Đúng là một lão hồ ly!
Âm thầm chửi bới, trên mặt Tông Thủ lại giả mù sa mưa mà nói:
- Sư huynh cần gì như thế? Thực khiến cho sư đệ áy náy không an. Sư huynh độ kiếp, đúng là thời điểm vững chắc căn cơ.
Ngụy Húc cười khoát tay áo, ý bảo Tông Thủ dừng lại. Sau đó thần tình ngưng trọng:
- Sư đê ngươi cũng biết một trận chiến này còn chưa kết thúc?
Tông Thủ rùng mình một cái, trong mắt hiện ra vẻ lãnh lệ.
Xác thực vẫn không tính là chấm dứt, hôm nay ba nhà Ma, Đạo, Nho chật vật bại lui, nhưng há có thể từ bỏ ý đồ?
Cũng sẽ không nguyện ý Thương Sinh Đạo quật khởi như vậy.
Hôm nay tuy là có ba vị Chí cảnh tu sĩ vẫn lạc, nhưng mà thực lực tổng hợp y nguyên vẫn ổn áp mấy bậc.
Thương Sinh khung cảnh này, bọn hắn là bất đắc dĩ không làm được gì, nhưng lại có khả năng từ bên ngoài mà bắt tay vào làm.
Mạch khoáng của Thương Sinh Đạo, thế lực phụ thuộc các nơi, tam tông lục môn, thậm chí còn có Đại Càn của hắn.
Mấy cái phía trước thì cũng thôi đi, cũng không phải là không thể vứt bỏ, tối đa song phương bốn giáo trong lúc này phá hủy lẫn nhau.
Duy chỉ có Đại Càn, Càn Thiên Sơn, hắn không thể buông tha được, tất muốn liều mạng đánh một trận tử chiến, mà Thương Sinh Đạo cũng tất sẽ cứu.
Đạo, Nho hai giáo bởi vì hắn mà bị nhục, tổn thất nặng nề. Sẽ trả thù lại ở Đại Càn, cũng không phải là chuyện không thể tưởng tượng được gì.
- Thanh Huyền thương nhẹ, thời điểm Thái Hoàng thoát thân cũng nguyên khí giảm nhiều. Hai người lại kiêng kỵ Phần Không Lục gia, hơn phân nửa sẽ không trực tiếp ra tay đối với ngươi. Chu Tử cần trước tiên bảo hộ nguyên linh của Đổng Trọng Thư, khiến cho hắn có thể sau mấy ngàn năm thành công phục sinh. Mấy người này cũng sẽ không trực tiếp ra tay. Thái Thủy bị đoạn đi một tay, cũng đồng dạng cần một thời gian chữa thương. Duy chỉ có một người cần lo, là Vô Thượng nguyên ma, nhưng mà một vị này, cũng chỉ là một cây chẳng chống vững nhà.
Lúc này Nguyên Tĩnh tán nhân cũng là đạp không mà lên, cười lạnh nói:
- Hôm nay những người kia đều tổn thất không nhỏ, liền ngay cả năm vị thần tôn kia cũng tiêu hao không ít thần lực. Bằng vào ta nhìn xem, Chí cảnh lúc này tạm thời sẽ không tái sinh đại chiến. Tam giáo nay muốn lấy lại mặt mũi, liền nhất định sẽ từ chiến tranh nhân thế bắt tay vào làm. Mặc dù một kiếm của ngươi chém diệt 30 vạn đạo binh Vân Giới. Nhưng đại quân của Đại Thương có ngàn vạn, mà Đạo môn cũng y nguyên có hơn năm vạn Tử Lân Diễm Thương kỵ toàn thân trở ra. Một khi hợp lực, đồng loại Tây hướng, đủ nát bấy hết thảy.
Đại quốc binh tranh sao?
Chợt trong lòng Tông Thủ hơi động, nhìn về phía Khiếu Nhật đang đi lòng vòng trước người như cũ.
Tiểu thổ cẩu nhi này, giống như cũng thấy không đúng. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy người ở chung quanh đều giống như là cười mà không phải cười nhìn chăm chú lên người nó.
Cơ hồ cùng một thời gian, ở trong Đạo Linh khung cảnh cách chỗ này khoảng mấy vạn dặm, không khí nhưng lại là một mảnh thê lương áp lực, ảm đạm trầm muộn vô cùng.
- Thất bại, tam giáo liên thủ, rõ ràng cũng thất bại!
- Làm sao có thể?
- Chín vị Chí cảnh thánh tôn, còn có năm vị thần tôn liên thủ. Rõ ràng vẫn là không đánh tan được Thương Sinh khung cảnh?
- Tam Thập Tam Thiên trận đáng sợ, Thương Sinh thất kiếm đáng sợ!
Hậu thủ của nửa bước Thực cảnh vạn năm trước lưu lại, cư nhiên mạnh mẽ như thế.
- Nếu không có Đại Càn yêu quân Tông Thủ kia, cái thất kiếm này sao lại có thể làm gì, Tam Thập Tam Thiên trận kia cũng không có cách nào hoàn thành!
- Bạo quân này, thật sự là đầu sỏ gây nên! Năm đó ta liền cảm giác kỳ quái, Đại Càn cùng Thương Sinh Đạo đi lại cũng quá gần chút ít.
- Côn Minh tổ sư đều vẫn lạc.
- Thân thể toái diệt, cũng may là còn có thể đoàn tụ nguyên hồn.
- Nếu như Từ Bi đạo quân ở đó, một trận chiến này chưa hẳn sẽ có kết cục như thế!
- Hồ ngôn loạn ngữ, những lời này ngươi há lại có thể nói?
Ở trong Đạo cung, Tình Minh rõ ràng đứng ở một tòa vân kiều. Bên cạnh gò má có hai hàng lệ chảy xuống, một đôi ngọc thủ nắm lại thật chặt, răng ngà nghiến chặt lại.
Lại là Tông Thủ, cái hôn ác chi quân kia!
Lần trước cơ hồ đem nàng trảm sắt, lúc này đây, lại là chí thân của nàng.
Tuy nói Chí cảnh bất tử, mấy ngàn năm sau liền có thể đoàn tụ Nguyên Hồn, nhưng mà mỗi lần nhớ tới, 5000 năm không thể gặp mặt, lại như cũ đau thấu tim phổi!
Nếu như Tình Minh chết sớm, nếu như không thể đắc đạo, nói không chừng sau lần này chính là thiên nhân vĩnh cách!
Thực hận không thể lột da hắn, ăn thịt hắn!
Quét mắt toàn bộ khung cảnh, chỉ thấy xung quanh đều là tu sĩ ngồi xếp bằng điều tức dưỡng thương, đại đa số người đều là thần tình hôi bại.
Ngoại trừ vì trận chiến này đại bại, khiến cho nỗi lòng của mọi người chìm xuống, càng là bởi vì một kiếm kia của Tông Thủ.
Tuy có Thanh Huyền ngăn trở, không thể đem 80 vạn để tử Đạo môn chính thức chém giết.
Nhưng mà cũng có rất nhiều đệ tử Đạo môn bị thiên đạo ý chí trùng kích ảnh hưởng đến, thần hồn bị thương.
Nếu không qua được cửa ải này, một bộ phận người ở đây cả đời cũng khó có thể lại tấn cấp. Rất nhiều đệ tử vốn rất có thiên tư, lại có thể cứ như vậy mà hoang phế.
Đây là vết thương của Đạo môn! Là Đạo môn đại kiếp!
Trong mắt Tình Minh lập tức hiện ra vẻ mờ mịt. Liền ngay cả quyền đầu đang nắm chặt cũng có chút buông lỏng.
Lúc này Đạo Linh khung cảnh, 3000 đạo môn, đều đã suy yếu tới cực điểm.
Côn Minh bỏ mình, hai vị Đạo quân giáo chủ cũng bị thương không nhẹ.
Cùng Ma môn liên thủ, vốn là có rất nhiều đệ tử phản cảm. Lúc này túc lão trong giáo, 3000 đạo môn, đối với khung cảnh và đạo quân sợ cũng không thiếu oán ý.
Nếu là độ không qua cửa ải này, chính là điểm bắt đầu giáo phái suy vong, còn nói báo thù cái gì?
Bỗng nhiên đứng dậy, Tình Minh bay đến bên ngoài Vạn Đăng Quật thất.
Nàng là chủ nhân của Đạo Linh cung, xuất nhập nơi này vốn là không trở ngại. Lúc này bước vào, toàn bộ không bị cấm chế ngăn cách.
Những đạo đồng kia cũng không có ý ngăn trở.
Côn Minh mặc dù vong, nhưng mà lại vì cứu Thanh Huyền thoát khốn mà chết. Thân phận địa vị của Tình Minh ở trong Đạo môn, không những không hạ xuống, ngược lại là càng được trọng thị.
Mà vừa mới vào cửa, chợt nghe thanh âm của Thái Hoàng đạo quân vang lên:
- Lần này xác nhiên là tổn thương thảm trọng, bất quá cũng may là căn cơ của Đạo môn ta không tổn hại. Tử Lân Diễm Thương kỵ rút về hơn phân nửa, Châm Vũ kiếm sẽ cũng cơ hồ toàn bộ bảo toàn. Thanh Huyền sư huynh cần gì phải tâm lo như thế? Chỉ tiếc Côn Minh!
Sắc mặt của Tình Minh lần nữa hiện lên vẻ ảm đạm.
Khóe môi bên cạnh càng hiện lên vẻ khổ sở. Tử Lân Diễm Thương kỵ cùng Chân Vũ kiếm sĩ xác nhiên là hầu hết được bảo toàn không sai.
Nhưng mà căn cơ chân chính của Đạo môn, lại cũng không ở chỗ này. Mà là những tu giả chân chính có hi vọng lên tầng thứ cao hơn trong Đạo môn.
Âm thầm chửi bới, trên mặt Tông Thủ lại giả mù sa mưa mà nói:
- Sư huynh cần gì như thế? Thực khiến cho sư đệ áy náy không an. Sư huynh độ kiếp, đúng là thời điểm vững chắc căn cơ.
Ngụy Húc cười khoát tay áo, ý bảo Tông Thủ dừng lại. Sau đó thần tình ngưng trọng:
- Sư đê ngươi cũng biết một trận chiến này còn chưa kết thúc?
Tông Thủ rùng mình một cái, trong mắt hiện ra vẻ lãnh lệ.
Xác thực vẫn không tính là chấm dứt, hôm nay ba nhà Ma, Đạo, Nho chật vật bại lui, nhưng há có thể từ bỏ ý đồ?
Cũng sẽ không nguyện ý Thương Sinh Đạo quật khởi như vậy.
Hôm nay tuy là có ba vị Chí cảnh tu sĩ vẫn lạc, nhưng mà thực lực tổng hợp y nguyên vẫn ổn áp mấy bậc.
Thương Sinh khung cảnh này, bọn hắn là bất đắc dĩ không làm được gì, nhưng lại có khả năng từ bên ngoài mà bắt tay vào làm.
Mạch khoáng của Thương Sinh Đạo, thế lực phụ thuộc các nơi, tam tông lục môn, thậm chí còn có Đại Càn của hắn.
Mấy cái phía trước thì cũng thôi đi, cũng không phải là không thể vứt bỏ, tối đa song phương bốn giáo trong lúc này phá hủy lẫn nhau.
Duy chỉ có Đại Càn, Càn Thiên Sơn, hắn không thể buông tha được, tất muốn liều mạng đánh một trận tử chiến, mà Thương Sinh Đạo cũng tất sẽ cứu.
Đạo, Nho hai giáo bởi vì hắn mà bị nhục, tổn thất nặng nề. Sẽ trả thù lại ở Đại Càn, cũng không phải là chuyện không thể tưởng tượng được gì.
- Thanh Huyền thương nhẹ, thời điểm Thái Hoàng thoát thân cũng nguyên khí giảm nhiều. Hai người lại kiêng kỵ Phần Không Lục gia, hơn phân nửa sẽ không trực tiếp ra tay đối với ngươi. Chu Tử cần trước tiên bảo hộ nguyên linh của Đổng Trọng Thư, khiến cho hắn có thể sau mấy ngàn năm thành công phục sinh. Mấy người này cũng sẽ không trực tiếp ra tay. Thái Thủy bị đoạn đi một tay, cũng đồng dạng cần một thời gian chữa thương. Duy chỉ có một người cần lo, là Vô Thượng nguyên ma, nhưng mà một vị này, cũng chỉ là một cây chẳng chống vững nhà.
Lúc này Nguyên Tĩnh tán nhân cũng là đạp không mà lên, cười lạnh nói:
- Hôm nay những người kia đều tổn thất không nhỏ, liền ngay cả năm vị thần tôn kia cũng tiêu hao không ít thần lực. Bằng vào ta nhìn xem, Chí cảnh lúc này tạm thời sẽ không tái sinh đại chiến. Tam giáo nay muốn lấy lại mặt mũi, liền nhất định sẽ từ chiến tranh nhân thế bắt tay vào làm. Mặc dù một kiếm của ngươi chém diệt 30 vạn đạo binh Vân Giới. Nhưng đại quân của Đại Thương có ngàn vạn, mà Đạo môn cũng y nguyên có hơn năm vạn Tử Lân Diễm Thương kỵ toàn thân trở ra. Một khi hợp lực, đồng loại Tây hướng, đủ nát bấy hết thảy.
Đại quốc binh tranh sao?
Chợt trong lòng Tông Thủ hơi động, nhìn về phía Khiếu Nhật đang đi lòng vòng trước người như cũ.
Tiểu thổ cẩu nhi này, giống như cũng thấy không đúng. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy người ở chung quanh đều giống như là cười mà không phải cười nhìn chăm chú lên người nó.
Cơ hồ cùng một thời gian, ở trong Đạo Linh khung cảnh cách chỗ này khoảng mấy vạn dặm, không khí nhưng lại là một mảnh thê lương áp lực, ảm đạm trầm muộn vô cùng.
- Thất bại, tam giáo liên thủ, rõ ràng cũng thất bại!
- Làm sao có thể?
- Chín vị Chí cảnh thánh tôn, còn có năm vị thần tôn liên thủ. Rõ ràng vẫn là không đánh tan được Thương Sinh khung cảnh?
- Tam Thập Tam Thiên trận đáng sợ, Thương Sinh thất kiếm đáng sợ!
Hậu thủ của nửa bước Thực cảnh vạn năm trước lưu lại, cư nhiên mạnh mẽ như thế.
- Nếu không có Đại Càn yêu quân Tông Thủ kia, cái thất kiếm này sao lại có thể làm gì, Tam Thập Tam Thiên trận kia cũng không có cách nào hoàn thành!
- Bạo quân này, thật sự là đầu sỏ gây nên! Năm đó ta liền cảm giác kỳ quái, Đại Càn cùng Thương Sinh Đạo đi lại cũng quá gần chút ít.
- Côn Minh tổ sư đều vẫn lạc.
- Thân thể toái diệt, cũng may là còn có thể đoàn tụ nguyên hồn.
- Nếu như Từ Bi đạo quân ở đó, một trận chiến này chưa hẳn sẽ có kết cục như thế!
- Hồ ngôn loạn ngữ, những lời này ngươi há lại có thể nói?
Ở trong Đạo cung, Tình Minh rõ ràng đứng ở một tòa vân kiều. Bên cạnh gò má có hai hàng lệ chảy xuống, một đôi ngọc thủ nắm lại thật chặt, răng ngà nghiến chặt lại.
Lại là Tông Thủ, cái hôn ác chi quân kia!
Lần trước cơ hồ đem nàng trảm sắt, lúc này đây, lại là chí thân của nàng.
Tuy nói Chí cảnh bất tử, mấy ngàn năm sau liền có thể đoàn tụ Nguyên Hồn, nhưng mà mỗi lần nhớ tới, 5000 năm không thể gặp mặt, lại như cũ đau thấu tim phổi!
Nếu như Tình Minh chết sớm, nếu như không thể đắc đạo, nói không chừng sau lần này chính là thiên nhân vĩnh cách!
Thực hận không thể lột da hắn, ăn thịt hắn!
Quét mắt toàn bộ khung cảnh, chỉ thấy xung quanh đều là tu sĩ ngồi xếp bằng điều tức dưỡng thương, đại đa số người đều là thần tình hôi bại.
Ngoại trừ vì trận chiến này đại bại, khiến cho nỗi lòng của mọi người chìm xuống, càng là bởi vì một kiếm kia của Tông Thủ.
Tuy có Thanh Huyền ngăn trở, không thể đem 80 vạn để tử Đạo môn chính thức chém giết.
Nhưng mà cũng có rất nhiều đệ tử Đạo môn bị thiên đạo ý chí trùng kích ảnh hưởng đến, thần hồn bị thương.
Nếu không qua được cửa ải này, một bộ phận người ở đây cả đời cũng khó có thể lại tấn cấp. Rất nhiều đệ tử vốn rất có thiên tư, lại có thể cứ như vậy mà hoang phế.
Đây là vết thương của Đạo môn! Là Đạo môn đại kiếp!
Trong mắt Tình Minh lập tức hiện ra vẻ mờ mịt. Liền ngay cả quyền đầu đang nắm chặt cũng có chút buông lỏng.
Lúc này Đạo Linh khung cảnh, 3000 đạo môn, đều đã suy yếu tới cực điểm.
Côn Minh bỏ mình, hai vị Đạo quân giáo chủ cũng bị thương không nhẹ.
Cùng Ma môn liên thủ, vốn là có rất nhiều đệ tử phản cảm. Lúc này túc lão trong giáo, 3000 đạo môn, đối với khung cảnh và đạo quân sợ cũng không thiếu oán ý.
Nếu là độ không qua cửa ải này, chính là điểm bắt đầu giáo phái suy vong, còn nói báo thù cái gì?
Bỗng nhiên đứng dậy, Tình Minh bay đến bên ngoài Vạn Đăng Quật thất.
Nàng là chủ nhân của Đạo Linh cung, xuất nhập nơi này vốn là không trở ngại. Lúc này bước vào, toàn bộ không bị cấm chế ngăn cách.
Những đạo đồng kia cũng không có ý ngăn trở.
Côn Minh mặc dù vong, nhưng mà lại vì cứu Thanh Huyền thoát khốn mà chết. Thân phận địa vị của Tình Minh ở trong Đạo môn, không những không hạ xuống, ngược lại là càng được trọng thị.
Mà vừa mới vào cửa, chợt nghe thanh âm của Thái Hoàng đạo quân vang lên:
- Lần này xác nhiên là tổn thương thảm trọng, bất quá cũng may là căn cơ của Đạo môn ta không tổn hại. Tử Lân Diễm Thương kỵ rút về hơn phân nửa, Châm Vũ kiếm sẽ cũng cơ hồ toàn bộ bảo toàn. Thanh Huyền sư huynh cần gì phải tâm lo như thế? Chỉ tiếc Côn Minh!
Sắc mặt của Tình Minh lần nữa hiện lên vẻ ảm đạm.
Khóe môi bên cạnh càng hiện lên vẻ khổ sở. Tử Lân Diễm Thương kỵ cùng Chân Vũ kiếm sĩ xác nhiên là hầu hết được bảo toàn không sai.
Nhưng mà căn cơ chân chính của Đạo môn, lại cũng không ở chỗ này. Mà là những tu giả chân chính có hi vọng lên tầng thứ cao hơn trong Đạo môn.
/1700
|