- Nghiệt chướng không biết điều! Ta nghe nói năm đó Ngao Hải vì ngươi mà nhọc lòng, vốn có cơ duyên bái ở dưới trướng của Thanh Huyền đạo hữu, tìm chân cầu đạo, vấn đạo trường sinh. Nhưng ngươi súc sinh nỳ lại không biết phân biết. Tự mình trả thù, giết chết ái đồ của Thanh Huyền, càng là phát rồ, tàn sát đồng tộc để tu luyện tà pháp bậc này. Xem ra hôm nay, ta là không giữ được ngươi lại.
Thời điểm tiếng nói hắn vừa dứt, ở trong điện cuối cùng cũng truyền ra một tiếng cười to vô cùng thê lương của Ngao Khôn.
- Tốt cho một cái nhọc lòng! Ngao Hải hắn khổ tâm, chính là đem Ngao Khôn ta bán đứng. Sau khi thoát khốn, còn phải ở dưới sự sai sử của cừu nhân, làm trâu làm ngựa? Hoa Vân đoạt vợ ta, càng có mối hận phong ấn, Ngao Khôn ta không thể giết được sao? Đây cũng là lỗi? Ngao Khôn ta mặc dù là lấy long đan của đồng tộc, lại cũng chỉ hạn chế ở quan hệ huyết thống với Ngao Hải, cừu địch năm đó. Ngươi là Nguyên Giang lão tổ, vậy mà bất phân thị phi, xem ta là ma. Ngao Khôn thật sự không sợ, hôm nay nếu như không chết, như vậy nhất định phải nuốt hết tứ phương chi long kia! Tứ phương long cung, phá hủy cũng được.
Tông Thủ than nhẹ, Ngao Biển mà hai người nói đến, đúng là thân huynh của Ngao Khôn, là chủ nhân của Thuấn Không long tộc ở Vân Giới mấy ngàn năm trước.
Bất quá làm hắn phát sầu đấy, nhưng lại là một câu cuối cùng của Ngao Khôn. Nuốt hết tứ phương chi long, những lời này nói ra, chính là cùng với tứ phương long cung không chết không dứt rồi.
Trong mắt của Nguyên Giang lão tổ cũng đỏ lên, hiển nhiên cũng là bởi vì những lời này khiến cho tức giận công tâm.
Cuối cùng lại không những không giận mà còn cười, ngược lại là nhìn thoáng qua tam thập nhị trọng kim tháp.
- Đây là trận pháp mà người được xưng là thế gian duy nhất nửa bước Thực cảnh để lại? Nghiệt súc ngươi dựa vào, chính là Tam Thập Tam Thiên tháp này? Cho là có trận này bảo vệ, ta liền không làm gì được ngươi? Tam Thập Tam Thiên, ngược lại cũng có hứng thú, lại không biết Nguyên Giang ta có thể đi đến mấy tầng?
Tiếng nói lặng lẽ lại khiến cho thiên địa đung đưa. Không riêng là ở trong Thương Sinh khung cảnh bị như thế, thậm chí khiến cho mười mấy cái thế giới ở chung quanh đều sinh ra dị biến.
Mà thân ảnh của Nguyên Giang lúc này cũng bay lên trời. Một đường không trở ngại đã đến tam thập trọng thiên, kề vai với Chu Tử kia. Nhìn thiên màng ở phía trên một cái, liền hừ khẽ một tiếng, lại không đi lên.
Đồng thời bay lên trời, lại còn có một người, đúng là Ngao Di. Ánh mắt kiên định chấp nhất, đã đến tầng thứ mười bảy, vẫn là vô cùng gian nan hướng lên phía trên trùng kích, thẳng đến khi lên đến tầng thứ mười chín, thì mới dừng lại.
Ánh mắt băng lãnh như đao, nhìn chằm chằm vào Nguyên Giang.
- Ngao Khôn nếu muốn nhập môn, nuốt tứ phương chi Long. Như vậy Ngao Di cũng cùng hắn.
Gằn từng chữ, khiến cho người sau cũng hơi kinh ngạc, nhìn về phía sau, lại càng là kinh ngạc.
Nhìn ra nàng này tích lũy rất sâu, niên kỷ lại nhỏ, ở trong cùng giai của Long tộc, không làm hắn phải suy nghĩ.
Cao thấp quah người cũng không biết vì sao lại ẩn chứa vài phần Thái Sơ chi khí.
Chỉ cần thời gian tích lũy, Chí cảnh thánh tôn cũng có thể chứng được.
Nhưng mà thái độ như thế, lại rõ ràng là muốn cùng với Ngao Khôn đứng chung một chỗ, đối với vị tổ tiên Long tộc này là hắn, đã là phẫn hận đến cực điểm.
Nguyên Giang cũng càng là nổi giận một hồi, lương phác mỹ ngọc như thế, lại bởi vì do Ngao Khôn cũng sắp bị hắn đưa vào tà đạo, tự tuyệt ở bên ngoài Long tộc.
Quả nhiên giống như Ngao Hải nói, đệ đệ này của hắn, chính là một cái mầm tai họa! Làm loạn Long tộc!
Nguyên Giang đứng ở tam thập trọng Ngọc Long Đằng Thắng Thiên, ở trong Thương Sinh khung cảnh này liền vang lên tiếng ‘Dát chi’ kịch liệt.
Mà Thanh Huyền kia cũng mở miệng lần nữa:
- Sau trận chiến 8000 năm trước, Thanh Huyền không lúc nào mà không nghiên cứu phương pháp phá Tam Thập Tam Thiên trận này. Trước kia cùng với Từ Bi sư huynh một chỗ luận đạo, đã có chút ít linh cảm. Về sau lại tiếp tục hoàn thiện. Nhưng tiếc là hôm nay Từ Bi không có ở chỗ này, bất quá nghĩ đến phá cái Vạn Tiên đại trận này cũng đã đầy đủ.
Thanh Huyền bắt linh quyết, trong tay áo liền bay ra một vật, lại là một cái cờ xí năm mặt, đón gió phất phới. Hóa thành hồng, hoàng, bạch, hắc, thanh ngũ sắc lưu quang, bay lên không trung.
- Lực lượng của trận này có thể khiến cho tất cả Chí cảnh đi vào đều chỉ có bảy thành lực lượng, nhưng trái lại các ngươi, thực lực được tăng gấp đôi. Ta không biết năm đó vì sao Hi Tử lại phải định ra quy tắc không phải là đế quân hoàng giả thì không thể khiến cho tam thập tam Đại La Thiên hiện ra. Lại bởi như vậy, khiến cho Tam Thập Tam Thiên này đã có chút ít sơ hở.
Thanh âm trong suốt, phảng phất như mang theo ma lực chấn nhiếp nhân tâm.
Tông Thủ một bên vừa chủ trì kiếm trận, một ben vừa chú ý lắng nghe. Bất quá cũng đúng lúc này, Vô Danh kiếm ở trong tay hắn vô duyên vô cớ liền phát ra một tiếng ‘Ông’ vang dội.
Kiếm bất ngờ rung động, khiến cho Tông Thủ cơ hồ không cách nào khống chế. Thương Sinh Sát kiếm cơ hồ đều bị nó mang đi.
Khó khăn lắm mới đem kiếm này khống chế lại, Tông Thủ lập tức là sững sờ một hồi.
- Đây là đang cảnh báo?
Ý niệm nôn nóng không ngừng truyền vào trong nguyên hồn của hắn. Lúc này đây, thậm chí còn hình thành ký tự rõ ràng.
- Tai, tai, luyện ! Luyện ! Luyện ! Luyện --- Hoàng, Thiên, hữu Thương Sinh, thệ, bình, bình, trảm, trảm, trảm, trảm, trảm !
Tai là chỉ tai kiếp lúc này của Thương Sinh Đạo. Nhưng chữ Luyện là có ý gì? Luyện cái gì? Trảm? Là muốn trảm địch sao?
Còn hai chữ Hoàng, Thiên kia, tương tự cũng không rõ ý nghĩa. Ba chữ Hữu Thương Sinh, ngược lại là đã hiểu, ứng với bảo hộ Thương Sinh. Nhưng chữ Thệ và chữ Bình ở kế tiếp lại khiến cho người ta mơ hồ.
Tông Thủ không hiểu ra sao, cũng cảm giác không khỏi nôn nóng.
Muốn cùng kiếm linh của Vô Danh kiếm trao đổi, lại luôn cảm thấy lẫn nhau trong lúc này cách một tầng vách ngăn, không thể chân chính hiểu rõ ý nghĩa.
Kiếm thân ở trong tay cũng lắc lư rung động ngày càng kịch liệt, như muốn mang theo hắn phóng lên trời.
Loại tình hình này đã không thích hợp để hắn ngự kiếm. Cường hành sử dụng, nhất định là sơ hở trăm chỗ.
Tông Thủ hơi hơi nhíu lông mày, lại đem Vô Danh kiếm thay đi, lấy ra một thanh kiếm khí dự bị khác, tiếp tục điều khiển kiếm trận.
Lúc này là một bụng nghi hoặc, thủy chung không rõ, cái Vô Danh kiếm này tại sao lại nôn nóng như thế.
Đến cùng vẫn là lo lắng đến chiến cuộc kia nhiều hơn một ít, phân ra một ít bộ phận tâm ý đến áp chế xao động trong Vô Danh kiếm, Tông Thủ lại tiếp tục nhìn lên trên không.
Chỉ thấy ở bầu trời phía nam, bảo kỳ năm mặt sau khi triển khai, lại hồn nhiên nhất thể.
Rõ ràng dưới sự áp chế của Vạn Tiên đại trận mà cường hành tụ trận. Một tầng ngũ sắc quang mô tương tự bỗng nhiên mở ra.
Thời điểm tiếng nói hắn vừa dứt, ở trong điện cuối cùng cũng truyền ra một tiếng cười to vô cùng thê lương của Ngao Khôn.
- Tốt cho một cái nhọc lòng! Ngao Hải hắn khổ tâm, chính là đem Ngao Khôn ta bán đứng. Sau khi thoát khốn, còn phải ở dưới sự sai sử của cừu nhân, làm trâu làm ngựa? Hoa Vân đoạt vợ ta, càng có mối hận phong ấn, Ngao Khôn ta không thể giết được sao? Đây cũng là lỗi? Ngao Khôn ta mặc dù là lấy long đan của đồng tộc, lại cũng chỉ hạn chế ở quan hệ huyết thống với Ngao Hải, cừu địch năm đó. Ngươi là Nguyên Giang lão tổ, vậy mà bất phân thị phi, xem ta là ma. Ngao Khôn thật sự không sợ, hôm nay nếu như không chết, như vậy nhất định phải nuốt hết tứ phương chi long kia! Tứ phương long cung, phá hủy cũng được.
Tông Thủ than nhẹ, Ngao Biển mà hai người nói đến, đúng là thân huynh của Ngao Khôn, là chủ nhân của Thuấn Không long tộc ở Vân Giới mấy ngàn năm trước.
Bất quá làm hắn phát sầu đấy, nhưng lại là một câu cuối cùng của Ngao Khôn. Nuốt hết tứ phương chi long, những lời này nói ra, chính là cùng với tứ phương long cung không chết không dứt rồi.
Trong mắt của Nguyên Giang lão tổ cũng đỏ lên, hiển nhiên cũng là bởi vì những lời này khiến cho tức giận công tâm.
Cuối cùng lại không những không giận mà còn cười, ngược lại là nhìn thoáng qua tam thập nhị trọng kim tháp.
- Đây là trận pháp mà người được xưng là thế gian duy nhất nửa bước Thực cảnh để lại? Nghiệt súc ngươi dựa vào, chính là Tam Thập Tam Thiên tháp này? Cho là có trận này bảo vệ, ta liền không làm gì được ngươi? Tam Thập Tam Thiên, ngược lại cũng có hứng thú, lại không biết Nguyên Giang ta có thể đi đến mấy tầng?
Tiếng nói lặng lẽ lại khiến cho thiên địa đung đưa. Không riêng là ở trong Thương Sinh khung cảnh bị như thế, thậm chí khiến cho mười mấy cái thế giới ở chung quanh đều sinh ra dị biến.
Mà thân ảnh của Nguyên Giang lúc này cũng bay lên trời. Một đường không trở ngại đã đến tam thập trọng thiên, kề vai với Chu Tử kia. Nhìn thiên màng ở phía trên một cái, liền hừ khẽ một tiếng, lại không đi lên.
Đồng thời bay lên trời, lại còn có một người, đúng là Ngao Di. Ánh mắt kiên định chấp nhất, đã đến tầng thứ mười bảy, vẫn là vô cùng gian nan hướng lên phía trên trùng kích, thẳng đến khi lên đến tầng thứ mười chín, thì mới dừng lại.
Ánh mắt băng lãnh như đao, nhìn chằm chằm vào Nguyên Giang.
- Ngao Khôn nếu muốn nhập môn, nuốt tứ phương chi Long. Như vậy Ngao Di cũng cùng hắn.
Gằn từng chữ, khiến cho người sau cũng hơi kinh ngạc, nhìn về phía sau, lại càng là kinh ngạc.
Nhìn ra nàng này tích lũy rất sâu, niên kỷ lại nhỏ, ở trong cùng giai của Long tộc, không làm hắn phải suy nghĩ.
Cao thấp quah người cũng không biết vì sao lại ẩn chứa vài phần Thái Sơ chi khí.
Chỉ cần thời gian tích lũy, Chí cảnh thánh tôn cũng có thể chứng được.
Nhưng mà thái độ như thế, lại rõ ràng là muốn cùng với Ngao Khôn đứng chung một chỗ, đối với vị tổ tiên Long tộc này là hắn, đã là phẫn hận đến cực điểm.
Nguyên Giang cũng càng là nổi giận một hồi, lương phác mỹ ngọc như thế, lại bởi vì do Ngao Khôn cũng sắp bị hắn đưa vào tà đạo, tự tuyệt ở bên ngoài Long tộc.
Quả nhiên giống như Ngao Hải nói, đệ đệ này của hắn, chính là một cái mầm tai họa! Làm loạn Long tộc!
Nguyên Giang đứng ở tam thập trọng Ngọc Long Đằng Thắng Thiên, ở trong Thương Sinh khung cảnh này liền vang lên tiếng ‘Dát chi’ kịch liệt.
Mà Thanh Huyền kia cũng mở miệng lần nữa:
- Sau trận chiến 8000 năm trước, Thanh Huyền không lúc nào mà không nghiên cứu phương pháp phá Tam Thập Tam Thiên trận này. Trước kia cùng với Từ Bi sư huynh một chỗ luận đạo, đã có chút ít linh cảm. Về sau lại tiếp tục hoàn thiện. Nhưng tiếc là hôm nay Từ Bi không có ở chỗ này, bất quá nghĩ đến phá cái Vạn Tiên đại trận này cũng đã đầy đủ.
Thanh Huyền bắt linh quyết, trong tay áo liền bay ra một vật, lại là một cái cờ xí năm mặt, đón gió phất phới. Hóa thành hồng, hoàng, bạch, hắc, thanh ngũ sắc lưu quang, bay lên không trung.
- Lực lượng của trận này có thể khiến cho tất cả Chí cảnh đi vào đều chỉ có bảy thành lực lượng, nhưng trái lại các ngươi, thực lực được tăng gấp đôi. Ta không biết năm đó vì sao Hi Tử lại phải định ra quy tắc không phải là đế quân hoàng giả thì không thể khiến cho tam thập tam Đại La Thiên hiện ra. Lại bởi như vậy, khiến cho Tam Thập Tam Thiên này đã có chút ít sơ hở.
Thanh âm trong suốt, phảng phất như mang theo ma lực chấn nhiếp nhân tâm.
Tông Thủ một bên vừa chủ trì kiếm trận, một ben vừa chú ý lắng nghe. Bất quá cũng đúng lúc này, Vô Danh kiếm ở trong tay hắn vô duyên vô cớ liền phát ra một tiếng ‘Ông’ vang dội.
Kiếm bất ngờ rung động, khiến cho Tông Thủ cơ hồ không cách nào khống chế. Thương Sinh Sát kiếm cơ hồ đều bị nó mang đi.
Khó khăn lắm mới đem kiếm này khống chế lại, Tông Thủ lập tức là sững sờ một hồi.
- Đây là đang cảnh báo?
Ý niệm nôn nóng không ngừng truyền vào trong nguyên hồn của hắn. Lúc này đây, thậm chí còn hình thành ký tự rõ ràng.
- Tai, tai, luyện ! Luyện ! Luyện ! Luyện --- Hoàng, Thiên, hữu Thương Sinh, thệ, bình, bình, trảm, trảm, trảm, trảm, trảm !
Tai là chỉ tai kiếp lúc này của Thương Sinh Đạo. Nhưng chữ Luyện là có ý gì? Luyện cái gì? Trảm? Là muốn trảm địch sao?
Còn hai chữ Hoàng, Thiên kia, tương tự cũng không rõ ý nghĩa. Ba chữ Hữu Thương Sinh, ngược lại là đã hiểu, ứng với bảo hộ Thương Sinh. Nhưng chữ Thệ và chữ Bình ở kế tiếp lại khiến cho người ta mơ hồ.
Tông Thủ không hiểu ra sao, cũng cảm giác không khỏi nôn nóng.
Muốn cùng kiếm linh của Vô Danh kiếm trao đổi, lại luôn cảm thấy lẫn nhau trong lúc này cách một tầng vách ngăn, không thể chân chính hiểu rõ ý nghĩa.
Kiếm thân ở trong tay cũng lắc lư rung động ngày càng kịch liệt, như muốn mang theo hắn phóng lên trời.
Loại tình hình này đã không thích hợp để hắn ngự kiếm. Cường hành sử dụng, nhất định là sơ hở trăm chỗ.
Tông Thủ hơi hơi nhíu lông mày, lại đem Vô Danh kiếm thay đi, lấy ra một thanh kiếm khí dự bị khác, tiếp tục điều khiển kiếm trận.
Lúc này là một bụng nghi hoặc, thủy chung không rõ, cái Vô Danh kiếm này tại sao lại nôn nóng như thế.
Đến cùng vẫn là lo lắng đến chiến cuộc kia nhiều hơn một ít, phân ra một ít bộ phận tâm ý đến áp chế xao động trong Vô Danh kiếm, Tông Thủ lại tiếp tục nhìn lên trên không.
Chỉ thấy ở bầu trời phía nam, bảo kỳ năm mặt sau khi triển khai, lại hồn nhiên nhất thể.
Rõ ràng dưới sự áp chế của Vạn Tiên đại trận mà cường hành tụ trận. Một tầng ngũ sắc quang mô tương tự bỗng nhiên mở ra.
/1700
|