Lâm Huyền Sương chớp chớp chân mày lá liễu, hiwf nhẹ một tiếng:
- Thứ đồ vật ta mang về, nàng có biết dùng hay không, lại muốn xem chính cô ta.
Vật kia, có thể khiến cho đạo cơ của Nguyên Tĩnh càng thêm hoàn chỉnh.
Tuy nói là quan hệ với nhau không tốt, nhưng đã là thân tỷ của mình, lại sao có thể thật sự ngồi yên không để ý?
Tú Quan hơi có vẻ xấu hổ, ho nhẹ một tiếng:
- Nguyên Tĩnh sư muội nàng còn không đến mức không nhìn đại thể như thế.
Tuy là nói như thế, nhưng trong lòng hắn lại thực không quá nắm chắc.
Tình nghiệt ân oán giữa ba tỉ muội này cùng Hi Tử, thật sự là không ngừng mà còn loạn, dây dưa không rõ, cần phải tránh xa.
Ba người nói chuyện, ở hư không ngoại vực, phụ cận mặc dù cũng không thiếu tu sĩ, nhưng không một người nghe thấy được, không một người có thể nhìn thấy.
Tông Thủ cũng đồng dạng không biết, khi dễ đến lúc Sơ Tuyết muốn khóc mới đem tai mèo của nàng buông ra.
Một bên tiếp tục dùng Phần Thế Huyết Đồng thần thông tuần tra linh trận. Một bên cùng Thủy Lăng Ba ở bên người nói chuyện phiếm.
- Lúc này không cần lo lắng! Mấy vị trưởng bối coi trọng như thế, lại mừng rỡ như vậy, nhất định là bởi vì nghĩa huynh kia của ta có thể chính thức giúp được cho Nguyên Tĩnh sư thúc. Nếu không hà tất lại có thần thái như thế? Nói không chừng sau lần bế quan này đi ra, đã là chân chính bước chân vào cánh cửa Chí cảnh.
Nếu như chỉ là có thể chữa trị hai, ba phần mười mà nói, nghĩ đến hai người Tú Quan cùng Nguyên Tĩnh mặc dù là mừng rỡ, cũng là có hạn.
Càng sẽ không chọn lúc thời điểm khẩn yếu, không tiếc khiến cho Ngụy Húc kéo dài thời gian hơn cũng phải hoàn thành.
Nếu đạo cơ hoàn chỉnh, dù là chỉ có chín thành, ít nhất cũng có thể cùng tương đương với tầng thứ của Ly Vô Khuyết.
Thủy Lăng Ba cũng biết rõ điều này, nhìn chằm chằm Tông Thủ một cái, mới khẽ cười nói:
- Lăng Ba liền thay sư tôn tạ ơn cát ngôn của sư đệ! Ta nghe nói Ngao Khôn mặc dù có thể nắm giữ hoàn chỉnh Tồn tại và Tiêu vong pháp tắc, hơn phân nửa có nguyên cớ là do sư đệ? Ân này đức này, Thủy Lăng Ba suốt đời khó quên, vô cùng cảm kích.
Tông Thủ nhếch môi lên, trong nội tâm rất là khinh thường. Nếu thực là nói lời cảm kích, vậy phải gọi hắn là một tiếng sư huynh mới đúng?
Có thể thấy được nữ nhân này cũn không phải là chân tâm thật ý, không có khả năng là đúng.
Thủy Lăng Ba lại nhìn huyết sắc trường kiếm trong tay Tông Thủ một chút, phát hiện ra mấy người bọn hắn đi lâu như vậy, thanh kiếm nà rõ ràng chưa huy động thêm lần nữa.
Hiển nhiên là tâm tình của gia hỏa bên cạnh này đã tốt hơn nhiều, không hề lấy việc giày vò người khác để phát tiết.
- Thanh kiếm này của sư đệ, có phải là thanh mà lúc trước ta nhìn thấy?
Dị quang ở trong mắt Thủy Lăng Ba có chút lập lòe:
- Lúc trước chỉ là pháp khí tầm thường mà thôi, vài năm không thấy, thì đã thành Tiên giai trung phẩm kiếm khí, thực khiến người khác ngạc nhiên! Xem bộ dáng của nó, khí hoa nội hàm, càng là lúc nào cũng đang hấp thụ linh năng, cũng còn xa xa chưa phải là cực hạn của nó. Như theo ta thấy, giá trị của thanh kiếm này so với thất kiếm của Thương Sinh khung cảnh cũng tuyệt không chênh lệch mảy may. Thật không hiểu là vị Luyện khí tông sư nào chế tạo? Xem thế gian này, có thể tự chủ thành trường kiếm khí, chỉ có hơn vài chục thanh mà thôi. Từ cấp độ pháp kiếm đến kiếm tiên phẩm giai, cũng càng chỉ có vẻn vẹn vài món. Ở trong Thương Sinh Đạo ta càng chỉ nghe nói có một thanh Luyện Hồn kiếm là như thế, có thể từ Tiên kiếm đỉnh phong tăng lên đến cấp độ Thần kiếm. Là thật hay giả, còn chưa thể biết được. Tông Thủ sư đệ có thể có được vật ấy, thật là đại hạnh. Nếu không ngoài dự đoán của Lăng Ba, người luyện chế kiếm này, nhất định là cao nhân cấp độ Thánh cảnh.
Tông Thủ ngơ ngẩn, hắn làm sao lại không nghĩ tới?
Thủy Lăng Ba chỉ cho rằng thanh Vô Danh kiếm này của hắn đến Tiên khí thượng phẩm cũng chính là tầng thứ tột cùng, chính là cực hạn của nó.
Hắn lại quá rõ ràng, thanh Vô Danh kiếm này có tiềm lực cực lớn, đột phát đẳng cấp Thần khí là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Có thể luyện chế thần bảo, luyện khí sư thông thường như thế nào có thể làm được?
Luyện chế thanh kiếm khí này, hơn phân nửa cũng là một vị Chí cảnh cao nhân.
Nhưng Chí cảnh tu sĩ ở trong Thương Sinh Đạo, ở lúc hắn có được thanh kiếm này thì bất quá cũng chỉ có hai vị mà thôi.
Nguyên Tĩnh làm không được, mà nhìn Tú Quan kia giống như cũng không phải.
Thần thông của thanh kiếm này càng là không phải bình thường. Trước khi chưa tấn chức Tiên binh, đã có thể hấp thụ tàn hồn luyện hóa, chuyển thành Thương Thành hồn hỏa tăng lên pháp lực của chủ nhân.
Sau khi tiến vào Tiên cảnh càng có thể hấp thu hồn lực để dự trữ ở trong kiếm.
Đối với việc tăng phuc Linh pháp đạo thuật, càng là tăng lên đến gấp sáu lần!
Dù là Tông Thủ tiện tay xuất ra một ngọn lửa nhỏ, cũng có uy thế vô cùng mênh mông.
Thần thông kiếm khí như thế, thật sự là mới nghe lần đầu.
Trong kiếm tự có trận lục, mỗi một lần tăng lên, đều tự phát hoàn thiện, không cần hắn đến động thủ.
Thân kiếm cứng cỏi, mũi kiếm sắc bén, càng là ngạo thị đồng giai.
Nói ngược lại, tốt như vậy, bỗng nhiên lại để tới trên thanh kiếm của hắn?
- Nói đến Thướng Sinh thất kiếm, mấy ngày trước ta từng thấy sau khi Huyền Sương sư thúc trở về đã cùng mấy người Ngụy Húc sư huynh có tranh chấp.
Thủy Lăng Ba bên kia lại đang tiếp tục nói, nói đi lạc đề quá xa.
- Nói là thanh ngụy Luyện Hồn kiếm kia không cần cũng được. Thương Sinh thất kiếm chính là di vật do Hi Tử sư bá lưu lại, không thể cứ như vậy chà đạp xuống. Bất quá lại không thể thuyết phục được Ngụy Húc sư huynh, bị Minh Ngọc, Cơ Thự mấy vị sư huynh cùng một chỗ bác bỏ.
Lại có chút chần chờ nói:
- Thần thái của Tú Quan sư bá lúc ấy rất là kỳ quái. Huyền Sương sư thúc đến cuối cùng cũng không còn kiên trì nữa.
Tông Thủ ngạc nhiên, hắn gần đây không đi tham dự nghị luận, cho nên không biết chuyện này.
Ẩn ẩn nghe được khí linh ở bên trong Vô Danh kiếm bỗng nhiên ông minh một trận.
Kiếm linh của thanh kiếm này, từ vài ngày trước liền có bộ dáng tử khí trầm trầm, không hiểu lúc này lại có phản ứng.
Đang muốn suy nghĩ sâu xa, mày kiếm của Tông Thủ lại chợt nhếch lên, đi đến chỗ phía trước nhìn sang.
Chỉ thấy hư không giới hà ở xa xa bỗng nhiên có một đạo quang ảnh xuyên thẳng mà tới.
Nhưng lại là vài bóng người, một vị đi đầu, một thân huyết hồng sắc cẩm y. Thần hình to lớn, khuôn mặt tuấn lãng, ẩn chứa dương quang. Chỉ duy nhất là ở trong mắt hơi mang theo vài phần tà ý.
Ở bên ngoài cấm trận không xa dừng thân ảnh lại, cười hướng về trong trận quét mắt một cái.
- Thiên Ma khung cảnh Hàn Thanh, vội vàng tới Thương Sinh Đạo chư vị để tặng quà!
Sau khi nói xong, liền phất tay áo hướng người ở sau lưng phân phó. Những tôi tớ ăn mặc quần áo đệ tử của Thiên Ma khung cảnh kia cũng thuận theo phần mình lấy ra mấy cái túi càn khôn, đổ ra bên ngoài một đống vật phẩm.
- Thứ đồ vật ta mang về, nàng có biết dùng hay không, lại muốn xem chính cô ta.
Vật kia, có thể khiến cho đạo cơ của Nguyên Tĩnh càng thêm hoàn chỉnh.
Tuy nói là quan hệ với nhau không tốt, nhưng đã là thân tỷ của mình, lại sao có thể thật sự ngồi yên không để ý?
Tú Quan hơi có vẻ xấu hổ, ho nhẹ một tiếng:
- Nguyên Tĩnh sư muội nàng còn không đến mức không nhìn đại thể như thế.
Tuy là nói như thế, nhưng trong lòng hắn lại thực không quá nắm chắc.
Tình nghiệt ân oán giữa ba tỉ muội này cùng Hi Tử, thật sự là không ngừng mà còn loạn, dây dưa không rõ, cần phải tránh xa.
Ba người nói chuyện, ở hư không ngoại vực, phụ cận mặc dù cũng không thiếu tu sĩ, nhưng không một người nghe thấy được, không một người có thể nhìn thấy.
Tông Thủ cũng đồng dạng không biết, khi dễ đến lúc Sơ Tuyết muốn khóc mới đem tai mèo của nàng buông ra.
Một bên tiếp tục dùng Phần Thế Huyết Đồng thần thông tuần tra linh trận. Một bên cùng Thủy Lăng Ba ở bên người nói chuyện phiếm.
- Lúc này không cần lo lắng! Mấy vị trưởng bối coi trọng như thế, lại mừng rỡ như vậy, nhất định là bởi vì nghĩa huynh kia của ta có thể chính thức giúp được cho Nguyên Tĩnh sư thúc. Nếu không hà tất lại có thần thái như thế? Nói không chừng sau lần bế quan này đi ra, đã là chân chính bước chân vào cánh cửa Chí cảnh.
Nếu như chỉ là có thể chữa trị hai, ba phần mười mà nói, nghĩ đến hai người Tú Quan cùng Nguyên Tĩnh mặc dù là mừng rỡ, cũng là có hạn.
Càng sẽ không chọn lúc thời điểm khẩn yếu, không tiếc khiến cho Ngụy Húc kéo dài thời gian hơn cũng phải hoàn thành.
Nếu đạo cơ hoàn chỉnh, dù là chỉ có chín thành, ít nhất cũng có thể cùng tương đương với tầng thứ của Ly Vô Khuyết.
Thủy Lăng Ba cũng biết rõ điều này, nhìn chằm chằm Tông Thủ một cái, mới khẽ cười nói:
- Lăng Ba liền thay sư tôn tạ ơn cát ngôn của sư đệ! Ta nghe nói Ngao Khôn mặc dù có thể nắm giữ hoàn chỉnh Tồn tại và Tiêu vong pháp tắc, hơn phân nửa có nguyên cớ là do sư đệ? Ân này đức này, Thủy Lăng Ba suốt đời khó quên, vô cùng cảm kích.
Tông Thủ nhếch môi lên, trong nội tâm rất là khinh thường. Nếu thực là nói lời cảm kích, vậy phải gọi hắn là một tiếng sư huynh mới đúng?
Có thể thấy được nữ nhân này cũn không phải là chân tâm thật ý, không có khả năng là đúng.
Thủy Lăng Ba lại nhìn huyết sắc trường kiếm trong tay Tông Thủ một chút, phát hiện ra mấy người bọn hắn đi lâu như vậy, thanh kiếm nà rõ ràng chưa huy động thêm lần nữa.
Hiển nhiên là tâm tình của gia hỏa bên cạnh này đã tốt hơn nhiều, không hề lấy việc giày vò người khác để phát tiết.
- Thanh kiếm này của sư đệ, có phải là thanh mà lúc trước ta nhìn thấy?
Dị quang ở trong mắt Thủy Lăng Ba có chút lập lòe:
- Lúc trước chỉ là pháp khí tầm thường mà thôi, vài năm không thấy, thì đã thành Tiên giai trung phẩm kiếm khí, thực khiến người khác ngạc nhiên! Xem bộ dáng của nó, khí hoa nội hàm, càng là lúc nào cũng đang hấp thụ linh năng, cũng còn xa xa chưa phải là cực hạn của nó. Như theo ta thấy, giá trị của thanh kiếm này so với thất kiếm của Thương Sinh khung cảnh cũng tuyệt không chênh lệch mảy may. Thật không hiểu là vị Luyện khí tông sư nào chế tạo? Xem thế gian này, có thể tự chủ thành trường kiếm khí, chỉ có hơn vài chục thanh mà thôi. Từ cấp độ pháp kiếm đến kiếm tiên phẩm giai, cũng càng chỉ có vẻn vẹn vài món. Ở trong Thương Sinh Đạo ta càng chỉ nghe nói có một thanh Luyện Hồn kiếm là như thế, có thể từ Tiên kiếm đỉnh phong tăng lên đến cấp độ Thần kiếm. Là thật hay giả, còn chưa thể biết được. Tông Thủ sư đệ có thể có được vật ấy, thật là đại hạnh. Nếu không ngoài dự đoán của Lăng Ba, người luyện chế kiếm này, nhất định là cao nhân cấp độ Thánh cảnh.
Tông Thủ ngơ ngẩn, hắn làm sao lại không nghĩ tới?
Thủy Lăng Ba chỉ cho rằng thanh Vô Danh kiếm này của hắn đến Tiên khí thượng phẩm cũng chính là tầng thứ tột cùng, chính là cực hạn của nó.
Hắn lại quá rõ ràng, thanh Vô Danh kiếm này có tiềm lực cực lớn, đột phát đẳng cấp Thần khí là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Có thể luyện chế thần bảo, luyện khí sư thông thường như thế nào có thể làm được?
Luyện chế thanh kiếm khí này, hơn phân nửa cũng là một vị Chí cảnh cao nhân.
Nhưng Chí cảnh tu sĩ ở trong Thương Sinh Đạo, ở lúc hắn có được thanh kiếm này thì bất quá cũng chỉ có hai vị mà thôi.
Nguyên Tĩnh làm không được, mà nhìn Tú Quan kia giống như cũng không phải.
Thần thông của thanh kiếm này càng là không phải bình thường. Trước khi chưa tấn chức Tiên binh, đã có thể hấp thụ tàn hồn luyện hóa, chuyển thành Thương Thành hồn hỏa tăng lên pháp lực của chủ nhân.
Sau khi tiến vào Tiên cảnh càng có thể hấp thu hồn lực để dự trữ ở trong kiếm.
Đối với việc tăng phuc Linh pháp đạo thuật, càng là tăng lên đến gấp sáu lần!
Dù là Tông Thủ tiện tay xuất ra một ngọn lửa nhỏ, cũng có uy thế vô cùng mênh mông.
Thần thông kiếm khí như thế, thật sự là mới nghe lần đầu.
Trong kiếm tự có trận lục, mỗi một lần tăng lên, đều tự phát hoàn thiện, không cần hắn đến động thủ.
Thân kiếm cứng cỏi, mũi kiếm sắc bén, càng là ngạo thị đồng giai.
Nói ngược lại, tốt như vậy, bỗng nhiên lại để tới trên thanh kiếm của hắn?
- Nói đến Thướng Sinh thất kiếm, mấy ngày trước ta từng thấy sau khi Huyền Sương sư thúc trở về đã cùng mấy người Ngụy Húc sư huynh có tranh chấp.
Thủy Lăng Ba bên kia lại đang tiếp tục nói, nói đi lạc đề quá xa.
- Nói là thanh ngụy Luyện Hồn kiếm kia không cần cũng được. Thương Sinh thất kiếm chính là di vật do Hi Tử sư bá lưu lại, không thể cứ như vậy chà đạp xuống. Bất quá lại không thể thuyết phục được Ngụy Húc sư huynh, bị Minh Ngọc, Cơ Thự mấy vị sư huynh cùng một chỗ bác bỏ.
Lại có chút chần chờ nói:
- Thần thái của Tú Quan sư bá lúc ấy rất là kỳ quái. Huyền Sương sư thúc đến cuối cùng cũng không còn kiên trì nữa.
Tông Thủ ngạc nhiên, hắn gần đây không đi tham dự nghị luận, cho nên không biết chuyện này.
Ẩn ẩn nghe được khí linh ở bên trong Vô Danh kiếm bỗng nhiên ông minh một trận.
Kiếm linh của thanh kiếm này, từ vài ngày trước liền có bộ dáng tử khí trầm trầm, không hiểu lúc này lại có phản ứng.
Đang muốn suy nghĩ sâu xa, mày kiếm của Tông Thủ lại chợt nhếch lên, đi đến chỗ phía trước nhìn sang.
Chỉ thấy hư không giới hà ở xa xa bỗng nhiên có một đạo quang ảnh xuyên thẳng mà tới.
Nhưng lại là vài bóng người, một vị đi đầu, một thân huyết hồng sắc cẩm y. Thần hình to lớn, khuôn mặt tuấn lãng, ẩn chứa dương quang. Chỉ duy nhất là ở trong mắt hơi mang theo vài phần tà ý.
Ở bên ngoài cấm trận không xa dừng thân ảnh lại, cười hướng về trong trận quét mắt một cái.
- Thiên Ma khung cảnh Hàn Thanh, vội vàng tới Thương Sinh Đạo chư vị để tặng quà!
Sau khi nói xong, liền phất tay áo hướng người ở sau lưng phân phó. Những tôi tớ ăn mặc quần áo đệ tử của Thiên Ma khung cảnh kia cũng thuận theo phần mình lấy ra mấy cái túi càn khôn, đổ ra bên ngoài một đống vật phẩm.
/1700
|