Chẳng qua trong lòng hắn vẫn không thể nào hiểu nổi, bởi hắn biết Tông Thủ cũng không phải là loại người diên cuồng.
Là do hắn có thể nắm chắc, hoặc là có thâm ý khác.
- Lần này, Thái Cực sẽ không phụ sự kỳ vọng của Quân thượng!
- Vậy thì nhờ cậy Phong huynh! Lần Cô không có thành ý, cho nên Phong huynh mà đi thì nên cẩn thận cho tính mệnh của mình.
Tông Thủ trực tiếp giải thích, tiên lễ hậu binh, chỉ là câu nói cho có mà thôi.
Cũng là chỉ để cho đối phương có thời gian chuẩn bị mà thôi, có thể triệu tập nhân thủ, để đến khi chiến tranh mở ra, không đến nói chỉ có một ít cá nhỏ bị đẩy ra.
Chỉ có làm cho bốn thế lực này bị thương tổn nặng thì hơn mười tiểu thiên giới mới có thể giữ được bình an.
Còn hắn cũng cần có một ít thời gian để chuẩn bị nữa.
Thủ hạ của hắn tuy có một bộ Thái Thượng Thiên Cương Ma kiếm trận, nhưng cũng cần phải cho đám Nguyên Hải tru ma sĩ kia thời gian để diễn luyện cùng nhau nữa.
Lần này xuất hành, trừ linh thạch, hắn còn kiếm được nhiều tài liệu trân quý, cho nên dùng luyện chế giáp khí binh khí là hợp nhất.
Với tích lũy về võ đạo và linh pháp của hắn, đã đủ để hoàn thiện Huyền Hồ Thiết Kỵ rồi.
Tự tin trên mặt công pháp cũng không thể kém Huyết Vân Kỵ nửa phần. Chênh lệch duy nhất chính là kỵ giáp cụ trang với binh khí sử dụng mà thôi.
Kỵ giáp là giáp của kỵ thú, cụ trang là kỵ sĩ chi khải.
Huyền Hồ Thiết Kỵ của hắn tuy là Lục gia Đạo binh, nhưng ở phương diện này thì thực sự không bằng Huyết Vân Kỵ.
Đưa ánh mắt nhìn ra xa về phía đám chiến hạm chiến đấu kia.
Từ khi năm vị Vô tướng thần ma kia bị hắn chém chết, thì đám thuyền này cũng rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Dưới sự trùng kích của hạm sư của Sư Nhược Lan, chiến thuyền địch liên tục bị phá hỏng, trận hình dần ly tán, tình thế càng thêm bất kham…
Còn có mấy chiến thuyền dừng lại huyền phù trên không, bị chiến hạm của Đại Kiền lao tới tranh nhau chém giết.
Bởi những kẻ còn lại cũng khó có thể chạy được, vì Tông Thủ tuy chưa xuất thủ nhưng hồn niệm kiếm ý của hắn có thể tập trung vào phiến không gian rông giáp ranh này, nhờ đó mà áp bách tâm niệm của những tu sĩ điều khiển chiến hạm kia.
Mà nhìn tình hình chiến đấu hiện tại, cũng hiểu được bọn họ mà có sự tương trợ của đám Tiên Cảnh, hay mấy nhà cùng liên quân thì cũng không có dù chỉ nửa phần thắng.
Ý tứ của Sư Nhược Lan là phải đoạt được hết mười không hạm này.
Tông Thủ lặng lẽ cười nhạt, chỉ khoát tay, đem cái tên vừa rồi còn cười như điên đó bắt qua.
Hắn từ trước tới nay khá là hẹp hòi, cho nên không thể quen cái kẻ này vừa rồi còn lớn tiếng mắng hắn, chê cười hắn đâu.
Cũng chẳng cần hỏi, cứ trực tiếp dùng sưu hồn pháp, cường thế mà kiểm tra ký ức.
- Hóa ra là từ thất thánh minh.
Tông Thủ chợt hiểu, bảo sao kẻ này lại muốn làm cừu nhân của hắn,
Đám Cửu tĩnh cư sĩ với mấy bộ hạ thực sự là chết trong tay hắn, mà một trong đám người đó chính là kẻ có huyết thống duy nhất với người này.
Chẳng qua lúc này chỉ là do mình hắn gây ra mà thôi, không có liên can gì tới Thất thánh minh hết.
Chuyện này Tông Thủ cũng không thèm để ý, vì dù Thất thánh minh có gia nhập, thì cũng chỉ tăng thêm thế lực một nhà mà thôi, vẫn có thể ứng phó được.
Nhưng thật ra còn một tin tức nữa, mà khiến cho Tông Thủ kinh ngạc không thôi, hắn trầm ngâm một lát rồi lại nhìn về phía Đông Bắc của Nguyên Liên Giới.
- Atula tộc sao?
Trầm ngâm trong giấy lát, Tông Thủ liền thả bước mà đi tới bên đó.
Xem ra phải gặp một lần vị Sát Hậu Hổ kia mới được….
Trong lúc đó, ở hư không bên ngoài thế giới..
Một cánh sen màu thanh sắc đang bay là là tới, nhờ có sự di động của linh hà mà lao về phía trước.
Không chỉ độn tốc cực nhanh mà còn ẩn hiện tùy ý, tinh thú xung quanh không hề có chút cảm giác gì với phiến lá sen này, tựa như vật ấy không có tồn tại vậy.
Cách Vân giới càng ngày càng xa.
Mà tấm lá đó cũng dần dần mở, cuối cùng xòe rộng hẳn ra.
Bên trong có hai người hiện ra, hai nam một nữ (tác giả không biết đếm à, mình để nguyên vậy) mặc thanh sắc đạo bào, tướng mạo khá là trẻ tuổi.
Người cầm đầu lại là vị thiếu nữ kia, sắc mặt này hơi đanh lại, hai mắt vô thần nhìn về hướng Vân giới, yên lặng không nói gì.
- Đây chính là vị Huyết Kiếm Yêu Quân đã làm bị thương mấy vạn đệ tử đạo môn ta sao? Thực là bất phàm, chỉ sợ là mấy ngàn năm qua mới có được một người.
Người đang nói đứng ở bên cạnh, gần ba mươi tuổi, mi tâm có một chu điểm, tay cầm phất trần, khí chất phiêu dật.
Trong lời nói của hắn, ba hàm ý cảm thán, không biết là thực sự tán thán hay là còn có hàm nghĩa khác hay không.
- Thành Tín sư thúc! Ta biết ngươi là người ái tài, nhưng kẻ này là tử địch của Đạo Môn ta. Tình Minh Tằng tận mắt nhìn thấy hắn giết hại mấy trăm hảo hữu của ta, thực là kẻ bản tính ác ma.
Vị thiếu nữ kia cười khổ lắc đầu nói:
- Rời khỏi Vân giới mấy năm mà tu vi của vị Huyết Kiếm yêu quân này chưa bao giờ ngừng lại, không ngừng tinh tiến, thật là thâm bất khả trắc mà.
Đang nói thì ngừng, rồi lại hiếu kỳ hỏi:
- Với thực lực của sư thúc có thể nào bắt được tên Tông Thủ kia hay không?
- Nếu như ở nơi khác thì có thể nắm chắc!
Vị Thành Tín đạo nhân kia nói chuyện khá là tự phụ, chỉ là ngữ khí không được mười phần tự tin, vì hắn nói:
- Chẳng qua đừng có quên, nơi này Nguyên Liên giới. Mà Nguyên Liên giới đã có quá nửa nằm trong tay Đại Kiền tiên triều rồi.
Ngụ ý là nếu như một đấu một thì hắn có phần thắng lớn, chỉ là trong trường hợp ở bên cạnh Nguyên Liên giới thì...
Tông Thủ là chủ, thao túng cả một quốc gia, tuy tu vi kém một chút, nhưng nếu chống lại hắn thì có khi có thể áp hơn hắn một bậc.
- Nhục thân kẻ này đã đạt tới cảnh giới bất hoại thể, gần với Thần Cảnh tu sĩ rồi, nắm giữ hồn cảnh kiếm ý, tạo nghệ cực cao. Thuấn Không chi pháp, cũng tựa như không có dấu vết. Còn những thủ đoạn khác thì còn chưa có tìm hiểu, chẳng qua bằng nhưng điều này thôi đã đủ để vượt giai chiến đấu với Thánh cảnh rồi. Với thực lực Tiên Cảnh sơ giai mà chống lại Thần cảnh, có thể nói là đệ nhất nhân trong Vân giới rồi. Mấy cái tên Vô Tướng thần ma kia chết không oan! Lần này ta vẫn còn coi thường hắn lắm.
Tình Minh cũng cảm thấy cụt hứng, nàng là vì phòng vạn nhất nên còn cố ý nhắc nhở vị ẩn ma chủ sự kia, tăng thêm nhân thủ, tới năm vị Thần cảnh thế mà vẫn thất bại, khiến nàng uể oải không thôi.
- Thực ra thì ta thấy ngày hôm nay hẳn là không thể bắt được hắn đâu, cũng không nên động thủ với hắn.
-Tốt nhất là như vậy.
Thành Tín gật đầu, trong mắt hiện vẻ, trẻ nhỏ dễ dạy.
- Lần này thực đã đả thảo kinh xà, khiến cho hắn có phòng bị. Nếu muốn tình toán hắn thì càng thêm khó.khăn hơn, mà nếu cục diện Vân giới định ra, Thương Sinh Đạo diệt vong, Long Ảnh khong ai trông coi, thì lấy tính mệnh kẻ này là chuyện dễ như trở bàn tay, còn lúc này thì vẫn nên ổn thỏa mà...
Là do hắn có thể nắm chắc, hoặc là có thâm ý khác.
- Lần này, Thái Cực sẽ không phụ sự kỳ vọng của Quân thượng!
- Vậy thì nhờ cậy Phong huynh! Lần Cô không có thành ý, cho nên Phong huynh mà đi thì nên cẩn thận cho tính mệnh của mình.
Tông Thủ trực tiếp giải thích, tiên lễ hậu binh, chỉ là câu nói cho có mà thôi.
Cũng là chỉ để cho đối phương có thời gian chuẩn bị mà thôi, có thể triệu tập nhân thủ, để đến khi chiến tranh mở ra, không đến nói chỉ có một ít cá nhỏ bị đẩy ra.
Chỉ có làm cho bốn thế lực này bị thương tổn nặng thì hơn mười tiểu thiên giới mới có thể giữ được bình an.
Còn hắn cũng cần có một ít thời gian để chuẩn bị nữa.
Thủ hạ của hắn tuy có một bộ Thái Thượng Thiên Cương Ma kiếm trận, nhưng cũng cần phải cho đám Nguyên Hải tru ma sĩ kia thời gian để diễn luyện cùng nhau nữa.
Lần này xuất hành, trừ linh thạch, hắn còn kiếm được nhiều tài liệu trân quý, cho nên dùng luyện chế giáp khí binh khí là hợp nhất.
Với tích lũy về võ đạo và linh pháp của hắn, đã đủ để hoàn thiện Huyền Hồ Thiết Kỵ rồi.
Tự tin trên mặt công pháp cũng không thể kém Huyết Vân Kỵ nửa phần. Chênh lệch duy nhất chính là kỵ giáp cụ trang với binh khí sử dụng mà thôi.
Kỵ giáp là giáp của kỵ thú, cụ trang là kỵ sĩ chi khải.
Huyền Hồ Thiết Kỵ của hắn tuy là Lục gia Đạo binh, nhưng ở phương diện này thì thực sự không bằng Huyết Vân Kỵ.
Đưa ánh mắt nhìn ra xa về phía đám chiến hạm chiến đấu kia.
Từ khi năm vị Vô tướng thần ma kia bị hắn chém chết, thì đám thuyền này cũng rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Dưới sự trùng kích của hạm sư của Sư Nhược Lan, chiến thuyền địch liên tục bị phá hỏng, trận hình dần ly tán, tình thế càng thêm bất kham…
Còn có mấy chiến thuyền dừng lại huyền phù trên không, bị chiến hạm của Đại Kiền lao tới tranh nhau chém giết.
Bởi những kẻ còn lại cũng khó có thể chạy được, vì Tông Thủ tuy chưa xuất thủ nhưng hồn niệm kiếm ý của hắn có thể tập trung vào phiến không gian rông giáp ranh này, nhờ đó mà áp bách tâm niệm của những tu sĩ điều khiển chiến hạm kia.
Mà nhìn tình hình chiến đấu hiện tại, cũng hiểu được bọn họ mà có sự tương trợ của đám Tiên Cảnh, hay mấy nhà cùng liên quân thì cũng không có dù chỉ nửa phần thắng.
Ý tứ của Sư Nhược Lan là phải đoạt được hết mười không hạm này.
Tông Thủ lặng lẽ cười nhạt, chỉ khoát tay, đem cái tên vừa rồi còn cười như điên đó bắt qua.
Hắn từ trước tới nay khá là hẹp hòi, cho nên không thể quen cái kẻ này vừa rồi còn lớn tiếng mắng hắn, chê cười hắn đâu.
Cũng chẳng cần hỏi, cứ trực tiếp dùng sưu hồn pháp, cường thế mà kiểm tra ký ức.
- Hóa ra là từ thất thánh minh.
Tông Thủ chợt hiểu, bảo sao kẻ này lại muốn làm cừu nhân của hắn,
Đám Cửu tĩnh cư sĩ với mấy bộ hạ thực sự là chết trong tay hắn, mà một trong đám người đó chính là kẻ có huyết thống duy nhất với người này.
Chẳng qua lúc này chỉ là do mình hắn gây ra mà thôi, không có liên can gì tới Thất thánh minh hết.
Chuyện này Tông Thủ cũng không thèm để ý, vì dù Thất thánh minh có gia nhập, thì cũng chỉ tăng thêm thế lực một nhà mà thôi, vẫn có thể ứng phó được.
Nhưng thật ra còn một tin tức nữa, mà khiến cho Tông Thủ kinh ngạc không thôi, hắn trầm ngâm một lát rồi lại nhìn về phía Đông Bắc của Nguyên Liên Giới.
- Atula tộc sao?
Trầm ngâm trong giấy lát, Tông Thủ liền thả bước mà đi tới bên đó.
Xem ra phải gặp một lần vị Sát Hậu Hổ kia mới được….
Trong lúc đó, ở hư không bên ngoài thế giới..
Một cánh sen màu thanh sắc đang bay là là tới, nhờ có sự di động của linh hà mà lao về phía trước.
Không chỉ độn tốc cực nhanh mà còn ẩn hiện tùy ý, tinh thú xung quanh không hề có chút cảm giác gì với phiến lá sen này, tựa như vật ấy không có tồn tại vậy.
Cách Vân giới càng ngày càng xa.
Mà tấm lá đó cũng dần dần mở, cuối cùng xòe rộng hẳn ra.
Bên trong có hai người hiện ra, hai nam một nữ (tác giả không biết đếm à, mình để nguyên vậy) mặc thanh sắc đạo bào, tướng mạo khá là trẻ tuổi.
Người cầm đầu lại là vị thiếu nữ kia, sắc mặt này hơi đanh lại, hai mắt vô thần nhìn về hướng Vân giới, yên lặng không nói gì.
- Đây chính là vị Huyết Kiếm Yêu Quân đã làm bị thương mấy vạn đệ tử đạo môn ta sao? Thực là bất phàm, chỉ sợ là mấy ngàn năm qua mới có được một người.
Người đang nói đứng ở bên cạnh, gần ba mươi tuổi, mi tâm có một chu điểm, tay cầm phất trần, khí chất phiêu dật.
Trong lời nói của hắn, ba hàm ý cảm thán, không biết là thực sự tán thán hay là còn có hàm nghĩa khác hay không.
- Thành Tín sư thúc! Ta biết ngươi là người ái tài, nhưng kẻ này là tử địch của Đạo Môn ta. Tình Minh Tằng tận mắt nhìn thấy hắn giết hại mấy trăm hảo hữu của ta, thực là kẻ bản tính ác ma.
Vị thiếu nữ kia cười khổ lắc đầu nói:
- Rời khỏi Vân giới mấy năm mà tu vi của vị Huyết Kiếm yêu quân này chưa bao giờ ngừng lại, không ngừng tinh tiến, thật là thâm bất khả trắc mà.
Đang nói thì ngừng, rồi lại hiếu kỳ hỏi:
- Với thực lực của sư thúc có thể nào bắt được tên Tông Thủ kia hay không?
- Nếu như ở nơi khác thì có thể nắm chắc!
Vị Thành Tín đạo nhân kia nói chuyện khá là tự phụ, chỉ là ngữ khí không được mười phần tự tin, vì hắn nói:
- Chẳng qua đừng có quên, nơi này Nguyên Liên giới. Mà Nguyên Liên giới đã có quá nửa nằm trong tay Đại Kiền tiên triều rồi.
Ngụ ý là nếu như một đấu một thì hắn có phần thắng lớn, chỉ là trong trường hợp ở bên cạnh Nguyên Liên giới thì...
Tông Thủ là chủ, thao túng cả một quốc gia, tuy tu vi kém một chút, nhưng nếu chống lại hắn thì có khi có thể áp hơn hắn một bậc.
- Nhục thân kẻ này đã đạt tới cảnh giới bất hoại thể, gần với Thần Cảnh tu sĩ rồi, nắm giữ hồn cảnh kiếm ý, tạo nghệ cực cao. Thuấn Không chi pháp, cũng tựa như không có dấu vết. Còn những thủ đoạn khác thì còn chưa có tìm hiểu, chẳng qua bằng nhưng điều này thôi đã đủ để vượt giai chiến đấu với Thánh cảnh rồi. Với thực lực Tiên Cảnh sơ giai mà chống lại Thần cảnh, có thể nói là đệ nhất nhân trong Vân giới rồi. Mấy cái tên Vô Tướng thần ma kia chết không oan! Lần này ta vẫn còn coi thường hắn lắm.
Tình Minh cũng cảm thấy cụt hứng, nàng là vì phòng vạn nhất nên còn cố ý nhắc nhở vị ẩn ma chủ sự kia, tăng thêm nhân thủ, tới năm vị Thần cảnh thế mà vẫn thất bại, khiến nàng uể oải không thôi.
- Thực ra thì ta thấy ngày hôm nay hẳn là không thể bắt được hắn đâu, cũng không nên động thủ với hắn.
-Tốt nhất là như vậy.
Thành Tín gật đầu, trong mắt hiện vẻ, trẻ nhỏ dễ dạy.
- Lần này thực đã đả thảo kinh xà, khiến cho hắn có phòng bị. Nếu muốn tình toán hắn thì càng thêm khó.khăn hơn, mà nếu cục diện Vân giới định ra, Thương Sinh Đạo diệt vong, Long Ảnh khong ai trông coi, thì lấy tính mệnh kẻ này là chuyện dễ như trở bàn tay, còn lúc này thì vẫn nên ổn thỏa mà...
/1700
|