Bất quá nếu tiếp tục chiến tiếp, thắng bại vẫn chưa biết được!
Thạch Vô Kị vốn một hồi xấu hổ, tiếp theo lại bán tín bán nghi. Thạch Việt không phải tìm Huyết Kiếm Yêu Quân, xác minh quyền pháp sao. Nếu thắng bại chưa phân, vì sao lúc ấy lại vội vàng rút lui?
Tiếp theo chỉ nghe Thạch Việt, nhàn nhạt nói:
- Sở dĩ muốn lui. Là bởi vì người ấy chỉ trong hai kiếm đã nhìn ra căn bản của ta, quyền thế nhị pháp chỉ là bên ngoài, kỳ thật còn có căn bản khác.
Nghe đến đây, Thạch Vô Kị lập tức ‘ ah ’ một tiếng, kinh ngạc nhìn Thạch Việt.
Thầm nghĩ nguyên lai hai chữ ‘ quyền ’‘ thế ’ kia cũng không phải nên tảng chính thức của Thạch Việt sao?
Chợt lại thoải mái, nhân vật bực này, chắc chắn sẽ có chút ít nền tảng không muốn người biết.
Không nói với hắn là có duyên cớ khác.
Thạch Vô Kị hắn cũng chỉ là một chất nhi tư sinh mà Thạch Việt lưu lạc bên ngoài, kỳ thật rất xa lạ. Không thể nào nói toan bộ cho hắn nghe được.
- Đáng tiếc! Tông Thủ vốn là đối thủ tốt nhất để xác minh hoàng thần quyền, nhưng nếu tiếp tục chiến tiếp, chỉ sợ tất cả nền tảng của Thạch Việt ta ở trong mắt hắn, đều không còn bí mật nào đáng nói nữa!
Vô hạn tiếc hận hít một tiếng, trên mặt Thạch Việt cũng đầy vẻ tiếc nuối:
- Kỳ thật hai người cũng không xuất toàn lực, cũng chưa nói tới cái gì thắng bại. Sở dĩ nói thua hắn một bậc, là bởi vì giao thủ ba kiếm kia, Thạch Việt ta đối với bổn nguyên đại đạo của hắn vẫn không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết gì cả. Ngươi có hiểu rõ không?
Thấy Thạch Vô Kị cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, Thạch Việt lại cười cười:
- Thực toàn lực đánh cược một lần, Tam thúc ngươi hơn phân nửa phải thua. Bất quá còn nhiều thời gian, võ đạo của Thạch Việt ta hiện nay mặc dù chỉ hơi không bằng, cũng đã đúc thành căn bản chi pháp. Muốn từ giản nhập phồn, lại cực đơn giản. Vị yêu quân kia sở học lại phức tạp hay thay đổi. Muốn từ phồn hóa giản, nói dễ vậy sao? Tranh giành với vị yêu quân này giờ mới bắt đầu thôi--
Những lời này nói ra, Thạch Vô Kị càng mơ hồ, không hiểu ra sao, mà Thạch Việt nói đến một nửa, cũng đột nhiên dừng lại. Bỗng dưng ngửa đầu nhìn lên. Thần sắc khẽ buông lỏng.
- Cuối cùng đã xong!
Lúc này ở ngoại vực, Phong Bạo lướt khắp nơi kia rốt cục đã dừng lại. Năm đạo khí cơ như ẩn như hiện, phảng phất vĩnh hằng tồn tại cũng lần nữa yên tĩnh.
Ngoại vực giới hà, cuối cùng cũng có thể thông hành!
Khóe môi Thạch Việt chau lên, biết được tranh đấu về Tông Thủ rốt cục cũng đã kết thúc.
Lại không biết cuối cùng sẽ là kết quả thế nào?
Bất quá vô luận như thế nào, ước chừng Vân Giới đã không thể dung nạp được vị Huyết Kiếm Yêu Quân kia nữa --
Tâm niệm cùng một chỗ, Thạch Việt mang theo Thạch Vô Kị bay lên. Lúc hư không ngoại vực vẫn rung rung không ngớt liền cưỡng ép đạp phá hư không... Lúc này Tông Thủ trên đỉnh Càn Thiên Sơn cũng đang chú ý bên ngoài Vân Giới.
Lúc Phong Bạo được dẹp loạn thì thần sắc cũng có chút buông lỏng.
Hắn không thể biết, đại chiến bên ngoài Vân Giới đến cùng thế nào, nhưng ý niệm lại có thể cảm ứng, biết được đã có khí cơ ba vị chí cảnh đang rời đi.
Mà Long Ảnh giờ phút này cũng bình yên vô sự.
Đối với an nguy của Long Ảnh, Tông Thủ kỳ thật cũng không lo lắng.
Tích lũy gần sáu ngàn năm ở Thánh Cảnh đỉnh phong, thực không phải chuyện đùa.
Dùng thực lực Long Ảnh, đã sớm có thể bước vào chí cảnh. Sở dĩ kéo dài đến lúc Thiên Nhân Ngũ Suy là bởi vì tìm không được Chân cảnh chi đồ.
Tính tình Long Ảnh lại rất cương liệt đã đến. Nếu không thể Vấn Kiếm đạo cực cảnh, như vậy tình nguyện vẫn lạc chuyển thế, cũng không muốn bước vào Chí cảnh. Không thành công cũng thành nhân --
Cho nên hậu tích bạt phát, sư tôn Long Ảnh mặc dù chỉ mới nhập Chí cảnh, nhưng đối mặt mấy vị Chí cảnh vạn năm trước cũng vẫn có lực đnáh một trận.
Chính thức lo lắng chính là Ngao Khôn.
Bất quá lúc này một đạo thần niệm của Long Ảnh cũng khiến hắn yên tâm lại.
Ngao Khôn mặc dù tổn thương, lại không cần lo lắng cho tính mạng. Lúc này đã được người cứu đi, dựa theo lời Long Ảnh thì chính là lão nhân tình đầu tiên.
Lấy lại tinh thần, Tông Thủ lại một hồi phát sầu.
Chỉ thấy trên đỉnh Càn Thiên Sơn hiện giờ đang trôi nổi một cái ngân kén cự đại .
Vật này, chỉ trong mấy ngày đã bành trướng lên nửa lần.
Treo ở trên đỉnh Càn Thiên Sơn, thanh thế khiến cho người phải sợ hãi.
Ở trong sơn thành phủ lên một bóng mờ cực lớn
Nhưng người trong thành nhìn lên sẽ phát giác trên đỉnh đầu một mảnh thanh không, cũng không có ngân kén tồn tại.
Ở trong mắt Tông Thủ lại thấy dưới Càn Thiên Sơn, vô số ngân bạch chi khí, bị rút ra, hợp nhập vào trong ngân kén.
Có Thiên Địa chi linh, cũng có cái gọi là ‘ Vương ’ khí kia.
Đầu Ngân Long này, đợi đến lúc phá kén mà ra, đến cùng sẽ biến thành dạng gì?
Tấn giai là không thể nào, từ Thần Cảnh sơ kỳ, nhảy đến Thần Cảnh hậu kỳ, tuyệt đối không phải là chuyện dễ.
Dựa theo lời Khổng Duệ, cái này giống như là ở ‘ thể rắn ’. Đầu Âm Long này tựa hồ đang mượn Thánh Lực máu huyết của Huyền Vũ thánh thú cố hết sức khôi phục lại thực lực khi còn sống.
Từ trong Càn Thiên rút ra Thánh vương bạch khí, sẽ khiến nó cùng vận mệnh quốc gia Càn Thiên triệt để dung làm một.
Mà khi Tông Thủ truy vấn kỹ càng thì Khổng Duệ lại thần thần bí bí, nói không tỉ mỉ.
Tông Thủ vì vậy thầm tự suy đoán, không phải vị tư thiên giam chính này kỳ thật cũng là không hiểu giả hiểu đấy chứ?
Bất quá nếu sau khi Âm Long phá kén mà ra thực lực có thể càng mạnh hơn mấy phần nữa thì hắn sẽ rất vui mừng.
Hắn đối với tên này, tuy rằng cực độ khó chịu. Bất quá một khi hắn ly khai Vân Giới thì Càn Thiên Quốc cuối cùng cũng cần phải có người bảo vệ.
Long Ảnh sau trận chiến này sẽ không dễ dàng về lại Vân Giới, ngoài tầm tay với.
Nhân vật như Chí cảnh cũng không tiện hiện thân, trực tiếp nhúng tay.
Ngao Khôn thoát khốn mà ra, tự tay tru sát Hoa Vân, không khác một bạt tai đánh vào trên mặt Đạo Môn Chi Chủ. Kết thù cùng Đạo Môn, cũng không thể ở lại Vân Giới được nữa.
Hôm nay đáng tin cậy một ít cũng chỉ có đầu hộ quốc thánh thú này thôi.
- Xem thanh thế này thực lực đầu Âm Long kia lúc còn sống sợ rằng không chỉ là Thần Cảnh! Nói không chừng chính là một đầu Thánh Cảnh chi Long --
Bên cạnh, chợt truyền đến thanh âm một trung niên nam tử. Thanh âm trong sáng, mang theo vài phần nghi hoặc.
Tông Thủ quay đầu, chỉ thấy đúng là Khổng Duệ, mới vừa làm chuyện ấy với Khổng Dao không bao lâu, nay mỗi lần trông thấy vị tư thiên giam chính này Tông Thủ chung quy đều hơi cảm thấy xấu hổ.
- Nguyên lai quốc trượng đến rồi!
Tông Thủ nói xong, mặc dù trở ngại thân phận quốc quân nên cũng không thi lễ, nhưng thần sắc lại dị thường tôn trọng.
Đối với lời Khổng Duệ kỳ thật hắn cũng tán thành. Cũng rất hiếu kỳ thận phận đầu Âm Long này.
Chỉ là thời đại Vân Hoang, Thánh Cảnh vẫn lạc tuy nhiều, nhưng nếu chỉ giới hạn trong Long tộc thì cũng chỉ vẻn vẹn có ba năm vị mà thôi.
Thạch Vô Kị vốn một hồi xấu hổ, tiếp theo lại bán tín bán nghi. Thạch Việt không phải tìm Huyết Kiếm Yêu Quân, xác minh quyền pháp sao. Nếu thắng bại chưa phân, vì sao lúc ấy lại vội vàng rút lui?
Tiếp theo chỉ nghe Thạch Việt, nhàn nhạt nói:
- Sở dĩ muốn lui. Là bởi vì người ấy chỉ trong hai kiếm đã nhìn ra căn bản của ta, quyền thế nhị pháp chỉ là bên ngoài, kỳ thật còn có căn bản khác.
Nghe đến đây, Thạch Vô Kị lập tức ‘ ah ’ một tiếng, kinh ngạc nhìn Thạch Việt.
Thầm nghĩ nguyên lai hai chữ ‘ quyền ’‘ thế ’ kia cũng không phải nên tảng chính thức của Thạch Việt sao?
Chợt lại thoải mái, nhân vật bực này, chắc chắn sẽ có chút ít nền tảng không muốn người biết.
Không nói với hắn là có duyên cớ khác.
Thạch Vô Kị hắn cũng chỉ là một chất nhi tư sinh mà Thạch Việt lưu lạc bên ngoài, kỳ thật rất xa lạ. Không thể nào nói toan bộ cho hắn nghe được.
- Đáng tiếc! Tông Thủ vốn là đối thủ tốt nhất để xác minh hoàng thần quyền, nhưng nếu tiếp tục chiến tiếp, chỉ sợ tất cả nền tảng của Thạch Việt ta ở trong mắt hắn, đều không còn bí mật nào đáng nói nữa!
Vô hạn tiếc hận hít một tiếng, trên mặt Thạch Việt cũng đầy vẻ tiếc nuối:
- Kỳ thật hai người cũng không xuất toàn lực, cũng chưa nói tới cái gì thắng bại. Sở dĩ nói thua hắn một bậc, là bởi vì giao thủ ba kiếm kia, Thạch Việt ta đối với bổn nguyên đại đạo của hắn vẫn không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết gì cả. Ngươi có hiểu rõ không?
Thấy Thạch Vô Kị cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, Thạch Việt lại cười cười:
- Thực toàn lực đánh cược một lần, Tam thúc ngươi hơn phân nửa phải thua. Bất quá còn nhiều thời gian, võ đạo của Thạch Việt ta hiện nay mặc dù chỉ hơi không bằng, cũng đã đúc thành căn bản chi pháp. Muốn từ giản nhập phồn, lại cực đơn giản. Vị yêu quân kia sở học lại phức tạp hay thay đổi. Muốn từ phồn hóa giản, nói dễ vậy sao? Tranh giành với vị yêu quân này giờ mới bắt đầu thôi--
Những lời này nói ra, Thạch Vô Kị càng mơ hồ, không hiểu ra sao, mà Thạch Việt nói đến một nửa, cũng đột nhiên dừng lại. Bỗng dưng ngửa đầu nhìn lên. Thần sắc khẽ buông lỏng.
- Cuối cùng đã xong!
Lúc này ở ngoại vực, Phong Bạo lướt khắp nơi kia rốt cục đã dừng lại. Năm đạo khí cơ như ẩn như hiện, phảng phất vĩnh hằng tồn tại cũng lần nữa yên tĩnh.
Ngoại vực giới hà, cuối cùng cũng có thể thông hành!
Khóe môi Thạch Việt chau lên, biết được tranh đấu về Tông Thủ rốt cục cũng đã kết thúc.
Lại không biết cuối cùng sẽ là kết quả thế nào?
Bất quá vô luận như thế nào, ước chừng Vân Giới đã không thể dung nạp được vị Huyết Kiếm Yêu Quân kia nữa --
Tâm niệm cùng một chỗ, Thạch Việt mang theo Thạch Vô Kị bay lên. Lúc hư không ngoại vực vẫn rung rung không ngớt liền cưỡng ép đạp phá hư không... Lúc này Tông Thủ trên đỉnh Càn Thiên Sơn cũng đang chú ý bên ngoài Vân Giới.
Lúc Phong Bạo được dẹp loạn thì thần sắc cũng có chút buông lỏng.
Hắn không thể biết, đại chiến bên ngoài Vân Giới đến cùng thế nào, nhưng ý niệm lại có thể cảm ứng, biết được đã có khí cơ ba vị chí cảnh đang rời đi.
Mà Long Ảnh giờ phút này cũng bình yên vô sự.
Đối với an nguy của Long Ảnh, Tông Thủ kỳ thật cũng không lo lắng.
Tích lũy gần sáu ngàn năm ở Thánh Cảnh đỉnh phong, thực không phải chuyện đùa.
Dùng thực lực Long Ảnh, đã sớm có thể bước vào chí cảnh. Sở dĩ kéo dài đến lúc Thiên Nhân Ngũ Suy là bởi vì tìm không được Chân cảnh chi đồ.
Tính tình Long Ảnh lại rất cương liệt đã đến. Nếu không thể Vấn Kiếm đạo cực cảnh, như vậy tình nguyện vẫn lạc chuyển thế, cũng không muốn bước vào Chí cảnh. Không thành công cũng thành nhân --
Cho nên hậu tích bạt phát, sư tôn Long Ảnh mặc dù chỉ mới nhập Chí cảnh, nhưng đối mặt mấy vị Chí cảnh vạn năm trước cũng vẫn có lực đnáh một trận.
Chính thức lo lắng chính là Ngao Khôn.
Bất quá lúc này một đạo thần niệm của Long Ảnh cũng khiến hắn yên tâm lại.
Ngao Khôn mặc dù tổn thương, lại không cần lo lắng cho tính mạng. Lúc này đã được người cứu đi, dựa theo lời Long Ảnh thì chính là lão nhân tình đầu tiên.
Lấy lại tinh thần, Tông Thủ lại một hồi phát sầu.
Chỉ thấy trên đỉnh Càn Thiên Sơn hiện giờ đang trôi nổi một cái ngân kén cự đại .
Vật này, chỉ trong mấy ngày đã bành trướng lên nửa lần.
Treo ở trên đỉnh Càn Thiên Sơn, thanh thế khiến cho người phải sợ hãi.
Ở trong sơn thành phủ lên một bóng mờ cực lớn
Nhưng người trong thành nhìn lên sẽ phát giác trên đỉnh đầu một mảnh thanh không, cũng không có ngân kén tồn tại.
Ở trong mắt Tông Thủ lại thấy dưới Càn Thiên Sơn, vô số ngân bạch chi khí, bị rút ra, hợp nhập vào trong ngân kén.
Có Thiên Địa chi linh, cũng có cái gọi là ‘ Vương ’ khí kia.
Đầu Ngân Long này, đợi đến lúc phá kén mà ra, đến cùng sẽ biến thành dạng gì?
Tấn giai là không thể nào, từ Thần Cảnh sơ kỳ, nhảy đến Thần Cảnh hậu kỳ, tuyệt đối không phải là chuyện dễ.
Dựa theo lời Khổng Duệ, cái này giống như là ở ‘ thể rắn ’. Đầu Âm Long này tựa hồ đang mượn Thánh Lực máu huyết của Huyền Vũ thánh thú cố hết sức khôi phục lại thực lực khi còn sống.
Từ trong Càn Thiên rút ra Thánh vương bạch khí, sẽ khiến nó cùng vận mệnh quốc gia Càn Thiên triệt để dung làm một.
Mà khi Tông Thủ truy vấn kỹ càng thì Khổng Duệ lại thần thần bí bí, nói không tỉ mỉ.
Tông Thủ vì vậy thầm tự suy đoán, không phải vị tư thiên giam chính này kỳ thật cũng là không hiểu giả hiểu đấy chứ?
Bất quá nếu sau khi Âm Long phá kén mà ra thực lực có thể càng mạnh hơn mấy phần nữa thì hắn sẽ rất vui mừng.
Hắn đối với tên này, tuy rằng cực độ khó chịu. Bất quá một khi hắn ly khai Vân Giới thì Càn Thiên Quốc cuối cùng cũng cần phải có người bảo vệ.
Long Ảnh sau trận chiến này sẽ không dễ dàng về lại Vân Giới, ngoài tầm tay với.
Nhân vật như Chí cảnh cũng không tiện hiện thân, trực tiếp nhúng tay.
Ngao Khôn thoát khốn mà ra, tự tay tru sát Hoa Vân, không khác một bạt tai đánh vào trên mặt Đạo Môn Chi Chủ. Kết thù cùng Đạo Môn, cũng không thể ở lại Vân Giới được nữa.
Hôm nay đáng tin cậy một ít cũng chỉ có đầu hộ quốc thánh thú này thôi.
- Xem thanh thế này thực lực đầu Âm Long kia lúc còn sống sợ rằng không chỉ là Thần Cảnh! Nói không chừng chính là một đầu Thánh Cảnh chi Long --
Bên cạnh, chợt truyền đến thanh âm một trung niên nam tử. Thanh âm trong sáng, mang theo vài phần nghi hoặc.
Tông Thủ quay đầu, chỉ thấy đúng là Khổng Duệ, mới vừa làm chuyện ấy với Khổng Dao không bao lâu, nay mỗi lần trông thấy vị tư thiên giam chính này Tông Thủ chung quy đều hơi cảm thấy xấu hổ.
- Nguyên lai quốc trượng đến rồi!
Tông Thủ nói xong, mặc dù trở ngại thân phận quốc quân nên cũng không thi lễ, nhưng thần sắc lại dị thường tôn trọng.
Đối với lời Khổng Duệ kỳ thật hắn cũng tán thành. Cũng rất hiếu kỳ thận phận đầu Âm Long này.
Chỉ là thời đại Vân Hoang, Thánh Cảnh vẫn lạc tuy nhiều, nhưng nếu chỉ giới hạn trong Long tộc thì cũng chỉ vẻn vẹn có ba năm vị mà thôi.
/1700
|