Tà mục nhìn về phía xa, có thể thấy được chân thân của Tông Thủ, ở trên ngọc liễn kia đã biến mất. Mà trên đó giờ chỉ còn lại một huyễn ảnh mà thôi. Chỉ cảm thấy kẻ này mang theo một thanh kiếm, du tẩu trong hư không, tới bên này. Độn tốc có vẻ không nhanh không chậm, nhưng trong một phần ba mươi hơi thở, đã đi qua mười dặm.
Một đạo thần niệm trong đó đang tập trung vào Vân Đài.
Hắn muốn chống đỡ cùng với Tuyết Trai cư sĩ, cho nên dùng ý niệm phong tỏa liên tục, mới có thể khiến cho người này khó có thể tới gần.
Đáng tiếc đám người trên liễn xa còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang vui mừng vì ba trận Bắc Đẩu Chân Vũ Kiếm đã đến.
- Chỉ cần một kiếm trận, tạm thời có thể chống lại được đám Huyết Vân kỵ kia, lúc đó thì cánh trái của quân ta sẽ có vô số cơ hội để thoát đi!
- Cũng không cần lâu, chỉ cần một trăm hơi thở, Âm Dương Định Tâm châm có thể phát động rồi....
- Ừm? Đám người đối diện đó không phải là Đại Kiền Thiên giai đạo binh sao?
- Thiên Giai đạo binh? Chỉ là một man di quốc mà thôi, có cái gì mà Thiên giai đạo binh sao có thể bằng được Đại Chân Vũ kiếm sĩ cơ chứ?
- Chỉ có bảy mươi hai người, bằng một nửa Chân Vũ kiếm sĩ mà thôi. Cho dù chiến lực tương đương cũng không làm gì được...
Chư thần đang nghị luận khiến cho khí sắc Ân Ngự cũng có chuyển biến tôt hơn. Thấy Liễu Trai cư sĩ đứng thẳng, hơi cúi người nói:
- Tình thế nguy cấp, cho nên nhân có Đại Chân Vũ kiếm trận yểm hộ, thần mong bệ hạ nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Vân Đài chân nhân kia cũng gật đầu nói:
- Trận này Đại Thương ta đã bại! Thời gian cũng không còn nhiều lắm! Xin bệ hạ hãy mau theo ta rời khỏi Vẫn Thần Nguyên này...
Ân Ngự giật mình ,ý thức bỗng dưng trống rỗng. Ba trận Bắc Đẩu Chân vũ kiếm tham gia, lại còn có Âm Dương Định Tâm thuật đã sắp hoàn thành. Chiến cuộc chuẩn bị đổi chiều, thậm chí còn có thể đại thắng. Vậy mà hai người này lại trăm miệng một lời khuyên hắn rời khỏi nơi này, tựa như là không xem trọng một trận này vậy sao?
Trong lúc Ân Ngự đang cố trấn tĩnh lại, không để cho thanh âm của mình bị run,
- Vân Đài tiên tôn, Liễu thánh sư, không biết hai vị có thể cho trẫm biết là vì sao hay không?
- Nguyên do của nó thì bệ hạ ngày sau sẽ rõ thôi.
Vân Đài thở dài, hơn một trăm vị Đại Chân Vũ kiếm sĩ tham gia chiến trường cũng chỉ là vì yểm hộ hắn với Ân Ngự rút lui, chứ không có nỗ lực chuyển bại thành thắng được.
Lúc này mà nói chân tướng ra, cũng không biết vị Nguyên Thần hoàng đế Đại Thương này sẽ bị kích thích thần kinh đến thế nào, mà nét mặt của Tuyết Trai cư sĩ phía trước cũng không dễ nhìn chút nào.
Ân Ngự càng thêm khó hiểu, cũng muốn hỏi lại, thì chỉ nghe một tiếng Oành ở xa, kinh hãi xôn xao nổi lên bốn phía. Vừa định thần lại thì hắn đã thấy bốn vạn Thiên Ma chiến kỵ và năm vạn Nguyên Thủy Ma linh kỵ ở cánh trái mà hắn ký thác nhiều nhất, lúc này đang chuyể nhướng, chạy trối chết về phương hướng hậu quân.
Để lại toàn bộ mười vạn Đại Thương kỵ quân, chỉ ở lại một bên, tùy ý mà bị đám Thương Sinh Linh Huyền Long sĩ và Kiếm Tông Vị Ương kiếm kỵ khóa chặt lấy.
Hai cánh quân hai bên đều tựa như cái chổi quét, khiến cho Đại Thương kỵ quân không có một chút thời gian nào mà chạy trốn.
Trên mặt mọi người đều lờ mờ, không hiểu nổi tại sao người Ma môn lại phải trốn đây.
Chẳng lẽ là có cấu kết với Đại Kiền hay sao? Hay là cố ý diễn một tràng này để khiến cho sự bại trận của Đại Thương càng thêm tang thương?
Nếu như luận tới cừu hận thì Ma đạo càng trên cả Đạo môn và Nho môn, Tinh Tà bị trấn áp phong ấn, khó có cơ hội được phục sinh. Thải Thủy Ma quân còn vì Tông Thủ mà bị thương.
Đám người Ma đạo gần đây còn điên cuồng cật lực tàn sát con dân Đại Kiền, thậm chí còn ám sát quan viên.
Lẽ thường mà nói thì cừu hận song phương không thể nào có thể hóa giải được.
Chẳng qua cũng khó nói, đám người Ma môn thực sự khó có thể suy đoán được như thường nhân.
- Như thế thì Đại Thương ta bại?
- Những tên tà ma ngoại đạo này quả là không đáng tin cậy!
- Chết tiệt, Lê gia ta làn này đã xuất ra hai vận Huyền Vũ đại kiếm sĩ ấy!
- Đều quay về đi! Đừng có để chôn thây ở đây!
- Có thể quay về được sao? Đám Vị Ương kiếm kỵ kia đã chặn lại đường lui của trung quân rồi.
- Lần này chết chắc! Chết chắc rồi!
- Âm Dương Định Tâm chút kia chẳng lẽn còn chưa xong?
Ba vạn huyết kỵ của Tông Nguyên đã đánh vào hông của Đại Thương trung quân, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi!
Mà Kiếm Tông Vị Ương kiếm sĩ thì từ hậu phương tiến lên, đem hơn mười vạn bộ quân triệt để nuốt gọn.
Mà năm vạn Thương Sinh Linh Huyền Long sĩ, còn lại mấy vạn Ma kỵ, còn đang bị truy sát.
Hai cánh đại bại, cũng ảnh hưởng đến trung quân, lúc này binh đã bại như núi đổ.
Đại Thương bên này tựa như bị thiên đô ép xuống, còn Đại Kiền quân thì ai cũng phấn chấn, trên vẻ mặt mọi người đều khó có thể tin tưởng được.
Hôm nay lại không thể nào thắng ư? Khó khăn, nguyên bản còn tưởng rằng chỉ là một hồi khổ chiến lại có thể dễ dàng như thế mà lấy được thắng lợi.
Vân Đài nhìn lại, thở dài mộ thơi, sau đó liền không để cho Ân Ngự cự tuyệt:
- Bệ hạ thứ cho lão hủ vô lễ!
Vân Đài nhìn lại, chỉ nghe thở dài một tiếng, lần thứ hai lên tiếng không cho Ân Ngự được cự tuyệt:
- Xin bệ hạ thứ cho lão hủ vô lễ!
Một đạo vân quang tản ra, Ân Ngự còn chưa kịp phản ứng gì, thì thân ảnh của hắn đã bị mang ra khỏi vương tọa rồi.
Những người còn lại ở đây, có thể chết, nhưng duy nhất chỉ có một mình Ân Ngự lại không thể chết ở nơi này được.
Mà thân ảnh hắn vừa mới lăng không lên thì đối diện đã hiện ra hai đạo kiếm quang chặng ngang lại.
- Tru Truyệt!
Ở trên bầu trời của Tửu Trì Cung liền xuất hiện hai toàn Nguyên Hải Thiên Cương Thái Thượng Tru Ma kiếm trận!
Mỗi một đạo quang mang đều có thể so bằng với uy áp của Thánh cảnh, kiếm khi lạnh lẽo vô bì.
Con ngươi Vân Đài đạo nhân hơi co lại, mà lúc này ở hậu phương, ba bộ Đại Bắc Đẩu Chân Vũ Kiếm trận cũng phóng ra hơn mười đạo kiếm ti, sau đó giăng thành lưới, làm cho hai đạo kiếm khí này tan rã...
Sau đó ba đạo Chân Vũ cự kiếm khổng lồ, ngưng tụ ở giữa không trung, sau đó hướng về phía Tửu Trì cung kia mà chém nhanh tới.
Chẳng qua Vân Đài lúc này đã không còn có tâm nào mà để ý chuyện thắng bại của hai loại đạo binh đỉnh phong đó nữa. Chỉ ngưng lại một ít mây bao phủ lấy Ân Ngự đang một trận mê mang mà giải thích:
- Đám Nguyên Hải Tru Ma Sĩ dưới trướng Tông Thủ là đạo binh cực mạnh. Khi ở ngoài khai thác ngoại vực, đã từng đánh một trận với Thiên giai đạo binh của Cửu Đô tiên đình, lại có thể lấy một địch ba mà giành lấy chiến thắng. Cũng không biết Tông Thủ lấy ở đâu ra một bộ đạo binh công pháp như thế. Chiến lực thì xấp xỉ với Đạo môn Chân Vũ kiếm sĩ, nhưng lại sắc bén hơn nhiều.
Một đạo thần niệm trong đó đang tập trung vào Vân Đài.
Hắn muốn chống đỡ cùng với Tuyết Trai cư sĩ, cho nên dùng ý niệm phong tỏa liên tục, mới có thể khiến cho người này khó có thể tới gần.
Đáng tiếc đám người trên liễn xa còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang vui mừng vì ba trận Bắc Đẩu Chân Vũ Kiếm đã đến.
- Chỉ cần một kiếm trận, tạm thời có thể chống lại được đám Huyết Vân kỵ kia, lúc đó thì cánh trái của quân ta sẽ có vô số cơ hội để thoát đi!
- Cũng không cần lâu, chỉ cần một trăm hơi thở, Âm Dương Định Tâm châm có thể phát động rồi....
- Ừm? Đám người đối diện đó không phải là Đại Kiền Thiên giai đạo binh sao?
- Thiên Giai đạo binh? Chỉ là một man di quốc mà thôi, có cái gì mà Thiên giai đạo binh sao có thể bằng được Đại Chân Vũ kiếm sĩ cơ chứ?
- Chỉ có bảy mươi hai người, bằng một nửa Chân Vũ kiếm sĩ mà thôi. Cho dù chiến lực tương đương cũng không làm gì được...
Chư thần đang nghị luận khiến cho khí sắc Ân Ngự cũng có chuyển biến tôt hơn. Thấy Liễu Trai cư sĩ đứng thẳng, hơi cúi người nói:
- Tình thế nguy cấp, cho nên nhân có Đại Chân Vũ kiếm trận yểm hộ, thần mong bệ hạ nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Vân Đài chân nhân kia cũng gật đầu nói:
- Trận này Đại Thương ta đã bại! Thời gian cũng không còn nhiều lắm! Xin bệ hạ hãy mau theo ta rời khỏi Vẫn Thần Nguyên này...
Ân Ngự giật mình ,ý thức bỗng dưng trống rỗng. Ba trận Bắc Đẩu Chân vũ kiếm tham gia, lại còn có Âm Dương Định Tâm thuật đã sắp hoàn thành. Chiến cuộc chuẩn bị đổi chiều, thậm chí còn có thể đại thắng. Vậy mà hai người này lại trăm miệng một lời khuyên hắn rời khỏi nơi này, tựa như là không xem trọng một trận này vậy sao?
Trong lúc Ân Ngự đang cố trấn tĩnh lại, không để cho thanh âm của mình bị run,
- Vân Đài tiên tôn, Liễu thánh sư, không biết hai vị có thể cho trẫm biết là vì sao hay không?
- Nguyên do của nó thì bệ hạ ngày sau sẽ rõ thôi.
Vân Đài thở dài, hơn một trăm vị Đại Chân Vũ kiếm sĩ tham gia chiến trường cũng chỉ là vì yểm hộ hắn với Ân Ngự rút lui, chứ không có nỗ lực chuyển bại thành thắng được.
Lúc này mà nói chân tướng ra, cũng không biết vị Nguyên Thần hoàng đế Đại Thương này sẽ bị kích thích thần kinh đến thế nào, mà nét mặt của Tuyết Trai cư sĩ phía trước cũng không dễ nhìn chút nào.
Ân Ngự càng thêm khó hiểu, cũng muốn hỏi lại, thì chỉ nghe một tiếng Oành ở xa, kinh hãi xôn xao nổi lên bốn phía. Vừa định thần lại thì hắn đã thấy bốn vạn Thiên Ma chiến kỵ và năm vạn Nguyên Thủy Ma linh kỵ ở cánh trái mà hắn ký thác nhiều nhất, lúc này đang chuyể nhướng, chạy trối chết về phương hướng hậu quân.
Để lại toàn bộ mười vạn Đại Thương kỵ quân, chỉ ở lại một bên, tùy ý mà bị đám Thương Sinh Linh Huyền Long sĩ và Kiếm Tông Vị Ương kiếm kỵ khóa chặt lấy.
Hai cánh quân hai bên đều tựa như cái chổi quét, khiến cho Đại Thương kỵ quân không có một chút thời gian nào mà chạy trốn.
Trên mặt mọi người đều lờ mờ, không hiểu nổi tại sao người Ma môn lại phải trốn đây.
Chẳng lẽ là có cấu kết với Đại Kiền hay sao? Hay là cố ý diễn một tràng này để khiến cho sự bại trận của Đại Thương càng thêm tang thương?
Nếu như luận tới cừu hận thì Ma đạo càng trên cả Đạo môn và Nho môn, Tinh Tà bị trấn áp phong ấn, khó có cơ hội được phục sinh. Thải Thủy Ma quân còn vì Tông Thủ mà bị thương.
Đám người Ma đạo gần đây còn điên cuồng cật lực tàn sát con dân Đại Kiền, thậm chí còn ám sát quan viên.
Lẽ thường mà nói thì cừu hận song phương không thể nào có thể hóa giải được.
Chẳng qua cũng khó nói, đám người Ma môn thực sự khó có thể suy đoán được như thường nhân.
- Như thế thì Đại Thương ta bại?
- Những tên tà ma ngoại đạo này quả là không đáng tin cậy!
- Chết tiệt, Lê gia ta làn này đã xuất ra hai vận Huyền Vũ đại kiếm sĩ ấy!
- Đều quay về đi! Đừng có để chôn thây ở đây!
- Có thể quay về được sao? Đám Vị Ương kiếm kỵ kia đã chặn lại đường lui của trung quân rồi.
- Lần này chết chắc! Chết chắc rồi!
- Âm Dương Định Tâm chút kia chẳng lẽn còn chưa xong?
Ba vạn huyết kỵ của Tông Nguyên đã đánh vào hông của Đại Thương trung quân, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi!
Mà Kiếm Tông Vị Ương kiếm sĩ thì từ hậu phương tiến lên, đem hơn mười vạn bộ quân triệt để nuốt gọn.
Mà năm vạn Thương Sinh Linh Huyền Long sĩ, còn lại mấy vạn Ma kỵ, còn đang bị truy sát.
Hai cánh đại bại, cũng ảnh hưởng đến trung quân, lúc này binh đã bại như núi đổ.
Đại Thương bên này tựa như bị thiên đô ép xuống, còn Đại Kiền quân thì ai cũng phấn chấn, trên vẻ mặt mọi người đều khó có thể tin tưởng được.
Hôm nay lại không thể nào thắng ư? Khó khăn, nguyên bản còn tưởng rằng chỉ là một hồi khổ chiến lại có thể dễ dàng như thế mà lấy được thắng lợi.
Vân Đài nhìn lại, thở dài mộ thơi, sau đó liền không để cho Ân Ngự cự tuyệt:
- Bệ hạ thứ cho lão hủ vô lễ!
Vân Đài nhìn lại, chỉ nghe thở dài một tiếng, lần thứ hai lên tiếng không cho Ân Ngự được cự tuyệt:
- Xin bệ hạ thứ cho lão hủ vô lễ!
Một đạo vân quang tản ra, Ân Ngự còn chưa kịp phản ứng gì, thì thân ảnh của hắn đã bị mang ra khỏi vương tọa rồi.
Những người còn lại ở đây, có thể chết, nhưng duy nhất chỉ có một mình Ân Ngự lại không thể chết ở nơi này được.
Mà thân ảnh hắn vừa mới lăng không lên thì đối diện đã hiện ra hai đạo kiếm quang chặng ngang lại.
- Tru Truyệt!
Ở trên bầu trời của Tửu Trì Cung liền xuất hiện hai toàn Nguyên Hải Thiên Cương Thái Thượng Tru Ma kiếm trận!
Mỗi một đạo quang mang đều có thể so bằng với uy áp của Thánh cảnh, kiếm khi lạnh lẽo vô bì.
Con ngươi Vân Đài đạo nhân hơi co lại, mà lúc này ở hậu phương, ba bộ Đại Bắc Đẩu Chân Vũ Kiếm trận cũng phóng ra hơn mười đạo kiếm ti, sau đó giăng thành lưới, làm cho hai đạo kiếm khí này tan rã...
Sau đó ba đạo Chân Vũ cự kiếm khổng lồ, ngưng tụ ở giữa không trung, sau đó hướng về phía Tửu Trì cung kia mà chém nhanh tới.
Chẳng qua Vân Đài lúc này đã không còn có tâm nào mà để ý chuyện thắng bại của hai loại đạo binh đỉnh phong đó nữa. Chỉ ngưng lại một ít mây bao phủ lấy Ân Ngự đang một trận mê mang mà giải thích:
- Đám Nguyên Hải Tru Ma Sĩ dưới trướng Tông Thủ là đạo binh cực mạnh. Khi ở ngoài khai thác ngoại vực, đã từng đánh một trận với Thiên giai đạo binh của Cửu Đô tiên đình, lại có thể lấy một địch ba mà giành lấy chiến thắng. Cũng không biết Tông Thủ lấy ở đâu ra một bộ đạo binh công pháp như thế. Chiến lực thì xấp xỉ với Đạo môn Chân Vũ kiếm sĩ, nhưng lại sắc bén hơn nhiều.
/1700
|