Trên người hắn có Thất Chuyển Huyền Thông Nhập Vi Cấm, lúc này mặc dù sát ý ngưng tụ, cũng như cũ là khí thế yếu nhược, chỉ khiến cho Ngọc Tàn Dương kia nhìn thoáng qua hắn một cái, cũng không thèm để ý.
Thấy Băng Ly kia đã là chống đỡ không nổi, huyết nhục toàn thân văng tung tóe.
Tông Thủ không đành lòng, một tay chém ra, đem con Băng Ly kia cường hành từ trong pháp bảo hình vòng kia kéo xuống.
Rồi sau đó là khí cơ bộc phát, liền muốn động thủ.
Chân lực bắt đầu dũng động, bảy đạo Thất Chuyển Huyền Thông Nhập Vi Cấm nhất nhất thu lại, phong cấm tiêu trừ.
Kiếm ý tuyệt thế vô song đã bắt đầu rục rịch.
Bất quá cũng đúng lúc này, ở hư không xa xa, bỗng nhiên có một đạo quang hoa cự đại bỗng dưng hướng bên này hạ xuống, đánh thẳng tới Ngọc Tàn Dương.
Một tiếng cười to hào sảng, từ xa như vậy truyền đến.
- Ngọc Tàn Dương! Không phải Tàn Dương kiếm thánh ngươi đại danh đỉnh đỉnh, cũng luân lạc tới mức muốn khi dễ một tiểu bối sao?
Ngọc Tàn Dương hơi nhíu mày lại, hừ lạnh một tiếng. Toàn thân cũng không thấy có động tác gì, kiếm quang ở bên cạnh đã xuyên không mà lên.
Lập tức quang hoa bắn ra tứ phía, khiến cho cả phiến hư không giới hà này cũng đều bị quang minh bao phủ.
Kiếm ảnh biến ảo, lại bỗng hóa thành từng đoàn hỏa quang phảng phất như là mặt trời, lại gần kề chỉ trong chốc lát.
Cùng với đạo câu ảnh ở xa như vậy giao kích một cái. Rồi sau đó là hư không toái diệt, vô số nguyên linh ở chung quanh đều là trực tiếp sụp đổ!
Ở trong phiến hư không này, tu vi không đến thì không nghe được tiếng vang, nhưng lại có thể nhìn thấy được thanh thế to lớn của hai đạo.
Hai đạo này kiềm chế lẫn nhau, chỉ cần trong chốc lát, cái câu ảnh kia liền thoáng chiếm được một chút thượng phong, cơ hồ mỗi một đạo câu ảnh đánh xuống, thì có một mảnh tàn dương hủy diệt tiêu tán.
Bất quá một lát, kiện trận bảo của Ngọc Tàn Dương đã lui đến khoảng cách bên ngoài mười tức.
Lại bỗng dưng dừng tay, đem kiếm quang kia thu lại, sắc mặt khó coi nhìn về hư không ở phía xa.
- Tru Tà Đoạn Ly Câu! Chu tà Hồng Cơ, ta chọc tới ngươi khi nào? Đến cùng là muốn làm địch với Ngọc mỗ ta?
- Ngươi ngược lại là không trêu chọc đến ta, nhưng lại chọc đến hảo hữu của ta. Diệp Phi Sương tiểu thư, chính là người mà Chu tà Hồng Cơ ta ái mộ. Đã gặp phải, sao có thể để cho các ngươi làm càn?
Cái âm thanh cười to kia lại vang lên. Rồi sau đó là một hồng bào thanh niên cũng chợt hiện thân ở trước mặt mọi người. Mặt như ngọc, trong tay cầm ngân câu, phong lưu tiêu sái khó nói nên lời. Hướng về phía Diệp Phi Sương, Diệp Phi Hàn ở xa xa thi lễ.
- Nửa tháng trước nhận được tín phù cầu viện của tiểu thư, lúc đó Hồng Cơ còn đang ở Thái Sương thế giới, may mà kịp thời đuổi tới. Nếu không Chu tà Hồng Cơ ta thật muốn thương tiếc cả đời!
Tông Thủ ở một bên lạnh lùng nhìn, vốn tưởng là vị hiệp sĩ nào đi ngang qua ra tay.
Về sau lại thấy hai người giao phong, trong nội tâm liền kỳ quái một hòi. Một câu một kiếm đối chiến, thật sự là quá giả đi một chút.
Thanh thế tuy to lớn vô cùng, chấn nhiếp nhân tâm, nhưng kỳ thật hai người, rõ ràng cho thấy là chưa từng toàn lực ứng phó.
Người dùng câu này không muốn toàn lực ra tay thì cũng thôi đi, không cần phải vì người xa lạ mà chính thức dốc sức liều mạng. Nhưng Ngọc Tàn Dương này vì sao cũng là như thế?
Chờ đến khi Chu tà Hồng Cơ này hiện thân nói chuyện, mới biết nguyên lai là người quen của Diệp Phi Sương, tựa hồ quan hệ không phải là nông cạn.
Điều này càng khiến cho người khác không hiểu được, ‘Kịch đấu’ như thế, đây là nghĩ rằng mấy người bọn họ không nhận thức được sao?
Hai mắt hơi híp lại, thản nhiên liếc nhìn người này. Tông Thủ liền lại thần sắc khó lường cười cười. Thất Chuyển Huyền Thông Nhập Vi Cấm lại khôi phục như lúc ban đầu, đem một thân nội tức hồn lực lần nữa áp chế trói buộc.
Trong lòng là hào hứng dạt dào, càng muốn nhìn một cái, những người này đến cùng là đang chơi trò mê hoặc gì, lại sẽ diễn xuất trò đùa gì nữa.
Diệp Phi Hàn lại kinh hỉ một hồi, vui vẻ nói:
- Là Chu tà ca ca đến rồi!
Diệp Phi Sương tức thì càng rụt rè một chút, bất quá cũng hơi hơi động dung:
- Thái Sương thế giới? Hồng Cơ ngươi khổ cực rồi.
Thái Sương thế giới cách Thiên Phương thế giới chừng trên trăm cái thế giới. Mặc dù là cường giả Tiên cảnh, muốn trong nửa tháng đến đây, cũng cần phải đi cả ngày lẫn đêm, không ngủ không nghỉ.
Trên mặt Tông Thủ lại co rút. Chu tà ca ca? Hồng Cơ? Ngược lại là thân thiết vô cùng.
- Không đáng để nhắc tới!
Chu tà Hồng Cơ kia cười cười, không thèm để ý chút nào. Rồi sau đó lại hướng về phía Diệp Phi Hàn cười cười:
- Hàn nhị tiểu thư có bị hoảng sợ không?
Diệp Phi Hàn lập tức lắc đầu, sau đó ôm lấy cánh tay Tông Thủ nói:
- Có Tông Thủ ca ca ở đây, Phi Hàn không sợ.
Chu tà Hồng Cơ tựa hồ lúc này mới phát giác ra Tông Thủ tồn tại. Nhìn thật sâu Tông Thủ một cái, nhất là cánh tay được Diệp Phi Hàn ôm lấy. Ánh mắt lập lòe bất định, rồi sau đó là khẽ gật đầu, coi như là thi lễ.
- Ngươi gọi là Tông Thủ? Chu tà Hồng Cơ ở đây hữu lễ !
Sau khi nói xong, liền lại nhìn Ngọc Tàn Dương:
- Ngọc huynh thật là kỳ quái. Chu tà Hồng Cơ ta đã tới đây, các hạ vì sao còn không cảm thấy nên rút đi? Hẳn là muốn cùng với Chu Tà mỗ ở chỗ này đánh một trận? Có phải Ngọc Tàn Dương ngươi cho rằng còn có cơ hội ở trước mặt ta, khi dễ hai vị hảo hữu này chăng?
Ngọc Tàn Dương yên lặng không đáp, thẳng đến xa xa, mấy vị Tiên cảnh tu giả đều lục tục tìm đến, ẩn ẩn đã đem nơi này vây kín, lúc này mới ngưng trọng nói:
- Chu tà Hồng Cơ, Tru Tà Ly Đoạn Câu kia của ngươi đúng là không kém! Võ đạo Phách cảnh, ý niệm ngưng tụ không tan, tự nhiên là bất phàm. Bất quá muốn chiến đấu với chúng ta, thắng bại vẫn là chưa nói tới được. Ngọc mỗ ta là đi hay ở, đến phiên ngươi tới chỉ trích hay sao?
- A! Đến cũng là ai mạnh ai yếu, đấu qua mới biết!
Chu tà Hồng Cơ kia nghe vậy, nhưng lại hào tình vạn trượng cười dài lần nữa.
- Đã không muốn đi, vậy thì cũng đừng có oán Chu tà Hồng Cơ ta cường hành đuổi người!
Nắm lấy một đôi ngân sắc trường câu, cũng không hướng đến Ngọc Tàn Dương, mà là một tu sĩ Tiên cảnh khác.
Chỉ lắc mình một cái đã đến trước người của người này. Một câu vung lên, ly đoạn tất cả!
Vị Tiên cảnh tu sĩ kia liền vội vàng dùng kiếm ngăn cản. Nhưng lại ‘Khanh’ một tiếng, vị cái ngân câu kia lưu loát chặt đứt. Phòng thân chi khí ở bên cạnh cũng chỉ có thể cản trở được mảy may, đã bị câu kia cường hành phá tổn.
Cũng may là Chu tà Hồng Cơ cũng không có ý hạ sát thủ. Trước khi kiếm quang của Ngọc Tàn Dương xông tới, liền hướng sang bên cạnh tránh đi, trước khi đi lại vẫn là một câu chém ra, đem búi tóc của người này một chém mà rơi.
- Hôm nay dùng tóc của ngươi thay cho cái đầu! Tiếp tục, nhưng không có vận tốt như vậy!
Thấy Băng Ly kia đã là chống đỡ không nổi, huyết nhục toàn thân văng tung tóe.
Tông Thủ không đành lòng, một tay chém ra, đem con Băng Ly kia cường hành từ trong pháp bảo hình vòng kia kéo xuống.
Rồi sau đó là khí cơ bộc phát, liền muốn động thủ.
Chân lực bắt đầu dũng động, bảy đạo Thất Chuyển Huyền Thông Nhập Vi Cấm nhất nhất thu lại, phong cấm tiêu trừ.
Kiếm ý tuyệt thế vô song đã bắt đầu rục rịch.
Bất quá cũng đúng lúc này, ở hư không xa xa, bỗng nhiên có một đạo quang hoa cự đại bỗng dưng hướng bên này hạ xuống, đánh thẳng tới Ngọc Tàn Dương.
Một tiếng cười to hào sảng, từ xa như vậy truyền đến.
- Ngọc Tàn Dương! Không phải Tàn Dương kiếm thánh ngươi đại danh đỉnh đỉnh, cũng luân lạc tới mức muốn khi dễ một tiểu bối sao?
Ngọc Tàn Dương hơi nhíu mày lại, hừ lạnh một tiếng. Toàn thân cũng không thấy có động tác gì, kiếm quang ở bên cạnh đã xuyên không mà lên.
Lập tức quang hoa bắn ra tứ phía, khiến cho cả phiến hư không giới hà này cũng đều bị quang minh bao phủ.
Kiếm ảnh biến ảo, lại bỗng hóa thành từng đoàn hỏa quang phảng phất như là mặt trời, lại gần kề chỉ trong chốc lát.
Cùng với đạo câu ảnh ở xa như vậy giao kích một cái. Rồi sau đó là hư không toái diệt, vô số nguyên linh ở chung quanh đều là trực tiếp sụp đổ!
Ở trong phiến hư không này, tu vi không đến thì không nghe được tiếng vang, nhưng lại có thể nhìn thấy được thanh thế to lớn của hai đạo.
Hai đạo này kiềm chế lẫn nhau, chỉ cần trong chốc lát, cái câu ảnh kia liền thoáng chiếm được một chút thượng phong, cơ hồ mỗi một đạo câu ảnh đánh xuống, thì có một mảnh tàn dương hủy diệt tiêu tán.
Bất quá một lát, kiện trận bảo của Ngọc Tàn Dương đã lui đến khoảng cách bên ngoài mười tức.
Lại bỗng dưng dừng tay, đem kiếm quang kia thu lại, sắc mặt khó coi nhìn về hư không ở phía xa.
- Tru Tà Đoạn Ly Câu! Chu tà Hồng Cơ, ta chọc tới ngươi khi nào? Đến cùng là muốn làm địch với Ngọc mỗ ta?
- Ngươi ngược lại là không trêu chọc đến ta, nhưng lại chọc đến hảo hữu của ta. Diệp Phi Sương tiểu thư, chính là người mà Chu tà Hồng Cơ ta ái mộ. Đã gặp phải, sao có thể để cho các ngươi làm càn?
Cái âm thanh cười to kia lại vang lên. Rồi sau đó là một hồng bào thanh niên cũng chợt hiện thân ở trước mặt mọi người. Mặt như ngọc, trong tay cầm ngân câu, phong lưu tiêu sái khó nói nên lời. Hướng về phía Diệp Phi Sương, Diệp Phi Hàn ở xa xa thi lễ.
- Nửa tháng trước nhận được tín phù cầu viện của tiểu thư, lúc đó Hồng Cơ còn đang ở Thái Sương thế giới, may mà kịp thời đuổi tới. Nếu không Chu tà Hồng Cơ ta thật muốn thương tiếc cả đời!
Tông Thủ ở một bên lạnh lùng nhìn, vốn tưởng là vị hiệp sĩ nào đi ngang qua ra tay.
Về sau lại thấy hai người giao phong, trong nội tâm liền kỳ quái một hòi. Một câu một kiếm đối chiến, thật sự là quá giả đi một chút.
Thanh thế tuy to lớn vô cùng, chấn nhiếp nhân tâm, nhưng kỳ thật hai người, rõ ràng cho thấy là chưa từng toàn lực ứng phó.
Người dùng câu này không muốn toàn lực ra tay thì cũng thôi đi, không cần phải vì người xa lạ mà chính thức dốc sức liều mạng. Nhưng Ngọc Tàn Dương này vì sao cũng là như thế?
Chờ đến khi Chu tà Hồng Cơ này hiện thân nói chuyện, mới biết nguyên lai là người quen của Diệp Phi Sương, tựa hồ quan hệ không phải là nông cạn.
Điều này càng khiến cho người khác không hiểu được, ‘Kịch đấu’ như thế, đây là nghĩ rằng mấy người bọn họ không nhận thức được sao?
Hai mắt hơi híp lại, thản nhiên liếc nhìn người này. Tông Thủ liền lại thần sắc khó lường cười cười. Thất Chuyển Huyền Thông Nhập Vi Cấm lại khôi phục như lúc ban đầu, đem một thân nội tức hồn lực lần nữa áp chế trói buộc.
Trong lòng là hào hứng dạt dào, càng muốn nhìn một cái, những người này đến cùng là đang chơi trò mê hoặc gì, lại sẽ diễn xuất trò đùa gì nữa.
Diệp Phi Hàn lại kinh hỉ một hồi, vui vẻ nói:
- Là Chu tà ca ca đến rồi!
Diệp Phi Sương tức thì càng rụt rè một chút, bất quá cũng hơi hơi động dung:
- Thái Sương thế giới? Hồng Cơ ngươi khổ cực rồi.
Thái Sương thế giới cách Thiên Phương thế giới chừng trên trăm cái thế giới. Mặc dù là cường giả Tiên cảnh, muốn trong nửa tháng đến đây, cũng cần phải đi cả ngày lẫn đêm, không ngủ không nghỉ.
Trên mặt Tông Thủ lại co rút. Chu tà ca ca? Hồng Cơ? Ngược lại là thân thiết vô cùng.
- Không đáng để nhắc tới!
Chu tà Hồng Cơ kia cười cười, không thèm để ý chút nào. Rồi sau đó lại hướng về phía Diệp Phi Hàn cười cười:
- Hàn nhị tiểu thư có bị hoảng sợ không?
Diệp Phi Hàn lập tức lắc đầu, sau đó ôm lấy cánh tay Tông Thủ nói:
- Có Tông Thủ ca ca ở đây, Phi Hàn không sợ.
Chu tà Hồng Cơ tựa hồ lúc này mới phát giác ra Tông Thủ tồn tại. Nhìn thật sâu Tông Thủ một cái, nhất là cánh tay được Diệp Phi Hàn ôm lấy. Ánh mắt lập lòe bất định, rồi sau đó là khẽ gật đầu, coi như là thi lễ.
- Ngươi gọi là Tông Thủ? Chu tà Hồng Cơ ở đây hữu lễ !
Sau khi nói xong, liền lại nhìn Ngọc Tàn Dương:
- Ngọc huynh thật là kỳ quái. Chu tà Hồng Cơ ta đã tới đây, các hạ vì sao còn không cảm thấy nên rút đi? Hẳn là muốn cùng với Chu Tà mỗ ở chỗ này đánh một trận? Có phải Ngọc Tàn Dương ngươi cho rằng còn có cơ hội ở trước mặt ta, khi dễ hai vị hảo hữu này chăng?
Ngọc Tàn Dương yên lặng không đáp, thẳng đến xa xa, mấy vị Tiên cảnh tu giả đều lục tục tìm đến, ẩn ẩn đã đem nơi này vây kín, lúc này mới ngưng trọng nói:
- Chu tà Hồng Cơ, Tru Tà Ly Đoạn Câu kia của ngươi đúng là không kém! Võ đạo Phách cảnh, ý niệm ngưng tụ không tan, tự nhiên là bất phàm. Bất quá muốn chiến đấu với chúng ta, thắng bại vẫn là chưa nói tới được. Ngọc mỗ ta là đi hay ở, đến phiên ngươi tới chỉ trích hay sao?
- A! Đến cũng là ai mạnh ai yếu, đấu qua mới biết!
Chu tà Hồng Cơ kia nghe vậy, nhưng lại hào tình vạn trượng cười dài lần nữa.
- Đã không muốn đi, vậy thì cũng đừng có oán Chu tà Hồng Cơ ta cường hành đuổi người!
Nắm lấy một đôi ngân sắc trường câu, cũng không hướng đến Ngọc Tàn Dương, mà là một tu sĩ Tiên cảnh khác.
Chỉ lắc mình một cái đã đến trước người của người này. Một câu vung lên, ly đoạn tất cả!
Vị Tiên cảnh tu sĩ kia liền vội vàng dùng kiếm ngăn cản. Nhưng lại ‘Khanh’ một tiếng, vị cái ngân câu kia lưu loát chặt đứt. Phòng thân chi khí ở bên cạnh cũng chỉ có thể cản trở được mảy may, đã bị câu kia cường hành phá tổn.
Cũng may là Chu tà Hồng Cơ cũng không có ý hạ sát thủ. Trước khi kiếm quang của Ngọc Tàn Dương xông tới, liền hướng sang bên cạnh tránh đi, trước khi đi lại vẫn là một câu chém ra, đem búi tóc của người này một chém mà rơi.
- Hôm nay dùng tóc của ngươi thay cho cái đầu! Tiếp tục, nhưng không có vận tốt như vậy!
/1700
|