Tông Thủ thân hình hóa thành quang ảnh, xông vào bên trong một chiếc thuyền lớn.
Chiếc thuyền này là 'tọa hạm' của hắn, cũng được gọi là Càn Thiên.
Chính là dùng tấm cự mộc lúc trước đoạt được từ tay Già Minh La Vương chế thành.
Dùng long cốt, do không khí tông tỉ mỉ tạo hình luyện chế. Không những chiến lực mạnh nhất trong sáu chiếc không hạm, vỏ ngoài cũng kiên cố nhất.
Vào trong khoang thuyền, cho đến khi thân ảnh hắn, xuất hiện trong cung điện cỡ nhỏ chuyên vì hắn kiến tạo, mới có người phát hiện ra.
Rồi sau đó trên mặt tất cả thị vệ nơi này, đều lộ ra vài phần vui mừng.
Sư Nhược Lan quả nhiên ở đây, ngồi cạnh vương tọa của hắn, phát hiệu lệnh, thống ngự sáu chiếc không hạm.
Bên trong Càn Thiên lúc này, bốn bề đều là những tiếng hoan hô rung trời lở đất.
Một lần đi săn, không những không tổn thất mà còn có vô số thu hoạch.
Một con tiên giai kim lân sư hỏa, chỉ cần một viên thú đan, là đã có thể thu hồi vốn liếng, hơn nữa còn dưa ra rất nhiều.
Càng đừng nói những bộ phận còn lại, cũng đều là bảo vật hiếm có. Hàng vạn miếng vẩy giáp trên người hỏa sư, nếu tiết kiệm một chút, cũng có thể luyện chế hàng ngàn món cửu giai pháp bảo.
Nhược Lan lúc này, đang chuyên tâm quan sát bên ngoài không hạm, Nhược Thủy tay chống cằm, ánh mắt vừa lười biếng, vừa có chút thích thú nhìn Nhược Lan triển khai phương lược.
Một lát sau, dường như cảm thấy không khí xung quanh có gì không đúng, mới nhất tề ngẩng đầu. Phát hiện ra tông thủ, đã ở trước mặt họ.
- Thủ ca.... Sư thúc!
Nhược Lan đầu tiên là vui mừng, sau đó hình như nhớ ra điều gì, oán giận nói:
- Sư thúc người nên về sớm một chút mới đúng? Còn ở ngoài đó xem trò?
Tông Thủ mặt mũi khổ sở, bối phận cao kì thực cũng không tốt, không duyên cớ tự nhiên bị gọi thành già.
Cho nên chỉ xoa xoa đầu Nhược Lan, nói:
- Ở đây không có người ngoài, muội là muội muội ta, gọi ta huynh trưởng hoặc Vương huynh là được rồi! Phải biết Thương Sinh Đạo chúng ta, đối với bối phận, kì thực không quá coi trọng, chỉ cần biết đạo lý kính già yêu trẻ là được...
Nếu Triệu Yên Nhiên ở đây, chắc chắn sẽ lên tiếng chửi rủa, vạch trần sự giả dối của Tông Thủ.
Ngày đó rốt cục là ai, ép người ta gọi liền mấy tiếng thái thái thái thái sư thúc tổ? Thiếu một chữ thái cũng không được?
Nhược Lan thì rất cao hứng, hưởng thụ cử chỉ vuốt ve thân mật của Tông Thủ. Mắt lim dim, phát ra một tiếng kêu nhõng nhẽo đầy thỏa mãn, giống như tiếng mèo.
Tông Thủ nhất thời cảm thấy có chút căng thẳng, cả người nóng ran, thú tính bùng phát.
Không lẽ mình, quả nhiên là cầm thú?
Nhược Lan lúc này, mặc dù cao hơn một chút, nhưng không hổ danh hiệu tuyết sư trên lòng bàn tay, nhìn chẳng khác gì bé gái mười hai tuổi.
Nhược Thủy bên kia không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trong trẻo thuần khiết, nhìn Tông Thủ.
Hàm tình dào dạt, tựa hồ đang hỏi Tông Thủ, mấy tháng nay sống thế nào? Có gặp nguy hiểm hay không?
Cho đến khi thân thể Tông Thủ, bắt đầu trở nên cứng đờ, trong mắt mới lộ ra vài phần dị thường, hàm chứa vài phần khinh bỉ.
Nàng lúc này, không còn giống như mấy năm trước, đối với chuyện nam nữ hoàn toàn không dám hứng thú, cũng ngây thơ vô tri.
Tông Thủ chỉ cảm thấy mặt mình cháy xém, bối rối rút tay lại. Sau đó ho khan một tiếng, vội vàng thay đổi chủ đề.
- Nói ra đúng là kì quái, Càn Thiên Sơn chúng ta sao lại có thú tinh trú ngụ. Con kim lân hỏa sư này, rốt cục là chuyện gì?
Chuyển chủ đề, chuyển sự chú ý của những người xung quanh. Chút kĩ xảo này, Tông Thủ là vận dụng thuần thạo, trăm lần thử thành công cả trăm.
Mà câu hỏi đặt ra, cũng chính là việc mà hắn hiếu kì.
- Đám thú tinh này, một bộ phận là đến từ Kiếm Tông Phật Môn và Thương Sinh ba nhà chúng ta, một bộ phận là Nhược Lan tiểu thư, cả quãng đường suất lĩnh hạm đội, săn giết tinh thú mà có. Lúc đó Nhược Lan tiểu thư nói có chuẩn bị tốt thì không có gì đáng lo, hôm nay quả nhiên là dùng tới...
Giọng nói này trầm ổn chắc chắn, lại ẩn hàm vài phần sắc bén.
Tông Thủ ngạc nhiên quay người, rồi sau đó, trong ánh mắt, tràn ngập dị sắc.
Vị này, hiển nhiên chính là Phong Thái Cực, năm xưa được xếp ngang hàng với hắn, danh tiếng thậm chí áp đảo năm người còn lại trong lục tuyệt kiếm.
Nhớ lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác người này nhìn có vẻ nội liễm, nhưng thực chất thì rất huênh hoang, cử chỉ khiêm tốn nhưng cực đoan tự phụ.
Bây giờ nhìn thấy vị này, tựa hồ như triệt để biến thành một người khác.
Trầm ổn khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, khiến người ta nảy sinh hảo cảm.
Nói đến đây, lần này hắn chinh thảo ngoại vực, Kiếm Tông Phật Tông chắc chắn đều tham dự.
Trong đó người đi trước, phân lượng nặng nhất.
Như vậy người dẫn đầu Kiếm Tông lần này, chính là vị Phong Thái Cực kia?
Trong lòng Tông Thủ, vừa bội phục thủ đoạn điều giáo người của sơn chủ Vạn Kiếm Khung Cảnh Lăng Trần, vừa hiếu kì, Kiếm Tông tại sao lại phái con người này đến
Chiếc thuyền này là 'tọa hạm' của hắn, cũng được gọi là Càn Thiên.
Chính là dùng tấm cự mộc lúc trước đoạt được từ tay Già Minh La Vương chế thành.
Dùng long cốt, do không khí tông tỉ mỉ tạo hình luyện chế. Không những chiến lực mạnh nhất trong sáu chiếc không hạm, vỏ ngoài cũng kiên cố nhất.
Vào trong khoang thuyền, cho đến khi thân ảnh hắn, xuất hiện trong cung điện cỡ nhỏ chuyên vì hắn kiến tạo, mới có người phát hiện ra.
Rồi sau đó trên mặt tất cả thị vệ nơi này, đều lộ ra vài phần vui mừng.
Sư Nhược Lan quả nhiên ở đây, ngồi cạnh vương tọa của hắn, phát hiệu lệnh, thống ngự sáu chiếc không hạm.
Bên trong Càn Thiên lúc này, bốn bề đều là những tiếng hoan hô rung trời lở đất.
Một lần đi săn, không những không tổn thất mà còn có vô số thu hoạch.
Một con tiên giai kim lân sư hỏa, chỉ cần một viên thú đan, là đã có thể thu hồi vốn liếng, hơn nữa còn dưa ra rất nhiều.
Càng đừng nói những bộ phận còn lại, cũng đều là bảo vật hiếm có. Hàng vạn miếng vẩy giáp trên người hỏa sư, nếu tiết kiệm một chút, cũng có thể luyện chế hàng ngàn món cửu giai pháp bảo.
Nhược Lan lúc này, đang chuyên tâm quan sát bên ngoài không hạm, Nhược Thủy tay chống cằm, ánh mắt vừa lười biếng, vừa có chút thích thú nhìn Nhược Lan triển khai phương lược.
Một lát sau, dường như cảm thấy không khí xung quanh có gì không đúng, mới nhất tề ngẩng đầu. Phát hiện ra tông thủ, đã ở trước mặt họ.
- Thủ ca.... Sư thúc!
Nhược Lan đầu tiên là vui mừng, sau đó hình như nhớ ra điều gì, oán giận nói:
- Sư thúc người nên về sớm một chút mới đúng? Còn ở ngoài đó xem trò?
Tông Thủ mặt mũi khổ sở, bối phận cao kì thực cũng không tốt, không duyên cớ tự nhiên bị gọi thành già.
Cho nên chỉ xoa xoa đầu Nhược Lan, nói:
- Ở đây không có người ngoài, muội là muội muội ta, gọi ta huynh trưởng hoặc Vương huynh là được rồi! Phải biết Thương Sinh Đạo chúng ta, đối với bối phận, kì thực không quá coi trọng, chỉ cần biết đạo lý kính già yêu trẻ là được...
Nếu Triệu Yên Nhiên ở đây, chắc chắn sẽ lên tiếng chửi rủa, vạch trần sự giả dối của Tông Thủ.
Ngày đó rốt cục là ai, ép người ta gọi liền mấy tiếng thái thái thái thái sư thúc tổ? Thiếu một chữ thái cũng không được?
Nhược Lan thì rất cao hứng, hưởng thụ cử chỉ vuốt ve thân mật của Tông Thủ. Mắt lim dim, phát ra một tiếng kêu nhõng nhẽo đầy thỏa mãn, giống như tiếng mèo.
Tông Thủ nhất thời cảm thấy có chút căng thẳng, cả người nóng ran, thú tính bùng phát.
Không lẽ mình, quả nhiên là cầm thú?
Nhược Lan lúc này, mặc dù cao hơn một chút, nhưng không hổ danh hiệu tuyết sư trên lòng bàn tay, nhìn chẳng khác gì bé gái mười hai tuổi.
Nhược Thủy bên kia không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trong trẻo thuần khiết, nhìn Tông Thủ.
Hàm tình dào dạt, tựa hồ đang hỏi Tông Thủ, mấy tháng nay sống thế nào? Có gặp nguy hiểm hay không?
Cho đến khi thân thể Tông Thủ, bắt đầu trở nên cứng đờ, trong mắt mới lộ ra vài phần dị thường, hàm chứa vài phần khinh bỉ.
Nàng lúc này, không còn giống như mấy năm trước, đối với chuyện nam nữ hoàn toàn không dám hứng thú, cũng ngây thơ vô tri.
Tông Thủ chỉ cảm thấy mặt mình cháy xém, bối rối rút tay lại. Sau đó ho khan một tiếng, vội vàng thay đổi chủ đề.
- Nói ra đúng là kì quái, Càn Thiên Sơn chúng ta sao lại có thú tinh trú ngụ. Con kim lân hỏa sư này, rốt cục là chuyện gì?
Chuyển chủ đề, chuyển sự chú ý của những người xung quanh. Chút kĩ xảo này, Tông Thủ là vận dụng thuần thạo, trăm lần thử thành công cả trăm.
Mà câu hỏi đặt ra, cũng chính là việc mà hắn hiếu kì.
- Đám thú tinh này, một bộ phận là đến từ Kiếm Tông Phật Môn và Thương Sinh ba nhà chúng ta, một bộ phận là Nhược Lan tiểu thư, cả quãng đường suất lĩnh hạm đội, săn giết tinh thú mà có. Lúc đó Nhược Lan tiểu thư nói có chuẩn bị tốt thì không có gì đáng lo, hôm nay quả nhiên là dùng tới...
Giọng nói này trầm ổn chắc chắn, lại ẩn hàm vài phần sắc bén.
Tông Thủ ngạc nhiên quay người, rồi sau đó, trong ánh mắt, tràn ngập dị sắc.
Vị này, hiển nhiên chính là Phong Thái Cực, năm xưa được xếp ngang hàng với hắn, danh tiếng thậm chí áp đảo năm người còn lại trong lục tuyệt kiếm.
Nhớ lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác người này nhìn có vẻ nội liễm, nhưng thực chất thì rất huênh hoang, cử chỉ khiêm tốn nhưng cực đoan tự phụ.
Bây giờ nhìn thấy vị này, tựa hồ như triệt để biến thành một người khác.
Trầm ổn khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, khiến người ta nảy sinh hảo cảm.
Nói đến đây, lần này hắn chinh thảo ngoại vực, Kiếm Tông Phật Tông chắc chắn đều tham dự.
Trong đó người đi trước, phân lượng nặng nhất.
Như vậy người dẫn đầu Kiếm Tông lần này, chính là vị Phong Thái Cực kia?
Trong lòng Tông Thủ, vừa bội phục thủ đoạn điều giáo người của sơn chủ Vạn Kiếm Khung Cảnh Lăng Trần, vừa hiếu kì, Kiếm Tông tại sao lại phái con người này đến
/1700
|