- Hôm nay lúc độ kiếp, chư tông hợp công, chịu thánh nhân chi nộ, lần này hơn phân nửa sẽ vẫn vong. Càn Thiên Sơn sắp tan rã, ngươi là nhân tài khó được, cần gì phải chôn cùng Tông Thủ kia? Nếu chịu hàng Đại Việt ta thì cô có thể phong tặng cho ngươi nửa tỉnh!
Đây là Huy Châu Đảo, một tiểu thành ở gần Vân Hải, thành tên Sương Thiên.
Toàn bộ địa hình Huy Châu phảng phất như một ngọn núi hình vòng cung. Sương Thiên thành tuy nhỏ, cũng không hiểm yếu như Thất Hà Sơn, nhưng cũng là nơi xung yếu, cực kỳ mấu chốt.
Nếu kỵ quân xông vào thì có thể đoạn tuyệt toàn bộ mấy con đường đi thông Huy Châu nội địa ở chung quanh.
Vì vậy muốn công chiếm Huy Châu, không đi phía đông Thất Hà Sơn, phía tây nơi Càn Thiên trọng binh tụ tập thì nhất định phải đi thành này!
Chỉ là mấy ngày nay, tòa thành trì nho nhỏ này lại một mực chặn 130 vạn đại quân đến từ Nam Phong Vân Lục ở đây.
Mà Trương Hoài giờ phút này đang có thần sắc nhàn nhã, ngồi ở đầu tường, phục sức nho nhã, cảm giác cùng hào khí giương cung bạt kiếm ở đay hơi có chút không hợp nhau.
Bất quá bốn vạn tướng sĩ trên tường thành nơi này mỗi khi có chút tâm thần bất định thì lại luôn liếc về phía chõ Trương Hoài ngồi.
Chỉ cần có thể trông thấy thân ảnh bình tĩnh tự nhiên kia thì bất an trong lòng tất cả sẽ đều biến mất.
Bản thân Trương Hoài lại hồn nhiên chưa phát giác ra. Chỉ là như cười như không nhìn vị trung niên nam tử đang mặc kim giáp, cầm trong tay một cây đại thương, khí độ bất phàm, hổ hổ sanh uy ở đối diện.
Đây chính là Đại Việt quốc quân, vị kiêu hùng kia của Nam Phong, quốc quân Nguyễn Uy Linh của Việt triều.
Lúc này mới nghĩ tới chiêu hàng sao?
Sương Thiên thành bị vây khốn đã năm ngày. Ngày đầu tiên đến ngày thứ tư, đều là công thành.
Đáng tiếc Khổng Dao đã sớm có chuẩn bị ở thành này, chẳng những có hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ chiếm đóng, mà linh trận hộ thành và tường thành, đều có tăng cường các loại khí giới.
Ngày đầu tiên tổn thất thảm trọng, không thể tiến thêm, lại bắt đầu dùng kế sách điều hơi, chuẩn bị xúi giục tướng lãnh trong thành trong ngoài cấu kết.
Chuyện Tông Thủ độ kiếp cũng không phải bí mật gì. Đắc tội Đạo Môn, càng là chuyện mỗi người đều biết.
Cũng sớm đã có người âm thầm truyền bá ở Huy Châu Đông Lâm tin tức Càn Thiên quốc quân gặp đại kiếp nạn, sắp chết đến nơi.
Nhiều lần cấm không được, cũng không tra ra ngọn nguồn cụ thể.
Hắn ở Huy Châu bắt đầu tân chính, thổ dân quyền quý phải đắc tội thật sự quá nhiều, cũng chẳng muốn đi phân biệt.
Đợi đến khi đánh lui Đại Việt quân này thì hắn sẽ tìm những người kia tính sổ sau.
Bất quá lúc này trong Huy Châu quả thật lòng người hoang mang. Chư Thành mặt phía nam phần lớn đều là không chiến mà hàng.
Đại Việt quân một đường đi qua, cơ hồ dùng xu thế quét ngang!
Cho nên mấy ngày kia hắn cũng lo lắng, có thể sẽ có chút phiền phức.
Chỉ là tình hình còn tốt hơn dự kiến nhiều. Lính trong Sương Thiên thành này đều là đến từ bản thổ Huy Châu. Hai mươi vạn người, đều tráng binh do Tông Thủ cứu được ở Liên Vân Đảo.
Mấy năm nay lại được chia đều ruộng đồng, kết quả đến cuối cùng, vẫn là mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng. Dù lúc thủ thành gian nan nhất thì cũng không có một người nào phản loạn cả.
Về phần cư dân trong thành, những thổ hào địa phương kia cũng từ một ngày trước đã bị hắn cưỡng ép dời đi rồi.
Chỉ để lại chút ít tráng dân, không cách nào gây hoạn được.
Ngày thứ năm Nguyễn Uy Linh bất đắc dĩ, lại bắt đầu chiêu hàng.
Ước chừng chỉ ôm ý thăm dò, có thể thành thì rất tốt, không thành cũng không sao cả.
Kỳ thật giờ phút này song phương, đều đang chờ đợi kết quả bên phía Càn Thiên Sơn.
Nếu là Đạo Môn thắng. Vị Đại Việt quốc quân này tự nhiên có thể tiết kiệm không ít khí lực. Nếu Tông Thủ thắng, vậy thì sẽ lập tức rút đi.
Bất quá lúc này dưới thành, lại rậm rạp lấy mười mấy cái phương trận, trận thế sâm nghiêm, sát khí xông lên trời, hiển nhiên hắn không tin rằng vị quân thượng kia có thể may mắn thoát kiếp
Nguyễn Uy Linh dứt lời, thấy Trương Hoài vẫn ngồi trên tường thành cao, thần thái thanh tao lịch sự, tựa hồ vốn không để ý đến lời hắn nói.
Ánh mắt lập tức trở nên vô cùng khó coi, cũng không nói thêm lời nào, nhàn nhạt nhìn Trương Hoài.
- Chỉ mong tầm nửa ngày sau, khi lưỡi đao kề đến cổ thì Trương Hoài ngươi còn có thể trấn định như vậy.
Sau khi nói xong, liền giục ngựa phản hồi, hướng về phía bổn trận.
Trương Hoài ánh mắt lóe lóe, rồi sau đó ngược lại có chút hứng thú.
- Ngoại thần sẽ không vậy đâu, ngược lại là quốc quân, vô duyên vô cớ xâm quốc gia của ta là có đạo lý gì? Khơi mào đại chiến, không sợ con dân chỉ trích sao?
- Vô duyên vô cớ sao?
Nguyễn Uy Linh dừng chiến thú dưới chân lại.
- Càn Thiên Sơn ngươi ở Huy Châu làm ngược với đạo lý, làm ra chuyện tàn sát thân sĩ, nghịch loạn tôn ti, giết dân lập uy? Đại Việt ta chính là thảo phạt vô đạo, có tội gì? Chỉ cần nhìn chư thành phía nam đều là truyền hịch mà định ra, liền không phải bàn cãi nữa. Dân nơi này đều đã chịu khổ bởi Càn Thiên quá lâu rồi! Nhớ rõ hai năm trước quân thượng Tông Thủ nhà ngươi là lấy ngàn vạn dân làm cớ, cưỡng chiếm Huy Châu. Như thế nào, chỉ cho phép quân thượng ngươi điếu dân phạt tội, mà không cho phép Nguyễn Uy Linh ta cứu dân sao?
- Cũng đúng!
Trương Hoài nghe vậy cười cười:
- Bất quá cái giá lại không nhỏ! Chỉ mong quốc quân sớm chuẩn bị trong lòng mới tốt!
Nguyễn Uy Linh lại không trả lời, hừ lạnh một tiếng. Tiếp tục cưỡi kỵ thú bước về hướng bổn trận.
Nhưng ngay trong nháy mắt tiếp theo, chợt nghe một hồi tiếng kèn thê lương vang lên từ phía sau.
Rồi sau đó là động đất, núi sông lay động.
Nguyễn Uy Linh sắc mặt khẽ biến, kỵ thú dưới thân lập tức theo tâm ý của hắn phóng lên trời. Đã đến trên không trung trăm trượng, Nguyễn Uy Linh liền nhìn ra xa xa.
Chỉ thấy bên ngoài hơn mười dặm, đang có một chi quân đội khổng lồ từ phía sau tiến tới chỗ này.
Đi đầu chỗ, đúng là năm vạn Thiên Cương kiếm tốt và Thiên Cương xích nỏ sĩ khiến hắn phải kiêng kị vạn phần kia.
Mà ở hậu phương, cũng là giáp sĩ vô cùng tinh nhuệ. Liếc nhìn qua cũng chừng 30 vạn. Không một người nào dưới tam giai cả.
Giờ phút này không chỉ Nguyễn Uy Linh, mà rất nhiều tướng sĩ trong Đại Việt quân trong mắt cũng đều tràn đây vẻ không thể nào tin. Trong quân cao thấp, đều là một mảnh lo sợ không yên.
Mà trong mắt Nguyễn Uy Linh càng hiện lên một tia che lấp.
Trước khi đánh Huy Châu, hắn đã nghĩ tới đây có thể là một cái bẫy.
Cho nên sau khi xác thực chứng nhận tinh nhuệ Càn Thiên Sơn phần lớn đều dời về bắc, càng có nửa số, đã lên thuyền, mới chính thức xuất quân.
Sau khi lên bờ càng cẩn thận phòng bị, trong vòng vài trăm dặm dò xét kỹ càng, mấy chỗ yếu đạo, đều trú có đại quân.
Theo lý mà nói, tuyệt đối không thể nào bị quân địch, đi tắt sau lưng mà không thể biết được.
Nhưng chi đại quân trước mắt rốt cục là xuất hiện thế nào?
Tựu tựa như Thiên Hàng Thần Binh vậy, xuất hiện ở trước mặt mình?
Đây là Huy Châu Đảo, một tiểu thành ở gần Vân Hải, thành tên Sương Thiên.
Toàn bộ địa hình Huy Châu phảng phất như một ngọn núi hình vòng cung. Sương Thiên thành tuy nhỏ, cũng không hiểm yếu như Thất Hà Sơn, nhưng cũng là nơi xung yếu, cực kỳ mấu chốt.
Nếu kỵ quân xông vào thì có thể đoạn tuyệt toàn bộ mấy con đường đi thông Huy Châu nội địa ở chung quanh.
Vì vậy muốn công chiếm Huy Châu, không đi phía đông Thất Hà Sơn, phía tây nơi Càn Thiên trọng binh tụ tập thì nhất định phải đi thành này!
Chỉ là mấy ngày nay, tòa thành trì nho nhỏ này lại một mực chặn 130 vạn đại quân đến từ Nam Phong Vân Lục ở đây.
Mà Trương Hoài giờ phút này đang có thần sắc nhàn nhã, ngồi ở đầu tường, phục sức nho nhã, cảm giác cùng hào khí giương cung bạt kiếm ở đay hơi có chút không hợp nhau.
Bất quá bốn vạn tướng sĩ trên tường thành nơi này mỗi khi có chút tâm thần bất định thì lại luôn liếc về phía chõ Trương Hoài ngồi.
Chỉ cần có thể trông thấy thân ảnh bình tĩnh tự nhiên kia thì bất an trong lòng tất cả sẽ đều biến mất.
Bản thân Trương Hoài lại hồn nhiên chưa phát giác ra. Chỉ là như cười như không nhìn vị trung niên nam tử đang mặc kim giáp, cầm trong tay một cây đại thương, khí độ bất phàm, hổ hổ sanh uy ở đối diện.
Đây chính là Đại Việt quốc quân, vị kiêu hùng kia của Nam Phong, quốc quân Nguyễn Uy Linh của Việt triều.
Lúc này mới nghĩ tới chiêu hàng sao?
Sương Thiên thành bị vây khốn đã năm ngày. Ngày đầu tiên đến ngày thứ tư, đều là công thành.
Đáng tiếc Khổng Dao đã sớm có chuẩn bị ở thành này, chẳng những có hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ chiếm đóng, mà linh trận hộ thành và tường thành, đều có tăng cường các loại khí giới.
Ngày đầu tiên tổn thất thảm trọng, không thể tiến thêm, lại bắt đầu dùng kế sách điều hơi, chuẩn bị xúi giục tướng lãnh trong thành trong ngoài cấu kết.
Chuyện Tông Thủ độ kiếp cũng không phải bí mật gì. Đắc tội Đạo Môn, càng là chuyện mỗi người đều biết.
Cũng sớm đã có người âm thầm truyền bá ở Huy Châu Đông Lâm tin tức Càn Thiên quốc quân gặp đại kiếp nạn, sắp chết đến nơi.
Nhiều lần cấm không được, cũng không tra ra ngọn nguồn cụ thể.
Hắn ở Huy Châu bắt đầu tân chính, thổ dân quyền quý phải đắc tội thật sự quá nhiều, cũng chẳng muốn đi phân biệt.
Đợi đến khi đánh lui Đại Việt quân này thì hắn sẽ tìm những người kia tính sổ sau.
Bất quá lúc này trong Huy Châu quả thật lòng người hoang mang. Chư Thành mặt phía nam phần lớn đều là không chiến mà hàng.
Đại Việt quân một đường đi qua, cơ hồ dùng xu thế quét ngang!
Cho nên mấy ngày kia hắn cũng lo lắng, có thể sẽ có chút phiền phức.
Chỉ là tình hình còn tốt hơn dự kiến nhiều. Lính trong Sương Thiên thành này đều là đến từ bản thổ Huy Châu. Hai mươi vạn người, đều tráng binh do Tông Thủ cứu được ở Liên Vân Đảo.
Mấy năm nay lại được chia đều ruộng đồng, kết quả đến cuối cùng, vẫn là mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng. Dù lúc thủ thành gian nan nhất thì cũng không có một người nào phản loạn cả.
Về phần cư dân trong thành, những thổ hào địa phương kia cũng từ một ngày trước đã bị hắn cưỡng ép dời đi rồi.
Chỉ để lại chút ít tráng dân, không cách nào gây hoạn được.
Ngày thứ năm Nguyễn Uy Linh bất đắc dĩ, lại bắt đầu chiêu hàng.
Ước chừng chỉ ôm ý thăm dò, có thể thành thì rất tốt, không thành cũng không sao cả.
Kỳ thật giờ phút này song phương, đều đang chờ đợi kết quả bên phía Càn Thiên Sơn.
Nếu là Đạo Môn thắng. Vị Đại Việt quốc quân này tự nhiên có thể tiết kiệm không ít khí lực. Nếu Tông Thủ thắng, vậy thì sẽ lập tức rút đi.
Bất quá lúc này dưới thành, lại rậm rạp lấy mười mấy cái phương trận, trận thế sâm nghiêm, sát khí xông lên trời, hiển nhiên hắn không tin rằng vị quân thượng kia có thể may mắn thoát kiếp
Nguyễn Uy Linh dứt lời, thấy Trương Hoài vẫn ngồi trên tường thành cao, thần thái thanh tao lịch sự, tựa hồ vốn không để ý đến lời hắn nói.
Ánh mắt lập tức trở nên vô cùng khó coi, cũng không nói thêm lời nào, nhàn nhạt nhìn Trương Hoài.
- Chỉ mong tầm nửa ngày sau, khi lưỡi đao kề đến cổ thì Trương Hoài ngươi còn có thể trấn định như vậy.
Sau khi nói xong, liền giục ngựa phản hồi, hướng về phía bổn trận.
Trương Hoài ánh mắt lóe lóe, rồi sau đó ngược lại có chút hứng thú.
- Ngoại thần sẽ không vậy đâu, ngược lại là quốc quân, vô duyên vô cớ xâm quốc gia của ta là có đạo lý gì? Khơi mào đại chiến, không sợ con dân chỉ trích sao?
- Vô duyên vô cớ sao?
Nguyễn Uy Linh dừng chiến thú dưới chân lại.
- Càn Thiên Sơn ngươi ở Huy Châu làm ngược với đạo lý, làm ra chuyện tàn sát thân sĩ, nghịch loạn tôn ti, giết dân lập uy? Đại Việt ta chính là thảo phạt vô đạo, có tội gì? Chỉ cần nhìn chư thành phía nam đều là truyền hịch mà định ra, liền không phải bàn cãi nữa. Dân nơi này đều đã chịu khổ bởi Càn Thiên quá lâu rồi! Nhớ rõ hai năm trước quân thượng Tông Thủ nhà ngươi là lấy ngàn vạn dân làm cớ, cưỡng chiếm Huy Châu. Như thế nào, chỉ cho phép quân thượng ngươi điếu dân phạt tội, mà không cho phép Nguyễn Uy Linh ta cứu dân sao?
- Cũng đúng!
Trương Hoài nghe vậy cười cười:
- Bất quá cái giá lại không nhỏ! Chỉ mong quốc quân sớm chuẩn bị trong lòng mới tốt!
Nguyễn Uy Linh lại không trả lời, hừ lạnh một tiếng. Tiếp tục cưỡi kỵ thú bước về hướng bổn trận.
Nhưng ngay trong nháy mắt tiếp theo, chợt nghe một hồi tiếng kèn thê lương vang lên từ phía sau.
Rồi sau đó là động đất, núi sông lay động.
Nguyễn Uy Linh sắc mặt khẽ biến, kỵ thú dưới thân lập tức theo tâm ý của hắn phóng lên trời. Đã đến trên không trung trăm trượng, Nguyễn Uy Linh liền nhìn ra xa xa.
Chỉ thấy bên ngoài hơn mười dặm, đang có một chi quân đội khổng lồ từ phía sau tiến tới chỗ này.
Đi đầu chỗ, đúng là năm vạn Thiên Cương kiếm tốt và Thiên Cương xích nỏ sĩ khiến hắn phải kiêng kị vạn phần kia.
Mà ở hậu phương, cũng là giáp sĩ vô cùng tinh nhuệ. Liếc nhìn qua cũng chừng 30 vạn. Không một người nào dưới tam giai cả.
Giờ phút này không chỉ Nguyễn Uy Linh, mà rất nhiều tướng sĩ trong Đại Việt quân trong mắt cũng đều tràn đây vẻ không thể nào tin. Trong quân cao thấp, đều là một mảnh lo sợ không yên.
Mà trong mắt Nguyễn Uy Linh càng hiện lên một tia che lấp.
Trước khi đánh Huy Châu, hắn đã nghĩ tới đây có thể là một cái bẫy.
Cho nên sau khi xác thực chứng nhận tinh nhuệ Càn Thiên Sơn phần lớn đều dời về bắc, càng có nửa số, đã lên thuyền, mới chính thức xuất quân.
Sau khi lên bờ càng cẩn thận phòng bị, trong vòng vài trăm dặm dò xét kỹ càng, mấy chỗ yếu đạo, đều trú có đại quân.
Theo lý mà nói, tuyệt đối không thể nào bị quân địch, đi tắt sau lưng mà không thể biết được.
Nhưng chi đại quân trước mắt rốt cục là xuất hiện thế nào?
Tựu tựa như Thiên Hàng Thần Binh vậy, xuất hiện ở trước mặt mình?
/1700
|