Nàng kia cười nói:
- Không cần xưng tiền bối, thiếp thân kỳ thật tuổi tác không lớn, gọi ta Lục Hàm Yên là được rồi.
Tông Thủ thần trí hoảng hốt, ma xui quỷ khiến tiếp tục hỏi:
- Không biết vãn bối, có thể được biết tính danh tiền bối không?
Nàng kia cười nói:
- Không cần xưng tiền bối, thiếp thân kỳ thật tuổi tác không lớn, gọi ta Lục Hàm Yên là được rồi.
- Lục Hàm Yên?
Tông Thủ chỉ cảm thấy thần hồn sắp vỡ, như sấm chấn minh.
Nhưng lập tức lại một hồi mơ hồ, thầm nghĩ ‘ Lục Hàm Yên ’ là ai? Mình chẳng lẽ có biết sao?
Thần niệm hôn mê suy tư một lát, liền cảm xúc cuồn cuộn, bỗng dưng thanh tỉnh.
Không đúng! Đây là kiến tri --
Ý niệm mới lên, lại lần nữa chui vào trong tâm hải, ngay cả nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Lại nghĩ cô gái này vừa rồi đến cùng đang nói cái gì, tên gọi là gì, sao mình lại không nhớ rõ chứ?
Chẳng lẽ là vì cấm thuật ngục này và đồng tử ảnh hưởng tới nghe nhìn? Hoặc là trí nhớ, xuất hiện thiếu thốn?
Lúc này cũng không có ý tứ hỏi lại, Tông Thủ chỉ có thể có chút gật đầu:
- Ta đã biết!
Nội thị bản thân, chỉ cảm thấy khí mạch đi ngược chiều, huyết dịch xông ngược.
Cũng may chân khí hồn lực, đều đã khôi phục đến cường thịnh. Nguyên khí trải qua một ngày này điều dưỡng, cũng khôi phục lại đại khái .
Vốn định tịnh dưỡng thêm một lát, bất quá nếu trấn thủ trong uyên môn đã là một đầu Vô Tướng Thần Ma, vậy thì cũng không cần nữa.
Cô gái này hắn không biết, cũng không biết quá khứ của nàng. Nhưng vô ý thức liền tin lời nàng nói.
Thở sâu một hơi, Tông Thủ chuẩn bị bước vào trong hắc vụ, chợt nghe nàng kia lại mở miệng khuyên nhủ:
- Tiểu ca, Vô Tướng Thần Ma kia tính tình hung tàn. Thiếp thân ở chỗ này hai mươi năm, đã từng gặp mấy người xâm nhập vào đó, nhưng đều kết cục thê thảm. Ngươi tu vị hơi yếu, lần này đi vào. Hơn phân nửa sẽ có nguy hiểm tính mạng, không đi được không?
Tông Thủ trong nội tâm ấm áp, tiếp theo liền im lặng lắc đầu
Cũng như cô gái này không chịu thoát khỏi phong cấm vậy, hắn cũng có lý do không thể không xông vào tầng thứ 9 Tử Ngục.
Không cần phải nhiều lời nữa, Tông Thủ lắc mình một cái, đã đến bên ngoài mười dặm.
Ở trước khói đen, chỉ do dự chốc lát, liền đạo nghĩa không thể chùn bước đi vào.
Khí tức trong đoàn sương mù càng thêm rét lạnh âm lãnh.
Nơi đây không chỉ minh tử chi lự nồng đậm đến tiếp cận thực chất. Mà trong sương mù càng có năng lực mê hoặc nhân thần
Nếu dùng mắt nhìn, nhất định ảo giác sẽ bộc phát.
Bất quá Tông Thủ giờ phút này lại dùng Huyễn Tâm Kính, ngược lại chưa từng bị mê huyễn chi lực quấy nhiễu.
Mặc dù thần niệm tản ra sẽ có sai lầm, nhưng dưới kính quang trong trẻo nhưng lạnh lùng kia soi chiếu, tất cả ở nơi này đều không chỗ nào có thể che dấu.
Đi vào trung tâm hắc vụ, mới đi mấy bước, Tông Thủ chợt nghe bên tai, truyền đến một hồi tiếng cười to ‘ khặc khặ-x-xxxxx ’
Thanh âm thê lương biến hoá kỳ lạ, chấn động màng tai.
Tông Thủ trong nội tâm đang cảnh giác, chỉ thấy một đám kiếm quang từ đằng xa bỗng nhiên lăng không chém tới.
Khí thế mênh mông cuồn cuộn, đường hoàng chính đại, như cự sơn đè xuống, tràn trề không thể chống cự!
Thần Cảnh đỉnh phong?
Tông Thủ vô ý thức liền nổi lên ý niệm muốn né tránh, tạm lánh phong mang.
Nhưng lập tức liền mạnh mẽ cắn đầu lưỡi một cái, không lùi mà tiến tới. Thân hình lóe lên, mang theo vô danh kiếm trong tay mạnh mẽ chém về trước.
Một kiếm này, hắn nếu không thể địch, vậy thì vong!
Theo kiếm quang và khí cương binh khí va chạm, tiếng giao kích chấn động.
Thân hình Tông Thủ lập tức bay ngược về sau hai mươi trượng. Lại vung tay lên, nguyên nhất hồn kiếm ra khỏi hồn hải, hiện hóa ở bên cạnh.
Dùng Quy nhất chân quyết của Cửu Cửu Long ảnh kiếm, trong một tức liền liên tục chém ra cả trăm kiếm.
Đẩy tất cả những khí mang cương kình, thậm chí linh pháp ở bên ngoài mười trượng.
37 thanh Ngự Đạo Long Nha Kiếm thì bố ở bên ngoài mười trượng.
Kiếm trận kết thành, toàn bộ ngàn trượng lập tức tràn đầy tia kiếm kình.
Tông Thủ lúc này, mới rốt cục ‘ thấy ’ rõ tình hình trước mắt.
Là mười tu sĩ sắc mặt chết lặng đang vây quanh ở chung quanh. Ngoại trừ ánh mắt ngốc trệ ra, còn lại tất cả đều không giống tu sĩ Thần Cảnh.
Tông Thủ lại không chút bối rối, trong mắt ngược lại lộ tia cười lạnh.
Cái này hẳn là ảnh khôi!
Bị Ảnh Ma đánh tan thần trí hồn thức, bị hắn điều khiển, trở thành khôi lỗi.
Nhưng nhân khôi không có linh trí như vậy, cũng không cách nào vận dụng đại đạo pháp tắc nắm giữ khi còn sống.
Thay vì nói chúng là Thần Cảnh, chẳng bằng nói là tu giả Tiên cảnh lực lượng mạnh mẽ, chân lực hùng hồn.
Vì vậy lần này, mặc dù có thêm hơn mười vị, nhưng trong mắt hắn lại không đáng mỉm cười một cái.
Chính thức để ý là nơi xuất phát đạo kiếm quang kia
Kiếm kia, cũng không phải như hắn thấy, hết thảy chỉ là ảo giác thôi.
Vô Tướng Thần Ma có thể ảnh hưởng đến tâm niệm hắn, khiến hắn cho rằng như thế. Nhưng khi chân chính giao thủ, sai biệt cũng không thể gạt được người.
Kỳ thật Huyễn Tâm Kính, từ đầu đến cuối đều ánh tất cả chân thật vào thức hải hắn.
Chỉ là bị Vô Tướng Thần Ma lách qua, đánh thẳng vào Nguyên Hồn thôi.
Có thể là biết được tâm niệm hắn kiên nghị, thủ đoạn tầm thường khó có thể dao động, vì vậy Ảnh Ma này ngay từ đầuđã lấy tiếng cười, khiến cho hắn sinh ra lòng cảnh giác, tạo thời cơ thừa dịp.
Rồi sau đánh thẳng vào thần hồn hắn, mô phỏng tạo ra ảo giác một kiếm kinh thế kia.
Mới hắn chỉ cần theo ý niệm bản năng né tránh, tất sẽ từng bước một rơi vào cạm bẫy của Vô Tướng Thần Ma tạo ra.
Bất quá lúc này, hắn tuy đã phá thủ đoạn của Thần Cảnh Ảnh Ma kia
Nhưng trong lòng cũng không nửa phần nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm cẩn thận.
Đầu Ảnh Ma này không chỉ thần thông rất cao minh mà thủ đoạn cũng có phần là bất phàm!
Vô khổng bất nhập, khó lòng phòng bị!
Rồi sau đó trong nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy một thanh niên mi tâm có nốt ruồi chu sa đỏ từ trong sương mù đằng xa đi tới.
Nhìn Tông Thủ, lại nghi hoặc quan sát mặt thanh kính kia, lúc này mới ánh mắt quái dị nói:
- Là khí tức của Nhiên Không chi huyết, ngươi là thiếu chủ Lục gia, một trong các thái tử thánh đình? Tại sao đến tận đây? Ta với người Lục gia các ngươi từng có ước hẹn, không thể tổn thương người có máu huyết Lục gia tinh khiết.
Tông Thủ nhíu mày, bởi vì huyết mạch nên vô luận đến nơi nào, tất cả mọi người đều sẽ liên hệ mình và Lục gia cùng một chỗ.
Tên của hắn, tuy rằng thật sự cũng trong danh sách đích mạch Lục gia, nhưng bản thân hắn lại rất không thích.
Cũng đặc biệt chán ghét bốn chữ Thiếu chủ thái tử này.
Lắc đầu, Tông Thủ dừng tạp niệm.
- Cô muốn vào tầng thứ 9 một chuyến, không biết ngươi có chịu mở ra không?
Vô Tướng Thần Ma không có thân thể, Ảnh Ma này là mượn nhờ khôi lỗi chi thân, nói chuyện với hắn.
Chiến lực chỉ hạ thấp nửa cấp bậc, mới giao thủ, kiếm thuật kia đã dễ dàng thắng hắn một bậc.
Người này hắn mặc dù không sợ, nhưng nếu có thể không chiến thì vẫn tốt hơn.
- Không cần xưng tiền bối, thiếp thân kỳ thật tuổi tác không lớn, gọi ta Lục Hàm Yên là được rồi.
Tông Thủ thần trí hoảng hốt, ma xui quỷ khiến tiếp tục hỏi:
- Không biết vãn bối, có thể được biết tính danh tiền bối không?
Nàng kia cười nói:
- Không cần xưng tiền bối, thiếp thân kỳ thật tuổi tác không lớn, gọi ta Lục Hàm Yên là được rồi.
- Lục Hàm Yên?
Tông Thủ chỉ cảm thấy thần hồn sắp vỡ, như sấm chấn minh.
Nhưng lập tức lại một hồi mơ hồ, thầm nghĩ ‘ Lục Hàm Yên ’ là ai? Mình chẳng lẽ có biết sao?
Thần niệm hôn mê suy tư một lát, liền cảm xúc cuồn cuộn, bỗng dưng thanh tỉnh.
Không đúng! Đây là kiến tri --
Ý niệm mới lên, lại lần nữa chui vào trong tâm hải, ngay cả nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Lại nghĩ cô gái này vừa rồi đến cùng đang nói cái gì, tên gọi là gì, sao mình lại không nhớ rõ chứ?
Chẳng lẽ là vì cấm thuật ngục này và đồng tử ảnh hưởng tới nghe nhìn? Hoặc là trí nhớ, xuất hiện thiếu thốn?
Lúc này cũng không có ý tứ hỏi lại, Tông Thủ chỉ có thể có chút gật đầu:
- Ta đã biết!
Nội thị bản thân, chỉ cảm thấy khí mạch đi ngược chiều, huyết dịch xông ngược.
Cũng may chân khí hồn lực, đều đã khôi phục đến cường thịnh. Nguyên khí trải qua một ngày này điều dưỡng, cũng khôi phục lại đại khái .
Vốn định tịnh dưỡng thêm một lát, bất quá nếu trấn thủ trong uyên môn đã là một đầu Vô Tướng Thần Ma, vậy thì cũng không cần nữa.
Cô gái này hắn không biết, cũng không biết quá khứ của nàng. Nhưng vô ý thức liền tin lời nàng nói.
Thở sâu một hơi, Tông Thủ chuẩn bị bước vào trong hắc vụ, chợt nghe nàng kia lại mở miệng khuyên nhủ:
- Tiểu ca, Vô Tướng Thần Ma kia tính tình hung tàn. Thiếp thân ở chỗ này hai mươi năm, đã từng gặp mấy người xâm nhập vào đó, nhưng đều kết cục thê thảm. Ngươi tu vị hơi yếu, lần này đi vào. Hơn phân nửa sẽ có nguy hiểm tính mạng, không đi được không?
Tông Thủ trong nội tâm ấm áp, tiếp theo liền im lặng lắc đầu
Cũng như cô gái này không chịu thoát khỏi phong cấm vậy, hắn cũng có lý do không thể không xông vào tầng thứ 9 Tử Ngục.
Không cần phải nhiều lời nữa, Tông Thủ lắc mình một cái, đã đến bên ngoài mười dặm.
Ở trước khói đen, chỉ do dự chốc lát, liền đạo nghĩa không thể chùn bước đi vào.
Khí tức trong đoàn sương mù càng thêm rét lạnh âm lãnh.
Nơi đây không chỉ minh tử chi lự nồng đậm đến tiếp cận thực chất. Mà trong sương mù càng có năng lực mê hoặc nhân thần
Nếu dùng mắt nhìn, nhất định ảo giác sẽ bộc phát.
Bất quá Tông Thủ giờ phút này lại dùng Huyễn Tâm Kính, ngược lại chưa từng bị mê huyễn chi lực quấy nhiễu.
Mặc dù thần niệm tản ra sẽ có sai lầm, nhưng dưới kính quang trong trẻo nhưng lạnh lùng kia soi chiếu, tất cả ở nơi này đều không chỗ nào có thể che dấu.
Đi vào trung tâm hắc vụ, mới đi mấy bước, Tông Thủ chợt nghe bên tai, truyền đến một hồi tiếng cười to ‘ khặc khặ-x-xxxxx ’
Thanh âm thê lương biến hoá kỳ lạ, chấn động màng tai.
Tông Thủ trong nội tâm đang cảnh giác, chỉ thấy một đám kiếm quang từ đằng xa bỗng nhiên lăng không chém tới.
Khí thế mênh mông cuồn cuộn, đường hoàng chính đại, như cự sơn đè xuống, tràn trề không thể chống cự!
Thần Cảnh đỉnh phong?
Tông Thủ vô ý thức liền nổi lên ý niệm muốn né tránh, tạm lánh phong mang.
Nhưng lập tức liền mạnh mẽ cắn đầu lưỡi một cái, không lùi mà tiến tới. Thân hình lóe lên, mang theo vô danh kiếm trong tay mạnh mẽ chém về trước.
Một kiếm này, hắn nếu không thể địch, vậy thì vong!
Theo kiếm quang và khí cương binh khí va chạm, tiếng giao kích chấn động.
Thân hình Tông Thủ lập tức bay ngược về sau hai mươi trượng. Lại vung tay lên, nguyên nhất hồn kiếm ra khỏi hồn hải, hiện hóa ở bên cạnh.
Dùng Quy nhất chân quyết của Cửu Cửu Long ảnh kiếm, trong một tức liền liên tục chém ra cả trăm kiếm.
Đẩy tất cả những khí mang cương kình, thậm chí linh pháp ở bên ngoài mười trượng.
37 thanh Ngự Đạo Long Nha Kiếm thì bố ở bên ngoài mười trượng.
Kiếm trận kết thành, toàn bộ ngàn trượng lập tức tràn đầy tia kiếm kình.
Tông Thủ lúc này, mới rốt cục ‘ thấy ’ rõ tình hình trước mắt.
Là mười tu sĩ sắc mặt chết lặng đang vây quanh ở chung quanh. Ngoại trừ ánh mắt ngốc trệ ra, còn lại tất cả đều không giống tu sĩ Thần Cảnh.
Tông Thủ lại không chút bối rối, trong mắt ngược lại lộ tia cười lạnh.
Cái này hẳn là ảnh khôi!
Bị Ảnh Ma đánh tan thần trí hồn thức, bị hắn điều khiển, trở thành khôi lỗi.
Nhưng nhân khôi không có linh trí như vậy, cũng không cách nào vận dụng đại đạo pháp tắc nắm giữ khi còn sống.
Thay vì nói chúng là Thần Cảnh, chẳng bằng nói là tu giả Tiên cảnh lực lượng mạnh mẽ, chân lực hùng hồn.
Vì vậy lần này, mặc dù có thêm hơn mười vị, nhưng trong mắt hắn lại không đáng mỉm cười một cái.
Chính thức để ý là nơi xuất phát đạo kiếm quang kia
Kiếm kia, cũng không phải như hắn thấy, hết thảy chỉ là ảo giác thôi.
Vô Tướng Thần Ma có thể ảnh hưởng đến tâm niệm hắn, khiến hắn cho rằng như thế. Nhưng khi chân chính giao thủ, sai biệt cũng không thể gạt được người.
Kỳ thật Huyễn Tâm Kính, từ đầu đến cuối đều ánh tất cả chân thật vào thức hải hắn.
Chỉ là bị Vô Tướng Thần Ma lách qua, đánh thẳng vào Nguyên Hồn thôi.
Có thể là biết được tâm niệm hắn kiên nghị, thủ đoạn tầm thường khó có thể dao động, vì vậy Ảnh Ma này ngay từ đầuđã lấy tiếng cười, khiến cho hắn sinh ra lòng cảnh giác, tạo thời cơ thừa dịp.
Rồi sau đánh thẳng vào thần hồn hắn, mô phỏng tạo ra ảo giác một kiếm kinh thế kia.
Mới hắn chỉ cần theo ý niệm bản năng né tránh, tất sẽ từng bước một rơi vào cạm bẫy của Vô Tướng Thần Ma tạo ra.
Bất quá lúc này, hắn tuy đã phá thủ đoạn của Thần Cảnh Ảnh Ma kia
Nhưng trong lòng cũng không nửa phần nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm cẩn thận.
Đầu Ảnh Ma này không chỉ thần thông rất cao minh mà thủ đoạn cũng có phần là bất phàm!
Vô khổng bất nhập, khó lòng phòng bị!
Rồi sau đó trong nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy một thanh niên mi tâm có nốt ruồi chu sa đỏ từ trong sương mù đằng xa đi tới.
Nhìn Tông Thủ, lại nghi hoặc quan sát mặt thanh kính kia, lúc này mới ánh mắt quái dị nói:
- Là khí tức của Nhiên Không chi huyết, ngươi là thiếu chủ Lục gia, một trong các thái tử thánh đình? Tại sao đến tận đây? Ta với người Lục gia các ngươi từng có ước hẹn, không thể tổn thương người có máu huyết Lục gia tinh khiết.
Tông Thủ nhíu mày, bởi vì huyết mạch nên vô luận đến nơi nào, tất cả mọi người đều sẽ liên hệ mình và Lục gia cùng một chỗ.
Tên của hắn, tuy rằng thật sự cũng trong danh sách đích mạch Lục gia, nhưng bản thân hắn lại rất không thích.
Cũng đặc biệt chán ghét bốn chữ Thiếu chủ thái tử này.
Lắc đầu, Tông Thủ dừng tạp niệm.
- Cô muốn vào tầng thứ 9 một chuyến, không biết ngươi có chịu mở ra không?
Vô Tướng Thần Ma không có thân thể, Ảnh Ma này là mượn nhờ khôi lỗi chi thân, nói chuyện với hắn.
Chiến lực chỉ hạ thấp nửa cấp bậc, mới giao thủ, kiếm thuật kia đã dễ dàng thắng hắn một bậc.
Người này hắn mặc dù không sợ, nhưng nếu có thể không chiến thì vẫn tốt hơn.
/1700
|