Đàm Kính lòng dạ sâu đậm, ngôn ngữ cũng bình tĩnh:
- Ta Thiên Phương Tu Hội sẽ không nhượng bộ! Việc này sẽ hồi cho các Nguyên lão Tu Hội biết được, nếu Tu Hội nguyện ý, như vậy Đàm Kính sẽ không tiếc mạng này!
Phong Thái Cực mày kiếm khẽ nhếch, không nói thêm lời nào, quay người phất tay áo rời đi..
Tiên lễ hậu binh, chuyện đi sứ đã xong. Kế tiếp, nhất định là sóng to đột khởi!
Thấy Phong Thái Cực cũng không cáo từ đã phất áo rời đi
Ánh mắt Hồng Cửu Trần âm trầm, sát cơ thoáng hiện. Thẳng đến khi Phong Thái Cực bước ra cửa phòng, mới bình phục lại.
Ý hắn là hận không thể lập tức chém giết người này ở đây.
Bất quá cũng biết mình nhiều nhất cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Phong Thái Cực dù sao không phải là thuộc hạ chính thức của Tông Thủ, đứng phía sau là cả Vân Giới Kiếm Tông!
Cũng như Tông Thủ mỗi lần làm việc, đều bó tay bó chân, vô số ngăn trở. Bên phía bọn hắn cũng vậy, kỳ thật cố kị rất nhiều.
Kiếm Tông có thể không làm gì được Cửu Đô Tiên Đình, nhưng muốn lấy tánh mạng Hồng Cửu Trần hắn lại dễ như trở bàn tay.
Huống chi đã muốn kéo dài thời gian, vậy cũng chỉ có thể để kẻ này nghênh ngang rời đi.
Hai nước giao chiến, không chém sứ giả, cứ để người này sống lâu chút đi.
Mặc dù muốn giết, cũng cần không thể khiến Kiếm Tông có cớ trả thù mới được.
Buồn bực hừ một tiếng, Hồng Cửu Trần một lần nữa dời ánh mắt về.
- Cổ lão, theo ý ngài, chuyện hôm nay không biết nên xử lý thế nào? Nếu Tông Thủ hỏi tội chỉ là một mình thuộc hạ, Hồng Cửu Trần cam nguyện dùng thân chuộc tội. Cùng lắm thì dùng mạng đổi là được! Nhưng kẻ này lại quá mức ngông cuồng.
- Đâu chỉ là ngông cuồng, phải nói là điên rồi mới đúng!
Mộ Phương cười lạnh:
- Cũng không biết Tông Thủ, đến cùng là dựa vào gì? Cho là có một Chí Cảnh Thánh Tôn là thầy sẽ khiến chúng ta cúi đầu sao. Mộ Phương mặc dù còn chưa hồi báo thánh đình, nhưng hẳn sau khi mấy vị trưởng lão nghe được, tất nhiên sẽ giận không kềm được!
- Người này có chút thủ đoạn, cũng không thể chủ quan. Chuyện lần nữa chính là ví dụ. Đã dám khiêu khích chúng ta như vậy, tất có chỗ dựa vào --
Đàm Kính cũng híp mắt phân tích nói:
- Còn có A Tu La tộc, cũng không thể không đề phòng! Trang Vũ mấy năm trước bất quá là tướng một tiểu quốc, lại có thể cung dưỡng hai vạn Huyền Đô Vệ. Những tài lực này, đến cùng từ đâu mà đến. Đàm Kính chung quy vẫn thấy kỳ quặt! Sát Hậu Hổ hướng đi khó dò, nói không chừng đã đứng ở bên phía Tông Thủ. Có A Tu La tộc chi viện, Tông Thủ quả thật cũng có vài phần lực lượng.
- Mặc dù hắn không có năng lực thì lần này cũng phải chuẩn bị vẹn toàn! Cũng không thể không đánh!
Phục Việt nhãn quang chớp động, tất cả đều là vẻ hung ác:
- Lần này nếu cứ như vậy đáp ứng, như vậy lần sau người này lại muốn bốn nhà chúng ta cắt đất, khi đó sẽ thế nào? Mà nói không chừng, người này chỉ phô trương thanh thế thôi!
- Đúng vậy!
Mộ Phương có chút gật đầu:
- Theo ta được biết, trong Vân Giới sắp có đại biến, tranh đoạt Khung Vũ Sang Thế Lục, lúc này vô luận là Thương Sinh Đạo hay Kiếm Tông Phật môn, đều đã cuốn vào. Mấy vị Thánh Cảnh, cũng đang chuẩn bị độ kiếp. Tại hạ còn nghe một vị trưởng bối trong tu hội nói, Thương Sinh Đạo có thể sắp bị diệt tới nơi. Lúc này có lẽ không có lực ủng hộ hắn mới phải.
- Như vậy tín tâm của người này từ đâu mà đến?
Đàm Kính vẫn nghi hoặc:
- Xem ngôn từ Phong Thái Cực, không hề có nửa điểm chột dạ, ngược lại cũng không giống không nắm chắc.
Hắn ở mặt cơ trí có phần tự tin, nhưng chỉ giới hạn trong thế lực Thiên Phương Tu Hội.
Luận đến tin tức linh thông, xa xa không bằng mấy người ngồi đây.
Vì vậy rất nhiều lúc đều không thể phán đoán chính xác tình thế.
Trong sảnh nhất thời lần nữa lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang trầm tư.
Cuối cùng vẫn là Hồng Cửu Trần chần chờ mở miệng:
- Nói đến A Tu La tộc, ta nghe nói nửa năm trước, Nô thương của Tu La nhất tộc đã mua sắm nô tu Linh Cảnh quy mô lớn. Nhưng thẳng đến gần đây, cũng không trông thấy xuất hàng.
Đàm Kính cả kinh, hắn cũng nghe nói việc này. Tu La nhất tộc ở trong Thiên Phương Giới đã mua một đám.
Hơn nữa đều là tu sĩ nhân tộc --
Mộ Phương tiếp lời:
- Không chỉ là nô tu Linh cảnh, còn có đại lượng vũ khí và linh tài. Nhưng gần đây, A Tu La tộc cũng không chiến sự gì quá lớn!
- Dùng Tuyệt Quang Tàng Hình Hạm của Tu La tộc, muốn vận chuyển những thứ này vào trong Nguyên Liên dễ như trở bàn tay!
- Nghe nói A Tu La tộc hàng năm đều bán ra ngoài ít nhất ba chiếc Thái Ất Thần Lôi Hạm, duy chỉ có hai năm qua là ngoại lệ.
Bốn người đnag ngồi đều hai mặt nhìn nhau. Đủ loại dị tượng, mặc dù không thể xác thực chứng nhận Tu La tộc đã đứng về phía Tông Thủ
Nhưng chỉ những tin tức này thôi đã khiến người phải giật mình rồi.
- 500 nô tu Linh cản, đây là át chủ bài để Tông Thủ liều lĩnh như thế sao?
Trên mặt Phục Việt Tán Nhân càng lộ ra âm trầm:
- Hẳn không sai rồi! Bất quá ngoài ra sợ rằng còn chút ít chỗ dựa khác. Bất quá tiểu tử kia khẩu vị quá lớn, chưa hẳn có thể được như nguyện! Hắn cho rằng Ngoại Vực là Vân Giới hay sao?
Hồng Cửu Trần lại không tại nói tiếp, mà đều nhao nhao nhìn về phía Cổ Nguyệt.
Vị tu giả Thần Cảnh này cũng không thể quyết đoán hòa hay chiến. Nhưng lời hắn nói, lại có thể trực tiếp ảnh hưởng đến phán đoán của Cửu Đô Tiên Đình, thậm chí Huyền Linh Tu Hội và Cực Tuyệt Tiên Đình mấy phương, có tham gia trận chiến này hay không, đầu nhập bao nhiêu cũng rất liên quan đến thái độ người này.
- Lần này trong tay tiểu tử kia, rốt cuộc là có đại nghĩa. Ta và ngươi tuy rằng chối, nhưng không dấu được người cố tình, cũng không thể không cân nhắc. Sau chuyện này cho hắn chút đền bù để bình ổn ngược lại cũng không phải không thể.
Bốn câu trước khiến mấy người ngồi đây đều có chút thất vọng.
Nhưng lập tức Cổ Nguyệt lại giọng, thanh âm bỗng nhiên trầm xuống
- Bất qua ta nhượng bộ, cũng không thể mặc hắn làm gì thì làm! Kẻ này dù sao cũng là đồ đệ Chí Cảnh, trước khi Long Ảnh bại vong, chúng ta cũng không nên quá phận. Cho hắn một hai khối địa phương an thân, kỳ thật cũng có thể. Bất quá trước đó phải triệt để đánh phục tên tiểu nhi cuồng vọng vô tri này mới được! Phải cho kẻ này biết được, thủ đoạn của chúng ta! Phải chém cánh chim hắn, hủy căn cơ hắn. Tránh ngày sau, lại không an phận!
Hồng Cửu Trần lập tức tinh thần hơi chấn, trên mặt lộ ra vui vẻ.
Lại nghe Cổ Nguyệt nhàn nhạt nói:
- Vô luận Tông Thủ kia có thủ đọan gì, có chuẩn bị gì, Cửu Đô Thánh Đình ta đều không cần để ý tới! Chỉ cần dùng xu thế đường đường chính chính, lăng áp là được. Người này quật khởi, mới ngắn ngủn vài năm. Há có thể so được với Cửu Đô Tiên Đình ta tích lũy mấy ngàn năm? Ta xem ý kẻ này, ước chừng là cho rằng cuộc chiến lần này, vẫn như trước kia, chỉ giới hạn ở Nguyên Liên Giới. Thật đúng là buồn cười! Cửu Đô Tiên Đình ta, lần này lại không như hắn muốn!
- Ta Thiên Phương Tu Hội sẽ không nhượng bộ! Việc này sẽ hồi cho các Nguyên lão Tu Hội biết được, nếu Tu Hội nguyện ý, như vậy Đàm Kính sẽ không tiếc mạng này!
Phong Thái Cực mày kiếm khẽ nhếch, không nói thêm lời nào, quay người phất tay áo rời đi..
Tiên lễ hậu binh, chuyện đi sứ đã xong. Kế tiếp, nhất định là sóng to đột khởi!
Thấy Phong Thái Cực cũng không cáo từ đã phất áo rời đi
Ánh mắt Hồng Cửu Trần âm trầm, sát cơ thoáng hiện. Thẳng đến khi Phong Thái Cực bước ra cửa phòng, mới bình phục lại.
Ý hắn là hận không thể lập tức chém giết người này ở đây.
Bất quá cũng biết mình nhiều nhất cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Phong Thái Cực dù sao không phải là thuộc hạ chính thức của Tông Thủ, đứng phía sau là cả Vân Giới Kiếm Tông!
Cũng như Tông Thủ mỗi lần làm việc, đều bó tay bó chân, vô số ngăn trở. Bên phía bọn hắn cũng vậy, kỳ thật cố kị rất nhiều.
Kiếm Tông có thể không làm gì được Cửu Đô Tiên Đình, nhưng muốn lấy tánh mạng Hồng Cửu Trần hắn lại dễ như trở bàn tay.
Huống chi đã muốn kéo dài thời gian, vậy cũng chỉ có thể để kẻ này nghênh ngang rời đi.
Hai nước giao chiến, không chém sứ giả, cứ để người này sống lâu chút đi.
Mặc dù muốn giết, cũng cần không thể khiến Kiếm Tông có cớ trả thù mới được.
Buồn bực hừ một tiếng, Hồng Cửu Trần một lần nữa dời ánh mắt về.
- Cổ lão, theo ý ngài, chuyện hôm nay không biết nên xử lý thế nào? Nếu Tông Thủ hỏi tội chỉ là một mình thuộc hạ, Hồng Cửu Trần cam nguyện dùng thân chuộc tội. Cùng lắm thì dùng mạng đổi là được! Nhưng kẻ này lại quá mức ngông cuồng.
- Đâu chỉ là ngông cuồng, phải nói là điên rồi mới đúng!
Mộ Phương cười lạnh:
- Cũng không biết Tông Thủ, đến cùng là dựa vào gì? Cho là có một Chí Cảnh Thánh Tôn là thầy sẽ khiến chúng ta cúi đầu sao. Mộ Phương mặc dù còn chưa hồi báo thánh đình, nhưng hẳn sau khi mấy vị trưởng lão nghe được, tất nhiên sẽ giận không kềm được!
- Người này có chút thủ đoạn, cũng không thể chủ quan. Chuyện lần nữa chính là ví dụ. Đã dám khiêu khích chúng ta như vậy, tất có chỗ dựa vào --
Đàm Kính cũng híp mắt phân tích nói:
- Còn có A Tu La tộc, cũng không thể không đề phòng! Trang Vũ mấy năm trước bất quá là tướng một tiểu quốc, lại có thể cung dưỡng hai vạn Huyền Đô Vệ. Những tài lực này, đến cùng từ đâu mà đến. Đàm Kính chung quy vẫn thấy kỳ quặt! Sát Hậu Hổ hướng đi khó dò, nói không chừng đã đứng ở bên phía Tông Thủ. Có A Tu La tộc chi viện, Tông Thủ quả thật cũng có vài phần lực lượng.
- Mặc dù hắn không có năng lực thì lần này cũng phải chuẩn bị vẹn toàn! Cũng không thể không đánh!
Phục Việt nhãn quang chớp động, tất cả đều là vẻ hung ác:
- Lần này nếu cứ như vậy đáp ứng, như vậy lần sau người này lại muốn bốn nhà chúng ta cắt đất, khi đó sẽ thế nào? Mà nói không chừng, người này chỉ phô trương thanh thế thôi!
- Đúng vậy!
Mộ Phương có chút gật đầu:
- Theo ta được biết, trong Vân Giới sắp có đại biến, tranh đoạt Khung Vũ Sang Thế Lục, lúc này vô luận là Thương Sinh Đạo hay Kiếm Tông Phật môn, đều đã cuốn vào. Mấy vị Thánh Cảnh, cũng đang chuẩn bị độ kiếp. Tại hạ còn nghe một vị trưởng bối trong tu hội nói, Thương Sinh Đạo có thể sắp bị diệt tới nơi. Lúc này có lẽ không có lực ủng hộ hắn mới phải.
- Như vậy tín tâm của người này từ đâu mà đến?
Đàm Kính vẫn nghi hoặc:
- Xem ngôn từ Phong Thái Cực, không hề có nửa điểm chột dạ, ngược lại cũng không giống không nắm chắc.
Hắn ở mặt cơ trí có phần tự tin, nhưng chỉ giới hạn trong thế lực Thiên Phương Tu Hội.
Luận đến tin tức linh thông, xa xa không bằng mấy người ngồi đây.
Vì vậy rất nhiều lúc đều không thể phán đoán chính xác tình thế.
Trong sảnh nhất thời lần nữa lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang trầm tư.
Cuối cùng vẫn là Hồng Cửu Trần chần chờ mở miệng:
- Nói đến A Tu La tộc, ta nghe nói nửa năm trước, Nô thương của Tu La nhất tộc đã mua sắm nô tu Linh Cảnh quy mô lớn. Nhưng thẳng đến gần đây, cũng không trông thấy xuất hàng.
Đàm Kính cả kinh, hắn cũng nghe nói việc này. Tu La nhất tộc ở trong Thiên Phương Giới đã mua một đám.
Hơn nữa đều là tu sĩ nhân tộc --
Mộ Phương tiếp lời:
- Không chỉ là nô tu Linh cảnh, còn có đại lượng vũ khí và linh tài. Nhưng gần đây, A Tu La tộc cũng không chiến sự gì quá lớn!
- Dùng Tuyệt Quang Tàng Hình Hạm của Tu La tộc, muốn vận chuyển những thứ này vào trong Nguyên Liên dễ như trở bàn tay!
- Nghe nói A Tu La tộc hàng năm đều bán ra ngoài ít nhất ba chiếc Thái Ất Thần Lôi Hạm, duy chỉ có hai năm qua là ngoại lệ.
Bốn người đnag ngồi đều hai mặt nhìn nhau. Đủ loại dị tượng, mặc dù không thể xác thực chứng nhận Tu La tộc đã đứng về phía Tông Thủ
Nhưng chỉ những tin tức này thôi đã khiến người phải giật mình rồi.
- 500 nô tu Linh cản, đây là át chủ bài để Tông Thủ liều lĩnh như thế sao?
Trên mặt Phục Việt Tán Nhân càng lộ ra âm trầm:
- Hẳn không sai rồi! Bất quá ngoài ra sợ rằng còn chút ít chỗ dựa khác. Bất quá tiểu tử kia khẩu vị quá lớn, chưa hẳn có thể được như nguyện! Hắn cho rằng Ngoại Vực là Vân Giới hay sao?
Hồng Cửu Trần lại không tại nói tiếp, mà đều nhao nhao nhìn về phía Cổ Nguyệt.
Vị tu giả Thần Cảnh này cũng không thể quyết đoán hòa hay chiến. Nhưng lời hắn nói, lại có thể trực tiếp ảnh hưởng đến phán đoán của Cửu Đô Tiên Đình, thậm chí Huyền Linh Tu Hội và Cực Tuyệt Tiên Đình mấy phương, có tham gia trận chiến này hay không, đầu nhập bao nhiêu cũng rất liên quan đến thái độ người này.
- Lần này trong tay tiểu tử kia, rốt cuộc là có đại nghĩa. Ta và ngươi tuy rằng chối, nhưng không dấu được người cố tình, cũng không thể không cân nhắc. Sau chuyện này cho hắn chút đền bù để bình ổn ngược lại cũng không phải không thể.
Bốn câu trước khiến mấy người ngồi đây đều có chút thất vọng.
Nhưng lập tức Cổ Nguyệt lại giọng, thanh âm bỗng nhiên trầm xuống
- Bất qua ta nhượng bộ, cũng không thể mặc hắn làm gì thì làm! Kẻ này dù sao cũng là đồ đệ Chí Cảnh, trước khi Long Ảnh bại vong, chúng ta cũng không nên quá phận. Cho hắn một hai khối địa phương an thân, kỳ thật cũng có thể. Bất quá trước đó phải triệt để đánh phục tên tiểu nhi cuồng vọng vô tri này mới được! Phải cho kẻ này biết được, thủ đoạn của chúng ta! Phải chém cánh chim hắn, hủy căn cơ hắn. Tránh ngày sau, lại không an phận!
Hồng Cửu Trần lập tức tinh thần hơi chấn, trên mặt lộ ra vui vẻ.
Lại nghe Cổ Nguyệt nhàn nhạt nói:
- Vô luận Tông Thủ kia có thủ đọan gì, có chuẩn bị gì, Cửu Đô Thánh Đình ta đều không cần để ý tới! Chỉ cần dùng xu thế đường đường chính chính, lăng áp là được. Người này quật khởi, mới ngắn ngủn vài năm. Há có thể so được với Cửu Đô Tiên Đình ta tích lũy mấy ngàn năm? Ta xem ý kẻ này, ước chừng là cho rằng cuộc chiến lần này, vẫn như trước kia, chỉ giới hạn ở Nguyên Liên Giới. Thật đúng là buồn cười! Cửu Đô Tiên Đình ta, lần này lại không như hắn muốn!
/1700
|