Nếu không ngoài dự đoạn, mấy thứ này hơn phân nửa là linh kiện còn thiếu của Ích Ma Thần Toa.
Thật không biết Tông Vị Nhiên rốt cuộc là ở chỗ nào lấy được.
Tông Thủ cũng không biết trong tay phụ thân có bảo vật. Nhưng phụ thân hắn mặc dù là rời khỏi Vân Giới, nhưng đối với hắn, vẫn luôn quan tâm chăm sóc yêu thương.
Không chút do dự, Tông Thủ lập tức lấy Ích Ma Thần Toa ra. Còn chưa kịp tế ra linh quyết dẫn dắt thì những hào quang đó đã tự động tụ tập lại, đính vào phía trên phi toa thành một khối hoàn chỉnh.
Được bổ sung thêm hơn mười linh kiện, cả tòa khí cơ bảo vật nay đã hoàn toàn khác xưa.
Không còn là cấp bậc pháp bảo nữa, bên trong có một luồng linh quang bảy màu thoát ra, dạt dào tiên ý, mang theo vài phần siêu thoát.
Mặc dù Tông Thủ gặp qua nhiều tiên bảo, nhưng cũng ít khi thấy hiện tượng như vậy.
Ngay cả kiến thức rộng rãi như Diệp Hiên cũng không kìm chế được bản thân lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Nghe đồn Mặc gia Vân Giới có liên quan đến một thế hệ khí tu Thượng Cổ. Những đồ vật Mặc gia làm ra đều là hi thế lương phẩm, những lời này quả thật không lưu truyền sai!
Tông Thủ cũng cười. Chỉ nhìn hiện tượng này thì cũng biết nó mạnh hơn thuyền Cực Quang Độ Ách rất nhiều rồi.
Thôi! Thôi!
Tòa phi chu phế phẩm kia, sư tôn muốn mượn thì cứ cho người mượn đi, hắn giờ không hiếm lạ nó.
Chỉ tiếc Ích Ma Thần Toa này còn hơn mười linh kiện chưa bổ sung cho hết được, quả thật là tiếc nuối vô hạn, cũng khiến người ta ngứa ngáy không chịu nổi.
Chỉ là lúc này, chợt nghe Tông Vị Nhiên nói:
- Thủ Nhi muốn đi thế giới Nguyên Liên, vi phụ lại không thể đi theo con đến đó. Phụ thân còn có chuyện khác phải làm, đành chia tay con ở đây vậy.
Tông Thủ lập tức nhăn mày nhăn mặt lại, hai người gặp nhau chưa đến hơn nửa canh giờ, tại sao phụ thân phải đi chứ?
Tuy nói có phụ thân ở bên cạnh nhìn, luôn có chút không được tự nhiên.
Nhưng phụ tử hai người họ là chí thân, hai chục năm qua cũng chỉ mới gặp nhau được có hai lần.
Hơn nữa lúc này mẫu thân đã thoát khỏi nguy hiểm, thương thế của Tông Vị Nhiên lại chưa lành, còn có chuyện quan trọng gì phải làm chứ?
Di chuyển tầm mắt nhìn qua, thì thấy nhãn thần Tông Vị Nhiên như si như ngốc nhìn hư không phía trước.
—— là hướng mà mẫu thân Lục Hàm Yên của mình rời đi.
Chỉ cần tập trung suy nghĩ một lúc, Tông Thủ cũng đoán được hai ba phần, vẫn nghi hoặc nói:
- Con nhớ phụ thân mới nói qua, chuyện của mẫu thân và Lục gia, một người ngoài như phụ thân không thể tùy tiện nhúng tay vào. Bằng không có thể sẽ khiến tình thế đảo ngược, gây nguy hiểm cho mẫu thân. Hài nhi và phụ thân đã lâu không gặp nhau rồi thấy ——
- Nói như vậy cũng chẳng sai!
Tông Vị Nhiên mỉm cười, trong mắt lại lộ ra sự chấp nhất không thể lay chuyển được.
- Nhưng ta và nương của con cũng đã cách xa nhau hơn hai mươi năm rồi. Năm xưa tận mắt nhìn thấy nàng bị Lục gia cướp đi ngay bên mình, biết rõ nàng phải chịu khổ, lại thúc thủ vô sách, ta nợ mẫu thân con nhiều lắm. Hôm nay mẫu thân con thật vất vả có thể chạy thoát, ta mặc dù không thể giúp nàng, nhưng cũng muốn tận lực ở bên cạnh nàng, tỏ rõ tâm ý. Dù cho không thể gặp lại nhau, dù cho chỉ được một ngày thôi cũng được.
Tông Thủ ngẩn ra, sau đó cũng không nhiều lời nữa.
Trong lòng không biết tại sao ở một góc nào đó, dâng lên nỗi hiu quạnh.
Nghĩ kĩ cũng đúng, nhi tử thì sao bằng được với thê tử cơ chứ.
Mẫu thân từ trong tử ngục chạy ra, cũng biết có hài nhi là hắn, lại có thể tự nhiên bỏ qua một bên không quan tâm.
Chỉ sợ mẫu thân hắn vẫn không buông xuống được hận thù, Tông Thủ hắn cũng không cần đi theo, miễn cho người ta thấy chướng mắt.
Vì vậy hắn thầm thổn thức trong lòng, tức giận bỏ đi ý niệm theo bên cạnh Tông Vị Nhiên một đoạn thời gian ở trong đầu.
Vốn còn đang dự tính ở lại bên cạnh phụ thân hoàn thành tấm lòng trọn hiếu, kết quả đến cuối cùng vẫn là Tông Thủ hắn tự mình đa tình thôi.
Trong cơn xấu hổ và giận dữ, Tông Thủ cũng không tiếp tục dây dưa chần chừ mà diễn bộ phim phụ tử tình thâm kia nữa.
Cùng Tông Vị Nhiên nói thêm vài câu, coi như là tạm biệt. Sau đó khống chế Ích Ma Thần Toa kia, mang theo hai người Diệp Hiên và Lục Vô Bệnh đi xa rời khỏi Cửu Tuyệt tử ngục này.
Gần quanh đây, quả nhiên là có ý niệm Chí Cảnh phong tỏa.
Một đường thực hiện bước nhảy, Tông Thủ nhìn thấy vài vị tu giả Thần Cảnh chạy trốn không thoát, bị cấm thúc ở tại hư không. Người nào người nấy bộ dạng cũng thê thảm, không biết họ đã trải qua khiển trách dằn vặt gì nữa.
Riêng Diệp Hiên thì vẫn bình chân như vại, Minh Ngục tan vỡ, thoạt nhìn là cơ hội tốt nhất để thoát đi.
Nhưng con đường sống duy nhất lại nằm trong tay của vị Hoàng trữ đệ nhất của Thánh Đình Phần Không, Tông Thủ này.
Một ván này, hắn thành công!
Quả nhiên cả đường độn đi này hoàn toàn không gặp trở ngại gì. Ý niệm Chí Cảnh kia như phong tỏa cả hư không này. Lại chỉ không ngăn cả phi toa này, tùy ý để mấy người Tông Thủ rời đi.
Độn tốc của Ích Ma Thần Toa cực nhanh, cấp bậc tuy rằng tương đương với thuyền Cực Quang Độ Ách,
nhưng khi sử dụng toàn lực thì tốc độ xuyên qua hư không lại đủ vượt mặt thuyền Cực Quang Độ Ách hơn gấp sáu lần.
Chỉ riêng độn không tật tốc, thì ngay cả pháp mông tinh thần thuấn không na di của Tông Thủ hắn cũng phải than thở nức nở chịu thua rồi.
Không gian bên trong, vốn là có mười ngàn mét, nay đã tăng lên rộng lớn đến trăm ngàn mét rồi!
Cơ hồ không thua kém gì tòa Quân Thiên Tiên Phủ trước đây của Tông Thủ.
Thật khiến người ta thở dài cảm thán mà, chênh lệch giữa các Luyện Khí Sư quả thật rất lớn.
Cùng là tiên khí, tài liệu cũng không kém nhau bao nhiêu, nhưng do từng Luyện Khí Sư khác nhau luyện chế, cũng khiến cho uy năng khác nhau.
Gần qua nửa ngày thời gian, đã đến bên ngoài Thập thế giới.
Theo dự tính thì trễ nhất là mười ngày có thể đến thế giới Nguyên Liên.
Tông Thủ lúc này bỗng thấy trong mắt Lục Vô Bệnh hiện lên vẻ cật lực.
Trong lòng hắn cũng biết nguyên nhân, nhịn không được âm thầm cười nhạt.
Thực không ngoài dự đoạn, vừa cảm ứng được đã ra khỏi thế giới Tử ngục, những tiên tu bị hắn “thu phục” lập tức không thành thật.
Hơn phân nửa đều dùng toàn lực giãy dụa, cho dù Lục Vô Bệnh dùng hết sức của mình cũng không trấn áp nổi.
Hắn cũng không chần chừ nữa, phất tay bảo Lục Vô Bệnh lấy Ngọc Bàn ra, rồi lấy qua tra xét.
Trong lời nói cũng tăng thêm khen thưởng:
- Thứ này nhờ có ngươi!
Ước định lúc đầu chính là thời hạn nửa tháng. Nhưng thời gian hắn ở trong Minh Ngục tìm kiếm cũng đã vượt qua thời hạn nửa tháng rồi.
Lại nhìn mặt nạ trên mặt Lục Vô Bệnh:
- Thân phận của ngươi, sau này không cần phải giấu diếm nữa.
Nếu muốn đi Thánh Đình Phần Không kia, bị cuốn vào tranh giành quyền lợi của Lục gia, thì thân phận của Lục Vô Bệnh không cần phải che giấu nữa.
Mặc dù cho Quốc Chủ Huyền Diệp kia biết được Lục Vô Song là chết ở trên tay hắn thì sao chứ?
Sớm muộn gì cũng là địch, không cần phải làm như thế.
Thật không biết Tông Vị Nhiên rốt cuộc là ở chỗ nào lấy được.
Tông Thủ cũng không biết trong tay phụ thân có bảo vật. Nhưng phụ thân hắn mặc dù là rời khỏi Vân Giới, nhưng đối với hắn, vẫn luôn quan tâm chăm sóc yêu thương.
Không chút do dự, Tông Thủ lập tức lấy Ích Ma Thần Toa ra. Còn chưa kịp tế ra linh quyết dẫn dắt thì những hào quang đó đã tự động tụ tập lại, đính vào phía trên phi toa thành một khối hoàn chỉnh.
Được bổ sung thêm hơn mười linh kiện, cả tòa khí cơ bảo vật nay đã hoàn toàn khác xưa.
Không còn là cấp bậc pháp bảo nữa, bên trong có một luồng linh quang bảy màu thoát ra, dạt dào tiên ý, mang theo vài phần siêu thoát.
Mặc dù Tông Thủ gặp qua nhiều tiên bảo, nhưng cũng ít khi thấy hiện tượng như vậy.
Ngay cả kiến thức rộng rãi như Diệp Hiên cũng không kìm chế được bản thân lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Nghe đồn Mặc gia Vân Giới có liên quan đến một thế hệ khí tu Thượng Cổ. Những đồ vật Mặc gia làm ra đều là hi thế lương phẩm, những lời này quả thật không lưu truyền sai!
Tông Thủ cũng cười. Chỉ nhìn hiện tượng này thì cũng biết nó mạnh hơn thuyền Cực Quang Độ Ách rất nhiều rồi.
Thôi! Thôi!
Tòa phi chu phế phẩm kia, sư tôn muốn mượn thì cứ cho người mượn đi, hắn giờ không hiếm lạ nó.
Chỉ tiếc Ích Ma Thần Toa này còn hơn mười linh kiện chưa bổ sung cho hết được, quả thật là tiếc nuối vô hạn, cũng khiến người ta ngứa ngáy không chịu nổi.
Chỉ là lúc này, chợt nghe Tông Vị Nhiên nói:
- Thủ Nhi muốn đi thế giới Nguyên Liên, vi phụ lại không thể đi theo con đến đó. Phụ thân còn có chuyện khác phải làm, đành chia tay con ở đây vậy.
Tông Thủ lập tức nhăn mày nhăn mặt lại, hai người gặp nhau chưa đến hơn nửa canh giờ, tại sao phụ thân phải đi chứ?
Tuy nói có phụ thân ở bên cạnh nhìn, luôn có chút không được tự nhiên.
Nhưng phụ tử hai người họ là chí thân, hai chục năm qua cũng chỉ mới gặp nhau được có hai lần.
Hơn nữa lúc này mẫu thân đã thoát khỏi nguy hiểm, thương thế của Tông Vị Nhiên lại chưa lành, còn có chuyện quan trọng gì phải làm chứ?
Di chuyển tầm mắt nhìn qua, thì thấy nhãn thần Tông Vị Nhiên như si như ngốc nhìn hư không phía trước.
—— là hướng mà mẫu thân Lục Hàm Yên của mình rời đi.
Chỉ cần tập trung suy nghĩ một lúc, Tông Thủ cũng đoán được hai ba phần, vẫn nghi hoặc nói:
- Con nhớ phụ thân mới nói qua, chuyện của mẫu thân và Lục gia, một người ngoài như phụ thân không thể tùy tiện nhúng tay vào. Bằng không có thể sẽ khiến tình thế đảo ngược, gây nguy hiểm cho mẫu thân. Hài nhi và phụ thân đã lâu không gặp nhau rồi thấy ——
- Nói như vậy cũng chẳng sai!
Tông Vị Nhiên mỉm cười, trong mắt lại lộ ra sự chấp nhất không thể lay chuyển được.
- Nhưng ta và nương của con cũng đã cách xa nhau hơn hai mươi năm rồi. Năm xưa tận mắt nhìn thấy nàng bị Lục gia cướp đi ngay bên mình, biết rõ nàng phải chịu khổ, lại thúc thủ vô sách, ta nợ mẫu thân con nhiều lắm. Hôm nay mẫu thân con thật vất vả có thể chạy thoát, ta mặc dù không thể giúp nàng, nhưng cũng muốn tận lực ở bên cạnh nàng, tỏ rõ tâm ý. Dù cho không thể gặp lại nhau, dù cho chỉ được một ngày thôi cũng được.
Tông Thủ ngẩn ra, sau đó cũng không nhiều lời nữa.
Trong lòng không biết tại sao ở một góc nào đó, dâng lên nỗi hiu quạnh.
Nghĩ kĩ cũng đúng, nhi tử thì sao bằng được với thê tử cơ chứ.
Mẫu thân từ trong tử ngục chạy ra, cũng biết có hài nhi là hắn, lại có thể tự nhiên bỏ qua một bên không quan tâm.
Chỉ sợ mẫu thân hắn vẫn không buông xuống được hận thù, Tông Thủ hắn cũng không cần đi theo, miễn cho người ta thấy chướng mắt.
Vì vậy hắn thầm thổn thức trong lòng, tức giận bỏ đi ý niệm theo bên cạnh Tông Vị Nhiên một đoạn thời gian ở trong đầu.
Vốn còn đang dự tính ở lại bên cạnh phụ thân hoàn thành tấm lòng trọn hiếu, kết quả đến cuối cùng vẫn là Tông Thủ hắn tự mình đa tình thôi.
Trong cơn xấu hổ và giận dữ, Tông Thủ cũng không tiếp tục dây dưa chần chừ mà diễn bộ phim phụ tử tình thâm kia nữa.
Cùng Tông Vị Nhiên nói thêm vài câu, coi như là tạm biệt. Sau đó khống chế Ích Ma Thần Toa kia, mang theo hai người Diệp Hiên và Lục Vô Bệnh đi xa rời khỏi Cửu Tuyệt tử ngục này.
Gần quanh đây, quả nhiên là có ý niệm Chí Cảnh phong tỏa.
Một đường thực hiện bước nhảy, Tông Thủ nhìn thấy vài vị tu giả Thần Cảnh chạy trốn không thoát, bị cấm thúc ở tại hư không. Người nào người nấy bộ dạng cũng thê thảm, không biết họ đã trải qua khiển trách dằn vặt gì nữa.
Riêng Diệp Hiên thì vẫn bình chân như vại, Minh Ngục tan vỡ, thoạt nhìn là cơ hội tốt nhất để thoát đi.
Nhưng con đường sống duy nhất lại nằm trong tay của vị Hoàng trữ đệ nhất của Thánh Đình Phần Không, Tông Thủ này.
Một ván này, hắn thành công!
Quả nhiên cả đường độn đi này hoàn toàn không gặp trở ngại gì. Ý niệm Chí Cảnh kia như phong tỏa cả hư không này. Lại chỉ không ngăn cả phi toa này, tùy ý để mấy người Tông Thủ rời đi.
Độn tốc của Ích Ma Thần Toa cực nhanh, cấp bậc tuy rằng tương đương với thuyền Cực Quang Độ Ách,
nhưng khi sử dụng toàn lực thì tốc độ xuyên qua hư không lại đủ vượt mặt thuyền Cực Quang Độ Ách hơn gấp sáu lần.
Chỉ riêng độn không tật tốc, thì ngay cả pháp mông tinh thần thuấn không na di của Tông Thủ hắn cũng phải than thở nức nở chịu thua rồi.
Không gian bên trong, vốn là có mười ngàn mét, nay đã tăng lên rộng lớn đến trăm ngàn mét rồi!
Cơ hồ không thua kém gì tòa Quân Thiên Tiên Phủ trước đây của Tông Thủ.
Thật khiến người ta thở dài cảm thán mà, chênh lệch giữa các Luyện Khí Sư quả thật rất lớn.
Cùng là tiên khí, tài liệu cũng không kém nhau bao nhiêu, nhưng do từng Luyện Khí Sư khác nhau luyện chế, cũng khiến cho uy năng khác nhau.
Gần qua nửa ngày thời gian, đã đến bên ngoài Thập thế giới.
Theo dự tính thì trễ nhất là mười ngày có thể đến thế giới Nguyên Liên.
Tông Thủ lúc này bỗng thấy trong mắt Lục Vô Bệnh hiện lên vẻ cật lực.
Trong lòng hắn cũng biết nguyên nhân, nhịn không được âm thầm cười nhạt.
Thực không ngoài dự đoạn, vừa cảm ứng được đã ra khỏi thế giới Tử ngục, những tiên tu bị hắn “thu phục” lập tức không thành thật.
Hơn phân nửa đều dùng toàn lực giãy dụa, cho dù Lục Vô Bệnh dùng hết sức của mình cũng không trấn áp nổi.
Hắn cũng không chần chừ nữa, phất tay bảo Lục Vô Bệnh lấy Ngọc Bàn ra, rồi lấy qua tra xét.
Trong lời nói cũng tăng thêm khen thưởng:
- Thứ này nhờ có ngươi!
Ước định lúc đầu chính là thời hạn nửa tháng. Nhưng thời gian hắn ở trong Minh Ngục tìm kiếm cũng đã vượt qua thời hạn nửa tháng rồi.
Lại nhìn mặt nạ trên mặt Lục Vô Bệnh:
- Thân phận của ngươi, sau này không cần phải giấu diếm nữa.
Nếu muốn đi Thánh Đình Phần Không kia, bị cuốn vào tranh giành quyền lợi của Lục gia, thì thân phận của Lục Vô Bệnh không cần phải che giấu nữa.
Mặc dù cho Quốc Chủ Huyền Diệp kia biết được Lục Vô Song là chết ở trên tay hắn thì sao chứ?
Sớm muộn gì cũng là địch, không cần phải làm như thế.
/1700
|