Tông Thủ cười cười, giơ tay ngoắc, liền lấy tấm thiệp từ hư không xuống. Trên đó chữ nghĩa không nhiều lắm, chỉ là nói Vũ Sân Tiên cung hôm nay có tiệc, có nhiều đạo hữu, mời hắn đến dự tiệc. Mà ở phẩn chữ ký là “Cửu Đô Tiên Đình, chủ Nguyên Liên Giới – Hồng Cửu Trần”.
Tông Thủ nhíu mày, nghĩ xem nói vậy là ý gì?
Rò ràng đại chiến đang tới gần, mời hắn đi dự tiệc? Là lo lắng hắn sẽ vi phạm ước định trước đây, hay muốn ngay mặt cười nhạo hắn? Cho rằng thật sự chắc chắn sẽ thắng lợi?
Vị này rốt cuộc chuẩn bị làm gì?
Suy nghĩ chốc lát, Tông Thủ lắc đầu, chỉ bị phá nát thiệp mời. Nhưng vừa ra lực, liền cảm thấy một đoàn ánh sang xanh từ trong nổi lên, hóa thành
- Đây là độc?
Tông Thủ rùng mình, luân mạch trong cơ thể chấn động, một cổ kiếm khí lợi hợi từ trong lòng mà ra. Thế như chẻ tre, đánh tan rã toàn bộ tia ánh sáng xanh xâm nhập vào cơ thể hắn, lấy ra ngoài cơ thể.
- Không đúng, này độc không phải là độc tố thật mà là do linh pháp tụ thành! Cho dù không đế ý đến nó, nó cũng sẽ tự tan đi. Cũng đúng, Hồng Cửu Trần nắm chắc phần thắng, làm mấy việc ngu ngốc này làm gì? Vậy chiêu này là uy hiếp sao?
Tông Thủ ánh mắt hơi ngưng trọng, kẻ ra tay thực lực đã tới tiên giai hậu kỳ, thậm chí là điên phong.
- Thú vị, dùng độc làm đạo mà cũng có thể tới tiên giai --.
Tấm thiệp này nói chung là muốn thông báo cho Tông Thủ, không đến cũng không sao, chỉ biết là được, trong Nguyên Liên Giới không phải không có ai có thể kềm chế hắn. Tông Thủ hắn nên ngoan một chút, nên tuân thủ lời hứa.
Tông Thủ cười, hắn vốn không muốn đi dự tiệc, loại tôm tép này, cho bọn họ đắc ý trong chốc lát, thật sự không muốn để ý. Nhưng lúc này, hắn ngược lại có vài phần hứng thú rồi. Bị người ta ăn hiếp tới nhà, nếu không phải ứng, chẳng phải để người bên ngoài cười Tông Thủ hắn sợ hãi? Tông Thủ xoay người ra cửa. Nhìn thoáng qua đám người bị kinh ngạc, Tông Thủ liền thu hồi tầm mắt.
- Trận chiến hôm nay, Cô sớm có bố trí. Khả năng dùng binh của Trang Vũ không thua hai người Tông Nguyên Nhâm Thiên Hành dưới tay Cô, không cần lo lắng. Các ngươi chỉ cần bảo vệ Nguyên Tĩnh Cung làm được. Nếu có tu sĩ ra tay, cứ làm cho bọn họ đến được mà về không được!
Hắn lại cười khẽ nói:
- Tu sĩ ngoại vực ở đây đều xem thường chúng ta, đều cho rằng Vân Giới bình yêu mấy trăm năm nên không giỏi tranh đấu, nhưng tranh đấu giữa các giáo phái tại Vân Giới, mọi người ở đây, có ai là chưa trải qua song gió? Tại Vân Giới, linh triều đê mê, chúng ta có thể vượt qua muốn vàn khó khăn chướng ngại đi đến ngày hôm nay, sao phải sợ những người này? Các ngươi là tinh anh do ba giáo lựa chọn ra, trước kia cho dù đồng giai cho dù là một đánh ba, đều không thành vấn đề. Hôm nay cho dù bọn họ xuất động toàn bộ thì có gì đáng sợ chứ?
Chỉ là vài câu liền làm cho mọi người ở đây vẻ mặt bình tĩnh, lộ ra nụ cười, Bọn họ không sợ chiến đấu, chỉ lo lắng cho chiến sự của đại quân phía trước, điều này không phải bọn họ có thể nhúng tay vào.
Tông Thủ không để ý nữa, liền phi không bay lên, độn không về phía đông.
Vũ Sân Tiên Cung sao? Bữa tiên yến này cho Tông Thủ ta nhìn xem có bao nhiêu kinh ngạc.
Tiên Cung Vũ Sân của Hồng Cửu Trần không nằm trong Vân Giới, mà nằm trong hư không, mở ra một không gian. Hiển nhiên không thể giống như khung cảnh của Vân Giới, nhưng cũng khá tuyệt vời.
Tông Thủ chỉ dùng ba canh giờ là đến trước tọa tiên cung này.
Xem xét mọi nơi, chỉ thấy ở đây cấm chế thâm nghiêm.
Tông Thủ cũng không xông vào, mà là đứng ở ngoài cửa.
- Thì ra là vậy, là một pháp bảo không gian. Khó trách có thể tự mở hư không, giống như một thế giới thu nhỏ vậy. Hồng Cửu Trần cũng có duyên may của riêng hắn, có thể lấy được dị bảo như vậy.
Vật ấy, cho dù là hắn cũng thèm thuồng. Nơi này chẳng những tương đương với một túi càn khôn, có thể tùy thân đem theo, cũng có thể mở ra một chỗ hư không bị che dấu.
Nếu là trận pháp cấm thâm nghiêm một ít, cho dù là người mạnh thánh cảnh cũng khó có thể tìm hiểu hư thật bên trong.
Sâu bên trong cung điện, lúc này cũng có vài linh niệm đi vào dò xét.
Cũng không kinh ngạc việc Tông Thủ đến đây. Chỉ trong chốc lát, thì có một đám tiên đồng thị nữ nghênh đón, dẫn Tông Thủ vào.
Không bao lâu sau, liền tới một đại điện rộng lớn, lầu quỳnh gác ngọc, đẹp vô cùng.
Trong cung điện rộng lớn vài trăm trượng này, ngoại trừ một ít tiên nữ đồng tử hầu hạ rót rượng, chỉ cò vài người mà thôi.
Hồng Cửu Trần và Đàm Kính cũng có trong đó, ngoài ra còn có đám người Mộ Phương, Phục Việt tán nhân. Đều là mấy người hắn gặp trong ngày mới đến Nguyên Liên Giới.
Thấy Tông Thủ đi vào, Mộ Phương Đàm Kính vẻ mặt đều có chút khác thường.
Hồng Cửu Trần khẽ cười ra tiếng:
- Vốn tưởng Quốc Quân hôm nay bận rộn không có thời gian đến đây, mà nên chuẩn bị hành trang để rời đi Nguyên Liên giới mới đúng. Không tưởng được Quân Quân nể mặt đến đây, thật là ngoài ý muốn, mời ngồi --.
Lúc này trong điện, mấy người đều có chỗ ngồi. Xem ra là thật sự không nghĩ rằng, Tông Thủ sẽ đến đây. Chỉ còn lại một cái bàn ngọc ở cuối điện là chưa ai ngồi.
Tông Thủ cũng không trả lời, mà là rất có hứng thú nhìn về phía người đang ngồi chung với Hồng Cửu Trần.
Là một trung niên, tuổi ước chừng bốn mươi, khuôn mặt khô gầy, giống như bộ xương khô vậy.
Không biết thuộc tộc nào, hơi lùn hơn người thường một ít, đang thản nhiên ngồi đây. Cho dù lúc Tông Thủ đi vào cũng không đứng lên chào.
Chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi không thèm để ý, vẻ mặt cao ngạo.
Tông Thủ cười thầm, nghĩ rằng người này thật sự là kỳ nhân. Vận dụng pháp tắc thấp nhất “Độc” tới cảnh giới cao nhất, và thành công trở thành tiên cảnh điên phong. Chắc là sử dụng phương pháp bí mật nào đó mới có tu vi như hôm nay.
Cái giá phải trả cũng không nhỏ, người này toàn thân từ trên xuống dưới như toàn là độc (độc nhân), không đụng chạm được bất kỳ thứ gì khác. Hơn nữa hai loại cảm giác trong số năm loại cảm giác là màu sắc và mùi vị đã biến mất.
Âm thầm lắc đầu, Tông Thủ ngoài trừ thêm vài phần đề phòng người này, cũng không hứng thú gì nữa.
Hắn đề phòng là vì người này đã hiểu vận dụng độc tố tới cảnh giới cao nhất, thường thường sẽ trong lúc vô tình trúng thủ đoạn của đối phương.Không có hứng thú, là vì chỉ cần cẩn thận một chút, những người dựa vào phương pháp nào đó đạt tới cảnh giới này tuyệt đối khó có thể trở thành đối thủ của hắn.
Nếu nghĩ rằng có người này ở đây là có thể kềm chế hắn, vậy thì thật là buồn cười.
- Các vị tụ họp ở đây, chẳng biết là muốn ngồi đàm đạo, hay muốn chờ kết quả cuộc chiến?
Hỏi xong câu này, Tông Thủ quay đầu cười với Mộ Phương:
- Mong rằng Mộ huynh đừng quên ước hẹn trước đây!
Mộ Phương khẻ biến sắc mặt, trừng hắn.
Hồng Cửu Trần đang ngồi ở phía trên, lúc này hừ lạnh:
Những gì các ngươi nói ngày hôm đó, Mộ huynh đã cho ta biết.
Tông Thủ nhíu mày, nghĩ xem nói vậy là ý gì?
Rò ràng đại chiến đang tới gần, mời hắn đi dự tiệc? Là lo lắng hắn sẽ vi phạm ước định trước đây, hay muốn ngay mặt cười nhạo hắn? Cho rằng thật sự chắc chắn sẽ thắng lợi?
Vị này rốt cuộc chuẩn bị làm gì?
Suy nghĩ chốc lát, Tông Thủ lắc đầu, chỉ bị phá nát thiệp mời. Nhưng vừa ra lực, liền cảm thấy một đoàn ánh sang xanh từ trong nổi lên, hóa thành
- Đây là độc?
Tông Thủ rùng mình, luân mạch trong cơ thể chấn động, một cổ kiếm khí lợi hợi từ trong lòng mà ra. Thế như chẻ tre, đánh tan rã toàn bộ tia ánh sáng xanh xâm nhập vào cơ thể hắn, lấy ra ngoài cơ thể.
- Không đúng, này độc không phải là độc tố thật mà là do linh pháp tụ thành! Cho dù không đế ý đến nó, nó cũng sẽ tự tan đi. Cũng đúng, Hồng Cửu Trần nắm chắc phần thắng, làm mấy việc ngu ngốc này làm gì? Vậy chiêu này là uy hiếp sao?
Tông Thủ ánh mắt hơi ngưng trọng, kẻ ra tay thực lực đã tới tiên giai hậu kỳ, thậm chí là điên phong.
- Thú vị, dùng độc làm đạo mà cũng có thể tới tiên giai --.
Tấm thiệp này nói chung là muốn thông báo cho Tông Thủ, không đến cũng không sao, chỉ biết là được, trong Nguyên Liên Giới không phải không có ai có thể kềm chế hắn. Tông Thủ hắn nên ngoan một chút, nên tuân thủ lời hứa.
Tông Thủ cười, hắn vốn không muốn đi dự tiệc, loại tôm tép này, cho bọn họ đắc ý trong chốc lát, thật sự không muốn để ý. Nhưng lúc này, hắn ngược lại có vài phần hứng thú rồi. Bị người ta ăn hiếp tới nhà, nếu không phải ứng, chẳng phải để người bên ngoài cười Tông Thủ hắn sợ hãi? Tông Thủ xoay người ra cửa. Nhìn thoáng qua đám người bị kinh ngạc, Tông Thủ liền thu hồi tầm mắt.
- Trận chiến hôm nay, Cô sớm có bố trí. Khả năng dùng binh của Trang Vũ không thua hai người Tông Nguyên Nhâm Thiên Hành dưới tay Cô, không cần lo lắng. Các ngươi chỉ cần bảo vệ Nguyên Tĩnh Cung làm được. Nếu có tu sĩ ra tay, cứ làm cho bọn họ đến được mà về không được!
Hắn lại cười khẽ nói:
- Tu sĩ ngoại vực ở đây đều xem thường chúng ta, đều cho rằng Vân Giới bình yêu mấy trăm năm nên không giỏi tranh đấu, nhưng tranh đấu giữa các giáo phái tại Vân Giới, mọi người ở đây, có ai là chưa trải qua song gió? Tại Vân Giới, linh triều đê mê, chúng ta có thể vượt qua muốn vàn khó khăn chướng ngại đi đến ngày hôm nay, sao phải sợ những người này? Các ngươi là tinh anh do ba giáo lựa chọn ra, trước kia cho dù đồng giai cho dù là một đánh ba, đều không thành vấn đề. Hôm nay cho dù bọn họ xuất động toàn bộ thì có gì đáng sợ chứ?
Chỉ là vài câu liền làm cho mọi người ở đây vẻ mặt bình tĩnh, lộ ra nụ cười, Bọn họ không sợ chiến đấu, chỉ lo lắng cho chiến sự của đại quân phía trước, điều này không phải bọn họ có thể nhúng tay vào.
Tông Thủ không để ý nữa, liền phi không bay lên, độn không về phía đông.
Vũ Sân Tiên Cung sao? Bữa tiên yến này cho Tông Thủ ta nhìn xem có bao nhiêu kinh ngạc.
Tiên Cung Vũ Sân của Hồng Cửu Trần không nằm trong Vân Giới, mà nằm trong hư không, mở ra một không gian. Hiển nhiên không thể giống như khung cảnh của Vân Giới, nhưng cũng khá tuyệt vời.
Tông Thủ chỉ dùng ba canh giờ là đến trước tọa tiên cung này.
Xem xét mọi nơi, chỉ thấy ở đây cấm chế thâm nghiêm.
Tông Thủ cũng không xông vào, mà là đứng ở ngoài cửa.
- Thì ra là vậy, là một pháp bảo không gian. Khó trách có thể tự mở hư không, giống như một thế giới thu nhỏ vậy. Hồng Cửu Trần cũng có duyên may của riêng hắn, có thể lấy được dị bảo như vậy.
Vật ấy, cho dù là hắn cũng thèm thuồng. Nơi này chẳng những tương đương với một túi càn khôn, có thể tùy thân đem theo, cũng có thể mở ra một chỗ hư không bị che dấu.
Nếu là trận pháp cấm thâm nghiêm một ít, cho dù là người mạnh thánh cảnh cũng khó có thể tìm hiểu hư thật bên trong.
Sâu bên trong cung điện, lúc này cũng có vài linh niệm đi vào dò xét.
Cũng không kinh ngạc việc Tông Thủ đến đây. Chỉ trong chốc lát, thì có một đám tiên đồng thị nữ nghênh đón, dẫn Tông Thủ vào.
Không bao lâu sau, liền tới một đại điện rộng lớn, lầu quỳnh gác ngọc, đẹp vô cùng.
Trong cung điện rộng lớn vài trăm trượng này, ngoại trừ một ít tiên nữ đồng tử hầu hạ rót rượng, chỉ cò vài người mà thôi.
Hồng Cửu Trần và Đàm Kính cũng có trong đó, ngoài ra còn có đám người Mộ Phương, Phục Việt tán nhân. Đều là mấy người hắn gặp trong ngày mới đến Nguyên Liên Giới.
Thấy Tông Thủ đi vào, Mộ Phương Đàm Kính vẻ mặt đều có chút khác thường.
Hồng Cửu Trần khẽ cười ra tiếng:
- Vốn tưởng Quốc Quân hôm nay bận rộn không có thời gian đến đây, mà nên chuẩn bị hành trang để rời đi Nguyên Liên giới mới đúng. Không tưởng được Quân Quân nể mặt đến đây, thật là ngoài ý muốn, mời ngồi --.
Lúc này trong điện, mấy người đều có chỗ ngồi. Xem ra là thật sự không nghĩ rằng, Tông Thủ sẽ đến đây. Chỉ còn lại một cái bàn ngọc ở cuối điện là chưa ai ngồi.
Tông Thủ cũng không trả lời, mà là rất có hứng thú nhìn về phía người đang ngồi chung với Hồng Cửu Trần.
Là một trung niên, tuổi ước chừng bốn mươi, khuôn mặt khô gầy, giống như bộ xương khô vậy.
Không biết thuộc tộc nào, hơi lùn hơn người thường một ít, đang thản nhiên ngồi đây. Cho dù lúc Tông Thủ đi vào cũng không đứng lên chào.
Chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi không thèm để ý, vẻ mặt cao ngạo.
Tông Thủ cười thầm, nghĩ rằng người này thật sự là kỳ nhân. Vận dụng pháp tắc thấp nhất “Độc” tới cảnh giới cao nhất, và thành công trở thành tiên cảnh điên phong. Chắc là sử dụng phương pháp bí mật nào đó mới có tu vi như hôm nay.
Cái giá phải trả cũng không nhỏ, người này toàn thân từ trên xuống dưới như toàn là độc (độc nhân), không đụng chạm được bất kỳ thứ gì khác. Hơn nữa hai loại cảm giác trong số năm loại cảm giác là màu sắc và mùi vị đã biến mất.
Âm thầm lắc đầu, Tông Thủ ngoài trừ thêm vài phần đề phòng người này, cũng không hứng thú gì nữa.
Hắn đề phòng là vì người này đã hiểu vận dụng độc tố tới cảnh giới cao nhất, thường thường sẽ trong lúc vô tình trúng thủ đoạn của đối phương.Không có hứng thú, là vì chỉ cần cẩn thận một chút, những người dựa vào phương pháp nào đó đạt tới cảnh giới này tuyệt đối khó có thể trở thành đối thủ của hắn.
Nếu nghĩ rằng có người này ở đây là có thể kềm chế hắn, vậy thì thật là buồn cười.
- Các vị tụ họp ở đây, chẳng biết là muốn ngồi đàm đạo, hay muốn chờ kết quả cuộc chiến?
Hỏi xong câu này, Tông Thủ quay đầu cười với Mộ Phương:
- Mong rằng Mộ huynh đừng quên ước hẹn trước đây!
Mộ Phương khẻ biến sắc mặt, trừng hắn.
Hồng Cửu Trần đang ngồi ở phía trên, lúc này hừ lạnh:
Những gì các ngươi nói ngày hôm đó, Mộ huynh đã cho ta biết.
/1700
|