Cũng may theo thời gian di chuyển thì dị chủng nguyên lực kia cũng dần dần yếu bớt đi.
Cốt tủy huyết nguyên tuy vẫn còn đang thiêu đốt nhưng cũng không cuồng liệt như lúc ban đầu nữa rồi.
Dần dần Tông Thủ cũng có thể chịu đựng được nỗi đau rồi.
Khiến cho người tiếc hận một điều, là cánh cửa đó không hề mở ra, đến cái khe mới đó thôi cũng đã khôi phục lại rồi.
Tới lúc này, Tông Thủ đã cảm thấy hiếu kỳ đối với tầng bích chướng trong mắt hắn, hắn muốn biết cánh cửa đó rốt cuộc là cái gì, là huyết mạch biến dị hay thứ gì mà làm cho hắn phải thống khổ đến như vậy...
- Có lẽ chỉ là dư ba của Huyết linh chú mà thôi, không sao đâu! Linh lực nơi này rất mỏng, ở đây tu dưỡng chẳng khác nào tự tiêu hao chân lực của mình.
Những lời này nói ra, Tông Thủ nhìn thẳng vào mắt Lục Vô Bệnh.
Nói đến khởi nguyên của Huyết linh chú, thì chính là do kẻ này.
Hắn cũng thực nhẫn tâm đem mười vị đệ tử đồng tộc ra huyết tế, cũng chỉ vì truy tìm tung tích mà thôi.
Chẳng qua nghĩ lại kinh lịch một đời kia của Lục Vô Bệnh thì chuyện này không có gì khác lạ hết.
Chỉ là hắn cũng cảm nhận được tên này không bao giờ coi những kẻ đồng huyết mạch với mình kia trở thành thân tộc chân chính, thậm chí còn chưa có cái ý niệm về cái từ tộc nhân.
Trong lòng có chút phức tạp, hắn cũng chuẩn bị phải đề phòng cái tên Lục Vô Bệnh này.
Tên này tâm kế cực cao, tâm tính lại hung ác, khiến hắn không thể yên tâm được.
Nhưng lúc này cũng không thể trách hắn chuyện Huyết linh chú được.
Lúc này Lục Vô Bệnh cũng hơi giật mình, bình tĩnh nhìn vào mắt Tông Thủ.
Chỉ thấy trong con ngươi kia thình lình hiện ra vài đạo phù văn huyền ảo.
Trông nó không có khác gì so với những phù lục bình thường.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt này mà Lục Vô Bệnh cảm thấy toàn thân huyết mạch tựa như không lửa mà tự cháy.
Tâm niệm hồn hải tựa như kinh đào hải lãng.
- Phần thế huyết đồng của Lục gia?
Ý niệm này mới lóe lên, hắn đã nhíu mày, rồi lắc đầu.
Có lẽ không phải...
Hắn chưa kịp làm gì, thì một đạo pháp lực của Tông Thủ đã phóng tới, ở nơi nóng bức này, tiếp tục mang theo hắn xuyên qua hư không, bắt đầu tìm kiếm cửa vào tầng thứ năm kia.
Tội nhân trong tầng thứ tư của tử ngục Quang Châm rõ ràng ít hơn so với tầng thứ ba.
Linh lực loãng, nhưng diện tích rộng hơn cả trăm lần. Tông Thủ dùng suốt bốn ngày mới tìm được cửa vào tầng thứ năm. Nơi này và hai tử ngục trước có khác nhau. Nơi đây là một thế giới đầy lửa, chung quanh đều là mắc ma, thậm chí hít thở đều mang theo hơi lửa, chỉ có vài chỗ là sinh vật có thể sống được. Theo cách nói của Lục Vô Bệnh, nơi đây gọi là Tử Ngục Dung Hỏa.
Tầng này là tầng Lục gia dùng để trừng trị trọng phạm có tu vi từ tiên cảnh trở lên. Trong ngục lúc này chẳng những không dễ sinh tồn, mà mỗi khi đến giữa trưa đều phải chịu một lần cấm thuật giống như linh chú thiếu đốt huyết tủy một lần. Khác nhau là, linh chú này dùng sự tức giận của người trong Lục thị làm ‘nhiên liệu’, còn trong thế giới này, thiêu đốt những người trong tù này dùng chính là huyết và xương tủy của bản thân họ.
Lúc Tông Thủ vừa bước vào tầng thứ năm chính là ngay giữa trưa, đúng lúc cấm thuật đang phát tác. Hắn hoàn toàn không thể đề phòng, liền đột ngột cảm thấy khí huyết chảy ngược, chảy vào hai tròng mắt. Hơn nữa, lúc này bị tác động, không chỉ là máu phần không trong cơ thể hắn, mà cả ấn ký của Huyền Hồ Cửu Vĩ, Lôi Loan và Thủy Kỳ Lân cũng bị dẫn động. Tất cả các lực huyết mạch đều tập trung về hai mắt. ‘Cánh cửa’ lúc ẩn lúc hiện kia cũng bị nổ ra một vết rách lơn hơn nữa, càng nhiều xích diễm (lửa đỏ) chảy ngược in dấu vào trong hồn hải, làm cho sắc mặt Tông Thủ tái nhợt như giấy. Nếu không phải ý chí hơn người, sẽ lập tức ngất đi.
Cũng may là lúc này mấy viên biến dị thú đan do Hàm Hi cướp đoạt nó còn chưa hoàn toàn dung luyện, vẫn còn đang ngủ say. Lúc xâm nhập cửa vào tầng thứ năm, Tông Thủ cũng sẵn tay cướp đi mấy viên, giờ còn nằm trong túi Càn Khôn của hắn. Vì Hàm Hi đưa vào chân nguyên khác loại, đã giảm tới còn khoảng một phần mười so với ban đầu, nên lúc này Tông Thủ mới có thể tiếp tục chống đỡ được, mặc dù có hơi miễn cưỡng. Mà lúc này, hắn cũng rõ ràng cảm ứng được, có cái gì, theo dòng lửa cuồn cuộn kia, ngược dòng chảy vào bổn nguyên thần hồn của hắn. Nhưng có một ít ấn văn tán loạn, lấy chữ ‘Đạo’ trong hồn hải của hắn làm gốc, rót vào trong vết rách kia.
Tông Thủ cắn răng chịu dựng, chịu đựng suốt một canh giờ thì cấm thuật kia mới ngưng lại. Lúc này, Tông Thủ cả người ướp mèm, cơ thể mệt mỏi suy yếu, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất khó hiểu.
- Sao lại như vậy? Vốn tưởng rằng chỉ là máu phần không biến dị, nhưng xem tình hình hôm nay, không chỉ như vậy- - .
Hiện tại, ba loại lực huyết mạch còn lại trong cơ thể hắn đều lẫn vào trong đó. Mà tác dụng của Hàm Hi, hoàn toàn không đáng kể, làm cho hắn như trong sương mù, hoàn toàn không biết nguyên do.
- Không lẽ là huyết mạch thăng cấp? Nhưng trên thế gian này, đâu có ai tăng huyết mạch như mình vậy? Sau tầng ngăn trở trước mặt này, rốt cuộc là cái gì?
Ngàn vạn nghi vấn tiếp nhau xuất hiện, Tông Thủ lại đều không sao hiểu được. Lúc này trong cơ thể hắn linh năng cơ hồ dùng hết, hắn đành phải mang theo Lục Vô Bệnh, sau khi thuấn không chuyển dời mấy lần, chọn một nơi các linh mạch tụ hợp để tạm thời tu dưỡng. Cũng may, trong thế giới này, linh năng coi như đầy đủ, nhiều hơn trong tử ngục Quang Châm nhiều. Cộng thêm các loại dược trợ giúp, Tông Thủ chỉ dùng hai khắc liền khôi phục như ban đầu.
Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới, chỉ vài canh giờ nữa, lại phải trải nghiệm một lần loại khí huyết chảy ngược này, đau như toàn thân xé thành từng đoạn. Tông Thủ không khỏi rung run, cho dù hắn ý chí cứng cỏi đến cỡ nào đi nữa, lúc này cũng cảm thấy vô lực cực kỳ, quan trong nhất hơn là, phải chịu các đau này.
- Nếu đang gặp linh thú biến di, trời sanh khác người, đúng lúc đó đột nhiên phát tác thì làm sao bây giờ. Ta tuy không sợ, nhưng lúc đó khó tránh bị phân tâm, khí huyết chảy ngược càng khó khống chế, chiến lực giảm đi ba phần là nhẹ - - .
Suy nghĩ trong chốc lát, Tông Thủ liền quyết đoán đánh ra vài ấn quyết. Chỉ trong chốc lát, một phù cấm liền ẩn dấu ở sâu trong mắt.
Lúc mấu chốt, cấm thuật kia có thể tùy ý phân cắt liên lạc giữa đôi mắt và nguyên hồn. Cả người khí huyết chảy ngược, là do huyết mạch biến dị , bất cứ cấm pháp nào đều không có hiệu quả, ngược lại còn có thể làm phát sinh kết quả bất trắc. Tông Thủ có thể suy nghĩ ra biện pháp duy nhất là chặt đựt cảm giác đau đớn này ở một thời điểm đặc biệt nào đó. Tuy là có thể có hậu quả xấu, nhưng hắn không thể lo lắng nhiều hơn nữa. Ngay sau đó, hắn lấy ra huyễn tâm kính, cố định sau đầu.Liên lạc hồn niệm, dưới ánh sang màu xanh, không gì có thể che dấu được. Cắt đứt cái đau, đồng nghĩa cũng phải đóng lại thị giác. Người mạnh chiến đấu đều dựa vào thần niệm, thị giác cũng không quan trọng.
Cốt tủy huyết nguyên tuy vẫn còn đang thiêu đốt nhưng cũng không cuồng liệt như lúc ban đầu nữa rồi.
Dần dần Tông Thủ cũng có thể chịu đựng được nỗi đau rồi.
Khiến cho người tiếc hận một điều, là cánh cửa đó không hề mở ra, đến cái khe mới đó thôi cũng đã khôi phục lại rồi.
Tới lúc này, Tông Thủ đã cảm thấy hiếu kỳ đối với tầng bích chướng trong mắt hắn, hắn muốn biết cánh cửa đó rốt cuộc là cái gì, là huyết mạch biến dị hay thứ gì mà làm cho hắn phải thống khổ đến như vậy...
- Có lẽ chỉ là dư ba của Huyết linh chú mà thôi, không sao đâu! Linh lực nơi này rất mỏng, ở đây tu dưỡng chẳng khác nào tự tiêu hao chân lực của mình.
Những lời này nói ra, Tông Thủ nhìn thẳng vào mắt Lục Vô Bệnh.
Nói đến khởi nguyên của Huyết linh chú, thì chính là do kẻ này.
Hắn cũng thực nhẫn tâm đem mười vị đệ tử đồng tộc ra huyết tế, cũng chỉ vì truy tìm tung tích mà thôi.
Chẳng qua nghĩ lại kinh lịch một đời kia của Lục Vô Bệnh thì chuyện này không có gì khác lạ hết.
Chỉ là hắn cũng cảm nhận được tên này không bao giờ coi những kẻ đồng huyết mạch với mình kia trở thành thân tộc chân chính, thậm chí còn chưa có cái ý niệm về cái từ tộc nhân.
Trong lòng có chút phức tạp, hắn cũng chuẩn bị phải đề phòng cái tên Lục Vô Bệnh này.
Tên này tâm kế cực cao, tâm tính lại hung ác, khiến hắn không thể yên tâm được.
Nhưng lúc này cũng không thể trách hắn chuyện Huyết linh chú được.
Lúc này Lục Vô Bệnh cũng hơi giật mình, bình tĩnh nhìn vào mắt Tông Thủ.
Chỉ thấy trong con ngươi kia thình lình hiện ra vài đạo phù văn huyền ảo.
Trông nó không có khác gì so với những phù lục bình thường.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt này mà Lục Vô Bệnh cảm thấy toàn thân huyết mạch tựa như không lửa mà tự cháy.
Tâm niệm hồn hải tựa như kinh đào hải lãng.
- Phần thế huyết đồng của Lục gia?
Ý niệm này mới lóe lên, hắn đã nhíu mày, rồi lắc đầu.
Có lẽ không phải...
Hắn chưa kịp làm gì, thì một đạo pháp lực của Tông Thủ đã phóng tới, ở nơi nóng bức này, tiếp tục mang theo hắn xuyên qua hư không, bắt đầu tìm kiếm cửa vào tầng thứ năm kia.
Tội nhân trong tầng thứ tư của tử ngục Quang Châm rõ ràng ít hơn so với tầng thứ ba.
Linh lực loãng, nhưng diện tích rộng hơn cả trăm lần. Tông Thủ dùng suốt bốn ngày mới tìm được cửa vào tầng thứ năm. Nơi này và hai tử ngục trước có khác nhau. Nơi đây là một thế giới đầy lửa, chung quanh đều là mắc ma, thậm chí hít thở đều mang theo hơi lửa, chỉ có vài chỗ là sinh vật có thể sống được. Theo cách nói của Lục Vô Bệnh, nơi đây gọi là Tử Ngục Dung Hỏa.
Tầng này là tầng Lục gia dùng để trừng trị trọng phạm có tu vi từ tiên cảnh trở lên. Trong ngục lúc này chẳng những không dễ sinh tồn, mà mỗi khi đến giữa trưa đều phải chịu một lần cấm thuật giống như linh chú thiếu đốt huyết tủy một lần. Khác nhau là, linh chú này dùng sự tức giận của người trong Lục thị làm ‘nhiên liệu’, còn trong thế giới này, thiêu đốt những người trong tù này dùng chính là huyết và xương tủy của bản thân họ.
Lúc Tông Thủ vừa bước vào tầng thứ năm chính là ngay giữa trưa, đúng lúc cấm thuật đang phát tác. Hắn hoàn toàn không thể đề phòng, liền đột ngột cảm thấy khí huyết chảy ngược, chảy vào hai tròng mắt. Hơn nữa, lúc này bị tác động, không chỉ là máu phần không trong cơ thể hắn, mà cả ấn ký của Huyền Hồ Cửu Vĩ, Lôi Loan và Thủy Kỳ Lân cũng bị dẫn động. Tất cả các lực huyết mạch đều tập trung về hai mắt. ‘Cánh cửa’ lúc ẩn lúc hiện kia cũng bị nổ ra một vết rách lơn hơn nữa, càng nhiều xích diễm (lửa đỏ) chảy ngược in dấu vào trong hồn hải, làm cho sắc mặt Tông Thủ tái nhợt như giấy. Nếu không phải ý chí hơn người, sẽ lập tức ngất đi.
Cũng may là lúc này mấy viên biến dị thú đan do Hàm Hi cướp đoạt nó còn chưa hoàn toàn dung luyện, vẫn còn đang ngủ say. Lúc xâm nhập cửa vào tầng thứ năm, Tông Thủ cũng sẵn tay cướp đi mấy viên, giờ còn nằm trong túi Càn Khôn của hắn. Vì Hàm Hi đưa vào chân nguyên khác loại, đã giảm tới còn khoảng một phần mười so với ban đầu, nên lúc này Tông Thủ mới có thể tiếp tục chống đỡ được, mặc dù có hơi miễn cưỡng. Mà lúc này, hắn cũng rõ ràng cảm ứng được, có cái gì, theo dòng lửa cuồn cuộn kia, ngược dòng chảy vào bổn nguyên thần hồn của hắn. Nhưng có một ít ấn văn tán loạn, lấy chữ ‘Đạo’ trong hồn hải của hắn làm gốc, rót vào trong vết rách kia.
Tông Thủ cắn răng chịu dựng, chịu đựng suốt một canh giờ thì cấm thuật kia mới ngưng lại. Lúc này, Tông Thủ cả người ướp mèm, cơ thể mệt mỏi suy yếu, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất khó hiểu.
- Sao lại như vậy? Vốn tưởng rằng chỉ là máu phần không biến dị, nhưng xem tình hình hôm nay, không chỉ như vậy- - .
Hiện tại, ba loại lực huyết mạch còn lại trong cơ thể hắn đều lẫn vào trong đó. Mà tác dụng của Hàm Hi, hoàn toàn không đáng kể, làm cho hắn như trong sương mù, hoàn toàn không biết nguyên do.
- Không lẽ là huyết mạch thăng cấp? Nhưng trên thế gian này, đâu có ai tăng huyết mạch như mình vậy? Sau tầng ngăn trở trước mặt này, rốt cuộc là cái gì?
Ngàn vạn nghi vấn tiếp nhau xuất hiện, Tông Thủ lại đều không sao hiểu được. Lúc này trong cơ thể hắn linh năng cơ hồ dùng hết, hắn đành phải mang theo Lục Vô Bệnh, sau khi thuấn không chuyển dời mấy lần, chọn một nơi các linh mạch tụ hợp để tạm thời tu dưỡng. Cũng may, trong thế giới này, linh năng coi như đầy đủ, nhiều hơn trong tử ngục Quang Châm nhiều. Cộng thêm các loại dược trợ giúp, Tông Thủ chỉ dùng hai khắc liền khôi phục như ban đầu.
Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới, chỉ vài canh giờ nữa, lại phải trải nghiệm một lần loại khí huyết chảy ngược này, đau như toàn thân xé thành từng đoạn. Tông Thủ không khỏi rung run, cho dù hắn ý chí cứng cỏi đến cỡ nào đi nữa, lúc này cũng cảm thấy vô lực cực kỳ, quan trong nhất hơn là, phải chịu các đau này.
- Nếu đang gặp linh thú biến di, trời sanh khác người, đúng lúc đó đột nhiên phát tác thì làm sao bây giờ. Ta tuy không sợ, nhưng lúc đó khó tránh bị phân tâm, khí huyết chảy ngược càng khó khống chế, chiến lực giảm đi ba phần là nhẹ - - .
Suy nghĩ trong chốc lát, Tông Thủ liền quyết đoán đánh ra vài ấn quyết. Chỉ trong chốc lát, một phù cấm liền ẩn dấu ở sâu trong mắt.
Lúc mấu chốt, cấm thuật kia có thể tùy ý phân cắt liên lạc giữa đôi mắt và nguyên hồn. Cả người khí huyết chảy ngược, là do huyết mạch biến dị , bất cứ cấm pháp nào đều không có hiệu quả, ngược lại còn có thể làm phát sinh kết quả bất trắc. Tông Thủ có thể suy nghĩ ra biện pháp duy nhất là chặt đựt cảm giác đau đớn này ở một thời điểm đặc biệt nào đó. Tuy là có thể có hậu quả xấu, nhưng hắn không thể lo lắng nhiều hơn nữa. Ngay sau đó, hắn lấy ra huyễn tâm kính, cố định sau đầu.Liên lạc hồn niệm, dưới ánh sang màu xanh, không gì có thể che dấu được. Cắt đứt cái đau, đồng nghĩa cũng phải đóng lại thị giác. Người mạnh chiến đấu đều dựa vào thần niệm, thị giác cũng không quan trọng.
/1700
|