Cũng không biết là trùng hợp hay không mà số Linh cảnh nô tu và Thái ất tinh thần lôi hạm lại đúng sáu vạn.
Cũng may tài liệu luyện chế dịch linh tru ma sĩ, hay Thiên Giai đạo binh cũng chỉ là loại đẳng cấp thấp mà thôi.
Bản thân Tông Thủ cũng chuẩn bị không tí, mà trong Nguyên Liên giới cũng có vô vàn tài liệu, cho nên cũng không cần mua.
Giao dịch ổn thỏa, Tông Thủ và Sát Hậu Hổ lại nói chuyện phiếm thêm một lúc.
Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, thảo luận tâm đắc tu hành, trong ngôn ngữ của hai bên đều hàm chứa tâm tư.
Chi là nửa ngày trôi qua nhưng không nhận được thông tin gì, cái tên Sát Hậu Hổ này cũng không chịu tiết lộ gì hết, Tông Thủ cũng là kẻ tám lạng, hỉ nộ không hiện sắc.
Cuối cùng cũng cảm thấy buồn chán, Tông Thủ chỉ thầm mắng một câu “tiểu hồ ly”, rồi cũng không nói gì nữa, cáo từ rời đi.
Về phần đề nghị liên thủ thì hắn thực ra cũng có nghĩ tới, nhưng lại không có nhắc tới.
Tu la tộc đuổi địa nhân tộc đi, cho thấy thái độ là không muốn tham gia, cho nên Tông Thủ cũng không đi thử làm gì, chẳng khác nào tự làm mất mặt mình.
Rời khỏi cũng điện trên không trung, hắn đi xuống dưới tầng mây.
Tông Thủ chợt thấy trái tim đập mạnh và loạn nhịp, nếu như Atula tộc có thể mang số vật tư này đến đúng hẹn.
Đại Kiền của hắn lập tức có hai trăm vị Tiên giai, sáu trăm Linh cảnh, Huyền hoàng nhị giai đạo binh có thể đạt tới mấy vạn.
Thế lực như thế cho dù là Vân Giới linh triều lúc còn toàn thịnh thì cũng đủ cát cứ một phương.
Ở ngoại vực, còn siêu việt hơn cả Thương Phương tu hội kinh doanh vạn tái kia rồi.
Bất chi bất giác đã đi tới được nơi này..
Để cho Tu la tộc chuẩn bị đông đảo vật tư trong vòng 1 tháng, nếu như nói không cần chuẩn bị thì hắn cũng không tin.
Hơn phân nửa mọi chuyện đã chuẩn bị xong, nếu không thống nhất được Nguyên Liên giới thì không phải là hắn.
Tông Thủ cười khẽ, nghi hoặc cuối cùng cũng đã được cởi bỏ.
Mấy thứ này nguyên bản là chuẩn bị cho Trang Vũ, cuối cùng lại tiện nghi cho hắn.
Còn về phần Sát Hậu Hổ kia có nhân chuyện của hắn mà tăng lợi thế thì Tông Thủ cũng không để tâm lắm
Khi trở lại Nguyên Tĩnh tiên cung đa số mọi người cũng đã quay về.
Chỉ có Tịnh Âm và Hiên Vân Lan không có ở đây, hai người không giỏi chiến đấu, cũng không thích việc giết chóc, nhưng lại giống nhau đều có thần thông cứu tử phù thương.
Hiên Vân Lan giỏi đàn, nắm trong tay linh khúc, có thể giúp người đều trị khí mạch khôi phục thương thế thậm chí có thể kích phát sinh sơ, khiến cho người chết khởi tử hồi sinh.
Tịnh Âm từ Phật môn, nghiên cứu rất sâu về Đại Từ Bi Thiên Diệp linh chú, cái này có khi còn mạnh hơn cả Hiên Vân Lan về mặt chữa thương nữa.
Vì thế hai người thường không hề tham gia chiến sự nhưng lại vẫn được người khác kính trọng.
Trước khi Tông Thủ trở về thì ở Tây Nam luôn xảy ra đại chiến, tuy Trang Vũ có khả năng thông thiên thì cũng không thể nào không bị thương được.
Hai người cùng không hẹn mà gặp, cùng ra biên cảnh trông nom đám thương binh kia.
Theo như là Hiên Vân Lan nói, là thấy chết thì không thể không cứu, Tịnh Âm lại nói cứu một mạng người thì có vô lượng công đức.
Khiến cho Tông Thủ đáng tiếc vì hắn muốn gặp Tịnh Âm, để xem trong hai Tịnh Âm có điểm khác nhau nào.
Cảm giác như Hiên Vân Lan không muốn ở lại đây, còn Tịnh Âm có hơn nửa là vì muốn trốn tránh hắn.
Trở về Nguyên Tĩnh tiên cũng, Tông Thủ chuyện gì cũng không quan tâm, chỉ bắt lầy Nhược Thủy rồi đi ngủ, hồ thiên hồ địa một ngày đêm, mới bắt đầu đi kiểm tra công chuyện.
Thân là Tiên triều chi quân, không thể bỏ mặc mọi chuyện được.
Cũng may mấy nước bị hắn đánh hạ đều có quốc quân nước đó gánh vác.
Đại Kiền tiên triều chỉ càn có thể thu tài vật là được rồi, một số chuyện khó có thể giải quyết được thì mang ra Tham nghị điện, hoặc có thể hắn không hể quyết đoán được.
Có mấy thế lực Kiếm tông, Phật môn, với Thương sinh đạo kiềm chế các chư quốc, sẽ không hề có tổn hại lợi ích của hắn.
Chân chính muốn xử lý chính ra là có liên quan tới quân vụ, còn nhiều hơn là việc thu nạp tiên tu của tiên triều nữa.
Mà người đầu tiên hắn gặp chính là Trang Vũ, người thay hắn chưởng quản toàn bộ.
Chỉ là tên này viết ra một đống tấu chương, khi hắn trình lên tấu chương thứ nhất, thực là ngoại dự liệu của Tông Thủ,
- Ý của ngươi là xóa bỏ Huyền Đô Vệ sao?
Thực sự là ngoài ý muốn, đám Huyền Đô vệ, Tông Thủ vẫn cẩn thận không sử dụng.
Nhưng việc cung cấp tư quân là do Trang Vũ tự do chi phối.
Chuẩn bị chờ một khoảng thời gian thì lại xử lý việc này, thực sự không ngờ là Trang Vũ lại chủ động nhắc tới.
- Những tên Thiên cương kiếm sĩ dưới trướng Quân thượng kia, còn hơn xa Huyền Đô vệ, nếu không sớm bỏ đi thì sẽ lãng phí chiến lực mà thôi.
Trang Vũ nhàn nhạt ôm quyền:
- Trong mấy năm nay, tất cả những gì Quân thượn gây dựng, đều tuân thủ hứa hẹn, Trang Vũ rất phục. Thần nghe nói ở Vân Giới Quân thượng còn bỏ đi tư quân, cho nên Trang Vũ cũng không thể ngoại lệ, với cả Thần lúc này đúng là không còn nhiều tiền để mà bồi dưỡng nhiều binh mã như vậy.
Tông Thủ nghe thế thì cười, hắn hiểu vị soái tài này đang nhớ nhà.
- Thế thì theo ý ngươi ! Hai vạn Huyền Đô vệ thì chuyển thành hết Thiên Cương kiếm sĩ, theo như quy định Đại Kiền ta, ngươi có thể chọn ra ba ngàn người để làm cận vệ cho ngươi.
Giải quyết xong chuyện này, Tông Thủ mở ra tấu chương thứ hai.
Nhưng hắn kinh dị không thôi, vì tấu chương này lại là những gì tâm đắc khi sử dụng Huyền Hồ Thiết Kỵ của Trang Vũ.
Cái gì sở trường, cái gì nhược điểm, nên cải tiến ra sao đều có ghi tường tận.
Nét mặt Tông Thủ lộ ra vẻ thỏa mãn.
Tên này quả nhiên là cố tình!
Huyền Hồ thiết kỵ chỉ là hoàn thiện giáp trụ, phụ tu công pháp còn chưa trọn vẹn.
Bản tấu chương ngắn lần này của Trang Vũ là bản cuối cùng.
- Huyền Hồ thiết kỵ am hiểu huyễn thuật linh pháp, tung tích phiêu hốt bất định, thiện phục kích, lại có thể đi đường dài, chỉ có lúc trùng kích trận thì uy lực có hơi yếu.
- Với thần thì bên trong Huyền Hồ thiết kỵ có nhiều người kiêm tu cả linh võ, là nhân tài khó có được, mà lực lượng trùng kích thì không thể nào cưỡng cầu. Theo ngu kiến của ta thì nên tăng thêm một con dự bị kỵ thú, da dày thịt béo, lại không có phụ trọng, tốc độ có thể bằng vào Ngũ giai ngân lân đạp phong thú có người cưỡi!
Lúc này thì Tông Thủ chỉ có cười, bởi cái này không mưu mà hợp với hắn.
- Nếu như linh võ song tu có thể làm Huyền Hồ kỵ sĩ thì đều có thể thuấn phát linh pháp. Uy năng lớn nhỏ ra sao thì không cần để ý lắm, nhưng lại cần dùng trước.Không cần chuẩn bị, không cần kết ấn, chỉ cần niệm động là được. Thời gian trùng trận bị loạn thì đám kỵ quân cũng không bị sứt mẻ gì cả…
Khép lại tấu chương, Tông Thủ thấy khó nghĩ, cho nên rơi vào trầm tư.
Nguyên bản Huyền Hồ kỵ phụ tu thuật, hắn cũng đã thô giản ra một bản rồi.
Chỉ là vì tăng cường lực trùng kích trận của Huyền Hồ kỵ sĩ.
Cũng may tài liệu luyện chế dịch linh tru ma sĩ, hay Thiên Giai đạo binh cũng chỉ là loại đẳng cấp thấp mà thôi.
Bản thân Tông Thủ cũng chuẩn bị không tí, mà trong Nguyên Liên giới cũng có vô vàn tài liệu, cho nên cũng không cần mua.
Giao dịch ổn thỏa, Tông Thủ và Sát Hậu Hổ lại nói chuyện phiếm thêm một lúc.
Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, thảo luận tâm đắc tu hành, trong ngôn ngữ của hai bên đều hàm chứa tâm tư.
Chi là nửa ngày trôi qua nhưng không nhận được thông tin gì, cái tên Sát Hậu Hổ này cũng không chịu tiết lộ gì hết, Tông Thủ cũng là kẻ tám lạng, hỉ nộ không hiện sắc.
Cuối cùng cũng cảm thấy buồn chán, Tông Thủ chỉ thầm mắng một câu “tiểu hồ ly”, rồi cũng không nói gì nữa, cáo từ rời đi.
Về phần đề nghị liên thủ thì hắn thực ra cũng có nghĩ tới, nhưng lại không có nhắc tới.
Tu la tộc đuổi địa nhân tộc đi, cho thấy thái độ là không muốn tham gia, cho nên Tông Thủ cũng không đi thử làm gì, chẳng khác nào tự làm mất mặt mình.
Rời khỏi cũng điện trên không trung, hắn đi xuống dưới tầng mây.
Tông Thủ chợt thấy trái tim đập mạnh và loạn nhịp, nếu như Atula tộc có thể mang số vật tư này đến đúng hẹn.
Đại Kiền của hắn lập tức có hai trăm vị Tiên giai, sáu trăm Linh cảnh, Huyền hoàng nhị giai đạo binh có thể đạt tới mấy vạn.
Thế lực như thế cho dù là Vân Giới linh triều lúc còn toàn thịnh thì cũng đủ cát cứ một phương.
Ở ngoại vực, còn siêu việt hơn cả Thương Phương tu hội kinh doanh vạn tái kia rồi.
Bất chi bất giác đã đi tới được nơi này..
Để cho Tu la tộc chuẩn bị đông đảo vật tư trong vòng 1 tháng, nếu như nói không cần chuẩn bị thì hắn cũng không tin.
Hơn phân nửa mọi chuyện đã chuẩn bị xong, nếu không thống nhất được Nguyên Liên giới thì không phải là hắn.
Tông Thủ cười khẽ, nghi hoặc cuối cùng cũng đã được cởi bỏ.
Mấy thứ này nguyên bản là chuẩn bị cho Trang Vũ, cuối cùng lại tiện nghi cho hắn.
Còn về phần Sát Hậu Hổ kia có nhân chuyện của hắn mà tăng lợi thế thì Tông Thủ cũng không để tâm lắm
Khi trở lại Nguyên Tĩnh tiên cung đa số mọi người cũng đã quay về.
Chỉ có Tịnh Âm và Hiên Vân Lan không có ở đây, hai người không giỏi chiến đấu, cũng không thích việc giết chóc, nhưng lại giống nhau đều có thần thông cứu tử phù thương.
Hiên Vân Lan giỏi đàn, nắm trong tay linh khúc, có thể giúp người đều trị khí mạch khôi phục thương thế thậm chí có thể kích phát sinh sơ, khiến cho người chết khởi tử hồi sinh.
Tịnh Âm từ Phật môn, nghiên cứu rất sâu về Đại Từ Bi Thiên Diệp linh chú, cái này có khi còn mạnh hơn cả Hiên Vân Lan về mặt chữa thương nữa.
Vì thế hai người thường không hề tham gia chiến sự nhưng lại vẫn được người khác kính trọng.
Trước khi Tông Thủ trở về thì ở Tây Nam luôn xảy ra đại chiến, tuy Trang Vũ có khả năng thông thiên thì cũng không thể nào không bị thương được.
Hai người cùng không hẹn mà gặp, cùng ra biên cảnh trông nom đám thương binh kia.
Theo như là Hiên Vân Lan nói, là thấy chết thì không thể không cứu, Tịnh Âm lại nói cứu một mạng người thì có vô lượng công đức.
Khiến cho Tông Thủ đáng tiếc vì hắn muốn gặp Tịnh Âm, để xem trong hai Tịnh Âm có điểm khác nhau nào.
Cảm giác như Hiên Vân Lan không muốn ở lại đây, còn Tịnh Âm có hơn nửa là vì muốn trốn tránh hắn.
Trở về Nguyên Tĩnh tiên cũng, Tông Thủ chuyện gì cũng không quan tâm, chỉ bắt lầy Nhược Thủy rồi đi ngủ, hồ thiên hồ địa một ngày đêm, mới bắt đầu đi kiểm tra công chuyện.
Thân là Tiên triều chi quân, không thể bỏ mặc mọi chuyện được.
Cũng may mấy nước bị hắn đánh hạ đều có quốc quân nước đó gánh vác.
Đại Kiền tiên triều chỉ càn có thể thu tài vật là được rồi, một số chuyện khó có thể giải quyết được thì mang ra Tham nghị điện, hoặc có thể hắn không hể quyết đoán được.
Có mấy thế lực Kiếm tông, Phật môn, với Thương sinh đạo kiềm chế các chư quốc, sẽ không hề có tổn hại lợi ích của hắn.
Chân chính muốn xử lý chính ra là có liên quan tới quân vụ, còn nhiều hơn là việc thu nạp tiên tu của tiên triều nữa.
Mà người đầu tiên hắn gặp chính là Trang Vũ, người thay hắn chưởng quản toàn bộ.
Chỉ là tên này viết ra một đống tấu chương, khi hắn trình lên tấu chương thứ nhất, thực là ngoại dự liệu của Tông Thủ,
- Ý của ngươi là xóa bỏ Huyền Đô Vệ sao?
Thực sự là ngoài ý muốn, đám Huyền Đô vệ, Tông Thủ vẫn cẩn thận không sử dụng.
Nhưng việc cung cấp tư quân là do Trang Vũ tự do chi phối.
Chuẩn bị chờ một khoảng thời gian thì lại xử lý việc này, thực sự không ngờ là Trang Vũ lại chủ động nhắc tới.
- Những tên Thiên cương kiếm sĩ dưới trướng Quân thượng kia, còn hơn xa Huyền Đô vệ, nếu không sớm bỏ đi thì sẽ lãng phí chiến lực mà thôi.
Trang Vũ nhàn nhạt ôm quyền:
- Trong mấy năm nay, tất cả những gì Quân thượn gây dựng, đều tuân thủ hứa hẹn, Trang Vũ rất phục. Thần nghe nói ở Vân Giới Quân thượng còn bỏ đi tư quân, cho nên Trang Vũ cũng không thể ngoại lệ, với cả Thần lúc này đúng là không còn nhiều tiền để mà bồi dưỡng nhiều binh mã như vậy.
Tông Thủ nghe thế thì cười, hắn hiểu vị soái tài này đang nhớ nhà.
- Thế thì theo ý ngươi ! Hai vạn Huyền Đô vệ thì chuyển thành hết Thiên Cương kiếm sĩ, theo như quy định Đại Kiền ta, ngươi có thể chọn ra ba ngàn người để làm cận vệ cho ngươi.
Giải quyết xong chuyện này, Tông Thủ mở ra tấu chương thứ hai.
Nhưng hắn kinh dị không thôi, vì tấu chương này lại là những gì tâm đắc khi sử dụng Huyền Hồ Thiết Kỵ của Trang Vũ.
Cái gì sở trường, cái gì nhược điểm, nên cải tiến ra sao đều có ghi tường tận.
Nét mặt Tông Thủ lộ ra vẻ thỏa mãn.
Tên này quả nhiên là cố tình!
Huyền Hồ thiết kỵ chỉ là hoàn thiện giáp trụ, phụ tu công pháp còn chưa trọn vẹn.
Bản tấu chương ngắn lần này của Trang Vũ là bản cuối cùng.
- Huyền Hồ thiết kỵ am hiểu huyễn thuật linh pháp, tung tích phiêu hốt bất định, thiện phục kích, lại có thể đi đường dài, chỉ có lúc trùng kích trận thì uy lực có hơi yếu.
- Với thần thì bên trong Huyền Hồ thiết kỵ có nhiều người kiêm tu cả linh võ, là nhân tài khó có được, mà lực lượng trùng kích thì không thể nào cưỡng cầu. Theo ngu kiến của ta thì nên tăng thêm một con dự bị kỵ thú, da dày thịt béo, lại không có phụ trọng, tốc độ có thể bằng vào Ngũ giai ngân lân đạp phong thú có người cưỡi!
Lúc này thì Tông Thủ chỉ có cười, bởi cái này không mưu mà hợp với hắn.
- Nếu như linh võ song tu có thể làm Huyền Hồ kỵ sĩ thì đều có thể thuấn phát linh pháp. Uy năng lớn nhỏ ra sao thì không cần để ý lắm, nhưng lại cần dùng trước.Không cần chuẩn bị, không cần kết ấn, chỉ cần niệm động là được. Thời gian trùng trận bị loạn thì đám kỵ quân cũng không bị sứt mẻ gì cả…
Khép lại tấu chương, Tông Thủ thấy khó nghĩ, cho nên rơi vào trầm tư.
Nguyên bản Huyền Hồ kỵ phụ tu thuật, hắn cũng đã thô giản ra một bản rồi.
Chỉ là vì tăng cường lực trùng kích trận của Huyền Hồ kỵ sĩ.
/1700
|