Không chỉ là khiến cho hắn mất đi cơ hội bình yên ly khai Vân Giới lần thứ nhấ, mà món chi bảo hình luân bàn trong tay hắn cũng bởi vì vậy mà bị tổn thương không nhỏ.
Giờ khắc này, Tinh Tà thậm chí có ý niệm muốn tạm lưu lại một lát, đem hết toàn lực đưa Nguyên Tĩnh chém chết.
Mà cũng đúng lúc này, trong tai Tinh Tà lần nữa nghe được tiếng ngâm khe khẽ của Tông Thủ.
- Bổn vương chấp chưởng kiếm này, nhất định dẫn trăm vạn quân, quét ngang trên trời dưới đất, đãng diệt bát phương! Chưởng khống ngàn vạn thế giới, khiến cho quần tiên cúi đầu!
Cách trước đó thất kiếm tề minh tấn giai vẫn chưa tới ba tức.
Tử kim sắc cự tháp kia lập tức tiếp tục chui lên. Luyện Hồn kiếm vốn là huy quang vạn trượng, ngược lại đem những quang huy chói mắt này toàn bộ thu lại, khoi phục tử kim kiếm thân.
Tinh Tà lại hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn xem Tông Thủ đã đưa tử kim cự tháp kia lên đến tam thập nhị trọng thiên cảnh. Lại cứ đang tiếp tục, thẳng đến một tầng thiên mô theo đó mà thành hình, lúc này cái kim tháo kia mới dừng lại. Mà giờ khắc này, Tông Thủ đã đứng ở trên tam thập tam tầng Đại La Thiên mà Tú Quan cũng không thể sánh bằng!
Nhìn xem thân ảnh thiếu niên đang cầm kiếm ở trên tháp, lại khiến cho Tinh Tà có một loại ảo giác.
Phảng phất như lúc này nhìn thấy chính là Thiên đế chí cao vô thượng, là chủ nhân của ức vạn quần tiên. Có vô tận thần uy, khống chế sinh linh.
- Đáng chết!
Một tiếng chửi bới, tâm thần của Tinh Tà mãnh liệt tỉnh lại. Liền trong lòng biết thanh Luyện Hồn kiếm kia hơn phân nửa đã bị Tông Thủ triệt để khống chế. Mà sau đó một khắc, chợt nghe một tiếng ‘Xoẹt’ vang lên. Tinh Tà theo tiếng kêu nhìn lại, thình lình chỉ thấy thanh sắc đạo nhân cầm Huyết Nguyệt đao kia bị một cỗ vô hình kiếm khí đột ngột trảm thành phấn vụn, máu tươi phi tán.
Huyết Nguyệt loan đao kia cũng ở trong tiếng ông minh chợt bay lên. Sau đó là quang ảnh phân tán, gần như điên cuồng hướng về phía xa xa lượn vòng mà đi.
Dĩ nhiên là sợ thất kiếm trên không trung kia như hổ, chỉ cầu rời đi càng xa càng tốt.
Mà lúc này sắc mặt Tinh Tà đã là xanh trắng một mảnh.
Thánh cảnh chấp chưởng thần binh đồng dạng là hơn phân nửa Chí cảnh, chỉ hơi khinh địch một chút vậy mà cũng không tránh khỏi cái chết?
Uy lực thất kiếm hợp bích, lại mạnh như vậy?
Một tia chiến ý cùng một tia may mắn cuối cùng trong lồng ngực của hắn cũng triệt để bỏ đi. Sau đó huyết vụ toàn thân bỗng nhiên nổ tung.
Trong tiếng ầm vang, đem thời không bích chướng lại lần nữa đánh ra một đường liệt ngân.
Tiếp đó muốn không để ý một cái giá lớn mà thoát đi. Trong chốc lát tiếp theo, chợt nghe thanh âm trong sáng của Tông Thủ lại vang lên.
- Hôm nay người phạm đến Thương Sinh khung cảnh, chém không tha!
Thiên đạo ý niệm bàng bạc lập tức tụ hợp, ở dưới sự điều khiến của kiếm trận, vậy mà kết hợp thành hình kiếm, một kiếm chém ra ngoài.
Một kiếm này, nhưng lại chém thẳng ra bên ngoài khung cảnh, vào trong Vân Giới.
Thiên đạo chi kiếm thật lớn kia đột ngột quét ngang mà xuống, giờ phút này ở trong Vân Giới, đạo binh phương trận vẫn còn vài chục vạn đang chỉnh tề bày trận kia, thập vạn Đại Thương Huyền Thiết Hãm Trận Tốt, mấy vạn Thần Cung thủ, ở trong một tức này đều hóa thành cát bụi vỡ vụn.
Chỉ một kiếm, liền chém chết 30 vạn đạo binh ở bên ngoài khung cảnh!
Ở trong Vân Giới, mấy trăm dặm địa vực chỗ chiến trường, toàn bộ thời không đều lâm vào đình trệ.
Mấy vạn Thương Sinh Huyền Long sĩ đều không hẹn mà dừng chiến câu của mình lại, nhìn chằm chằm một màn này.
Trước tiên là không dám tin, một tức về sau, mới miễn cưỡng hoàn hồn, xác nhận trước mắt không phải là ảo giác. Đạo binh gần ba mươi vạn người, chiến lực đủ tương đương với sáu, bảy vị Thánh cảnh đỉnh phong, vậy mà chân chân chính chính ở dưới một kiếm hóa thành bùn cát!
Quân kỷ của Thương Sinh Huyền Long sĩ cực nghiêm, mọi người không được nói chuyện, đành phải hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi.
- Một kiếm, rõ ràng chỉ một kiếm mà thôi?
- Chẳng lẽ là Thương Sinh thất kiếm đã kết hợp hay sao?
- Thanh Huyền đạo nhân kia, còn có Nho môn Chu thánh, sao lại không nhúng tay vào can thiệp? Ở trong khung cảnh, hẳn là đã thắng?
- Hơn phân nửa là như thế, nếu không ở trong khung cảnh lúc này sao có thể có lực viện trợ chúng ta?
- Không phải nói ít nhất là có bảy vị Chí cảnh, năm vị thần tôn sao? Cứ như vậy mà thất bại?
- 30 vạn đạo binh, vị Nguyên thần hoàng đế của Đại Thương kia chỉ sợ muốn thổ ra ba lít máu!
- Đâu chỉ là thổ huyết? Sợ là căn cơ của cả Đại Thương cũng đều lay động. Ta nghĩ là hắn chỉ sợ mấy tháng đều khó mà ngủ ngon.
Tình cảm phấn chấn, cuồng hỉ vô cùng khi đại nạn nạn được cởi bỏ, ở trong lòng mọi người bỗng nhiên dần dần cảm thấy khỏe mạnh.
Mà sau một hai tức im lặng, liền là ‘Oanh’ một tiếng vang dội.
Đúng là ở đối diện, hơ hai trăm vạn tu sĩ kết trận mà đứng kia, ở thời khắc này bỗng dưng tán loạn. Phảng phất như là một cái đê đập nhìn như không thể phá vỡ, lại không hề có nguyên nhân bị tan rã sụp đổ ngay tại chỗ, vô cùng sạch sẽ triệt để.
Cơ hồ tất cả mọi người đều là đang cùng thi triển hết khả năng, thi triển độn pháp hoặc hướng ra phương xa, hướng về phía hư không bỏ chạy.
Chỉ cần là người hơi có chút ít tu vi đều chú ý tới một kiếm kinh thế vừa rồi kia, căn bản chính là nghiền áp chi thế, khiến cho 30 vạn đạo binh tinh nhuệ không có đường kháng cự!
Nếu như một kiếm này lại chém tới, dù là 200 vạn tu sĩ nơi đây chính thức đồng tâm hiệp lực, kết trận kháng cự, chỉ sợ cũng tuyệt không ngăn được ba kích của kiếm này.
Liền huống chi 200 vạn tu sĩ hội tụ nơi đây vốn là Đạo, Nho, Ma tam giáo có tính toán khác nhau.
Cũng không chỉ là những tu sĩ này, những đạo binh may mắn còn sống cũng liên tục điều chuyển phương hướng, lấy tốc độ cao nhất bỏ chạy.
Cũng đúng lúc này, kiếm thứ hai của Tông Thủ cũng hoành không mà đến.
Lần này so với lần trước lại muốn thành thạo hơn chút ít. Một số yếu lĩnh bí quyết cũng đã hiểu ra.
Dùng Luyện Hồn kiếm dẫn đạo thao khống, đơn giản liền đem thiên địa ý chí kia dẫn tụ mà đến giữa không trung, ngưng làm kiếm lực.
Mà một kiếm này, vẫn là bên ngoài Thương Sinh khung cảnh, ở trong Vân Giới!
Kiếm cương hạo đại phá vỡ hết thảy, truy hướng trăm vạn tu sĩ tam giáo đang bỏ chạy tán loạn kia.
Đây là ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu!
Thanh Huyền đạo nhân kia, hẳn nhiên là trong lúc Ngụy Húc độ kiếp, lấy tính mạng của mấy vạn đệ tử trong khung cảnh khiến cho Tú Quan cùng Thương Sinh Đạo không thể không kháng cự chính diện.
Như vậy Tông Thủ hắn liền dùng gậy ông đập lưng ông!
Nếu không muốn gần 90 vạn tu sĩ của Đạo môn chết thảm dưới thân kiếm, như vậy ba vị thánh tôn của Đạo môn liền không có lựa chọn nào khác! Chỉ có thể đón đỡ kiếm này!
Thanh Huyền kia trước tiên giống như cũng là đã biết được dụng ý của Tông Thủ. Lập tức trong mắt hơi đỏ, râu tóc cứng rắn dựng cả lên, toàn thân y bào đều là không gió mà bay.
Giờ khắc này, Tinh Tà thậm chí có ý niệm muốn tạm lưu lại một lát, đem hết toàn lực đưa Nguyên Tĩnh chém chết.
Mà cũng đúng lúc này, trong tai Tinh Tà lần nữa nghe được tiếng ngâm khe khẽ của Tông Thủ.
- Bổn vương chấp chưởng kiếm này, nhất định dẫn trăm vạn quân, quét ngang trên trời dưới đất, đãng diệt bát phương! Chưởng khống ngàn vạn thế giới, khiến cho quần tiên cúi đầu!
Cách trước đó thất kiếm tề minh tấn giai vẫn chưa tới ba tức.
Tử kim sắc cự tháp kia lập tức tiếp tục chui lên. Luyện Hồn kiếm vốn là huy quang vạn trượng, ngược lại đem những quang huy chói mắt này toàn bộ thu lại, khoi phục tử kim kiếm thân.
Tinh Tà lại hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn xem Tông Thủ đã đưa tử kim cự tháp kia lên đến tam thập nhị trọng thiên cảnh. Lại cứ đang tiếp tục, thẳng đến một tầng thiên mô theo đó mà thành hình, lúc này cái kim tháo kia mới dừng lại. Mà giờ khắc này, Tông Thủ đã đứng ở trên tam thập tam tầng Đại La Thiên mà Tú Quan cũng không thể sánh bằng!
Nhìn xem thân ảnh thiếu niên đang cầm kiếm ở trên tháp, lại khiến cho Tinh Tà có một loại ảo giác.
Phảng phất như lúc này nhìn thấy chính là Thiên đế chí cao vô thượng, là chủ nhân của ức vạn quần tiên. Có vô tận thần uy, khống chế sinh linh.
- Đáng chết!
Một tiếng chửi bới, tâm thần của Tinh Tà mãnh liệt tỉnh lại. Liền trong lòng biết thanh Luyện Hồn kiếm kia hơn phân nửa đã bị Tông Thủ triệt để khống chế. Mà sau đó một khắc, chợt nghe một tiếng ‘Xoẹt’ vang lên. Tinh Tà theo tiếng kêu nhìn lại, thình lình chỉ thấy thanh sắc đạo nhân cầm Huyết Nguyệt đao kia bị một cỗ vô hình kiếm khí đột ngột trảm thành phấn vụn, máu tươi phi tán.
Huyết Nguyệt loan đao kia cũng ở trong tiếng ông minh chợt bay lên. Sau đó là quang ảnh phân tán, gần như điên cuồng hướng về phía xa xa lượn vòng mà đi.
Dĩ nhiên là sợ thất kiếm trên không trung kia như hổ, chỉ cầu rời đi càng xa càng tốt.
Mà lúc này sắc mặt Tinh Tà đã là xanh trắng một mảnh.
Thánh cảnh chấp chưởng thần binh đồng dạng là hơn phân nửa Chí cảnh, chỉ hơi khinh địch một chút vậy mà cũng không tránh khỏi cái chết?
Uy lực thất kiếm hợp bích, lại mạnh như vậy?
Một tia chiến ý cùng một tia may mắn cuối cùng trong lồng ngực của hắn cũng triệt để bỏ đi. Sau đó huyết vụ toàn thân bỗng nhiên nổ tung.
Trong tiếng ầm vang, đem thời không bích chướng lại lần nữa đánh ra một đường liệt ngân.
Tiếp đó muốn không để ý một cái giá lớn mà thoát đi. Trong chốc lát tiếp theo, chợt nghe thanh âm trong sáng của Tông Thủ lại vang lên.
- Hôm nay người phạm đến Thương Sinh khung cảnh, chém không tha!
Thiên đạo ý niệm bàng bạc lập tức tụ hợp, ở dưới sự điều khiến của kiếm trận, vậy mà kết hợp thành hình kiếm, một kiếm chém ra ngoài.
Một kiếm này, nhưng lại chém thẳng ra bên ngoài khung cảnh, vào trong Vân Giới.
Thiên đạo chi kiếm thật lớn kia đột ngột quét ngang mà xuống, giờ phút này ở trong Vân Giới, đạo binh phương trận vẫn còn vài chục vạn đang chỉnh tề bày trận kia, thập vạn Đại Thương Huyền Thiết Hãm Trận Tốt, mấy vạn Thần Cung thủ, ở trong một tức này đều hóa thành cát bụi vỡ vụn.
Chỉ một kiếm, liền chém chết 30 vạn đạo binh ở bên ngoài khung cảnh!
Ở trong Vân Giới, mấy trăm dặm địa vực chỗ chiến trường, toàn bộ thời không đều lâm vào đình trệ.
Mấy vạn Thương Sinh Huyền Long sĩ đều không hẹn mà dừng chiến câu của mình lại, nhìn chằm chằm một màn này.
Trước tiên là không dám tin, một tức về sau, mới miễn cưỡng hoàn hồn, xác nhận trước mắt không phải là ảo giác. Đạo binh gần ba mươi vạn người, chiến lực đủ tương đương với sáu, bảy vị Thánh cảnh đỉnh phong, vậy mà chân chân chính chính ở dưới một kiếm hóa thành bùn cát!
Quân kỷ của Thương Sinh Huyền Long sĩ cực nghiêm, mọi người không được nói chuyện, đành phải hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi.
- Một kiếm, rõ ràng chỉ một kiếm mà thôi?
- Chẳng lẽ là Thương Sinh thất kiếm đã kết hợp hay sao?
- Thanh Huyền đạo nhân kia, còn có Nho môn Chu thánh, sao lại không nhúng tay vào can thiệp? Ở trong khung cảnh, hẳn là đã thắng?
- Hơn phân nửa là như thế, nếu không ở trong khung cảnh lúc này sao có thể có lực viện trợ chúng ta?
- Không phải nói ít nhất là có bảy vị Chí cảnh, năm vị thần tôn sao? Cứ như vậy mà thất bại?
- 30 vạn đạo binh, vị Nguyên thần hoàng đế của Đại Thương kia chỉ sợ muốn thổ ra ba lít máu!
- Đâu chỉ là thổ huyết? Sợ là căn cơ của cả Đại Thương cũng đều lay động. Ta nghĩ là hắn chỉ sợ mấy tháng đều khó mà ngủ ngon.
Tình cảm phấn chấn, cuồng hỉ vô cùng khi đại nạn nạn được cởi bỏ, ở trong lòng mọi người bỗng nhiên dần dần cảm thấy khỏe mạnh.
Mà sau một hai tức im lặng, liền là ‘Oanh’ một tiếng vang dội.
Đúng là ở đối diện, hơ hai trăm vạn tu sĩ kết trận mà đứng kia, ở thời khắc này bỗng dưng tán loạn. Phảng phất như là một cái đê đập nhìn như không thể phá vỡ, lại không hề có nguyên nhân bị tan rã sụp đổ ngay tại chỗ, vô cùng sạch sẽ triệt để.
Cơ hồ tất cả mọi người đều là đang cùng thi triển hết khả năng, thi triển độn pháp hoặc hướng ra phương xa, hướng về phía hư không bỏ chạy.
Chỉ cần là người hơi có chút ít tu vi đều chú ý tới một kiếm kinh thế vừa rồi kia, căn bản chính là nghiền áp chi thế, khiến cho 30 vạn đạo binh tinh nhuệ không có đường kháng cự!
Nếu như một kiếm này lại chém tới, dù là 200 vạn tu sĩ nơi đây chính thức đồng tâm hiệp lực, kết trận kháng cự, chỉ sợ cũng tuyệt không ngăn được ba kích của kiếm này.
Liền huống chi 200 vạn tu sĩ hội tụ nơi đây vốn là Đạo, Nho, Ma tam giáo có tính toán khác nhau.
Cũng không chỉ là những tu sĩ này, những đạo binh may mắn còn sống cũng liên tục điều chuyển phương hướng, lấy tốc độ cao nhất bỏ chạy.
Cũng đúng lúc này, kiếm thứ hai của Tông Thủ cũng hoành không mà đến.
Lần này so với lần trước lại muốn thành thạo hơn chút ít. Một số yếu lĩnh bí quyết cũng đã hiểu ra.
Dùng Luyện Hồn kiếm dẫn đạo thao khống, đơn giản liền đem thiên địa ý chí kia dẫn tụ mà đến giữa không trung, ngưng làm kiếm lực.
Mà một kiếm này, vẫn là bên ngoài Thương Sinh khung cảnh, ở trong Vân Giới!
Kiếm cương hạo đại phá vỡ hết thảy, truy hướng trăm vạn tu sĩ tam giáo đang bỏ chạy tán loạn kia.
Đây là ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu!
Thanh Huyền đạo nhân kia, hẳn nhiên là trong lúc Ngụy Húc độ kiếp, lấy tính mạng của mấy vạn đệ tử trong khung cảnh khiến cho Tú Quan cùng Thương Sinh Đạo không thể không kháng cự chính diện.
Như vậy Tông Thủ hắn liền dùng gậy ông đập lưng ông!
Nếu không muốn gần 90 vạn tu sĩ của Đạo môn chết thảm dưới thân kiếm, như vậy ba vị thánh tôn của Đạo môn liền không có lựa chọn nào khác! Chỉ có thể đón đỡ kiếm này!
Thanh Huyền kia trước tiên giống như cũng là đã biết được dụng ý của Tông Thủ. Lập tức trong mắt hơi đỏ, râu tóc cứng rắn dựng cả lên, toàn thân y bào đều là không gió mà bay.
/1700
|