Kẻ trí nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có điều bỏ qua, Ngụy Húc bố cục, tính toán không đến mình, tự nhiên sẽ càng cẩn thận, mưu cầu không sơ hở tý nào.
Cũng vậy, sự hiện hữu của nàng, cũng sẽ là điểm mù của đối thủ.
Mình thoát thân, đứng ngoài quan sát đánh cờ giao phong lần này. Thời điểm mấu chốt có thể sẽ trợ giúp được cho Ngụy Húc một chút.
Chỉ là nàng là một kẻ thương thế thân thể còn chưa khôi phục, lại có thể làm được gì?
Tông Thủ đứa bé kia không tệ, đáng tiếc thời gian mình phục sinh cũng quá muộn.
Lần này Thương Sinh Đạo, thực sự có nguy cơ diệt vong.
Tông Thủ nếu ở Phần Không Lục gia, có thể sẽ tránh được tai họa lần này.
Trong mắt âm tình bất định, Lâm Huyền Sương chợt lại khẽ giật mình.
Một tin tức trong ngọc giản bỗng nhiên lướt vào trong đầu nàng.
- Đã bố luyện hồn kiếm trận, thủ ngự Thương Sinh khung cảnh, duy chỉ có luyện hồn kiếm vẫn vô chủ. Tọa tôn suy nghĩ khác người, ngàn năm, thu thập bảy loại Thiên giai tinh kim phỏng chế luyện hồn chủ kiếm. Mặc dù không bằng chính phẩm, lại có thể cùng sáu kiếm hợp nhất, Thủ ngự khung cảnh không lo. Ngoài ra trong môn lại có đồn đãi, nói là luyện hồn kiếm linh dường như đã sớm không còn nữa. Cho nên mấy ngàn năm, không người nào có thể khống chế kiếm này --
Có thể cùng sáu kiếm hợp nhất?
Lâm Huyền Sương mờ mịt, sau đó nhịn không được cười lên. Đúng rồi! Giờ cách lúc mình độ kiếp thân ‘ vong ’, bị nhốt trong thế giới tàn phá kia đã mấy ngàn năm.
Sáu vị đệ tử của Hi Tử đều là nhân kiệt, trong ngàn vạn người không một.
Đến lúc này, sớm đã luyện hóa xong kiếm mà Hi Tử lưu lại mới phải.
Về phần khí linh luyện hồn kiếm --
Lâm Huyền Sương bỗng nhiên quay lại, ánh mắt trong nháy mắt đã vượt qua mấy chục tầng thời không bích chướng.
Rơi vào trong Minh Ngục, dừng trên người Tông Thủ đang dùng Phần Thế Huyết Đồng, hỏa phần chư giới.
Rồi sau đó ánh mắt liền dừng trên thân kiếm bên hông hắn.
Khí linh luyện hồn kiếm chính thức chẳng phải ở đây sao?
Khí tức của Hi Tử, nàng trọn đời khó quên, lúc ải tạo thân hình, thần trí hôn mê, thậm chí thiếu chút nữa đã cho rằng Tông Thủ là tàn niệm Hi Tử chuyển thế.
Nghĩ một chút, Lâm Huyền Sương không khỏi nhịn không được cười lên, cái này tính toán là gì?
Rõ ràng kiếm trận đã thành, lại hết lần này tới lần khác còn phải hao tâm tổn trí đi luyện chế đồ nhái kia.
Bảo Sơn ở bên, lại hồn nhiên không biết, Ngụy Húc, thật đúng là đủ lạc hậu.
Uy lực bộ kiếm trận này, người bên ngoài không biết, nhưng nàng từng tận mắt thấy qua.
Chém giết Chí Cảnh Thánh Tôn, tuyệt không phải nói ngoa!
Tuy không phải chính thức ‘ giết ’ chết, nhưng nếu tu vị đủ thì vẫn phải bỏ chạy.
Trong tay sờ, chấn ngọc giản kia thành phấn vụn.
Lâm Huyền Sương không lưu luyến, tiếp tục ngự sử phi châu độn đi xa.
Trong ngọc gian cũng có không ít tin tức chưa xem.
Nhưng Lâm Huyền Sương cũng không thèm để ý.
Vô luận Ngụy Húc có kế sách gì, vô luận Đạo Môn Ma Môn, có dị động gì đều là râu ria.
Chỉ cần có lưỡi kiếm, là được... Lúc toàn bộ Minh Ngục thế giới, càng lúc càng rung chuyển, phần thế chi hỏa, lan tràn từng góc của thế giới, phong cấm phấn bố ở các nơi trong Minh Ngục cũng đang lay động.
Kể cả mấy chục khung sắt chữ thập mà Tông Thủ thấy khi vừa đến Minh Ngục.
Cấm thuật tan vỡ, Tử Ngục cấm trận, không còn có thể hấp thu Tinh Nguyên khí huyết.
Trên mặt tất cả người ở đây đều lộ ra vẻ vui mừng không thể đè nén, ra sức giãy dụa, phong cấm trước đây khiến cho bọn hắn không thể động đậy, bất đắc dĩ không làm gì được giờ phút này lại như giấy mỏng.
Vô Nhai Tử càng cười ha ha, âm thanh chấn trời cao.
- Nát, rõ ràng thực sự nát! Đốt rất tốt, đốt rất tốt! Không biết là vị nào, có thần thông như thế? Không nghĩ đến Vô Nhai Tử ta còn có ngày thoát khốn.
Trong khí kình bạo liệt, từng đạo phong cấm tổn hại toái tán, toàn bộ khung sắt chữ thập đều vặn vẹo toái tán.
Cuối cùng oanh một tiếng, văng tung tóe thành bột phấn.
Thoát khỏi trói buộc, Vô Nhai Tử đạp không mà đứng, vốn thét dài một hồi, khoái ý nói không hết, thoải mái không thành lời. Sau đó mạnh mẽ lấy tay một trảo, xa xa một vị tu sĩ Thần Cảnh còn chưa hoàn toàn giãy giụa khỏi phong cấm trong trận trận khí kình bạo liệt, bị hắn cưỡng ép nhiếp đến bên cạnh.
Đầu lâu kia lập tức nổ bung, Vô Nhai Tử găm miệng vào cổ, uống từng ngụm máu lớn.
Rồi sau đó lại cười ha ha:
- Đã lâu không uống huyết thực ngon như thế, sảng khoái! Thật đúng sảng khoái!
Cơ thể khô gầy nhanh chóng bành trướng, khôi phục sinh cơ bừng bừng, khí cơ của Vô Nhai Tử đang điên cuồng tăng trưởng.
Cuối cùng hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía không xa, trung niên nam tử cơ hồ thoát thân cùng một lúc với hắn kia.
- Diệp Hiên!
Trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, Vô Nhai Tử thân ảnh lóe lên, đã đến quanh người trung niên nhân này.
Nguyên từ chi lực quỷ dị hỗn loạn xé rách thời không nơi này thành trăm ngàn phiến,
Mà tay Vô Nhai Tử thì vươn về phía cổ trung niên nhân kia.
Hắn nhìn người này đã khó chịu hồi lâu. Thần Cảnh đỉnh phong, một thân máu huyết, nhất định càng thêm mỹ vị.
Thương thế tận phục, đang muốn ra tay với người này.
Diệp Hiên thần sắc lại không thay đổi, không chút động dung, chỉ là trong miệng hơi than thở nhẹ:
- Ngươi tự hỏi cường hoành, khinh thường cùng giai, lại không biết người bên ngoài cũng có người lợi hại. Ma đầu như ngươi, vẫn không nên ra ngoài hại người thì tốt hơn.
Trong tay phải một đạo Kiếm Cương ngưng tụ, rồi sau đó quang ảnh lóe lên, xẹt qua hư không.
Tức thì huyết dịch rơi vãi, Vô Nhai Tử ở đối diện mặt mũi tràn đầy không tin, nhìn cay tay của mình bị đứt lìa.
Vô Nhai Tử vẫn còn cảm thấy khó tin, kinh ngạc nhìn trước mắt.
Chênh lệch giữa hai người, thật sự quá lớn. Thế cho nên hắn lúc này không có chút chiến ý, cũng không có chút ý niệm trả thù.
Nếu như có chỉ là muốn chạy trốn. Lại bị cổ kiếm ý kia trói chặt, không thể nhúc nhích.
Ánh mắt ngoài sợ hãi ra, cũng càng ngày càng khó hiểu, càng ngày càng oán độc.
- Chẳng lẽ chỉ có ngươi rầm rĩ, không cho phép người giấu dốt sao?
Diệp Hiên nhàn nhạt nói xong, xa xa mười mấy cái khung sắt, đều bay tới.
Vốn ở trước người hắn uốn éo thành bánh quai chèo, rồi sau đó lại ngưng tụ trong hư không đang sụp xuống, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh kiếm hình.
Chưa luyện chế đã có một cổ kiếm ý duệ tuyệt bá đạo quanh quẩn trên đó.
Đồng tử Vô Nhai Tử lúc này có chút co rụt lại.
- Không đúng! Diệp Hiên, Diệp Hiên, ngươi là người nọ, Tiêu Dao Hiên --
Tiếng nói vang lên, Diệp Hiên liền nhíu nhíu mày, rồi sau đó bật cười:
- Ngươi biết được quá nhiều! Danh tiếng Đạo Tiêu Dao, Diệp Hiên sớm đã không cần.
Thanh kiếm tạm thời luyện thành kia, chỉ nhẹ nhàng vung lên đã chém đầu Vô Nhai Tử xuống
Mà lúc này Diệp Hiên, đã nhìn về phía bốn phía.
Xung đột giuwaxhai người, chẳng qua chỉ mấy hơi thở đã có kết quả.
Những Thần Cảnh thoát khốn ở nơi này đều ngạc nhiên nhìn qua.
Tựa hồ cũng khó có thể tin, cuối cùng sẽ là kết quả như vậy.
Cũng vậy, sự hiện hữu của nàng, cũng sẽ là điểm mù của đối thủ.
Mình thoát thân, đứng ngoài quan sát đánh cờ giao phong lần này. Thời điểm mấu chốt có thể sẽ trợ giúp được cho Ngụy Húc một chút.
Chỉ là nàng là một kẻ thương thế thân thể còn chưa khôi phục, lại có thể làm được gì?
Tông Thủ đứa bé kia không tệ, đáng tiếc thời gian mình phục sinh cũng quá muộn.
Lần này Thương Sinh Đạo, thực sự có nguy cơ diệt vong.
Tông Thủ nếu ở Phần Không Lục gia, có thể sẽ tránh được tai họa lần này.
Trong mắt âm tình bất định, Lâm Huyền Sương chợt lại khẽ giật mình.
Một tin tức trong ngọc giản bỗng nhiên lướt vào trong đầu nàng.
- Đã bố luyện hồn kiếm trận, thủ ngự Thương Sinh khung cảnh, duy chỉ có luyện hồn kiếm vẫn vô chủ. Tọa tôn suy nghĩ khác người, ngàn năm, thu thập bảy loại Thiên giai tinh kim phỏng chế luyện hồn chủ kiếm. Mặc dù không bằng chính phẩm, lại có thể cùng sáu kiếm hợp nhất, Thủ ngự khung cảnh không lo. Ngoài ra trong môn lại có đồn đãi, nói là luyện hồn kiếm linh dường như đã sớm không còn nữa. Cho nên mấy ngàn năm, không người nào có thể khống chế kiếm này --
Có thể cùng sáu kiếm hợp nhất?
Lâm Huyền Sương mờ mịt, sau đó nhịn không được cười lên. Đúng rồi! Giờ cách lúc mình độ kiếp thân ‘ vong ’, bị nhốt trong thế giới tàn phá kia đã mấy ngàn năm.
Sáu vị đệ tử của Hi Tử đều là nhân kiệt, trong ngàn vạn người không một.
Đến lúc này, sớm đã luyện hóa xong kiếm mà Hi Tử lưu lại mới phải.
Về phần khí linh luyện hồn kiếm --
Lâm Huyền Sương bỗng nhiên quay lại, ánh mắt trong nháy mắt đã vượt qua mấy chục tầng thời không bích chướng.
Rơi vào trong Minh Ngục, dừng trên người Tông Thủ đang dùng Phần Thế Huyết Đồng, hỏa phần chư giới.
Rồi sau đó ánh mắt liền dừng trên thân kiếm bên hông hắn.
Khí linh luyện hồn kiếm chính thức chẳng phải ở đây sao?
Khí tức của Hi Tử, nàng trọn đời khó quên, lúc ải tạo thân hình, thần trí hôn mê, thậm chí thiếu chút nữa đã cho rằng Tông Thủ là tàn niệm Hi Tử chuyển thế.
Nghĩ một chút, Lâm Huyền Sương không khỏi nhịn không được cười lên, cái này tính toán là gì?
Rõ ràng kiếm trận đã thành, lại hết lần này tới lần khác còn phải hao tâm tổn trí đi luyện chế đồ nhái kia.
Bảo Sơn ở bên, lại hồn nhiên không biết, Ngụy Húc, thật đúng là đủ lạc hậu.
Uy lực bộ kiếm trận này, người bên ngoài không biết, nhưng nàng từng tận mắt thấy qua.
Chém giết Chí Cảnh Thánh Tôn, tuyệt không phải nói ngoa!
Tuy không phải chính thức ‘ giết ’ chết, nhưng nếu tu vị đủ thì vẫn phải bỏ chạy.
Trong tay sờ, chấn ngọc giản kia thành phấn vụn.
Lâm Huyền Sương không lưu luyến, tiếp tục ngự sử phi châu độn đi xa.
Trong ngọc gian cũng có không ít tin tức chưa xem.
Nhưng Lâm Huyền Sương cũng không thèm để ý.
Vô luận Ngụy Húc có kế sách gì, vô luận Đạo Môn Ma Môn, có dị động gì đều là râu ria.
Chỉ cần có lưỡi kiếm, là được... Lúc toàn bộ Minh Ngục thế giới, càng lúc càng rung chuyển, phần thế chi hỏa, lan tràn từng góc của thế giới, phong cấm phấn bố ở các nơi trong Minh Ngục cũng đang lay động.
Kể cả mấy chục khung sắt chữ thập mà Tông Thủ thấy khi vừa đến Minh Ngục.
Cấm thuật tan vỡ, Tử Ngục cấm trận, không còn có thể hấp thu Tinh Nguyên khí huyết.
Trên mặt tất cả người ở đây đều lộ ra vẻ vui mừng không thể đè nén, ra sức giãy dụa, phong cấm trước đây khiến cho bọn hắn không thể động đậy, bất đắc dĩ không làm gì được giờ phút này lại như giấy mỏng.
Vô Nhai Tử càng cười ha ha, âm thanh chấn trời cao.
- Nát, rõ ràng thực sự nát! Đốt rất tốt, đốt rất tốt! Không biết là vị nào, có thần thông như thế? Không nghĩ đến Vô Nhai Tử ta còn có ngày thoát khốn.
Trong khí kình bạo liệt, từng đạo phong cấm tổn hại toái tán, toàn bộ khung sắt chữ thập đều vặn vẹo toái tán.
Cuối cùng oanh một tiếng, văng tung tóe thành bột phấn.
Thoát khỏi trói buộc, Vô Nhai Tử đạp không mà đứng, vốn thét dài một hồi, khoái ý nói không hết, thoải mái không thành lời. Sau đó mạnh mẽ lấy tay một trảo, xa xa một vị tu sĩ Thần Cảnh còn chưa hoàn toàn giãy giụa khỏi phong cấm trong trận trận khí kình bạo liệt, bị hắn cưỡng ép nhiếp đến bên cạnh.
Đầu lâu kia lập tức nổ bung, Vô Nhai Tử găm miệng vào cổ, uống từng ngụm máu lớn.
Rồi sau đó lại cười ha ha:
- Đã lâu không uống huyết thực ngon như thế, sảng khoái! Thật đúng sảng khoái!
Cơ thể khô gầy nhanh chóng bành trướng, khôi phục sinh cơ bừng bừng, khí cơ của Vô Nhai Tử đang điên cuồng tăng trưởng.
Cuối cùng hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía không xa, trung niên nam tử cơ hồ thoát thân cùng một lúc với hắn kia.
- Diệp Hiên!
Trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, Vô Nhai Tử thân ảnh lóe lên, đã đến quanh người trung niên nhân này.
Nguyên từ chi lực quỷ dị hỗn loạn xé rách thời không nơi này thành trăm ngàn phiến,
Mà tay Vô Nhai Tử thì vươn về phía cổ trung niên nhân kia.
Hắn nhìn người này đã khó chịu hồi lâu. Thần Cảnh đỉnh phong, một thân máu huyết, nhất định càng thêm mỹ vị.
Thương thế tận phục, đang muốn ra tay với người này.
Diệp Hiên thần sắc lại không thay đổi, không chút động dung, chỉ là trong miệng hơi than thở nhẹ:
- Ngươi tự hỏi cường hoành, khinh thường cùng giai, lại không biết người bên ngoài cũng có người lợi hại. Ma đầu như ngươi, vẫn không nên ra ngoài hại người thì tốt hơn.
Trong tay phải một đạo Kiếm Cương ngưng tụ, rồi sau đó quang ảnh lóe lên, xẹt qua hư không.
Tức thì huyết dịch rơi vãi, Vô Nhai Tử ở đối diện mặt mũi tràn đầy không tin, nhìn cay tay của mình bị đứt lìa.
Vô Nhai Tử vẫn còn cảm thấy khó tin, kinh ngạc nhìn trước mắt.
Chênh lệch giữa hai người, thật sự quá lớn. Thế cho nên hắn lúc này không có chút chiến ý, cũng không có chút ý niệm trả thù.
Nếu như có chỉ là muốn chạy trốn. Lại bị cổ kiếm ý kia trói chặt, không thể nhúc nhích.
Ánh mắt ngoài sợ hãi ra, cũng càng ngày càng khó hiểu, càng ngày càng oán độc.
- Chẳng lẽ chỉ có ngươi rầm rĩ, không cho phép người giấu dốt sao?
Diệp Hiên nhàn nhạt nói xong, xa xa mười mấy cái khung sắt, đều bay tới.
Vốn ở trước người hắn uốn éo thành bánh quai chèo, rồi sau đó lại ngưng tụ trong hư không đang sụp xuống, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh kiếm hình.
Chưa luyện chế đã có một cổ kiếm ý duệ tuyệt bá đạo quanh quẩn trên đó.
Đồng tử Vô Nhai Tử lúc này có chút co rụt lại.
- Không đúng! Diệp Hiên, Diệp Hiên, ngươi là người nọ, Tiêu Dao Hiên --
Tiếng nói vang lên, Diệp Hiên liền nhíu nhíu mày, rồi sau đó bật cười:
- Ngươi biết được quá nhiều! Danh tiếng Đạo Tiêu Dao, Diệp Hiên sớm đã không cần.
Thanh kiếm tạm thời luyện thành kia, chỉ nhẹ nhàng vung lên đã chém đầu Vô Nhai Tử xuống
Mà lúc này Diệp Hiên, đã nhìn về phía bốn phía.
Xung đột giuwaxhai người, chẳng qua chỉ mấy hơi thở đã có kết quả.
Những Thần Cảnh thoát khốn ở nơi này đều ngạc nhiên nhìn qua.
Tựa hồ cũng khó có thể tin, cuối cùng sẽ là kết quả như vậy.
/1700
|