Trước kia ý niệm Long Ảnh cũng chỉ nhắn nhủ, tình hình cụ thể vẫn không biết ra sao.
- Tên kia, tu thành tồn tại tiêu vong chi pháp!
Long Ảnh cười khổ, tràn ngập ý bất đắc dĩ:
- Nghe nói môn đại đạo này là được dẫn dắt. Nói vậy, ngươi cũng nên biết tên kia bị thương nặng đến mức nào? Cũng có thể biết được mấy vị Chí cảnh đồng tu kiêng kị hắn thế nào? Hôm nay đánh một trận xong, hắn khoái ý rồi, nhưng tình hình ngày sau nhất định sẽ rất hung hiểm, ngay cả ta cũng chưa chắc có thể bảo hộ được hắn.
Những lời này nói ra, không chỉ l Tông Thủ kinh hãi. Mà Minh Ngọc ở bên cạnh chưa rời đi khuôn mặt cũng có chút động.
Tồn tại và tiêu vong, môn đại đạo duy nhất có thể uy hiếp chí cảnh kia lại là đến từ Tông Thủ?
Tông Thủ thì tâm niệm thay đổi thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, cũng đã biết được tất cả tình hình Ngao Khôn đánh một trận với Hoa Vân Long Huyền.
Dùng tiêu vong chi pháp, trực tiếp hủy đạo cơ của Hoa Vân kia!
Tuy có thể thắng, nhưng cái giá nhất định sẽ rất trầm trọng.
Nhíu mày suy ngẫm, Tông Thủ lại không cho là đúng, lắc đầu:
- Vậy cũng chưa chắc, nếu Ngao Khôn có thể nắm giữ chế sinh chi pháp. Nghịch phản tiêu vong, vận dụng tồn tại chi đạo. Tuy thuật hủy đạo cơ có thể khiến người kiêng kị nhưng cũng có thể giúp người hoàn thiện căn cơ --
Hai đấm Minh Ngọc lập tức nắm chặt, trong mắt tinh mang vội hiện.
Hắn sao lại không nghĩ đếnchứ? Thanh Huyền đạo nhân cùng một ít người, cố nhiên hận không thể muốn sớm diệt Ngao Khôn.
Nhưng trong vực này, thực sự cũng sẽ có Chí cảnh muốn che chở Ngao Khôn.
Chuyện mà vực này mấy chục vạn năm cũng không người nào làm được tự nhiên là do đạo cơ, cũng không chân chính thập toàn thập mỹ.
Nếu có một đường hi vọng, ai không quý trọng?
Hắn giờ phút này trong lòng nghĩ lấy chính là Nguyên Tĩnh tán nhân Lâm Huyền Tĩnh trong Thương Sinh Đạo.
Vị sư thúc này của hắn là vì ứng đối linh triều nên mới dùng bí pháp sớm độ kiếp, bước vào chí cảnh. Nhưng vốn sinh ra đã kém cỏi, chiến lực so sánh với chí cảnh chính thức lại quả thực kém không ít.
Không biết nếu Ngao Khôn ra tay, có thể trợ giúp sư thúc một tay không?
Nếu bàn về giao tình, Thương Sinh Đạo lần này, cũng coi như xuất lực. Tông Thủ cùng hắn, càng thêm giao tình tâm đầu ý hợp!
Chỉ cần muốn nhờ, nếu có thể đồng ý thì nhất định sẽ không chống đẩy.
Chỉ là sáng tạo chi pháp sao? Rất khó tìm --
Nếu Hi Tử sư tôn vẫn còn thì còn có thể chỉ điểm Long Ảnh.
Nhưng hôm nay tu sáng tạo, lại có thành tựu lại rất hiếm gặp.
- Nói thật hay, chuyện Ngao Khôn nào có đơn giản như vậy?
Khiển trách một câu, trên mặt Long Ảnh lại lộ ra vẻ hân thưởng:
- Ngươi tiểu tử này, ngược lại thật là thông minh. Việc này vi sư cũng chỉ vừa nghĩ đến thôi. Bất quá mối hoạn của Ngao Khôn cũng không phải chỉ vì tồn tại tiêu vong chi thuật kia. Tên này, rõ ràng vô thanh vô tức, đi tu Thôn Long bí thuật. Tóm lại lúc này, ngươi chớ có quản! Cứ an tâm tu hành là được rồi!
Nhìn Tông Thủ, thẳng đến khi thấy đệ tử, không cam lòng cúi người đồng ý thì Long Ảnh lúc này mới lại gật đầu. Một đạo chân lực, nâng đoàn ánh sáng màu làm từ chỗ Thanh Huyền đến lơ lửng trước mặt Tông Thủ.
- Đây là Thanh Huyền tặng ngươi, cũng một trong các điều kiện. Khiến ngươi ly khai Vân Giới, cũng không thể không có chút trả giá được. Về sau mấy chục năm, vi sư đều phải bế quan. Ở ngoại vực hoang giới sâu trong hư không, không thể nào đơn giản tiến vào Vân Giới được nữa.
Long Ảnh nói đến đây, lại cố ý nhìn Minh Ngọc:
- Ta biết Thương Sinh Đạo ngươi cao thấp, đều hận Thanh Huyền tận xương. Bất quá còn nhiều thời gian, lúc này vẫn nên ẩn nhẫn, tuyệt không thể lỗ mãng được--
- Minh Ngọc ghi nhớ!
Minh Ngọc ôm quyền, sắc mặt nhàn nhạt thi lễ. Việc này hắn tự nhiên trong lòng hiểu rõ, muốn tru diệt Chí cảnh, há lại là chuyện đơn giản?
Năm đó Hi Tử thân vẫn, Vân Giới suốt bảy vị Chí cảnh hàng lâm. Trong đó hai người thân thể hủy hết, không thể không chuyển thế luân hồi. Năm người trọng thương, đến nay chưa lành.
Dưới Thánh Cảnh càng có mấy trăm người chết. Tu giả cửu giai đều chết hết.
Thanh Huyền tuy không bằng Hi Tử, nhưng muốn vây giết cũng tuyệt không dễ dàng.
Long Ảnh lời ấy, cũng là có ý cảnh cáo.
Song phương mặc dù đã liên thủ nhưng Thương Sinh Đạo lại không thể tùy ý làm bậy.
Quả nhiên thần sắc Long Ảnh lúc này cũng có chút hòa hoãn lại.
- Có Ngụy Húc tiểu tử kia chủ trì Thương Sinh Đạo các ngươi, ta cũng yên tâm. Tự nhiên! Nếu thật sự có ngày đó, nếu có thể, Long Ảnh ta cũng không keo kiệt trợ quý giáo một tay!
Chữ cuối cùng rơi xuống, thân hình cũng lóe lên, biến mất khỏi giới hà.
Hắn là dùng chân thân hàng lâm, lúc này rời đi. Dù không hề tận lực nhưng động tĩnh cũng rất kinh người
Mấy trăm hư không giới chướng, đều bị cưỡng ép vặn vẹo gấp khúc. Mà khi khôi phục thì dù là Minh Ngọc, cũng không cách nào cảm giác được bóng dáng hắn.
Tông Thủ đi phía trước bái bái phương xa, xem như cung kính. Rồi sau đó ánh mắt liền dừng lại trên đoàn ánh sáng màu lam kia.
Bên trong là ba viên đan dược màu xanh da trời, chung quanh có vân hà vân vụ bao phủ, linh quang mờ mịt. Hiển hiện lấy phù cấm đặc biệt xa hoa.
Cũng không biết là đến cùng là đan dược gì, ngay cả một chút dược lực cũng không thấu ra ngoài, tự nhiên cũng có mùi thuốc gì cả.
Khiến người phân không rõ, cái này đan rốt cuộc là làm gì dùng đồ. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
- Đây là Ngọc Huyền Tử Thanh Đan, do Thanh Huyền đạo nhân luyện, nổi tiếng chư vực, có thể giúp người ở trước Thần Cảnh nắm giữ được Linh Vũ hợp nhất chi đạo!
Tông Thủ đang nghi hoặc thì bên kia Minh Ngọc rốt cục cũng tỉnh lại từ trong trầm tư, mở miệng giải thích nghi hoặc cho hắn.
- Bất quá vật ấy, cũng có cực hạn! Trước Thần Cảnh chỉ có thể khiến Linh Vũ hợp nhất hai thành rưỡi, không thể nào tiến triển thêm. Ngày sau đột phá, cũng rất gian nan.
Minh Ngọc nói xong, lại là có ý trào phúng:
- Vật ấy nhắc tới cũng cực kỳ trân quý, có thể khiến người ở trước Thần Cảnh đã trúc hạ căn cơ Linh Vũ hợp nhất, giá trị không đếm được, có thể sánh với hơn mười loại linh đan diệu dược trân quý nhất thế giới. Ba miếng Ngọc Huyền Tử Thanh đan, đủ đổi cho ngươi ly khai Vân Giới. Vị Thanh Huyền Đạo Tổ kia, là không muốn tăng ngươi nửa phần chiến lực! Long Ảnh Thánh Tôn vì vậy cũng không muốn mặt khác, định tác vật ấy, mới mọi cách buộc hắn, xuất ra viên thuốc này. Vật ấy đối với Tông Thủ ngươi chỉ vô dụng, nhưng lại nhất định hợp với tâm ý ngươi nhất.
Trong mắt Tông Thủ lại hơi lóe tinh mang
Khiến người nắm giữ Linh Vũ hợp nhất chi đạo sao? Thế gian này rõ ràng còn kỳ vật bực này?
Quả thật như Minh Ngọc nói, vật ấy cũng không giúp ích gì được cho hắn, nhưng lại là hợp với tâm ý hắn nhất.
Mọi người bên cạnh mình tuy có nhiều tuấn kiệt, nhưng chỉ có mình mình làm được Linh Vũ hợp nhất, quá ít.
Khổng Dao trước khi bước vào Tiên canh mới có thể làm được. Dù sao lúc ở kiếp trước, vị Đại Thương quân thần tương lai này cũng từng đạt được.
- Tên kia, tu thành tồn tại tiêu vong chi pháp!
Long Ảnh cười khổ, tràn ngập ý bất đắc dĩ:
- Nghe nói môn đại đạo này là được dẫn dắt. Nói vậy, ngươi cũng nên biết tên kia bị thương nặng đến mức nào? Cũng có thể biết được mấy vị Chí cảnh đồng tu kiêng kị hắn thế nào? Hôm nay đánh một trận xong, hắn khoái ý rồi, nhưng tình hình ngày sau nhất định sẽ rất hung hiểm, ngay cả ta cũng chưa chắc có thể bảo hộ được hắn.
Những lời này nói ra, không chỉ l Tông Thủ kinh hãi. Mà Minh Ngọc ở bên cạnh chưa rời đi khuôn mặt cũng có chút động.
Tồn tại và tiêu vong, môn đại đạo duy nhất có thể uy hiếp chí cảnh kia lại là đến từ Tông Thủ?
Tông Thủ thì tâm niệm thay đổi thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, cũng đã biết được tất cả tình hình Ngao Khôn đánh một trận với Hoa Vân Long Huyền.
Dùng tiêu vong chi pháp, trực tiếp hủy đạo cơ của Hoa Vân kia!
Tuy có thể thắng, nhưng cái giá nhất định sẽ rất trầm trọng.
Nhíu mày suy ngẫm, Tông Thủ lại không cho là đúng, lắc đầu:
- Vậy cũng chưa chắc, nếu Ngao Khôn có thể nắm giữ chế sinh chi pháp. Nghịch phản tiêu vong, vận dụng tồn tại chi đạo. Tuy thuật hủy đạo cơ có thể khiến người kiêng kị nhưng cũng có thể giúp người hoàn thiện căn cơ --
Hai đấm Minh Ngọc lập tức nắm chặt, trong mắt tinh mang vội hiện.
Hắn sao lại không nghĩ đếnchứ? Thanh Huyền đạo nhân cùng một ít người, cố nhiên hận không thể muốn sớm diệt Ngao Khôn.
Nhưng trong vực này, thực sự cũng sẽ có Chí cảnh muốn che chở Ngao Khôn.
Chuyện mà vực này mấy chục vạn năm cũng không người nào làm được tự nhiên là do đạo cơ, cũng không chân chính thập toàn thập mỹ.
Nếu có một đường hi vọng, ai không quý trọng?
Hắn giờ phút này trong lòng nghĩ lấy chính là Nguyên Tĩnh tán nhân Lâm Huyền Tĩnh trong Thương Sinh Đạo.
Vị sư thúc này của hắn là vì ứng đối linh triều nên mới dùng bí pháp sớm độ kiếp, bước vào chí cảnh. Nhưng vốn sinh ra đã kém cỏi, chiến lực so sánh với chí cảnh chính thức lại quả thực kém không ít.
Không biết nếu Ngao Khôn ra tay, có thể trợ giúp sư thúc một tay không?
Nếu bàn về giao tình, Thương Sinh Đạo lần này, cũng coi như xuất lực. Tông Thủ cùng hắn, càng thêm giao tình tâm đầu ý hợp!
Chỉ cần muốn nhờ, nếu có thể đồng ý thì nhất định sẽ không chống đẩy.
Chỉ là sáng tạo chi pháp sao? Rất khó tìm --
Nếu Hi Tử sư tôn vẫn còn thì còn có thể chỉ điểm Long Ảnh.
Nhưng hôm nay tu sáng tạo, lại có thành tựu lại rất hiếm gặp.
- Nói thật hay, chuyện Ngao Khôn nào có đơn giản như vậy?
Khiển trách một câu, trên mặt Long Ảnh lại lộ ra vẻ hân thưởng:
- Ngươi tiểu tử này, ngược lại thật là thông minh. Việc này vi sư cũng chỉ vừa nghĩ đến thôi. Bất quá mối hoạn của Ngao Khôn cũng không phải chỉ vì tồn tại tiêu vong chi thuật kia. Tên này, rõ ràng vô thanh vô tức, đi tu Thôn Long bí thuật. Tóm lại lúc này, ngươi chớ có quản! Cứ an tâm tu hành là được rồi!
Nhìn Tông Thủ, thẳng đến khi thấy đệ tử, không cam lòng cúi người đồng ý thì Long Ảnh lúc này mới lại gật đầu. Một đạo chân lực, nâng đoàn ánh sáng màu làm từ chỗ Thanh Huyền đến lơ lửng trước mặt Tông Thủ.
- Đây là Thanh Huyền tặng ngươi, cũng một trong các điều kiện. Khiến ngươi ly khai Vân Giới, cũng không thể không có chút trả giá được. Về sau mấy chục năm, vi sư đều phải bế quan. Ở ngoại vực hoang giới sâu trong hư không, không thể nào đơn giản tiến vào Vân Giới được nữa.
Long Ảnh nói đến đây, lại cố ý nhìn Minh Ngọc:
- Ta biết Thương Sinh Đạo ngươi cao thấp, đều hận Thanh Huyền tận xương. Bất quá còn nhiều thời gian, lúc này vẫn nên ẩn nhẫn, tuyệt không thể lỗ mãng được--
- Minh Ngọc ghi nhớ!
Minh Ngọc ôm quyền, sắc mặt nhàn nhạt thi lễ. Việc này hắn tự nhiên trong lòng hiểu rõ, muốn tru diệt Chí cảnh, há lại là chuyện đơn giản?
Năm đó Hi Tử thân vẫn, Vân Giới suốt bảy vị Chí cảnh hàng lâm. Trong đó hai người thân thể hủy hết, không thể không chuyển thế luân hồi. Năm người trọng thương, đến nay chưa lành.
Dưới Thánh Cảnh càng có mấy trăm người chết. Tu giả cửu giai đều chết hết.
Thanh Huyền tuy không bằng Hi Tử, nhưng muốn vây giết cũng tuyệt không dễ dàng.
Long Ảnh lời ấy, cũng là có ý cảnh cáo.
Song phương mặc dù đã liên thủ nhưng Thương Sinh Đạo lại không thể tùy ý làm bậy.
Quả nhiên thần sắc Long Ảnh lúc này cũng có chút hòa hoãn lại.
- Có Ngụy Húc tiểu tử kia chủ trì Thương Sinh Đạo các ngươi, ta cũng yên tâm. Tự nhiên! Nếu thật sự có ngày đó, nếu có thể, Long Ảnh ta cũng không keo kiệt trợ quý giáo một tay!
Chữ cuối cùng rơi xuống, thân hình cũng lóe lên, biến mất khỏi giới hà.
Hắn là dùng chân thân hàng lâm, lúc này rời đi. Dù không hề tận lực nhưng động tĩnh cũng rất kinh người
Mấy trăm hư không giới chướng, đều bị cưỡng ép vặn vẹo gấp khúc. Mà khi khôi phục thì dù là Minh Ngọc, cũng không cách nào cảm giác được bóng dáng hắn.
Tông Thủ đi phía trước bái bái phương xa, xem như cung kính. Rồi sau đó ánh mắt liền dừng lại trên đoàn ánh sáng màu lam kia.
Bên trong là ba viên đan dược màu xanh da trời, chung quanh có vân hà vân vụ bao phủ, linh quang mờ mịt. Hiển hiện lấy phù cấm đặc biệt xa hoa.
Cũng không biết là đến cùng là đan dược gì, ngay cả một chút dược lực cũng không thấu ra ngoài, tự nhiên cũng có mùi thuốc gì cả.
Khiến người phân không rõ, cái này đan rốt cuộc là làm gì dùng đồ. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
- Đây là Ngọc Huyền Tử Thanh Đan, do Thanh Huyền đạo nhân luyện, nổi tiếng chư vực, có thể giúp người ở trước Thần Cảnh nắm giữ được Linh Vũ hợp nhất chi đạo!
Tông Thủ đang nghi hoặc thì bên kia Minh Ngọc rốt cục cũng tỉnh lại từ trong trầm tư, mở miệng giải thích nghi hoặc cho hắn.
- Bất quá vật ấy, cũng có cực hạn! Trước Thần Cảnh chỉ có thể khiến Linh Vũ hợp nhất hai thành rưỡi, không thể nào tiến triển thêm. Ngày sau đột phá, cũng rất gian nan.
Minh Ngọc nói xong, lại là có ý trào phúng:
- Vật ấy nhắc tới cũng cực kỳ trân quý, có thể khiến người ở trước Thần Cảnh đã trúc hạ căn cơ Linh Vũ hợp nhất, giá trị không đếm được, có thể sánh với hơn mười loại linh đan diệu dược trân quý nhất thế giới. Ba miếng Ngọc Huyền Tử Thanh đan, đủ đổi cho ngươi ly khai Vân Giới. Vị Thanh Huyền Đạo Tổ kia, là không muốn tăng ngươi nửa phần chiến lực! Long Ảnh Thánh Tôn vì vậy cũng không muốn mặt khác, định tác vật ấy, mới mọi cách buộc hắn, xuất ra viên thuốc này. Vật ấy đối với Tông Thủ ngươi chỉ vô dụng, nhưng lại nhất định hợp với tâm ý ngươi nhất.
Trong mắt Tông Thủ lại hơi lóe tinh mang
Khiến người nắm giữ Linh Vũ hợp nhất chi đạo sao? Thế gian này rõ ràng còn kỳ vật bực này?
Quả thật như Minh Ngọc nói, vật ấy cũng không giúp ích gì được cho hắn, nhưng lại là hợp với tâm ý hắn nhất.
Mọi người bên cạnh mình tuy có nhiều tuấn kiệt, nhưng chỉ có mình mình làm được Linh Vũ hợp nhất, quá ít.
Khổng Dao trước khi bước vào Tiên canh mới có thể làm được. Dù sao lúc ở kiếp trước, vị Đại Thương quân thần tương lai này cũng từng đạt được.
/1700
|