Mà trên hơn một trăm đài cao kia, còn có khoảng năm mươi mấy người, đang dây dưa với Hàm Hi và thủ hạ của nó.
Qua giai đoạn bất ngờ ban đâu, Hàm Hi cùng các binh nghĩ nếu muốn lấy mạng những người này thì có chút khó khăn. Tuy nhiên các tu sĩ tiên giai này cũng chống đở cực kỳ cay đắng. Trong mắt Tông lộ ra sắc lạnh lùng, hiện ra sát ý. Nhưng Lục Vô Bệnh đứng cách đó không xa lúc này lên tiếng.
- Quân thượng chậm đã, xin kiếm hạ lưu tình!
Tông Thủ ‘Ừ’ một tiếng, kiếm thế muốn phát ra từ từ thu lại. Rồi sau đó có chút ngoài ý muốn nhìn Lục Vô Bệnh, trong lòng đầy nghi hoặc.
Lục vô bệnh cũng không chậm trễ, lập tức mở miệng giải thích:
- Các tu sĩ này phần lớn đều gia phá nhân vong, chí muốn nhanh chóng rời khỏi tử ngục, là những kẻ đáng thương, đối Quân Thượng mà nói, là người có thể sử dụng. Thần biết dưới tay Quân Thượng, tuy có gần vạn thiết kỵ, nhưng thiếu đạo binh cao giai. Những người này, chẳng phải thích hợp? Sư phụ của Quân Thượng tuy thương thế chưa lành, nhưng linh pháp cũng đủ so ngang với Chí Cảnh. Có ngài ấy bên ngoài viện trợ, dẫn họ ra ngoài chỉ tốn chút công sức mà thôi.
Lại nói tiếp:
- Các tu sĩ này phần lớn đều có thù sâu như biển với Lục gia, tính tình kiêu ngạo không phục ai. Trước khi bị đưa vào tử ngục, cũng phần lớn là anh hùng hào kiệt một phương, sẽ không cam tâm ở dưới người khác. Nếu là đồng ý dùng thần hồn thề, đi theo quân thượng, chấp nhận bị cấm chế, tự nhiên là tốt nhất. Nếu không, cũng có thể dùng bí pháp xóa trí nhớ. Nếu không ngày sau nếu muốn trở về Lục gia, nắm giữ Thánh Đình Phần Không, những người này là họa ngầm - - .
Phần phía trước nói là giải thích cho Tông Thủ nguyên nhân khuyên hắn dừng tay. Phần sau, đối tượng chính thức là các tu sĩ tiên giai trên đài đá này.
Tông Thủ cũng ánh mắt lóe lóe, suy tư.
Đạo binh sao?
Dưới tay hắn, hôm nay không chỉ thiếu tu sĩ linh cảnh, mà tu giả Tiên giai càng một cũng không có.
Chiến lực cao cấp quả thật khiếm khuyết cực kỳ. Bây giờ thì không sao, nhưng về lâu dài sau này thì nhất định không ổn.
Nhất là tại Vân Giới, linh triều dâng mạnh, là lúc nhiều tu sĩ người mạnh trở về. Chỉ là những người này chẳng những tu vi cao cường, thực lực cũng không kém, chỉ vì khí huyết suy yếu, lại bị thạch đài hạn chế nên nên dưới kiếm hắn mới có vẻ tệ hại như vậy. Ra khỏi tử ngục, vô luận đặt ở nơi nào, đều sẽ bị rất nhiều thế lực tranh giành lôi kéo, tôn làm khách quý, vô cùng kính trọng. Họ thật sự đồng ý làm đạo binh cho Tông Thủ hắn?
Nếu là thay đổi phương thức khác, không dùng cấm chế, không thề nguyền, cũng không muốn bị hắn tế luyện. Tông Thủ thật sự không thể yên tâm. Không phải vấn đề đạo đức, chỉ là không tin. Hắn không muốn tốn sức lực dẫn ra tử ngục Cửu Tuyệt, sau đó sau lưng bị người ta đâm một dao. Tông Thủ hắn không phải người lương thiện, những người này bị nhốt ở đây cũng có nguyên do, phần lớn cũng chẳng phải tốt lành gì. Hắn làm gì muốn tốn khí lực đi cứu mấy tu sĩ này?
Còn về phần Lục Vô Bệnh nói, trở về Lục gia, chưởng quản Thánh Đình Phần Không, vào tai phải ra tai trái, hoàn toàn không để trong lòng.
Lúc này, các tu sĩ tiên giai trên thạch đài, sắc mặt cũng là biến ảo không chừng. Lo lắng nhìn tông thủ, biết được tánh mạng của mình do người này quyết định, thậm chí cả việc giết mười mấy tu sĩ tiên giai cũng là vấn đề hắn muốn hay không thôi. Mấy chục người còn lại, nghe những lời Lục Vô Bệnh nói, sắc mặt đều hơi biến hóa, rõ ràng có dao động, do dự không chừng. Nhất là khi nghe được hai chữ ‘Chí Cảnh’, năm mươi mấy người đểu trên mặt sang ngời.
Đối với mấy câu sau của Lục Vô Bệnh, cũng thần kỳ giữ im lặng. Không người tức giận, cũng không người phản kháng, đều trầm tư suy nghĩ.
Tông Thủ căn nhắc trăm đường, đều khó quyết định. Nhìn liếc qua mấy người phía dưới, khẽ cười, rồi thu lại kiếm thế.
Đúng như Lục Vô Bệnh nói, những người này đối hắn, là những người có thể dùng.
Trong tử ngục Dung Hỏa, bị hành hạ năm này qua năm khác, các tu sĩ này, một phương diện ý chí được rèn luyện cực kỳ cứng rắn, một phương diện, hoàn toàn không thể chống cự sự hấp dẫn của việc được trừ bỏ xiềng xích, thoát khỏi tử ngục. Chỉ cần có thể thoát ra, các tu sĩ này đồng ý bỏ ra bất cứ giá nào.
Vô danh kiếm trở về trong tay áo, ngay cả Hàm Hi và mấy chục binh nghĩ, đều thu về.
Hắn tạm thời không để ý các tu sĩ phía dướ, mà một tay quơ tới tu giả tiên cảnh điên phong của Lục gia chạy ra từ tòa tháp kia.
- Cô hỏi chuyện, ngươi có đồng ý đáp lời?
Hỏi một câu, đã thấy người này cắn chặt răng, ánh mắt oán độc hận thù, như rắn độc đang nhìn. Tuy là bộ dáng thê thảm, nhưng ánh mắt khá kiên định. Tông Thủ vừa nhìn là biết nếu dùng cách bình thường tuyệt sẽ không làm hắn mở miệng được. Vì vậy không có nói thêm gì nữa, cũng không muốn tốn thời gian ép hỏi.
Một tay giữ chặt đầu người này, trực tiếp dùng phương pháp sưu hồn (tìm kiếm trong linh hồn), lục lọi trí nhớ người này một cách bắt buộc. Nguyên hồn người nọ hoảng sợ tới cực điểm, hắn điên cuồng giãy giụa, đồng thời liều mạng ngừng lại suy nghĩ, cũng cố gắng hết sức hủy đi tất cả trí nhớ của mình. Nhưng hắn cũng không nhanh bằng Tông Thủ, một tia lực tín nguyện của Phật Môn dũng mãnh đi vào, thậm chí có xu hướng trấn áp khả năng chữa trị.
- Nguyên lai tên là Lục Thuyết? Tên rất hay! Còn chưa kịp truyền tin - - .
Tông thủ trong lòng càng bình tĩnh.
Điều này hắn sớm đoán được, khi tòa tháp bị hắn một chân đạp phá, cũng là lúc Lục Thuyết muốn báo việc này với những người trông coi tử ngục khác. Bị hủy đi, không chỉ là linh trận của tháp, còn hủy cả phương thức báo tin cho các Tôn Giả Lục gia của người này. Bất quá, lúc này hắn để ý không phải điều này, mà là Tông Vị Nhiên- -
Bất lập tức chém giết, mà lựa chọn bắt vị này, vốn là muốn từ trong miệng hắn tìm được tin tức về Tông Vị Nhiên.
- Quả nhiên từng đến đây!
Tông Thủ cảm thấy mờ mịt, trong trí nhớ người này, một nam tử giống như thiên thần, thu hút mà uy thế ngập trời, từng xông qua nơi này. Không ai có thể ngăn cả cho dù chỉ trong chớp mắt, ngược lại các tội nhân nơi đây, không chết cũng bị thương. Tiếp tục tìm kiếm thì không thấy có trí nhớ nào liên quan tới Tông Vị Nhiên. Người này cũng biết rất ít về các tầng dưới.
Một lát sau khi, nguyên hồn của người này dần dần không chịu nổi. Cho dù Tông Thủ ra sức duy trì, cũng là vô dụng, cuối cùng hoàn toàn hư hao.
Trong mắt Tông Thủ nét nghi ngờ các đậm.
Cha của hắn thật sự từng đi qua tử ngục này. Vậy bây giờ, Tông Vị Nhiên rốt cuộc ở đâu, là trốn ra khỏi tử ngục, hay bị nhốt tại các tầng từ tầng sáu trở xuống?
Lại nhìn phía trước, Tông Thủ cảm giác hơi đau đầu. Các tu sĩ Tiên Giai này, cũng phải tìm phương pháp xử lý thỏa đáng.
Sau bốn thời thần, trên thạch tháp phế tích một vị lão giả mặc hồng bào, tuổi tầm lục tuần, đang hư không mà đứng.
Lão thong dong lững thững bước đi trong phế tích, trên mặt đầy ý cười lạnh.
Qua giai đoạn bất ngờ ban đâu, Hàm Hi cùng các binh nghĩ nếu muốn lấy mạng những người này thì có chút khó khăn. Tuy nhiên các tu sĩ tiên giai này cũng chống đở cực kỳ cay đắng. Trong mắt Tông lộ ra sắc lạnh lùng, hiện ra sát ý. Nhưng Lục Vô Bệnh đứng cách đó không xa lúc này lên tiếng.
- Quân thượng chậm đã, xin kiếm hạ lưu tình!
Tông Thủ ‘Ừ’ một tiếng, kiếm thế muốn phát ra từ từ thu lại. Rồi sau đó có chút ngoài ý muốn nhìn Lục Vô Bệnh, trong lòng đầy nghi hoặc.
Lục vô bệnh cũng không chậm trễ, lập tức mở miệng giải thích:
- Các tu sĩ này phần lớn đều gia phá nhân vong, chí muốn nhanh chóng rời khỏi tử ngục, là những kẻ đáng thương, đối Quân Thượng mà nói, là người có thể sử dụng. Thần biết dưới tay Quân Thượng, tuy có gần vạn thiết kỵ, nhưng thiếu đạo binh cao giai. Những người này, chẳng phải thích hợp? Sư phụ của Quân Thượng tuy thương thế chưa lành, nhưng linh pháp cũng đủ so ngang với Chí Cảnh. Có ngài ấy bên ngoài viện trợ, dẫn họ ra ngoài chỉ tốn chút công sức mà thôi.
Lại nói tiếp:
- Các tu sĩ này phần lớn đều có thù sâu như biển với Lục gia, tính tình kiêu ngạo không phục ai. Trước khi bị đưa vào tử ngục, cũng phần lớn là anh hùng hào kiệt một phương, sẽ không cam tâm ở dưới người khác. Nếu là đồng ý dùng thần hồn thề, đi theo quân thượng, chấp nhận bị cấm chế, tự nhiên là tốt nhất. Nếu không, cũng có thể dùng bí pháp xóa trí nhớ. Nếu không ngày sau nếu muốn trở về Lục gia, nắm giữ Thánh Đình Phần Không, những người này là họa ngầm - - .
Phần phía trước nói là giải thích cho Tông Thủ nguyên nhân khuyên hắn dừng tay. Phần sau, đối tượng chính thức là các tu sĩ tiên giai trên đài đá này.
Tông Thủ cũng ánh mắt lóe lóe, suy tư.
Đạo binh sao?
Dưới tay hắn, hôm nay không chỉ thiếu tu sĩ linh cảnh, mà tu giả Tiên giai càng một cũng không có.
Chiến lực cao cấp quả thật khiếm khuyết cực kỳ. Bây giờ thì không sao, nhưng về lâu dài sau này thì nhất định không ổn.
Nhất là tại Vân Giới, linh triều dâng mạnh, là lúc nhiều tu sĩ người mạnh trở về. Chỉ là những người này chẳng những tu vi cao cường, thực lực cũng không kém, chỉ vì khí huyết suy yếu, lại bị thạch đài hạn chế nên nên dưới kiếm hắn mới có vẻ tệ hại như vậy. Ra khỏi tử ngục, vô luận đặt ở nơi nào, đều sẽ bị rất nhiều thế lực tranh giành lôi kéo, tôn làm khách quý, vô cùng kính trọng. Họ thật sự đồng ý làm đạo binh cho Tông Thủ hắn?
Nếu là thay đổi phương thức khác, không dùng cấm chế, không thề nguyền, cũng không muốn bị hắn tế luyện. Tông Thủ thật sự không thể yên tâm. Không phải vấn đề đạo đức, chỉ là không tin. Hắn không muốn tốn sức lực dẫn ra tử ngục Cửu Tuyệt, sau đó sau lưng bị người ta đâm một dao. Tông Thủ hắn không phải người lương thiện, những người này bị nhốt ở đây cũng có nguyên do, phần lớn cũng chẳng phải tốt lành gì. Hắn làm gì muốn tốn khí lực đi cứu mấy tu sĩ này?
Còn về phần Lục Vô Bệnh nói, trở về Lục gia, chưởng quản Thánh Đình Phần Không, vào tai phải ra tai trái, hoàn toàn không để trong lòng.
Lúc này, các tu sĩ tiên giai trên thạch đài, sắc mặt cũng là biến ảo không chừng. Lo lắng nhìn tông thủ, biết được tánh mạng của mình do người này quyết định, thậm chí cả việc giết mười mấy tu sĩ tiên giai cũng là vấn đề hắn muốn hay không thôi. Mấy chục người còn lại, nghe những lời Lục Vô Bệnh nói, sắc mặt đều hơi biến hóa, rõ ràng có dao động, do dự không chừng. Nhất là khi nghe được hai chữ ‘Chí Cảnh’, năm mươi mấy người đểu trên mặt sang ngời.
Đối với mấy câu sau của Lục Vô Bệnh, cũng thần kỳ giữ im lặng. Không người tức giận, cũng không người phản kháng, đều trầm tư suy nghĩ.
Tông Thủ căn nhắc trăm đường, đều khó quyết định. Nhìn liếc qua mấy người phía dưới, khẽ cười, rồi thu lại kiếm thế.
Đúng như Lục Vô Bệnh nói, những người này đối hắn, là những người có thể dùng.
Trong tử ngục Dung Hỏa, bị hành hạ năm này qua năm khác, các tu sĩ này, một phương diện ý chí được rèn luyện cực kỳ cứng rắn, một phương diện, hoàn toàn không thể chống cự sự hấp dẫn của việc được trừ bỏ xiềng xích, thoát khỏi tử ngục. Chỉ cần có thể thoát ra, các tu sĩ này đồng ý bỏ ra bất cứ giá nào.
Vô danh kiếm trở về trong tay áo, ngay cả Hàm Hi và mấy chục binh nghĩ, đều thu về.
Hắn tạm thời không để ý các tu sĩ phía dướ, mà một tay quơ tới tu giả tiên cảnh điên phong của Lục gia chạy ra từ tòa tháp kia.
- Cô hỏi chuyện, ngươi có đồng ý đáp lời?
Hỏi một câu, đã thấy người này cắn chặt răng, ánh mắt oán độc hận thù, như rắn độc đang nhìn. Tuy là bộ dáng thê thảm, nhưng ánh mắt khá kiên định. Tông Thủ vừa nhìn là biết nếu dùng cách bình thường tuyệt sẽ không làm hắn mở miệng được. Vì vậy không có nói thêm gì nữa, cũng không muốn tốn thời gian ép hỏi.
Một tay giữ chặt đầu người này, trực tiếp dùng phương pháp sưu hồn (tìm kiếm trong linh hồn), lục lọi trí nhớ người này một cách bắt buộc. Nguyên hồn người nọ hoảng sợ tới cực điểm, hắn điên cuồng giãy giụa, đồng thời liều mạng ngừng lại suy nghĩ, cũng cố gắng hết sức hủy đi tất cả trí nhớ của mình. Nhưng hắn cũng không nhanh bằng Tông Thủ, một tia lực tín nguyện của Phật Môn dũng mãnh đi vào, thậm chí có xu hướng trấn áp khả năng chữa trị.
- Nguyên lai tên là Lục Thuyết? Tên rất hay! Còn chưa kịp truyền tin - - .
Tông thủ trong lòng càng bình tĩnh.
Điều này hắn sớm đoán được, khi tòa tháp bị hắn một chân đạp phá, cũng là lúc Lục Thuyết muốn báo việc này với những người trông coi tử ngục khác. Bị hủy đi, không chỉ là linh trận của tháp, còn hủy cả phương thức báo tin cho các Tôn Giả Lục gia của người này. Bất quá, lúc này hắn để ý không phải điều này, mà là Tông Vị Nhiên- -
Bất lập tức chém giết, mà lựa chọn bắt vị này, vốn là muốn từ trong miệng hắn tìm được tin tức về Tông Vị Nhiên.
- Quả nhiên từng đến đây!
Tông Thủ cảm thấy mờ mịt, trong trí nhớ người này, một nam tử giống như thiên thần, thu hút mà uy thế ngập trời, từng xông qua nơi này. Không ai có thể ngăn cả cho dù chỉ trong chớp mắt, ngược lại các tội nhân nơi đây, không chết cũng bị thương. Tiếp tục tìm kiếm thì không thấy có trí nhớ nào liên quan tới Tông Vị Nhiên. Người này cũng biết rất ít về các tầng dưới.
Một lát sau khi, nguyên hồn của người này dần dần không chịu nổi. Cho dù Tông Thủ ra sức duy trì, cũng là vô dụng, cuối cùng hoàn toàn hư hao.
Trong mắt Tông Thủ nét nghi ngờ các đậm.
Cha của hắn thật sự từng đi qua tử ngục này. Vậy bây giờ, Tông Vị Nhiên rốt cuộc ở đâu, là trốn ra khỏi tử ngục, hay bị nhốt tại các tầng từ tầng sáu trở xuống?
Lại nhìn phía trước, Tông Thủ cảm giác hơi đau đầu. Các tu sĩ Tiên Giai này, cũng phải tìm phương pháp xử lý thỏa đáng.
Sau bốn thời thần, trên thạch tháp phế tích một vị lão giả mặc hồng bào, tuổi tầm lục tuần, đang hư không mà đứng.
Lão thong dong lững thững bước đi trong phế tích, trên mặt đầy ý cười lạnh.
/1700
|