- Điều khiển thiên địa ý chí, đây là ảo diệu sau khi Thương Sinh thất kiếm kết hợp sao? Nhưng đáng tiêc chủ kiếm là đồ giả, thiên ý mênh mông, liền có thể dễ dàng khống chế như vậy?
Lá cờ ngũ sắc kia lưu chuyển linh hoa, rồi sau đó từng phiến quang mô khắp không gian đều một hồi run rẩy không dứt.
Khiến cho mắt người đều sinh ra một loại cảm giác như vùng không gian kia đang bị kéo đi.
Thanh Huyền cũng đứng trên mảnh Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên kia, giờ khắc này đã hoàn toàn thoát ly khỏi khung cảnh, độc lập tồn tại.
Thế kiếm kia trùng kích lại trảm vào trong không trung, khiến cho linh quang của ngũ sắc bảo kỳ thoáng ảm đạm một chút.
Tầng quang mô kia cũng có xu thế tan rã.
Mang theo thiên ý chi kiếm, từ khi phiến ‘Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên’ này thoát ly khỏi khung cảnh, liền có thể chân chính trốn tránh.
Kiếm thế không giảm, không hề đình trệ mà tiếp tục xông tới, đi tới tam thập trọng Ngọc Long Đằng Thắng Thiên, Nguyên Giang và Chu Tử cùng đều cau mày lên.
Hai người hắn lại không có bảo vật như Thanh Huyền, ở trong khung cảnh tự lập một thiên, có thể lẩn tránh được kiếm thế này.
Cũng lập tức đã minh bạch, thất kiếm kết hợp, một mình không chịu nổi.
Nguyên Giang kia không chút do dự liền thổ ra một ngụm bạch khí, nghênh gió mà lên, đúng là hóa thành vô số bạch sắc cương lôi, lục tung nổ tung ở trên không trung, thoáng ngăn trở kiếm thế một chút.
Tỏng tay cũng đồng dạng lấy ra một mặt đại ấn, ở phía dưới ấn, thình lình ghi hai chữ ‘Định Quang’, đột nhiên đón lấy kiếm quang kia.
Một tiếng ‘Khanh’ vang lên, không gian quanh người Nguyên Giang đều đông cứng lại.
Chỉ thấy kiếm khí kia là thế mãnh khó chống, đem chiếc Định Quang ấn kia chém thành nát bấy.
Cũng may theo sát phía sau là một cái ngọc giản cũng tại lúc này kịp thời bay tới, trên thân giản cũng tách ra vô số ký tự, hoàn toàn đem thân ảnh của hai người bảo hộ vào trong đó. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Lại là bồng một tiếng vang lên, lông tóc của hai người đều ít bị tổn thương. Bất quá thân hình lại đồng thời ngã xuống, thẳng đến tầng thứ hai mươi bảy, mới lần nữa đứng vững.
Tám vị Chí cảnh, giờ phút này đều hai mặt nhìn nhau. Cái Thương Sinh thất kiếm này, tuy là kiếm chủ không có, đổi thành một cái ngụy kiếm.
Nhưng là uy lực của kiếm trận này, dùng lực của hai vị Chí cảnh cũng rất khó tiếp thụ.
Đây là bởi vì người ra tay chống cự chính là Nguyên Giang, Chu Tử, đổi thành Thái Hoàng, Đạp Thế có tu vi hơi yếu một chút, có thể là đã bị kiếm thế này trực tiếp đánh xuống bùn đất.
Mà lúc này ở trong khung cảnh, rất nhiều đệ tử Thương Sinh Đạo kia cũng là nhảy cẫng hoan hô, thực sự vui mừng vô cùng.
Thương Sinh thất kiếm càng mạnh, cuộc chiến hôm nay, cơ hội tháng của Thương Sinh Đạo bọn hắn tự nhiên cũng càng lớn.
Chỉ là đệ nhất kiếm liền khiến cho Nguyên Giang, Chu Tử, hai vị Chí cảnh hậu kỳ thánh tôn thiếu chút nữa không chống đỡ được, áp xuống nhị thập thất trọng Hàn Sủng Diệu Hàn Thiên, thực là khiến cho bọn hắn vô cùng kinh hỉ.
Theo hai người này hạ xuống, toàn bộ Tam Thập Tam Thiên đại trận cũng càng nguyên vẹn.
Phía trên tam thập trọng thiên, ngoại trừ Thanh Huyền ra, không có người có thể tiếp tục kiềm chế Tú Quan.
Những vết rách hư không kia đều đang khôi phục, cơ hồ giống như thời điểm đại chiến chưa nảy sinh. Bên ngoài khung cảnh, bộ phận không gian tiếp nối với Vân Giới cũng là lần nữa bị Vạn Tiên trận ảnh hưởng, phân cách thành vô số mảnh.
Mà chiếc Luyện Hồn ngụy kiếm kia, cũng ở trong tay Lâm Huyền Huyên rung động một hồi. Hồng liệt hùng tráng, ngạo lăng hậu thế. Ở dưới hắn, sáu thanh Thương Sinh kiếm đều như tôi tớ.
- Cực kỳ bá đạo!
Tông Thủ có chút thất thần nhìn xem Luyện Hồn ngụy kiếm đang ở trên không huy diệu tứ phương, khí quán trường không.
Đang tùy ý huy sái kiếm cương, thao khống thiên ý, tựa hồ như kiếm trung chí tôn, một mình trong thiên địa!
Mà sáu thanh còn lại chính là như chúng tinh vờn quanh, các cứ một phương. Không ngừng dựa vào một loại quỹ tích ảo diệu vô cùng, bảo vệ ở xung quanh.
Kiếm thế mênh mông vô cùng liên tiếp áp xuống, tám vị chí cảnh trong Tam Thập Tam Thiên, rõ ràng đều hơi có vẻ cố hết sức.
Vô Thượng Nguyên Ma ở nhị thập cửu trọng thiên, giờ phút này càng là rơi xuống một tầng, đến nhị thập bát trọng thiên!
Càng nhiều kiếm kình cũng hướng bốn phương tám hướng lan tràn.
Không ngừng có Đạo, Nho, Ma tam giáo tu sĩ nổ thanh mãnh vỡ. Một ít tu nhận tu vi khá thấp không chống đỡ được đã không dám ở lại lâu, liên tục từ những bộ phận hư không kẽ nứt còn sót lại thối lui ra khỏi khung cảnh.
Thất kiếm vừa ra, tựa hồ liền đã định càn khôn.
Nếu như vị Thái Thủy ma quân kia không đến, một trận chiến ngày hôm nay tựa hồ đã có thể kết thúc.
Mà giờ khắc này chung quanh kiếm thai, hơn ba ngàn vị tu sĩ Thương Sinh Đạo ở trong Nguyên Hải Cửu Cung kiếm trận, dù là mấy vị có tính tình vô cùng trầm ổn cũng là thần sắc phấn chấn.
- Mang theo thiên địa chi uy, đây là Thương Sinh kiếm trận do tổ sư lưu lại?
- Cơ hồ là cùng loại với thiên kiếp!
- Quả nhiên là vật trấn tông của Thương Sinh Đạo ta!
- Chỉ cần có thể ở trước khi Thái Thủy ma quân tới, đem mấy người kia trục xuất, trọng thương một hai người trong đó, như vậy trận chiến này, đã có thể định rồi!
- Hắc! Kiếm uy như thế, cho dù là Thái Thủy có đến thì đã làm sao?
Tâm tình của Tông Thủ lại phức tạp cực kỳ, có chút áy náy xem Vô Danh kiếm trong tay.
Nghĩ rằng thanh kiếm này cũng không biết có phải là khí linh của Luyện Hồn kiếm biến thành hay không.
Nếu là chiến cuộc giằng co, hoặc là Thương Sinh Đạo lâm vào hoàn cảnh hiểm ác, hắn sẽ không chút do dự nếm thử một phen.
Nhưng mà hiện nay lại tựa hồ có hơi chút không thích hợp.
Cũng vô pháp xác định, ở trong tay hắn chính là khí linh của Luyện Hồn kiếm. Bởi vì mấy ngày trước lại vô pháp nhổ được kiếm thân?
Kiếm khí huy sái trên thiên không, trận mưa cam lộ cũng nhỏ xuống liên miên bất tuyệt.
Chiến cuộc đến bây giờ, ngoại trừ bảy vạn Thương Sinh Huyền Long sĩ ở trong Vân Giới hao tổn gần 1 vạn 2000 người ra, tu sĩ Thương Sinh Đạo ở trong khung cảnh còn không có tử thương đại quy mô.
Trước đó bởi vì duy trì Vạn Tiên đại trận, chân nguyên của không ít tu sĩ cơ hồ đều tiêu hao sạch sẽ. Nhưng mà tới lúc này, mượn cái cam lâm vũ khôi phục chân nguyên, cơ hồ đều dần dần đến trạng thái toàn thịnh.
Thần sắc của mọi người đều là khôi phục hòa hoãn. Lại cũng không dám hơi có chút thư giãn, ngược lại càng là chuyên chú, dốc hết toàn lực.
Biết được giờ phút này là đêm dài lắm mộng, càng sớm đem tam giáo tiên tu này, thậm chí tám vị Chí cảnh thánh tôn khu trục ra bên ngoài khung cảnh thì càng có thể phòng ngừa chuyện xấu phát sinh.
Thủy Lăng Ba ở một bên cũng là đồng dạng, cơ hồ tất cả tâm thần đều đầu nhập vào Cửu Cung kiếm trận và Tam Thập Tam Thiên trận.
Chỉ thiếu chút nữa, Thương Sinh Đạo liền có thể bình yên đẩy lùi quân địch!
Tông Thủ cũng lấy toàn bộ tinh thần mà chống đỡ, dẫn động nhiều loại biến hóa của kiếm trận.
Lá cờ ngũ sắc kia lưu chuyển linh hoa, rồi sau đó từng phiến quang mô khắp không gian đều một hồi run rẩy không dứt.
Khiến cho mắt người đều sinh ra một loại cảm giác như vùng không gian kia đang bị kéo đi.
Thanh Huyền cũng đứng trên mảnh Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên kia, giờ khắc này đã hoàn toàn thoát ly khỏi khung cảnh, độc lập tồn tại.
Thế kiếm kia trùng kích lại trảm vào trong không trung, khiến cho linh quang của ngũ sắc bảo kỳ thoáng ảm đạm một chút.
Tầng quang mô kia cũng có xu thế tan rã.
Mang theo thiên ý chi kiếm, từ khi phiến ‘Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên’ này thoát ly khỏi khung cảnh, liền có thể chân chính trốn tránh.
Kiếm thế không giảm, không hề đình trệ mà tiếp tục xông tới, đi tới tam thập trọng Ngọc Long Đằng Thắng Thiên, Nguyên Giang và Chu Tử cùng đều cau mày lên.
Hai người hắn lại không có bảo vật như Thanh Huyền, ở trong khung cảnh tự lập một thiên, có thể lẩn tránh được kiếm thế này.
Cũng lập tức đã minh bạch, thất kiếm kết hợp, một mình không chịu nổi.
Nguyên Giang kia không chút do dự liền thổ ra một ngụm bạch khí, nghênh gió mà lên, đúng là hóa thành vô số bạch sắc cương lôi, lục tung nổ tung ở trên không trung, thoáng ngăn trở kiếm thế một chút.
Tỏng tay cũng đồng dạng lấy ra một mặt đại ấn, ở phía dưới ấn, thình lình ghi hai chữ ‘Định Quang’, đột nhiên đón lấy kiếm quang kia.
Một tiếng ‘Khanh’ vang lên, không gian quanh người Nguyên Giang đều đông cứng lại.
Chỉ thấy kiếm khí kia là thế mãnh khó chống, đem chiếc Định Quang ấn kia chém thành nát bấy.
Cũng may theo sát phía sau là một cái ngọc giản cũng tại lúc này kịp thời bay tới, trên thân giản cũng tách ra vô số ký tự, hoàn toàn đem thân ảnh của hai người bảo hộ vào trong đó. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Lại là bồng một tiếng vang lên, lông tóc của hai người đều ít bị tổn thương. Bất quá thân hình lại đồng thời ngã xuống, thẳng đến tầng thứ hai mươi bảy, mới lần nữa đứng vững.
Tám vị Chí cảnh, giờ phút này đều hai mặt nhìn nhau. Cái Thương Sinh thất kiếm này, tuy là kiếm chủ không có, đổi thành một cái ngụy kiếm.
Nhưng là uy lực của kiếm trận này, dùng lực của hai vị Chí cảnh cũng rất khó tiếp thụ.
Đây là bởi vì người ra tay chống cự chính là Nguyên Giang, Chu Tử, đổi thành Thái Hoàng, Đạp Thế có tu vi hơi yếu một chút, có thể là đã bị kiếm thế này trực tiếp đánh xuống bùn đất.
Mà lúc này ở trong khung cảnh, rất nhiều đệ tử Thương Sinh Đạo kia cũng là nhảy cẫng hoan hô, thực sự vui mừng vô cùng.
Thương Sinh thất kiếm càng mạnh, cuộc chiến hôm nay, cơ hội tháng của Thương Sinh Đạo bọn hắn tự nhiên cũng càng lớn.
Chỉ là đệ nhất kiếm liền khiến cho Nguyên Giang, Chu Tử, hai vị Chí cảnh hậu kỳ thánh tôn thiếu chút nữa không chống đỡ được, áp xuống nhị thập thất trọng Hàn Sủng Diệu Hàn Thiên, thực là khiến cho bọn hắn vô cùng kinh hỉ.
Theo hai người này hạ xuống, toàn bộ Tam Thập Tam Thiên đại trận cũng càng nguyên vẹn.
Phía trên tam thập trọng thiên, ngoại trừ Thanh Huyền ra, không có người có thể tiếp tục kiềm chế Tú Quan.
Những vết rách hư không kia đều đang khôi phục, cơ hồ giống như thời điểm đại chiến chưa nảy sinh. Bên ngoài khung cảnh, bộ phận không gian tiếp nối với Vân Giới cũng là lần nữa bị Vạn Tiên trận ảnh hưởng, phân cách thành vô số mảnh.
Mà chiếc Luyện Hồn ngụy kiếm kia, cũng ở trong tay Lâm Huyền Huyên rung động một hồi. Hồng liệt hùng tráng, ngạo lăng hậu thế. Ở dưới hắn, sáu thanh Thương Sinh kiếm đều như tôi tớ.
- Cực kỳ bá đạo!
Tông Thủ có chút thất thần nhìn xem Luyện Hồn ngụy kiếm đang ở trên không huy diệu tứ phương, khí quán trường không.
Đang tùy ý huy sái kiếm cương, thao khống thiên ý, tựa hồ như kiếm trung chí tôn, một mình trong thiên địa!
Mà sáu thanh còn lại chính là như chúng tinh vờn quanh, các cứ một phương. Không ngừng dựa vào một loại quỹ tích ảo diệu vô cùng, bảo vệ ở xung quanh.
Kiếm thế mênh mông vô cùng liên tiếp áp xuống, tám vị chí cảnh trong Tam Thập Tam Thiên, rõ ràng đều hơi có vẻ cố hết sức.
Vô Thượng Nguyên Ma ở nhị thập cửu trọng thiên, giờ phút này càng là rơi xuống một tầng, đến nhị thập bát trọng thiên!
Càng nhiều kiếm kình cũng hướng bốn phương tám hướng lan tràn.
Không ngừng có Đạo, Nho, Ma tam giáo tu sĩ nổ thanh mãnh vỡ. Một ít tu nhận tu vi khá thấp không chống đỡ được đã không dám ở lại lâu, liên tục từ những bộ phận hư không kẽ nứt còn sót lại thối lui ra khỏi khung cảnh.
Thất kiếm vừa ra, tựa hồ liền đã định càn khôn.
Nếu như vị Thái Thủy ma quân kia không đến, một trận chiến ngày hôm nay tựa hồ đã có thể kết thúc.
Mà giờ khắc này chung quanh kiếm thai, hơn ba ngàn vị tu sĩ Thương Sinh Đạo ở trong Nguyên Hải Cửu Cung kiếm trận, dù là mấy vị có tính tình vô cùng trầm ổn cũng là thần sắc phấn chấn.
- Mang theo thiên địa chi uy, đây là Thương Sinh kiếm trận do tổ sư lưu lại?
- Cơ hồ là cùng loại với thiên kiếp!
- Quả nhiên là vật trấn tông của Thương Sinh Đạo ta!
- Chỉ cần có thể ở trước khi Thái Thủy ma quân tới, đem mấy người kia trục xuất, trọng thương một hai người trong đó, như vậy trận chiến này, đã có thể định rồi!
- Hắc! Kiếm uy như thế, cho dù là Thái Thủy có đến thì đã làm sao?
Tâm tình của Tông Thủ lại phức tạp cực kỳ, có chút áy náy xem Vô Danh kiếm trong tay.
Nghĩ rằng thanh kiếm này cũng không biết có phải là khí linh của Luyện Hồn kiếm biến thành hay không.
Nếu là chiến cuộc giằng co, hoặc là Thương Sinh Đạo lâm vào hoàn cảnh hiểm ác, hắn sẽ không chút do dự nếm thử một phen.
Nhưng mà hiện nay lại tựa hồ có hơi chút không thích hợp.
Cũng vô pháp xác định, ở trong tay hắn chính là khí linh của Luyện Hồn kiếm. Bởi vì mấy ngày trước lại vô pháp nhổ được kiếm thân?
Kiếm khí huy sái trên thiên không, trận mưa cam lộ cũng nhỏ xuống liên miên bất tuyệt.
Chiến cuộc đến bây giờ, ngoại trừ bảy vạn Thương Sinh Huyền Long sĩ ở trong Vân Giới hao tổn gần 1 vạn 2000 người ra, tu sĩ Thương Sinh Đạo ở trong khung cảnh còn không có tử thương đại quy mô.
Trước đó bởi vì duy trì Vạn Tiên đại trận, chân nguyên của không ít tu sĩ cơ hồ đều tiêu hao sạch sẽ. Nhưng mà tới lúc này, mượn cái cam lâm vũ khôi phục chân nguyên, cơ hồ đều dần dần đến trạng thái toàn thịnh.
Thần sắc của mọi người đều là khôi phục hòa hoãn. Lại cũng không dám hơi có chút thư giãn, ngược lại càng là chuyên chú, dốc hết toàn lực.
Biết được giờ phút này là đêm dài lắm mộng, càng sớm đem tam giáo tiên tu này, thậm chí tám vị Chí cảnh thánh tôn khu trục ra bên ngoài khung cảnh thì càng có thể phòng ngừa chuyện xấu phát sinh.
Thủy Lăng Ba ở một bên cũng là đồng dạng, cơ hồ tất cả tâm thần đều đầu nhập vào Cửu Cung kiếm trận và Tam Thập Tam Thiên trận.
Chỉ thiếu chút nữa, Thương Sinh Đạo liền có thể bình yên đẩy lùi quân địch!
Tông Thủ cũng lấy toàn bộ tinh thần mà chống đỡ, dẫn động nhiều loại biến hóa của kiếm trận.
/1700
|