Cùng với Thiên Diễm giáp, trong lúc này Xích Diễm hỏa cũng từng đám bừng bừng xuất hiện.
Có thể đỡ được một thương của người này mà không chết, chỉ có thể là một sức mạnh tương đương.
Sau mấy tháng khổ luyện, thực lực của hắn đã tăng lên đáng kể.
Chỉ là hôm nay nếu muốn bình an thoát thân, hắn vẫn phải vắt hết sức lực.
Một bóng người từ trong hư không bước ra, xuất hiện trước mặt Tông Thủ.
Người này trông ra chỉ ngoài hai mươi, sắc mặt hồng nhuận, trước ngục có một lục văn mầu đen kì ảo khiến y trông rất yêu dị tà mị.
Chỉ có đôi mắt mang theo vài tia máu phảng phất như đang sôi sục lên đang nhìn về phía hắn.
- Kiếm thuật khá lắm! Nực cười ta là người trong Lục gia mà vẫn còn cho rằng đường đệ ngươi chỉ là một phế nhân! Nhờ vào thân mang Song mạch mà có thể luyện đến cảnh giới này, đường đệ ngươi có thể tự hào rồi đấy!
Thanh niên ấy cầm trong tay ngân thương, chậm rãi tiến lại nhàn nhạt nói.
- Có phải Lục Tử chết dưới tay ngươi đúng không?
- Đúng vậy!
Tông Thủ gật đầu, chuyện do hắn làm, hắn sẽ không bao giờ phủ nhận.
Những lời này nói ra khiến người thanh niên đối diện mặt nổi đầy gân xanh.
- Dựa vào võ công của ngươi, nàng trước mặt ngươi chỉ bằng con kiến! Tại sao không thể giữ lại cho nàng một mạng?
- Tại sao phải giữ?
Tông Thủ ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến hắn giết chết Lục Tử.
Không muốn chuyện của Lục gia ảnh hưởng đến việc hắn khai thác các khu vực khác.
Lời nói hôm ấy của nữ nhân này cũng không thể khiến hắn hạ thủ lưu tình.
Hơn nữa nàng biết rất nhiều bí mật của hắn, nên càng phải chết.
Ban đầu muốn tìm cách giải quyết mấy người này để tránh Lục gia gây chuyện.
Tuy rằng cuối cùng, là không như mong muốn.
Những lời này lại không nên nói với kẻ này, cho nên hắn cũng không nói thêm một câu nào.
Quay lại vấn đề chính, giải thích có tác dụng sao?
Cho nên hắn bình tĩnh hít thở, nói một cách đơn giản.
Thanh niên kia dường như lửa giận bừng bừng mà không thể phát tiết, chỉ có thể trừng cặp mắt đỏ ngầu như máu về phía hắn.
- Nếu vậy thì ngươi cũng biết Tử nhi nàng cón có phụ mẫu đang ở trong tử ngục của Lục gia đang cần nàng chuộc tội mới mong giảm nhẹ hình phạt? Ngươi cũng biết nàng còn có hai tiểu đệ thơ dại cần người nuôi dưỡng? Nàng với ngươi không phải quá thân thiết nhưng trong người nàng chảy cùng một dòng máu với ngươi, sao ngươi nhẫn tâm đến vậy?
Tông Thủ kinh ngạc nhìn thanh niên trước mắt, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Bên trong Lục gia còn có chuyện lạ như vậy sao?
Nếu đã là kẻ thù, dốc sữ đánh một trận thì tốt rồi, đằng này lại lằng nhằng phân bua, thật không sảng khoái!
Nói ra những lời này muốn khiến hắn hổ thẹn sao? Vậy khiến cho đối phương thất vọng rồi!
- Tuy là cùng huyết thống Phần Không, nhưng nữ nhân kia dám rat ay với cô, cô tuyệt chưa bao giờ khoan dung!
Tông Thủ lắc đầu, dửng dưng nói:
- Trước khi các hạ nói những lời này, ta từng cho rằng, ba mươi sáu vị đệ tử Lục gia thi triển Nhiên Tủy Tế Linh thuật chắc không sống qua được ba năm nữa? Muốn đánh thì đánh, việc gì phải lắm lời?
Thanh niên kia ngẩn ra, liếc mắt nhìn Tông Thủ, cảm thấy rất bất ngờ, liền “Hừ” một tiếng.
Quả nhiên không phải phí lời nữa, ngân sắc thương ảnh trước thì biến mất trong tay hắn, sau đó trong nháy mắt lại thoáng xuất hiện.
Không nhờ là cách mười lăm trượng nhắm thẳng vào mi tâm Tông Thủ.
Gần như chỉ cách có ba mét, thậm chí ngay trong tích tắc một phần ba nghìn giây có thể đâm thủng mi tâm Tông Thủ.
Tông Thủ trong lòng một tia lạnh toát, một thương này mang vạn phần phần sức mạnh, có thể xuyên thủng vạn giới vạn pháp!
Lúc trước giao đấu với kẻ khác, hắn có thể hòa hợp với trời đất, mượn sức mạnh từ bên ngoài.
Lúc này lại như thể bị không gian bài xích.
Đừng nói là mượn sức mạnh của trời đất, chỉ riêng việc điều khiển linh năng cũng đã đủ khó khăn rồi.
Đúng là một thứ võ công chế ngự đạt đến đỉnh cao!
Một thương này không thể địch nổi!
Ý nghĩ này của Tông Thủ vừa xuất hiện, Thập diệt Ngự đạo Tuyệt diệt Kiếm Trận liền có phản ứng.
Hai mươi thanh Ngự đạo Long Nha kiếm mang theo vạn đạo kiếm khí lao thẳng về phía người đối diện.
Hai mươi tư đường kiếm hòa lẫn với nhau thành một luồng kiếm.
Vô Danh kiếm trong tay Tông Thủ cũng nhẹ lướt một đường rồi đâm tới.
Lần đầu tiên chính mình có thể lĩnh ngộ ra ý nghĩa của “Đạo” bao hàm trong thanh kiếm.
Đối diện với kẻ trước mặt có thể chế ngự vạn pháp, có thể chế ngự ba nghìn môn phái.
Nhưng thanh kiếm trong tay Tông Thủ lúc này mới bộc lộ được cái “Đạo” trong kiếm.
Thương và kiếm va chạm tạo ra tiếng “tang” chấn động, Tông Thủ lại lùi lại mấy bước, giải ngân hà như bị phân làm đôi.
Trong miệng cuối cùng trào ra một ngụm máu tươi, mà cây thương lao vun vút đến kia cũng bị đánh bật lại.
Nụ cười đột nhiên vụt tắt, Tông Thủ âm thầm tự giễu, hắn dù lĩnh ngộ ra ý nghĩa của “đạo” thì vẫn rất yếu đuối.
Bị vị đường huynh không biết tên họ này một thương đánh bại.
Thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, mặt mày có chút cứng đơ, trầm xuống.
Thân ảnh lóe ra, rời khỏi vòng vây Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm Trận rời đi.
Sau đó một thương từ phía sau đánh thẳng tới.
Con ngươi của Tông Thủ làn thứ hai co rút lại, một thương này đủ để khống chế toàn bộ sức mạnh của Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm Trận.
Uy lực của Kiếm Trận lại thuộc về y, cũng là ý đồ chế ngự ban đầu của một thương này khi biến hóa!
Vũ khí của người này quả là đáng sợ!
Không dám nửa khắc do dự, Tông Thủ lại đâm tới một kiếm nữa.
Vũ trụ Nguyên Nhất Kiếm!
Không gian bị nghiền nát, xung quanh chỉ còn là hư không, lập tức nát vụn thành nghìn mảnh thế giới, vô sỗ kẽ hở nứt ra, càng ngàng càng vươn dài ra.
Khiến cho thân ảnh của Tông Thủ và mũi thương kia lúc gần lúc xa.
Đang gần ngay gang tấc lại đột nhiên cách xa vạn trượng.
- Đây là Không Gian chi pháp! Hỗn tạp!
Thanh niên kia hừ nhẹ một tiếng, thương ảnh chấn động. Cả không gian hỗn loạn bị nghiền nát lại bị cưỡng chế ổn định lại.
Dưới sự kiềm chế của Kiếm Trận, lại bị Tông Thủ tránh được.
Tuy là hỗn tạp nhưng cũng rất tinh thâm!
Không một chút tức giận, thương ảnh lần nữa biến đổi, giống như hàng nghìn hàng vạn đóa hoe lê phiêu du bay xuống.
Tuyệt mĩ hoa lệ khiến kẻ khắc đam mê say đắm lại mang theo uy lực của những con sóng lớn.
- Thiên Viêm Diệt! ngươi quả là xuất chúng, quả không hổ là huyết nhục duy nhất của dì tư! Cư nhiên muốn lấy nhiều hóa ít, lấy đạo làm gốc. Chỉ tiếc là thiên bất giả niên. Hôm ấy ngươi giết Tử nhi, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi xuống Âm Tào Địa Phủ!
Ngàn vạn đóa hoa lê bổng chốc hóa thành ngàn vạn đốm lửa khiến cả một khoảng không biến thành một biển lửa thiêu đốt.
Tiếng nói của người thanh niên hòa quyện vào không gian hỗn loạn, trở nên dữ tợn không gì sánh bằng.
- ta lại muốn xem xem hôm nay ngươi có thể chống đỡ được mấy thương?
Tông Thủ sắc mặt tái nhợt, không còn cười nổi, chăm chú nhìn vào bầu trời tràn ngập ngàn vạn đóa hoa lê.
Ánh mắt lại chăm chú nhìn vào vạn đạo thương ảnh dần dần biến mất trong tầm mắt hắn.
Có thể đỡ được một thương của người này mà không chết, chỉ có thể là một sức mạnh tương đương.
Sau mấy tháng khổ luyện, thực lực của hắn đã tăng lên đáng kể.
Chỉ là hôm nay nếu muốn bình an thoát thân, hắn vẫn phải vắt hết sức lực.
Một bóng người từ trong hư không bước ra, xuất hiện trước mặt Tông Thủ.
Người này trông ra chỉ ngoài hai mươi, sắc mặt hồng nhuận, trước ngục có một lục văn mầu đen kì ảo khiến y trông rất yêu dị tà mị.
Chỉ có đôi mắt mang theo vài tia máu phảng phất như đang sôi sục lên đang nhìn về phía hắn.
- Kiếm thuật khá lắm! Nực cười ta là người trong Lục gia mà vẫn còn cho rằng đường đệ ngươi chỉ là một phế nhân! Nhờ vào thân mang Song mạch mà có thể luyện đến cảnh giới này, đường đệ ngươi có thể tự hào rồi đấy!
Thanh niên ấy cầm trong tay ngân thương, chậm rãi tiến lại nhàn nhạt nói.
- Có phải Lục Tử chết dưới tay ngươi đúng không?
- Đúng vậy!
Tông Thủ gật đầu, chuyện do hắn làm, hắn sẽ không bao giờ phủ nhận.
Những lời này nói ra khiến người thanh niên đối diện mặt nổi đầy gân xanh.
- Dựa vào võ công của ngươi, nàng trước mặt ngươi chỉ bằng con kiến! Tại sao không thể giữ lại cho nàng một mạng?
- Tại sao phải giữ?
Tông Thủ ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến hắn giết chết Lục Tử.
Không muốn chuyện của Lục gia ảnh hưởng đến việc hắn khai thác các khu vực khác.
Lời nói hôm ấy của nữ nhân này cũng không thể khiến hắn hạ thủ lưu tình.
Hơn nữa nàng biết rất nhiều bí mật của hắn, nên càng phải chết.
Ban đầu muốn tìm cách giải quyết mấy người này để tránh Lục gia gây chuyện.
Tuy rằng cuối cùng, là không như mong muốn.
Những lời này lại không nên nói với kẻ này, cho nên hắn cũng không nói thêm một câu nào.
Quay lại vấn đề chính, giải thích có tác dụng sao?
Cho nên hắn bình tĩnh hít thở, nói một cách đơn giản.
Thanh niên kia dường như lửa giận bừng bừng mà không thể phát tiết, chỉ có thể trừng cặp mắt đỏ ngầu như máu về phía hắn.
- Nếu vậy thì ngươi cũng biết Tử nhi nàng cón có phụ mẫu đang ở trong tử ngục của Lục gia đang cần nàng chuộc tội mới mong giảm nhẹ hình phạt? Ngươi cũng biết nàng còn có hai tiểu đệ thơ dại cần người nuôi dưỡng? Nàng với ngươi không phải quá thân thiết nhưng trong người nàng chảy cùng một dòng máu với ngươi, sao ngươi nhẫn tâm đến vậy?
Tông Thủ kinh ngạc nhìn thanh niên trước mắt, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Bên trong Lục gia còn có chuyện lạ như vậy sao?
Nếu đã là kẻ thù, dốc sữ đánh một trận thì tốt rồi, đằng này lại lằng nhằng phân bua, thật không sảng khoái!
Nói ra những lời này muốn khiến hắn hổ thẹn sao? Vậy khiến cho đối phương thất vọng rồi!
- Tuy là cùng huyết thống Phần Không, nhưng nữ nhân kia dám rat ay với cô, cô tuyệt chưa bao giờ khoan dung!
Tông Thủ lắc đầu, dửng dưng nói:
- Trước khi các hạ nói những lời này, ta từng cho rằng, ba mươi sáu vị đệ tử Lục gia thi triển Nhiên Tủy Tế Linh thuật chắc không sống qua được ba năm nữa? Muốn đánh thì đánh, việc gì phải lắm lời?
Thanh niên kia ngẩn ra, liếc mắt nhìn Tông Thủ, cảm thấy rất bất ngờ, liền “Hừ” một tiếng.
Quả nhiên không phải phí lời nữa, ngân sắc thương ảnh trước thì biến mất trong tay hắn, sau đó trong nháy mắt lại thoáng xuất hiện.
Không nhờ là cách mười lăm trượng nhắm thẳng vào mi tâm Tông Thủ.
Gần như chỉ cách có ba mét, thậm chí ngay trong tích tắc một phần ba nghìn giây có thể đâm thủng mi tâm Tông Thủ.
Tông Thủ trong lòng một tia lạnh toát, một thương này mang vạn phần phần sức mạnh, có thể xuyên thủng vạn giới vạn pháp!
Lúc trước giao đấu với kẻ khác, hắn có thể hòa hợp với trời đất, mượn sức mạnh từ bên ngoài.
Lúc này lại như thể bị không gian bài xích.
Đừng nói là mượn sức mạnh của trời đất, chỉ riêng việc điều khiển linh năng cũng đã đủ khó khăn rồi.
Đúng là một thứ võ công chế ngự đạt đến đỉnh cao!
Một thương này không thể địch nổi!
Ý nghĩ này của Tông Thủ vừa xuất hiện, Thập diệt Ngự đạo Tuyệt diệt Kiếm Trận liền có phản ứng.
Hai mươi thanh Ngự đạo Long Nha kiếm mang theo vạn đạo kiếm khí lao thẳng về phía người đối diện.
Hai mươi tư đường kiếm hòa lẫn với nhau thành một luồng kiếm.
Vô Danh kiếm trong tay Tông Thủ cũng nhẹ lướt một đường rồi đâm tới.
Lần đầu tiên chính mình có thể lĩnh ngộ ra ý nghĩa của “Đạo” bao hàm trong thanh kiếm.
Đối diện với kẻ trước mặt có thể chế ngự vạn pháp, có thể chế ngự ba nghìn môn phái.
Nhưng thanh kiếm trong tay Tông Thủ lúc này mới bộc lộ được cái “Đạo” trong kiếm.
Thương và kiếm va chạm tạo ra tiếng “tang” chấn động, Tông Thủ lại lùi lại mấy bước, giải ngân hà như bị phân làm đôi.
Trong miệng cuối cùng trào ra một ngụm máu tươi, mà cây thương lao vun vút đến kia cũng bị đánh bật lại.
Nụ cười đột nhiên vụt tắt, Tông Thủ âm thầm tự giễu, hắn dù lĩnh ngộ ra ý nghĩa của “đạo” thì vẫn rất yếu đuối.
Bị vị đường huynh không biết tên họ này một thương đánh bại.
Thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, mặt mày có chút cứng đơ, trầm xuống.
Thân ảnh lóe ra, rời khỏi vòng vây Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm Trận rời đi.
Sau đó một thương từ phía sau đánh thẳng tới.
Con ngươi của Tông Thủ làn thứ hai co rút lại, một thương này đủ để khống chế toàn bộ sức mạnh của Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm Trận.
Uy lực của Kiếm Trận lại thuộc về y, cũng là ý đồ chế ngự ban đầu của một thương này khi biến hóa!
Vũ khí của người này quả là đáng sợ!
Không dám nửa khắc do dự, Tông Thủ lại đâm tới một kiếm nữa.
Vũ trụ Nguyên Nhất Kiếm!
Không gian bị nghiền nát, xung quanh chỉ còn là hư không, lập tức nát vụn thành nghìn mảnh thế giới, vô sỗ kẽ hở nứt ra, càng ngàng càng vươn dài ra.
Khiến cho thân ảnh của Tông Thủ và mũi thương kia lúc gần lúc xa.
Đang gần ngay gang tấc lại đột nhiên cách xa vạn trượng.
- Đây là Không Gian chi pháp! Hỗn tạp!
Thanh niên kia hừ nhẹ một tiếng, thương ảnh chấn động. Cả không gian hỗn loạn bị nghiền nát lại bị cưỡng chế ổn định lại.
Dưới sự kiềm chế của Kiếm Trận, lại bị Tông Thủ tránh được.
Tuy là hỗn tạp nhưng cũng rất tinh thâm!
Không một chút tức giận, thương ảnh lần nữa biến đổi, giống như hàng nghìn hàng vạn đóa hoe lê phiêu du bay xuống.
Tuyệt mĩ hoa lệ khiến kẻ khắc đam mê say đắm lại mang theo uy lực của những con sóng lớn.
- Thiên Viêm Diệt! ngươi quả là xuất chúng, quả không hổ là huyết nhục duy nhất của dì tư! Cư nhiên muốn lấy nhiều hóa ít, lấy đạo làm gốc. Chỉ tiếc là thiên bất giả niên. Hôm ấy ngươi giết Tử nhi, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi xuống Âm Tào Địa Phủ!
Ngàn vạn đóa hoa lê bổng chốc hóa thành ngàn vạn đốm lửa khiến cả một khoảng không biến thành một biển lửa thiêu đốt.
Tiếng nói của người thanh niên hòa quyện vào không gian hỗn loạn, trở nên dữ tợn không gì sánh bằng.
- ta lại muốn xem xem hôm nay ngươi có thể chống đỡ được mấy thương?
Tông Thủ sắc mặt tái nhợt, không còn cười nổi, chăm chú nhìn vào bầu trời tràn ngập ngàn vạn đóa hoa lê.
Ánh mắt lại chăm chú nhìn vào vạn đạo thương ảnh dần dần biến mất trong tầm mắt hắn.
/1700
|