Khổ vậy, cũng không biết phải chống đến khi nào? Cần bao lâu nữa mới dừng lại a?
Theo thời gian trôi qua. Tông Thủ chỉ cảm thấy tâm niệm của mình càng ngày càng mệt mỏi.
Mấy lần nhịn không được, muốn tế Huyễn Tâm Kính lên. Mượn nhờ Tiên Khí chi uy, đến đối kháng kiếp lực cường hoành kia.
Lại mấy lần nhẫn nại xuống, chỉ đem tế bảy mươi chín khỏa tinh thần đạo chủng cùng với bộ thập tuyệt ngự đạo tuyệt diệt kiếm trận kia lên chung quanh người.
Vào lúc mấu chốt cũng có thể góp trợ lực, không đến mức trở tay không kịp.
Mượn nhờ ngoại vật đến độ thiên kiếp, đây là lần đầu tiên hắn làm thế.
Chỉ là trận mưa này, thật sự bá đạo cường hoành đến vượt qua năng lực của hắn.
Cũng chỉ có thể đau khổ chèo chống.
Một kiếp này nếu như có thể bình yên vượt qua, Đạo cơ gần đây bởi vì bước vào tiên cảnh quá sớm nên hơi có chút phiêu hốt rung chuyển cũng có thể triệt để ổn định lại.
Mà trong kiếp này, kỳ thật hắn cũng có thể từ trong kiếp cảm ngộ được không ít Thiên Địa đại đạo.
Càng có thể tôi thể rèn hồn, thậm chí nếu ngày sau có gặp phải chí cảnh thì một kiếp hôm nay cũng coi như sớm trải nghiệm trước.
Nói đến có vô số chỗ tốt, bất quá có một điều kiện tiên quyết, chính là hắn có thể bình yên sống đến khi thiên kiếp này kết thúc--
Cái này cũng đồng nghĩ với việc hắn đang lấy mạng ra đổi.
Bất đắc dĩ thở dài, Tông Thủ dần dần tâm niệm tối tăm, phảng phất như lâm vào ngủ say, hồn nhiên vong ngã.
Bất quá chân lực, hồn thức, đều đang đối kháng với kiếp lực kia, công thủ chuyển đổi.
Đắm chìm vào Thiên Nhân cảm ứng chi cảnh, chỉ cảm thấy mặc dù hắn ngày đó, lúc độ Xích Diễm Thần Kiếp, đoạt được cũng xa xa không cách nào sánh với hôm nay.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi Tông Thủ cho rằng cơn mưa to này vô cùng vô tận, sẽ không dừng thì một tiếng chấn vang còn phải lớn hơn tiếng sấm gấp trăm lần chợt nổ vang bên tai hắn, triệt để chấn vỡ màng nhĩ của hắn.
Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một đạo ánh sáng tím to lớn vọt lên bầu trời.
Triệt để xé rách lôi vân kia.
Khiến cơ mưa to như trút nước kia cũng dừng lại.
Tông Thủ lập tức hơi vui mừng, cảm giác được rõ ràng hạt mưa rơi vào trên người hắn cũng không khiến hắn khó chịu như trước nữa.
Kiếp lực bên trong cũng giảm bớt ít nhất ba thành!
Khiến cho hắn vốn mệt mỏi ứng phó cũng đột nhiên dễ dàng hơn nhiều.
Đơn giản tựu liền có thể áp chế pháp tắc chi lực nghịch phản kia, khu trừ ra ngoài thân thể.
Chỉ là lúc này, trong thân hình hắn lại là một mảnh bừa bộn. Chín luân kinh mạch đều toái tán, tất cả cơ thịt xương cốt, cũng đều tổn hại.
Ngoại trừ khung xương coi như nguyên vẹn ra, còn lại các nơi, đều không có một khối thít nào lành lặn cả.
Thất khiếu tràn máu, hình dạng thê lương, vô cùng chật vật .
Trong cuộc đời này của hắn, nếu nói là hung hiểm, thật sự không qua được lúc này.
Suy yếu trước nay chưa từng có, cảm giác giờ khắc này, cho dù là một tiểu hài ba tuổi cầm kiếm đâm tới hắn cũng không còn lực nào đi ngăn cản nữa.
Từ trong túi gấm trong lấy ra một nắm linh đan, nuốt vào trong miệng. Mượn nhờ dược lực, khôi phục thương thế, chải vuốt khí mạch.
Vừa kéo lại sinh cơ trong cơ thể mình, Tông Thủ liền không thể chờ đợi được lại nhìn kỹ Âm Trận ở đối diện.
Không phải xem Lâm Huyền Sương, có thành công phục sinh hay không. Mà là xem kiếp lôi chi lực có tiêu tán chưa, tánh mạng của mình, có thể bảo trụ được hay không.
Thiên Địa chi kiếp, thường thường phân ra nhiều lớp. Sau khi một lớp giải tán thì lớp khác mới đánh lại.
Nếu như kiếp lực trong trận mưa này chỉ là luồn thứ nhất--
Tông Thủ thật không dám tưởng tượng, tiếp theo kết cục của mình sẽ thế nào nữa.
Tan thành mây khói? Hồn phi phách tán?
Cho dù thi triển Huyễn Tâm Kính, chỉ sợ hắn cũng không sống nổi.
Mặc dù có thể vượt qua, vị ở đối diện kia cũng chưa chắc có thể chịu đựng được --
Hai người lúc này, đã khóa lại với nhau, đã ngồi trên cùng một thuyền rồi
Một người chết đi thì kết cục của người kia cũng không tốt lành gì.
Ngừng lại hô hấp, Tông Thủ giống như chờ đợi phán quyết nhìn lên trời.
Khiến người vui mừng chính là sau khi mây đen bị ánh sáng tím xé mở thì cũng không thấy khôi phục nữa
Vân khai vũ tán, cũng đột ngột như lúc đến
Một khắc trước vẫn là mưa to như trút nước, một khắc sau đã triệt để biến mất vô tung.
Bốn phía, cũng không thấy kiếp lực mới nữa. Thoạt nhìn đã bình yên vượt qua rồi.
Đây là chí cảnh chi kiếp? Thần đây là lần đầu tiên được thấy! Thật hi vọng a!
Bên kia thanh âm của Lục Vô Bệnh du du vang lên, mang theo ý thán phục.
Lúc này vị này đã vươn người đứng lên. Sắc mặt vẫn đang thương trắng như tờ giấy, hiển nhiên trước kia cũng tiêu hao không ít nguyên khí.
Lúc này dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Huyền Sương chân nhân.
- Chỉ là dư âm kiếp lực đã khiến Trung Thiên thế giới sụp đổ. Trách không được những Trường Sinh Chí Tôn này, trước Chí cảnh đều bốn phía tìm kiếm thế giới không người, miễn cho dính nhân quả. Cũng do chỗ sinh cơ bừng bừng khó để bọn hắn dùng độ kiếp. Xem tình hình của Huyền Sương chân nhân, cũng không biết nàng chỉ là chữa trị thân hình. Hay là đã triệt để độ kiếp, thành tựu Chí Cảnh Thánh Tôn nữa --
Tông Thủ nghe vậy, khóe môi có chút mỉm cười một cái, thầm nghĩ hi vọng cái quỷ.
Cái này Lục Vô Bệnh, chỉ sợ là là không biết hung hiểm trong đó nên mới nói vậy.
Bất quá đối với vài câu cuối cùng, Tông Thủ cũng rất hiếu kỳ.
Phi thân lên, Tông Thủ lắc mình một cái, đã đến bên cạnh mắt trận dương trận.
Nơi này lại bị một cổ lực lượng bao phủ, Tông Thủ vào không được. Cũng không cách nào trông thấy tình hình bên trong.
Bất quá hắn chỉ chờ một lát thì cổ lực cường hoành kia đã dần dần tán đi.
Dần dần một bóng người mơ hồ hiện ra trước mắt hắn
- Thành!
Chỉ nhìn người đứng thẳng trong mắt trận kia, Tông Thủ đã biết, mình hôm nay ít nhất đã khiến Huyền Sương chân nhân, cải tạo thân hình thành công.
Lập tức lại cảm giác không đúng, người bên trong, cái đầu cũng thật sự quá thấp đi.
Không chỉ thấp mà ngay cả thân hình cũng cực kỳ gầy yếu.
Không đúng, thay vì nói là gầy lùn. Chẳng bằng nói, đối diện căn bản chính là một tiểu cô nương thì đúng hơn --
Lúc cổ lực lượng kia triệt để tán đi, sương mù tràn ngập nơi này cũng biến mất vô tung.
Cũng chỉ thấy một thiếu nữ diện mạo vô cùng tinh xảo tú lệ đang đứng thẳng đằng kia
Ngũ quan giống như được một bậc thay tay nghề điêu luyện điêu khắc ra. Hình dáng xinh đẹp, gần như hoàn mỹ.
Da thịt tắc thì trắng noãn như mảnh sứ, trơn mềm như tơ lụa.
Trọng điểm là niên kỷ nữ hài này chỉ chừng 12, thoạt nhìn còn non nớt hơn Sư Nhược Lan một ít.
Lúc này đang mở mắt ra, mờ mịt nhìn qua trước mắt,
- Hi Tử --
Lúc đồng tử dần dần tập trung liền chú mục lên người Tông Thủ. Thiếu nữ có chút nhíu mày, chợt liền phóng ánh mắt lên Vô Danh Kiếm ở phương xa.
Thần sắc khẽ giật mình, chợt lại lộ ra vẻ thất vọng.
Về sau mới nhìn về phía Tông Thủ, cùng với một đám linh sủng hộ giá dưới trướng hắn cùng với mấy người Tịnh Âm và Lục Vô Bệnh.
Theo thời gian trôi qua. Tông Thủ chỉ cảm thấy tâm niệm của mình càng ngày càng mệt mỏi.
Mấy lần nhịn không được, muốn tế Huyễn Tâm Kính lên. Mượn nhờ Tiên Khí chi uy, đến đối kháng kiếp lực cường hoành kia.
Lại mấy lần nhẫn nại xuống, chỉ đem tế bảy mươi chín khỏa tinh thần đạo chủng cùng với bộ thập tuyệt ngự đạo tuyệt diệt kiếm trận kia lên chung quanh người.
Vào lúc mấu chốt cũng có thể góp trợ lực, không đến mức trở tay không kịp.
Mượn nhờ ngoại vật đến độ thiên kiếp, đây là lần đầu tiên hắn làm thế.
Chỉ là trận mưa này, thật sự bá đạo cường hoành đến vượt qua năng lực của hắn.
Cũng chỉ có thể đau khổ chèo chống.
Một kiếp này nếu như có thể bình yên vượt qua, Đạo cơ gần đây bởi vì bước vào tiên cảnh quá sớm nên hơi có chút phiêu hốt rung chuyển cũng có thể triệt để ổn định lại.
Mà trong kiếp này, kỳ thật hắn cũng có thể từ trong kiếp cảm ngộ được không ít Thiên Địa đại đạo.
Càng có thể tôi thể rèn hồn, thậm chí nếu ngày sau có gặp phải chí cảnh thì một kiếp hôm nay cũng coi như sớm trải nghiệm trước.
Nói đến có vô số chỗ tốt, bất quá có một điều kiện tiên quyết, chính là hắn có thể bình yên sống đến khi thiên kiếp này kết thúc--
Cái này cũng đồng nghĩ với việc hắn đang lấy mạng ra đổi.
Bất đắc dĩ thở dài, Tông Thủ dần dần tâm niệm tối tăm, phảng phất như lâm vào ngủ say, hồn nhiên vong ngã.
Bất quá chân lực, hồn thức, đều đang đối kháng với kiếp lực kia, công thủ chuyển đổi.
Đắm chìm vào Thiên Nhân cảm ứng chi cảnh, chỉ cảm thấy mặc dù hắn ngày đó, lúc độ Xích Diễm Thần Kiếp, đoạt được cũng xa xa không cách nào sánh với hôm nay.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi Tông Thủ cho rằng cơn mưa to này vô cùng vô tận, sẽ không dừng thì một tiếng chấn vang còn phải lớn hơn tiếng sấm gấp trăm lần chợt nổ vang bên tai hắn, triệt để chấn vỡ màng nhĩ của hắn.
Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một đạo ánh sáng tím to lớn vọt lên bầu trời.
Triệt để xé rách lôi vân kia.
Khiến cơ mưa to như trút nước kia cũng dừng lại.
Tông Thủ lập tức hơi vui mừng, cảm giác được rõ ràng hạt mưa rơi vào trên người hắn cũng không khiến hắn khó chịu như trước nữa.
Kiếp lực bên trong cũng giảm bớt ít nhất ba thành!
Khiến cho hắn vốn mệt mỏi ứng phó cũng đột nhiên dễ dàng hơn nhiều.
Đơn giản tựu liền có thể áp chế pháp tắc chi lực nghịch phản kia, khu trừ ra ngoài thân thể.
Chỉ là lúc này, trong thân hình hắn lại là một mảnh bừa bộn. Chín luân kinh mạch đều toái tán, tất cả cơ thịt xương cốt, cũng đều tổn hại.
Ngoại trừ khung xương coi như nguyên vẹn ra, còn lại các nơi, đều không có một khối thít nào lành lặn cả.
Thất khiếu tràn máu, hình dạng thê lương, vô cùng chật vật .
Trong cuộc đời này của hắn, nếu nói là hung hiểm, thật sự không qua được lúc này.
Suy yếu trước nay chưa từng có, cảm giác giờ khắc này, cho dù là một tiểu hài ba tuổi cầm kiếm đâm tới hắn cũng không còn lực nào đi ngăn cản nữa.
Từ trong túi gấm trong lấy ra một nắm linh đan, nuốt vào trong miệng. Mượn nhờ dược lực, khôi phục thương thế, chải vuốt khí mạch.
Vừa kéo lại sinh cơ trong cơ thể mình, Tông Thủ liền không thể chờ đợi được lại nhìn kỹ Âm Trận ở đối diện.
Không phải xem Lâm Huyền Sương, có thành công phục sinh hay không. Mà là xem kiếp lôi chi lực có tiêu tán chưa, tánh mạng của mình, có thể bảo trụ được hay không.
Thiên Địa chi kiếp, thường thường phân ra nhiều lớp. Sau khi một lớp giải tán thì lớp khác mới đánh lại.
Nếu như kiếp lực trong trận mưa này chỉ là luồn thứ nhất--
Tông Thủ thật không dám tưởng tượng, tiếp theo kết cục của mình sẽ thế nào nữa.
Tan thành mây khói? Hồn phi phách tán?
Cho dù thi triển Huyễn Tâm Kính, chỉ sợ hắn cũng không sống nổi.
Mặc dù có thể vượt qua, vị ở đối diện kia cũng chưa chắc có thể chịu đựng được --
Hai người lúc này, đã khóa lại với nhau, đã ngồi trên cùng một thuyền rồi
Một người chết đi thì kết cục của người kia cũng không tốt lành gì.
Ngừng lại hô hấp, Tông Thủ giống như chờ đợi phán quyết nhìn lên trời.
Khiến người vui mừng chính là sau khi mây đen bị ánh sáng tím xé mở thì cũng không thấy khôi phục nữa
Vân khai vũ tán, cũng đột ngột như lúc đến
Một khắc trước vẫn là mưa to như trút nước, một khắc sau đã triệt để biến mất vô tung.
Bốn phía, cũng không thấy kiếp lực mới nữa. Thoạt nhìn đã bình yên vượt qua rồi.
Đây là chí cảnh chi kiếp? Thần đây là lần đầu tiên được thấy! Thật hi vọng a!
Bên kia thanh âm của Lục Vô Bệnh du du vang lên, mang theo ý thán phục.
Lúc này vị này đã vươn người đứng lên. Sắc mặt vẫn đang thương trắng như tờ giấy, hiển nhiên trước kia cũng tiêu hao không ít nguyên khí.
Lúc này dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Huyền Sương chân nhân.
- Chỉ là dư âm kiếp lực đã khiến Trung Thiên thế giới sụp đổ. Trách không được những Trường Sinh Chí Tôn này, trước Chí cảnh đều bốn phía tìm kiếm thế giới không người, miễn cho dính nhân quả. Cũng do chỗ sinh cơ bừng bừng khó để bọn hắn dùng độ kiếp. Xem tình hình của Huyền Sương chân nhân, cũng không biết nàng chỉ là chữa trị thân hình. Hay là đã triệt để độ kiếp, thành tựu Chí Cảnh Thánh Tôn nữa --
Tông Thủ nghe vậy, khóe môi có chút mỉm cười một cái, thầm nghĩ hi vọng cái quỷ.
Cái này Lục Vô Bệnh, chỉ sợ là là không biết hung hiểm trong đó nên mới nói vậy.
Bất quá đối với vài câu cuối cùng, Tông Thủ cũng rất hiếu kỳ.
Phi thân lên, Tông Thủ lắc mình một cái, đã đến bên cạnh mắt trận dương trận.
Nơi này lại bị một cổ lực lượng bao phủ, Tông Thủ vào không được. Cũng không cách nào trông thấy tình hình bên trong.
Bất quá hắn chỉ chờ một lát thì cổ lực cường hoành kia đã dần dần tán đi.
Dần dần một bóng người mơ hồ hiện ra trước mắt hắn
- Thành!
Chỉ nhìn người đứng thẳng trong mắt trận kia, Tông Thủ đã biết, mình hôm nay ít nhất đã khiến Huyền Sương chân nhân, cải tạo thân hình thành công.
Lập tức lại cảm giác không đúng, người bên trong, cái đầu cũng thật sự quá thấp đi.
Không chỉ thấp mà ngay cả thân hình cũng cực kỳ gầy yếu.
Không đúng, thay vì nói là gầy lùn. Chẳng bằng nói, đối diện căn bản chính là một tiểu cô nương thì đúng hơn --
Lúc cổ lực lượng kia triệt để tán đi, sương mù tràn ngập nơi này cũng biến mất vô tung.
Cũng chỉ thấy một thiếu nữ diện mạo vô cùng tinh xảo tú lệ đang đứng thẳng đằng kia
Ngũ quan giống như được một bậc thay tay nghề điêu luyện điêu khắc ra. Hình dáng xinh đẹp, gần như hoàn mỹ.
Da thịt tắc thì trắng noãn như mảnh sứ, trơn mềm như tơ lụa.
Trọng điểm là niên kỷ nữ hài này chỉ chừng 12, thoạt nhìn còn non nớt hơn Sư Nhược Lan một ít.
Lúc này đang mở mắt ra, mờ mịt nhìn qua trước mắt,
- Hi Tử --
Lúc đồng tử dần dần tập trung liền chú mục lên người Tông Thủ. Thiếu nữ có chút nhíu mày, chợt liền phóng ánh mắt lên Vô Danh Kiếm ở phương xa.
Thần sắc khẽ giật mình, chợt lại lộ ra vẻ thất vọng.
Về sau mới nhìn về phía Tông Thủ, cùng với một đám linh sủng hộ giá dưới trướng hắn cùng với mấy người Tịnh Âm và Lục Vô Bệnh.
/1700
|