Ngày thứ mười bốn, đội tàu thứ hai của Tu La tộc cũng đã cập bến.
Lần này đến chính là thứ mà Tông Thủ đặt chế, tròn một vạn năm Thiên huyền Hồ giáp cụ và binh khí chuyên dụng.
Cùng với trong ba trăm vạn ăn ngàn đầu lục giai Độc Giác Lôi Tê, chính là Tông Thủ chọn trùng trận kỵ thú cho Huyền Hồ thiết kỵ
Có chút vụng về, nhưng tốc không kém, mà thịt da thì dày, lực trùng kích có một không hai, thản ngàn vạn con thì Lôi Tê thú có thể dư lực tới mấy trăm dặm.
Phía sau sẽ là đám kỵ sĩ nắm giữ thuấn phát linh pháp.
Chiến lực của Huyền Hồ kỵ trùng trận thực là khiến cho kẻ khác tê dại da đầu.
Ngoài ra sáu vạn trang bị cho Thiên Cương Kiếm Tốt và Xích Nỗ sĩ cũng đủ số mà đến.
Chỉ hơi khó xử chính là, Đại kiền lúc này tự tạo hạch tâm, đối với binh giáp phẩm chất mà Atula tộc luyện chế thì kém nhau khá xa.
Vô duyên vô cớ đám dùng trang bị đều bị giảm đi nửa giai, khiến cho sĩ tốt bên dưới oán giận không thôi.
Mà lúc này không chỉ là đám Phật môn Kiếm tông thấy có khác thường.
Mà đến Trang Vũ là người xuất thân từ Nguyên Liên giới cũng cảm giác được điều gì đó không ổn.
Gần một tháng nay thực lực của Đại Kiến tiên triều không ngừng tăng lên.
Tám ngàn Huyền Hồ Thiết kỵ, bốn vạn Thiên cương kiếm tốt, hai vạn Thiên cương xích nỗ sĩ đều dần được tổ kiến.
Mà ở ngoại vực thì chiến lực có thể so với hai ba trăm chiến thuyền không hạm là mười chiến thuyền Thái Ất tinh thần lôi hạm.
Chiến lực như này thì cần nửa Nguyên Liên giới mới đủ cung ứng, thật là tốn không ít công phu.
Những tên đạo binh mà Tông Thủ thu phục được, sau khi luyện chế hoàn thành đều được an bài bên trong Nguyên Tĩnh tiên cung.
Chuyện này cũng không để ai biết, nhưng cũng không lừa gạt đám ngừoi ở trong Nguyên Tĩnh tiên cung.
Gió thổi co lay trong cung thì còn biết được, còn vì sao mà không duyên cớ gì lại thêm ra mấy trăm Tiên cảnh với Linh cảnh tu giả thế?
Nhiều Tu tiên như thế thì Đại Kiền tiên đình cung dưỡng sao mà đủ.
Trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng vì Tông Thủ đã bế quan cho nên không tiện quấy rồi.
Thực ra thì cũng không nghĩ tới, Tông Thủ lúc ở ngoại vực sông giáp ranh, nói với những gì với PHong Thái Cực đã khiến cho mọi người đoán dược.ss
Cảm thấy sự thấp thỏm bất an trong lòng, hắn chuyên tâm chuẩn bị.
Trang Vũ cũng không đẻ ý tới Tông Thủ, trực tiếp thay hắn làm mọi việc tu luyện binh lực…
Nếu như đại chiến sắp tới thì tự nhiên là hi vọng đám binh trong tay càng thêm tinh nhuệ càng tốt.
Cũng vừa hết một tháng thì Tông Thủ đi ra khỏi tĩnh thất.
Tất cả các đạo binh đều đã được tế luyện hoàn toàn, mà lúc hắn nhận được tin tức thì Phong Thái Cực sau một tháng mới được Hồng Cửu Trần tiếp kiến.
Trong lòng hắn cười nhạt không ngớt, kéo dài như thế kia thái độ mấy kẻ đó hắn có thể tưởng tượng được.
Bên ngoài Nguyên Liên Giới, trong một chiếc cự hạm rộng rãi.
Lúc này Phong Thái Cực đang thần tình lãnh ngạo đánh giá trước mắt.
Trong đại sảnh rộng rãi, phủ lên ám kim phương chuyên, cũng không trang trí bao nhiêu, nhưng tất cả cái bàn đều là gỗ trầm hướng quý báu nhất chế thành.
Khiến trong sảnh chưa từng hun hương, nhưng vẫn có ám hương thấm tận vào đáy lòng.
Hồng Cửu Trần Đàm Kính, hai người này hắn đều nhận ra, ngồi ở phía bên tay trái
Bất qua hai người bên phải lại có chút vượt ngoài ý liệu. Dĩ nhiên lại là Mộ Phương và Phục Việt tán nhân vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.
Hai nhà này vốn là đối tượng đi sứ tiếp theo của hắn, lúc này lại tới đây ngồi cùng với bọn người Hồng Cửu Trần.
Quả nhiên là đã liên thủ rồi, bày ra diễn xuất như vậy là muốn nói cho Phong Thái Cực hắn biết, thế lực bốn nhà đã cùng tiến thối rồi sao?
Cấu kết với nhau làm việc xấu --
Phong Thái Cực trong nội tâm chê cười, lại không để ở trong lòng.
Trước khi đến đây, đối với các loại tình hình hắn đều đã có đoán trước.
Thần sắc vẫn lạnh như băng, vô cùng kiêu căng .
Nếu ý Tông Thủ đã là ôm lòng muốn đàm phán không thành với bên này, vậy cũng không cần cho những người này mặt mũi làm gì.
Cuối cùng ánh mắt, rơi vào phía trên nhất, chỗ đó ngồi một lão nhân lục tuần, đầu đầy thương phát, thần thái ôn hòa.
Phong Thái Cực chỉ nhìn qua đã có một loại cảm giác vị ở đối diện thâm bất khả trắc.
Khí cơ nội liễm, lại khiến Phong Thái Cực nhớ tới Vô Tướng Thần Ma.
Kỳ thật giữa cả hai cũng không có quá nhiều tương tự, chỉ là hắn theo bản năng xem thực lực lão nhân kia cùng cấp với Ảnh ma thần cấp thôi.
Nếu không có gì bất ngờ, giờ khắc này, vị này mới chính là người chủ sự chính thức ở đây.
Một vị tu giả Thần Cảnh của Cửu Đô Tiên Đình, địa vị quả thật hơn Hồng Cửu Trần rất nhiều.
Bất quá đối với người này, Phong Thái Cực cũng không hề lễ kính.
Lại nhìn lướt qua trong phòng, phát hiện chỉ có năm hỗ ngồi, cũng chỉ có thể đứng đấy nói chuyện thôi.
Rõ ràng là có ý làm nhục, muốn áp khí diễm hắn trước.
Lắc đầu, Phong Thái Cực tạm thời đè xuống xúc động muốn phất tay áo rời đi. Ôm quyền, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Giam lỏng tại hạ ở chỗ này một tháng, đây chính là đạo đãi khách của Cửu Đô Tiên Đình các ngươi sao? Nếu không muốn gặp ta thì trực tiếp cự tuyệt là được. Ta và hai nhà các ngươi trực tiếp phân thắng bại trên chiến trường, sao cần phải chơi những mưu mẹo nham hiểm này? Thực là làm trò cười cho người trong nghề!
Mấy người trong điện, Mộ Phương Phục thì còn tốt, nhưng trên mặt Hồng Cửu Trần lại xanh mét.
Lão nhân kia cũng nhướng mày, hơi hàm vẻ ngoài ý muốn.
Vốn hắn nghĩ đến Tông Thủ kia sai người tới hỏi tội, như vậy sứ giả hơn phân nửa sắc mặt sẽ không chút thay đổi.
Thế nhưng ngữ khí lại lạnh lùng như vậy, không có nửa phần cố kỵ, quả thực không nghĩ ra.
Châm chước ngôn từ, đang muốn mở miệng, Phong Thái Cực bên kia lại giành nói:
- Trong vòng một năm này, Đại Càn ta nhiều lần bị xâm phạm. Nhiều lần có tu sĩ Linh Cảnh tham gia chiến sự. Là bốn nhà Cửu Đô Tiên Đình các ngươi đã phá hư quy củ trước! Một tháng trước trận chiến ở ngoài vực Giới Hà một trận chiến, Vô Tướng Thần Ma chính miệng thừa nhận, càng bắt giữ mấy tên tu sĩ Tiên cảnh làm người chứng nhận. Chứng cớ vô cùng xác thực, mặc cho các ngươi trăm miệng cũng không chối được!
Hồng Cửu Trần nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lóe, liền lặng lẽ cười cười.
- Ngươi cũng nói là Vô Tướng Thần Ma, lời của Ảnh Ma há có thể làm chứng? Làm sao biết được không phải là châm ngòi?
Phong Thái Cực liếc xéo tới, lập tức liền lắc đầu, không hề có ý muốn tranh luận với người này.
- Châm ngòi? Phong Thái Cực ta, tự tin còn có năng lực phân biệt hư thật thiệt giả. Những lời này cũng không cần nói nhiều. Đến cùng tình hình như thế nào, ta và bọn ngươi trong lòng đều hiểu rõ.
Nói đến đây, ánh mắt liền như nhận nhìn lão giả ở đối diện.
- Ý quân thượng nhà ta, là mời Cửu Đô Tiên Đình các ngươi, tự mình đưa đến đầu bọn người Hồng Cửu Trần để nguôi giận cao thấp triều đình ta. Cắt năm cái Tiểu Thiên Thế Giới xem như đền bù tổn thất. Nếu làm được những chuyện này, như vậy chuyện lần này xem như bỏ qua.
Lần này đến chính là thứ mà Tông Thủ đặt chế, tròn một vạn năm Thiên huyền Hồ giáp cụ và binh khí chuyên dụng.
Cùng với trong ba trăm vạn ăn ngàn đầu lục giai Độc Giác Lôi Tê, chính là Tông Thủ chọn trùng trận kỵ thú cho Huyền Hồ thiết kỵ
Có chút vụng về, nhưng tốc không kém, mà thịt da thì dày, lực trùng kích có một không hai, thản ngàn vạn con thì Lôi Tê thú có thể dư lực tới mấy trăm dặm.
Phía sau sẽ là đám kỵ sĩ nắm giữ thuấn phát linh pháp.
Chiến lực của Huyền Hồ kỵ trùng trận thực là khiến cho kẻ khác tê dại da đầu.
Ngoài ra sáu vạn trang bị cho Thiên Cương Kiếm Tốt và Xích Nỗ sĩ cũng đủ số mà đến.
Chỉ hơi khó xử chính là, Đại kiền lúc này tự tạo hạch tâm, đối với binh giáp phẩm chất mà Atula tộc luyện chế thì kém nhau khá xa.
Vô duyên vô cớ đám dùng trang bị đều bị giảm đi nửa giai, khiến cho sĩ tốt bên dưới oán giận không thôi.
Mà lúc này không chỉ là đám Phật môn Kiếm tông thấy có khác thường.
Mà đến Trang Vũ là người xuất thân từ Nguyên Liên giới cũng cảm giác được điều gì đó không ổn.
Gần một tháng nay thực lực của Đại Kiến tiên triều không ngừng tăng lên.
Tám ngàn Huyền Hồ Thiết kỵ, bốn vạn Thiên cương kiếm tốt, hai vạn Thiên cương xích nỗ sĩ đều dần được tổ kiến.
Mà ở ngoại vực thì chiến lực có thể so với hai ba trăm chiến thuyền không hạm là mười chiến thuyền Thái Ất tinh thần lôi hạm.
Chiến lực như này thì cần nửa Nguyên Liên giới mới đủ cung ứng, thật là tốn không ít công phu.
Những tên đạo binh mà Tông Thủ thu phục được, sau khi luyện chế hoàn thành đều được an bài bên trong Nguyên Tĩnh tiên cung.
Chuyện này cũng không để ai biết, nhưng cũng không lừa gạt đám ngừoi ở trong Nguyên Tĩnh tiên cung.
Gió thổi co lay trong cung thì còn biết được, còn vì sao mà không duyên cớ gì lại thêm ra mấy trăm Tiên cảnh với Linh cảnh tu giả thế?
Nhiều Tu tiên như thế thì Đại Kiền tiên đình cung dưỡng sao mà đủ.
Trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng vì Tông Thủ đã bế quan cho nên không tiện quấy rồi.
Thực ra thì cũng không nghĩ tới, Tông Thủ lúc ở ngoại vực sông giáp ranh, nói với những gì với PHong Thái Cực đã khiến cho mọi người đoán dược.ss
Cảm thấy sự thấp thỏm bất an trong lòng, hắn chuyên tâm chuẩn bị.
Trang Vũ cũng không đẻ ý tới Tông Thủ, trực tiếp thay hắn làm mọi việc tu luyện binh lực…
Nếu như đại chiến sắp tới thì tự nhiên là hi vọng đám binh trong tay càng thêm tinh nhuệ càng tốt.
Cũng vừa hết một tháng thì Tông Thủ đi ra khỏi tĩnh thất.
Tất cả các đạo binh đều đã được tế luyện hoàn toàn, mà lúc hắn nhận được tin tức thì Phong Thái Cực sau một tháng mới được Hồng Cửu Trần tiếp kiến.
Trong lòng hắn cười nhạt không ngớt, kéo dài như thế kia thái độ mấy kẻ đó hắn có thể tưởng tượng được.
Bên ngoài Nguyên Liên Giới, trong một chiếc cự hạm rộng rãi.
Lúc này Phong Thái Cực đang thần tình lãnh ngạo đánh giá trước mắt.
Trong đại sảnh rộng rãi, phủ lên ám kim phương chuyên, cũng không trang trí bao nhiêu, nhưng tất cả cái bàn đều là gỗ trầm hướng quý báu nhất chế thành.
Khiến trong sảnh chưa từng hun hương, nhưng vẫn có ám hương thấm tận vào đáy lòng.
Hồng Cửu Trần Đàm Kính, hai người này hắn đều nhận ra, ngồi ở phía bên tay trái
Bất qua hai người bên phải lại có chút vượt ngoài ý liệu. Dĩ nhiên lại là Mộ Phương và Phục Việt tán nhân vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.
Hai nhà này vốn là đối tượng đi sứ tiếp theo của hắn, lúc này lại tới đây ngồi cùng với bọn người Hồng Cửu Trần.
Quả nhiên là đã liên thủ rồi, bày ra diễn xuất như vậy là muốn nói cho Phong Thái Cực hắn biết, thế lực bốn nhà đã cùng tiến thối rồi sao?
Cấu kết với nhau làm việc xấu --
Phong Thái Cực trong nội tâm chê cười, lại không để ở trong lòng.
Trước khi đến đây, đối với các loại tình hình hắn đều đã có đoán trước.
Thần sắc vẫn lạnh như băng, vô cùng kiêu căng .
Nếu ý Tông Thủ đã là ôm lòng muốn đàm phán không thành với bên này, vậy cũng không cần cho những người này mặt mũi làm gì.
Cuối cùng ánh mắt, rơi vào phía trên nhất, chỗ đó ngồi một lão nhân lục tuần, đầu đầy thương phát, thần thái ôn hòa.
Phong Thái Cực chỉ nhìn qua đã có một loại cảm giác vị ở đối diện thâm bất khả trắc.
Khí cơ nội liễm, lại khiến Phong Thái Cực nhớ tới Vô Tướng Thần Ma.
Kỳ thật giữa cả hai cũng không có quá nhiều tương tự, chỉ là hắn theo bản năng xem thực lực lão nhân kia cùng cấp với Ảnh ma thần cấp thôi.
Nếu không có gì bất ngờ, giờ khắc này, vị này mới chính là người chủ sự chính thức ở đây.
Một vị tu giả Thần Cảnh của Cửu Đô Tiên Đình, địa vị quả thật hơn Hồng Cửu Trần rất nhiều.
Bất quá đối với người này, Phong Thái Cực cũng không hề lễ kính.
Lại nhìn lướt qua trong phòng, phát hiện chỉ có năm hỗ ngồi, cũng chỉ có thể đứng đấy nói chuyện thôi.
Rõ ràng là có ý làm nhục, muốn áp khí diễm hắn trước.
Lắc đầu, Phong Thái Cực tạm thời đè xuống xúc động muốn phất tay áo rời đi. Ôm quyền, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Giam lỏng tại hạ ở chỗ này một tháng, đây chính là đạo đãi khách của Cửu Đô Tiên Đình các ngươi sao? Nếu không muốn gặp ta thì trực tiếp cự tuyệt là được. Ta và hai nhà các ngươi trực tiếp phân thắng bại trên chiến trường, sao cần phải chơi những mưu mẹo nham hiểm này? Thực là làm trò cười cho người trong nghề!
Mấy người trong điện, Mộ Phương Phục thì còn tốt, nhưng trên mặt Hồng Cửu Trần lại xanh mét.
Lão nhân kia cũng nhướng mày, hơi hàm vẻ ngoài ý muốn.
Vốn hắn nghĩ đến Tông Thủ kia sai người tới hỏi tội, như vậy sứ giả hơn phân nửa sắc mặt sẽ không chút thay đổi.
Thế nhưng ngữ khí lại lạnh lùng như vậy, không có nửa phần cố kỵ, quả thực không nghĩ ra.
Châm chước ngôn từ, đang muốn mở miệng, Phong Thái Cực bên kia lại giành nói:
- Trong vòng một năm này, Đại Càn ta nhiều lần bị xâm phạm. Nhiều lần có tu sĩ Linh Cảnh tham gia chiến sự. Là bốn nhà Cửu Đô Tiên Đình các ngươi đã phá hư quy củ trước! Một tháng trước trận chiến ở ngoài vực Giới Hà một trận chiến, Vô Tướng Thần Ma chính miệng thừa nhận, càng bắt giữ mấy tên tu sĩ Tiên cảnh làm người chứng nhận. Chứng cớ vô cùng xác thực, mặc cho các ngươi trăm miệng cũng không chối được!
Hồng Cửu Trần nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lóe, liền lặng lẽ cười cười.
- Ngươi cũng nói là Vô Tướng Thần Ma, lời của Ảnh Ma há có thể làm chứng? Làm sao biết được không phải là châm ngòi?
Phong Thái Cực liếc xéo tới, lập tức liền lắc đầu, không hề có ý muốn tranh luận với người này.
- Châm ngòi? Phong Thái Cực ta, tự tin còn có năng lực phân biệt hư thật thiệt giả. Những lời này cũng không cần nói nhiều. Đến cùng tình hình như thế nào, ta và bọn ngươi trong lòng đều hiểu rõ.
Nói đến đây, ánh mắt liền như nhận nhìn lão giả ở đối diện.
- Ý quân thượng nhà ta, là mời Cửu Đô Tiên Đình các ngươi, tự mình đưa đến đầu bọn người Hồng Cửu Trần để nguôi giận cao thấp triều đình ta. Cắt năm cái Tiểu Thiên Thế Giới xem như đền bù tổn thất. Nếu làm được những chuyện này, như vậy chuyện lần này xem như bỏ qua.
/1700
|