Nhìn Liên Phàm, Tông Thủ lại chần chờ một chút, xem xét cũng biết là người trầm mặc ít nói.
Mặc dù bị Liên Thành nói là muốn tặng cho Tông Thủ làm nô, cũng không có chút động dung nào, càng không ngạo khí gì của cảo thủ Tiên Thiên cả.
Hắn bảo Sơ Tuyết đi lái xe, cũng là đang rèn luyện sự khống chế đối với chân khí của nàng, bất quá nếu đổi lại là mười tám thớt Ngự Phong Câu, lại có chút miễn cưỡng rồi. Dùng người như vậy chăn ngựa cho mình cũng không tệ..
Đang lúc chần chờ bất định thì Hiên Viên Y Nhân bên cạnh một mực ngẩn người, hồn nhiên chưa phát giác chuyện chung quanh chợt ánh mắt sáng ngời:
- Đã có chút minh bạch! Đan phương này quả nhiên cực diệu, còn hơn cả Diệu Hàn Đan của tông ta. Đối với ta rất có dẫn dắt. Băng Lam Thảo và Tuyết Đế Tử ta nhất thời tìm không được, bất quá lại có thể thử dùng vật khác thay thế, nói không chừng có thể sáng chế ra một loại đan phương mới cũng nên.
Tình hình, phảng phất như hận không thể ôm lấy Tông Thủ hôn một phen, đến cùng vẫn còn có chút lý trí, đỏ mặt hồng, không thể chờ được nữa rời khỏi sẽ trở về Phiên Vân Xa của mình. Tông Thủ một hồi tức cười, nếu không có Băng Lam Thảo và Tuyết Đế Tử, vậy còn tên là Hàn Linh Huyền Ý đan làm gì? Nhiều nhất chỉ có thể tăng tiến hồn lực mà thôi, muốn tiêu trừ hỏa lực lúc tu tập Huyền Nguyệt Mộc Hoàng quyết chỉ là mơ tưởng.
Há to miệng, Tông Thủ muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ thở dài. Lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ:
- Như thế cũng tốt, người này ta thu!
Liên Thành một hồi vui mừng quá đỗi, dập đầu lại bái nói:
- Đa tạ thế tử, Liên Phàm có thể đi theo ân công, chính là phúc khí của hắn! Thành chủ còn nói, Vân Thánh Thành ở phía cực đông đại lục, không thể giúp thể tử được gì, bất quá hắn nói nếu có một ngày thế tử khống chế Càn Thiên Sơn, nếu muốn xưng hùng Đông Lâm, nếu ra lệnh thì Vân Thánh Thành ta tuyệt không dám không theo! Tất nhiên sẽ tương trợ thế tử, quét ngang Đông Lâm.
Sau khi nói xong, mới đứng dậy, cùng hơn mười võ sĩ bên cạnh cung kính đứng sang một bên đường.
Tông Thủ dở khóc dở cười, hắn quay lại Càn Thiên Sơn, chỉ là vì hoàn thành nguyên vọng của vị ‘Tông Thủ’ kia thôi.
Cái gì xưng hùng Đông Lâm, hắn cũng không có ý nghĩ, cũng không có thời gian.
Đổi thành Ngự Phong Câu, tốc độ chiếc xe của Tông Thủ lập tức tăng lên mấy lần. Mà bổn sự điều khiển của Liên Phàm quả nhiên mạnh hơn Sơ Tuyết không ít, không nói một lời, ở phía trước điều khiển xe chạy đi. Sắc mặt lạnh lùng, ngược lại có vài phần phong phạm của Doãn Dương.
Lý Vân Nương lại không rời đi theo Hiên Viên Y Nhân, yên lặng không nói gì đấy, cao thấp nhìn kỹ Tông Thủ, trong nội tâm trong lúc nhất thời vô số ý niệm lộn xộn, phiên giang đảo hải.
Thiếu niên bán yêu này đến cùng khiến Vân Thánh Thành thiếu nợ nhân tình lớn thế nào? Mặc dù thật sự có ân cứu mạng Hư Chính Nguyên cũng không nên như thế mới phải?
Tư thái vừa rồi của Liên Thành đối với Tông Thủ gần như nịnh nọt. Trong ngôn tử lại phảng phất đã cho rằng Tông Thủ kế thừa cơ nghiệp Càn Thiên Sơn chỉ là bình thường. Cái gì quét ngang Đông Lâm, tựa hồ căn bản không để quần hùng ở Đông Lâm Vân Giới vào trong mắt.
Còn nói có lệnh, Vân Thánh Thành tuyệt không dám không theo! Đúng là tự cho mình là cấp dưới, cam nguyện ở dưới trướng Tông Thủ.
Ngoài khiến người im lặng buồn cười ra, lại cảm thấy kỳ dị không hiểu cẩn thận nhìn kỹ, Lý Vân Nương lại không khỏi khẽ lắc đầu. Tông Thủ vẫn như trước, ngay cả mộ tia khí cơ võ giả cũng không có, căn bản ngay cả Luân Mạch cũng chưa mở.
Người như vậy, đáng giá Liên Thành kính cẩn như thế sao? Chẳng lẽ sau lưng có người khác? Hoặc là Càn Thiên Yêu Vương Tông Vị Nhiên, kỳ thật vẫn chưa chết.
Nghi hoặc khó hiểu, Lý Vân Nương nhịn không được dứt khoát mở miệng hỏi thăm:
- Ngươi ở Vân Thánh Thành, đến cùng làm cái gì?
Tông Thủ lười nhác giương mắt, không mặn không nhạt nhìn nữ nhân này, liền làm như không thấy, tiếp tục nằm trên giường êm, nữ nhân này, hắn ngay cả nhìn cũng lười nhìn.
Hắn tính khí rất tốt, không màng danh lợi, nhưng không có nghĩa là dễ dãi.
Lý Vân Nương nhất thời chán nản, hừ lạnh một tiếng, biết được không hỏi được gì, cũng xuyên cửa sổ mà ra, quay lại Phiên Vân Xa ở đằng sau..
Mặc dù thế tử Càn Thiên Sơn này trên người có vài tiền vốn bí ẩn, nhưng chống lại Thượng Tiêu Tông và Đan Tuyền Tông cũng giống như là lấy trứng chọi đá vậy!
Lại không biết ngay lập tức khi thân ảnh nàng rời đi, trong mắt Tông Thủ bỗng nhiên một đoàn thần mang ẩn thấu, nhìn về phía lễ hộp mà Liên Thành đưa tới.
Các loại như thú tinh yêu bình thường, Tông Thủ toàn bộ không thèm để ý. Theo tay khẽ vẫy liền có một hộp gỗ dài mảnh bay tới tay.
Chiêu thức ấy là chân khí cầm nã chi thuật, đúng là nguồn gốc từ tâm pháp hắn mới hợp thành. Lại hơi có vẻ lăng lệ ác liệt, khi triệu lấy lại không khống chế được lực đạo, khiến vải tơ toàn bộ nát bấy, bất quá trong mắt Tông Thủ lại lộ ra vài phần hài lòng. Công pháp mới tạp phải nên như thế, lăng lệ ác liệt bá tuyệt, không để lối thoát.
Hắn sức bật mạnh, thể lực lại vô cùng gầy yếu. Mặc dù đổi thành kinh mạch đinh ốc, cũng không cải thiện được quá nhiều.
Vì vậy thắng bại sinh tử chỉ trong khoảng khắc. Không thắng thì bại, không sống thì chết. Càng là lăng lệ ác liệt, càng cường hoành, càng hợp ý hắn.
Chỉ là hôm nay, vẫn chỉ là bản gốc, muốn tu luyện, còn cần một thời gian ngắn hoàn thiện.
Một chưởng đẩy hộp gỗ ra, cũng chỉ thấy bên trong, một thanh kiếm sáng loáng nằm trong đó.
- Lôi Nha Kiếm?
Tông Thủ ánh mắt hơi sáng, cẩn thận phân biệt mới cảm thấy không phải. Đúng là một thanh Bán Linh binh, luyện chế thất bại, mới đổi thành bộ dạng Lôi Nha Kiếm.
Tuy là luyện chế linh binh chưa thành, bất quá uy lực của lôi pháp lại vượt qua Lôi Nha Kiếm nình thường. Do vì luyện chế linh binh nên sự sắc bén chắc chắn của kiếm này có thể nói là chỉ kém hơn Hắc Lãng Kiếm của hắn.
- Thứ tốt! Đang lo kiếm kia của ta bị kiếm khí đinh ốc tổn thương! Có vật ấy ở đây thì cũng không tiếp tục cố kỵ nữa rồi.
Thôi phát khí mạch, mũi kiếm lập tức có một đạo kiếm khí ẩn thấu, linh lạc bên trong lại không chút tổn thương.
Tông Thủ mỉm cười thu hồi kiếm kia. Sau một khắc lại lấy ra một hạt Mạch Linh Đan.
Mới thử một chút, hắn kinh mạch trong cơ thể, đã ổn định lại, đã có thể phục dụng thứ hai hạt.
Bất quá đang lúc Tông Thủ muốn thả Yêu Nhãn Ngân Hùng ra thì mới nhớ lại hộ giá linh thú Lung Ảnh Sư của mình..
- Lần này rời khỏi Vân Thánh Thành đã quên triệu hồi ‘Tiểu Trí’ rồi!
Hai tay kết ấn, Tông Thủ tâm niệm cảm ứng, đang muốn triệu hoán lại bỗng nhiên nghĩ đến Hiên Viên Y Nhân đi theo phía sau.
Không khỏi xoắn xít một hồi, đang do dự thì trong thần hồn lần nữa truyền đến ý niệm của Lung Ảnh Sư.
- Tiên Thiên đỉnh phong? Rõ ràng còn có một vị Linh Sư Xuất Khiếu cảnh?
Ánh mắt Tông Thủ lạnh xuống, cười lạnh buông tha cho ý nghĩ này. Đi đến trước Phiên Vân Xa, lạnh lùng nhìn ngọn núi thấp bé bên trái.
Tiếp theo lại mỉm cười không thèm để ý nhìn qua Sơ Tuyết đang cố gắng co rút lại thân hình, che dấu cảm giác của mình ở một bên:
- Đừng có lười biếng! Đã không cần ngươi lái xe nữa vậy thì tiếp tục bắt chim đi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Tuyết lập tức nhăn lại còn khổ hơn mướp đắng vài phần, Tông Thủ vui lên, sinh ra vài phần khoái ý không hiểu. Chắc hẳn đây là khoái cảm khi dạy dỗ ấu nữ?
Có chút không ổn, Tông Thủ ta sao lại là người biến thái được.
...
Trong dãy núi, trên ngọn một đỉnh núi nhỏ cao chừng 400 trượng, bốn người đang ở trên nhìn xuống dưới núi.
Trong đó ba người, khuôn mặt lạnh lùng, khí độ lành lạnh, nếu lúc này Tông Thủ ở đây tất có thể nhận ra, người cầm đầu trong đó chính là ‘Quỷ Kiếm’ Nhậm Thiên Sầu đã gặp qua một lần ở Vân Thánh Thành.
Còn nếu đổi lại là Doãn Dương kiến thức rộng rãi càng có thể phân biệt ra bên cạnh Nhậm Thiên Sầu đúng là Lam Kiếm Tạ Tuấn và Nộ Kiếm Vân Đào.
Đều có một cổ khí thế nhiếp người, hai người đều phảng phất như một thanh binh khí ra khỏi vỏ, lại hơi có chút bất đồng.
Khí chất của Vân Đào táo bạo mãnh liệt hung hãn, mà thân hình Tạ Tuấn lại tựu một đoàn sương mù, phiêu miểu bất định.
Có một người khác, ước chừng ba mươi tuổi, mặt vàng tướng mạo bình thường, chỉ là tên mặt vẽ mấy cái phù lục, khiến người này nhiều ra vài phần khí tức quỷ dị .
Đang kết ấn quyết, một tia ánh sáng màu lam tụ tập trong lòng bàn tay. Mà trong mắt bốn người này cũng từ thoáng hiện lấy một phù văn màu màu xanh da trời.
Sau một lát, trung niên mặt vàng liền hiện vẻ mệt mỏi, tán ánh sáng màu lam trong tay đi, mà phù văn trong mắt bốn người cũng nhạt nhòa vô tung. Trung niên mặt vàng nhắm mắt tu tập một lát, mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Viễn thị bách lý chi thuật này tu tập ngược lại đơn giản, bất quá lại cực cực kỳ hao tổn hồn lực. Muốn không bị mấy vị Tiên Thiên kia phát giác, càng hao tổn tinh thần, ta vừa đến Xuất Khiếu cảnh, còn không chống được quá lâu!
- Pháp môn này của Trang huynh đã không tệ rồi! Cách xa ngoài năm mươi dặm vẫn có thể nhìn được rõ ràng như trước mắt. Linh Sư chi pháp, thật sự là tinh diệu kỳ dị!
Tạ Tuấn mở miệng tán thưởng lấy, trong mắt lại bao hàm vẻ khó hiểu:
- Chỉ là thái độ của Vân Thánh Thành có chút kỳ quái! Lúc trước tru sát toàn bộ nhân thủ chúng ta bố trí ở cửa thành, lúc này càng đưa đến nhiều lễ vật và mười tám thớt Ngự Phong Câu, còn tăng thêm một vị cao thủ tiên thiên. Vị thế tử điện hạ kia lúc gặp mặt thành chủ Vân Thánh Thành đến cùng đã nói gì? Vì sao Liên Thành lại đột nhiên cung kính với Tông Thủ như thế? Nếu Hư Chính Nguyên thực bảo vệ Tông Thủ, vậy sao lại để hắn rời đi?
Trong ngôn ngữ, tràn đầy vẻ nghi hoặc. Không riêng Tạ Tuấn như thế, mấy người còn lại, cũng như vậy. Thần sắc đều lộ vẻ bối rối.
- Dụng ý của Vân Thánh thành chủ thực khó đoán, hoặc là hắn chịu không được áp lực, chỉ có thể khu trục Tông Thủ ly khai. Đưa lên lễ vật, chỉ là không muốn đắc tội người sau lưng Càn Thiên Sơn, đáng tiếc pháp môn này chỉ có thể nhìn, không thể nghe.
Nhậm Thiên Sầu lắc đầu, thử suy đoán, bất quá không lâu trước thế lực Vân Thánh Thành diệt khẩu huyết tinh llại có chút nói không thông. Thanh âm cũng trầm ngưng.
- Ta chỉ biết tình hình này, có chút không đúng. Nếu không sớm diệt kẻ này, tất nhiên sẽ lại sinh chuyện xấu!
- Đúng vậy!
Tạ Tuấn nhẹ gật đầu:
- Việc này càng sớm chấm dứt càng tốt, chỉ có vị công chúa Huyền Sơn Thành kia là có chút khó làm. Nếu muốn giết Tông Thủ, thì phải qua nàng! Nói đến nữ tử này, cũng không biết Hiên Viên Y Nhân đến cùng là nghĩ thế nào. Vì sao nhất định phải lâm vào vòng xoáy này? Phụ thân nàng là chủ Huyền Sơn thành, nếu có khả năng, tốt nhất vẫn chớ nên đắc tội thì hơn.
Vân Đào nhíu mày, thần sắc bất mãn, ồm ồm nói:
- Cần gì thế, nếu nữ nhân này dám ngăn đón, cứ chém luôn là được. Huynh đệ chúng ta làm việc, xưa nay chỉ cầu sảng khoái, nào có nhiều cố kỵ như vậy?
Mặc dù bị Liên Thành nói là muốn tặng cho Tông Thủ làm nô, cũng không có chút động dung nào, càng không ngạo khí gì của cảo thủ Tiên Thiên cả.
Hắn bảo Sơ Tuyết đi lái xe, cũng là đang rèn luyện sự khống chế đối với chân khí của nàng, bất quá nếu đổi lại là mười tám thớt Ngự Phong Câu, lại có chút miễn cưỡng rồi. Dùng người như vậy chăn ngựa cho mình cũng không tệ..
Đang lúc chần chờ bất định thì Hiên Viên Y Nhân bên cạnh một mực ngẩn người, hồn nhiên chưa phát giác chuyện chung quanh chợt ánh mắt sáng ngời:
- Đã có chút minh bạch! Đan phương này quả nhiên cực diệu, còn hơn cả Diệu Hàn Đan của tông ta. Đối với ta rất có dẫn dắt. Băng Lam Thảo và Tuyết Đế Tử ta nhất thời tìm không được, bất quá lại có thể thử dùng vật khác thay thế, nói không chừng có thể sáng chế ra một loại đan phương mới cũng nên.
Tình hình, phảng phất như hận không thể ôm lấy Tông Thủ hôn một phen, đến cùng vẫn còn có chút lý trí, đỏ mặt hồng, không thể chờ được nữa rời khỏi sẽ trở về Phiên Vân Xa của mình. Tông Thủ một hồi tức cười, nếu không có Băng Lam Thảo và Tuyết Đế Tử, vậy còn tên là Hàn Linh Huyền Ý đan làm gì? Nhiều nhất chỉ có thể tăng tiến hồn lực mà thôi, muốn tiêu trừ hỏa lực lúc tu tập Huyền Nguyệt Mộc Hoàng quyết chỉ là mơ tưởng.
Há to miệng, Tông Thủ muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ thở dài. Lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ:
- Như thế cũng tốt, người này ta thu!
Liên Thành một hồi vui mừng quá đỗi, dập đầu lại bái nói:
- Đa tạ thế tử, Liên Phàm có thể đi theo ân công, chính là phúc khí của hắn! Thành chủ còn nói, Vân Thánh Thành ở phía cực đông đại lục, không thể giúp thể tử được gì, bất quá hắn nói nếu có một ngày thế tử khống chế Càn Thiên Sơn, nếu muốn xưng hùng Đông Lâm, nếu ra lệnh thì Vân Thánh Thành ta tuyệt không dám không theo! Tất nhiên sẽ tương trợ thế tử, quét ngang Đông Lâm.
Sau khi nói xong, mới đứng dậy, cùng hơn mười võ sĩ bên cạnh cung kính đứng sang một bên đường.
Tông Thủ dở khóc dở cười, hắn quay lại Càn Thiên Sơn, chỉ là vì hoàn thành nguyên vọng của vị ‘Tông Thủ’ kia thôi.
Cái gì xưng hùng Đông Lâm, hắn cũng không có ý nghĩ, cũng không có thời gian.
Đổi thành Ngự Phong Câu, tốc độ chiếc xe của Tông Thủ lập tức tăng lên mấy lần. Mà bổn sự điều khiển của Liên Phàm quả nhiên mạnh hơn Sơ Tuyết không ít, không nói một lời, ở phía trước điều khiển xe chạy đi. Sắc mặt lạnh lùng, ngược lại có vài phần phong phạm của Doãn Dương.
Lý Vân Nương lại không rời đi theo Hiên Viên Y Nhân, yên lặng không nói gì đấy, cao thấp nhìn kỹ Tông Thủ, trong nội tâm trong lúc nhất thời vô số ý niệm lộn xộn, phiên giang đảo hải.
Thiếu niên bán yêu này đến cùng khiến Vân Thánh Thành thiếu nợ nhân tình lớn thế nào? Mặc dù thật sự có ân cứu mạng Hư Chính Nguyên cũng không nên như thế mới phải?
Tư thái vừa rồi của Liên Thành đối với Tông Thủ gần như nịnh nọt. Trong ngôn tử lại phảng phất đã cho rằng Tông Thủ kế thừa cơ nghiệp Càn Thiên Sơn chỉ là bình thường. Cái gì quét ngang Đông Lâm, tựa hồ căn bản không để quần hùng ở Đông Lâm Vân Giới vào trong mắt.
Còn nói có lệnh, Vân Thánh Thành tuyệt không dám không theo! Đúng là tự cho mình là cấp dưới, cam nguyện ở dưới trướng Tông Thủ.
Ngoài khiến người im lặng buồn cười ra, lại cảm thấy kỳ dị không hiểu cẩn thận nhìn kỹ, Lý Vân Nương lại không khỏi khẽ lắc đầu. Tông Thủ vẫn như trước, ngay cả mộ tia khí cơ võ giả cũng không có, căn bản ngay cả Luân Mạch cũng chưa mở.
Người như vậy, đáng giá Liên Thành kính cẩn như thế sao? Chẳng lẽ sau lưng có người khác? Hoặc là Càn Thiên Yêu Vương Tông Vị Nhiên, kỳ thật vẫn chưa chết.
Nghi hoặc khó hiểu, Lý Vân Nương nhịn không được dứt khoát mở miệng hỏi thăm:
- Ngươi ở Vân Thánh Thành, đến cùng làm cái gì?
Tông Thủ lười nhác giương mắt, không mặn không nhạt nhìn nữ nhân này, liền làm như không thấy, tiếp tục nằm trên giường êm, nữ nhân này, hắn ngay cả nhìn cũng lười nhìn.
Hắn tính khí rất tốt, không màng danh lợi, nhưng không có nghĩa là dễ dãi.
Lý Vân Nương nhất thời chán nản, hừ lạnh một tiếng, biết được không hỏi được gì, cũng xuyên cửa sổ mà ra, quay lại Phiên Vân Xa ở đằng sau..
Mặc dù thế tử Càn Thiên Sơn này trên người có vài tiền vốn bí ẩn, nhưng chống lại Thượng Tiêu Tông và Đan Tuyền Tông cũng giống như là lấy trứng chọi đá vậy!
Lại không biết ngay lập tức khi thân ảnh nàng rời đi, trong mắt Tông Thủ bỗng nhiên một đoàn thần mang ẩn thấu, nhìn về phía lễ hộp mà Liên Thành đưa tới.
Các loại như thú tinh yêu bình thường, Tông Thủ toàn bộ không thèm để ý. Theo tay khẽ vẫy liền có một hộp gỗ dài mảnh bay tới tay.
Chiêu thức ấy là chân khí cầm nã chi thuật, đúng là nguồn gốc từ tâm pháp hắn mới hợp thành. Lại hơi có vẻ lăng lệ ác liệt, khi triệu lấy lại không khống chế được lực đạo, khiến vải tơ toàn bộ nát bấy, bất quá trong mắt Tông Thủ lại lộ ra vài phần hài lòng. Công pháp mới tạp phải nên như thế, lăng lệ ác liệt bá tuyệt, không để lối thoát.
Hắn sức bật mạnh, thể lực lại vô cùng gầy yếu. Mặc dù đổi thành kinh mạch đinh ốc, cũng không cải thiện được quá nhiều.
Vì vậy thắng bại sinh tử chỉ trong khoảng khắc. Không thắng thì bại, không sống thì chết. Càng là lăng lệ ác liệt, càng cường hoành, càng hợp ý hắn.
Chỉ là hôm nay, vẫn chỉ là bản gốc, muốn tu luyện, còn cần một thời gian ngắn hoàn thiện.
Một chưởng đẩy hộp gỗ ra, cũng chỉ thấy bên trong, một thanh kiếm sáng loáng nằm trong đó.
- Lôi Nha Kiếm?
Tông Thủ ánh mắt hơi sáng, cẩn thận phân biệt mới cảm thấy không phải. Đúng là một thanh Bán Linh binh, luyện chế thất bại, mới đổi thành bộ dạng Lôi Nha Kiếm.
Tuy là luyện chế linh binh chưa thành, bất quá uy lực của lôi pháp lại vượt qua Lôi Nha Kiếm nình thường. Do vì luyện chế linh binh nên sự sắc bén chắc chắn của kiếm này có thể nói là chỉ kém hơn Hắc Lãng Kiếm của hắn.
- Thứ tốt! Đang lo kiếm kia của ta bị kiếm khí đinh ốc tổn thương! Có vật ấy ở đây thì cũng không tiếp tục cố kỵ nữa rồi.
Thôi phát khí mạch, mũi kiếm lập tức có một đạo kiếm khí ẩn thấu, linh lạc bên trong lại không chút tổn thương.
Tông Thủ mỉm cười thu hồi kiếm kia. Sau một khắc lại lấy ra một hạt Mạch Linh Đan.
Mới thử một chút, hắn kinh mạch trong cơ thể, đã ổn định lại, đã có thể phục dụng thứ hai hạt.
Bất quá đang lúc Tông Thủ muốn thả Yêu Nhãn Ngân Hùng ra thì mới nhớ lại hộ giá linh thú Lung Ảnh Sư của mình..
- Lần này rời khỏi Vân Thánh Thành đã quên triệu hồi ‘Tiểu Trí’ rồi!
Hai tay kết ấn, Tông Thủ tâm niệm cảm ứng, đang muốn triệu hoán lại bỗng nhiên nghĩ đến Hiên Viên Y Nhân đi theo phía sau.
Không khỏi xoắn xít một hồi, đang do dự thì trong thần hồn lần nữa truyền đến ý niệm của Lung Ảnh Sư.
- Tiên Thiên đỉnh phong? Rõ ràng còn có một vị Linh Sư Xuất Khiếu cảnh?
Ánh mắt Tông Thủ lạnh xuống, cười lạnh buông tha cho ý nghĩ này. Đi đến trước Phiên Vân Xa, lạnh lùng nhìn ngọn núi thấp bé bên trái.
Tiếp theo lại mỉm cười không thèm để ý nhìn qua Sơ Tuyết đang cố gắng co rút lại thân hình, che dấu cảm giác của mình ở một bên:
- Đừng có lười biếng! Đã không cần ngươi lái xe nữa vậy thì tiếp tục bắt chim đi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Tuyết lập tức nhăn lại còn khổ hơn mướp đắng vài phần, Tông Thủ vui lên, sinh ra vài phần khoái ý không hiểu. Chắc hẳn đây là khoái cảm khi dạy dỗ ấu nữ?
Có chút không ổn, Tông Thủ ta sao lại là người biến thái được.
...
Trong dãy núi, trên ngọn một đỉnh núi nhỏ cao chừng 400 trượng, bốn người đang ở trên nhìn xuống dưới núi.
Trong đó ba người, khuôn mặt lạnh lùng, khí độ lành lạnh, nếu lúc này Tông Thủ ở đây tất có thể nhận ra, người cầm đầu trong đó chính là ‘Quỷ Kiếm’ Nhậm Thiên Sầu đã gặp qua một lần ở Vân Thánh Thành.
Còn nếu đổi lại là Doãn Dương kiến thức rộng rãi càng có thể phân biệt ra bên cạnh Nhậm Thiên Sầu đúng là Lam Kiếm Tạ Tuấn và Nộ Kiếm Vân Đào.
Đều có một cổ khí thế nhiếp người, hai người đều phảng phất như một thanh binh khí ra khỏi vỏ, lại hơi có chút bất đồng.
Khí chất của Vân Đào táo bạo mãnh liệt hung hãn, mà thân hình Tạ Tuấn lại tựu một đoàn sương mù, phiêu miểu bất định.
Có một người khác, ước chừng ba mươi tuổi, mặt vàng tướng mạo bình thường, chỉ là tên mặt vẽ mấy cái phù lục, khiến người này nhiều ra vài phần khí tức quỷ dị .
Đang kết ấn quyết, một tia ánh sáng màu lam tụ tập trong lòng bàn tay. Mà trong mắt bốn người này cũng từ thoáng hiện lấy một phù văn màu màu xanh da trời.
Sau một lát, trung niên mặt vàng liền hiện vẻ mệt mỏi, tán ánh sáng màu lam trong tay đi, mà phù văn trong mắt bốn người cũng nhạt nhòa vô tung. Trung niên mặt vàng nhắm mắt tu tập một lát, mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Viễn thị bách lý chi thuật này tu tập ngược lại đơn giản, bất quá lại cực cực kỳ hao tổn hồn lực. Muốn không bị mấy vị Tiên Thiên kia phát giác, càng hao tổn tinh thần, ta vừa đến Xuất Khiếu cảnh, còn không chống được quá lâu!
- Pháp môn này của Trang huynh đã không tệ rồi! Cách xa ngoài năm mươi dặm vẫn có thể nhìn được rõ ràng như trước mắt. Linh Sư chi pháp, thật sự là tinh diệu kỳ dị!
Tạ Tuấn mở miệng tán thưởng lấy, trong mắt lại bao hàm vẻ khó hiểu:
- Chỉ là thái độ của Vân Thánh Thành có chút kỳ quái! Lúc trước tru sát toàn bộ nhân thủ chúng ta bố trí ở cửa thành, lúc này càng đưa đến nhiều lễ vật và mười tám thớt Ngự Phong Câu, còn tăng thêm một vị cao thủ tiên thiên. Vị thế tử điện hạ kia lúc gặp mặt thành chủ Vân Thánh Thành đến cùng đã nói gì? Vì sao Liên Thành lại đột nhiên cung kính với Tông Thủ như thế? Nếu Hư Chính Nguyên thực bảo vệ Tông Thủ, vậy sao lại để hắn rời đi?
Trong ngôn ngữ, tràn đầy vẻ nghi hoặc. Không riêng Tạ Tuấn như thế, mấy người còn lại, cũng như vậy. Thần sắc đều lộ vẻ bối rối.
- Dụng ý của Vân Thánh thành chủ thực khó đoán, hoặc là hắn chịu không được áp lực, chỉ có thể khu trục Tông Thủ ly khai. Đưa lên lễ vật, chỉ là không muốn đắc tội người sau lưng Càn Thiên Sơn, đáng tiếc pháp môn này chỉ có thể nhìn, không thể nghe.
Nhậm Thiên Sầu lắc đầu, thử suy đoán, bất quá không lâu trước thế lực Vân Thánh Thành diệt khẩu huyết tinh llại có chút nói không thông. Thanh âm cũng trầm ngưng.
- Ta chỉ biết tình hình này, có chút không đúng. Nếu không sớm diệt kẻ này, tất nhiên sẽ lại sinh chuyện xấu!
- Đúng vậy!
Tạ Tuấn nhẹ gật đầu:
- Việc này càng sớm chấm dứt càng tốt, chỉ có vị công chúa Huyền Sơn Thành kia là có chút khó làm. Nếu muốn giết Tông Thủ, thì phải qua nàng! Nói đến nữ tử này, cũng không biết Hiên Viên Y Nhân đến cùng là nghĩ thế nào. Vì sao nhất định phải lâm vào vòng xoáy này? Phụ thân nàng là chủ Huyền Sơn thành, nếu có khả năng, tốt nhất vẫn chớ nên đắc tội thì hơn.
Vân Đào nhíu mày, thần sắc bất mãn, ồm ồm nói:
- Cần gì thế, nếu nữ nhân này dám ngăn đón, cứ chém luôn là được. Huynh đệ chúng ta làm việc, xưa nay chỉ cầu sảng khoái, nào có nhiều cố kỵ như vậy?
/1700
|