Thần Hoàng

Chương 1187: Thực trung uẩn đạo (Trong thức ăn có đạo)

/1700


Lúc lấy võ đạo đoán thể thì tiêu hao là vô cùng lớn, trước kia Tông Thủ cũng có kinh nghiệm như vậy. Khi đó là khát khao vô cùng, hận không thể nuốt vào tất cả mọi thứ.

Khuyên lần thứ nhất không được, Tông Thủ cũng sẽ không giải thích. Không phải là lười nói, cũng không phải là khinh thường, mà là vui cười vì thấy hắn đã thành công, âm thầm vui vẻ cười trộm.

Đem hộp cơm nhận lấy, sau khi Tông Thủ mở ra, trước tiên đem bát thuốc kia một ngụm nuốt vào.

Tựa hồ phương thuốc đã được cải tiến không ít, khi nuốt vào trong bụng, cũng cảm giác được giữa ngực và bụng có một cỗ khí tức băng lương dâng lên.

Phần Không chi viêm đang liên miên trùng kích vào khiếu huyệt của hắn cũng bị áp chế xuống.

Mắt của Tông Thủ lập tức khẽ híp một cái.

Quả nhiên, vị Hiểu Nguyệt thiền sư kia cũng biết là trong cơ thể hắn có Lục gia chi huyết.

Nếu không phải là đã xem hắn như là ‘Bệnh’ nhân chân chính, tuyệt khó có thể làm ra loại thuốc đúng bệnh này.

Nhớ tới nửa ngày trước, nhìn thấy vị trung niên nữ tăng khí độ ung dung, lại mang theo vài phần khí thế xuất trần kia, nghĩ lại nàng này, như là Thao Thiết một ngày nuốt ba con trâu, Tông Thủ nhịn không được cười lên.

Vốn là thời điểm luyện thể, Khổng Dao cùng Nhược Thủy cũng không thể nhã nhặn được. Bất quá có Hiên Viên Y Nhân luyện chế Ích Ma đan, chỉ cần một viên, liền có thể tương đương với lượng thức ăn một con trâu, hiệu quả còn tốt hơn chút ít.

- Đáng tiếc, vị này mặc dù thiện về y đạo, thần thông dược lý, lại không biết luyện đan thuật. Nếu không hơn phân nửa cũng có thể trở thành một vị luyện đan đại sư.

Buông chén thuốc kia xuống, ánh mắt Tông Thủ liền nhìn về mấy đĩa đồ ăn kia.

Chỉ có vài món thức ăn, nhưng nhìn từ bên ngoài, lại ngoài dự đoán của mọi người, khiến cho người khác muốn ăn.

Tông Thủ gặp một miếng hủ trúc lên, cho vào trong miệng tinh tế nhấm nháp. Rồi sau đó ở trong mắt, đúng là hiện lên vẻ hưởng thụ thỏa mãn.

Hắn thích mỹ thực, thậm chí đặc biệt vì thế mà nghiên cứu qua. Nhưng lúc này lại không thể không thừa nhân, tài nấu ăn của cô nàng này thật sự là hơn xa so với hắn. Mà lại có huyền cơ khác, mỗi một đĩa thức ăn, đều khiến cho Tông Thủ cảm giác được ‘Đạo’ ẩn hàm ở trong đó.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tông Thủ sở dĩ buông tha cho việc khuyên can, ngược lại là cam chịu. Đối với hắn mà nói, được ăn món của nàng này nấu, quả thực là hưởng thụ tuyệt vời.

Ánh mắt của Tịnh Âm tức thì quái dị, ở một bên lẳng lặng nhìn xem, quang trạch trong tinh mâu chớp động. Muốn nói lại thôi, sau nửa ngày do dự, cuối cùng mới mở miệng hỏi:

- Thí chủ! Thật sự là ăn ngon như vậy? Nhưng những sư tỷ, sư muội kia của ta, đều nói là những thức ăn này có chút quái lạ đấy. Quái lạ chỗ nào, lại không nói nên lời.

Tông Thủ nghe vậy không khỏi là cười một tiếng, nghĩ thầm rằng những đồ ăn này tự nhiên là quái lạ.

Rõ ràng là đậu hũ còn nóng hôi hổi, mềm nhuyễn thơm mát. Ăn vào trong miệng, lại cảm giác là lạnh buốt vô cùng, cực kỳ cứng rắn. Như thế nào lại không quái lạ được?

Cũng không biết là Tịnh Âm này rốt cuộc là như thế nào mà làm được. Vậy là lại đem một ít hàn băng pháp tắc, nhận lực chi pháp dung nhập vào trong đồ ăn.

Khi ăn lại có tư vị khác, đặc dị cực kỳ.

Đổi lại là người ngoài, dù là có cảm giác tư vị cực tốt, nhưng chỉ là khẩu vị này, sẽ khiến cho bọn hắn bại lui.

Nếu không phải là tu vi đã đến cảnh giới nhất định, thì như thế nào có thể lãnh hội được sự kỳ diệu này?

Y Nhân là dùng đan chứng đạo, nàng này nhưng lại lấy thực uẩn đạo, thật là bất phàm.

Tông Thủ hắn dạng mỹ thực gì cũng đã ăn qua, nhưng hết lần này đến lần khác chưa được tiếp xúc qua loại mỹ thực bực này, thật sự là khiến cho người ta mê muội.

Đã từng kỳ quái qua, bất quá ngẫm lại nàng này, chỉ là một cầu, thì có lực lượng giảo động nhân quả vận mệnh, cũng liền lại không cho rằng là kỳ lạ.

- Ăn rất ngon!

Mấy chữ lời ít mà ý nhiều, nữ hài ở bên cạnh là vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Tông Thủ lại như có điều suy nghĩ, nhìn xem cái đầu quang khiết của Tịnh Âm.

Vân Giới Tịnh Âm, lúc ở bên cạnh hắn thì đã hoàn tục. Mà ni cô Tịnh Âm, ở trong giới này mới thấy, thật là đáng yêu.

- Ngươi mới mười sáu mà thôi, hoa quý thời gian, đang tốt như vậy thì vì sao lại muốn quy y? Làm ni cô phải tuân thủ thanh quy giới luật, cũng không thể nói chuyện yêu đương, có gì tốt đâu?

- Thí chủ sao lại nói lời ấy?

Mũi ngọc của Tịnh Âm nhíu lại, cảm giác lời nói của Tông Thủ có chút làm ra vẻ. Xem niên kỷ của hắn, cũng mới tương tự nàng mà thôi.

- Quy định của Phật môn ta, mặc dù cấm kết hôn, nhưng không cấm nam nữ hoan ái. Bất quá Tịnh Âm, ngược lại là đã chuẩn bị xuất gia bây giờ, lấy thân thể sạch sẽ, làm bạn với Vô Lượng Chung Thủy Phật, phụng dưỡng cả đời.

Tông Thủ thế mới biết quy củ của Phật môn ở Thương Linh giới này có sự khác biệt với Vân Giới.

Người tu hành Vân Giới, đều chú ý muốn phá môn xuất gia, đoạn tuyệt thế tục. Đạo môn thì còn may, Phật môn lại muốn tuân thủ các loại thanh quy giới luật. Nhưng mà ở giới này, tựa hồ cũng không có quy củ này.

Đúng rồi, quy của của Phật môn ở Vân Giới, đúng là bị Nho gia ảnh hưởng.

Phật môn trước kia, xác thực cũng bị coi là dâm tà chi giáo.

Nếu như xem xét kỹ kinh văn, có thể biết được giáo này, đối với chuyện nam nữ tựa hồ cũng không kiêng kỵ, ngược lại là tôn sùng có thừa.

Nếu không cũng không có vị Phật tôn là Hoan Hỉ Phật.

Nghe đến phía sau, càng chỉ cảm thấy là nói không nên lời. Làm sao lại cảm giác mình là nghiệp chướng nặng nề?

Thật khiến cho một thiếu nữ đáng yêu như vậy, dùng một thân đến phụng dưỡng ‘Chính mình’, liền thật sự là thiên lý nan dung.

- Vô Lượng Chung Thủy Phật? Là vị Phật tương lai của Phật môn sao?

Tông Thủ cười đắc ý:

- Ta ở ngoại vực cũng đã được nghe nói, chỉ là vị này, tựa hồ ngay cả chân thân là ai, thì Phật môn đều chưa từng chứng thực được. Cũng chưa chắc ngày sau có thể thuộc về vị lai Phật vị. Nói không chừng lúc này, dĩ nhiên đã chết đi, hà tất vì vị Phật tương lai này mà mất đi một đời.

Lời mới nói đến đó, liền ngừng lại. Chỉ thấy sắc mặt của Tịnh Âm kia là vô cùng khó coi, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nộ diễm.

Tựa hồ là muốn mở miệng răn dạy, rồi lại cố nín lại. Thần sắc của Tịnh Âm là dị thường lạnh lẽo.

- Thí chủ nói như vậy, coi như là Tịnh Âm chưa bao giờ nghe qua. Vị lai Vô Lượng Phật, chính là pháp chỉ của chư Phật, tất nhiên là không thể sai được. Há lại để cho thí chủ khinh nhờn?

Ở trong thanh âm kia cũng ẩn chứa đầy ý lãnh đạm:

- Mặc dù là đúng như thí chủ nói, Tịnh Âm cũng là tuyệt không hối hận, cam nguyện như thế.

Trong thanh âm không chỉ là hàn mạc, lại còn có ý kiên quyết.


/1700

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status