Tông Thủ nghe vậy nhìn lại. Chỉ thấy Diệp Phi Sương đứng ở chỗ phía trước thân thuyền, ánh mắt kinh hỉ vô cùng, nhìn về phía bên cạnh.
Bất quá lập tức liền lại cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh. Mấy chục đạo linh phù đánh ra, tản ra bốn phương tám hướng.
Dẫn phát một luồng sóng linh năng chấn động, tràn ngập mười vạn dặm hư không.
Chu tà Hồng Cơ kia nhìn thấy thì cười cười:
- Yên tâm, ta đã điều tra, nơi đây cũng không có người khác!
Diệp Phi Sương cũng không phát giác ra có ai, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó thận trọng lấy ra một cái la bàn khắc đầy hình rồng, miệng niệm linh quyết.
Một đoàn linh năng theo đó đem cái cự thuyền nào bao bọc lấy. Chỉ trong giây lát, ở một chỗ hư không xa xa liền bỗng nhiên có một đạo dị lực vội xông tới.
Hút lấy cái phi chu này, hướng về nơi xa độn tới.
Bất quá một lát, khi thuyền này ở dưới sự bao phủ của linh quang, xuyên qua một tầng bích chướng vô hình, tiến vào một cái không gian kỳ diệu.
Thần sắc của bốn người đều là một hồi hoa mắt hồn mê.
Chỉ thấy trước mắt rõ ràng là một thế giới có vô số tinh quang điểm chuế. Đủ mọi màu sắc, vô số hồng quang giao thoa lóng lánh, đẹp tuyệt luân.
Phi Sương thoáng thất thần, đã thanh tỉnh lại. Mà sau đó là cười yếu ớt, chỉ vào một tòa cung điện khổng lồ ở giữa không trung cách đó không xa.
Quy mô so với đệ tam long điện cũng lớn hơi gấp hai lần có thừa!
- Chỗ đó chính là Thuấn Không long điện, cung điện này đã vạn năm chưa từng mở ra, chỉ cần có Thuấn Không long điện làm vật tế, liền có thể mở ra cửa điện.
- Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt!
Chu tà Hồng Cơ cũng khẽ gật đầu, trong mắt có quang mang kỳ lạ lóe lóe, liền lại khôi phục như bình thường.
Tiếp đó lại cười khẽ một tiếng, rồi sau đó tiếng cười kia phảng phất như là áp chế không nổi, càng ngày càng lớn.
Ý niệm triển khai, tràn ngập ngàn dặm.
- Nguyên lai là ở chỗ này, được giấu trong Huyền Tàng thế giới. Thực khiến cho ta tìm kiếm thật vất vả! Đã hao hết tâm cơ!
Diệp Phi Hàn trước tiên liền cảm thấy không đúng, sắc mặt trắng bệch, lần nữa nắm chặt cánh tay Tông Thủ, móng tay cơ hồ là đâm vào đến thịt.
Diệp Phi Sương cũng là mặt mày thảm đạm, lại kiên cường cười cười:
- Hồng Cơ công tử, không biết lời ấy là có ý gì?
- Đúng là vì tìm chỗ này, đã làm ra vô số cố gắng!
Chu tà Hồng Cơ lắc đầu, tiếng cười kia cuối cùng cũng dừng lại:
- Phi Sương tiểu thư, từ đầu đến cuối đối với ta đều là đều phòng có thừa, như thế nào không biết?
Diệp Phi Sương nghe vậy liền lộ ra vẻ sầu thảm cười cười:
- Quả nhiên, những lời trước kia của ngươi, cũng không có một lời là thật! Thiệt thòi cho ta vừa rồi đã thật sự tin tưởng ngươi.
- Cái này chưa hẳn! Ta đã nói với ngươi là vừa gặp đã thương, nhưng là không có nửa điểm lừa dối. Đối với muội muội kia của ngươi cũng là như thế. Làm sao giai nhân lại vô tình, cũng chỉ có thể sử dụng một chút thủ đoạn, vừa vặn đối với cái Thuấn Không long điện này, cũng là tình thế bắt buộc!
Chu tà Hồng Cơ nói xong, lại vung tay lên:
- Chư vị cũng đã tìm đến, có thể hiện thân. Kính xin chư vị nhớ rõ hứa hẹn lúc trước!
Nhưng lời này vừa dứt, hư không lập tức liền bị xé mở ra. Người thứ nhất xuất hiện, đúng là vị Tàn Dương kiếm thánh Ngọc Tàn Dương kia.
- Tự nhiên nhớ rõ, giao dịch năm nay, ta sẽ tăng một thành giá cả thu mua!
Dạo bước đi vào, Ngọc Tàn Dương vừa cười:
- Để cho hai vị Diệp cô nương này biết. Vị Tru Tà Ly Đoạn Câu Chu tà Hồng Cơ này chính là một trong chín vị điện chủ của Tuyệt Long tiên vực!
Tông Thủ nghe vậy thì lông mày nhíu lại, nhìn Chu tà Hồng Cơ. Tuyệt Long tiên vực và Vân Giới Tuyệt Long thành, sợ là có quan hệ không phải nông cạn?
Chu tà Hồng Cơ kia cười mà không nói, thân hình của tỷ muội Diệp Phi Sương hơi chấn động, đều là trợn mắt nhìn xem Chu tà Hồng Cơ.
Trước kia chỉ là tức giận, nhưng giờ phút này lại là hận!
- Chu tà thí chủ diễn xuất rất tốt, cũng chính thức có tính nhẫn nại!
Người thứ hai xuất hiện, lại là một tăng nhân, một thân hắc sắc cà sa.
- Vì hai tiểu nữ tử này, lại có thể sẵn sàng che giấu tâm tư, đợi chờ trọn vẹn hai năm. Khó trách Tuyệt Long tiên vực, nhân tài xuất hiện lớp lớp, lại có thể có một chỗ cho Chu tà Hồng Cơ cắm chân vào.
- Khổ Ma thượng nhân nói rất đúng!
Người vừa tiếp lời, là vị thứ ba. Một bộ tập kim bào, niên kỷ chừng bốn mươi. Ở trên trang phục kia, nhưng lại có tiêu ký của Thiên Phương Đồng Tu hội của Thiên Phương địa viên.
- Bất quá Chu tà đạo hữu, tại sao không chờ sau khi vào cung điện, rồi mới đem hai cô gái này bắt lại? Vì sao lại phải chọn lúc này?
- Côn Nhiên đạo hữu, ta cũng là không thể làm gì! Hai cô gái này, tâm tư nhạy bén, nghi niệm khó trừ. Nếu ta theo các nàng đi vào, chỉ sợ nếu không biết được bí mật phong cấm ở bên trong, ngược lại là rước thêm chuyện xấu, phong hiểm quá nhiều. Ngược lại còn không bằng ngay từ đầu liền cùng các vị đạo hữu ở một chỗ hợp lực, cường công cho thỏa đáng.
Ngay tại lúc mấy người đang nói chuyện, lại có thêm mấy người bước vào. Đều là khí độ cực kỳ, nghi biểu bất phàm.
- Đây là thượng sách!
Vị thứ chín xuất hiện, là một người có khuôn mặt lãnh túc.
Thực sự không phải là Dạ Ma nhất tộc, nhưng lưng lại có hai cánh. Toàn thân cao thấp đều là bắp thịt cuồn cuộn. Mặc dù là nhân hình, nhưng giống như là một hung thú, có chút hăng hái nhìn về những người trên thuyền một cái.
- Hai nữ nhân này, ta có phần hứng thú. Không biết Chu tà lão đệ có thể hay không bỏ đi thứ yêu thích?
Trên mặt Diệp Phi Sương cũng là hiện lên vẻ tro tàn.
Nếu nói trước kia nàng còn mong đợi có thể dựa vào thủ đoạn cuối cùng kia, trốn vào trong cung điện. Nhưng giờ phút này, trong con ngươi liền nhìn không tới nửa điểm hy vọng.
Duy nhất không hiểu được, chính là Chu tà Hồng Cơ này rõ ràng không có động tác gì, vì sao những người này lại có thể theo tới. Diệp Phi Hàn cũng đem bờ môi cắn nát, một tia máu tươi chảy ra.
Tông Thủ liền tò mò hỏi:
- Mấy người kia, ngươi đều nhận ra, chẳng lẽ rất nổi danh?
Mặt của Diệp Phi Hàn không thay đổi nhìn Tông Thủ một cái, thật sự là không biết rõ, Tông Thủ sao lại còn có tâm tình hỏi đến chuyện này?
Bất quá lúc này, nếu biết rằng dù sao cũng sẽ phải chết, cũng là đem hết thảy buông ra. Ngữ khí không có một chút dao động nói:
- Tàn Dương kiếm thánh, Khổ Ma thượng nhân, Thiên Phương Hội Côn Nhiên. Còn có người vừa nói là Vũ Thiên Thần, đều là chúa tể một giới ở xung quanh Thiên Phương giới. Mấy người còn lại, có thể cùng bọn họ đứng song song, đoán chừng cũng là thế hệ nổi bật trong Tiên cảnh!
Ở sau Vũ Thiên Thần kia, nhưng lại không có Tiên cảnh trung kỳ nữa. Mười tên tu sĩ Tiên cảnh sơ kỳ, còn có hơn mấy chục vị Linh cảnh.
Chu tà Hồng Cơ kia thì là cười cười:
- Hai nữ nhân này, ta thật sự là động tâm.
Bất quá lập tức liền lại cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh. Mấy chục đạo linh phù đánh ra, tản ra bốn phương tám hướng.
Dẫn phát một luồng sóng linh năng chấn động, tràn ngập mười vạn dặm hư không.
Chu tà Hồng Cơ kia nhìn thấy thì cười cười:
- Yên tâm, ta đã điều tra, nơi đây cũng không có người khác!
Diệp Phi Sương cũng không phát giác ra có ai, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó thận trọng lấy ra một cái la bàn khắc đầy hình rồng, miệng niệm linh quyết.
Một đoàn linh năng theo đó đem cái cự thuyền nào bao bọc lấy. Chỉ trong giây lát, ở một chỗ hư không xa xa liền bỗng nhiên có một đạo dị lực vội xông tới.
Hút lấy cái phi chu này, hướng về nơi xa độn tới.
Bất quá một lát, khi thuyền này ở dưới sự bao phủ của linh quang, xuyên qua một tầng bích chướng vô hình, tiến vào một cái không gian kỳ diệu.
Thần sắc của bốn người đều là một hồi hoa mắt hồn mê.
Chỉ thấy trước mắt rõ ràng là một thế giới có vô số tinh quang điểm chuế. Đủ mọi màu sắc, vô số hồng quang giao thoa lóng lánh, đẹp tuyệt luân.
Phi Sương thoáng thất thần, đã thanh tỉnh lại. Mà sau đó là cười yếu ớt, chỉ vào một tòa cung điện khổng lồ ở giữa không trung cách đó không xa.
Quy mô so với đệ tam long điện cũng lớn hơi gấp hai lần có thừa!
- Chỗ đó chính là Thuấn Không long điện, cung điện này đã vạn năm chưa từng mở ra, chỉ cần có Thuấn Không long điện làm vật tế, liền có thể mở ra cửa điện.
- Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt!
Chu tà Hồng Cơ cũng khẽ gật đầu, trong mắt có quang mang kỳ lạ lóe lóe, liền lại khôi phục như bình thường.
Tiếp đó lại cười khẽ một tiếng, rồi sau đó tiếng cười kia phảng phất như là áp chế không nổi, càng ngày càng lớn.
Ý niệm triển khai, tràn ngập ngàn dặm.
- Nguyên lai là ở chỗ này, được giấu trong Huyền Tàng thế giới. Thực khiến cho ta tìm kiếm thật vất vả! Đã hao hết tâm cơ!
Diệp Phi Hàn trước tiên liền cảm thấy không đúng, sắc mặt trắng bệch, lần nữa nắm chặt cánh tay Tông Thủ, móng tay cơ hồ là đâm vào đến thịt.
Diệp Phi Sương cũng là mặt mày thảm đạm, lại kiên cường cười cười:
- Hồng Cơ công tử, không biết lời ấy là có ý gì?
- Đúng là vì tìm chỗ này, đã làm ra vô số cố gắng!
Chu tà Hồng Cơ lắc đầu, tiếng cười kia cuối cùng cũng dừng lại:
- Phi Sương tiểu thư, từ đầu đến cuối đối với ta đều là đều phòng có thừa, như thế nào không biết?
Diệp Phi Sương nghe vậy liền lộ ra vẻ sầu thảm cười cười:
- Quả nhiên, những lời trước kia của ngươi, cũng không có một lời là thật! Thiệt thòi cho ta vừa rồi đã thật sự tin tưởng ngươi.
- Cái này chưa hẳn! Ta đã nói với ngươi là vừa gặp đã thương, nhưng là không có nửa điểm lừa dối. Đối với muội muội kia của ngươi cũng là như thế. Làm sao giai nhân lại vô tình, cũng chỉ có thể sử dụng một chút thủ đoạn, vừa vặn đối với cái Thuấn Không long điện này, cũng là tình thế bắt buộc!
Chu tà Hồng Cơ nói xong, lại vung tay lên:
- Chư vị cũng đã tìm đến, có thể hiện thân. Kính xin chư vị nhớ rõ hứa hẹn lúc trước!
Nhưng lời này vừa dứt, hư không lập tức liền bị xé mở ra. Người thứ nhất xuất hiện, đúng là vị Tàn Dương kiếm thánh Ngọc Tàn Dương kia.
- Tự nhiên nhớ rõ, giao dịch năm nay, ta sẽ tăng một thành giá cả thu mua!
Dạo bước đi vào, Ngọc Tàn Dương vừa cười:
- Để cho hai vị Diệp cô nương này biết. Vị Tru Tà Ly Đoạn Câu Chu tà Hồng Cơ này chính là một trong chín vị điện chủ của Tuyệt Long tiên vực!
Tông Thủ nghe vậy thì lông mày nhíu lại, nhìn Chu tà Hồng Cơ. Tuyệt Long tiên vực và Vân Giới Tuyệt Long thành, sợ là có quan hệ không phải nông cạn?
Chu tà Hồng Cơ kia cười mà không nói, thân hình của tỷ muội Diệp Phi Sương hơi chấn động, đều là trợn mắt nhìn xem Chu tà Hồng Cơ.
Trước kia chỉ là tức giận, nhưng giờ phút này lại là hận!
- Chu tà thí chủ diễn xuất rất tốt, cũng chính thức có tính nhẫn nại!
Người thứ hai xuất hiện, lại là một tăng nhân, một thân hắc sắc cà sa.
- Vì hai tiểu nữ tử này, lại có thể sẵn sàng che giấu tâm tư, đợi chờ trọn vẹn hai năm. Khó trách Tuyệt Long tiên vực, nhân tài xuất hiện lớp lớp, lại có thể có một chỗ cho Chu tà Hồng Cơ cắm chân vào.
- Khổ Ma thượng nhân nói rất đúng!
Người vừa tiếp lời, là vị thứ ba. Một bộ tập kim bào, niên kỷ chừng bốn mươi. Ở trên trang phục kia, nhưng lại có tiêu ký của Thiên Phương Đồng Tu hội của Thiên Phương địa viên.
- Bất quá Chu tà đạo hữu, tại sao không chờ sau khi vào cung điện, rồi mới đem hai cô gái này bắt lại? Vì sao lại phải chọn lúc này?
- Côn Nhiên đạo hữu, ta cũng là không thể làm gì! Hai cô gái này, tâm tư nhạy bén, nghi niệm khó trừ. Nếu ta theo các nàng đi vào, chỉ sợ nếu không biết được bí mật phong cấm ở bên trong, ngược lại là rước thêm chuyện xấu, phong hiểm quá nhiều. Ngược lại còn không bằng ngay từ đầu liền cùng các vị đạo hữu ở một chỗ hợp lực, cường công cho thỏa đáng.
Ngay tại lúc mấy người đang nói chuyện, lại có thêm mấy người bước vào. Đều là khí độ cực kỳ, nghi biểu bất phàm.
- Đây là thượng sách!
Vị thứ chín xuất hiện, là một người có khuôn mặt lãnh túc.
Thực sự không phải là Dạ Ma nhất tộc, nhưng lưng lại có hai cánh. Toàn thân cao thấp đều là bắp thịt cuồn cuộn. Mặc dù là nhân hình, nhưng giống như là một hung thú, có chút hăng hái nhìn về những người trên thuyền một cái.
- Hai nữ nhân này, ta có phần hứng thú. Không biết Chu tà lão đệ có thể hay không bỏ đi thứ yêu thích?
Trên mặt Diệp Phi Sương cũng là hiện lên vẻ tro tàn.
Nếu nói trước kia nàng còn mong đợi có thể dựa vào thủ đoạn cuối cùng kia, trốn vào trong cung điện. Nhưng giờ phút này, trong con ngươi liền nhìn không tới nửa điểm hy vọng.
Duy nhất không hiểu được, chính là Chu tà Hồng Cơ này rõ ràng không có động tác gì, vì sao những người này lại có thể theo tới. Diệp Phi Hàn cũng đem bờ môi cắn nát, một tia máu tươi chảy ra.
Tông Thủ liền tò mò hỏi:
- Mấy người kia, ngươi đều nhận ra, chẳng lẽ rất nổi danh?
Mặt của Diệp Phi Hàn không thay đổi nhìn Tông Thủ một cái, thật sự là không biết rõ, Tông Thủ sao lại còn có tâm tình hỏi đến chuyện này?
Bất quá lúc này, nếu biết rằng dù sao cũng sẽ phải chết, cũng là đem hết thảy buông ra. Ngữ khí không có một chút dao động nói:
- Tàn Dương kiếm thánh, Khổ Ma thượng nhân, Thiên Phương Hội Côn Nhiên. Còn có người vừa nói là Vũ Thiên Thần, đều là chúa tể một giới ở xung quanh Thiên Phương giới. Mấy người còn lại, có thể cùng bọn họ đứng song song, đoán chừng cũng là thế hệ nổi bật trong Tiên cảnh!
Ở sau Vũ Thiên Thần kia, nhưng lại không có Tiên cảnh trung kỳ nữa. Mười tên tu sĩ Tiên cảnh sơ kỳ, còn có hơn mấy chục vị Linh cảnh.
Chu tà Hồng Cơ kia thì là cười cười:
- Hai nữ nhân này, ta thật sự là động tâm.
/1700
|