Sau một khắc, thân ảnh tt lại một lần nữa biến mất khỏi mảnh không gian này.
người thành niên cầm thương nhíu mi, đứng vững lại trong không trung.
Lần này y không tiếp tục truy kích ngay mà quỳ xụp xuống chỗ mình đang đứng.
Trên da thịt trên cổ vốn hoàn toàn không một vết xước tróc ra một lớp tuyết.
Một vết máu dài ba thốn hiện lên rõ ràng trên cổ y.
Nếu không phải kịp thời ngăn chặn, một kiếm này chỉ sợ đã chặt đứt đầu y rồi!
Cố sức đè nén, ép ra một đạo kiếm khí sắc nhọn.
Mặc dừ đây chỉ là chút kiếm khí tàn đã xuyên qua khắp cơ thể y, khi bạo phát đem những chỗ xung quanh vốn có kết cấu hư không kịch liệt rung chuyển, gần như nghiền đến nát tươm!
Trên tay người thanh niên dính đầy tiên huyết, che mát lại rồi nắm chặt hai bàn tay.
- Ngươi hãy nhớ cho kĩ! Hôm nay Lục Vô Song ta lập huyết thề, dù cho lên trời xuống đất, trảm linh đồ thành, dù cho linh hồn bị đày đọa cũng phải khiến ngươi chịu nỗi đau gấp vạn lần như vậy!
Thanh âm âm lãnh như phát ra từ Vu Cửu U thâm sâu. Âm thanh truyền đến vạn dặm, tại Giới hà cộng hưởng lại, rất lâu không hề tiêu tán.
Tt ở nơi cách đo rất xa, ngươi được, mi mắt hơi giật giật.
Người này thì ra tên là Lục Vô Song? Võ nghệ thương thuật của y quả là không hổ hai chữ Vô Song.
Chợt lại lắc đầu, loại sảng khoái này vẫn thiếu một chút.
Việc cấp bách lúc này là phải dưỡng thương cho tốt.
Một kiếm vừa rồi suýt nữa đã chặt đứt đầu Lục Vô Song.
Chắc chắn đã gây cho y một vết thương không hê nhẹ, toàn bộ tay chân đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vạch ra từng lớp máu thịt có thể nhìn thấy từng mảng xương trắng xóa.
Đáng tiếc, phải trả một cái giá lớn như vậ lại có thể chỉ trong gang tấc, trong hoàn cảnh như vậy có thể phản kích, so với tưởng tượng của y còn khó đối phó hơn rất nhiều.
Thời cơ tốt nhất đã trôi qua mất rồi.
Sau cơ hội tốt như vậy bị bỏ qua, Lục Vô Song nhất định sẽ càng cảnh giác đề phòng.
Càng không thể dùng cách liều lĩnh như vừa rồi nữa.
Linh niệm cảm nhận được khi tức kia, tuy vẫn đang trong quá trình tìm kiếm nhưng tốc độ lại nhanh hơn trước đến hai phần!
Tt nhất thời cười nhạt, tiếp tục thi triển Độn Di trong không gian.
Đánh không được thì chỉ còn nước chạy trốn. Một trận chiến với người này, chắc chắn rất mất thời gian, trong vòng một năm rưỡi nữa cũng khó mà kết thúc.
Có quan hệ huyết thống, trừ phi là Lục Vô Song chủ động thoái lui.
Bằng không trong hai người bọn họ, chắc chắn chỉ có một người có thể sống sót!
- Đã một ngày trôi qua mà sao Thủ ca vẫn chưa trở về?
Vân Vụ bay đến Miểu đình đài, đứng cạnh bên Nhược Lan, lông mày nhíu lại nhìn về khoảng hư không xa xa phía trước.
Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng trong đôi mắt thiếu nữ vẫn tràn đầy vẻ chờ mong.
Trận chiến mấy ngày trước, nàng mặc dù không được ở Nguyên Liên giới trực tiếp đánh trận, nhưng ở bên ngoài lại càng nguy hiểm.
Chỉ có sáu chiếc chiến hạm không gian, lại phải chống đỡ Cửu Đô tiên đình và hơn ba mươi hạm thuyền của Thiên Phương hội, áp lực thật là không nhỏ.
Trong Ngoại Vực Giới Hà đã diễn ra một trận chiến kịch liệt. Lợi dụng nơi địa hình phức tạp sông núi đan xen ở đây, trong trận đánh này không chỉ phá hủy hai chiến thuyền mà còn bắt sống được một chiến hạm.
Khiến đối phương không dám tùy tiện gây chiến, luôn luôn kiềm chế được ba mươi chiến thuyền này kiềm chế ở bên ngoài, không thể xâm nhập vào Nguyên Liên giới.
Lần này trở lại chắc chắn sẽ nhận được khen thưởng thích đáng từ Tt.
Nhưng đã về được tròn một ngày rồi mà vẫn không thấy bóng dáng tt.
Trong lòng cũng nhất thời sinh ra vài phần lo lắng, thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bên cạnh nàng là Nhược Thủy, không lâu trước mới từ Đông Hải trở về, cũng không đại lãn như ngày xưa nữa.
Mà là tinh thần tập trung, trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới day day trán.
- Có thể là gặp phải chút rắc rối nhưng Quân thượng chắc chắn có thể ứng phó được.
Mấy tháng này tt hầu như đều bế quan, bất cứ lúc nào cũng luyện kiếm.
Rõ ràng là khai thác ngoại địa, lúc quan trọng nhất lại không hề quan tâm.
Chỉ phân công qua loa liền quay lại ở yên trong phòng.
Từ một năm trước, Long Ảnh đạt đến Chí cảnh, thật là một tay che cả bầu trời. mà chuyện liên quan đến Trụ Thư, tt cũng không giấu diếm các nàng nữa.
Nàng và Nhược Lan cũng cùng đi vào tĩnh thất của tt, nhờ Trụ Thư mà đẩy nhanh tốc độ tu hành.
Mà mỗi lần đi trước, đều thấy tt rất tập trung, hoặc là tế luyện long đan, hoặc là luyện tập chế ngự Long Nha Kiếm, không ngơi không nghỉ.
Dường như có chuyện gì đang thôi thúc hắn.
Kể cả là có tai kiếp gì cũng đã có thể sớm dự liệu, sử dụng mấy tháng này để chuẩn bị.
Hơn nữa cũng đã có hơn nửa phần chắc chắn có thể ứng phó với kiếp nạn này.
Bằng không trước khi đi ít nhất cũng phải dặn dò vai ba câu.
Một âm thanh vang lên, Nhược Thủy chỉ thấy phía trên có một đạo kim quang dần dần rơi xuống, thẳng về phía Nguyên Tĩnh cung trong tòa đại điện kia.
- Phù chiếu?
Nhược Thủy và Nhược Lan ngạc nhiên nhìn nhau, cùng bước sang bên ấy.
Sau cuộc đại chiến, Nguyên Tĩnh cung lại quay về với vẻ tĩnh mịch.
Lần này hai vị tu giả Kiếm Phật nhị giáo đều ở bên ngoài.
Ba mươi vạn đại quân cũng chia ra các nơi. Lúc này trong Nguyên Tĩnh cung, chỉ có các vương công quý tộc dẫn theo gia quyến, mà họ đều cương quyết đóng cửa đề phòng, đều là chưa biết chắc chắn tin tức tiền phương thì tuyệt đối không dám dễ dàng đi ra.
Còn có các đệ tử mới được các tông phái thu nhận, lại vô cùng thật thà.
Thế nên một đường đi qua đều không có bóng người, những người trong cung cũng không ai có lấy một chút vui mừng vì chiến thắng.
Khi hai người đến chính điện mới phát hiện có người đi trước một bước.
Vẫn yên tĩnh tọa trấn trong cung, Từ Phương lại đã ra đến đây.
Đứng bên cạnh trang phù chiếu, lẳng lặng đứng im suy nghĩ.
Nhược Thủy thấy thế liền trực tiếp hỏi:
- Nhưng quân thượng, đã có tin hắn trở về rồi sao? Người ta nói thế nào?
Từ Phương quay người lại, lắc đầu:
- Trong phù chiếu này có phong cấm. ý của tất cả mọi người là chờ khi tề tịu đông đủ mới được mở.
- Ấn phù đã phong cấm lại, ý của Quốc Quân là sau khi chúng ta tề tụ lại mới có thể mở ra.
Nhược Thủy kinh ngạc dùng linh niệm cảm ứng nhìn lại ấn phù thì thấy quả đúng là như thế.
Mà Từ Phương nói "chúng ta", ngoại trừ ba người ở đây ra, còn có các tu sĩ Linh Cảnhở trong Nguyên Liên Giới, tự nhiên cũng bao gồm cả Phong Thái Cực và Triệu Yên Nhiên.
Ngoài ý liệu là đám người của Nguyên Liên Giới Trang Vũ Hà đạo nhân cũng được tính trong đó.
Thậm chí có mấy người, trong lần đại chiến này đã xuất lực rất nhiều, trong đó có vị Đông Hải Vương Phong Mặc Trần kia, đưa mắt nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng yên lặng không nói gì.
Lẳng lặng chờ đợi khoảng chừng ba canh giờ sau, lần lượt có vài đạo quang ảnh trước sau bay tới.
Đi đầu là Phong Thái Cực. Sau khi đi vào liền hiếu kỳ hỏi mọi người:
- Vừa rồi tại hạ thuận đường đi ngang qua mấy chỗ thiền viện của quý giáo, dường như phật tượng kim thân so với khi ở Vân Giới đã có chút khác nhau, lại không biết là vị Phật tổ nào....
người thành niên cầm thương nhíu mi, đứng vững lại trong không trung.
Lần này y không tiếp tục truy kích ngay mà quỳ xụp xuống chỗ mình đang đứng.
Trên da thịt trên cổ vốn hoàn toàn không một vết xước tróc ra một lớp tuyết.
Một vết máu dài ba thốn hiện lên rõ ràng trên cổ y.
Nếu không phải kịp thời ngăn chặn, một kiếm này chỉ sợ đã chặt đứt đầu y rồi!
Cố sức đè nén, ép ra một đạo kiếm khí sắc nhọn.
Mặc dừ đây chỉ là chút kiếm khí tàn đã xuyên qua khắp cơ thể y, khi bạo phát đem những chỗ xung quanh vốn có kết cấu hư không kịch liệt rung chuyển, gần như nghiền đến nát tươm!
Trên tay người thanh niên dính đầy tiên huyết, che mát lại rồi nắm chặt hai bàn tay.
- Ngươi hãy nhớ cho kĩ! Hôm nay Lục Vô Song ta lập huyết thề, dù cho lên trời xuống đất, trảm linh đồ thành, dù cho linh hồn bị đày đọa cũng phải khiến ngươi chịu nỗi đau gấp vạn lần như vậy!
Thanh âm âm lãnh như phát ra từ Vu Cửu U thâm sâu. Âm thanh truyền đến vạn dặm, tại Giới hà cộng hưởng lại, rất lâu không hề tiêu tán.
Tt ở nơi cách đo rất xa, ngươi được, mi mắt hơi giật giật.
Người này thì ra tên là Lục Vô Song? Võ nghệ thương thuật của y quả là không hổ hai chữ Vô Song.
Chợt lại lắc đầu, loại sảng khoái này vẫn thiếu một chút.
Việc cấp bách lúc này là phải dưỡng thương cho tốt.
Một kiếm vừa rồi suýt nữa đã chặt đứt đầu Lục Vô Song.
Chắc chắn đã gây cho y một vết thương không hê nhẹ, toàn bộ tay chân đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vạch ra từng lớp máu thịt có thể nhìn thấy từng mảng xương trắng xóa.
Đáng tiếc, phải trả một cái giá lớn như vậ lại có thể chỉ trong gang tấc, trong hoàn cảnh như vậy có thể phản kích, so với tưởng tượng của y còn khó đối phó hơn rất nhiều.
Thời cơ tốt nhất đã trôi qua mất rồi.
Sau cơ hội tốt như vậy bị bỏ qua, Lục Vô Song nhất định sẽ càng cảnh giác đề phòng.
Càng không thể dùng cách liều lĩnh như vừa rồi nữa.
Linh niệm cảm nhận được khi tức kia, tuy vẫn đang trong quá trình tìm kiếm nhưng tốc độ lại nhanh hơn trước đến hai phần!
Tt nhất thời cười nhạt, tiếp tục thi triển Độn Di trong không gian.
Đánh không được thì chỉ còn nước chạy trốn. Một trận chiến với người này, chắc chắn rất mất thời gian, trong vòng một năm rưỡi nữa cũng khó mà kết thúc.
Có quan hệ huyết thống, trừ phi là Lục Vô Song chủ động thoái lui.
Bằng không trong hai người bọn họ, chắc chắn chỉ có một người có thể sống sót!
- Đã một ngày trôi qua mà sao Thủ ca vẫn chưa trở về?
Vân Vụ bay đến Miểu đình đài, đứng cạnh bên Nhược Lan, lông mày nhíu lại nhìn về khoảng hư không xa xa phía trước.
Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng trong đôi mắt thiếu nữ vẫn tràn đầy vẻ chờ mong.
Trận chiến mấy ngày trước, nàng mặc dù không được ở Nguyên Liên giới trực tiếp đánh trận, nhưng ở bên ngoài lại càng nguy hiểm.
Chỉ có sáu chiếc chiến hạm không gian, lại phải chống đỡ Cửu Đô tiên đình và hơn ba mươi hạm thuyền của Thiên Phương hội, áp lực thật là không nhỏ.
Trong Ngoại Vực Giới Hà đã diễn ra một trận chiến kịch liệt. Lợi dụng nơi địa hình phức tạp sông núi đan xen ở đây, trong trận đánh này không chỉ phá hủy hai chiến thuyền mà còn bắt sống được một chiến hạm.
Khiến đối phương không dám tùy tiện gây chiến, luôn luôn kiềm chế được ba mươi chiến thuyền này kiềm chế ở bên ngoài, không thể xâm nhập vào Nguyên Liên giới.
Lần này trở lại chắc chắn sẽ nhận được khen thưởng thích đáng từ Tt.
Nhưng đã về được tròn một ngày rồi mà vẫn không thấy bóng dáng tt.
Trong lòng cũng nhất thời sinh ra vài phần lo lắng, thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bên cạnh nàng là Nhược Thủy, không lâu trước mới từ Đông Hải trở về, cũng không đại lãn như ngày xưa nữa.
Mà là tinh thần tập trung, trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới day day trán.
- Có thể là gặp phải chút rắc rối nhưng Quân thượng chắc chắn có thể ứng phó được.
Mấy tháng này tt hầu như đều bế quan, bất cứ lúc nào cũng luyện kiếm.
Rõ ràng là khai thác ngoại địa, lúc quan trọng nhất lại không hề quan tâm.
Chỉ phân công qua loa liền quay lại ở yên trong phòng.
Từ một năm trước, Long Ảnh đạt đến Chí cảnh, thật là một tay che cả bầu trời. mà chuyện liên quan đến Trụ Thư, tt cũng không giấu diếm các nàng nữa.
Nàng và Nhược Lan cũng cùng đi vào tĩnh thất của tt, nhờ Trụ Thư mà đẩy nhanh tốc độ tu hành.
Mà mỗi lần đi trước, đều thấy tt rất tập trung, hoặc là tế luyện long đan, hoặc là luyện tập chế ngự Long Nha Kiếm, không ngơi không nghỉ.
Dường như có chuyện gì đang thôi thúc hắn.
Kể cả là có tai kiếp gì cũng đã có thể sớm dự liệu, sử dụng mấy tháng này để chuẩn bị.
Hơn nữa cũng đã có hơn nửa phần chắc chắn có thể ứng phó với kiếp nạn này.
Bằng không trước khi đi ít nhất cũng phải dặn dò vai ba câu.
Một âm thanh vang lên, Nhược Thủy chỉ thấy phía trên có một đạo kim quang dần dần rơi xuống, thẳng về phía Nguyên Tĩnh cung trong tòa đại điện kia.
- Phù chiếu?
Nhược Thủy và Nhược Lan ngạc nhiên nhìn nhau, cùng bước sang bên ấy.
Sau cuộc đại chiến, Nguyên Tĩnh cung lại quay về với vẻ tĩnh mịch.
Lần này hai vị tu giả Kiếm Phật nhị giáo đều ở bên ngoài.
Ba mươi vạn đại quân cũng chia ra các nơi. Lúc này trong Nguyên Tĩnh cung, chỉ có các vương công quý tộc dẫn theo gia quyến, mà họ đều cương quyết đóng cửa đề phòng, đều là chưa biết chắc chắn tin tức tiền phương thì tuyệt đối không dám dễ dàng đi ra.
Còn có các đệ tử mới được các tông phái thu nhận, lại vô cùng thật thà.
Thế nên một đường đi qua đều không có bóng người, những người trong cung cũng không ai có lấy một chút vui mừng vì chiến thắng.
Khi hai người đến chính điện mới phát hiện có người đi trước một bước.
Vẫn yên tĩnh tọa trấn trong cung, Từ Phương lại đã ra đến đây.
Đứng bên cạnh trang phù chiếu, lẳng lặng đứng im suy nghĩ.
Nhược Thủy thấy thế liền trực tiếp hỏi:
- Nhưng quân thượng, đã có tin hắn trở về rồi sao? Người ta nói thế nào?
Từ Phương quay người lại, lắc đầu:
- Trong phù chiếu này có phong cấm. ý của tất cả mọi người là chờ khi tề tịu đông đủ mới được mở.
- Ấn phù đã phong cấm lại, ý của Quốc Quân là sau khi chúng ta tề tụ lại mới có thể mở ra.
Nhược Thủy kinh ngạc dùng linh niệm cảm ứng nhìn lại ấn phù thì thấy quả đúng là như thế.
Mà Từ Phương nói "chúng ta", ngoại trừ ba người ở đây ra, còn có các tu sĩ Linh Cảnhở trong Nguyên Liên Giới, tự nhiên cũng bao gồm cả Phong Thái Cực và Triệu Yên Nhiên.
Ngoài ý liệu là đám người của Nguyên Liên Giới Trang Vũ Hà đạo nhân cũng được tính trong đó.
Thậm chí có mấy người, trong lần đại chiến này đã xuất lực rất nhiều, trong đó có vị Đông Hải Vương Phong Mặc Trần kia, đưa mắt nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng yên lặng không nói gì.
Lẳng lặng chờ đợi khoảng chừng ba canh giờ sau, lần lượt có vài đạo quang ảnh trước sau bay tới.
Đi đầu là Phong Thái Cực. Sau khi đi vào liền hiếu kỳ hỏi mọi người:
- Vừa rồi tại hạ thuận đường đi ngang qua mấy chỗ thiền viện của quý giáo, dường như phật tượng kim thân so với khi ở Vân Giới đã có chút khác nhau, lại không biết là vị Phật tổ nào....
/1700
|