Thanh âm này, ý niệm uy áp này, đích thị là Diễm Nguyên Thánh Tôn không sai!
Thần sắc lập tức một hồi mờ mịt, vị Thánh Tôn này vì sao lại đến kịp lúc như vậy.
Không đúng, sự tình lần này, ngay từ đầu đã lộ ra quỷ dị.
Tông Thủ huyết mạch dị biến, thức tỉnh phần thế thánh huyết, mình cũng là người Phần Không Lục gia.
Năm đó bài danh tuy thấp, nhưng lại là một trong đích mạch, vì sao không có cảm giác.
Cũng không có cảm ứng, huyết mạch sóng triều, báo hiệu nghịch tố kia mình cũng đã trải qua mấy lần.
Chỉ là hắn một mực cũng không cảm giác được!
Rõ ràng là kiến tri chi chướng! Chỉ có thể nhìn, mà không thể biết!
Ý niệm này vừa ra, lập tức tất cả mọi chuyện đều rõ ràng.
Thì ra là thế! Thì ra là thế! Diễm Nguyên Thánh Tôn, cũng không từ bên ngoài mấy trăm thế giới tức thì chạy đến, mà đã sớm chờ ở đây!
Đáng thương Lục Thiên Thanh hắn rơi vào trong bẫy rập mà không biết!
Như vậy là người phương nào đang tính toán hắn?
Cơ hồ bản năng, liền nhớ tới tên người kia.
- Tuyệt Diễm Thánh Tôn! Lục Tuyệt Diễm!
Hét lên điên cuồng, Lục Thiên Thanh khàn cả giọng, mang theo mối hận khắc cốt.
Ngoại trừ người này, lại không thể nghĩ ra còn ai khác có thể khiến cho hắn trúng kiến tri chi chướng, còn không tự biết!
Buồn cười mình, còn từng thương cảm Lục Tuyệt Diễm, đối đãi tàn khốc với mẫu tử Lục Hàm Yên..
Lại không ngờ, mình mới chính thức là người đáng thương.
- Ngươi thật to gan! Không thể chiếu khán Cửu Tuyệt Tử Ngục, biết rõ Phần Thế chi huyết thức tỉnh, tất phải dùng thế giới làm tế, nhưng lại không tỉnh ngủ, tùy ý để đệ nhất thái tử Lục gia ta thức tỉnh huyết mạch trong Tử Ngục, làm tổn thương Minh Ngục thế giới, đây là một tội!
Thanh âm Diễm Nguyên Thánh Tôn không chút cảm tình nói lấy. Bình thản phảng phất không giống đang thẩm phán, mà là đang tự thuật.
Lục Thiên Thanh thì trong nội tâm lạnh buốt, bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn lên trời.
Đã sớm chú định, lúc Tuyệt Diễm trông thấy kẻ này, vận mệnh của hắn, cũng đã định!
Từ lúcvừa mới bắt đầu, đã rơi vào trong cạm bẫy.
Tông Thủ thức tỉnh, hơn phân nửa phải dựa vào Minh Ngục cấm trận chi lực. Tuyệt Diễm nếu nói rõ, đối với Lục gia mà nói, một cái Minh Ngục, cũng không phải không thể thừa nhận.
-- vị Thánh Tôn này, sợ rằng vào mười ngày trước đã quyết định, muốn lấy tánh mạng Lục Thiên Thanh hắn!
Lúc này, hận có làm được gì?
Từ chỗ này nhìn lên, có thể thấy trong thiên không đang vỡ vụn, lờ mờ phảng phất, có thể trông thấy khuôn mặt tươi cười khinh miệt của Tuyệt Diễm.
Lúc này thanh aamcuar Diễm Nguyên Thánh Tôn vẫn đang tiếp tục.
- Tội thứ hai, sau khi chuyện xảy ra, không phân nặng nhẹ, dưới phẫn hận đã muốn mưu hại thái tử! Hai tội đều không thể xá! Ngươi còn gì giải thích?
- Tội thứ hai, sau khi chuyện xảy ra, không phân nặng nhẹ, dưới phẫn hận đã muốn mưu hại thái tử! Hai tội đều không thể xá! Ngươi còn gì giải thích?
Thanh âm kia giống như tiếng sấm, chấn vang tâm thần
Lục Thiên Thanh há to miệng, giống như muốn nói chuyện, nhưng lúc đến bên miệng lại nuốt về
Giải thích cái gì? Chuyện hôm nay, rõ ràng chính là một cái bẩy rập.
Hai vị Chí Tôn liên thủ, muốn diệt trừ Lục Thiên Thanh hắn, gạt bỏ cánh chim của Tuyên Hoa.
Cũng không nói gì được! Hôm nay hắn ra tay, ý muốn gia hại Tông Thủ, chính là sự thật.
Mà thiếu niên trước mắt này, tự sau khi tấn giai Phần Thế chi huyết đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong Lục gia hoàng trữ.
Tánh mạng kẻ này, liên quan đến đại kế tồn tục của Lục gia, hi vọng trùng kích Chí Cảnh của mấy chục tu sĩ Thánh Cảnh.
Một khi việc này bị chúng nguyên lão Thánh Đình biết được, như vậy cho dù là Tuyên Hoa quốc chủ, cũng không thể thay hắn giải thích.
Lục Thiên Thanh hắn giờ đã khiến nhiều người tức giận! Mặc dù giải thích, thì có được gì?
Im ắng cười thảm, thần sắc Lục Thiên Thanh cũng dần dần đạm mạc xuống.
Trong nội tâm một mảnh tro tàn, đã không còn chút sinh khí?
- Ta không phân nặng nhẹ? Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Hai vị Thánh Tôn muốn lấy tánh mạng ta, tại hạ nhận lấy cái chết là được!
Thanh âm của Diễm Nguyên Thánh Tôn lập tức một hồi yên lặng, rồi sau đó thanh âm cười lạnh lại truyền đến,
- Thật đúng chết cũng không hối cải, không có thuốc chữa! Đã như thế, bổn tọa cũng không cần lưu tình. Bất quá tánh mạng của ngươi cũng có người lấy rồi--
Âm thanh rơi xuống, thần hình tứ chi Lục Thiên Thanh, tất cả các đốt ngón tay đều nổ ra từng đoàn huyết vụ.
Cả người, cơ hồ co quắp ngã xuống đất, không thể đứng thẳng nữa.
Tông Thủ ở đối diện lại thờ ơ lạnh nhạt.
Lúc đầu trong mắt cũng hơi hơi ngoài ý muốn, hắn chính thức dựa vào, cũng không phải vị Thánh Tôn này
Tu vị hồn niệm cũng không đến mức cảm giác được bộ dạng của Thánh Tôn.
Nhưng lập tức lại thản nhiên, khóe môi càng tràn đầy vẻ cười lạnh.
Tuồng vui này, là diễn cho mình xem sao?
Để dập mối hận ngập trời của mình với Phần Không Lục gia.
Mẫu thân nàng, bị nhốt ở Cửu Tuyệt Tử Ngục hơn hai mươi năm, thừa nhận cực hình như vậy.
Oán hận này, sao có thể một mình táng mạng của Lục Thiên Thanh là có thể dẹp loạn?
Ánh mắt băng hàn, lạnh lùng nhìn Lục Thiên Thanh đã ngã phục xuống.
Giờ này khắc này, hồng bào lão nhân kia đã không có một chút khí độ uy nghiêm của Thánh Cảnh Tôn Giả, toàn thân nhuốm máu, thê thảm chật vật vô cùng.
Diễm Nguyên Thánh Tôn, không chỉ phá hủy toàn bộ đốt xương của người này, mà càng đánh cho Nguyên Hồn hắn trọng thương, không thể ngự sử linh pháp.
Thậm chí dây thanh quản của hắn cũng bị nát bấy, chỉ có thể là trong miệng ồ ồ rung động, dùng ánh mắt oán độc chăm chú nhìn qua.
Tông Thủ không thèm để ý, ngược lại nghẹn ngào cười cười. Trong hai mắt bỗng nhiên ẩn hiện phù văn, khiến thân hình Lục Thiên Thanh cũng bỗng nhiên vặn vẹo.
Trong mắt hắn cũng lập tức hiện ra vẻ lo sợ không yên, không chỉ thân thể của hắn, bị trên trăm vạn cổ lực lượng phương hướng không thôi xé rách, còn có hỏa diễm rót vào, thiêu đốt thân thể.
Chỉ là những cái này, đều không đủ khiến cho hắn kinh hoàng. Chính thức khiến người khó có thể thừa nhận, lại là đau nhức kịch liệt kia.
Đau đớn kịch liệt khiến người thống khổ, hận không thể giờ phút này tự tuyệt, cắt nát toàn bộ cơ bắp của mình.
Trong nội tâm lập tức hiểu ra, đây cũng là ảo thuật! Là Tông Thủ chiếu rọi thống khổ mà mình đã từng thừa nhận vào trong tâm niệm của hắn.
Hết lần này tới lần khác lúc này hắn lại không thể chống cự.
- Rất đau đúng không? Hận không thể muốn chết đi? Nhưng thống khổ cô nương kia ngày ngày phải thừa nhận lại vượt qua cái này gấp mười gấp trăm lần --
Tông Thủ lặng lẽ cười, móng tay đâm thật sâu vào thịt, lệ khí tràn đầy.
- Ngươi nên thấy may mắn, cô còn chưa từng chính thức phát rồ, có thể làm ra những chuyện cầm thú kia!
Trong huyết đồng, quang mang lại biến, một miếng vân lục tổ hợp không bàn mà hợp ý Thiên Đạo phảng phất hình vẽ câu ngọc một đen một trắng, âm dương ngư.
Mà thân hình Lục Thiên Thanh cũng trong nháy mắt này, bị vặn vẹo nát bấy, triệt để bạo toái thành huyết vụ!
Thần sắc lập tức một hồi mờ mịt, vị Thánh Tôn này vì sao lại đến kịp lúc như vậy.
Không đúng, sự tình lần này, ngay từ đầu đã lộ ra quỷ dị.
Tông Thủ huyết mạch dị biến, thức tỉnh phần thế thánh huyết, mình cũng là người Phần Không Lục gia.
Năm đó bài danh tuy thấp, nhưng lại là một trong đích mạch, vì sao không có cảm giác.
Cũng không có cảm ứng, huyết mạch sóng triều, báo hiệu nghịch tố kia mình cũng đã trải qua mấy lần.
Chỉ là hắn một mực cũng không cảm giác được!
Rõ ràng là kiến tri chi chướng! Chỉ có thể nhìn, mà không thể biết!
Ý niệm này vừa ra, lập tức tất cả mọi chuyện đều rõ ràng.
Thì ra là thế! Thì ra là thế! Diễm Nguyên Thánh Tôn, cũng không từ bên ngoài mấy trăm thế giới tức thì chạy đến, mà đã sớm chờ ở đây!
Đáng thương Lục Thiên Thanh hắn rơi vào trong bẫy rập mà không biết!
Như vậy là người phương nào đang tính toán hắn?
Cơ hồ bản năng, liền nhớ tới tên người kia.
- Tuyệt Diễm Thánh Tôn! Lục Tuyệt Diễm!
Hét lên điên cuồng, Lục Thiên Thanh khàn cả giọng, mang theo mối hận khắc cốt.
Ngoại trừ người này, lại không thể nghĩ ra còn ai khác có thể khiến cho hắn trúng kiến tri chi chướng, còn không tự biết!
Buồn cười mình, còn từng thương cảm Lục Tuyệt Diễm, đối đãi tàn khốc với mẫu tử Lục Hàm Yên..
Lại không ngờ, mình mới chính thức là người đáng thương.
- Ngươi thật to gan! Không thể chiếu khán Cửu Tuyệt Tử Ngục, biết rõ Phần Thế chi huyết thức tỉnh, tất phải dùng thế giới làm tế, nhưng lại không tỉnh ngủ, tùy ý để đệ nhất thái tử Lục gia ta thức tỉnh huyết mạch trong Tử Ngục, làm tổn thương Minh Ngục thế giới, đây là một tội!
Thanh âm Diễm Nguyên Thánh Tôn không chút cảm tình nói lấy. Bình thản phảng phất không giống đang thẩm phán, mà là đang tự thuật.
Lục Thiên Thanh thì trong nội tâm lạnh buốt, bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn lên trời.
Đã sớm chú định, lúc Tuyệt Diễm trông thấy kẻ này, vận mệnh của hắn, cũng đã định!
Từ lúcvừa mới bắt đầu, đã rơi vào trong cạm bẫy.
Tông Thủ thức tỉnh, hơn phân nửa phải dựa vào Minh Ngục cấm trận chi lực. Tuyệt Diễm nếu nói rõ, đối với Lục gia mà nói, một cái Minh Ngục, cũng không phải không thể thừa nhận.
-- vị Thánh Tôn này, sợ rằng vào mười ngày trước đã quyết định, muốn lấy tánh mạng Lục Thiên Thanh hắn!
Lúc này, hận có làm được gì?
Từ chỗ này nhìn lên, có thể thấy trong thiên không đang vỡ vụn, lờ mờ phảng phất, có thể trông thấy khuôn mặt tươi cười khinh miệt của Tuyệt Diễm.
Lúc này thanh aamcuar Diễm Nguyên Thánh Tôn vẫn đang tiếp tục.
- Tội thứ hai, sau khi chuyện xảy ra, không phân nặng nhẹ, dưới phẫn hận đã muốn mưu hại thái tử! Hai tội đều không thể xá! Ngươi còn gì giải thích?
- Tội thứ hai, sau khi chuyện xảy ra, không phân nặng nhẹ, dưới phẫn hận đã muốn mưu hại thái tử! Hai tội đều không thể xá! Ngươi còn gì giải thích?
Thanh âm kia giống như tiếng sấm, chấn vang tâm thần
Lục Thiên Thanh há to miệng, giống như muốn nói chuyện, nhưng lúc đến bên miệng lại nuốt về
Giải thích cái gì? Chuyện hôm nay, rõ ràng chính là một cái bẩy rập.
Hai vị Chí Tôn liên thủ, muốn diệt trừ Lục Thiên Thanh hắn, gạt bỏ cánh chim của Tuyên Hoa.
Cũng không nói gì được! Hôm nay hắn ra tay, ý muốn gia hại Tông Thủ, chính là sự thật.
Mà thiếu niên trước mắt này, tự sau khi tấn giai Phần Thế chi huyết đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong Lục gia hoàng trữ.
Tánh mạng kẻ này, liên quan đến đại kế tồn tục của Lục gia, hi vọng trùng kích Chí Cảnh của mấy chục tu sĩ Thánh Cảnh.
Một khi việc này bị chúng nguyên lão Thánh Đình biết được, như vậy cho dù là Tuyên Hoa quốc chủ, cũng không thể thay hắn giải thích.
Lục Thiên Thanh hắn giờ đã khiến nhiều người tức giận! Mặc dù giải thích, thì có được gì?
Im ắng cười thảm, thần sắc Lục Thiên Thanh cũng dần dần đạm mạc xuống.
Trong nội tâm một mảnh tro tàn, đã không còn chút sinh khí?
- Ta không phân nặng nhẹ? Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Hai vị Thánh Tôn muốn lấy tánh mạng ta, tại hạ nhận lấy cái chết là được!
Thanh âm của Diễm Nguyên Thánh Tôn lập tức một hồi yên lặng, rồi sau đó thanh âm cười lạnh lại truyền đến,
- Thật đúng chết cũng không hối cải, không có thuốc chữa! Đã như thế, bổn tọa cũng không cần lưu tình. Bất quá tánh mạng của ngươi cũng có người lấy rồi--
Âm thanh rơi xuống, thần hình tứ chi Lục Thiên Thanh, tất cả các đốt ngón tay đều nổ ra từng đoàn huyết vụ.
Cả người, cơ hồ co quắp ngã xuống đất, không thể đứng thẳng nữa.
Tông Thủ ở đối diện lại thờ ơ lạnh nhạt.
Lúc đầu trong mắt cũng hơi hơi ngoài ý muốn, hắn chính thức dựa vào, cũng không phải vị Thánh Tôn này
Tu vị hồn niệm cũng không đến mức cảm giác được bộ dạng của Thánh Tôn.
Nhưng lập tức lại thản nhiên, khóe môi càng tràn đầy vẻ cười lạnh.
Tuồng vui này, là diễn cho mình xem sao?
Để dập mối hận ngập trời của mình với Phần Không Lục gia.
Mẫu thân nàng, bị nhốt ở Cửu Tuyệt Tử Ngục hơn hai mươi năm, thừa nhận cực hình như vậy.
Oán hận này, sao có thể một mình táng mạng của Lục Thiên Thanh là có thể dẹp loạn?
Ánh mắt băng hàn, lạnh lùng nhìn Lục Thiên Thanh đã ngã phục xuống.
Giờ này khắc này, hồng bào lão nhân kia đã không có một chút khí độ uy nghiêm của Thánh Cảnh Tôn Giả, toàn thân nhuốm máu, thê thảm chật vật vô cùng.
Diễm Nguyên Thánh Tôn, không chỉ phá hủy toàn bộ đốt xương của người này, mà càng đánh cho Nguyên Hồn hắn trọng thương, không thể ngự sử linh pháp.
Thậm chí dây thanh quản của hắn cũng bị nát bấy, chỉ có thể là trong miệng ồ ồ rung động, dùng ánh mắt oán độc chăm chú nhìn qua.
Tông Thủ không thèm để ý, ngược lại nghẹn ngào cười cười. Trong hai mắt bỗng nhiên ẩn hiện phù văn, khiến thân hình Lục Thiên Thanh cũng bỗng nhiên vặn vẹo.
Trong mắt hắn cũng lập tức hiện ra vẻ lo sợ không yên, không chỉ thân thể của hắn, bị trên trăm vạn cổ lực lượng phương hướng không thôi xé rách, còn có hỏa diễm rót vào, thiêu đốt thân thể.
Chỉ là những cái này, đều không đủ khiến cho hắn kinh hoàng. Chính thức khiến người khó có thể thừa nhận, lại là đau nhức kịch liệt kia.
Đau đớn kịch liệt khiến người thống khổ, hận không thể giờ phút này tự tuyệt, cắt nát toàn bộ cơ bắp của mình.
Trong nội tâm lập tức hiểu ra, đây cũng là ảo thuật! Là Tông Thủ chiếu rọi thống khổ mà mình đã từng thừa nhận vào trong tâm niệm của hắn.
Hết lần này tới lần khác lúc này hắn lại không thể chống cự.
- Rất đau đúng không? Hận không thể muốn chết đi? Nhưng thống khổ cô nương kia ngày ngày phải thừa nhận lại vượt qua cái này gấp mười gấp trăm lần --
Tông Thủ lặng lẽ cười, móng tay đâm thật sâu vào thịt, lệ khí tràn đầy.
- Ngươi nên thấy may mắn, cô còn chưa từng chính thức phát rồ, có thể làm ra những chuyện cầm thú kia!
Trong huyết đồng, quang mang lại biến, một miếng vân lục tổ hợp không bàn mà hợp ý Thiên Đạo phảng phất hình vẽ câu ngọc một đen một trắng, âm dương ngư.
Mà thân hình Lục Thiên Thanh cũng trong nháy mắt này, bị vặn vẹo nát bấy, triệt để bạo toái thành huyết vụ!
/1700
|