Hai khắc sau, cự long màu bạc kia rốt cục đã phát điên, càng nhiều thân hình vươn ra ngoài, mang theo vô số xiềng xích.
- Cũng đã nửa ngày, ngươi rốt cuộc muốn kéo tới khi nào? Ngươi trước kia cũng không phải chưa từng thua, sao hôm nay lại lề mề, không giống nam nhân vậy chứ --
- Dừng! Ngươi biết cái gì? Chết không nhận thua, mới thật là nam nhân!
Ngụy Húc hừ lạnh một tiếng, cuối cùng không cam lòng thu hồi ánh mắt, sau đó là ánh mắt quái dị nhìn đối diện:
- Nhắc tới cũng thật kỳ quái, Ngao Di ngươi lúc này rõ ràng còn có tâm tư đánh cờ với ta sao?
- Ôi chao!
Cự Long tuyết trắng kia lập tức thất thần, trong mắt vạn phần khó hiểu.
Hôm nay không phải tên này cưỡng ép xâm nhập vào trong Tiểu Thiên Thế Giới của nàng muốn đánh cờ với nàng sao?
Sao lúc này lại nói như vậy?
- Ngươi còn không biết?
Ngụy Húc trên mặt tràn đầy nghi hoặc, sau đó lại giật mình:
- Ah. Đúng rồi! Chuyện này đã quên nói cho ngươi. Kỳ thật tên Ngao Khôn kia đã thoát khỏi phong ấn rồi!
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một hồi tiếng xiềng xích rầm rầm, ánh mắt đối diện tựa hồ như muốn xé nát hắn.
- Đến cùng là lúc nào?
Toàn bộ thân hình Ngao Di đều hiện ra khỏi hồ. Lạnh lùng chú mục lấy Ngụy Húc, cũng chẳng muốn quản ván cờ kia nữa, trong mắt kinh hỉ và tức giận giao tạp. Trong miệng truyền ra từng đợt thanh âm hồn hển.
Giờ phút này hận không thể một ngụm nuốt chửng tên Ngụy Húc này!
- Ước chừng là hai năm trước, thả hắn ra là một vị đệ tử đời hai của Thương Sinh Đạo ta--
Ngụy Húc nhàn nhạt nói, thuận tiện đề cập đến Thương Sinh Đạo.
Bất quá lại cảm giác đầu Long đối diện ánh mắt càng thêm che lấp, nếu ánh mắt có thể giết người thì Ngụy Húc nhất định đã đạo tiêu thân diệt, không lưu nửa điểm dấu vết rồi.
Vì vậy quyết đoán im ngay, ngữ khí biến đổi. Ý đồ chuyển dời lực chú ý của đối phương.
- Đúng rồi! Nghe nói gần đây tên kia, tựa hồ là muốn tìm Hoa Vân và tỷ tỷ xui xẻo kia của ngươi? Cũng không biết lúc này đã bắt đầu đánh nhau chưa nữa? Còn có Long Ảnh, lão đầu kia lại bước vào Chí cảnh trước ta một bước. Rõ ràng đã sắp đến Thiên Nhân Ngũ Suy, thực không thể tưởng tượng nổi --
Câu nói kế tiếp, lại không thể nói xong. Toàn bộ hòn đảo, đều đã ầm ầm chấn động.
Những xiềng xích màu đen kia giờ phút này đều bị chấn vỡ toàn bộ.
Trong hồ sóng triều bành trướng, sóng lớn ngập trời. Mà ở chung quanh chỗ, hồ thạch kết nối với những xiềng xích kia cũng nhao nhao nát bấy, lộ ra một trụ kim loại lớn bên trong, hồ nước này rõ ràng lại là một linh trận khổng lồ.
Bất quá lúc này nó cũng không trói nổi con Cự Long kia nữa, nhao nhao tan rã.
Ngao Di triệt để giãy dụa khỏi xiềng xích, lập tức tựu thân hình biến hóa, hóa thành thân hình một nữ tử.
Trên mặt như ngọc lại không có chút máu, hai mắt hắc bạch phân minh hung hăng trừng Ngụy Húc.
- Chuyện hôm nay, ta nhớ kỹ rồi! Sớm muộn ta cũng sẽ tìm ngươi tính xổ!
Sau đó liền không dừng lại nữa, trực tiếp vạch phá Tiểu Thiên Thế Giới này, bước chân vào hư không.
Ngụy Húc thấy thế lại một hồi uể oải không thôi:
- Tiểu Di ah tiểu Di, ngươi để ý tên kia vây jsao? Tốt xấu Ngụy Húc ta, cũng ở nơi đây cùng ngươi mấy ngàn năm, tiêu khiển tịch mịch, chẳng lẽ nửa điểm cơ hội cũng không có sao?
Vừa dứt lời, hư không xa xa chợt có một khỏa Minh Châu lớn chừng nắm tay xuyên không mà đến.
Ngụy Húc nhíu mày, trước người không gian vặn vẹo, không ngừng biến hóa.
Lại vẫn là bị hạt châu kia nhẹ nhàng đập vào trán.
Lúc này xa xa thanh âm uyển chuyển kia cũng đã truyền tới:
- Gọi ta tiền bối! Quả thực không biết lớn nhỏ! Ngươi không phải muốn hạt châu này sao? Cho ngươi là được. Chuyện Ngao huynh thoát khốn, đa tạ rồi!
Ngụy Húc nhịn không được cười lên, cầm miếng Bảo Châu kia vào tay, nhìn thật sâu liền thu vào trong tay áo. Trong mắt lại hơi hiện kỳ quang.
Hạt châu này chắc chắn bất phàm, tiếp cận Khai Thiên chi bảo. Bất quá nếu không phải bản thân người ngự sử thực lực cũng cực kỳ cường hoành thì quả quyết không thể đến được thân hình hắn.
Cũng là nửa bước chí cảnh sao? Vị này, trong mấy ngàn năm qua, tu vị cũng không có rơi xuống --
Dạo bước đi đến bên cạnh hồ nữa, Ngụy Húc thò tay vào trong hồ nước đã khôi phục bình thường kia
Rồi sau đó lúc rút tay ra, chỉ thấy trên cánh tay đã có chút tróc da. Vài chỗ, càng xuất hiện vết cháy.
Hắn là Đại Nhật Đao Thánh, tu chính là Đại Nhật chân pháp. Cùng Đại Nhật Như Lai của Phật gia độc nhất vô nhị.
Trên thế gian này, vốn rất khó bị lực nóng gây thương tích. Nhưng hết lần này tới lần khác hồ nước này lại làm được!
- Quả nhiên, là Cực Diễm Chân Thủy sao?
Da thịt trên cánh tay chỉ trong nháy mắt, đã khôi phục như thường.
Ngụy Húc bất đắc dĩ cười một tiếng, sắc mặt lại dần hiện ra vẻ phức tạp.
Quanh năm buộc mình ở trong hồ nhỏ do Cực Diễm Chân Thủy tụ thành, mỗi ngày chịu nổi khổ viêm lực phệ thân chỉ vì khiến tu vị càng tiến một bước, có được cơ hội tiến giai.
Nữ nhân này, tâm tính quả nhiên đáng sợ! Ngụy Húc hắn không bằng --
Tiếp theo lại cười cười, nhìn về phía bàn cờ kia. Ngụy Húc tiện tay phất một cái, lấy ra ba quân cờ, lại đặt lên phía trên hai quân. truyện copy từ tunghoanh.com
Ai nói hắn thua? Ván cờ này còn chưa hạ!
Thắng bại vẫn không biết!
※※※※
Cùng một thời gian, trong một Tiểu Thiên Thế Giới gần như tan vỡ khác.
Hoa Vân vẫn đứng ngây tại chỗ, ý niệm điều tra cao thấp mọi nơi khắp thể nội.
Chắc chắn là không bị gì, nhưng lại chỉ cảm thấy một hồi không ổn.
Nhất là thấy Ngao Khôn, bị hắn một kích mà chế, suy giảm tới phế phủg. Cơ hồ sau khi tổn hại Long đan bổn nguyên liền có trận trận bất an nổi lên trong lòng.
Một quyền kia của Ngao Khôn yếu hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, chỉ miễn cưỡng ngăn trở Long Linh kiếm của hắn thôi.
Nhưng nguyên nhân chính vì thế nên mới cảm thấy kỳ quái.
Theo lý mà nói, một kích toàn lực này của hắn cũng chỉ có thể bức lui Ngao Khôn, gây chút vết thương nhẹ thôi, kế hoạch trước kia của hắn cùng với Long Huyền cũng là từng bước một suy yếu, bức hắn đến tuyệt cảnh.
Miễn cho người này chó cùng rứt giậu, sớm tự bạo Long đan, muốn đồng quy vu tận cùng bọn họ .
Càng nghĩ, một kiếm kia, cũng tuyệt đối không thể khiến hắn trọng thương đến mức đó được.
Xác nhận một loại bí Pháp Thần thông, là một loại đại đạo mà Hoa Vân hắn cũng không được.
Đầu tiên cần phải tổn thương bản thân mới có thể thúc dục. Ở trong đó, tất có mê hoặc gì đó.
Ánh mắt mãnh liệt. Hoa Vân ngẩng đầu, lần nữa nhìn Ngao Khôn:
- Ngươi đến cùng đã làm gì ta?
Long Huyền cũng mắt hiện tiêu sắc, ý niệm hóa tơ, khóa lấy thần niệm Ngao Khôn. Thân hình chuyển dời, ý đồ không ngừng tiếp cận.
Ngao Khôn lại cười không đáp, bảy đầu Long Hồn sau lưng từng cái đều tạc ra một đầu huyết vụ.
Sau đó lại né qua mấy tầng băng màu trăng, lần nữa đánh một quyền về phía Hoa Vân!
Hoa Vân khí tức hơi nghẽn, tiếp theo trong mắt liền bốc lên nộ diễm.
Mặc dù thật sự là bí pháp gì đó thì hắn có gì phải sợ? Chẳng lẽ còn phải sợ tên chó nhà có tang này sao?
- Cũng đã nửa ngày, ngươi rốt cuộc muốn kéo tới khi nào? Ngươi trước kia cũng không phải chưa từng thua, sao hôm nay lại lề mề, không giống nam nhân vậy chứ --
- Dừng! Ngươi biết cái gì? Chết không nhận thua, mới thật là nam nhân!
Ngụy Húc hừ lạnh một tiếng, cuối cùng không cam lòng thu hồi ánh mắt, sau đó là ánh mắt quái dị nhìn đối diện:
- Nhắc tới cũng thật kỳ quái, Ngao Di ngươi lúc này rõ ràng còn có tâm tư đánh cờ với ta sao?
- Ôi chao!
Cự Long tuyết trắng kia lập tức thất thần, trong mắt vạn phần khó hiểu.
Hôm nay không phải tên này cưỡng ép xâm nhập vào trong Tiểu Thiên Thế Giới của nàng muốn đánh cờ với nàng sao?
Sao lúc này lại nói như vậy?
- Ngươi còn không biết?
Ngụy Húc trên mặt tràn đầy nghi hoặc, sau đó lại giật mình:
- Ah. Đúng rồi! Chuyện này đã quên nói cho ngươi. Kỳ thật tên Ngao Khôn kia đã thoát khỏi phong ấn rồi!
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một hồi tiếng xiềng xích rầm rầm, ánh mắt đối diện tựa hồ như muốn xé nát hắn.
- Đến cùng là lúc nào?
Toàn bộ thân hình Ngao Di đều hiện ra khỏi hồ. Lạnh lùng chú mục lấy Ngụy Húc, cũng chẳng muốn quản ván cờ kia nữa, trong mắt kinh hỉ và tức giận giao tạp. Trong miệng truyền ra từng đợt thanh âm hồn hển.
Giờ phút này hận không thể một ngụm nuốt chửng tên Ngụy Húc này!
- Ước chừng là hai năm trước, thả hắn ra là một vị đệ tử đời hai của Thương Sinh Đạo ta--
Ngụy Húc nhàn nhạt nói, thuận tiện đề cập đến Thương Sinh Đạo.
Bất quá lại cảm giác đầu Long đối diện ánh mắt càng thêm che lấp, nếu ánh mắt có thể giết người thì Ngụy Húc nhất định đã đạo tiêu thân diệt, không lưu nửa điểm dấu vết rồi.
Vì vậy quyết đoán im ngay, ngữ khí biến đổi. Ý đồ chuyển dời lực chú ý của đối phương.
- Đúng rồi! Nghe nói gần đây tên kia, tựa hồ là muốn tìm Hoa Vân và tỷ tỷ xui xẻo kia của ngươi? Cũng không biết lúc này đã bắt đầu đánh nhau chưa nữa? Còn có Long Ảnh, lão đầu kia lại bước vào Chí cảnh trước ta một bước. Rõ ràng đã sắp đến Thiên Nhân Ngũ Suy, thực không thể tưởng tượng nổi --
Câu nói kế tiếp, lại không thể nói xong. Toàn bộ hòn đảo, đều đã ầm ầm chấn động.
Những xiềng xích màu đen kia giờ phút này đều bị chấn vỡ toàn bộ.
Trong hồ sóng triều bành trướng, sóng lớn ngập trời. Mà ở chung quanh chỗ, hồ thạch kết nối với những xiềng xích kia cũng nhao nhao nát bấy, lộ ra một trụ kim loại lớn bên trong, hồ nước này rõ ràng lại là một linh trận khổng lồ.
Bất quá lúc này nó cũng không trói nổi con Cự Long kia nữa, nhao nhao tan rã.
Ngao Di triệt để giãy dụa khỏi xiềng xích, lập tức tựu thân hình biến hóa, hóa thành thân hình một nữ tử.
Trên mặt như ngọc lại không có chút máu, hai mắt hắc bạch phân minh hung hăng trừng Ngụy Húc.
- Chuyện hôm nay, ta nhớ kỹ rồi! Sớm muộn ta cũng sẽ tìm ngươi tính xổ!
Sau đó liền không dừng lại nữa, trực tiếp vạch phá Tiểu Thiên Thế Giới này, bước chân vào hư không.
Ngụy Húc thấy thế lại một hồi uể oải không thôi:
- Tiểu Di ah tiểu Di, ngươi để ý tên kia vây jsao? Tốt xấu Ngụy Húc ta, cũng ở nơi đây cùng ngươi mấy ngàn năm, tiêu khiển tịch mịch, chẳng lẽ nửa điểm cơ hội cũng không có sao?
Vừa dứt lời, hư không xa xa chợt có một khỏa Minh Châu lớn chừng nắm tay xuyên không mà đến.
Ngụy Húc nhíu mày, trước người không gian vặn vẹo, không ngừng biến hóa.
Lại vẫn là bị hạt châu kia nhẹ nhàng đập vào trán.
Lúc này xa xa thanh âm uyển chuyển kia cũng đã truyền tới:
- Gọi ta tiền bối! Quả thực không biết lớn nhỏ! Ngươi không phải muốn hạt châu này sao? Cho ngươi là được. Chuyện Ngao huynh thoát khốn, đa tạ rồi!
Ngụy Húc nhịn không được cười lên, cầm miếng Bảo Châu kia vào tay, nhìn thật sâu liền thu vào trong tay áo. Trong mắt lại hơi hiện kỳ quang.
Hạt châu này chắc chắn bất phàm, tiếp cận Khai Thiên chi bảo. Bất quá nếu không phải bản thân người ngự sử thực lực cũng cực kỳ cường hoành thì quả quyết không thể đến được thân hình hắn.
Cũng là nửa bước chí cảnh sao? Vị này, trong mấy ngàn năm qua, tu vị cũng không có rơi xuống --
Dạo bước đi đến bên cạnh hồ nữa, Ngụy Húc thò tay vào trong hồ nước đã khôi phục bình thường kia
Rồi sau đó lúc rút tay ra, chỉ thấy trên cánh tay đã có chút tróc da. Vài chỗ, càng xuất hiện vết cháy.
Hắn là Đại Nhật Đao Thánh, tu chính là Đại Nhật chân pháp. Cùng Đại Nhật Như Lai của Phật gia độc nhất vô nhị.
Trên thế gian này, vốn rất khó bị lực nóng gây thương tích. Nhưng hết lần này tới lần khác hồ nước này lại làm được!
- Quả nhiên, là Cực Diễm Chân Thủy sao?
Da thịt trên cánh tay chỉ trong nháy mắt, đã khôi phục như thường.
Ngụy Húc bất đắc dĩ cười một tiếng, sắc mặt lại dần hiện ra vẻ phức tạp.
Quanh năm buộc mình ở trong hồ nhỏ do Cực Diễm Chân Thủy tụ thành, mỗi ngày chịu nổi khổ viêm lực phệ thân chỉ vì khiến tu vị càng tiến một bước, có được cơ hội tiến giai.
Nữ nhân này, tâm tính quả nhiên đáng sợ! Ngụy Húc hắn không bằng --
Tiếp theo lại cười cười, nhìn về phía bàn cờ kia. Ngụy Húc tiện tay phất một cái, lấy ra ba quân cờ, lại đặt lên phía trên hai quân. truyện copy từ tunghoanh.com
Ai nói hắn thua? Ván cờ này còn chưa hạ!
Thắng bại vẫn không biết!
※※※※
Cùng một thời gian, trong một Tiểu Thiên Thế Giới gần như tan vỡ khác.
Hoa Vân vẫn đứng ngây tại chỗ, ý niệm điều tra cao thấp mọi nơi khắp thể nội.
Chắc chắn là không bị gì, nhưng lại chỉ cảm thấy một hồi không ổn.
Nhất là thấy Ngao Khôn, bị hắn một kích mà chế, suy giảm tới phế phủg. Cơ hồ sau khi tổn hại Long đan bổn nguyên liền có trận trận bất an nổi lên trong lòng.
Một quyền kia của Ngao Khôn yếu hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, chỉ miễn cưỡng ngăn trở Long Linh kiếm của hắn thôi.
Nhưng nguyên nhân chính vì thế nên mới cảm thấy kỳ quái.
Theo lý mà nói, một kích toàn lực này của hắn cũng chỉ có thể bức lui Ngao Khôn, gây chút vết thương nhẹ thôi, kế hoạch trước kia của hắn cùng với Long Huyền cũng là từng bước một suy yếu, bức hắn đến tuyệt cảnh.
Miễn cho người này chó cùng rứt giậu, sớm tự bạo Long đan, muốn đồng quy vu tận cùng bọn họ .
Càng nghĩ, một kiếm kia, cũng tuyệt đối không thể khiến hắn trọng thương đến mức đó được.
Xác nhận một loại bí Pháp Thần thông, là một loại đại đạo mà Hoa Vân hắn cũng không được.
Đầu tiên cần phải tổn thương bản thân mới có thể thúc dục. Ở trong đó, tất có mê hoặc gì đó.
Ánh mắt mãnh liệt. Hoa Vân ngẩng đầu, lần nữa nhìn Ngao Khôn:
- Ngươi đến cùng đã làm gì ta?
Long Huyền cũng mắt hiện tiêu sắc, ý niệm hóa tơ, khóa lấy thần niệm Ngao Khôn. Thân hình chuyển dời, ý đồ không ngừng tiếp cận.
Ngao Khôn lại cười không đáp, bảy đầu Long Hồn sau lưng từng cái đều tạc ra một đầu huyết vụ.
Sau đó lại né qua mấy tầng băng màu trăng, lần nữa đánh một quyền về phía Hoa Vân!
Hoa Vân khí tức hơi nghẽn, tiếp theo trong mắt liền bốc lên nộ diễm.
Mặc dù thật sự là bí pháp gì đó thì hắn có gì phải sợ? Chẳng lẽ còn phải sợ tên chó nhà có tang này sao?
/1700
|