Nếu không phải mang luôn Tông Thủ kia ra mới phải.
Vị Thánh Tôn này, quả nhiên không để ý tới thế sự quá lâu rồi! Rõ ràng ngu xuẩn đến mức dùng Lục Bắc Võ làm thẻ đánh bạc.
Hai mươi năm trước, trong Lục gia, quốc chủ và Thánh cảnh nguyên lão từng kết thù chuốc oán với vị Thánh đế này chừng hơn sáu bảy mươi vị, chiếm cứ bảy thành.
Nếungười này xoay người, ai không lo vị Thánh đế kia sẽ tính sổ?
Khi đó không chỉ riêng Tuyên Hoa, mà mấy vị quốc chủ còn lại là địch với Tuyên Hoa quốc chủ chỉ sợ cũng không thể thoát khỏi chuyện này.
Vị Thánh Tôn này thực cho rằng Lục thị lúc này vẫn là thời đại ba vị Chí Cảnh liên thủ là có thể khống chế tất cả sao?
Tám vị quốc chủ, đều có lực chống lại Chí Cảnh.
Diễm Nguyên Thánh Tôn thì không nói, một vị Thánh Tôn khác, Lục gia chi tổ, lại cũng chưa chắc sẽ đồng ý việc Tuyệt Diễm làm.
Như vậy hôn sự của nữ nhi mình-- vị Tuyệt Diễm Thánh Tôn này bất mãn với mình là do vậy sao?
Trách không được lúc trước đã cảm giác mỗi tiếng nói cử động của Tuyệt Diễm đều có chút quái dị.
Chưởng quản Tử Ngục, dưới sự trị hạt của hắn lại thông gia với người hắn bất mãn.
Vị Thánh Tôn này tự nhiên không vui rồi.
Lúc này tất cả rõ ràng, cảm giác bất an bực bội đều tan hết
Trong nội tâm do dự, sau một lát, Lục Thiên Thanh vẫn lắc đầu:
- Hôn sự đã định ra, có thể nào đơn giản đổi ý? Thánh Tôn nói như vậy, Thiên Thanh nhất định chuyển cáo thay cho Tuyên Hoa quốc chủ biết.
Cử động lần này mặc dù có chút mạo hiểm, thứ mà hắn cầu, là có thể tăng thêm thọ nguyên, tốt nhất là mặt tu vị càng tiến thêm một bước
Những thứ này Tuyệt Diễm đều không thể cho hắn, nhưng Tuyên Hoa lại làm được.
Lại nói nếu mình thân vẫn, vai lứa con cháu lưu lại cũng cần có người trông nom.
Tuyệt Diễm Thánh Tôn quanh năm chưa từng xử lý công việc, Diễm Nguyên Thánh Tôn cũng dần dần không quản Thánh Đình. Chuyện khiến Lục Hàm Yên bị tra tấn bởi Xích Phong Điểu càng đã kết xuống một chút thù hận.
Ngược lại Tuyên Hoa nhất mạch, hôm nay thanh thế cường thịnh, hoàn toàn xứng là đệ nhất nhân trong Thánh Đình.
Mặc dù không thể vấn đỉnh Thánh đế vị, nhưng Thánh đế kế tiếp tất cũng là vật trong lòng bàn tay.
Ba vị quốc chủ hợp lực, càng có Chí Cảnh Thánh Tôn làm ngoại viện, theo hắn thấy thì đây rõ ràng đã ở thế bất bại rồi.
Dù là chuyện Lục Hàm Yên năm đó lật lại bản án, cũng không thể tổn hại căn cơ của hắn.
Nói tiếp hắn cùng với Tuyên Hoa, lợi ích tương liên, liên quan rất sâu, sao có thể tách ra được!
Rất nhiều chuyện, một khi táchh ra, Lục Thiên Thanh hắn nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
Lúc này chỉ có thể mạo hiểm.
Thần sắc Tuyệt Diễm biến đổi, ánh mắt tức thì âm trầm xuống, lạnh lùng nhìn Lục Thiên Thanh.
Giống như cười mà không phải cười, tựa hồ sát ý bạo lên, lại cực lực áp chế. Sau một lát, mới lại mở miệng, ngữ khí bình thản như băng:
- Lục Hàm Yên trong Minh Ngục 24 năm, chịu hình phạt Xích Phong Điểu mổ. . Bất quá con nàng chịu tù thay trong Tử Ngục, đã có thể chống đỡ tội khác --
Lúc nói đến đây, lời lại hàm thâm ý nói:
- Về phần Thiên Thanh ngươi, đối với Tử Ngục chiếu khán không chu toàn, làm việc thiên tư loạn pháp. Lão phu thông cáo Thánh Đình, miễn chức trấn thủ Tử Ngục của ngươi, tự đi Hình Điện lĩnh tội là được!
Lục Thiên Thanh im im lặng lặng nghe, thần sắc lại lạnh nhạt, trong mắt phản lộ ra một tia mỉa mai.
Vị Thánh Tôn này đến cùng vẫn là lòng có điều cố kỵ, không lập tức đánh chết Lục Thiên Thanh hắn tại chỗ.
Như thế xem ra, Tuyên Hoa quốc chủ có Chí Cảnh làm cung phụng, thực không phải nói ngoa!
Trước mặt còn không đến mức trở mặt, Tuyệt Diễm tuy có địch ý nhưng thủ đoạn của Tuyên Hoa cũng phi phàm, chưa hẳn không thể khiến Thánh Tôn này cuối cùng hồi tâm chuyển ý.
Hình Điện lĩnh tội, mặc dù xử phạt nặng một chút, nhưng đối với hắn mà nói, thực sự không tổn hao da lông gì cả.
Tuyên Hoa bên kia, đã sớm cáo tri, tất nhiên sẽ có biện pháp ứng đối.
Tình hình trước mắt tuy nguy nhưng thực ra lại an.
Lục Hàm Yên thân hình hơi chấn, kinh ngạc nhìn về phía Tuyệt Diễm.
Có con nàng chịu tù thay trong Tử Ngục? Những lời này, rốt cuộc là ý gì?
Nàng trong lồng ngực nôn nóng, trong nội tâm càng rung động không ngớt. Không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp mở miệng hỏi:
- Không biết Thánh Tôn nói con Hàm Yên hiện giờ trong Tử Ngục là ý làm sao?
Tuyệt Diễm ‘ hắc ’ cười cười. Cũng không đáp lời nói.
Lục Thiên Thanh nhướng mày, rồi sau đó khóe môi mỉm cười, khẽ lắc đầu:
- Hàm Yên công chúa hẳn còn không biết? Nói đến mười ngày trước kia, ngươi đã gặp qua hắn một lần. Không biết mười ngày này tình hình ra sao?
Lời ấy nói ra, Lục Hàm Yên liền cảm thấy đầu óc khôi phục thanh minh.
Giống như trống chiều chuông sớm, khiến cho kiến tri chi chướng, đều vỡ vụn.
Đúng rồi! Đứa bé kia chính là con Hàm Yên ta!
Hắn đã từng nói tên với ta, hắn gọi là Tông Thủ --
Vì sao lúc ấy, lại hoàn toàn không phát giác ra.
Khiến cho Tuyệt Diễm coi trọng như vậy, không tiếc dùng Ngọc Cốt Hoàn Linh Tủy điều dưỡng thân thể hắn
Tựa hồ chỉ thiếu chút nữa đã thức tỉnh Lục gia chí bảo huyết mạch.
Thiếu niên trước khi biến dị thiếu chút nữa đã dùng Phần Thế chi viêm thiêu trọn Minh Ngục thế giới lại chính là Thủ nhi của nàng sao?
Vốn không dám tin, nếu nói thế, hài nhi kia của nàng vậy mà lại dùng tuổi thọ không đến 30 đã bước vào cảnh giới Tiên Nhân?
Càng dùng sức một mình, xâm nhập Tử Ngục bát trọng, tới tìm gặp nàng?
Lại nghĩ đến trong vòng mười ngày này, Tông Thủ mỗi lần đều muốn xâm nhập uyên môn tầng chín. Nhiều lần mình đầy thương tích mà quay về nhưng vẫn không buông tha.
Thậm chí cuối cùng còn sinh ra ý quyết tử --
Rõ ràng người bị cấm thuật, bị Huyết Linh chú lực tra tấn, cũng không chịu buông tha.
Vất vả như vậy, thì ra là vì mình sao?
Lục Hàm Yên không khỏi cắn chặt răng ngà. Lúc này trong lồng ngực cảm xúc thực khó nói lên lời.
Kinh hỉ không hiểu, cũng suýt nữa đã bị cảm giác hạnh phúc kia làm ngất xỉu.
Chỉ cảm thấy hai mươi năm mình ở chỗ này chịu tra tấn, đều không coi vào đâu.
Vì đứa nhỏ này, dù lại bị khốn mấy trăm năm ngàn năm nàng cũng tình nguyện!
Nhưng trong nội tâm lại buồn giận, Thủ nhi thực sự quá không để tánh mạng bản thân vào lòng
Cho dù chết, nàng cũng không muốn thấy hài nhi của mình thống khổ như vậy.
Ánh mắt tức giận nhìn Tuyệt Diễm, mặc dù không thấy nhưng lại không thể không biết, chỉ có Tuyệt Diễm Thánh Tôn, mới có thủ đoạn bực này.
Trong nội tâm ẩn ẩn ngộ ra, chuyện hôm nay, quả nhiên là vì hài nhi kia của nàng mà ra.
Đáng thương Thủ nhi hắn, cuối cùng cũng bị kéo vào trong vũng bùn Phần Không Lục gia, không thể thoát thân --
Tuyệt Diễm hình như có tính toán, mà Lục Thiên Thanh, đối với chuyện Tông Thủ sắp thức tỉnh huyết mạch đỉnh phong Lục gia, dị biến Phần thế huyết đồng lại toàn bộ không hay biết.
Lại nghĩ đến Tuyệt Diễm lúc gần đi, nói và phải ly khai Tử Ngục tránh họa.
Lập tức hiểu rõ, trong Cửu Tuyệt Tử Ngục pháp tắc chắc chắn, lại duy chỉ có Phần Không chi viêm không bị hạn chế, ngược lại được tăng cường trên diện rộng.
Vị Thánh Tôn này, quả nhiên không để ý tới thế sự quá lâu rồi! Rõ ràng ngu xuẩn đến mức dùng Lục Bắc Võ làm thẻ đánh bạc.
Hai mươi năm trước, trong Lục gia, quốc chủ và Thánh cảnh nguyên lão từng kết thù chuốc oán với vị Thánh đế này chừng hơn sáu bảy mươi vị, chiếm cứ bảy thành.
Nếungười này xoay người, ai không lo vị Thánh đế kia sẽ tính sổ?
Khi đó không chỉ riêng Tuyên Hoa, mà mấy vị quốc chủ còn lại là địch với Tuyên Hoa quốc chủ chỉ sợ cũng không thể thoát khỏi chuyện này.
Vị Thánh Tôn này thực cho rằng Lục thị lúc này vẫn là thời đại ba vị Chí Cảnh liên thủ là có thể khống chế tất cả sao?
Tám vị quốc chủ, đều có lực chống lại Chí Cảnh.
Diễm Nguyên Thánh Tôn thì không nói, một vị Thánh Tôn khác, Lục gia chi tổ, lại cũng chưa chắc sẽ đồng ý việc Tuyệt Diễm làm.
Như vậy hôn sự của nữ nhi mình-- vị Tuyệt Diễm Thánh Tôn này bất mãn với mình là do vậy sao?
Trách không được lúc trước đã cảm giác mỗi tiếng nói cử động của Tuyệt Diễm đều có chút quái dị.
Chưởng quản Tử Ngục, dưới sự trị hạt của hắn lại thông gia với người hắn bất mãn.
Vị Thánh Tôn này tự nhiên không vui rồi.
Lúc này tất cả rõ ràng, cảm giác bất an bực bội đều tan hết
Trong nội tâm do dự, sau một lát, Lục Thiên Thanh vẫn lắc đầu:
- Hôn sự đã định ra, có thể nào đơn giản đổi ý? Thánh Tôn nói như vậy, Thiên Thanh nhất định chuyển cáo thay cho Tuyên Hoa quốc chủ biết.
Cử động lần này mặc dù có chút mạo hiểm, thứ mà hắn cầu, là có thể tăng thêm thọ nguyên, tốt nhất là mặt tu vị càng tiến thêm một bước
Những thứ này Tuyệt Diễm đều không thể cho hắn, nhưng Tuyên Hoa lại làm được.
Lại nói nếu mình thân vẫn, vai lứa con cháu lưu lại cũng cần có người trông nom.
Tuyệt Diễm Thánh Tôn quanh năm chưa từng xử lý công việc, Diễm Nguyên Thánh Tôn cũng dần dần không quản Thánh Đình. Chuyện khiến Lục Hàm Yên bị tra tấn bởi Xích Phong Điểu càng đã kết xuống một chút thù hận.
Ngược lại Tuyên Hoa nhất mạch, hôm nay thanh thế cường thịnh, hoàn toàn xứng là đệ nhất nhân trong Thánh Đình.
Mặc dù không thể vấn đỉnh Thánh đế vị, nhưng Thánh đế kế tiếp tất cũng là vật trong lòng bàn tay.
Ba vị quốc chủ hợp lực, càng có Chí Cảnh Thánh Tôn làm ngoại viện, theo hắn thấy thì đây rõ ràng đã ở thế bất bại rồi.
Dù là chuyện Lục Hàm Yên năm đó lật lại bản án, cũng không thể tổn hại căn cơ của hắn.
Nói tiếp hắn cùng với Tuyên Hoa, lợi ích tương liên, liên quan rất sâu, sao có thể tách ra được!
Rất nhiều chuyện, một khi táchh ra, Lục Thiên Thanh hắn nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
Lúc này chỉ có thể mạo hiểm.
Thần sắc Tuyệt Diễm biến đổi, ánh mắt tức thì âm trầm xuống, lạnh lùng nhìn Lục Thiên Thanh.
Giống như cười mà không phải cười, tựa hồ sát ý bạo lên, lại cực lực áp chế. Sau một lát, mới lại mở miệng, ngữ khí bình thản như băng:
- Lục Hàm Yên trong Minh Ngục 24 năm, chịu hình phạt Xích Phong Điểu mổ. . Bất quá con nàng chịu tù thay trong Tử Ngục, đã có thể chống đỡ tội khác --
Lúc nói đến đây, lời lại hàm thâm ý nói:
- Về phần Thiên Thanh ngươi, đối với Tử Ngục chiếu khán không chu toàn, làm việc thiên tư loạn pháp. Lão phu thông cáo Thánh Đình, miễn chức trấn thủ Tử Ngục của ngươi, tự đi Hình Điện lĩnh tội là được!
Lục Thiên Thanh im im lặng lặng nghe, thần sắc lại lạnh nhạt, trong mắt phản lộ ra một tia mỉa mai.
Vị Thánh Tôn này đến cùng vẫn là lòng có điều cố kỵ, không lập tức đánh chết Lục Thiên Thanh hắn tại chỗ.
Như thế xem ra, Tuyên Hoa quốc chủ có Chí Cảnh làm cung phụng, thực không phải nói ngoa!
Trước mặt còn không đến mức trở mặt, Tuyệt Diễm tuy có địch ý nhưng thủ đoạn của Tuyên Hoa cũng phi phàm, chưa hẳn không thể khiến Thánh Tôn này cuối cùng hồi tâm chuyển ý.
Hình Điện lĩnh tội, mặc dù xử phạt nặng một chút, nhưng đối với hắn mà nói, thực sự không tổn hao da lông gì cả.
Tuyên Hoa bên kia, đã sớm cáo tri, tất nhiên sẽ có biện pháp ứng đối.
Tình hình trước mắt tuy nguy nhưng thực ra lại an.
Lục Hàm Yên thân hình hơi chấn, kinh ngạc nhìn về phía Tuyệt Diễm.
Có con nàng chịu tù thay trong Tử Ngục? Những lời này, rốt cuộc là ý gì?
Nàng trong lồng ngực nôn nóng, trong nội tâm càng rung động không ngớt. Không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp mở miệng hỏi:
- Không biết Thánh Tôn nói con Hàm Yên hiện giờ trong Tử Ngục là ý làm sao?
Tuyệt Diễm ‘ hắc ’ cười cười. Cũng không đáp lời nói.
Lục Thiên Thanh nhướng mày, rồi sau đó khóe môi mỉm cười, khẽ lắc đầu:
- Hàm Yên công chúa hẳn còn không biết? Nói đến mười ngày trước kia, ngươi đã gặp qua hắn một lần. Không biết mười ngày này tình hình ra sao?
Lời ấy nói ra, Lục Hàm Yên liền cảm thấy đầu óc khôi phục thanh minh.
Giống như trống chiều chuông sớm, khiến cho kiến tri chi chướng, đều vỡ vụn.
Đúng rồi! Đứa bé kia chính là con Hàm Yên ta!
Hắn đã từng nói tên với ta, hắn gọi là Tông Thủ --
Vì sao lúc ấy, lại hoàn toàn không phát giác ra.
Khiến cho Tuyệt Diễm coi trọng như vậy, không tiếc dùng Ngọc Cốt Hoàn Linh Tủy điều dưỡng thân thể hắn
Tựa hồ chỉ thiếu chút nữa đã thức tỉnh Lục gia chí bảo huyết mạch.
Thiếu niên trước khi biến dị thiếu chút nữa đã dùng Phần Thế chi viêm thiêu trọn Minh Ngục thế giới lại chính là Thủ nhi của nàng sao?
Vốn không dám tin, nếu nói thế, hài nhi kia của nàng vậy mà lại dùng tuổi thọ không đến 30 đã bước vào cảnh giới Tiên Nhân?
Càng dùng sức một mình, xâm nhập Tử Ngục bát trọng, tới tìm gặp nàng?
Lại nghĩ đến trong vòng mười ngày này, Tông Thủ mỗi lần đều muốn xâm nhập uyên môn tầng chín. Nhiều lần mình đầy thương tích mà quay về nhưng vẫn không buông tha.
Thậm chí cuối cùng còn sinh ra ý quyết tử --
Rõ ràng người bị cấm thuật, bị Huyết Linh chú lực tra tấn, cũng không chịu buông tha.
Vất vả như vậy, thì ra là vì mình sao?
Lục Hàm Yên không khỏi cắn chặt răng ngà. Lúc này trong lồng ngực cảm xúc thực khó nói lên lời.
Kinh hỉ không hiểu, cũng suýt nữa đã bị cảm giác hạnh phúc kia làm ngất xỉu.
Chỉ cảm thấy hai mươi năm mình ở chỗ này chịu tra tấn, đều không coi vào đâu.
Vì đứa nhỏ này, dù lại bị khốn mấy trăm năm ngàn năm nàng cũng tình nguyện!
Nhưng trong nội tâm lại buồn giận, Thủ nhi thực sự quá không để tánh mạng bản thân vào lòng
Cho dù chết, nàng cũng không muốn thấy hài nhi của mình thống khổ như vậy.
Ánh mắt tức giận nhìn Tuyệt Diễm, mặc dù không thấy nhưng lại không thể không biết, chỉ có Tuyệt Diễm Thánh Tôn, mới có thủ đoạn bực này.
Trong nội tâm ẩn ẩn ngộ ra, chuyện hôm nay, quả nhiên là vì hài nhi kia của nàng mà ra.
Đáng thương Thủ nhi hắn, cuối cùng cũng bị kéo vào trong vũng bùn Phần Không Lục gia, không thể thoát thân --
Tuyệt Diễm hình như có tính toán, mà Lục Thiên Thanh, đối với chuyện Tông Thủ sắp thức tỉnh huyết mạch đỉnh phong Lục gia, dị biến Phần thế huyết đồng lại toàn bộ không hay biết.
Lại nghĩ đến Tuyệt Diễm lúc gần đi, nói và phải ly khai Tử Ngục tránh họa.
Lập tức hiểu rõ, trong Cửu Tuyệt Tử Ngục pháp tắc chắc chắn, lại duy chỉ có Phần Không chi viêm không bị hạn chế, ngược lại được tăng cường trên diện rộng.
/1700
|