Nhìn tình hình này cũng không giống như là vị Chí cảnh Thánh tôn kia..
Chiến Thần môn trưởng lão đang cười nhạt.
Trầm Côn thì cười lạnh trong mắt lộ ra vẻ chẳng đáng.
Bạch Thiên Sâu cũng đang cười lạnh, bởi cả đời mới nghe được một chuyện đáng cười như thế.
Ánh mắt cao, nhìn xa, lại áp lực lớn? Chuyện như vậy thì tính là đạo lý gì chứ?
Gia tộc thế lực, cũng cảm thấy hiếu kỳ, Thần Vũ Môn hai vị trưởng lão muốn làm gì?
Không ai biết, không ai biết sẽ hiểu cái gì.
Mặc dù là hai vị trưởng lão, cũng chỉ nghe lời nói của Thần Võ chưởng giáo, mới có vẻ không chịu trách nhiệm, nhưng thực tế lại có liên hệ nhất định…
Thần vũ môn trưởng lão không xử trí, không phê bình gì…
Đi về phía này, có thể thấy được hai vị Thần vu môn khá là khoan hoài, còn có chút coi trọng nữa…
Trên thực tế thì Thần vũ môn đối với chuyện của Lâm Phi cũng chỉ là chăn dê đi loạn mà thôi, đi tìm ăn ở xung quanh, kiểu gì cũng sẽ béo lên, tăng cân.
Nếu như mợi người biết Thần Vũ Môn nghĩ như thế nào thì sẽ không biết bị dọa thành thế nào nữa?
Giật mình, ngoài ý muốn!
- Quốc vương đến.
Từ lúc quốc vương tới, mọi người đều nhìn về hướng khác, Chiến Thần môn và Thần vũ môn cũng dừng lại.
Quốc vương, không phải là hoàng đế.
Bởi vì Bất Lạc hoàng triều chỉ là vương triều kiểu nhỏ, tạm thời không có tư cách đẻ thành hoàng đế, chỉ có thể làm một vương một quốc mà thôi, mà cái loại quy củ này thì trước đến nay không ai dám vượt qua cho dù là trung hình vương triều thì cũng không có tư cách.
Trên bầu trời một đội ngũ dần xuất hiện.
Khí phách, mạnh mẽ.
Đội ngũ hóa thành lưu quang, xuất hiện lên dài cao, chỉnh tề, còn vị quốc vương kia, mang một thân kim sắc cẩm bào, thực là chói mắt, tuổi không lớn, lại mang theo khí tức vương giả, vị quốc vương này hẳn cũng là một huyền vương cường giả.
Trên quảng trường an tĩnh, rất nhiều người ngừng thở, ngưỡng mộ vị quốc vương này.
Quốc vương xuất hiện, đại tiểu gia tộc, môn phái đều đứng lên, nghênh đón vị quốc vương này.
Chiến Thần môn và Thần Vũ môn, Minh Nguyệt cung, cũng vân cấp cho vị quốc vương này mặt mũi, tỏ vẻ thân mặt, cũng không nhìn ra điều gì.
Quốc vương ngồi xuống, thì đám nhân tài cũng dần đi tới.
- Quốc vương cũng thực uy phong.
Lâm Phi thầm nghĩ.
- Chỉ là thực lực Vương giả cho nên mới có thể ổn định được tọa vị mà thôi.
Quốc vương có thực lực vương cấp, Lâm Phi cũng có chút ngoài ý muốn ,vì tron tưởng tượng thì Quốc vương là kẻ bề trên ,thiếu thời gian tu luyện, mà cao thủ bên người nhiều, nên tự thân thực lực cũng không cao.
Lần này nhìn thấy một màn này thì trong lòng hắn minh bạch, những thứ trong tiểu thuyết thuần túy là vô nghĩa, người ta là quốc vương, tài nguyên nhiều, tu luyện thành công hay không cũng chỉ là một câu nói.
Lâm phi cho rằng là như thế.
Quốc vương ngồi xuống.
Những người cần đến cũng đã đến đủ rồi.
Trận chung kết sắp bắt đầu rồi.
Đây cũng là một lần chọn lựa theo lệ cũ của vương triều.
Lúc này khi quốc vương ngồi xuống thì người phụ trach chuẩn bị liền lên tuyên bố, lần này thì quốc vương tự mình đứng lên, uy nghiêm, từ từ nói:
- Lần này vương triều chọn lựa, cao thủ tập hợp, thực khến cho Bất Lạc vương triều may mắn, thế nên bản vương quyết định, thập đại cao thủ sẽ được vào hoàng khố tự chon một kiện bảo vật…
Một trận âm thanh ầm ầm, tùy theo đó mà vang lên.
Hoàng khố, danh như ý nghĩa, là nơi vương triều cất giữ tư nguyên, bên trong có biết bao nhiêu chỗ tốt, ai cũng không biết, chỉ là nơi đó, thủ vệ sâm nghiêm không có ai có thể tiếp cận.
Quốc vương tự khai khẩu, thì kẻ nào không hứng phấn thì khẳng định là giả.
Một kiện bảo vật tùy ý mà chọn.
Cho dù chỉ là một kiện trung phẩm linh bảo thì chiến lực cũng sẽ tăng lên nhiều.
Thứ đồ của Vương tộc thì khẳng định không phải là phàm vật, trong nháy mắt mọi người đều thấy động tâm.
Đại tiểu gia tộc cũng cảm thấy nao nao, lần này quốc vương ra tay cũng thật khó tả, lại mở ra khố phòng, tùy ý thập tiền chọn một kiện bảo vật ư.
Đại thủ bút như thế thì bọn họ cũng không làm được
Vương tộc tuy không phải là hoàng tộc chân chính nhưng tài nguyên phong phú không phải là bọn hắn có thể sánh bằng được.
- Vương thượng nếu như đã có nhã ý thế thì Chiến Thần môn ta nguyện ý cùng náo nhiệt.
Trầm Côn và Bạch Thiên Sầu cùng nói:
- Chiến Thần môn ta nguyện ý xuất ra một vạn tinh khiết Nguyên Đan, coi như là để cho vị đệ nhất.
Mọi người lần thứ hai kinh hãi, Chiến Thần môn thực là rộng tay lại có thể xuất ra một đống tinh khiết Nguyên dan cho vị đứng đầu.
Chẳng qua bọn họ cũng nhanh thoải mái hẳn.
Chiến Thần Môn hẳn là vì bọn họ, Chiến Thần môn bọn họ có vài vị thiên tài đệ tử, sức chiến đấu thậm chí còn có thể ngang bằng với Vương cấp cường giả.
Thực lực như thế thì bắt đệ nhất là chuyện khá dễ dàng.
Nếu như là Chiến Thần môn đệ nhất thì bọn họ càng thêm yên tâm, cái gì gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đến lúc đó có thể tuyên truyền cho Chiến Thần Môn cớ sao không làm.
- Chiến Thần môn có tâm rồi.
Quốc Vương nói.
Lúc này Thần Vũ môn cũng lên tiếng:
- Thần vũ môn chúng ta nguyện xuất ra một ngàn vạn tinh khiết Nguyên đan thưởng cho người đứng đầu.
Kẻ trước đã nói rồi thì Thần Vũ môn cũng không dám lạc hậu.
Các ngươi có thể ra một ngàn vạn viên thì chúng ta cũng có thể ra một ngàn vạn viên, ai sợ ai? Thần Vũ môn không thiếu cái này.
Quốc vương cười nói:
- Hay hay, nghĩ đến lúc chọn lựa của chúng ta thì đệ nhất danh sẽ khiến cho chúng ta kinh tâm động phách.
Đảo mắt nhìn qua, vị trí đệ nhất có hai ngàn vạn viên tinh khiết Nguyên đan, lại khiến cho mọi người động tâm, đỏ mắt không thôi, vì hai ngàn vạn đã biến thành ba ngàn vạn rồi.
Minh Nguyệt cung cũng xuất thủ.
Trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử xoa tay chuẩn bị bắt lấy đệ nhất danh.
- Đệ nhất danh, nhất định là ta, ai dám ngăn ta, kẻ đó chính là kẻ địch của ta.
- Ba ngàn vạn viên tinh khiết Nguyên Đan, chỉ cần ta có ba ngàn vạn viên này thì với thời gian đó đi tu luyện, ta tuyệt đối có thể đi vào Vương cấp, biến thành Vương cấp cao thủ.
- Hay lắm, đệ nhất này nhất định là của Mạc Chúc ta.
Tất cả thiên tài đệ tử nhìn về phía đây, trong đó đều hung quang ,tựa hồ trong đó mọi người đều là địch nhân của mình.
Đệ nhất có ba ngàn vạn tinh khiết Nguyên Đan, cái danh hiệu thì làm sao có thể bỏ qua.
Cho dù là ai, thì chỉ cần ba ngàn vạn tinh khiết Nguyên Đan này thì đi vào Vương cấp là chuyện không thành vấn đề, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Kích động, hưng phấn, chờ mong, không ngừng xuất hiện trên mặt đám cao thủ trẻ tuổi.
- Lợi hại, vị quốc vương này chỉ dùng chút thủ đoạn, nói mấy câu thôi thì tam đại môn phái đã dâng ra ba ngàn vạn viên tinh khiết Nguyên Đan, lại còn nhận được sự kính yêu của mọi người.
Lâm Phi nghĩ thầm:
- Tưởng Lai hẳn là cao thủ mà Vương tộc an bài.
Ba ngàn vạn tinh khiết Nguyên Đan càng làm cho hắn động tâm.
Nếu như có được ba vạn ngàn viên, mà còn có tiền cược kia nữa thì có thể quá ức, đại chiến vương triều có thêm cơ hội hơn nhiều.
Chiến Thần môn trưởng lão đang cười nhạt.
Trầm Côn thì cười lạnh trong mắt lộ ra vẻ chẳng đáng.
Bạch Thiên Sâu cũng đang cười lạnh, bởi cả đời mới nghe được một chuyện đáng cười như thế.
Ánh mắt cao, nhìn xa, lại áp lực lớn? Chuyện như vậy thì tính là đạo lý gì chứ?
Gia tộc thế lực, cũng cảm thấy hiếu kỳ, Thần Vũ Môn hai vị trưởng lão muốn làm gì?
Không ai biết, không ai biết sẽ hiểu cái gì.
Mặc dù là hai vị trưởng lão, cũng chỉ nghe lời nói của Thần Võ chưởng giáo, mới có vẻ không chịu trách nhiệm, nhưng thực tế lại có liên hệ nhất định…
Thần vũ môn trưởng lão không xử trí, không phê bình gì…
Đi về phía này, có thể thấy được hai vị Thần vu môn khá là khoan hoài, còn có chút coi trọng nữa…
Trên thực tế thì Thần vũ môn đối với chuyện của Lâm Phi cũng chỉ là chăn dê đi loạn mà thôi, đi tìm ăn ở xung quanh, kiểu gì cũng sẽ béo lên, tăng cân.
Nếu như mợi người biết Thần Vũ Môn nghĩ như thế nào thì sẽ không biết bị dọa thành thế nào nữa?
Giật mình, ngoài ý muốn!
- Quốc vương đến.
Từ lúc quốc vương tới, mọi người đều nhìn về hướng khác, Chiến Thần môn và Thần vũ môn cũng dừng lại.
Quốc vương, không phải là hoàng đế.
Bởi vì Bất Lạc hoàng triều chỉ là vương triều kiểu nhỏ, tạm thời không có tư cách đẻ thành hoàng đế, chỉ có thể làm một vương một quốc mà thôi, mà cái loại quy củ này thì trước đến nay không ai dám vượt qua cho dù là trung hình vương triều thì cũng không có tư cách.
Trên bầu trời một đội ngũ dần xuất hiện.
Khí phách, mạnh mẽ.
Đội ngũ hóa thành lưu quang, xuất hiện lên dài cao, chỉnh tề, còn vị quốc vương kia, mang một thân kim sắc cẩm bào, thực là chói mắt, tuổi không lớn, lại mang theo khí tức vương giả, vị quốc vương này hẳn cũng là một huyền vương cường giả.
Trên quảng trường an tĩnh, rất nhiều người ngừng thở, ngưỡng mộ vị quốc vương này.
Quốc vương xuất hiện, đại tiểu gia tộc, môn phái đều đứng lên, nghênh đón vị quốc vương này.
Chiến Thần môn và Thần Vũ môn, Minh Nguyệt cung, cũng vân cấp cho vị quốc vương này mặt mũi, tỏ vẻ thân mặt, cũng không nhìn ra điều gì.
Quốc vương ngồi xuống, thì đám nhân tài cũng dần đi tới.
- Quốc vương cũng thực uy phong.
Lâm Phi thầm nghĩ.
- Chỉ là thực lực Vương giả cho nên mới có thể ổn định được tọa vị mà thôi.
Quốc vương có thực lực vương cấp, Lâm Phi cũng có chút ngoài ý muốn ,vì tron tưởng tượng thì Quốc vương là kẻ bề trên ,thiếu thời gian tu luyện, mà cao thủ bên người nhiều, nên tự thân thực lực cũng không cao.
Lần này nhìn thấy một màn này thì trong lòng hắn minh bạch, những thứ trong tiểu thuyết thuần túy là vô nghĩa, người ta là quốc vương, tài nguyên nhiều, tu luyện thành công hay không cũng chỉ là một câu nói.
Lâm phi cho rằng là như thế.
Quốc vương ngồi xuống.
Những người cần đến cũng đã đến đủ rồi.
Trận chung kết sắp bắt đầu rồi.
Đây cũng là một lần chọn lựa theo lệ cũ của vương triều.
Lúc này khi quốc vương ngồi xuống thì người phụ trach chuẩn bị liền lên tuyên bố, lần này thì quốc vương tự mình đứng lên, uy nghiêm, từ từ nói:
- Lần này vương triều chọn lựa, cao thủ tập hợp, thực khến cho Bất Lạc vương triều may mắn, thế nên bản vương quyết định, thập đại cao thủ sẽ được vào hoàng khố tự chon một kiện bảo vật…
Một trận âm thanh ầm ầm, tùy theo đó mà vang lên.
Hoàng khố, danh như ý nghĩa, là nơi vương triều cất giữ tư nguyên, bên trong có biết bao nhiêu chỗ tốt, ai cũng không biết, chỉ là nơi đó, thủ vệ sâm nghiêm không có ai có thể tiếp cận.
Quốc vương tự khai khẩu, thì kẻ nào không hứng phấn thì khẳng định là giả.
Một kiện bảo vật tùy ý mà chọn.
Cho dù chỉ là một kiện trung phẩm linh bảo thì chiến lực cũng sẽ tăng lên nhiều.
Thứ đồ của Vương tộc thì khẳng định không phải là phàm vật, trong nháy mắt mọi người đều thấy động tâm.
Đại tiểu gia tộc cũng cảm thấy nao nao, lần này quốc vương ra tay cũng thật khó tả, lại mở ra khố phòng, tùy ý thập tiền chọn một kiện bảo vật ư.
Đại thủ bút như thế thì bọn họ cũng không làm được
Vương tộc tuy không phải là hoàng tộc chân chính nhưng tài nguyên phong phú không phải là bọn hắn có thể sánh bằng được.
- Vương thượng nếu như đã có nhã ý thế thì Chiến Thần môn ta nguyện ý cùng náo nhiệt.
Trầm Côn và Bạch Thiên Sầu cùng nói:
- Chiến Thần môn ta nguyện ý xuất ra một vạn tinh khiết Nguyên Đan, coi như là để cho vị đệ nhất.
Mọi người lần thứ hai kinh hãi, Chiến Thần môn thực là rộng tay lại có thể xuất ra một đống tinh khiết Nguyên dan cho vị đứng đầu.
Chẳng qua bọn họ cũng nhanh thoải mái hẳn.
Chiến Thần Môn hẳn là vì bọn họ, Chiến Thần môn bọn họ có vài vị thiên tài đệ tử, sức chiến đấu thậm chí còn có thể ngang bằng với Vương cấp cường giả.
Thực lực như thế thì bắt đệ nhất là chuyện khá dễ dàng.
Nếu như là Chiến Thần môn đệ nhất thì bọn họ càng thêm yên tâm, cái gì gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đến lúc đó có thể tuyên truyền cho Chiến Thần Môn cớ sao không làm.
- Chiến Thần môn có tâm rồi.
Quốc Vương nói.
Lúc này Thần Vũ môn cũng lên tiếng:
- Thần vũ môn chúng ta nguyện xuất ra một ngàn vạn tinh khiết Nguyên đan thưởng cho người đứng đầu.
Kẻ trước đã nói rồi thì Thần Vũ môn cũng không dám lạc hậu.
Các ngươi có thể ra một ngàn vạn viên thì chúng ta cũng có thể ra một ngàn vạn viên, ai sợ ai? Thần Vũ môn không thiếu cái này.
Quốc vương cười nói:
- Hay hay, nghĩ đến lúc chọn lựa của chúng ta thì đệ nhất danh sẽ khiến cho chúng ta kinh tâm động phách.
Đảo mắt nhìn qua, vị trí đệ nhất có hai ngàn vạn viên tinh khiết Nguyên đan, lại khiến cho mọi người động tâm, đỏ mắt không thôi, vì hai ngàn vạn đã biến thành ba ngàn vạn rồi.
Minh Nguyệt cung cũng xuất thủ.
Trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử xoa tay chuẩn bị bắt lấy đệ nhất danh.
- Đệ nhất danh, nhất định là ta, ai dám ngăn ta, kẻ đó chính là kẻ địch của ta.
- Ba ngàn vạn viên tinh khiết Nguyên Đan, chỉ cần ta có ba ngàn vạn viên này thì với thời gian đó đi tu luyện, ta tuyệt đối có thể đi vào Vương cấp, biến thành Vương cấp cao thủ.
- Hay lắm, đệ nhất này nhất định là của Mạc Chúc ta.
Tất cả thiên tài đệ tử nhìn về phía đây, trong đó đều hung quang ,tựa hồ trong đó mọi người đều là địch nhân của mình.
Đệ nhất có ba ngàn vạn tinh khiết Nguyên Đan, cái danh hiệu thì làm sao có thể bỏ qua.
Cho dù là ai, thì chỉ cần ba ngàn vạn tinh khiết Nguyên Đan này thì đi vào Vương cấp là chuyện không thành vấn đề, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Kích động, hưng phấn, chờ mong, không ngừng xuất hiện trên mặt đám cao thủ trẻ tuổi.
- Lợi hại, vị quốc vương này chỉ dùng chút thủ đoạn, nói mấy câu thôi thì tam đại môn phái đã dâng ra ba ngàn vạn viên tinh khiết Nguyên Đan, lại còn nhận được sự kính yêu của mọi người.
Lâm Phi nghĩ thầm:
- Tưởng Lai hẳn là cao thủ mà Vương tộc an bài.
Ba ngàn vạn tinh khiết Nguyên Đan càng làm cho hắn động tâm.
Nếu như có được ba vạn ngàn viên, mà còn có tiền cược kia nữa thì có thể quá ức, đại chiến vương triều có thêm cơ hội hơn nhiều.
/1700
|