Chỉ còn một Lục Vô Bệnh, như cũ là còn sống.
Nhớ tới việc này, hắn thiếu chút nữa bị người này bức đến tuyệt cảnh, không thể không mượn dùng lực lượng Phật môn, mới chuyển nguy thành an.
Tông Thủ lập tức nhíu mày, hướng người này nhìn qua. Trong lồng ngực cũng hơi cảm thấy kỳ quái, vì sao chính mình, là có ý nghĩ mang người này giải quyết cuối cùng.
Lập tức đồng tử liền hơi co lại, mắt hiện lên duệ mang, hướng về Lục Vô Bệnh nhìn qua.
- Ngươi dám mê hoặc tâm thần của bổn vương?
Hắn chính là Cửu Vĩ Huyền Hồ, huyễn thuật huyết mạch, cao tuyệt hậu thế. Càng có Huyễn Tâm Kính nơi tay, có thể khiến cho tâm niệm thời thời khắc khắc đều bảo trì trong sáng.
Tuy nhiên cái Tiên khí này, bởi vì cần tiêu hao thọ nguyên, nên hắn cũng không thường dùng, cũng không muốn sử dụng huyễn thuật.
Nhưng mà thế gian này, lại có rất ít huyễn pháp có thể mê hoặc được hắn.
Nhưng mà người này vừa rồi lại không biết là dùng loại lực lượng nào, khiến cho hắn theo bản năng mà bỏ qua.
Vì vậy người này mới một mực có thể duy trì đến lúc này.
Thật sự khiến cho sát cơ của hắn càng là tăng lên.
- Quân thượng khoan đã động thủ.
Tựa hồ nhìn ra kiếm của Tông Thủ sắp chém tới. Thần sắc của Lục Vô Bệnh bình thản, xa xa thi lễ một cái.
- Trong Lục gia ta, ngoại trừ Phần Không chi huyết, cũng có một chút tạp hệ huyết mạch lưu truyền. Trong truyền thừa, cũng không thiếu mật thuật để cho tộc nhân đệ tử bảo vệ tính mạng. Vừa vặn Lục Vô Bệnh lại sở trường về đạo này.
Tông Thủ hơi nhíu mày, lời giải thích này, cũng là nói thông.
Kỳ thật nếu không có hơn phân nửa ý niệm của hắn đều dùng để đối kháng với Phật âm kia, cũng sẽ không bị người này thừa cơ.
Trong lúc này người này lại nói như vậy, lại là vì sao?
Chẳng lẽ là muốn để cho mình tha hắn một mạng?
Nếu thật như thế, ngược lại thật sự là khiến cho người ta kỳ quái. Lấy trí tuệ của người này, biết được Tông Thủ hắn tuyệt sẽ không bị ngôn ngữ tầm thường thuyết phục. Cũng không có bất kỳ lý do gì để lưu lại tính mạng người này.
Trong mắt hắn, người này xác thực so với Lục Vô Song còn khó chơi hơn. Nếu lưu lại tính mạng của người này, có khác gì là thả hổ về rừng, vì chính mình mà dựng nên một đại địch?
Lời nói của Lục Vô Bệnh kia vẫn còn tiếp tục, rồi lại từ trong tay áo lấy ra một trương tử kim phù lục.
- Trước khi nói chuyện tiếp, ta cho điện hạ biết. Lục Vô Bệnh hôm nay may mắn, còn có một thẻ thoát thân. Tấm phù này, chính là mười năm trước Vô Bệnh đã hao hết tâm lực, từ trong tay của Diễm Nguyên Thánh tôn cầu được. Cũng có năng lực Đại Hư Không Na Di.
Tông Thủ khẽ giật mình, nhìn kỹ một cái.
Cái gọi là Diễm Nguyên Thánh Tôn, chính là một trong ba vị Chí cảnh của Lục gia, cũng chính là vị cổ lão nhất.
Cũng xem như là tổ tiên chân chính của Phần Không Lục gia.
Tấm phù này, trong truyên thừa ký ức của hắn cũng có. Tên gọi là Diễm Nguyên Không Diễm phù.
Liệt hỏa phần không. Diễm đốt chư giới, Xác thực là có năng lực chuyển dời hư không như Đại Hư Không Na Di thuật, bất quá lại chỉ có thể trở về một nơi, chính là Lục gia Phần Không thánh đình.
Trong thánh đình kia, có một đóa hỏa diễm quanh năm bất diệt. Thiêu đốt hư không, có khả năng xuyên thấu chư giới.
Mà Diễm Nguyên Không Diễm phù này chính là dẫn động cái diễm lực kia, đạt tới hiệu quả như Đại Hư Không Na Di thuật.
Phần Không Lục gia hơn vạn năm nay, cũng không biết là có bao nhiêu người dựa vào hỏa diễm này mà từ trong hiểm cảnh đào sinh.
Mà cho dù là Diễm Nguyên Thánh Tôn, trong một trăm năm, cũng bất quá chỉ chế thành mười trương mà thôi.
Mà sư tôn Long Ảnh của hắn, mặc dù cũng là Chí cảnh, nhưng loại phù lục có thể tức thì xuyên toa vạn giới này thì quả quyết lão cũng không làm ra được.
Cho dù là bản thân lão cũng đã có thể miễn cưỡng làm được như vậy.
Lục Vô Song chính là một trong thái tử có hi vọng kế tục thánh địa nhất trong Lục gia cũng không có vật ấy hộ thân.
Hết lần này đến lần khác Lục Vô Bệnh lại có một miếng ở trong tay.
Điều này khiến cho Tông Thủ đối với ngày này là phát ra cảm thấy hứng thú.
Bất quá hôm nay, Tông Thủ hắn chỉ sợ thật đúng là không thể làm gì được người này.
Suy nghĩ một chút, Tông Thủ liền tán cái tín nguyện chi lực này đi. Đem pháp tướng thu hồi về trong thân thể.
Người này gây ra uy hiếp với hắn, cũng không phải là ở trên chiến lực.
Hiện ra pháp tướng Vô Lượng Chung Thủy Phật, cố nhiên là có thể đạn chỉ nghiền ép người này.
Nhưng nếu chỉ dùng lực lượng của bản thân, kết quả cũng sẽ không có khác biệt quá lớn.
Nguyên hồn trở về cơ thể, đem những nguyện lực kia toàn bộ tán đi. Tông Thủ quả nhiên là cảm giác được tâm thần nhẹ nhàng không ít.
Phạm âm kỳ ngữ cuồn cuộn không dứt kia đều là dần dần nhạt đi, lại không đủ để dao động tâm linh của hắn.
Mà ánh mắt Tông Thủ cũng lần nữa chú mục ở trên người Lục Vô Bệnh, lặng yên chờ hắn nói.
Đã có phù này, lại cứ ở trong lúc này dừng lại không đi, tất nhiên là đã có tính toán.
Sau đó chỉ thấy Lục Vô Bệnh kia là bất đắc dĩ cười cười:
- Tấm phù này, Vô Bệnh trái lo phải nghĩ, vẫn là không cần dùng mới thỏa đáng.
- Hả?
Tông Thủ vung tay lên, đem 37 thanh kiếm kia cùng với tất cả tinh thần đạo chủng đều cùng nhau thu hồi.
Hắn lúc này, vẫn còn độ kiếp. Toàn thân y nguyên là có xích diễm lượn lờ, lại hồn nhiên không tổn thương được thân thể hắn chút nào.
- Chuyện này cùng bổn vương có quan hệ gì đâu?
Nếu như người này thật đúng là không chịu dùng, hắn sẽ không để ý, đem Lục Vô Bệnh này một kiếm chém giết, đoạn tuyệt hậu hoạn.
Lục Vô Bệnh kia chính là hình như có đoán trước, cũng không tức giận nói:
- Vô Bệnh một bực vì Huyền Diệp quốc chủ hiệu lực, bởi vì có vài phần mưu trí, nên rất được hắn thưởng thức.
- Vô Bệnh một mực hiệu lực cho Huyền Diệp quốc chủ, bởi vì có vài phần mưu trí nên có phần được hắn thưởng thức. Bị điều đến dưới trướng Vô Song thiếu chủ, phụ tá hắn tranh đoạt Thánh Đế vị. Nhưng hiện nay chẳng những Vô Song thiếu chủ đã thân vẫn, mà mấy vị cung phụng Thần Cảnh dưới trướng quốc chủ cũng bởi vì Vô Bệnh mà chết. Thật sự không dám nghĩ sau khi phản hồi Thánh Đình bản thân sẽ có kết cục thế nào nữa --
Thần sắc Lục Vô Bệnh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Phảng phất chuyện trong miệng hắn, quẫn cảnh hắn gặp phải hoàn toàn không có quan hệ gì đến hắn vậy.
- Huyền Diệp quốc chủ rất độ lượng, chỉ là sai lầm lần này của Vô Bệnh thật sự quá lớn. Mặc dù còn không đến mức bỏ mình, nhưng nhất định phải bị trọng phát. Sau đó bị lưu lạc thành phế nhân cũng là chuyện trong dự liệu.
Tông Thủ im im lặng lặng nghe, cũng không nói một câu. Gặp gỡ người này, hắn quả thật không cần phải để ý, cũng không cần đi để ý tới.
Tiếp theo lại nghe Lục Vô Bệnh nói:
- Cho nên Vô Bệnh, muốn khẩn cầu quân thượng thu lưu, từ nay về sau phụng dưỡng thiếu chủ tả hữu--
Ân?
Tông Thủ lúc này mới nhíu mày lại, cuối cùng lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Nhớ tới việc này, hắn thiếu chút nữa bị người này bức đến tuyệt cảnh, không thể không mượn dùng lực lượng Phật môn, mới chuyển nguy thành an.
Tông Thủ lập tức nhíu mày, hướng người này nhìn qua. Trong lồng ngực cũng hơi cảm thấy kỳ quái, vì sao chính mình, là có ý nghĩ mang người này giải quyết cuối cùng.
Lập tức đồng tử liền hơi co lại, mắt hiện lên duệ mang, hướng về Lục Vô Bệnh nhìn qua.
- Ngươi dám mê hoặc tâm thần của bổn vương?
Hắn chính là Cửu Vĩ Huyền Hồ, huyễn thuật huyết mạch, cao tuyệt hậu thế. Càng có Huyễn Tâm Kính nơi tay, có thể khiến cho tâm niệm thời thời khắc khắc đều bảo trì trong sáng.
Tuy nhiên cái Tiên khí này, bởi vì cần tiêu hao thọ nguyên, nên hắn cũng không thường dùng, cũng không muốn sử dụng huyễn thuật.
Nhưng mà thế gian này, lại có rất ít huyễn pháp có thể mê hoặc được hắn.
Nhưng mà người này vừa rồi lại không biết là dùng loại lực lượng nào, khiến cho hắn theo bản năng mà bỏ qua.
Vì vậy người này mới một mực có thể duy trì đến lúc này.
Thật sự khiến cho sát cơ của hắn càng là tăng lên.
- Quân thượng khoan đã động thủ.
Tựa hồ nhìn ra kiếm của Tông Thủ sắp chém tới. Thần sắc của Lục Vô Bệnh bình thản, xa xa thi lễ một cái.
- Trong Lục gia ta, ngoại trừ Phần Không chi huyết, cũng có một chút tạp hệ huyết mạch lưu truyền. Trong truyền thừa, cũng không thiếu mật thuật để cho tộc nhân đệ tử bảo vệ tính mạng. Vừa vặn Lục Vô Bệnh lại sở trường về đạo này.
Tông Thủ hơi nhíu mày, lời giải thích này, cũng là nói thông.
Kỳ thật nếu không có hơn phân nửa ý niệm của hắn đều dùng để đối kháng với Phật âm kia, cũng sẽ không bị người này thừa cơ.
Trong lúc này người này lại nói như vậy, lại là vì sao?
Chẳng lẽ là muốn để cho mình tha hắn một mạng?
Nếu thật như thế, ngược lại thật sự là khiến cho người ta kỳ quái. Lấy trí tuệ của người này, biết được Tông Thủ hắn tuyệt sẽ không bị ngôn ngữ tầm thường thuyết phục. Cũng không có bất kỳ lý do gì để lưu lại tính mạng người này.
Trong mắt hắn, người này xác thực so với Lục Vô Song còn khó chơi hơn. Nếu lưu lại tính mạng của người này, có khác gì là thả hổ về rừng, vì chính mình mà dựng nên một đại địch?
Lời nói của Lục Vô Bệnh kia vẫn còn tiếp tục, rồi lại từ trong tay áo lấy ra một trương tử kim phù lục.
- Trước khi nói chuyện tiếp, ta cho điện hạ biết. Lục Vô Bệnh hôm nay may mắn, còn có một thẻ thoát thân. Tấm phù này, chính là mười năm trước Vô Bệnh đã hao hết tâm lực, từ trong tay của Diễm Nguyên Thánh tôn cầu được. Cũng có năng lực Đại Hư Không Na Di.
Tông Thủ khẽ giật mình, nhìn kỹ một cái.
Cái gọi là Diễm Nguyên Thánh Tôn, chính là một trong ba vị Chí cảnh của Lục gia, cũng chính là vị cổ lão nhất.
Cũng xem như là tổ tiên chân chính của Phần Không Lục gia.
Tấm phù này, trong truyên thừa ký ức của hắn cũng có. Tên gọi là Diễm Nguyên Không Diễm phù.
Liệt hỏa phần không. Diễm đốt chư giới, Xác thực là có năng lực chuyển dời hư không như Đại Hư Không Na Di thuật, bất quá lại chỉ có thể trở về một nơi, chính là Lục gia Phần Không thánh đình.
Trong thánh đình kia, có một đóa hỏa diễm quanh năm bất diệt. Thiêu đốt hư không, có khả năng xuyên thấu chư giới.
Mà Diễm Nguyên Không Diễm phù này chính là dẫn động cái diễm lực kia, đạt tới hiệu quả như Đại Hư Không Na Di thuật.
Phần Không Lục gia hơn vạn năm nay, cũng không biết là có bao nhiêu người dựa vào hỏa diễm này mà từ trong hiểm cảnh đào sinh.
Mà cho dù là Diễm Nguyên Thánh Tôn, trong một trăm năm, cũng bất quá chỉ chế thành mười trương mà thôi.
Mà sư tôn Long Ảnh của hắn, mặc dù cũng là Chí cảnh, nhưng loại phù lục có thể tức thì xuyên toa vạn giới này thì quả quyết lão cũng không làm ra được.
Cho dù là bản thân lão cũng đã có thể miễn cưỡng làm được như vậy.
Lục Vô Song chính là một trong thái tử có hi vọng kế tục thánh địa nhất trong Lục gia cũng không có vật ấy hộ thân.
Hết lần này đến lần khác Lục Vô Bệnh lại có một miếng ở trong tay.
Điều này khiến cho Tông Thủ đối với ngày này là phát ra cảm thấy hứng thú.
Bất quá hôm nay, Tông Thủ hắn chỉ sợ thật đúng là không thể làm gì được người này.
Suy nghĩ một chút, Tông Thủ liền tán cái tín nguyện chi lực này đi. Đem pháp tướng thu hồi về trong thân thể.
Người này gây ra uy hiếp với hắn, cũng không phải là ở trên chiến lực.
Hiện ra pháp tướng Vô Lượng Chung Thủy Phật, cố nhiên là có thể đạn chỉ nghiền ép người này.
Nhưng nếu chỉ dùng lực lượng của bản thân, kết quả cũng sẽ không có khác biệt quá lớn.
Nguyên hồn trở về cơ thể, đem những nguyện lực kia toàn bộ tán đi. Tông Thủ quả nhiên là cảm giác được tâm thần nhẹ nhàng không ít.
Phạm âm kỳ ngữ cuồn cuộn không dứt kia đều là dần dần nhạt đi, lại không đủ để dao động tâm linh của hắn.
Mà ánh mắt Tông Thủ cũng lần nữa chú mục ở trên người Lục Vô Bệnh, lặng yên chờ hắn nói.
Đã có phù này, lại cứ ở trong lúc này dừng lại không đi, tất nhiên là đã có tính toán.
Sau đó chỉ thấy Lục Vô Bệnh kia là bất đắc dĩ cười cười:
- Tấm phù này, Vô Bệnh trái lo phải nghĩ, vẫn là không cần dùng mới thỏa đáng.
- Hả?
Tông Thủ vung tay lên, đem 37 thanh kiếm kia cùng với tất cả tinh thần đạo chủng đều cùng nhau thu hồi.
Hắn lúc này, vẫn còn độ kiếp. Toàn thân y nguyên là có xích diễm lượn lờ, lại hồn nhiên không tổn thương được thân thể hắn chút nào.
- Chuyện này cùng bổn vương có quan hệ gì đâu?
Nếu như người này thật đúng là không chịu dùng, hắn sẽ không để ý, đem Lục Vô Bệnh này một kiếm chém giết, đoạn tuyệt hậu hoạn.
Lục Vô Bệnh kia chính là hình như có đoán trước, cũng không tức giận nói:
- Vô Bệnh một bực vì Huyền Diệp quốc chủ hiệu lực, bởi vì có vài phần mưu trí, nên rất được hắn thưởng thức.
- Vô Bệnh một mực hiệu lực cho Huyền Diệp quốc chủ, bởi vì có vài phần mưu trí nên có phần được hắn thưởng thức. Bị điều đến dưới trướng Vô Song thiếu chủ, phụ tá hắn tranh đoạt Thánh Đế vị. Nhưng hiện nay chẳng những Vô Song thiếu chủ đã thân vẫn, mà mấy vị cung phụng Thần Cảnh dưới trướng quốc chủ cũng bởi vì Vô Bệnh mà chết. Thật sự không dám nghĩ sau khi phản hồi Thánh Đình bản thân sẽ có kết cục thế nào nữa --
Thần sắc Lục Vô Bệnh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Phảng phất chuyện trong miệng hắn, quẫn cảnh hắn gặp phải hoàn toàn không có quan hệ gì đến hắn vậy.
- Huyền Diệp quốc chủ rất độ lượng, chỉ là sai lầm lần này của Vô Bệnh thật sự quá lớn. Mặc dù còn không đến mức bỏ mình, nhưng nhất định phải bị trọng phát. Sau đó bị lưu lạc thành phế nhân cũng là chuyện trong dự liệu.
Tông Thủ im im lặng lặng nghe, cũng không nói một câu. Gặp gỡ người này, hắn quả thật không cần phải để ý, cũng không cần đi để ý tới.
Tiếp theo lại nghe Lục Vô Bệnh nói:
- Cho nên Vô Bệnh, muốn khẩn cầu quân thượng thu lưu, từ nay về sau phụng dưỡng thiếu chủ tả hữu--
Ân?
Tông Thủ lúc này mới nhíu mày lại, cuối cùng lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
/1700
|