Thần thái của Hoa Vân càng khó xem.
Nếu vẫn chưa thu phục được triệt để, vẫn chưa chính thức hóa thần thành hộ pháp thánh thú. Vậy nếu như không phải Tống thủ gặp chuyện nguy cấp thì tuyệt đối không nên hiện thân.
Nếu lần này Huyền Vũ không thể mời được Huyền Vũ hộ pháp thánh thú ra, kết quả chỉ có thể ngược lại và rất tốt.
Chu dù lúc này cục diện ở trong Vân Giới lâm vào giằng co, cũng tốt hơn so với đầu hộ pháp thánh thú của Đạo gia này, vừa mới xuất thế đã bị trọng thương.
Long Huyền lại cười khẽ, tán thành nói :
- Vẫn là phu quân anh minh, chuẩn bị chu toàn. Dựa vào kiến thức của tại hạ, mãi mãi không thể nghĩ đến Tống Thủ còn có hộ pháp thánh thú bảo vệ. Chỉ dựa vào tám bị Tiên Cảnh, một vết thương khống chế một thanh kiếm, mốn lấy mạng của Tống Thủ, đúng là chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ được, quá xem thường hắn rồi.
Sắc mặt của Hoa Vân lúc này mới đỡ hơn được tí, nhưng ánh mắt vẫn ảm đạm.
Nếu giữ nguyên ý của hắn, thì thật sự không muốn can thiệp trực tiếp vào việc của Vân Giới.
Mọi người hẹn nhau, là muốn hẹn cùng nhau tuân theo.
Lúc này ở Đạo Linh Khung Cảnh, tuy có thể dựa vào thế lực ép người, nhưng cũng có phần mất đạo nghĩa.
Cho dù có trừng phạt Tông Thủ, thì cục diện của Đạo Môn sau này cũng không nhất thiết ở thế bị động.
Huyền Vi Tử biết ý của hắn, khẽ lắc lắc đầu:
- Sư đệ, lúc này đã do dự rồi, kỹ thuật phi đao của Tống Thủ, chỉ phía dưới tiên giai, không ai có thể thay thế được. Càng kéo giãn thời gian, các đệ tử mon nhân của đạo ta, ắt sẽ bị tồn thất thảm trọng, chúng ta không nói làm gì, có thể phá quy tắc của sư tổ, lần này đúng là bất đắc dĩ mà!
Vừa nói, Huyền Vi Tử lại quan sát người đối diện.
Chỉ nhìn thấy một thanh niên, đứng cầm kiếm cách đấy vài trăm thước bên ngoài, đúng là Minh Ngọc rồi.
- Đạo hữu Minh Ngọc, lão già này thực sự nghĩ không ra, nhũng đạo hữu biết rõ đạo môn của chúng ta lần này là nằm ở tình thế bắt buộc! Ngươi Thương Sinh Đạo, sao lại còn nhúng tay vào việc này.
Nói ra lời này, mấy người của đạo môn đều nhìn về phía đó với ánh mắt sát khí.
Cách đó không xa, có một vị trưởng lão Thất tuần, giận dữ.
Vừa rồi, nếu như không phải có người ra tay chặn lại.
Chí ít cũng có thể cứu được tính mạng của lão trời đánh kia.
Lăng Tông đạo xếp thứ sáu trong thánh địa, vốn không bằngKhung Cảnh đạo và Thái Linh Tông
Dù cho thế nào cũng nằm trong môn phái, Linh Triều là có hy vọng nhất, khi bước vào chốn Thần Cảnh.
Người này chết đi, đủ để Lăng Tông đạo người trên kẻ dưới bị tiêu diệt triệt để.
Minh Ngọc bị vài người nhìn qua khiến thần sắc thay đổi.
Nơi này có tứ thánh tam thần, cho dù là hắn, cũng không thể nhìn mà xem như không thấy được, lại cười :
- Ta Thương Sinh Đạo đã tiếp thu được không ít điều tốt từ vị Yêu Vương kia, ta còn muốn nhiều hơn nữa, lần này tự nhiên lại muốn bỏ ra một chút công lực.
Huyền Vi Tử lắc lắc đầu, thật sự là không còn từ nào có thể nói được nữa.
Theo hắn nghĩ, Minh Ngọc biết không ít, chúng ta bốn phương hợp lại, Ngao Khôn Long Ảnh, cũng không có nửa cơ hôi, cho dù là Thương Sinh Khung Cảnh cũng không thể ngăn cản.
Không lẽ lại muốn Thương Sinh đạo tham gia vào nữa?
- Quan tâm đến hắn làm gì?
Trọng Quang nhíu mày, phát ra âm thanh lạnh nhạt:
- Tiêu diệt thằng nhóc kia trước rồi nói.
Một khi đã xuất chiêu, người có thể bị xé nát giữa không trong, một tay có thể ném thẳng lên võ đài.
Minh Ngọc bi mấy người chèn ép, chọc tức, phải dùng đến gươm đao, nhưng lại chỉ nhíu mày, không có ý gì nữa.
Quả nhiên đúng như dự đoán, mới vừa bước lên võ đài Trọng Quang liền xuất chưởng.
Nơi vắng vẻ, hư không bỗng nhiên lại nhộn nhịp, Trọng Quang rụt con ngươi lại, tay kia giống như gặp phải kim châm, liền rút lui quay lại chỗ cũ.
Trên bàn tay tự nhiên lại xuất hiện một vệt máu, mà Trọng Quang cũng kêu lên một tiếng đau đớn.
Lúc này Hoa Vân không kinh ngạc mà còn cười nhạo, trông về phía xa xăm, nhìn đối phương:
- Rốt cuộc cũng đã đến rồi, ta lại tường hôm này anh muốn làm con rùa rúc đầu không lộ diện chứ.
Nhìn về phía trước là là một vị nam tử tuổi nhị tuần, bước đi thong thả, khí tức phách liệt, hất hàm cười nhạt.
Vừa nói vừa cười, mối thù này hôm nay đã có thể trả, Ngao Khôn ta sao lại không đến?
- Ngao Khôn ta sao lại có thể không đến chứ?
Khi vừa dứt lời cũng là lúc Ngao Khôn đã đứng trong không trung,cự ly cách vài người bất quá là trong sát na.
Liếc mắt nhìn Hoa Vân thật sâu, sau đó là nhìn Long Huyền cười.
- Cố nhân gặp mặt nhau, sao không chào nhau một tiếng? Có biết từ mấy nghìn năm đến nay, Ngao Khôn ta đối với Bích Nhi muội ngày đêm mong nhớ?
Lời nói ra, giống như cuộc trò chuyện giữa hai người tình nhân. Nhưng giọng điệu lại lạnh lùng đến cực điểm.
Long Huyền thần sắc phức tạp, nắm chặt tay Hoa Vân. Giống như đang tìm được cây trụ, có được chỗ dựa, ngay tức khắc tâm trạng nhẹ nhõm, cười duyên:
- Thật không? Chỉ tiếc rằng Long Huyền đã là vợ của người khác,chỉ có thể phụ lòng của huynh.Còn nữa, muội nay đã có biệt hiệu là Long Huyền, Ngao Bích đã là tên ngày xưa,từ lâu đã không dùng tới.
Hoa Vân lúc này,cũng cười nhẹ ra tiếng:
- Tiện đây báo cho Ngao huynh biết được! Long Huyền kỳ thực đã có mang ba tháng."
Thấy Ngao Khôn ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh, tự dưng một nhắm một mở. Ý cười trên khóe môi của hắn, đột nhiên càng nồng hậu thêm vài phần:
- Thật là đáng tiếc, Ngao huynh sợ là không uống được rựu mừng của con muội. Vốn là tình nghĩa sư tôn, muốn thu nhập muội vào môn phái làm đệ tử. Cùng ta và Long Huyền, còn có sư huynh sư muội duyên phận, làm sao đây, làm sao đây...
Liên tiếp hai câu "làm sao đây" dường như thương tiếc vô hạn. Ánh mắt Hoa Vân chợt sắc như dao:
- Cho dù ngươi đã hiện thân, nhưng đã chuẩn bị tốt để nhận lấy cái chết? Long Ảnh ở đâu? Lão đầu chết tiệt,chẳng lẽ cũng không giám hiện thân? Thật muốn ngồi đó xem đồ đệ đạo mất thân tiêu sao?
Ngao Khôn lại không đáp lời, lần nữa nhìn Long Huyền. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt đó bình tĩnh trở lại, đột nhiên phá lên cười,khẽ lắc đầu.
- Nói không sai! rượu hỷ của con muội,Ngao Khôn chắc uống không được.Tám nghìn năm hiu quạnh,vốn tưởng rằng trái tim này đã lạnh.Lúc này mới biết, hóa ra tự mình vẫn có một chút để ý,nhưng nghĩ tới ngàn năm bôn ba,lại không đáng, thật nực cười..
Khi những lời cuối cùng nói ra, giọng điệu Ngao Khôn nhẹ nhõm vô cùng.Nét mặt lúc đó, cũng hàm chứa sự thoải mái.
Mà phía sau lưng hắn, cũng vang lên tiếng cười già nua.
- Ngao Khôn bằng hữu,một chữ tình này,ngươi đã nhìn rõ!Ban đầu ta đã nói với ngươi.Người phụ nữ này lòng dạ không chính trực.Bây giờ thế nào?
Đám người đứng đây đều dựt lông mày.
Âm thanh này, là Long Ảnh!
Theo tiếng nhìn lại,quả thấy một lão già,đang đạp trên không trung đi tới.Bước đi mạnh mẽ uy vũ.Râu tóc tết bím.Diện mạo thô kệch.Chỉ một thân áo tang, lại uy nghi bất phàm, mắt hổ chớp sáng.
Chỉ là ngoài phía sau ra,còn theo một người nữa. Một dung mạo tao nhã, khí độ trầm ổn trung niên đạo nhân, nét mặt hàm chứa đầy vẻ bất đắc dĩ
Nếu vẫn chưa thu phục được triệt để, vẫn chưa chính thức hóa thần thành hộ pháp thánh thú. Vậy nếu như không phải Tống thủ gặp chuyện nguy cấp thì tuyệt đối không nên hiện thân.
Nếu lần này Huyền Vũ không thể mời được Huyền Vũ hộ pháp thánh thú ra, kết quả chỉ có thể ngược lại và rất tốt.
Chu dù lúc này cục diện ở trong Vân Giới lâm vào giằng co, cũng tốt hơn so với đầu hộ pháp thánh thú của Đạo gia này, vừa mới xuất thế đã bị trọng thương.
Long Huyền lại cười khẽ, tán thành nói :
- Vẫn là phu quân anh minh, chuẩn bị chu toàn. Dựa vào kiến thức của tại hạ, mãi mãi không thể nghĩ đến Tống Thủ còn có hộ pháp thánh thú bảo vệ. Chỉ dựa vào tám bị Tiên Cảnh, một vết thương khống chế một thanh kiếm, mốn lấy mạng của Tống Thủ, đúng là chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ được, quá xem thường hắn rồi.
Sắc mặt của Hoa Vân lúc này mới đỡ hơn được tí, nhưng ánh mắt vẫn ảm đạm.
Nếu giữ nguyên ý của hắn, thì thật sự không muốn can thiệp trực tiếp vào việc của Vân Giới.
Mọi người hẹn nhau, là muốn hẹn cùng nhau tuân theo.
Lúc này ở Đạo Linh Khung Cảnh, tuy có thể dựa vào thế lực ép người, nhưng cũng có phần mất đạo nghĩa.
Cho dù có trừng phạt Tông Thủ, thì cục diện của Đạo Môn sau này cũng không nhất thiết ở thế bị động.
Huyền Vi Tử biết ý của hắn, khẽ lắc lắc đầu:
- Sư đệ, lúc này đã do dự rồi, kỹ thuật phi đao của Tống Thủ, chỉ phía dưới tiên giai, không ai có thể thay thế được. Càng kéo giãn thời gian, các đệ tử mon nhân của đạo ta, ắt sẽ bị tồn thất thảm trọng, chúng ta không nói làm gì, có thể phá quy tắc của sư tổ, lần này đúng là bất đắc dĩ mà!
Vừa nói, Huyền Vi Tử lại quan sát người đối diện.
Chỉ nhìn thấy một thanh niên, đứng cầm kiếm cách đấy vài trăm thước bên ngoài, đúng là Minh Ngọc rồi.
- Đạo hữu Minh Ngọc, lão già này thực sự nghĩ không ra, nhũng đạo hữu biết rõ đạo môn của chúng ta lần này là nằm ở tình thế bắt buộc! Ngươi Thương Sinh Đạo, sao lại còn nhúng tay vào việc này.
Nói ra lời này, mấy người của đạo môn đều nhìn về phía đó với ánh mắt sát khí.
Cách đó không xa, có một vị trưởng lão Thất tuần, giận dữ.
Vừa rồi, nếu như không phải có người ra tay chặn lại.
Chí ít cũng có thể cứu được tính mạng của lão trời đánh kia.
Lăng Tông đạo xếp thứ sáu trong thánh địa, vốn không bằngKhung Cảnh đạo và Thái Linh Tông
Dù cho thế nào cũng nằm trong môn phái, Linh Triều là có hy vọng nhất, khi bước vào chốn Thần Cảnh.
Người này chết đi, đủ để Lăng Tông đạo người trên kẻ dưới bị tiêu diệt triệt để.
Minh Ngọc bị vài người nhìn qua khiến thần sắc thay đổi.
Nơi này có tứ thánh tam thần, cho dù là hắn, cũng không thể nhìn mà xem như không thấy được, lại cười :
- Ta Thương Sinh Đạo đã tiếp thu được không ít điều tốt từ vị Yêu Vương kia, ta còn muốn nhiều hơn nữa, lần này tự nhiên lại muốn bỏ ra một chút công lực.
Huyền Vi Tử lắc lắc đầu, thật sự là không còn từ nào có thể nói được nữa.
Theo hắn nghĩ, Minh Ngọc biết không ít, chúng ta bốn phương hợp lại, Ngao Khôn Long Ảnh, cũng không có nửa cơ hôi, cho dù là Thương Sinh Khung Cảnh cũng không thể ngăn cản.
Không lẽ lại muốn Thương Sinh đạo tham gia vào nữa?
- Quan tâm đến hắn làm gì?
Trọng Quang nhíu mày, phát ra âm thanh lạnh nhạt:
- Tiêu diệt thằng nhóc kia trước rồi nói.
Một khi đã xuất chiêu, người có thể bị xé nát giữa không trong, một tay có thể ném thẳng lên võ đài.
Minh Ngọc bi mấy người chèn ép, chọc tức, phải dùng đến gươm đao, nhưng lại chỉ nhíu mày, không có ý gì nữa.
Quả nhiên đúng như dự đoán, mới vừa bước lên võ đài Trọng Quang liền xuất chưởng.
Nơi vắng vẻ, hư không bỗng nhiên lại nhộn nhịp, Trọng Quang rụt con ngươi lại, tay kia giống như gặp phải kim châm, liền rút lui quay lại chỗ cũ.
Trên bàn tay tự nhiên lại xuất hiện một vệt máu, mà Trọng Quang cũng kêu lên một tiếng đau đớn.
Lúc này Hoa Vân không kinh ngạc mà còn cười nhạo, trông về phía xa xăm, nhìn đối phương:
- Rốt cuộc cũng đã đến rồi, ta lại tường hôm này anh muốn làm con rùa rúc đầu không lộ diện chứ.
Nhìn về phía trước là là một vị nam tử tuổi nhị tuần, bước đi thong thả, khí tức phách liệt, hất hàm cười nhạt.
Vừa nói vừa cười, mối thù này hôm nay đã có thể trả, Ngao Khôn ta sao lại không đến?
- Ngao Khôn ta sao lại có thể không đến chứ?
Khi vừa dứt lời cũng là lúc Ngao Khôn đã đứng trong không trung,cự ly cách vài người bất quá là trong sát na.
Liếc mắt nhìn Hoa Vân thật sâu, sau đó là nhìn Long Huyền cười.
- Cố nhân gặp mặt nhau, sao không chào nhau một tiếng? Có biết từ mấy nghìn năm đến nay, Ngao Khôn ta đối với Bích Nhi muội ngày đêm mong nhớ?
Lời nói ra, giống như cuộc trò chuyện giữa hai người tình nhân. Nhưng giọng điệu lại lạnh lùng đến cực điểm.
Long Huyền thần sắc phức tạp, nắm chặt tay Hoa Vân. Giống như đang tìm được cây trụ, có được chỗ dựa, ngay tức khắc tâm trạng nhẹ nhõm, cười duyên:
- Thật không? Chỉ tiếc rằng Long Huyền đã là vợ của người khác,chỉ có thể phụ lòng của huynh.Còn nữa, muội nay đã có biệt hiệu là Long Huyền, Ngao Bích đã là tên ngày xưa,từ lâu đã không dùng tới.
Hoa Vân lúc này,cũng cười nhẹ ra tiếng:
- Tiện đây báo cho Ngao huynh biết được! Long Huyền kỳ thực đã có mang ba tháng."
Thấy Ngao Khôn ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh, tự dưng một nhắm một mở. Ý cười trên khóe môi của hắn, đột nhiên càng nồng hậu thêm vài phần:
- Thật là đáng tiếc, Ngao huynh sợ là không uống được rựu mừng của con muội. Vốn là tình nghĩa sư tôn, muốn thu nhập muội vào môn phái làm đệ tử. Cùng ta và Long Huyền, còn có sư huynh sư muội duyên phận, làm sao đây, làm sao đây...
Liên tiếp hai câu "làm sao đây" dường như thương tiếc vô hạn. Ánh mắt Hoa Vân chợt sắc như dao:
- Cho dù ngươi đã hiện thân, nhưng đã chuẩn bị tốt để nhận lấy cái chết? Long Ảnh ở đâu? Lão đầu chết tiệt,chẳng lẽ cũng không giám hiện thân? Thật muốn ngồi đó xem đồ đệ đạo mất thân tiêu sao?
Ngao Khôn lại không đáp lời, lần nữa nhìn Long Huyền. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt đó bình tĩnh trở lại, đột nhiên phá lên cười,khẽ lắc đầu.
- Nói không sai! rượu hỷ của con muội,Ngao Khôn chắc uống không được.Tám nghìn năm hiu quạnh,vốn tưởng rằng trái tim này đã lạnh.Lúc này mới biết, hóa ra tự mình vẫn có một chút để ý,nhưng nghĩ tới ngàn năm bôn ba,lại không đáng, thật nực cười..
Khi những lời cuối cùng nói ra, giọng điệu Ngao Khôn nhẹ nhõm vô cùng.Nét mặt lúc đó, cũng hàm chứa sự thoải mái.
Mà phía sau lưng hắn, cũng vang lên tiếng cười già nua.
- Ngao Khôn bằng hữu,một chữ tình này,ngươi đã nhìn rõ!Ban đầu ta đã nói với ngươi.Người phụ nữ này lòng dạ không chính trực.Bây giờ thế nào?
Đám người đứng đây đều dựt lông mày.
Âm thanh này, là Long Ảnh!
Theo tiếng nhìn lại,quả thấy một lão già,đang đạp trên không trung đi tới.Bước đi mạnh mẽ uy vũ.Râu tóc tết bím.Diện mạo thô kệch.Chỉ một thân áo tang, lại uy nghi bất phàm, mắt hổ chớp sáng.
Chỉ là ngoài phía sau ra,còn theo một người nữa. Một dung mạo tao nhã, khí độ trầm ổn trung niên đạo nhân, nét mặt hàm chứa đầy vẻ bất đắc dĩ
/1700
|