Cùng là Thế Giới Chi Chủ, nhưng Tiểu Thiên Thế Giới cằn cỗi, và nơi dồi dào kinh doanh đã lâu, ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng!
Trộm nhìn qua, chỉ thấy hai vị này, quả nhiên tràn đầy vui mừng đè nén không được .
Đối lập với vẻ không tình nguyện mấy năm trước, thậm chí ầm thầm cấu kết với Tông Thủ, quả thật như hai người khác nhau vậy.
Ước chừng cũng đã cảm thấy mỹ mãn --
Hồng Cửu Trần khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp theo trong nội tâm lại tâm thần bất định. Cửu Đô Tiên Đình trả giá một cái giá lớn như thế, sau này không biết sẽ xứ lý giới này thế nào nữa?
Hắn muốn trở thành Nguyên Liên Giới Chi Chủ, sợ là khó càng thêm khó.
Rất nhiều chuyện bên trên mặc dù không nói rõ. Nhưng ý mơ hồ lộ ra trong lời nói cũng đủ để khiến cho Hồng Cửu Trần hắn đoán được rõ ràng.
Đây là khiến hắn thức thời, không nên đề cập chuyện quá phận.
Sau khi khẽ thở dài, Hồng Cửu Trần liền lần nữa lấy lại tinh thần.
Biết được mặc dù Nguyên Liên Giới bị tiên đình đoạt đi, cũng sẽ có đền bù tổn thất, chung quy còn tốt hơn không có thu hoạch.
Mắt càng lộ duệ quang nhìn phía trước.
Khách quan với thu hoạch của mình, hn càng để ý kết cục của người nọ hơn.
Nếu không có kẻ này, mình sao lại rơi xuống hoàn cảnh như thế.
Sớm đã căm hận Tông Thủ kia đến tận xương tuỷ.
Đặc biệt là một tháng trước, khi nghe nói muốn Cửu Đô Tiên Đình lấy đầu của hắn thì càng thêm oán hận.
Cũng thấy sợ hãi, dù sao cũng là đệ tử của Chí Cảnh, dù lần này thất bại thì ngày sau tiền đồ cũng bất khả hạn lượng.
Nếu ghi hận mình, không thuận theo không buông tha thì hậu quả thật khó đoán.
Khi đó hắn liền cảm thấy bình sinh chi nguyện của mình chính là muốn nhìn tận mắt Tông Thủ kia ngã xuống!
Tốt nhất là vạn kiếp bất phục, trọn đời không được thoát thân mới tốt!
Cũng có thể triệt để chấm dứt hậu hoạn của mình--
Suy nghĩ một chút, Hồng Cửu Trần lại nhìn sắc trời một chút, chỉ thấy giờ đúng là buổi trưa.
Không khỏi hai mắt nhắm lại, mặt lộ vẻ vẻ chờ mong.
Cửu Đô Đế Quân cho kỳ hạn nửa ngày, đến lúc này chỉ kém một canh giờ.
Lại không biết Đại Càn quân, sẽ lựa chọn như thế nào?
Là thức thời rời khỏi Nguyên Liên, chấm dứt trường phong ba này. Hay vẫn kiên trì tử thủ, chết trận không lùi?
Tốt nhất là cái sau. Cửu Đô Tiên Đình mười vạn đạo binh, gần trăm chiếc không hạm cộng thêm Huyền Linh Tu Hội và Cực Tuyệt Thánh Đình, suốt mười vị Thánh Cảnh, tụ tập ở đây.
Có thể nghiền diệt bận luận lực lượng nào bên kia!
Tông Thủ dù có tài thông thiên, hôm nay cũng khó mà chống lại!
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, cũng không có khả năng này. Chỉ cần không phải tên điên kẻ ngu dốt chính thức thì sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cửu Đô Tiên Đình sai đại quân đến đây, vốn là có ý không chiến mà khuất người.
Đang nghĩ vậy, lại nghe một chuỗi tiếng kèn thê lương, từ xa xa vang lên, truyền khắp toàn bộ Thiên Địa.
Rồi sau đó nương theo là vô số bụi mù, nhấc lên trên không.
Hồng Cửu Trần ngạc nhiên, khiêu mi nhìn về nơi xa. Chỉ thấy trong liên doanh cách hơn mười dặm ở đối diện đột nhiên đã có động tĩnh.
Thình lình vô số quân tốt đi ra, xếp thành hàng chỉnh tề.
Đều nhịp, đâu vào đấy. Chỉ là gần nửa khắc, nguyên một đám phương trận hình thức ban đầu đã xuất hiện trên tường thành, trong tầm mắt mọi người.
- Bọn hắn đây là đang làm gì thế? Chẳng lẽ là muốn quyết chiến với chúng ta sao?
Hồng Cửu Trần đang nghi hoặc khó hiểu, chợt nghe quanh người đã có tiếng hỏi.
- Binh lực rõ ràng ở hoàn cảnh xấu, lại chủ động xuất doanh, có hiểm không hàng. Nhìn không rõ --
- Chẳng lẽ vị Đại Càn chi quân kia đúng là điên rồi rồi? Thực cho rằng có thể thắng được liên quân bốn nhà chúng ta sao?
- Không đúng, Đại Càn chi quân thì cũng thôi đi. Nhưng Trang Vũ lại là một vị danh tướng, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế chứ?
- Danh tướng? Thổ dân mà thôi, chưa từng chinh phạt qua ngoại vực, danh tướng gì chứ? Nói không chừng là tự tin quá mức --
- Trong đó sợ rằng có huyền cơ khác! Bất quá cũng là cơ hội, có thể tận diệt Đại Càn quân. Khiến mấy vị Tôn Giả, biết được bản lãnh của chúng ta!
Hồng Cửu Trần cũng nhìn không rõ, cũng cảm thấy Trang Vũ kia quả thật có mưu đồ khác.
Bất quá người chủ sự nơi này cũng không phải là hắn.
Ánh mắt liếc quaé, nhìn về nhai người phía trung tâm. Một vị đúng là Cổ Nguyệt, một vị khác lại đang mặc xích giáp, như một tướng lãnh.
Đều có cảnh giới Thần Cảnh, tên gọi Liệt Khuyết, đại tướng của Cửu Đô Tiên Đình.
Chính là vô song danh tướng hiếm có của Cửu Đô Tiên Đình bọn hắn. Cửu Đô Đế Quân năm gần đây, hao hết tâm tư, mới thu phục được vị này.
Vào ba ngày trước hắn đã đến nơi này, tiếp quản mấy trăm vạn đại quân ở đây.
Tựa hồ cũng tự nghi hoặc, lâm vào trầm ngâm. Sau nửa ngày, Liệt Khuyết lại không chútbiểu lộ lắc đầu:
- Ngồi xem kỳ biến là được --
Hồng Cửu Trần nhíu mày lại, sau đó liền bình tĩnh. Chợt lại nghĩ cách ứng đối tốt nhất vào lúc này.
Vô luận địch quân có quỷ kế gì thì ta cứ lù lù như núi.
Nhìn quân lính ở đây, chẳng lẽ Trang Vũ còn có thể công phá sao?
Trước mặt thực lực tuyệt đối, vô luận âm mưu gì, tác dụng đều quá mức bé nhỏ.
Lúc này dù sao cũng đã đưa ra thông điệp cuối cùng, cứ tĩnh quan chờ, dĩ dật đãi lao là được.
Mấy chục vạn Đại Càn quân. Chỉ dùng hai khắc chung đã hoàn thành hàng ngũ.
Khiến mọi người trên tường thành thần sắc đều ngưng lại.
Nhìn ra suốt sáu mươi bốn cái phương trận quân ở xa xa, đều là binh linh tinh nhuệ, không thể coi thường.
Đi phía trước đẩy mạnh, thường thường đều không cần cả đội.
Mà khiến người chú ý nhất, chính là ở phía trước nhất.
Là Thiên Cương Kiếm Tốt của Đại Càn tiên triều!
Mộ Phương hai năm qua, dưới trướng nhiều lần đấu cùng Đại Càn quân, là quen thuộc nhất.
Trước tiên, cũng cảm giác được bất đồng, lập tức cười lạnh một tiếng:
- Là Hoàng giai đạo binh!
Thiên Cương Kiếm Tốt trước kia tuy mạnh nhưng còn không đến mức này.
Suy đoán Tông Thủ, có A Tu La tộc làm hậu thuẫn, đang âm thầm trù bị đạo binh chính thức, quả thật không sai.
- Quả thực không bằng, binh lại chỉ sáu vạn, cũng không gì hơn cái này!
Đàm Kính cười lạnh, hắn còn tưởng rằng Tông Thủ có thủ đoạn nào nữa chứ.
Nếu chỉ là sáu vạn Hoàng giai đạo binh này thôi thì còn xa xa chưa đủ!
Trong nội tâm vẫn ôm vài phần cảnh giác, đến tận lúc này cũng khó mà tin tưởng Tông Thủ sẽ thật sự không hề nắm chắc đã làm ra chuyện điên cuồng bực này.
Bất quá trong lòng càng nhiều hơn nữa là nhẹ nhõm, hẳn Tông Thủ cũng tuyệt đối không thể nghĩ đến lực lượng Cửu Đô Tiên Đình triệu tập lần này lại vượt xa tưởng tượng của hắn nhiều như vậy.
Mặc dù là Đàm Kính hắn cũng chưa từng nghĩ đến vị Tiên Đế kia sẽ huy động nhân lực như thế.
Một màn trước mắt này, theo hắn thấy chỉ là vùng vẫy giãy chết thôi.
Lập tức cười quay đầu:
- Phải chúc mừng Mộ huynh Hồng huynh rồi, Tông Thủ kia tự rước tử lộ, sắp bị diệt tới nơi. Một khi trận chiến này chấm dứt, mấy vị đều có thể thành Thế Giới Chi Chủ. Khi đó tiêu diêu tự tại, cũng đừng quên Đàm Kính đấy!
Trộm nhìn qua, chỉ thấy hai vị này, quả nhiên tràn đầy vui mừng đè nén không được .
Đối lập với vẻ không tình nguyện mấy năm trước, thậm chí ầm thầm cấu kết với Tông Thủ, quả thật như hai người khác nhau vậy.
Ước chừng cũng đã cảm thấy mỹ mãn --
Hồng Cửu Trần khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp theo trong nội tâm lại tâm thần bất định. Cửu Đô Tiên Đình trả giá một cái giá lớn như thế, sau này không biết sẽ xứ lý giới này thế nào nữa?
Hắn muốn trở thành Nguyên Liên Giới Chi Chủ, sợ là khó càng thêm khó.
Rất nhiều chuyện bên trên mặc dù không nói rõ. Nhưng ý mơ hồ lộ ra trong lời nói cũng đủ để khiến cho Hồng Cửu Trần hắn đoán được rõ ràng.
Đây là khiến hắn thức thời, không nên đề cập chuyện quá phận.
Sau khi khẽ thở dài, Hồng Cửu Trần liền lần nữa lấy lại tinh thần.
Biết được mặc dù Nguyên Liên Giới bị tiên đình đoạt đi, cũng sẽ có đền bù tổn thất, chung quy còn tốt hơn không có thu hoạch.
Mắt càng lộ duệ quang nhìn phía trước.
Khách quan với thu hoạch của mình, hn càng để ý kết cục của người nọ hơn.
Nếu không có kẻ này, mình sao lại rơi xuống hoàn cảnh như thế.
Sớm đã căm hận Tông Thủ kia đến tận xương tuỷ.
Đặc biệt là một tháng trước, khi nghe nói muốn Cửu Đô Tiên Đình lấy đầu của hắn thì càng thêm oán hận.
Cũng thấy sợ hãi, dù sao cũng là đệ tử của Chí Cảnh, dù lần này thất bại thì ngày sau tiền đồ cũng bất khả hạn lượng.
Nếu ghi hận mình, không thuận theo không buông tha thì hậu quả thật khó đoán.
Khi đó hắn liền cảm thấy bình sinh chi nguyện của mình chính là muốn nhìn tận mắt Tông Thủ kia ngã xuống!
Tốt nhất là vạn kiếp bất phục, trọn đời không được thoát thân mới tốt!
Cũng có thể triệt để chấm dứt hậu hoạn của mình--
Suy nghĩ một chút, Hồng Cửu Trần lại nhìn sắc trời một chút, chỉ thấy giờ đúng là buổi trưa.
Không khỏi hai mắt nhắm lại, mặt lộ vẻ vẻ chờ mong.
Cửu Đô Đế Quân cho kỳ hạn nửa ngày, đến lúc này chỉ kém một canh giờ.
Lại không biết Đại Càn quân, sẽ lựa chọn như thế nào?
Là thức thời rời khỏi Nguyên Liên, chấm dứt trường phong ba này. Hay vẫn kiên trì tử thủ, chết trận không lùi?
Tốt nhất là cái sau. Cửu Đô Tiên Đình mười vạn đạo binh, gần trăm chiếc không hạm cộng thêm Huyền Linh Tu Hội và Cực Tuyệt Thánh Đình, suốt mười vị Thánh Cảnh, tụ tập ở đây.
Có thể nghiền diệt bận luận lực lượng nào bên kia!
Tông Thủ dù có tài thông thiên, hôm nay cũng khó mà chống lại!
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, cũng không có khả năng này. Chỉ cần không phải tên điên kẻ ngu dốt chính thức thì sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cửu Đô Tiên Đình sai đại quân đến đây, vốn là có ý không chiến mà khuất người.
Đang nghĩ vậy, lại nghe một chuỗi tiếng kèn thê lương, từ xa xa vang lên, truyền khắp toàn bộ Thiên Địa.
Rồi sau đó nương theo là vô số bụi mù, nhấc lên trên không.
Hồng Cửu Trần ngạc nhiên, khiêu mi nhìn về nơi xa. Chỉ thấy trong liên doanh cách hơn mười dặm ở đối diện đột nhiên đã có động tĩnh.
Thình lình vô số quân tốt đi ra, xếp thành hàng chỉnh tề.
Đều nhịp, đâu vào đấy. Chỉ là gần nửa khắc, nguyên một đám phương trận hình thức ban đầu đã xuất hiện trên tường thành, trong tầm mắt mọi người.
- Bọn hắn đây là đang làm gì thế? Chẳng lẽ là muốn quyết chiến với chúng ta sao?
Hồng Cửu Trần đang nghi hoặc khó hiểu, chợt nghe quanh người đã có tiếng hỏi.
- Binh lực rõ ràng ở hoàn cảnh xấu, lại chủ động xuất doanh, có hiểm không hàng. Nhìn không rõ --
- Chẳng lẽ vị Đại Càn chi quân kia đúng là điên rồi rồi? Thực cho rằng có thể thắng được liên quân bốn nhà chúng ta sao?
- Không đúng, Đại Càn chi quân thì cũng thôi đi. Nhưng Trang Vũ lại là một vị danh tướng, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế chứ?
- Danh tướng? Thổ dân mà thôi, chưa từng chinh phạt qua ngoại vực, danh tướng gì chứ? Nói không chừng là tự tin quá mức --
- Trong đó sợ rằng có huyền cơ khác! Bất quá cũng là cơ hội, có thể tận diệt Đại Càn quân. Khiến mấy vị Tôn Giả, biết được bản lãnh của chúng ta!
Hồng Cửu Trần cũng nhìn không rõ, cũng cảm thấy Trang Vũ kia quả thật có mưu đồ khác.
Bất quá người chủ sự nơi này cũng không phải là hắn.
Ánh mắt liếc quaé, nhìn về nhai người phía trung tâm. Một vị đúng là Cổ Nguyệt, một vị khác lại đang mặc xích giáp, như một tướng lãnh.
Đều có cảnh giới Thần Cảnh, tên gọi Liệt Khuyết, đại tướng của Cửu Đô Tiên Đình.
Chính là vô song danh tướng hiếm có của Cửu Đô Tiên Đình bọn hắn. Cửu Đô Đế Quân năm gần đây, hao hết tâm tư, mới thu phục được vị này.
Vào ba ngày trước hắn đã đến nơi này, tiếp quản mấy trăm vạn đại quân ở đây.
Tựa hồ cũng tự nghi hoặc, lâm vào trầm ngâm. Sau nửa ngày, Liệt Khuyết lại không chútbiểu lộ lắc đầu:
- Ngồi xem kỳ biến là được --
Hồng Cửu Trần nhíu mày lại, sau đó liền bình tĩnh. Chợt lại nghĩ cách ứng đối tốt nhất vào lúc này.
Vô luận địch quân có quỷ kế gì thì ta cứ lù lù như núi.
Nhìn quân lính ở đây, chẳng lẽ Trang Vũ còn có thể công phá sao?
Trước mặt thực lực tuyệt đối, vô luận âm mưu gì, tác dụng đều quá mức bé nhỏ.
Lúc này dù sao cũng đã đưa ra thông điệp cuối cùng, cứ tĩnh quan chờ, dĩ dật đãi lao là được.
Mấy chục vạn Đại Càn quân. Chỉ dùng hai khắc chung đã hoàn thành hàng ngũ.
Khiến mọi người trên tường thành thần sắc đều ngưng lại.
Nhìn ra suốt sáu mươi bốn cái phương trận quân ở xa xa, đều là binh linh tinh nhuệ, không thể coi thường.
Đi phía trước đẩy mạnh, thường thường đều không cần cả đội.
Mà khiến người chú ý nhất, chính là ở phía trước nhất.
Là Thiên Cương Kiếm Tốt của Đại Càn tiên triều!
Mộ Phương hai năm qua, dưới trướng nhiều lần đấu cùng Đại Càn quân, là quen thuộc nhất.
Trước tiên, cũng cảm giác được bất đồng, lập tức cười lạnh một tiếng:
- Là Hoàng giai đạo binh!
Thiên Cương Kiếm Tốt trước kia tuy mạnh nhưng còn không đến mức này.
Suy đoán Tông Thủ, có A Tu La tộc làm hậu thuẫn, đang âm thầm trù bị đạo binh chính thức, quả thật không sai.
- Quả thực không bằng, binh lại chỉ sáu vạn, cũng không gì hơn cái này!
Đàm Kính cười lạnh, hắn còn tưởng rằng Tông Thủ có thủ đoạn nào nữa chứ.
Nếu chỉ là sáu vạn Hoàng giai đạo binh này thôi thì còn xa xa chưa đủ!
Trong nội tâm vẫn ôm vài phần cảnh giác, đến tận lúc này cũng khó mà tin tưởng Tông Thủ sẽ thật sự không hề nắm chắc đã làm ra chuyện điên cuồng bực này.
Bất quá trong lòng càng nhiều hơn nữa là nhẹ nhõm, hẳn Tông Thủ cũng tuyệt đối không thể nghĩ đến lực lượng Cửu Đô Tiên Đình triệu tập lần này lại vượt xa tưởng tượng của hắn nhiều như vậy.
Mặc dù là Đàm Kính hắn cũng chưa từng nghĩ đến vị Tiên Đế kia sẽ huy động nhân lực như thế.
Một màn trước mắt này, theo hắn thấy chỉ là vùng vẫy giãy chết thôi.
Lập tức cười quay đầu:
- Phải chúc mừng Mộ huynh Hồng huynh rồi, Tông Thủ kia tự rước tử lộ, sắp bị diệt tới nơi. Một khi trận chiến này chấm dứt, mấy vị đều có thể thành Thế Giới Chi Chủ. Khi đó tiêu diêu tự tại, cũng đừng quên Đàm Kính đấy!
/1700
|