Sau khi xác nhận Vô Tướng Thần Ma đã hồn phi phách tán, triệt để Tịch Diệt lại vội vàng niệm động một cái, kiềm chế toàn bộ ánh sáng màu xanh kia.
Huyễn Tâm Kính hao tổn thọ nguyên, bất quá nếu chỉ vận dụng một ít thần thông chi lực bình thường thì lại không sao.
Lúc này Tông Thủ, cũng chỉ dùng kính này thay mắt thôi.
Cửu Vĩ sau lưng đều thu lại. Ấn ký nơi mi tâm cũng biến mất vô tung.
Ngay cả tinh thần pháp tướng, cũng thu hồi toàn bộ. Chỉ có thập tuyệt ngự đạo tuyệt diệt là tiếp tục vờn quanh hộ thân hắn.
Tông Thủ lại nhíu mày, câu nói vừa rồi của Vô Tướng Thần Ma đã khiến lòng hắn chấn động, cố nhiên đó là bẫy rập của Vô Tướng Thần Ma.
Nhưng mà bản thân, thực sự thật sự lại rất để ý câu nói kia
Mẫu thân hắn quả thật chưa từng ở tầng thứ 9 mà vẫn còn trong tầng thứ 8 sao?
Chợt lại hơi lắc đầu, thầm nghĩ Cửu Tuyệt Tử Ngục, chỉ có từ trên hướng xuống, có trấn ngục trông coi.
Từ dưới lên trên, ngoại trừ những thiên sinh dị chủng ra, cũng không còn trở ngại gì nữa.
Nếu như ở tầng thứ 9 tìm không được, vậy thì quay lại đây tìm là được, cũng không sao.
Còn nữa, lời của Vô Tướng Thần Ma, tốt nhất là không nên tin.
Vi dao động thần niệm người khác, thường thường đều không từ thủ đoạn, nói vô cùng không đáng tin.
Lại hơi cảm thấy kỳ quái, lúc ở tầng thứ bảy, Tuyệt diễm Thánh Tôn là trực tiếp giúp Thanh Lôi Ưng, ngăn hắn nhập tầng thứ 8.
Vì sao lúc này lại chưa từng nhúng tay?
Chẳng lẽ là cảm thấy hưng thú với hắn nên bỏ qua sao?
Lắc đầu, Tông Thủ ánh mắt lại định ở phía xa, trên một vật sáng chói như kim cương.
Là một viên đan dược trong suốt, đúng là do bản thể của Vô Tướng Thần Ma còn sót lại.
- Đây là vật gì? Chẳng lẽ là Kim Đan của Vô Tướng Thần Ma sao?
Tông Thủ pháp lực một nhiếp, liền cầm viên đan dược trong suốt kia vào tay.
Hồn thức thăm dò vào, trong mắt lập tức lộ dị sắc.
Ảnh ma nhất tộc, khác với sinh linh bình thường. Tu hành chi pháp, cũng hoàn toàn bất đồng.
Nội đan kết thành tự nhiên cũng khác với tinh thú nhân loại, thậm chí chư vực dị tộc.
Thầm nghĩ thứ này có huyễn lực thật mạnh. Xem ảnh ma bổ nguyên thần thông ấn ký còn sót lại bên trong cũng có thể phong đại thần niệm chi lực của tu sĩ ít nhất lên mấy lần, là một kiện dị bảo khó có được.
Trong tay áo Tông Thủ chợt lại có dị động. Chất lỏng màu vàng kim nhạt đột nhiên lan tràn ra.
Lúc đến tay phải Tông Thủ lại hóa thành một cái miệng lớn, nuốt viên đan dược kia vào.
- Là tiểu kim?
Tông Thủ giật mình, tiểu kim nuốt thứ này làm chi?
Vạn Tượng thôn Vô Tướng?
Việt
- Là Tiểu Kim?
Tông Thủ ngạc nhiên, Tiểu Kim nuốt thứ này để làm cái gì nhỉ?
Mọi vật đều bị nuốt chửng hết?
Có một sở trường là mô phỏng sự biến hóa, có thể mô phỏng bất kì một thần thú hoặc một người mạnh mẽ.
Một phần là tinh thông ảo thuật, kích người bằng hồn thức, không một vết tích khó mà phòng tránh được.
- Đợi đã!
Trong ánh mắt Tông Thủ bây giờ lóe lên một tia sáng. Dã tâm của hắn cũng không nhỏ.
Nhưng mà muốn làm đến bước đó, nhất định phải nuốt càng nhiều thần ma vô tượng mới được.
Tiểu Kim nuốt luôn viên ngọc trong suốt vào trong, co thân hình lại và không có động tĩnh gì nữa.
Tông Thủ lắc lắc đầu, cũng không để ý đến nữa và đi thẳng đến uyên môn.
Trong lúc này cách đó 10 dặm bỗng có ánh sánh lóe lên, đầy những quan niệm về hồn quỷ uy hiếp đến nỗi không thể tưởng tượng được, đột ngột đến bất ngờ, từng đợt từng đợt sóng trấn động từ Uyên môn ra ngoài, quét cả một vùng.
Tông Thủ trước thì cảm thấy chấn động hồn quỷ, cảm giác rất là khó chịu.
Còn sau đó lại có một mớ nghi vấn nghiền nén mà đến.
Giống như có môt thể tích rất lớn đồng thời rất kiên cố đang lăn đến chạm vào mặt nước yên tĩnh trong bờ hồ.
Những cánh hoa tung bay trên bầu trời,nghiền nát thành tro bụi những ai chống đối lại tất cả
Khóe môi Tông Thủ chảy ra một dòng máu đỏ tươi, hồn bay phếch lạc rồi lại tái ngộ.
Lần lượt chống chọi, khắc trực tiếp vào tim Nguyên Thần, Nơi đó ở giữa hồn quỷ với hình thật Pháp tướng, đột nhiên lại nhắm mắt.
Giữ mi mắt là một "con đường", giữa đó đó lại có hai dòng xoáy.
Nước lửa, âm dương, sinh tử, nhân quả, số phận, vũ trụ.
Tương hỗ cho nhau lại bổ trợ lẫn nhau.
Trong hay tay lại có hắc bạch nhị động, bay lên trên lại treo lơ lửng phía đằng sau.
Pháp tướng thực hình kia, lại nhúng tay vào, tất nhiên lại là linh hồn thuần khiết ngưng tụ lại tạo và một pháp kiếm vô danh độ chênh lệch khỏng bốn thước huyết kiếm.
Kim tháp bốn tầng kia, lúc này rơi từ trên cao xuống vào tay trái của hắn.
Khi cự luân kia xông đến đồng thời cũng có một nhát kiếm xuất ra.
“ oang” âm thanh chấn động vang lên, Tông Thủ chỉ cảm thấy Nguyên Thần này như bị nỏ thành vô số mảnh nhỏ.
Thất khiếu này đầy máu, hình tượng cũng rất thê lương, trong nhất thời đến đôi mắt và cấm thuật cũng cảm thấy đau, cũng bị chèn ép xuống dưới.
Hên Nguyên Hồn kia lưu lại trong tâm, cuối cùng đã chống lại được, chưa vỡ vụn
Ngoài những dư âm chấn động kia ngoài việc có một chút khó chịu ra cũng không có gì chắc trở.
Tông Thủ đang đau đầu không biết phải làm sao mới có kết quả tốt, thực hình Pháp Tướng trong tay chín tầng kim tháp là đã tự pháp ra hàng ngàn hàng vạn sắc hào quang màu be rồi.
Khiến tâm trạng hắn trống rỗng, không gian hồn hải trong chốc lát đã khôi phục lại bình tĩnh.
Ẩn trong vết tích dựa vào ánh hào quang màu be chiếu rọi cũng có thể nhìn thấy tận mắt, lần lượt khôi phục.
- Đây có khác gì trong bể khổ đâu?
Tông Thủ cảm thấy hơi sợ, căn bản là hắn chưa từng đi khống chế Kim Tháp này bao giờ.
Lúc này mới biết, Ngụy Húc sư huynh lúc đầu đối sử với hắn không phải tầm thường.
Việc bái sư tặng quà thế này cũng vượt xa với tưởng tượng của hắn.
Thấy vị trí tòa tháp thần thông này, chỉ sợ nằm ngoài sức tưởng tượng.
Nó vượt xa khả năng của Áp Vương đạo khí.
Giống như một vật thể quý giá.
Nhất thời cũng không thể nghiên cứu kĩ được, Trước tiên Tông Thủ ngắm nhìn phía trước hậu quả sau đó lại nhìn thấy một thanh niên với chiếc áo choàng tím đứng bên trong Uyên Môn.
Đứng chắp tay sau lưng, cười nhạt, giống như một vị thần đang đứng quan sát chúng sinh.
- Tuyệt Diêm?
Trong lòng Tông Thủ cũng biết người trước mặt này không phải Tuyệt Diêm mà do phần hồn biến thành.
Do đó, chất khí đó khiến hắn có cảm giác như là không đúng, phải nói là hắc động hoặc là bạch động mới đúng.
Sự việc vừa mới gặp chỉ có hai người này mới có thể hình dung chính xác.
Hắn nhìn thấy cũng không ít, Long Ảnh và Lâm Huyền Sương.
Nhưng hai người này đều có thể dùng hết lực thu kiếm, không giống như người này, hoàn toàn không dấu diếm, bá đạo mà sắc bén.
- Lão phu này dựa vào tinh huyết hóa thân.
Ánh mắt Tuyệt Diêm lóe sáng, xem xét Tông Thủ từ trên xuống dưới.
- Có thể công kích hồn niệm của tôi, và có thể duy trì Nguyên Hồn khiến nó không phát tán, rất tốt! Tuy không đến 1/100 nhưng so với độ tuổi của ngươi, đồng nhất cảnh giới tuyệt đối không bao giờ được.
Huyễn Tâm Kính hao tổn thọ nguyên, bất quá nếu chỉ vận dụng một ít thần thông chi lực bình thường thì lại không sao.
Lúc này Tông Thủ, cũng chỉ dùng kính này thay mắt thôi.
Cửu Vĩ sau lưng đều thu lại. Ấn ký nơi mi tâm cũng biến mất vô tung.
Ngay cả tinh thần pháp tướng, cũng thu hồi toàn bộ. Chỉ có thập tuyệt ngự đạo tuyệt diệt là tiếp tục vờn quanh hộ thân hắn.
Tông Thủ lại nhíu mày, câu nói vừa rồi của Vô Tướng Thần Ma đã khiến lòng hắn chấn động, cố nhiên đó là bẫy rập của Vô Tướng Thần Ma.
Nhưng mà bản thân, thực sự thật sự lại rất để ý câu nói kia
Mẫu thân hắn quả thật chưa từng ở tầng thứ 9 mà vẫn còn trong tầng thứ 8 sao?
Chợt lại hơi lắc đầu, thầm nghĩ Cửu Tuyệt Tử Ngục, chỉ có từ trên hướng xuống, có trấn ngục trông coi.
Từ dưới lên trên, ngoại trừ những thiên sinh dị chủng ra, cũng không còn trở ngại gì nữa.
Nếu như ở tầng thứ 9 tìm không được, vậy thì quay lại đây tìm là được, cũng không sao.
Còn nữa, lời của Vô Tướng Thần Ma, tốt nhất là không nên tin.
Vi dao động thần niệm người khác, thường thường đều không từ thủ đoạn, nói vô cùng không đáng tin.
Lại hơi cảm thấy kỳ quái, lúc ở tầng thứ bảy, Tuyệt diễm Thánh Tôn là trực tiếp giúp Thanh Lôi Ưng, ngăn hắn nhập tầng thứ 8.
Vì sao lúc này lại chưa từng nhúng tay?
Chẳng lẽ là cảm thấy hưng thú với hắn nên bỏ qua sao?
Lắc đầu, Tông Thủ ánh mắt lại định ở phía xa, trên một vật sáng chói như kim cương.
Là một viên đan dược trong suốt, đúng là do bản thể của Vô Tướng Thần Ma còn sót lại.
- Đây là vật gì? Chẳng lẽ là Kim Đan của Vô Tướng Thần Ma sao?
Tông Thủ pháp lực một nhiếp, liền cầm viên đan dược trong suốt kia vào tay.
Hồn thức thăm dò vào, trong mắt lập tức lộ dị sắc.
Ảnh ma nhất tộc, khác với sinh linh bình thường. Tu hành chi pháp, cũng hoàn toàn bất đồng.
Nội đan kết thành tự nhiên cũng khác với tinh thú nhân loại, thậm chí chư vực dị tộc.
Thầm nghĩ thứ này có huyễn lực thật mạnh. Xem ảnh ma bổ nguyên thần thông ấn ký còn sót lại bên trong cũng có thể phong đại thần niệm chi lực của tu sĩ ít nhất lên mấy lần, là một kiện dị bảo khó có được.
Trong tay áo Tông Thủ chợt lại có dị động. Chất lỏng màu vàng kim nhạt đột nhiên lan tràn ra.
Lúc đến tay phải Tông Thủ lại hóa thành một cái miệng lớn, nuốt viên đan dược kia vào.
- Là tiểu kim?
Tông Thủ giật mình, tiểu kim nuốt thứ này làm chi?
Vạn Tượng thôn Vô Tướng?
Việt
- Là Tiểu Kim?
Tông Thủ ngạc nhiên, Tiểu Kim nuốt thứ này để làm cái gì nhỉ?
Mọi vật đều bị nuốt chửng hết?
Có một sở trường là mô phỏng sự biến hóa, có thể mô phỏng bất kì một thần thú hoặc một người mạnh mẽ.
Một phần là tinh thông ảo thuật, kích người bằng hồn thức, không một vết tích khó mà phòng tránh được.
- Đợi đã!
Trong ánh mắt Tông Thủ bây giờ lóe lên một tia sáng. Dã tâm của hắn cũng không nhỏ.
Nhưng mà muốn làm đến bước đó, nhất định phải nuốt càng nhiều thần ma vô tượng mới được.
Tiểu Kim nuốt luôn viên ngọc trong suốt vào trong, co thân hình lại và không có động tĩnh gì nữa.
Tông Thủ lắc lắc đầu, cũng không để ý đến nữa và đi thẳng đến uyên môn.
Trong lúc này cách đó 10 dặm bỗng có ánh sánh lóe lên, đầy những quan niệm về hồn quỷ uy hiếp đến nỗi không thể tưởng tượng được, đột ngột đến bất ngờ, từng đợt từng đợt sóng trấn động từ Uyên môn ra ngoài, quét cả một vùng.
Tông Thủ trước thì cảm thấy chấn động hồn quỷ, cảm giác rất là khó chịu.
Còn sau đó lại có một mớ nghi vấn nghiền nén mà đến.
Giống như có môt thể tích rất lớn đồng thời rất kiên cố đang lăn đến chạm vào mặt nước yên tĩnh trong bờ hồ.
Những cánh hoa tung bay trên bầu trời,nghiền nát thành tro bụi những ai chống đối lại tất cả
Khóe môi Tông Thủ chảy ra một dòng máu đỏ tươi, hồn bay phếch lạc rồi lại tái ngộ.
Lần lượt chống chọi, khắc trực tiếp vào tim Nguyên Thần, Nơi đó ở giữa hồn quỷ với hình thật Pháp tướng, đột nhiên lại nhắm mắt.
Giữ mi mắt là một "con đường", giữa đó đó lại có hai dòng xoáy.
Nước lửa, âm dương, sinh tử, nhân quả, số phận, vũ trụ.
Tương hỗ cho nhau lại bổ trợ lẫn nhau.
Trong hay tay lại có hắc bạch nhị động, bay lên trên lại treo lơ lửng phía đằng sau.
Pháp tướng thực hình kia, lại nhúng tay vào, tất nhiên lại là linh hồn thuần khiết ngưng tụ lại tạo và một pháp kiếm vô danh độ chênh lệch khỏng bốn thước huyết kiếm.
Kim tháp bốn tầng kia, lúc này rơi từ trên cao xuống vào tay trái của hắn.
Khi cự luân kia xông đến đồng thời cũng có một nhát kiếm xuất ra.
“ oang” âm thanh chấn động vang lên, Tông Thủ chỉ cảm thấy Nguyên Thần này như bị nỏ thành vô số mảnh nhỏ.
Thất khiếu này đầy máu, hình tượng cũng rất thê lương, trong nhất thời đến đôi mắt và cấm thuật cũng cảm thấy đau, cũng bị chèn ép xuống dưới.
Hên Nguyên Hồn kia lưu lại trong tâm, cuối cùng đã chống lại được, chưa vỡ vụn
Ngoài những dư âm chấn động kia ngoài việc có một chút khó chịu ra cũng không có gì chắc trở.
Tông Thủ đang đau đầu không biết phải làm sao mới có kết quả tốt, thực hình Pháp Tướng trong tay chín tầng kim tháp là đã tự pháp ra hàng ngàn hàng vạn sắc hào quang màu be rồi.
Khiến tâm trạng hắn trống rỗng, không gian hồn hải trong chốc lát đã khôi phục lại bình tĩnh.
Ẩn trong vết tích dựa vào ánh hào quang màu be chiếu rọi cũng có thể nhìn thấy tận mắt, lần lượt khôi phục.
- Đây có khác gì trong bể khổ đâu?
Tông Thủ cảm thấy hơi sợ, căn bản là hắn chưa từng đi khống chế Kim Tháp này bao giờ.
Lúc này mới biết, Ngụy Húc sư huynh lúc đầu đối sử với hắn không phải tầm thường.
Việc bái sư tặng quà thế này cũng vượt xa với tưởng tượng của hắn.
Thấy vị trí tòa tháp thần thông này, chỉ sợ nằm ngoài sức tưởng tượng.
Nó vượt xa khả năng của Áp Vương đạo khí.
Giống như một vật thể quý giá.
Nhất thời cũng không thể nghiên cứu kĩ được, Trước tiên Tông Thủ ngắm nhìn phía trước hậu quả sau đó lại nhìn thấy một thanh niên với chiếc áo choàng tím đứng bên trong Uyên Môn.
Đứng chắp tay sau lưng, cười nhạt, giống như một vị thần đang đứng quan sát chúng sinh.
- Tuyệt Diêm?
Trong lòng Tông Thủ cũng biết người trước mặt này không phải Tuyệt Diêm mà do phần hồn biến thành.
Do đó, chất khí đó khiến hắn có cảm giác như là không đúng, phải nói là hắc động hoặc là bạch động mới đúng.
Sự việc vừa mới gặp chỉ có hai người này mới có thể hình dung chính xác.
Hắn nhìn thấy cũng không ít, Long Ảnh và Lâm Huyền Sương.
Nhưng hai người này đều có thể dùng hết lực thu kiếm, không giống như người này, hoàn toàn không dấu diếm, bá đạo mà sắc bén.
- Lão phu này dựa vào tinh huyết hóa thân.
Ánh mắt Tuyệt Diêm lóe sáng, xem xét Tông Thủ từ trên xuống dưới.
- Có thể công kích hồn niệm của tôi, và có thể duy trì Nguyên Hồn khiến nó không phát tán, rất tốt! Tuy không đến 1/100 nhưng so với độ tuổi của ngươi, đồng nhất cảnh giới tuyệt đối không bao giờ được.
/1700
|