Thế lực còn lại thì đều hoặc nhiều hoặc ít, cuốn vào trong tranh đoạt lãnh thổ Cửu Đô Tiên Đình. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rãnh để ý đến Đại Càn.
Lẽ ra còn có vô số việc cần hoàn thành, xây dựng thêm đạo binh, gia tăng quân lực, mời chào tu sĩ cung phụng v... v ...
Nhưng Tông Thủ lại không để ý tới, bỏ xuống toàn bộ mọi chuyện.
Vừa hay lúc này, chín chiếc Thái Ất Thần Lôi Hạm kia đã bị Sư Nhược Lan mang về Vân Giới.
Binh lực tản ra bốn phía cũng đều lục tục trở về.
Đại khái chừng một vạn Thiên Cương Kiếm Tốt, ba ngàn Huyền Hồ Thiết Kỵ, một bộ Nguyên Hải Thiên Cương Thái Thượng Tru Ma Kiếm Trận.
Tông Thủ liền trực tiếp lên đường, rời khỏi Nguyên Liên.
Lần trước thu được, còn kể cả tọa hạm của Liễu Mộ Trần.
Chẳng những trang trí xa xỉ hoa lệ, cũng cực thực dụng. Độn không nhanh chóng không kém cỏi gì đồ vật Tiên giai, bản thân còn là một chiến hạm.
Chiến lực có thể tương đương với năm sáu chiếc chiến hạm Địa giai.
Giá trị tự nhiên so ra kém Ích Ma Thần Toa, nhưng luận đến độ thoải mái dễ chịu lại hơn rất nhiều.
Tông Thủ lần này, muốn theo quân mà đi, không vội mà chạy đi. Liền dứt khoát chuyển đến trên chiếc cự hạm được hắn đặt tên là ‘ Càn Thiên ’ kia, dùng nó làm tọa hạm.
Mà cùng đến trên thuyền còn có Ngao Khôn Ngao Di.
- Tông Thủ ngươi thật muốn làm chuyện ngu xuẩn này sao? Ba ngàn năm thọ nguyên, nói đùa sao?
Trong tĩnh thất, Tông Thủ một mình ngồi ở trung ương. Mà Ngao Khôn Ngao Di thì ngồi một bên.
Trên mặt Ngao Di thần sắc nhàn nhạt. Nàng và Tông Thủ, kỳ thật cũng không có quá nhiều giao tình, chỉ vì Ngao Khôn nên mới có liên hệ với Tông Thủ.
Ngao Khôn thiếu nợ Tông Thủ quá nhiều, nàng cũng khắc sâu trong lòng. Tông Thủ nếu chuyện gì, nàng đều hết sức tương trợ, nhưng cũng sẽ không nói thêm gì.
Tất cả mọi chuyện đều là lựa chọn của bản thân Tông Thủ, không cần nàng đến xen vào.
Trên mặt Ngao Khôn lại mang theo vài phần bất mãn.
- Tông Thủ ngươi đã làm quá nhiều vì Thương Sinh Đạo! Có thể không thẹn với lương tâm rồi. Lần này sao cần mạo hiểm như thế? Mặc dù may mắn thành công, ngươi có thể tạm thời có thực lực Thánh Cảnh. Nhưng Thương Sinh Đạo lúc này, thêm ngươi cũng không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít, không có gì khác nhau. Cần gì phải làm thế?
Ngôn ngữ giận dữ, nhưng cũng vạn phần khó hiểu việc làm của Tông Thủ.
- Ngao huynh, không có Thương Sinh Đạo, sẽ không có Tông Thủ ta hôm nay. Không thể nói ta đã làm những việc kia cho Thương Sinh Đạo liền có thể yên tâm thoải mái. Biết rõ Thương Sinh Đạo có nguy cơ diệt vong, lại khoanh tay đứng ngoài quan sát. Lý niệm chúng sinh ngang hàng của Thương Sinh Đạo Tông Thủ mặc dù không đồng ý, nhưng lại rất biết ơn bọn họ.
Tông Thủ lắc đầu, không cho là đúng.
- Nói đến mặc dù không có ân tình này, chỉ vì Ngao huynh và sư tôn ta cũng không thể ngồi yên rồi. Lần này Long Ảnh sư tôn và Ngao huynh, cũng muốn hết sức trợ Thương Sinh Đạo đúng không?
Ngao Khôn ngẩn người. Rồi sau đó im lặng.
Ai bảo hắn thiếu nợ nhân tình Ngụy Húc? Lần này dù biết rõ Thương Sinh Đạo hơn phân nửa nhất định phải thua cũng phải tiến đến.
Lần này nếu không trả hết nợ, về sau sợ rằng không còn cơ hội nữa. Hắn như thế, Long Ảnh lão nhân kia, hơn phân nửa cũng vậy.
Khuôn mặt Ngao Di có chút động, kinh dị nhìn Tông Thủ .
Giữa hai người này, quả là tim và mật tương chiếu, nghĩa khí sâu nặng.
- Cho nên lần này Thương Sinh Đạo gặp tai kiếp, Tông Thủ ta dù tình nguyện hay không cũng đều phải bị cuốn vào.
Tông Thủ bật cười, trong mắt đều là ý đạm mạc sinh tử.
- Nói đến cũng chỉ là ba ngàn năm tuổi thọ thôi mà, cũng không phải là hao tổn không, mà chuyển hóa thành tu vị thật sự. Làm sao không nỡ? Mặc dù dùng đi, không phải vẫn còn thừa ngàn năm sao? Không cần lo --
- Còn thừa ngàn năm? Ngươi ngược lại thật sự không thèm quan tâm.
Ngao Khôn hừ lạnh:
- Người tu hành bình thường, đều hận không thể sống lâu một ít. Ngươi ngược lại tốt rồi, hoàn toàn không thèm để ý. Sau Tiên Cảnh còn có Thần Cảnh. Sau Thần Cảnh còn có Thánh Cảnh. Tông Thủ ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể sống vạn năm, ngươi có thể khẳng định mình mất bao lâu để đột phá những kiếp số, những tu chướng kia không? Dùng tư chất tích lũy của ngươi, nếu làm từng bước, nhiều nhất chỉ mấy ngàn làm là đã có thể thành Thánh Tôn, cần gì phải vội như thế?
- Ly Vô Khuyết 2000 năm bước vào Chí Cảnh. Chẳng lẽ Ngao huynh cho rằng ta không bằng hắn? Sau Chí Cảnh đã có thể Trường Sinh. Cần gì để ý đến ba ngàn năm thọ nguyên.
Thần sắc Tông Thủ vẫn bình tĩnh. Hoàn toàn là tái độ ta về sau rất rộng rãi, chi bằng hiện giờ cứ tiêu xài.
- Tông Thủ gấp gáp, không kiên nhẫn tiến hành theo chất lượng. Thời gian tu hành quá lâu, tiền đồ hiểm ác, một vạn năm quá lâu, Tông Thủ tình nguyện chỉ tranh sớm chiều.
Còn có một câu, còn không nói ra. Thuật này nếu thật có thể thành công, nhất định có thể khiến tồn tại tiêu vong chi pháp của Ngao Khôn càng thêm hoàn thiện.
Thậm chí Ngao Di, cũng có thể vì vậy mà được lợi.
Bất quá nếu những việc này bị Ngao Khôn biết được, nghĩa huynh này của hắn nhất định sẽ không đáp ứng.
Dù thế nào cũng không đồng ý mình hi sinh thọ nguyên để thành toán hắn.
Lúc này không nói, về sau bắt đầu rồi, khi đó tự nhiên tất cả đều do hắn, Ngao Khôn muốn đổi ý cũng không thể được.
- Ly Vô Khuyết tự nhiên là không bằng ngươi! Bất quá ngày khác nếu ngươi bước vào Chí Cảnh, cũng đừng rơi vào tình trạng căn cơ bất ổn như hắn mới tốt.
Tông Thủ nghe thế không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Có ví dụ Ly Vô Khuyết, hắn quả thật có chút lo lắng.
Bất quá lúc này hắn đã quyết tâm, không thể sửa đổi nữa.
Ngao Khôn hổn hển, còn muốn khuyên nữa. Linh Giác ‘ nhìn qua ’, thấy Ngao Di ở đối diện thần sắc ngưng trọng, khẽ lắc đầu.
Cũng biết khuyên không được, nhiều lời chỉ vô ích, liền tức giận buồn bực hừ một tiếng.
- Mà thôi, lần này theo ý ngươi là được. Không có có lần sau đâu đấy --
Trong ngôn ngữ chém đinh chặt sắt, Tông Thủ nếu vẫn không quý trọng thọ nguyên tánh mạng của mình như vậy.
Chẳng bằng tự hắn ra tay, đánh chết tên nghĩa đệ này còn hơn.
- Cái này ta cũng không dám đảm bảo!
Tông Thủ nghe vậy cười ha ha:
- Đối với người khác, đây chính là cơ duyen đốt đèn lồng cũngu tìm không thấy. Sao nghĩa huynh phải sốt ruột chứ?
Linh thạch pháp trận, sớm đã bố tốt. Tông Thủ dứt lời hai tay liền kết ấn quyết.
Vô số lục vân, hiện ra trong căn phòng mười trượng, di động giữa không trung, lập lòe không thôi.
Liinh triều bành trướng trùng kích khắp mọi nơi, thậm chí nồng đậm đến tràn ra khỏi đại trận, tán ra bên ngoài.
Trụ Cực Mệnh Thế Thư đặt ở hạch tâm tòa linh trận cũng dần dần hiện lên, bay đến trước người Tông Thủ
Mở ra từng trang, đến trang thứ năm...
Khiến tốc độ chảy thời gian ở phiến khu vực này đột nhiên gia tốc gấp trăm lần.
Mà biến hóa này, vẫn chưa dừng lại.
Nguyên một đám ký tự thâm ảo huyền diệu lộ ra trong sách. Mà trên Trụ Cực Mệnh Thế Thư thình lình hình thành một đoàn hắc vụ.
Lẽ ra còn có vô số việc cần hoàn thành, xây dựng thêm đạo binh, gia tăng quân lực, mời chào tu sĩ cung phụng v... v ...
Nhưng Tông Thủ lại không để ý tới, bỏ xuống toàn bộ mọi chuyện.
Vừa hay lúc này, chín chiếc Thái Ất Thần Lôi Hạm kia đã bị Sư Nhược Lan mang về Vân Giới.
Binh lực tản ra bốn phía cũng đều lục tục trở về.
Đại khái chừng một vạn Thiên Cương Kiếm Tốt, ba ngàn Huyền Hồ Thiết Kỵ, một bộ Nguyên Hải Thiên Cương Thái Thượng Tru Ma Kiếm Trận.
Tông Thủ liền trực tiếp lên đường, rời khỏi Nguyên Liên.
Lần trước thu được, còn kể cả tọa hạm của Liễu Mộ Trần.
Chẳng những trang trí xa xỉ hoa lệ, cũng cực thực dụng. Độn không nhanh chóng không kém cỏi gì đồ vật Tiên giai, bản thân còn là một chiến hạm.
Chiến lực có thể tương đương với năm sáu chiếc chiến hạm Địa giai.
Giá trị tự nhiên so ra kém Ích Ma Thần Toa, nhưng luận đến độ thoải mái dễ chịu lại hơn rất nhiều.
Tông Thủ lần này, muốn theo quân mà đi, không vội mà chạy đi. Liền dứt khoát chuyển đến trên chiếc cự hạm được hắn đặt tên là ‘ Càn Thiên ’ kia, dùng nó làm tọa hạm.
Mà cùng đến trên thuyền còn có Ngao Khôn Ngao Di.
- Tông Thủ ngươi thật muốn làm chuyện ngu xuẩn này sao? Ba ngàn năm thọ nguyên, nói đùa sao?
Trong tĩnh thất, Tông Thủ một mình ngồi ở trung ương. Mà Ngao Khôn Ngao Di thì ngồi một bên.
Trên mặt Ngao Di thần sắc nhàn nhạt. Nàng và Tông Thủ, kỳ thật cũng không có quá nhiều giao tình, chỉ vì Ngao Khôn nên mới có liên hệ với Tông Thủ.
Ngao Khôn thiếu nợ Tông Thủ quá nhiều, nàng cũng khắc sâu trong lòng. Tông Thủ nếu chuyện gì, nàng đều hết sức tương trợ, nhưng cũng sẽ không nói thêm gì.
Tất cả mọi chuyện đều là lựa chọn của bản thân Tông Thủ, không cần nàng đến xen vào.
Trên mặt Ngao Khôn lại mang theo vài phần bất mãn.
- Tông Thủ ngươi đã làm quá nhiều vì Thương Sinh Đạo! Có thể không thẹn với lương tâm rồi. Lần này sao cần mạo hiểm như thế? Mặc dù may mắn thành công, ngươi có thể tạm thời có thực lực Thánh Cảnh. Nhưng Thương Sinh Đạo lúc này, thêm ngươi cũng không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít, không có gì khác nhau. Cần gì phải làm thế?
Ngôn ngữ giận dữ, nhưng cũng vạn phần khó hiểu việc làm của Tông Thủ.
- Ngao huynh, không có Thương Sinh Đạo, sẽ không có Tông Thủ ta hôm nay. Không thể nói ta đã làm những việc kia cho Thương Sinh Đạo liền có thể yên tâm thoải mái. Biết rõ Thương Sinh Đạo có nguy cơ diệt vong, lại khoanh tay đứng ngoài quan sát. Lý niệm chúng sinh ngang hàng của Thương Sinh Đạo Tông Thủ mặc dù không đồng ý, nhưng lại rất biết ơn bọn họ.
Tông Thủ lắc đầu, không cho là đúng.
- Nói đến mặc dù không có ân tình này, chỉ vì Ngao huynh và sư tôn ta cũng không thể ngồi yên rồi. Lần này Long Ảnh sư tôn và Ngao huynh, cũng muốn hết sức trợ Thương Sinh Đạo đúng không?
Ngao Khôn ngẩn người. Rồi sau đó im lặng.
Ai bảo hắn thiếu nợ nhân tình Ngụy Húc? Lần này dù biết rõ Thương Sinh Đạo hơn phân nửa nhất định phải thua cũng phải tiến đến.
Lần này nếu không trả hết nợ, về sau sợ rằng không còn cơ hội nữa. Hắn như thế, Long Ảnh lão nhân kia, hơn phân nửa cũng vậy.
Khuôn mặt Ngao Di có chút động, kinh dị nhìn Tông Thủ .
Giữa hai người này, quả là tim và mật tương chiếu, nghĩa khí sâu nặng.
- Cho nên lần này Thương Sinh Đạo gặp tai kiếp, Tông Thủ ta dù tình nguyện hay không cũng đều phải bị cuốn vào.
Tông Thủ bật cười, trong mắt đều là ý đạm mạc sinh tử.
- Nói đến cũng chỉ là ba ngàn năm tuổi thọ thôi mà, cũng không phải là hao tổn không, mà chuyển hóa thành tu vị thật sự. Làm sao không nỡ? Mặc dù dùng đi, không phải vẫn còn thừa ngàn năm sao? Không cần lo --
- Còn thừa ngàn năm? Ngươi ngược lại thật sự không thèm quan tâm.
Ngao Khôn hừ lạnh:
- Người tu hành bình thường, đều hận không thể sống lâu một ít. Ngươi ngược lại tốt rồi, hoàn toàn không thèm để ý. Sau Tiên Cảnh còn có Thần Cảnh. Sau Thần Cảnh còn có Thánh Cảnh. Tông Thủ ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể sống vạn năm, ngươi có thể khẳng định mình mất bao lâu để đột phá những kiếp số, những tu chướng kia không? Dùng tư chất tích lũy của ngươi, nếu làm từng bước, nhiều nhất chỉ mấy ngàn làm là đã có thể thành Thánh Tôn, cần gì phải vội như thế?
- Ly Vô Khuyết 2000 năm bước vào Chí Cảnh. Chẳng lẽ Ngao huynh cho rằng ta không bằng hắn? Sau Chí Cảnh đã có thể Trường Sinh. Cần gì để ý đến ba ngàn năm thọ nguyên.
Thần sắc Tông Thủ vẫn bình tĩnh. Hoàn toàn là tái độ ta về sau rất rộng rãi, chi bằng hiện giờ cứ tiêu xài.
- Tông Thủ gấp gáp, không kiên nhẫn tiến hành theo chất lượng. Thời gian tu hành quá lâu, tiền đồ hiểm ác, một vạn năm quá lâu, Tông Thủ tình nguyện chỉ tranh sớm chiều.
Còn có một câu, còn không nói ra. Thuật này nếu thật có thể thành công, nhất định có thể khiến tồn tại tiêu vong chi pháp của Ngao Khôn càng thêm hoàn thiện.
Thậm chí Ngao Di, cũng có thể vì vậy mà được lợi.
Bất quá nếu những việc này bị Ngao Khôn biết được, nghĩa huynh này của hắn nhất định sẽ không đáp ứng.
Dù thế nào cũng không đồng ý mình hi sinh thọ nguyên để thành toán hắn.
Lúc này không nói, về sau bắt đầu rồi, khi đó tự nhiên tất cả đều do hắn, Ngao Khôn muốn đổi ý cũng không thể được.
- Ly Vô Khuyết tự nhiên là không bằng ngươi! Bất quá ngày khác nếu ngươi bước vào Chí Cảnh, cũng đừng rơi vào tình trạng căn cơ bất ổn như hắn mới tốt.
Tông Thủ nghe thế không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Có ví dụ Ly Vô Khuyết, hắn quả thật có chút lo lắng.
Bất quá lúc này hắn đã quyết tâm, không thể sửa đổi nữa.
Ngao Khôn hổn hển, còn muốn khuyên nữa. Linh Giác ‘ nhìn qua ’, thấy Ngao Di ở đối diện thần sắc ngưng trọng, khẽ lắc đầu.
Cũng biết khuyên không được, nhiều lời chỉ vô ích, liền tức giận buồn bực hừ một tiếng.
- Mà thôi, lần này theo ý ngươi là được. Không có có lần sau đâu đấy --
Trong ngôn ngữ chém đinh chặt sắt, Tông Thủ nếu vẫn không quý trọng thọ nguyên tánh mạng của mình như vậy.
Chẳng bằng tự hắn ra tay, đánh chết tên nghĩa đệ này còn hơn.
- Cái này ta cũng không dám đảm bảo!
Tông Thủ nghe vậy cười ha ha:
- Đối với người khác, đây chính là cơ duyen đốt đèn lồng cũngu tìm không thấy. Sao nghĩa huynh phải sốt ruột chứ?
Linh thạch pháp trận, sớm đã bố tốt. Tông Thủ dứt lời hai tay liền kết ấn quyết.
Vô số lục vân, hiện ra trong căn phòng mười trượng, di động giữa không trung, lập lòe không thôi.
Liinh triều bành trướng trùng kích khắp mọi nơi, thậm chí nồng đậm đến tràn ra khỏi đại trận, tán ra bên ngoài.
Trụ Cực Mệnh Thế Thư đặt ở hạch tâm tòa linh trận cũng dần dần hiện lên, bay đến trước người Tông Thủ
Mở ra từng trang, đến trang thứ năm...
Khiến tốc độ chảy thời gian ở phiến khu vực này đột nhiên gia tốc gấp trăm lần.
Mà biến hóa này, vẫn chưa dừng lại.
Nguyên một đám ký tự thâm ảo huyền diệu lộ ra trong sách. Mà trên Trụ Cực Mệnh Thế Thư thình lình hình thành một đoàn hắc vụ.
/1700
|