Hứa Thư cười khẽ, trong mắt lóe ra dị quang:
- Ta không biết người khác nghĩ như thế nào, trong mắt ta, quân thượng lại hoàn toàn xứng đáng là Thánh Quân! So với Đại Thương Ân Ngự kia phải mạnh hơn gấp trăm ngàn lần!
- Ta không biết người khác nghĩ như thế nào, trong mắt ta, quân thượng lại hoàn toàn xứng đáng là Thánh Quân! So với Đại Thương Ân Ngự kia phải mạnh hơn gấp trăm ngàn lần!
- Thánh Quân sao?
Nhậm Bác có chút thất thần, có chút ngẩn người. Miễn đi nhục hình, ái trọng con dân, thậm chí không tiếc vì thế khai đao với quyền quý.
Quân thượng hắn hắc chắn là Thánh Minh Chi Chủ.
Sau đó Nhậm Bác lại nghẹn ngào cười cười:
- Đại Thương Nguyên Thần hoàng đế, có thể được công nhận là minh quân trăm ngàn năm khó gặp, lúc thiếu niên đã khuếch trương lãnh thổ. Ngày ngày cần chính không biết mỏi mệt, thức khuya dậy sớm. Quân thượng hắn cũng là minh chủ khó được, nhưng muốn nói mạnh hơn Nguyên Thần hoàng đế cả trăm ngàn lần, tuyệt đối không thể nào được. Hứa Thư ah Hứa Thư, ngươi thật là dám nói.
Hứa Thư cũng không tranh luận, chỉ lạnh lùng mỉm cười một cái, trong lồng ngực lại không cho là đúng.
Mặc dù Ân Ngự kia cần chính không biết mỏi mệt thì sao, thức khuya dậy sớm thì thế nào?
Đại Thương lúc này, còn không phải dân chúng lầm than, chiến loạn nổi lên bốn phía sao?
Siêng năng chính vụ, chưa hẳn đã là một vị hoàng đế tốt.
Quân thượng nhà mình tuy lười biếng, ít nhúng tay chính sự. Nhưng mà đối với chính sự trọng đại, lại rát nghiêm túc.
Mà Đại Càn lúc này cũng đã hơi có xu hướng cường thịnh.
Ân Ngự dùng quyền mưu ngự người, hận không thể mọi chuyện tự mình làm. Tông Thủ lại bắt tay từ thể chế, tuyển bạt nhân tài, không hề cố kỵ dùng người.
Cùng là quân vương, giữa cả hai, cao thấp có thể phân biệt rõ ràng.
Những nho sinh này thật sự là mắt mù rồi mới nhận Ân Ngự kia là minh quân đương thời, còn quốc quân của mình lại hoang đường vô đạo.
Rất có một loại cảm giác lòng đầy căm phẫn, hận không thể đứng ra, cùng Nho gia tranh luận một phen.
Nhưng cũng biết chỉ vô dụng, những người kia chỉ biết đến giáo lý thánh nhân, không nghe những lời khác, tranh chấp với bọn họ là tự rước lấy nhục. Thị phi đúng sai, trăm ngàn năm sau tự có thể thấy rõ ràng.
Bỏ qua chuyện này, Hứa Thư lại nheo mắt, đổi chủ đề khác:
- Quân thượng lúc này xem ra tin tưởng mười phần! Hơn phân nửa là có nắm chắc tất thắng. Chỉ không biết sau trận chiến này sẽ có bao nhiêu người chịu hại thôi?
Nói đến chiến sự lần này, Nhậm Bác cũng tay phủ râu dài, mặt hiện dị sắc.
Nhưng chính sách mới kia, không cái nào mà không phải là hùng tâm bừng bừng. Cũng không giống như một vị quân chủ không hề tự tin đối với tương lai có thể nghĩ ra.
- Chưa hẳn! Quân thượng muốn tạo thế công bằng, cho thế nhân một thuyết pháp công chính. Sau đó mặc dù muốn tẩy trừ mọi chuyện, hơn phân nửa sẽ theo nếp mà trị. Tóm lại ta và ngươi, cứ theo dõi là được.
Tông Thủ lúc này không biết các trọng thần của mình đang thảo luận gì.
Vẫn mang theo Tiểu Đan nhi, còn có Y Nhân, Sơ Tuyết. Mỗi ngày ngắm hoa xem trắng, câu cá chọc chim.
Ngoài chơi đùa ra, mới có thể phân ra một chút thời gian, quan tâm đến mấy hạng chính sách quan trọng kia. Sau khi thuyết phục đám trọng thần Nhậm Bác Hổ Thiên Thu liền hoàn toàn không để ý nữa.
Thời gian trôi qua, cả người tâm tình sung sướng.
Duy nhất khiến hắn cực độ khó chịu, là những tin dữ không ngừng được truyền đến từ các nơi trong cảnh nội.
Mặc dù Đại Càn hợp lực với Kiếm Tông Thương Sinh Đạo, nhưng cũng không thể nào hoàn toàn trấn áp được hai đại Vân Lục, một cái Vân Đảo được.
Tấu chương quan viên các nơi chết bất đắc kỳ tử, dân chúng bị tập kích tử thương như giấy lộn nhao nhao được truyền vào Càn Thiên Sơn, loại tình hình này, mấy năm trước cũng có qua. Khi đó hắn giận tím mặt, một mình sát nhập đến trung ương vân lục. Phá liền 37 tông phái Đạo Giáo, đồ sát hơn 30 vạn đệ tử Đạo Môn để tiêu trừ mối hận trong lòng.
Cuối cùng khiến cho Đạo Linh khung cảnh, không thể không cúi đầu, mà bản thân hắn cũng bị bức rời khỏi Vân Giới.
Nhưng lúc này, nhìn những có số kia, hắn lại có chút chết lặng.
Tông Thủ tự giễu, trong lòng hơi cảm thấy đau đớn,
- Nguyên lai Tông Thủ ta hiện nay, cũng đã đến tầng thứ xem vạn dân như con sâu cái kiến rồi sao? Quả nhiên, ta không phải là minh quân --
Nếu như là minh quân, nhất định sẽ chịu buồn giận khó có thể bình an. Đúng như Huyết Thánh Ma Chủ kia nói, ăn không biết vị, ngủ không yên giấc.
Nào có thể nhàn nhã như hắn hiện giờ chứ?
Tông Vị Nhiên đã triệt để bỏ xuống chuyện Đại Càn, Đan nhi vẫn còn là tiểu hài tử, tâm trí cũng không được đầy đủ, trong huyết mạch chưa tai hoạ ngầm, chứ đừng nói gì đến chuyện kế nhiệm vương vị.
Quốc quân vị, không người phó thác. Vậy cũng chỉ có thể để người có năng lực để ý tới hàng tỉ con dân, khiến mình hoàn toàn thoát thân khỏi chính vụ thôi.
Đối với sinh tử tồn vong của con dân hắn đã hoàn toàn không thèm để ý đến nữa. Người như vậy, sao có thể làm một quốc chi chủ? Sao có thể trị chính được nữa.
Bất quá tuy như thế, nhưng Tông Thủ vẫn chỉ cảm thấy khí nộ công tâm. Mỗi ngày chơi đùa, cũng chỉ là bình tĩnh mặt ngoài thôi.
- Ma Đạo --
Mỗi một ngày đi qua, tấu chương càng nhiều, sát ý trong lồng ngực Tông Thủ cũng càng đậm thêm một phần, trong nội tâm cũng càng tối tăm phiền muộn, lại biết giờ phút này mình chỉ có thể ẩn nhẫn, ẩn nhẫn đến sau khi quyết chiến xong với Đại Thương!
Tựa hồ cảm ứng được tâm ý của Tông Thủ, kiếm linh của Luyện Thần Kiếm mỗi ngày đều chấn minh không ngớt. Giống như muốn thoát khỏi vỏ vậy.
- Lại nói tiếp lưỡi kiếm này, từ sau trận chiến ấy, kỳ thật đã lâu không được uống máu người rồi!
Luyện Thần Kiếm là Vương Giả Chi Kiếm, cũng là sát đạo chi kiếm! Cần vô số Tinh Nguyên huyết khí, mới có thể khiến nó tiến giai.
Càng là cường giả chi huyết, giết chóc càng nhiều người, lại càng có thể khiến nó thỏa mãn, quả thực như tà vật --
Mà Tông Thủ tuy cưỡng ép hiếp đè nén lệ khí trong lồng ngực, nhưng lại thường xuyên ở vào biên giới không thể khống chế.
Hận không thể lập tức rút kiếm, tận đồ Ma đạo!
Cũng ngay tại một tháng lẻ bảy ngày, kiếm đạo của Tông Thủ liền có tiến bộ không hiểu thấu.
Sát Lục Kiếm Ý kia dĩ nhiên một lần hành động đột phá trung kỳ, đạt đến cấp độ hồn cảnh hậu kỳ.
Cách tầng thứ ‘ xuất thần nhập hóa, kiếm thuật hóa thần’ cũng chỉ có một bước ngắn.
Tuy đó chỉ là một loại bình thường trong nhiều loại kiếm thuật mà Tông Thủ nắm giữ, nhưng cũng đủ kinh hỉ rồi.
- Thì ra là thế, tu hành Sát Lục Kiếm Ý chưa hẳn đã cần tu hành trong giết chóc. Không ngừng nhẫn nại áp chế, cũng là một cách --
Kiếm ý của hắn đột phá, là sau khi không thể nhịn được nữa, áp cũng không thể áp mới đột phá. Ngày đó thật sự áp không nổi nữa, một kiếm phi lăng mà ra, chém giết mười tên tu sĩ Ma đạo mưu đồ làm loạn ở phụ cận Càn Thiên Sơn.
Cũng khi đó, Tông Thủ mới giật mình biết được sát đạo kiếm ý của mình rõ ràng lại có tiến triển.
- Ta không biết người khác nghĩ như thế nào, trong mắt ta, quân thượng lại hoàn toàn xứng đáng là Thánh Quân! So với Đại Thương Ân Ngự kia phải mạnh hơn gấp trăm ngàn lần!
- Ta không biết người khác nghĩ như thế nào, trong mắt ta, quân thượng lại hoàn toàn xứng đáng là Thánh Quân! So với Đại Thương Ân Ngự kia phải mạnh hơn gấp trăm ngàn lần!
- Thánh Quân sao?
Nhậm Bác có chút thất thần, có chút ngẩn người. Miễn đi nhục hình, ái trọng con dân, thậm chí không tiếc vì thế khai đao với quyền quý.
Quân thượng hắn hắc chắn là Thánh Minh Chi Chủ.
Sau đó Nhậm Bác lại nghẹn ngào cười cười:
- Đại Thương Nguyên Thần hoàng đế, có thể được công nhận là minh quân trăm ngàn năm khó gặp, lúc thiếu niên đã khuếch trương lãnh thổ. Ngày ngày cần chính không biết mỏi mệt, thức khuya dậy sớm. Quân thượng hắn cũng là minh chủ khó được, nhưng muốn nói mạnh hơn Nguyên Thần hoàng đế cả trăm ngàn lần, tuyệt đối không thể nào được. Hứa Thư ah Hứa Thư, ngươi thật là dám nói.
Hứa Thư cũng không tranh luận, chỉ lạnh lùng mỉm cười một cái, trong lồng ngực lại không cho là đúng.
Mặc dù Ân Ngự kia cần chính không biết mỏi mệt thì sao, thức khuya dậy sớm thì thế nào?
Đại Thương lúc này, còn không phải dân chúng lầm than, chiến loạn nổi lên bốn phía sao?
Siêng năng chính vụ, chưa hẳn đã là một vị hoàng đế tốt.
Quân thượng nhà mình tuy lười biếng, ít nhúng tay chính sự. Nhưng mà đối với chính sự trọng đại, lại rát nghiêm túc.
Mà Đại Càn lúc này cũng đã hơi có xu hướng cường thịnh.
Ân Ngự dùng quyền mưu ngự người, hận không thể mọi chuyện tự mình làm. Tông Thủ lại bắt tay từ thể chế, tuyển bạt nhân tài, không hề cố kỵ dùng người.
Cùng là quân vương, giữa cả hai, cao thấp có thể phân biệt rõ ràng.
Những nho sinh này thật sự là mắt mù rồi mới nhận Ân Ngự kia là minh quân đương thời, còn quốc quân của mình lại hoang đường vô đạo.
Rất có một loại cảm giác lòng đầy căm phẫn, hận không thể đứng ra, cùng Nho gia tranh luận một phen.
Nhưng cũng biết chỉ vô dụng, những người kia chỉ biết đến giáo lý thánh nhân, không nghe những lời khác, tranh chấp với bọn họ là tự rước lấy nhục. Thị phi đúng sai, trăm ngàn năm sau tự có thể thấy rõ ràng.
Bỏ qua chuyện này, Hứa Thư lại nheo mắt, đổi chủ đề khác:
- Quân thượng lúc này xem ra tin tưởng mười phần! Hơn phân nửa là có nắm chắc tất thắng. Chỉ không biết sau trận chiến này sẽ có bao nhiêu người chịu hại thôi?
Nói đến chiến sự lần này, Nhậm Bác cũng tay phủ râu dài, mặt hiện dị sắc.
Nhưng chính sách mới kia, không cái nào mà không phải là hùng tâm bừng bừng. Cũng không giống như một vị quân chủ không hề tự tin đối với tương lai có thể nghĩ ra.
- Chưa hẳn! Quân thượng muốn tạo thế công bằng, cho thế nhân một thuyết pháp công chính. Sau đó mặc dù muốn tẩy trừ mọi chuyện, hơn phân nửa sẽ theo nếp mà trị. Tóm lại ta và ngươi, cứ theo dõi là được.
Tông Thủ lúc này không biết các trọng thần của mình đang thảo luận gì.
Vẫn mang theo Tiểu Đan nhi, còn có Y Nhân, Sơ Tuyết. Mỗi ngày ngắm hoa xem trắng, câu cá chọc chim.
Ngoài chơi đùa ra, mới có thể phân ra một chút thời gian, quan tâm đến mấy hạng chính sách quan trọng kia. Sau khi thuyết phục đám trọng thần Nhậm Bác Hổ Thiên Thu liền hoàn toàn không để ý nữa.
Thời gian trôi qua, cả người tâm tình sung sướng.
Duy nhất khiến hắn cực độ khó chịu, là những tin dữ không ngừng được truyền đến từ các nơi trong cảnh nội.
Mặc dù Đại Càn hợp lực với Kiếm Tông Thương Sinh Đạo, nhưng cũng không thể nào hoàn toàn trấn áp được hai đại Vân Lục, một cái Vân Đảo được.
Tấu chương quan viên các nơi chết bất đắc kỳ tử, dân chúng bị tập kích tử thương như giấy lộn nhao nhao được truyền vào Càn Thiên Sơn, loại tình hình này, mấy năm trước cũng có qua. Khi đó hắn giận tím mặt, một mình sát nhập đến trung ương vân lục. Phá liền 37 tông phái Đạo Giáo, đồ sát hơn 30 vạn đệ tử Đạo Môn để tiêu trừ mối hận trong lòng.
Cuối cùng khiến cho Đạo Linh khung cảnh, không thể không cúi đầu, mà bản thân hắn cũng bị bức rời khỏi Vân Giới.
Nhưng lúc này, nhìn những có số kia, hắn lại có chút chết lặng.
Tông Thủ tự giễu, trong lòng hơi cảm thấy đau đớn,
- Nguyên lai Tông Thủ ta hiện nay, cũng đã đến tầng thứ xem vạn dân như con sâu cái kiến rồi sao? Quả nhiên, ta không phải là minh quân --
Nếu như là minh quân, nhất định sẽ chịu buồn giận khó có thể bình an. Đúng như Huyết Thánh Ma Chủ kia nói, ăn không biết vị, ngủ không yên giấc.
Nào có thể nhàn nhã như hắn hiện giờ chứ?
Tông Vị Nhiên đã triệt để bỏ xuống chuyện Đại Càn, Đan nhi vẫn còn là tiểu hài tử, tâm trí cũng không được đầy đủ, trong huyết mạch chưa tai hoạ ngầm, chứ đừng nói gì đến chuyện kế nhiệm vương vị.
Quốc quân vị, không người phó thác. Vậy cũng chỉ có thể để người có năng lực để ý tới hàng tỉ con dân, khiến mình hoàn toàn thoát thân khỏi chính vụ thôi.
Đối với sinh tử tồn vong của con dân hắn đã hoàn toàn không thèm để ý đến nữa. Người như vậy, sao có thể làm một quốc chi chủ? Sao có thể trị chính được nữa.
Bất quá tuy như thế, nhưng Tông Thủ vẫn chỉ cảm thấy khí nộ công tâm. Mỗi ngày chơi đùa, cũng chỉ là bình tĩnh mặt ngoài thôi.
- Ma Đạo --
Mỗi một ngày đi qua, tấu chương càng nhiều, sát ý trong lồng ngực Tông Thủ cũng càng đậm thêm một phần, trong nội tâm cũng càng tối tăm phiền muộn, lại biết giờ phút này mình chỉ có thể ẩn nhẫn, ẩn nhẫn đến sau khi quyết chiến xong với Đại Thương!
Tựa hồ cảm ứng được tâm ý của Tông Thủ, kiếm linh của Luyện Thần Kiếm mỗi ngày đều chấn minh không ngớt. Giống như muốn thoát khỏi vỏ vậy.
- Lại nói tiếp lưỡi kiếm này, từ sau trận chiến ấy, kỳ thật đã lâu không được uống máu người rồi!
Luyện Thần Kiếm là Vương Giả Chi Kiếm, cũng là sát đạo chi kiếm! Cần vô số Tinh Nguyên huyết khí, mới có thể khiến nó tiến giai.
Càng là cường giả chi huyết, giết chóc càng nhiều người, lại càng có thể khiến nó thỏa mãn, quả thực như tà vật --
Mà Tông Thủ tuy cưỡng ép hiếp đè nén lệ khí trong lồng ngực, nhưng lại thường xuyên ở vào biên giới không thể khống chế.
Hận không thể lập tức rút kiếm, tận đồ Ma đạo!
Cũng ngay tại một tháng lẻ bảy ngày, kiếm đạo của Tông Thủ liền có tiến bộ không hiểu thấu.
Sát Lục Kiếm Ý kia dĩ nhiên một lần hành động đột phá trung kỳ, đạt đến cấp độ hồn cảnh hậu kỳ.
Cách tầng thứ ‘ xuất thần nhập hóa, kiếm thuật hóa thần’ cũng chỉ có một bước ngắn.
Tuy đó chỉ là một loại bình thường trong nhiều loại kiếm thuật mà Tông Thủ nắm giữ, nhưng cũng đủ kinh hỉ rồi.
- Thì ra là thế, tu hành Sát Lục Kiếm Ý chưa hẳn đã cần tu hành trong giết chóc. Không ngừng nhẫn nại áp chế, cũng là một cách --
Kiếm ý của hắn đột phá, là sau khi không thể nhịn được nữa, áp cũng không thể áp mới đột phá. Ngày đó thật sự áp không nổi nữa, một kiếm phi lăng mà ra, chém giết mười tên tu sĩ Ma đạo mưu đồ làm loạn ở phụ cận Càn Thiên Sơn.
Cũng khi đó, Tông Thủ mới giật mình biết được sát đạo kiếm ý của mình rõ ràng lại có tiến triển.
/1700
|