Hắn nghĩ vậy, nhưng lại đã quyết định chủ ý, muốn đi Cửu Tuyệt tử vực nhìn một cái.
Có đi vào hay không thì đến lúc đó sẽ tính sau.
Trong nội tâm lại khẽ động.
Nói đến nửa bước chí cảnh, trong tông môn còn có một người.
Chỉ là vị này đã sớm không biết nơi hạ lạc. Tên mặc dù vẫn còn trong Huyền Mệnh Kim Sách, nhưng lại chỉ để lại một đường sinh cơ.
Vị "sư tôn" trên danh nghĩa kia của hắn, Lâm Huyền Sương!
Đoạt Thiên Hoàn Dịch, chỉ có thể có tác dụng đối với dưới Thần Cảnh.
Trong trường hợp đó nếu phối hợp Huyền Mệnh Kim Sách, hơn nữa thêm vào thủ đoạn của hắn thì dù không cần Chí cảnh ra tay cũng có thể làm cho hắn phục sinh.
Tông Thủ không chỉ cười cười, xem ra việc cấp bách, vẫn nên quay lại Vân Giới một chuyến.
Đạo Môn chỉ nói trong hai mươi năm không cho mình phản hồi Vân Giới, nhưng Thương Sinh khung cảnh lại không nằm trong đó.
Vô luận là thỉnh Nguyên Tịnh tán nhân ra tay giúp hắn, hay là vì bảo vật có thể khiến người chết phục sinh trong tay mình đều cần quay về Thương Sinh khung cảnh một chuyến.
Trong tâm niệm quyết định, Tông Thủ liền bắt đầu sửa sang lại thu hoạch của mình trong Thương Linh Giới.
Khi sử dụng Vô Lượng Chung Thủy pháp tướng, đánh chết ba vị Thần Cảnh kia Hắc Động của hắn đã à thần không biết quỷ không hay thu hết vật tùy thân của ba người này lại.
Thừa dịp Vô Tận Chi Ám, Vô Lượng Chi Quang bao phủ phía chân trời cũng thuận tiện quét sạch kho của Thiên Viêm phủ.
Như thế vừa không mất phong phạm uy nghi của Phật tổ Như Lai lại có thể thu toàn bộ chỗ tốt vào tay.
Mặc dù là "Phật" thần uy vô lượng, cũng cần chi phí ăn uống --
Bước vào Tiên giai, linh niệm hắn bạo tăng không chỉ gấp mười. Lúc này chỉ thoáng quét qua đã nắm rõ tất cả thu hoạch như lòng bàn tay.
Linh thạch bất kể, chỉ riêng tiên tinh hạ phẩm đã có hơn ngàn miếng.
Còn có các loại vật lẫn lộn, hắn cần dùng đến được, không dùng được đều có, rực rỡ muôn màu.
Chỉ Tiên Khí đã có hơn bốn kiện. Mà linh vật Địa giai cũng có đến ba mươi bốn kiện.
Linh đan tổng cộng hơn 60 bình, Tông Thủ chưa từng xem xét, cũng không biết công dụng cụ thế ra sao.
Nhưng Tông Thủ chỉ xem qua linh năng đã biết trong đó, chí ít có bốn bình, là tiên đan.
- Sự giàu có của Phạm Thiên Lục gia, quả nhiên là không giả. Đây chỉ mới là ba vị Thần giai thôi --
Cũng khó trách Phạm Thiên Lục gia, đối với Vân Giới thủy chung không cảm thấy hứng thú.
Có phần là do đại đạo không hợp, không cần đến kiện Khai Thiên chí bảo kia. Cũng có phần do tài nguyên bản thân phong phú, thật sự không đáng lâm vào vũng nước đục kia.
- Trong đó một ít chỉ vô dụng với ta. Ngoài bảy giọt Đoạt Thiên Hoàn Dịch ra, còn cần vài món linh vật, có thể tiện đường đi các nơi đổi. Đổi lấy một ít thứ tốt khác trong Thương Sinh Đạo --
Có Huyền Mệnh Kim Sách và Đoạt Thiên Hữu Dịch, kỳ thật cũng đã đủ rồi, còn lại chỉ là phụ tài thôi,
Kỳ thật Thương Sinh Đạo tích lũy vạn năm, dạng linh tài nào mà không có?
Bất quá mình gom góp tài liệu, Ngụy Húc sư huynh và Nguyên Tịnh sư thúc cũng không thể không thu a?
Sau khi thu, tự nhiên phải cho chỗ tốt.
Hắn đối với mười mấy món trấn giáo chi khí trong tổ sư từ đường rất là thèm thuồng.
Cộng thêm những Thiên Nguyên Tạo Sinh Đan trước kia, Tông Thủ hắn đã có công lao rất lớn đối với Thương Sinh Đạo, hẳn Ngụy Húc sư huynh không có lý do nào để cự tuyệt mới phải.
Chỉ luận thu hoạch trong Thương Linh Giới thôi đã cực kỳ kinh người.
Chỉ riêng bảy giọt Đoạt Thiên Hoàn Dịch. Mỗi một giọt đã có thể sánh với Tiên Khí trung phẩm, mà lại có tiền cũng không mua được.
Chỉ là Tông Thủ giờ phút này, lại không cười nổi. Lúc tồn thần minh tưởng thì càng như vậy.
Kim Đan trong cơ thể coi như bỏ qua, ngoại trừ càng thêm tròn trong vắt, bên trong tụ kết thêm đạo lục và võ đạo chân ý ra, cũng không có quá nhiều khác biệt với võ tu bình thường.
Nhưng pháp tướng trong Nguyên Hồn lại hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu của hắn.
Lúc này trong hồn hải, một nhân hình hư lập. Hai tay nâng thủy nguyên chung. Mà giữa mi tâm lại có một ký tự chữ "Đạo" không trọn vẹn. Cao thâm huyền diệu, lại không mất mỹ cảm.
Tất cả đều rất bình thường.
Chỉ là dưới chân, Thất Thải Liên Đài tụ kết nguyện lập mà thành dưới chân lại không tán đi.
Ngược lại càng thêm huy hoàng sáng lạn, lộ ra cao quý dị thường.
Trong đài đen, càng có từng khỏa Xá Lợi tinh khiết, Xá Lợi ngưng tụ thành, phảng phất như một hạt sen vậy.
Đây chính kết quả do khi hắn độ Xích Diễm thần kiếp, tụ kết pháp tướng đã mạnh mẽ dùng tín nguyện Phật lực.
Lúc đài sen kia cơ hồ đã tương liên với Nguyên Hồn của hắn, muốn tán cũng không được.
Cũng không biết là phúc hay họa. Ngày sau có di chứng gì không nữa.
Lại nói tiếp, đầu sỏ gây ra chuyện này chính là vị Lục Vô Bệnh kia --
Tông Thủ thở dài một tiếng, theo tay vừa lộn, liền lấy ra linh vật khác nhau.
Một cái là viên châu lớn chừng nửa lòng bài tay, toàn thân trong suốt, phảng phất như một cái bọt khí.
Có thể trông thấy bên trong, rõ ràng là một mảnh cung điện xa hoa.
Rõ ràng còn có thể trông thấy nguyên một đám người thật nhỏ đi đi lại lại trong đó. Có vài người đang tu hành, có ít người lại đang nói chuyện với nhau, còn có những người đang bận làm các loại tạp vụ nữa.
Nếu có thể phóng đại gấp trăm lần, như vậy thoạt nhìn, nhất định không hề giống với cảnh chân thật.
Tông Thủ lại biết, cái này là chân thật.
Đây là một trong bốn kiện Tiên Khí kia, hơn nữa càng là không gian chi bảo khó có được..
Nhớ rõ không lâu trước kia, hắn vẫn còn cực kỳ hâm mộ Tân Võ Tân Tiên Cung trong tay Hồng Cửu Trần.
Không nghĩ mới chỉ qua một lát, trong tay hắn cũng đã có một kiện.
Bên trong chi nhân, có lẽ cái kia ba vị Thần Cảnh một trong người hầu, lúc này còn không biết Tông Thủ đã vẫn.
Người bên trong vẫn là mượn tín nguyện chi lực nồng hậu dày đặc ở nơi đây.
Dễ dàng, Tông Thủ liền xóa đi toàn bộ ý niệm của tên chủ nhân cũ trong Tiên Khí.
Rồi sau đó hắn liền khắc thần hồn ấn ký của mình vào trong đó.
Chỉ thấy trong đó, đền thờ trước cung điện liền dấy lên hỏa diễm.
Giây lát sau, lúc hỏa diễm lóe lên thì chữ trên đền thờ liền thình lình biến mất, biến thành trống không.
Tông Thủ khẽ giật mình, rồi sau đó cười cười:
- Gọi ngươi là Quân Thiên Tiên Phủ đi!
Quả nhiên trên đền thờ lại lần nữa sáng ngời, xuất hiện hai chữ Quân Thiên.
Tông Thủ lập tức xem xét một vật khác, đây là một cái mộc thuyền. Cầm trong tay, phảng phất giống như mô hình thu nhỏ khắc ra vậy.
Nhưng cũng là một kiện Tiên Khí, là phi độn chi bảo cùng loại với Ích Ma Thần Toa.
Ích Ma Thần Toa tổn hại, trong tay Tông Thủ cũng đang thiếu vật có thể chở hắn xuyên qua chư giới, độn trong hư không.
Vốn nhìn trúng là kiện Phi Toa mà người kia dùng lúc trước.
Lại không nghĩ tới trong vật tùy thân của mấy người này còn có đồ tốt hơn nữa.
Cũng xóa đi thần niệm còn sót lại, nhưng tiên bảo này lại cần huyết tế.
Có đi vào hay không thì đến lúc đó sẽ tính sau.
Trong nội tâm lại khẽ động.
Nói đến nửa bước chí cảnh, trong tông môn còn có một người.
Chỉ là vị này đã sớm không biết nơi hạ lạc. Tên mặc dù vẫn còn trong Huyền Mệnh Kim Sách, nhưng lại chỉ để lại một đường sinh cơ.
Vị "sư tôn" trên danh nghĩa kia của hắn, Lâm Huyền Sương!
Đoạt Thiên Hoàn Dịch, chỉ có thể có tác dụng đối với dưới Thần Cảnh.
Trong trường hợp đó nếu phối hợp Huyền Mệnh Kim Sách, hơn nữa thêm vào thủ đoạn của hắn thì dù không cần Chí cảnh ra tay cũng có thể làm cho hắn phục sinh.
Tông Thủ không chỉ cười cười, xem ra việc cấp bách, vẫn nên quay lại Vân Giới một chuyến.
Đạo Môn chỉ nói trong hai mươi năm không cho mình phản hồi Vân Giới, nhưng Thương Sinh khung cảnh lại không nằm trong đó.
Vô luận là thỉnh Nguyên Tịnh tán nhân ra tay giúp hắn, hay là vì bảo vật có thể khiến người chết phục sinh trong tay mình đều cần quay về Thương Sinh khung cảnh một chuyến.
Trong tâm niệm quyết định, Tông Thủ liền bắt đầu sửa sang lại thu hoạch của mình trong Thương Linh Giới.
Khi sử dụng Vô Lượng Chung Thủy pháp tướng, đánh chết ba vị Thần Cảnh kia Hắc Động của hắn đã à thần không biết quỷ không hay thu hết vật tùy thân của ba người này lại.
Thừa dịp Vô Tận Chi Ám, Vô Lượng Chi Quang bao phủ phía chân trời cũng thuận tiện quét sạch kho của Thiên Viêm phủ.
Như thế vừa không mất phong phạm uy nghi của Phật tổ Như Lai lại có thể thu toàn bộ chỗ tốt vào tay.
Mặc dù là "Phật" thần uy vô lượng, cũng cần chi phí ăn uống --
Bước vào Tiên giai, linh niệm hắn bạo tăng không chỉ gấp mười. Lúc này chỉ thoáng quét qua đã nắm rõ tất cả thu hoạch như lòng bàn tay.
Linh thạch bất kể, chỉ riêng tiên tinh hạ phẩm đã có hơn ngàn miếng.
Còn có các loại vật lẫn lộn, hắn cần dùng đến được, không dùng được đều có, rực rỡ muôn màu.
Chỉ Tiên Khí đã có hơn bốn kiện. Mà linh vật Địa giai cũng có đến ba mươi bốn kiện.
Linh đan tổng cộng hơn 60 bình, Tông Thủ chưa từng xem xét, cũng không biết công dụng cụ thế ra sao.
Nhưng Tông Thủ chỉ xem qua linh năng đã biết trong đó, chí ít có bốn bình, là tiên đan.
- Sự giàu có của Phạm Thiên Lục gia, quả nhiên là không giả. Đây chỉ mới là ba vị Thần giai thôi --
Cũng khó trách Phạm Thiên Lục gia, đối với Vân Giới thủy chung không cảm thấy hứng thú.
Có phần là do đại đạo không hợp, không cần đến kiện Khai Thiên chí bảo kia. Cũng có phần do tài nguyên bản thân phong phú, thật sự không đáng lâm vào vũng nước đục kia.
- Trong đó một ít chỉ vô dụng với ta. Ngoài bảy giọt Đoạt Thiên Hoàn Dịch ra, còn cần vài món linh vật, có thể tiện đường đi các nơi đổi. Đổi lấy một ít thứ tốt khác trong Thương Sinh Đạo --
Có Huyền Mệnh Kim Sách và Đoạt Thiên Hữu Dịch, kỳ thật cũng đã đủ rồi, còn lại chỉ là phụ tài thôi,
Kỳ thật Thương Sinh Đạo tích lũy vạn năm, dạng linh tài nào mà không có?
Bất quá mình gom góp tài liệu, Ngụy Húc sư huynh và Nguyên Tịnh sư thúc cũng không thể không thu a?
Sau khi thu, tự nhiên phải cho chỗ tốt.
Hắn đối với mười mấy món trấn giáo chi khí trong tổ sư từ đường rất là thèm thuồng.
Cộng thêm những Thiên Nguyên Tạo Sinh Đan trước kia, Tông Thủ hắn đã có công lao rất lớn đối với Thương Sinh Đạo, hẳn Ngụy Húc sư huynh không có lý do nào để cự tuyệt mới phải.
Chỉ luận thu hoạch trong Thương Linh Giới thôi đã cực kỳ kinh người.
Chỉ riêng bảy giọt Đoạt Thiên Hoàn Dịch. Mỗi một giọt đã có thể sánh với Tiên Khí trung phẩm, mà lại có tiền cũng không mua được.
Chỉ là Tông Thủ giờ phút này, lại không cười nổi. Lúc tồn thần minh tưởng thì càng như vậy.
Kim Đan trong cơ thể coi như bỏ qua, ngoại trừ càng thêm tròn trong vắt, bên trong tụ kết thêm đạo lục và võ đạo chân ý ra, cũng không có quá nhiều khác biệt với võ tu bình thường.
Nhưng pháp tướng trong Nguyên Hồn lại hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu của hắn.
Lúc này trong hồn hải, một nhân hình hư lập. Hai tay nâng thủy nguyên chung. Mà giữa mi tâm lại có một ký tự chữ "Đạo" không trọn vẹn. Cao thâm huyền diệu, lại không mất mỹ cảm.
Tất cả đều rất bình thường.
Chỉ là dưới chân, Thất Thải Liên Đài tụ kết nguyện lập mà thành dưới chân lại không tán đi.
Ngược lại càng thêm huy hoàng sáng lạn, lộ ra cao quý dị thường.
Trong đài đen, càng có từng khỏa Xá Lợi tinh khiết, Xá Lợi ngưng tụ thành, phảng phất như một hạt sen vậy.
Đây chính kết quả do khi hắn độ Xích Diễm thần kiếp, tụ kết pháp tướng đã mạnh mẽ dùng tín nguyện Phật lực.
Lúc đài sen kia cơ hồ đã tương liên với Nguyên Hồn của hắn, muốn tán cũng không được.
Cũng không biết là phúc hay họa. Ngày sau có di chứng gì không nữa.
Lại nói tiếp, đầu sỏ gây ra chuyện này chính là vị Lục Vô Bệnh kia --
Tông Thủ thở dài một tiếng, theo tay vừa lộn, liền lấy ra linh vật khác nhau.
Một cái là viên châu lớn chừng nửa lòng bài tay, toàn thân trong suốt, phảng phất như một cái bọt khí.
Có thể trông thấy bên trong, rõ ràng là một mảnh cung điện xa hoa.
Rõ ràng còn có thể trông thấy nguyên một đám người thật nhỏ đi đi lại lại trong đó. Có vài người đang tu hành, có ít người lại đang nói chuyện với nhau, còn có những người đang bận làm các loại tạp vụ nữa.
Nếu có thể phóng đại gấp trăm lần, như vậy thoạt nhìn, nhất định không hề giống với cảnh chân thật.
Tông Thủ lại biết, cái này là chân thật.
Đây là một trong bốn kiện Tiên Khí kia, hơn nữa càng là không gian chi bảo khó có được..
Nhớ rõ không lâu trước kia, hắn vẫn còn cực kỳ hâm mộ Tân Võ Tân Tiên Cung trong tay Hồng Cửu Trần.
Không nghĩ mới chỉ qua một lát, trong tay hắn cũng đã có một kiện.
Bên trong chi nhân, có lẽ cái kia ba vị Thần Cảnh một trong người hầu, lúc này còn không biết Tông Thủ đã vẫn.
Người bên trong vẫn là mượn tín nguyện chi lực nồng hậu dày đặc ở nơi đây.
Dễ dàng, Tông Thủ liền xóa đi toàn bộ ý niệm của tên chủ nhân cũ trong Tiên Khí.
Rồi sau đó hắn liền khắc thần hồn ấn ký của mình vào trong đó.
Chỉ thấy trong đó, đền thờ trước cung điện liền dấy lên hỏa diễm.
Giây lát sau, lúc hỏa diễm lóe lên thì chữ trên đền thờ liền thình lình biến mất, biến thành trống không.
Tông Thủ khẽ giật mình, rồi sau đó cười cười:
- Gọi ngươi là Quân Thiên Tiên Phủ đi!
Quả nhiên trên đền thờ lại lần nữa sáng ngời, xuất hiện hai chữ Quân Thiên.
Tông Thủ lập tức xem xét một vật khác, đây là một cái mộc thuyền. Cầm trong tay, phảng phất giống như mô hình thu nhỏ khắc ra vậy.
Nhưng cũng là một kiện Tiên Khí, là phi độn chi bảo cùng loại với Ích Ma Thần Toa.
Ích Ma Thần Toa tổn hại, trong tay Tông Thủ cũng đang thiếu vật có thể chở hắn xuyên qua chư giới, độn trong hư không.
Vốn nhìn trúng là kiện Phi Toa mà người kia dùng lúc trước.
Lại không nghĩ tới trong vật tùy thân của mấy người này còn có đồ tốt hơn nữa.
Cũng xóa đi thần niệm còn sót lại, nhưng tiên bảo này lại cần huyết tế.
/1700
|