mạnh hơn rất nhiều.
- Còn không phải sao? Long Ảnh nếu đã đạt đến Chí Cảnh thì chỉ cần y ra mặt, đám người Nguyên Thủy Đạo Lăng nhị tông còn kẻ nào dám ho he? Muốn tìm chết sao?
- Thâm tàng bất lộ, thầy trò Long Ảnh, chỉ sợ là mưu đồ khó lường!
- Đương nhiên là khó lường rồi, mưu đồ của hai kẻ này chỉ sợ là muốn chỉnh lí lại cả môn phái! Đến bây giờ ta vẫn đang đợi, nhưng vẫn phải tìm cách thông báo cho vị Tình Minh cung chủ kia sao?
- Tổ sư nếu đã bị Long Ảnh khống chế, ý y thế nào không nói cũng biết. Nếu việc này đến tai Đạo Linh Khung Cảnh, e rằng tính mệnh của tổ sư khó mà bảo toàn nổi!
Ca Hàm Vận lo lắng thở dài, tâm tình phức tạp trong nháy mắt trùng xuống.
Vốn là lo lắng cho an nguy của Tông Thủ, nhưng vì tông môn, đành chấp nhận đối địch với Tông Thủ.
Trái tim lo lắng rộn ràng tưởng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bây giờ mới yên tâm trở lại.
Ngược lại còn âm thầm tự giễu, người này nhiều lần đại chiến đều như vậy, xưa nay đều đánh cho đối phương thất bại đến thảm hại, đã bao giờ nếm mùi thất bại? Còn cần đến y phải lo lắng sao?
Lại có chút thương hại, đưa mắt nhìn về mười dặm không trung cao vút.
Nữ nhân kia chỉ sợ là đến giờ vẫn chưa biết. Nàng ta vạn phần tự tin có thể lấy mạng trưởng môn, kỳ thật đã rơi vào bẫy của y rồi.
Đạo Linh Khung Cảnh lần này chỉ sợ vẫn là thua mà thôi.
Tình Minh vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng từ trong khoảng mây nhìn xuống.
Cái nhìn xuyên qua mười dặm hướng về phía tòa mộc điện cao tít trong không trung.
Muốn nhìn tận mắt kẻ thù suốt kiếp này phải lộ ra vẻ kinh hãi thất thố.
Phi Đao kia có bá đạo hơn nữa thì cũng có sao? Hôm nay vẫn là y, khi biến mất cũng khiến nàng có chút thất vọng. Trong mắt nàng, Tông Thủ vẫn luôn luôn bình tĩnh, có bận đến mấy vẫn ung dung, hay là y vốn không biết ở đây xảy ra chuyện nên mới không hề bận tâm như vậy.
Miệng vẫn tiếp tục lẩm nhẩm, kết thành ý niệm dẫn động linh hồn thánh thú trong pho tượng Huyền Vũ.
Không thể nhìn thấy, thâm tàng bất lộ. Có thể cảm nhận được một thân thể cao lớn với sức mạnh vô biên kết tụ trong không trung.
Chỉ trong một hơi thở, pho tượng trong tay nàng vỡ vụn thành bột gỗ.
Luồng khí lực cực lớn khi nãy bắt đầu lan tỏa ra nghìn dặm xung quanh.
- Thú Tôn hộ pháp, người nên xuất hiện rồi mới phải đấy!
Từ hai bên trái phải truyển đến một thanh âm lạnh lẽo, mang theo sự bất mãn.
- Nếu Thú Tôn sớm ra tay, cùng với cả Di Hoa, hai người mãnh lực đến vậy há phải chịu thua sao?
Tình Minh chốc chốc nhíu mày, không cần quay lại nhìn cũng biết người đến bên cạnh y là Bắc Huyền, không khỏi lắc đầu:
- Nguồn áp lực đó là do Đạo Linh Khung Cảnh của ta tạo ra, thương thế mấy nghìn năm vẫn chưa thể phục hồi. Nếu có thể, Tình Minh nguyện thân mang trọng thương cũng không tùy ý mang ra. Trận đấu hôm nay ta cũng chỉ là bất lực thôi!
- Ngươi!
Bắc Huyền nhíu chặt lông mày hừ lạnh, cũng không tiếp tục tranh cãi nữa.
-Ta nhất định phải băm tên Tông Thủ đã sát hại Di Hoa thành trăm mảnh!
Nếu thánh thú hộ pháp đã hiện thân, trận đấu hôm nay cũng không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Trước đây dù rất tức giận việc Tông Thủ tàn sát bừa bãi môn đệ, cũng không đau đến đứt từng khúc ruột như vậy.
Phải đến tận lúc này khi hai vị đồng đạo mất mạng, bản thân cũng bị phi đao uy hiếp mới thấm thía nỗi căm hận Tông Thủ đến tận xương tủy!
Tình Minh mặc kệ, nàng chỉ hận không được tự tay băm vằm y thành trăm ngàn mảnh.
- Chưởng giáo nói như vậy, ta thực không dám đòng ý!
Một vị đạo giả sáu mươi tuổi, trực tiếp phẩy tay áo một cái, trên mặt là xanh mét một mảnh.
- Võ đạo của tên Tông Thủ này mạnh mẽ quả thật là hiếm có trên đời này. Thế nhưng chẳng lẽ liền bởi vì người này kiếm thuật cao minh, phi đao vô địch. Ta Lăng Vân Tông cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, quên mối thù bỏ mạng của mấy ngàn đệ tử mà không để ý? Ta Lăng Vân Tông bị đoạt đi đạo tràng, mạch khoáng, còn muốn hay không?
Tổ Nhân Cuồng lông mày khẽ nhíu, trong mắt hiện lên tức giận, nhưng vẫn là cưỡng chế.
- Nói như thế không sai! Thế cần nhìn xem, Lăng Vân Tông ta còn có bao nhiêu tiền vốn cùng người ta tranh đấu! Một trận chiến này, chỗ tốt còn chưa có thấy, Đạo Lăng Thái Linh nhị tông, cũng đã tổn thất thảm trọng. Nếu là Tông Thủ chưa chết, Kiền Thiên cũng chưa vong,vậy thì nên làm thế nào? Lăng Vân Tông vốn đã nguyên khí đại thương...
Lời còn chưa dứt, bên cạnh liền truyền đến một tiếng hừ lạnh:
- Đã có Đạo tổ từ xa quan sát trận chiến này, vài vị thánh cảnh trấn thủ! Như vậy chúng ta còn chờ, còn e ngại gì? Nếu không chịu trả một cái giá lớn vậy thì thương sinh khung cảnh kia sao lại có chỗ cho tông ta đặt chân, trở về Đông Lâm...
Đang nói đến đây, tầm mắt mọi người đều ngoảnh về hướng nam bị động tĩnh trên không hấp dẫn.
Chỉ thấy một vị nữ quan huyền phù trên không trung. trên tay nâng một pho tượng Huyền Vũ khóe miệng lẩm bẩm:
- Khiến cuồng phong tụ quyển, thủy khí di mạn.
- Đây là hộ pháp thánh thú của đạo môn ta.
Nơi đây ngoại trừ Nghiêm Phi Bạch cùng Ca Hàm Vận, ai nấy đều cả kinh.
Sau đó kia không dám tin, liền chuyển thành mừng rỡ.
- Đạo Linh Khung Cảnh, thủ bút lần này thật lớn!
- Con thú này đã hiện thế, Đạo môn ta thắng trận đã định!
Sáu mươi đạo nhân kia thì trực tiếp xoay người, tiếp tục thúc giục bách Tổ Nhân cuồng:
- Chưởng giáo, xin hãy sớm làm quyết đoán! Lúc này trợ giúp Đạo Linh Khung Cảnh một tay vẫn còn kịp!
Tổ Nhân Cuồng cũng đồng dạng giật mình, chẳng lẽ mình lần này, thật sự là sai?
Đang như vậy nghĩ tới, xa xa trong hư không, một đạo ý niệm truyền đến. Mặt Tổ Nhân Cuồng, nhất thời lúc xanh lúc trắng.
- Không cần, đều yên lặng nhìn!
Một câu, khiến chung quanh mấy người ngẩn ra giận dữ. Sau đó câu nói tiếp theo của Tổ Nhân Cuồng tiếp theo khiến lửa giận của mấy người toàn bộ dập tắt, đều yên lặng không nói gì.
- Tổ sư đã gặp Long ảnh Kiếm Thánh, nói là Long ảnh thánh tôn đã nhập Chí Cảnh! Lúc này đang chờ ở ngoài Vân Giới, chịu Thánh Tôn dùng thế lực bắt ép, không thể động đậy!
Câu nói cuối cùng khiến mấy mấy người ban đầu một bụng phẫn uất, trong lòng cũng chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Vị lão nhân mặc áo đạo sĩ đã ngoài sáu mươi còn lẩm nhẩm thêm:
- Chí Cảnh, là Chí Cảnh! Nếu đã vậy thì kết quả trận đấu này chẳng phải đã được định trước rồi sao?
Giọng nói ẩn chứa sự phức tạp và chán nản không nói thành lời.
Lúc trước vẫn còn tức giận Tổ Nhân nhu nhược thiếu quyết đoán.
Đến bây giờ mới âm thầm cảm kích, cũng may nhờ vị hậu bối này kiên trì quyết đoán, Lăng Vân Tông mới không lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. (muôn kiếp không thể phục hồi)
Tổ sư chọn y làm người kế nhiệm chức trưởng giáo, quả là không nhìn nhầm người.
Y tính tình trầm ổn cẩn trọng. So với Long Nhược hay Hoa Vô Tử đều mạnh hơn rất nhiều.
- Còn không phải sao? Long Ảnh nếu đã đạt đến Chí Cảnh thì chỉ cần y ra mặt, đám người Nguyên Thủy Đạo Lăng nhị tông còn kẻ nào dám ho he? Muốn tìm chết sao?
- Thâm tàng bất lộ, thầy trò Long Ảnh, chỉ sợ là mưu đồ khó lường!
- Đương nhiên là khó lường rồi, mưu đồ của hai kẻ này chỉ sợ là muốn chỉnh lí lại cả môn phái! Đến bây giờ ta vẫn đang đợi, nhưng vẫn phải tìm cách thông báo cho vị Tình Minh cung chủ kia sao?
- Tổ sư nếu đã bị Long Ảnh khống chế, ý y thế nào không nói cũng biết. Nếu việc này đến tai Đạo Linh Khung Cảnh, e rằng tính mệnh của tổ sư khó mà bảo toàn nổi!
Ca Hàm Vận lo lắng thở dài, tâm tình phức tạp trong nháy mắt trùng xuống.
Vốn là lo lắng cho an nguy của Tông Thủ, nhưng vì tông môn, đành chấp nhận đối địch với Tông Thủ.
Trái tim lo lắng rộn ràng tưởng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bây giờ mới yên tâm trở lại.
Ngược lại còn âm thầm tự giễu, người này nhiều lần đại chiến đều như vậy, xưa nay đều đánh cho đối phương thất bại đến thảm hại, đã bao giờ nếm mùi thất bại? Còn cần đến y phải lo lắng sao?
Lại có chút thương hại, đưa mắt nhìn về mười dặm không trung cao vút.
Nữ nhân kia chỉ sợ là đến giờ vẫn chưa biết. Nàng ta vạn phần tự tin có thể lấy mạng trưởng môn, kỳ thật đã rơi vào bẫy của y rồi.
Đạo Linh Khung Cảnh lần này chỉ sợ vẫn là thua mà thôi.
Tình Minh vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng từ trong khoảng mây nhìn xuống.
Cái nhìn xuyên qua mười dặm hướng về phía tòa mộc điện cao tít trong không trung.
Muốn nhìn tận mắt kẻ thù suốt kiếp này phải lộ ra vẻ kinh hãi thất thố.
Phi Đao kia có bá đạo hơn nữa thì cũng có sao? Hôm nay vẫn là y, khi biến mất cũng khiến nàng có chút thất vọng. Trong mắt nàng, Tông Thủ vẫn luôn luôn bình tĩnh, có bận đến mấy vẫn ung dung, hay là y vốn không biết ở đây xảy ra chuyện nên mới không hề bận tâm như vậy.
Miệng vẫn tiếp tục lẩm nhẩm, kết thành ý niệm dẫn động linh hồn thánh thú trong pho tượng Huyền Vũ.
Không thể nhìn thấy, thâm tàng bất lộ. Có thể cảm nhận được một thân thể cao lớn với sức mạnh vô biên kết tụ trong không trung.
Chỉ trong một hơi thở, pho tượng trong tay nàng vỡ vụn thành bột gỗ.
Luồng khí lực cực lớn khi nãy bắt đầu lan tỏa ra nghìn dặm xung quanh.
- Thú Tôn hộ pháp, người nên xuất hiện rồi mới phải đấy!
Từ hai bên trái phải truyển đến một thanh âm lạnh lẽo, mang theo sự bất mãn.
- Nếu Thú Tôn sớm ra tay, cùng với cả Di Hoa, hai người mãnh lực đến vậy há phải chịu thua sao?
Tình Minh chốc chốc nhíu mày, không cần quay lại nhìn cũng biết người đến bên cạnh y là Bắc Huyền, không khỏi lắc đầu:
- Nguồn áp lực đó là do Đạo Linh Khung Cảnh của ta tạo ra, thương thế mấy nghìn năm vẫn chưa thể phục hồi. Nếu có thể, Tình Minh nguyện thân mang trọng thương cũng không tùy ý mang ra. Trận đấu hôm nay ta cũng chỉ là bất lực thôi!
- Ngươi!
Bắc Huyền nhíu chặt lông mày hừ lạnh, cũng không tiếp tục tranh cãi nữa.
-Ta nhất định phải băm tên Tông Thủ đã sát hại Di Hoa thành trăm mảnh!
Nếu thánh thú hộ pháp đã hiện thân, trận đấu hôm nay cũng không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Trước đây dù rất tức giận việc Tông Thủ tàn sát bừa bãi môn đệ, cũng không đau đến đứt từng khúc ruột như vậy.
Phải đến tận lúc này khi hai vị đồng đạo mất mạng, bản thân cũng bị phi đao uy hiếp mới thấm thía nỗi căm hận Tông Thủ đến tận xương tủy!
Tình Minh mặc kệ, nàng chỉ hận không được tự tay băm vằm y thành trăm ngàn mảnh.
/1700
|