Trụ cột của cấm trận mặc dù vẫn còn có thể kiên trì không bị hủy đi, nhưng cũng đã không thể ngăn người khác trùng kích khung cảnh.
Mày kiếm của Tông Thủ nhíu lên, trong mắt ẩn chứa vẻ nghiêm nghị.
Đại chiến chân chính, vừa mới bắt đâu!
Ý niệm tản ra xa xa, Phần Không huyết đồng tiếp tục nhìn xem, Tông Thủ liền rõ ràng ra vẻ cười lạnh.
- Đầu tiên liền từ trọng địa Học Cung ra tay? Nhưng tiếc ở chỗ này của ta lại không phải là quả hồng mềm gì.
Tay trái bắt linh quyết, chỉ thấy ở trên kiếm thai liền khởi động lên toàn bộ Cửu Cung kiếm trận.
Từng đạo kiếm lực thông qua khí mạch tụ kết, trong thời gian ngắn chính là chín đạo kiếm cương ngưng tụ.
Một kiếm đầu tiên của Tông Thủ liền chém vào hư không. Dẫn theo Nguyên Hải Vô Nhai Cửu Cung kiếm khí, xuyên không mà đến.
Đối thủ thứ nhất liền là một vị Thánh cánh tu sĩ thừa dịp cấm trận sụp đổ, lặng yên tiềm hành đến.
- Tru tuyệt!
Men theo kiếm lộ cả Thương Sinh Sát Kiếm, vô thanh vô tức tạc kích hư không
Thẳng đến khi kiếm thế đến gần trong gang tấc, người nọ mới đối với hung lệ sát kiếm của Tông Thủ sinh lòng cảm ứng.
Trong lúc vội vã ném ra ngoài một cái lá chắn, dốc sức ngăn cản.
Lập tức một tiếng ‘Khanh’ vang lên, cái tiên thuẫn kia thì không có việc gì, nhưng bản thân vị Thánh cảnh này lại có một cánh tay đã toàn bộ khô héo mất.
Sát lục, Tru tuyệt, một kiếm này của Tông Thủ đã tru diệt tất thảy sinh cơ trên cánh tay hắn.
Cũng ngay một khắc này, chín đạo Nguyên Hải Cửu Cung kiếm cương cũng cùng nhau bay nhanh tới.
Ba đạo kiếm cương đầu tiên đều bị cái tiên thuẫn kia phản hồi trở lại. Đạo thứ tư lại xuyên thấu đi vào, đem mặt thượng phẩm tiên thuẫn này chính diện đánh tan!
Năm đạo kiếm cương còn lại cũng theo sát tới, như cuồng phong bão vũ đánh vào trong thân thể vị Thánh cảnh này.
Rồi sau đó đột nhiên nổ tung, mang theo vô số huyết vũ bay tán loạn ra bên ngoài, lại phân hóa thành trăm ngàn kiếm khí, ngăn trở những tu sĩ tam giáo khác tiếp cận Học Cung.
Tín niệm gần đây của Tông Thủ, chính là tổn thương mười lần còn không bằng diệt hắn một lần!
Tu sĩ còn lại chỉ cầu có thể ngăn trở là được. Đem gần chín thành lực lượng đều tập trung vào một chỗ, trực tiếp trảm trước một người!
Ẩn ẩn có thể nghe được tiếng rống giận dữ, Tông Thủ lại hơi cảm giác tiếc nuối. Đáng tiếc là chính mình thống ngự đấy, lại không phải là Thái Thượng Tru Ma kiếm trận, nếu không càng là thuận buồm xuôi gió.
Quy mô 3300 vị, thì ngay cả Thánh cảnh đỉnh phong, nửa bước Chí cảnh cũng có thể một kiếm mà chém chết.
Chỉ ngoại trừ Chí cảnh, trừ phi có thể có biến hóa về chất như Thương Sinh thất kiếm, nếu không vô luận là bao nhiêu đạo binh, dù kiếm trận có cường hoành như thế nào cũng không thể đột phá tới giới hạn Chí cảnh.
Chém giết xong một vị Thánh cảnh tôn giả, Tông Thủ lại không tiếp tục tìm được một cơ hội phù hợp.
Tu sĩ tam giáo còn lại rõ ràng đều đã có tâm phòng bị, không dám tiếp tục liều lĩnh, nếu hơi có gì bất thường liền nhanh chóng thối lui.
Kiếm quang của Tông Thủ chỉ đên, liên tiếp vài người bị thương nặng. Lại ngay cả một vị Thần cảnh tu sĩ đều không thể chém rụng.
Bất quá hắn dù chưa tiếp tục lấy được chiến tích, thực sự là bởi những tu sĩ tam giáo này cố kỵ, nhưng xu thế trùng kích kia cũng đã suy yếu đi non nửa.
Dưới sự quấy nhiễu của kiếm quang, thủy chung không cách nào áp sát lại được thời không liệt ngân kia.
Mà kiếm trận Tông Thủ khống chế, lúc đầu còn có chút trúc trắc, nhưng dần dần lại thành thạo hẳn lên.
Chỉ đông đánh tây, vận dụng Thương Sinh Sát Kiếm trực tiếp phong tỏa nửa phiến hư không này.
Dần dần Tông Thủ lại cảm giác không đúng, những tu sĩ tam giáo trùng kích tới địa vực Học Cung kia, số lượng tựa hồ càng ngày càng ít.
Chỉ hơi nghĩ một chút, Tông Thủ đã biết một số người trong đó, cho là không cách nào đột phá nơi này nên đã chuyển hướng.
- Nguyên Hải Vô Nhai, triền!
Nguyên Hải Vô Nhai Cửu Cung kiếm trận có nguồn gốc là Nguyên Hải Dịch Linh quyết do Hi Tử lưu lại.
Tông Thủ vì tu bổ Thái Thượng Tru Ma kiếm trận nên đối với môn đạo binh công pháp cùng trận đồ này đều rất có nghiên cứu.
Lúc này không tốn chút sức nào liền hoàn thành kiếm quyết chuyển hóa. Từng sợi kiếm kình nhỏ như tơ nhện tản vào hư không.
Đâm về bốn phương tám hướng, rậm rạp chằng chịt giăng ra khắp nơi. Phảng phát như một cái mạng nhện cực lớn, ở trong mảnh không vực này, đem sáu, bảy vị Thánh cảnh tôn giả cùng hơn mười vị Thần cảnh tu sĩ đều cùng nhau bao phủ vào bên trong.
Lấy lực lượng của kiếm trận, phong tỏa tù khốn, dây dưa không dứt.
Hắn ở chỗ này ít người nên dễ dàng, nhưng ý nghĩa về phương vị của hắn, cho nên áp lực đại tăng.
Dùng Triền tự kiếm quyết, đúng là vì khốn trụ địch nhân ở đây.
Nhẹ nhõm chống lại trùng kích của tam giáo đối với khung cảnh, nhưng trong nội tâm Tông Thủ lại không thể nhẹ nhõm dù là nửa phần.
Lúc này tất cả lực lượng, tất cả đạo binh, tất cả tu sĩ của Thương Sinh Đạo đều đã vững vàng bị chế trụ.
Điều này cũng có ý nghĩa là Thương Sinh khung cảnh đối với mấy vị Chí cảnh mà nói, đã là trần truồng lộ thể, không tiếp tục có chướng ngại!
Tâm niệm mới dâng lên, Thương Sinh khung cảnh liền chấn động lần thứ ba.
Tông Thủ sợ hãi mà kinh, chỉ thấy một chỗ trên không trung kia, lúc này thình lình đã bị xé mở ra một cái liệt khẩu cự đại.
Chí cảnh uy áp, thẳng vào khung cảnh.
Tông Thủ không chút do dự liền đem kiếm quang kia thu lại. Mang theo toàn bộ Nguyên Hải Cửu Cung kiếm trận bỗng nhiên rút về.
Tuy là phải gánh vác trọng trách phong tỏa hư không, nhưng mà Tông Thủ cũng không còn ngu đến mức dùng tòa kiếm trận này đi liều mạng với tu giả Chí cảnh.
Đối với Thương Sinh Đạo mà nói, mỗi môn nhân đệ tử, cho dù không phải là Tiên Thiên, cũng là cực kỳ quý giá.
Tuyệt không thể lấy tính mạng của những người trong trận ra để tiêu hao vô vị.
Người ở phía trên tam thập nhị tầng kim tháp cũng là tán thưởng, nhìn về bên này một cái, rồi sau đó mới đưa ánh mắt nhìn về phương hướng vết rách kia.
Gần kề trong giây lát, liền có vài bóng người từ trong hư không đi vào khung cảnh.
Một người đầu tiên đương nhiên chính là Thanh Huyền, theo ở phía sau, thì là Thái Hoàng, Đổng Thánh, Chu Tử.
Vị thứ hai thì là một thân tử kim tiên y, linh quang quanh thân, lộ ra dáng vẻ trang nghiêm, khí tượng vạn thiên.
Mà hai người tiếp theo thì là một thân Nho bào đơn giản, lại tao nhã, khí độ thong dong, khiến cho người vui vẻ.
Sau đó lại có một người, đúng là Đạp Thế thiên quân mà mười ngày trước đó đã tới đây một lần.
Lúc này đúng là đang cười nhẹ nhàng:
- Mười ngày không thấy, hôm nay Tú Quan đạo hữu đã chuẩn bị xong? Tinh Tà ta hôm nay đúng hẹn mà tới.
Năm người đi vào, liền đều liên tiếp tản ra. Đứng ngạo nghễ ở trên không khung cảnh, các cứ một phương.
Tú Quan tắc thì thần tình điềm đạm, không hề biến hóa, vẫn là chắp tay sau lưng.
- Xuống dưới cho lão phu!
Tiếng nói chưa dứt, tam thập nhị tầng kim tháp kia liền bỗng nhiên bay vụt lên.
Mày kiếm của Tông Thủ nhíu lên, trong mắt ẩn chứa vẻ nghiêm nghị.
Đại chiến chân chính, vừa mới bắt đâu!
Ý niệm tản ra xa xa, Phần Không huyết đồng tiếp tục nhìn xem, Tông Thủ liền rõ ràng ra vẻ cười lạnh.
- Đầu tiên liền từ trọng địa Học Cung ra tay? Nhưng tiếc ở chỗ này của ta lại không phải là quả hồng mềm gì.
Tay trái bắt linh quyết, chỉ thấy ở trên kiếm thai liền khởi động lên toàn bộ Cửu Cung kiếm trận.
Từng đạo kiếm lực thông qua khí mạch tụ kết, trong thời gian ngắn chính là chín đạo kiếm cương ngưng tụ.
Một kiếm đầu tiên của Tông Thủ liền chém vào hư không. Dẫn theo Nguyên Hải Vô Nhai Cửu Cung kiếm khí, xuyên không mà đến.
Đối thủ thứ nhất liền là một vị Thánh cánh tu sĩ thừa dịp cấm trận sụp đổ, lặng yên tiềm hành đến.
- Tru tuyệt!
Men theo kiếm lộ cả Thương Sinh Sát Kiếm, vô thanh vô tức tạc kích hư không
Thẳng đến khi kiếm thế đến gần trong gang tấc, người nọ mới đối với hung lệ sát kiếm của Tông Thủ sinh lòng cảm ứng.
Trong lúc vội vã ném ra ngoài một cái lá chắn, dốc sức ngăn cản.
Lập tức một tiếng ‘Khanh’ vang lên, cái tiên thuẫn kia thì không có việc gì, nhưng bản thân vị Thánh cảnh này lại có một cánh tay đã toàn bộ khô héo mất.
Sát lục, Tru tuyệt, một kiếm này của Tông Thủ đã tru diệt tất thảy sinh cơ trên cánh tay hắn.
Cũng ngay một khắc này, chín đạo Nguyên Hải Cửu Cung kiếm cương cũng cùng nhau bay nhanh tới.
Ba đạo kiếm cương đầu tiên đều bị cái tiên thuẫn kia phản hồi trở lại. Đạo thứ tư lại xuyên thấu đi vào, đem mặt thượng phẩm tiên thuẫn này chính diện đánh tan!
Năm đạo kiếm cương còn lại cũng theo sát tới, như cuồng phong bão vũ đánh vào trong thân thể vị Thánh cảnh này.
Rồi sau đó đột nhiên nổ tung, mang theo vô số huyết vũ bay tán loạn ra bên ngoài, lại phân hóa thành trăm ngàn kiếm khí, ngăn trở những tu sĩ tam giáo khác tiếp cận Học Cung.
Tín niệm gần đây của Tông Thủ, chính là tổn thương mười lần còn không bằng diệt hắn một lần!
Tu sĩ còn lại chỉ cầu có thể ngăn trở là được. Đem gần chín thành lực lượng đều tập trung vào một chỗ, trực tiếp trảm trước một người!
Ẩn ẩn có thể nghe được tiếng rống giận dữ, Tông Thủ lại hơi cảm giác tiếc nuối. Đáng tiếc là chính mình thống ngự đấy, lại không phải là Thái Thượng Tru Ma kiếm trận, nếu không càng là thuận buồm xuôi gió.
Quy mô 3300 vị, thì ngay cả Thánh cảnh đỉnh phong, nửa bước Chí cảnh cũng có thể một kiếm mà chém chết.
Chỉ ngoại trừ Chí cảnh, trừ phi có thể có biến hóa về chất như Thương Sinh thất kiếm, nếu không vô luận là bao nhiêu đạo binh, dù kiếm trận có cường hoành như thế nào cũng không thể đột phá tới giới hạn Chí cảnh.
Chém giết xong một vị Thánh cảnh tôn giả, Tông Thủ lại không tiếp tục tìm được một cơ hội phù hợp.
Tu sĩ tam giáo còn lại rõ ràng đều đã có tâm phòng bị, không dám tiếp tục liều lĩnh, nếu hơi có gì bất thường liền nhanh chóng thối lui.
Kiếm quang của Tông Thủ chỉ đên, liên tiếp vài người bị thương nặng. Lại ngay cả một vị Thần cảnh tu sĩ đều không thể chém rụng.
Bất quá hắn dù chưa tiếp tục lấy được chiến tích, thực sự là bởi những tu sĩ tam giáo này cố kỵ, nhưng xu thế trùng kích kia cũng đã suy yếu đi non nửa.
Dưới sự quấy nhiễu của kiếm quang, thủy chung không cách nào áp sát lại được thời không liệt ngân kia.
Mà kiếm trận Tông Thủ khống chế, lúc đầu còn có chút trúc trắc, nhưng dần dần lại thành thạo hẳn lên.
Chỉ đông đánh tây, vận dụng Thương Sinh Sát Kiếm trực tiếp phong tỏa nửa phiến hư không này.
Dần dần Tông Thủ lại cảm giác không đúng, những tu sĩ tam giáo trùng kích tới địa vực Học Cung kia, số lượng tựa hồ càng ngày càng ít.
Chỉ hơi nghĩ một chút, Tông Thủ đã biết một số người trong đó, cho là không cách nào đột phá nơi này nên đã chuyển hướng.
- Nguyên Hải Vô Nhai, triền!
Nguyên Hải Vô Nhai Cửu Cung kiếm trận có nguồn gốc là Nguyên Hải Dịch Linh quyết do Hi Tử lưu lại.
Tông Thủ vì tu bổ Thái Thượng Tru Ma kiếm trận nên đối với môn đạo binh công pháp cùng trận đồ này đều rất có nghiên cứu.
Lúc này không tốn chút sức nào liền hoàn thành kiếm quyết chuyển hóa. Từng sợi kiếm kình nhỏ như tơ nhện tản vào hư không.
Đâm về bốn phương tám hướng, rậm rạp chằng chịt giăng ra khắp nơi. Phảng phát như một cái mạng nhện cực lớn, ở trong mảnh không vực này, đem sáu, bảy vị Thánh cảnh tôn giả cùng hơn mười vị Thần cảnh tu sĩ đều cùng nhau bao phủ vào bên trong.
Lấy lực lượng của kiếm trận, phong tỏa tù khốn, dây dưa không dứt.
Hắn ở chỗ này ít người nên dễ dàng, nhưng ý nghĩa về phương vị của hắn, cho nên áp lực đại tăng.
Dùng Triền tự kiếm quyết, đúng là vì khốn trụ địch nhân ở đây.
Nhẹ nhõm chống lại trùng kích của tam giáo đối với khung cảnh, nhưng trong nội tâm Tông Thủ lại không thể nhẹ nhõm dù là nửa phần.
Lúc này tất cả lực lượng, tất cả đạo binh, tất cả tu sĩ của Thương Sinh Đạo đều đã vững vàng bị chế trụ.
Điều này cũng có ý nghĩa là Thương Sinh khung cảnh đối với mấy vị Chí cảnh mà nói, đã là trần truồng lộ thể, không tiếp tục có chướng ngại!
Tâm niệm mới dâng lên, Thương Sinh khung cảnh liền chấn động lần thứ ba.
Tông Thủ sợ hãi mà kinh, chỉ thấy một chỗ trên không trung kia, lúc này thình lình đã bị xé mở ra một cái liệt khẩu cự đại.
Chí cảnh uy áp, thẳng vào khung cảnh.
Tông Thủ không chút do dự liền đem kiếm quang kia thu lại. Mang theo toàn bộ Nguyên Hải Cửu Cung kiếm trận bỗng nhiên rút về.
Tuy là phải gánh vác trọng trách phong tỏa hư không, nhưng mà Tông Thủ cũng không còn ngu đến mức dùng tòa kiếm trận này đi liều mạng với tu giả Chí cảnh.
Đối với Thương Sinh Đạo mà nói, mỗi môn nhân đệ tử, cho dù không phải là Tiên Thiên, cũng là cực kỳ quý giá.
Tuyệt không thể lấy tính mạng của những người trong trận ra để tiêu hao vô vị.
Người ở phía trên tam thập nhị tầng kim tháp cũng là tán thưởng, nhìn về bên này một cái, rồi sau đó mới đưa ánh mắt nhìn về phương hướng vết rách kia.
Gần kề trong giây lát, liền có vài bóng người từ trong hư không đi vào khung cảnh.
Một người đầu tiên đương nhiên chính là Thanh Huyền, theo ở phía sau, thì là Thái Hoàng, Đổng Thánh, Chu Tử.
Vị thứ hai thì là một thân tử kim tiên y, linh quang quanh thân, lộ ra dáng vẻ trang nghiêm, khí tượng vạn thiên.
Mà hai người tiếp theo thì là một thân Nho bào đơn giản, lại tao nhã, khí độ thong dong, khiến cho người vui vẻ.
Sau đó lại có một người, đúng là Đạp Thế thiên quân mà mười ngày trước đó đã tới đây một lần.
Lúc này đúng là đang cười nhẹ nhàng:
- Mười ngày không thấy, hôm nay Tú Quan đạo hữu đã chuẩn bị xong? Tinh Tà ta hôm nay đúng hẹn mà tới.
Năm người đi vào, liền đều liên tiếp tản ra. Đứng ngạo nghễ ở trên không khung cảnh, các cứ một phương.
Tú Quan tắc thì thần tình điềm đạm, không hề biến hóa, vẫn là chắp tay sau lưng.
- Xuống dưới cho lão phu!
Tiếng nói chưa dứt, tam thập nhị tầng kim tháp kia liền bỗng nhiên bay vụt lên.
/1700
|