Trước kia nhiều lần hạ độc thủ với Tông Thủ còn có thể nói là người không biết không có tội.
Nhưng lúc này vô duyên vô cớ động thủ, vậy đó chính là nhắm vào Lục gia, không để Phần Không Thánh Đình vào mắt
Vì vậy đối với tình cảnh của Thương Sinh Đạo, hai người lúc này chỉ có thể âm thầm cảm khái thở dài, cũng không nói thêm gì.
Tông Thủ cũng một hồi trầm mặc, lại biết giờ không phải là lúc nói chuyện.
Vì vậy dứt khoát chuyển đề tài, nói đến các chuyện còn lại.
Kiếm Tông Phật môn và Thương Sinh Đạo, hàng năm cần sai bao nhiêu tu sĩ, hiệu lực và nghe lệnh dưới trướng hắn, còn có tỉ lệ thương vong cho phép hàng năm, khi Đại Càn bị người xâm công, đệ tử tam giáo cần hiệp đồng phòng ngự v... v...
Bàn bạc tất cả mọi chuyện tỉ mỉ lại dùng nửa ngày, hai người Phong Thái Cực Từ Phương cũng biết Tông Thủ rất bận rộn, nên sau khi thoả mãn liền thức thời cáo từ ly khai.
Chỉ là rước khi đi, Phong Thái Cực lại do dự nhắc nhở:
- Nghe nói quân thượng, chuẩn bị quay về Vân Giới? Thứ cho thần nói thẳng, lúc này Vân Giới quá loạn, quân thượng nếu trở về sẽ có nguy hiểm tánh mạng. Thần khuyên quân thượng tốt nhất vẫn nên trì hoãn là thì hơn.
Từ Phương nghe vậy cũng gật đầu:
- Lời ấy rất đúng, kính xin quân thượng, lo lắng một hai.
Tông Thủ lại cười cười không nói, từ chối cho ý kiến. Hai người Phong Thái Cực chỉ nhìn sắc mặt hắn đã biết không cách nào khuyên được rồi.
Ngược lại cũng không thất vọng lắm, theo bọn hắn thấy thì lúc này Tông Thủ trở về Vân Giới tuy có phong hiểm. Nhưng cũng không phải không thể.
Kiếm Tông Phật môn hợp lực, bảo vệ Tông Thủ vẫn thừa sức.
Cho dù Đạo Môn làm khó dễ, cũng có thể trực tiếp trở về.
Nếu đã khuyên không được vậy thì không nhiều lời nữa, tự động rời đi.
Chỉ để lại một mình Triệu Yên Nhiên ở lại cạnh Tông Thủ.
Hắn nhíu mày suy ngẫm, trầm mặc thật lâu mới rốt cục mở miệng hỏi:
- Không biết vị sư huynh kia của ta rốt cuộc có ý định gì? Rõ ràng đang lúc nguy nan, lại phân nhiều nhân lực như vậy đến Nguyên Liên thế giới. Thực sự chuẩn bị muốn vứt bỏ Vân Giới và Thương Sinh khung cảnh sao?
Thần sắc Triệu Yên Nhiên vốn ảm đạm. Giờ phút này nghe vậy, ánh mắt càng đắng chát:
- Ngụy Húc tọa tôn vào i bốn tháng trước khi đột phá kiếp chướng đã phát giác không đúng. Chỉ là đến lúc đó, đã không thể ngừng được, đã phóng lao đành theo lao, kiếp kỳ đã định, không cho phép hắn lui bước. Từng chuẩn bị một mình đi xa, khi đó hắn nghĩ chỉ cần hắn rời đi có thể bảo toàn cơ hội phục hưng cho Thương Sinh Đạo. Bất quá được nửa đường, lại bị Tú Quan tổ sư bắt về. Nói là Thương Sinh Đạo nếu bỏ qua hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong. Sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác nhau, chẳng bằng toàn lực đánh cược một lần, còn có một đường cơ hội.
Tông Thủ càng nhíu chặt mày.
Đã quyết định chủ ý phải toàn lực đánh cược một lần, như vậy sao còn phân mỏng thực lực qua bên này?
- Mấy vị tổ sư còn lại cũng nói như vậy, đồng ý Tú Quan tổ sư. Ngụy Húc tọa tôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ở lại. Bất quá sau khi biết được biến hóa bên này, biết ngươi đã tiến công chiếm đóng mấy chục thế giới liền vui mừng quá đỗi. Cuối cùng thương nghị định ra kế sách này. Lúc ấy Tú Quan tổ sư, cũng không phản đối.
Triệu Yên Nhiên tần lực khiến ngữ khí bình thản:
- Bộ phận người này, kỳ thật chỉ là người Thương Sinh khung cảnh sai đến. Sau đó còn có tam tông sáu môn, sẽ đưa càng nhiều đệ tử hơn nữa tới. Bất quá tuyệt đại đa số, đều là đệ tử Địa giai cả.
Trong ngôn ngữ hơi hàm ý buồn bã, mới rồi nàng đã cố ý báo nhân số ít đi nhiều.
Thương Sinh Đạo một giáo phái sắp xuống dốc ở trong Đại Càn tiên triều lại chiếm cứ một thành ba quyền lợi, đã có chút quá phận, vượt qua khỏi Kiếm Tông và Phật Môn.
Nếu nhiều hơn nữa, hơn phân nửa sẽ khiến hai đại giáo phái này sinh lòng bất mãn.
Nàng xuất đạo hơn mười năm, vẫn là lần đầu cảm thấy biệt khuất như vậy. Cũng là lần đầu phải cẩn thận từng chút như thế.
Trong nội tâm Tông Thủ cũng lạnh buốt.
Tú Quan sư thúc chưa từng phản đối? Như vậy nói cách khác, ngay cả sư thúc hắn cũng không coi trọng trận chiến này sao?
Vì vậy đối với chuyện Ngụy Húc an bài đường lui cho Thương Sinh Đạo chỉ cam chịu?
Ngoài khiếp sợ ra, càng cảm thấy mờ mịt.
Trong trí nhớ của hắn, Ngụy Húc vốn nên vào vài chục năm sau, lúc Vân Giới linh triều toàn thịnh đã nhường chức tọa tôn cho người khác.
Mấy ngàn năm sau, Thương Sinh Đạo dù chưa rầm rộ, nhưng vẫn có thể duy trì đạo thống, cùng Đạo Môn sóng vai mà đứng.
Nhưng lúc này lại có tai kiếp tồn vong?
Là vì mình sao?
Tông Thủ nỗi lòng phập phồng khó định, cố gắng điều tức tĩnh thần, cũng không thấy hiệu quả.
Biết được là vì mình mới khiến chuyện thế gian thay đổi quá nhiều. Sau phản ứng dây chuyển mới có biến cố lần này.
Lúc này trí nhớ ‘ kiếp trước ’ đã hoàn toàn vô dụng.
- Muốn tiêu diệt Thương Sinh Đạo, không đơn giản vậy đâu!
Nhớ tới Lâm Huyền Sương chẳng biết đi đâu, Tông Thủ lại khẽ lắc đầu.
Đây cũng là một trong các bất ngờ. Đạo Môn sẽ không nghĩ tới vị sư tôn này của hắn đã thành công thoát cướp, chính thức bước chân vào Chí Cảnh, cải tạo thân hình.
Lâm Huyền Sương đã sớm đoán được Ngụy Húc minh thương dễ tránh, ám kiếm khó phòng, tự nhiên không lý nào không nhìn ra hung hiểm trong đó.
Lúc này cũng không biết đi nơi nào, là muốn phục hồi thương thế, hay là đang nỗ lực vãn hồi tình thế Thương Sinh Đạo?
Tóm lại chuyện này, hắn không thể ngồi xem được.
- Nhiều nhất mười này, ta sẽ đích thân về Vân Giới một chuyến!
Lúc này có nghĩ nhiều cũng vô dụng, đến cùng nên tranh thủ một đường sinh cơ cho Thương Sinh Đạo thế nào phải phản hồi Vân Giới, xem tình hình cụ thể đã rồi mới trù tính tiếp.
Triệu Yên Nhiên nghe vậy, lại không thích còn buồn, lông mày nhíu chặt:
- Ý tọa tôn là muốn ngươi ở đâên lặng chờ kết quả, không cần quay về. Nếu hắn có thể may mắn thành công, tự nhiên mọi chuyện đều tốt, nhưng nếu không thể, Thương Sinh Đạo còn cần ngươi trông nom. Hiện giờ cũng chỉ có Tông Thủ ngươi có năng lực như vậy thôi --
Tông Thủ lại không nhiều lời, cũng không có ý tranh luận.
Triệu Yên Nhiên nói như vậy, không những không bỏ ý quay lại, ngược lại càng khiến hắn nôn nóng khó có thể bình an, gấp gáp khó dằn nổi.
Triệu Yên Nhiên rời đi, Tông Thủ quay về. Lại không đi đến nơi hắn chuyên xử lý chính vụ, mà đi vào trong tẩm cung của mình.
Khoanh chân ngồi ngay ngắn, Tông Thủ lâm vào trầm tư.
Lần này hắn tuy có đại quân, lại không thể mang về
Có thể giúp Thương Sinh Đạo chỉ có lực lượng c ủa Đại Càn trong Vân Giới. Có lẽ có thể hơi chút kiềm chế Đạo Môn.
Ngoài ra chính là bản thân. Tiên Cảnh sơ giai, miễn cưỡng có thể thắng được một ít tu sĩ Thần Cảnh bình thường.
Trong đại chiến lần này, thật sự không có ý nghĩa.
Chỉ là ngoài ra hắn còn có một ưu thế -- Phần Thế Huyết Đồng!
Môn Đồng thuật thần thông này đối với Thương Sinh Đạo có thể giúp íchđược. Phong tỏa không gian, thấy rõ hư thật đối thủ v... v ...
Cần phải phát huy huyết đồng chi thuật này đến một cảnh giới rất cao mới được.
Nhưng lúc này vô duyên vô cớ động thủ, vậy đó chính là nhắm vào Lục gia, không để Phần Không Thánh Đình vào mắt
Vì vậy đối với tình cảnh của Thương Sinh Đạo, hai người lúc này chỉ có thể âm thầm cảm khái thở dài, cũng không nói thêm gì.
Tông Thủ cũng một hồi trầm mặc, lại biết giờ không phải là lúc nói chuyện.
Vì vậy dứt khoát chuyển đề tài, nói đến các chuyện còn lại.
Kiếm Tông Phật môn và Thương Sinh Đạo, hàng năm cần sai bao nhiêu tu sĩ, hiệu lực và nghe lệnh dưới trướng hắn, còn có tỉ lệ thương vong cho phép hàng năm, khi Đại Càn bị người xâm công, đệ tử tam giáo cần hiệp đồng phòng ngự v... v...
Bàn bạc tất cả mọi chuyện tỉ mỉ lại dùng nửa ngày, hai người Phong Thái Cực Từ Phương cũng biết Tông Thủ rất bận rộn, nên sau khi thoả mãn liền thức thời cáo từ ly khai.
Chỉ là rước khi đi, Phong Thái Cực lại do dự nhắc nhở:
- Nghe nói quân thượng, chuẩn bị quay về Vân Giới? Thứ cho thần nói thẳng, lúc này Vân Giới quá loạn, quân thượng nếu trở về sẽ có nguy hiểm tánh mạng. Thần khuyên quân thượng tốt nhất vẫn nên trì hoãn là thì hơn.
Từ Phương nghe vậy cũng gật đầu:
- Lời ấy rất đúng, kính xin quân thượng, lo lắng một hai.
Tông Thủ lại cười cười không nói, từ chối cho ý kiến. Hai người Phong Thái Cực chỉ nhìn sắc mặt hắn đã biết không cách nào khuyên được rồi.
Ngược lại cũng không thất vọng lắm, theo bọn hắn thấy thì lúc này Tông Thủ trở về Vân Giới tuy có phong hiểm. Nhưng cũng không phải không thể.
Kiếm Tông Phật môn hợp lực, bảo vệ Tông Thủ vẫn thừa sức.
Cho dù Đạo Môn làm khó dễ, cũng có thể trực tiếp trở về.
Nếu đã khuyên không được vậy thì không nhiều lời nữa, tự động rời đi.
Chỉ để lại một mình Triệu Yên Nhiên ở lại cạnh Tông Thủ.
Hắn nhíu mày suy ngẫm, trầm mặc thật lâu mới rốt cục mở miệng hỏi:
- Không biết vị sư huynh kia của ta rốt cuộc có ý định gì? Rõ ràng đang lúc nguy nan, lại phân nhiều nhân lực như vậy đến Nguyên Liên thế giới. Thực sự chuẩn bị muốn vứt bỏ Vân Giới và Thương Sinh khung cảnh sao?
Thần sắc Triệu Yên Nhiên vốn ảm đạm. Giờ phút này nghe vậy, ánh mắt càng đắng chát:
- Ngụy Húc tọa tôn vào i bốn tháng trước khi đột phá kiếp chướng đã phát giác không đúng. Chỉ là đến lúc đó, đã không thể ngừng được, đã phóng lao đành theo lao, kiếp kỳ đã định, không cho phép hắn lui bước. Từng chuẩn bị một mình đi xa, khi đó hắn nghĩ chỉ cần hắn rời đi có thể bảo toàn cơ hội phục hưng cho Thương Sinh Đạo. Bất quá được nửa đường, lại bị Tú Quan tổ sư bắt về. Nói là Thương Sinh Đạo nếu bỏ qua hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong. Sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác nhau, chẳng bằng toàn lực đánh cược một lần, còn có một đường cơ hội.
Tông Thủ càng nhíu chặt mày.
Đã quyết định chủ ý phải toàn lực đánh cược một lần, như vậy sao còn phân mỏng thực lực qua bên này?
- Mấy vị tổ sư còn lại cũng nói như vậy, đồng ý Tú Quan tổ sư. Ngụy Húc tọa tôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ở lại. Bất quá sau khi biết được biến hóa bên này, biết ngươi đã tiến công chiếm đóng mấy chục thế giới liền vui mừng quá đỗi. Cuối cùng thương nghị định ra kế sách này. Lúc ấy Tú Quan tổ sư, cũng không phản đối.
Triệu Yên Nhiên tần lực khiến ngữ khí bình thản:
- Bộ phận người này, kỳ thật chỉ là người Thương Sinh khung cảnh sai đến. Sau đó còn có tam tông sáu môn, sẽ đưa càng nhiều đệ tử hơn nữa tới. Bất quá tuyệt đại đa số, đều là đệ tử Địa giai cả.
Trong ngôn ngữ hơi hàm ý buồn bã, mới rồi nàng đã cố ý báo nhân số ít đi nhiều.
Thương Sinh Đạo một giáo phái sắp xuống dốc ở trong Đại Càn tiên triều lại chiếm cứ một thành ba quyền lợi, đã có chút quá phận, vượt qua khỏi Kiếm Tông và Phật Môn.
Nếu nhiều hơn nữa, hơn phân nửa sẽ khiến hai đại giáo phái này sinh lòng bất mãn.
Nàng xuất đạo hơn mười năm, vẫn là lần đầu cảm thấy biệt khuất như vậy. Cũng là lần đầu phải cẩn thận từng chút như thế.
Trong nội tâm Tông Thủ cũng lạnh buốt.
Tú Quan sư thúc chưa từng phản đối? Như vậy nói cách khác, ngay cả sư thúc hắn cũng không coi trọng trận chiến này sao?
Vì vậy đối với chuyện Ngụy Húc an bài đường lui cho Thương Sinh Đạo chỉ cam chịu?
Ngoài khiếp sợ ra, càng cảm thấy mờ mịt.
Trong trí nhớ của hắn, Ngụy Húc vốn nên vào vài chục năm sau, lúc Vân Giới linh triều toàn thịnh đã nhường chức tọa tôn cho người khác.
Mấy ngàn năm sau, Thương Sinh Đạo dù chưa rầm rộ, nhưng vẫn có thể duy trì đạo thống, cùng Đạo Môn sóng vai mà đứng.
Nhưng lúc này lại có tai kiếp tồn vong?
Là vì mình sao?
Tông Thủ nỗi lòng phập phồng khó định, cố gắng điều tức tĩnh thần, cũng không thấy hiệu quả.
Biết được là vì mình mới khiến chuyện thế gian thay đổi quá nhiều. Sau phản ứng dây chuyển mới có biến cố lần này.
Lúc này trí nhớ ‘ kiếp trước ’ đã hoàn toàn vô dụng.
- Muốn tiêu diệt Thương Sinh Đạo, không đơn giản vậy đâu!
Nhớ tới Lâm Huyền Sương chẳng biết đi đâu, Tông Thủ lại khẽ lắc đầu.
Đây cũng là một trong các bất ngờ. Đạo Môn sẽ không nghĩ tới vị sư tôn này của hắn đã thành công thoát cướp, chính thức bước chân vào Chí Cảnh, cải tạo thân hình.
Lâm Huyền Sương đã sớm đoán được Ngụy Húc minh thương dễ tránh, ám kiếm khó phòng, tự nhiên không lý nào không nhìn ra hung hiểm trong đó.
Lúc này cũng không biết đi nơi nào, là muốn phục hồi thương thế, hay là đang nỗ lực vãn hồi tình thế Thương Sinh Đạo?
Tóm lại chuyện này, hắn không thể ngồi xem được.
- Nhiều nhất mười này, ta sẽ đích thân về Vân Giới một chuyến!
Lúc này có nghĩ nhiều cũng vô dụng, đến cùng nên tranh thủ một đường sinh cơ cho Thương Sinh Đạo thế nào phải phản hồi Vân Giới, xem tình hình cụ thể đã rồi mới trù tính tiếp.
Triệu Yên Nhiên nghe vậy, lại không thích còn buồn, lông mày nhíu chặt:
- Ý tọa tôn là muốn ngươi ở đâên lặng chờ kết quả, không cần quay về. Nếu hắn có thể may mắn thành công, tự nhiên mọi chuyện đều tốt, nhưng nếu không thể, Thương Sinh Đạo còn cần ngươi trông nom. Hiện giờ cũng chỉ có Tông Thủ ngươi có năng lực như vậy thôi --
Tông Thủ lại không nhiều lời, cũng không có ý tranh luận.
Triệu Yên Nhiên nói như vậy, không những không bỏ ý quay lại, ngược lại càng khiến hắn nôn nóng khó có thể bình an, gấp gáp khó dằn nổi.
Triệu Yên Nhiên rời đi, Tông Thủ quay về. Lại không đi đến nơi hắn chuyên xử lý chính vụ, mà đi vào trong tẩm cung của mình.
Khoanh chân ngồi ngay ngắn, Tông Thủ lâm vào trầm tư.
Lần này hắn tuy có đại quân, lại không thể mang về
Có thể giúp Thương Sinh Đạo chỉ có lực lượng c ủa Đại Càn trong Vân Giới. Có lẽ có thể hơi chút kiềm chế Đạo Môn.
Ngoài ra chính là bản thân. Tiên Cảnh sơ giai, miễn cưỡng có thể thắng được một ít tu sĩ Thần Cảnh bình thường.
Trong đại chiến lần này, thật sự không có ý nghĩa.
Chỉ là ngoài ra hắn còn có một ưu thế -- Phần Thế Huyết Đồng!
Môn Đồng thuật thần thông này đối với Thương Sinh Đạo có thể giúp íchđược. Phong tỏa không gian, thấy rõ hư thật đối thủ v... v ...
Cần phải phát huy huyết đồng chi thuật này đến một cảnh giới rất cao mới được.
/1700
|