- Đây chẳng là Trụ Thư trong truyền thuyết?
Nhâm Bác Thiên Hành hỏi câu này mới cảm giác chính mình có chút ngẩn người.
Bìa quyển sách này rõ ràng ghi rõ mấy chữ Trụ Cực Mệnh Thế Thư.
Lập tức có loại cảm giác tỉnh ngộ, trách không được tu vi của Tông Thủ có thể tiến triển cực nhanh, nhanh như bay vậy. Lại hết lần này tới lần khác căn cơ lại có thể cực kỳ thâm hậu, vô cùng vững chắc.
Khổng Dao nhíu mày:
- Trọng bảo như vậy tại sao phu quân dễ dàng đưa ra?
Lời này vừa nói ra thì dừng lại, Tông Thủ lúc này đúng là không sợ người ta mưu đoạt.
Có quốc gia Đại Càn làm hậu thuẫn, lại có tam giáo che chở. Chỉ có kẻ điên mới nghĩ cướp lấy bản đạo điển này trong tay của Tông Thủ.
Cái này còn không tính, mà nàng lúc này càng cảm thấy không ổn, những lời này nói ra chẳng khác gì đắc tội nơi tất cả mọi người ở đây. Hai gò má Khổng Dao ửng đỏ, xấu hổ nhìn qua mọi người, ý muốn xin lỗi, trong miệng lúng túng không biết nói thế nào.
- Hoàng phi không cần như thế!
Trương Hoài là người biết ý, lúc này cười lắc đầu nói:
- Đây là hoàng phi bảo vệ bệ hạ, chúng ta sao dám trách móc? Vừa rồi ta thiếu chút nữa lên tiếng khuyên can dấy.
Có thể nào không sợ hãi? Phải biết rằng không lâu trước đây. Mấy thế giới bên ngoài Vân Giới cũng bởi vì tranh đoạt Vũ Thư gây ra phong ba cực lớn. Nghe nói có vài chục vị Thánh Cảnh tham dự, chết vô số tu sĩ.
Hiên Viên cũng nhìn qua đoàn ánh sáng làm tím kia:
- Đổi cách khác mà nói quyển sách này có thể tăng tốc cho Trụ Quang Điện?
Chợt hiện ra vẻ tiếc hận.
- Đáng tiếc, nếu có thể lấy ra luyện đan thật tốt.
Nàng sáng tạo ra rất nhiều loại đan dược mới, nếu như có thêm vài năm mới có thể có kết quả. Rất nhiều thời điểm không kiêng nhẫn chờ được.
Tông Thủ không để ý tới bọn họ, chỉ thúc dục Trụ Thư, đèn bù thời gian pháp tắc không trọn vẹn của Trụ Quang Điện.
Trụ Quang Điện cùng Trụ Cực Mệnh Thế Thư không thể điệp gia, nếu không lúc trước hắn cũng không đem thần khí không trọn vẹn này ném vào Vân Giới, cho tam giáo cộng hưởng.
Nhưng mà điệp gia không thể, nếu dùng Trụ Cực Mệnh Thế Thư tu bổ toàn bộ thời gian pháp tắc của Trụ Quang Điện thì có thể.
Đồng dạng nhiều linh thạch cũng có hiệu quả gia tốc.
Trong mắt Tông Thủ hiện ra quyết ý, thấy rõ thời gian lưu chuyển. Đem những pháp tắc thiếu kia bổ sung lại.
Sau ba canh giờ Tông Thủ mới dừng lại.
- Gia tốc gấp ba mươi hai lần hẳn là cực hạn!
Hiệu suất chênh lệch Trụ Cực Mệnh Thế Thư quá nhiều, hắn dùng linh thạch giống như vậy gia tốc thì gấp trăm lần cũng có thể làm được.
Trong mắt người chung quanh kinh hãi. Ba mươi hai lần, đổi lại mà nói thì một ngày ở đây tương đương với bên ngoài ba năm.
Tông Thủ cũng lắc đầu, nếu tinh khiết dùng trụ thư thì tiết kiệm quá nhiều.
Nhưng mà Trụ Quang Điện cũng có lợi hơn trụ thư là phạm vi rộng lớn, có thể cung cấp linh năng đầy đủ.
Không giống như trụ thư, sau khi gia tốc thì thời gian trôi qua linh năng càng mỏng.
Trụ thư tuy là thần bảo, nhưng dù sao cũng là đạo điển.
Trụ Quang Điện có thể khiến cho hậu bối lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, chuyên nhắm vào tu hành là làm ra.
Công dụng khác nhau, cả hai chúng nó căn bản không so sánh được.
Trụ Quang Điện trong một ngày cung cấp ba mươi hai ngày. Dùng linh thạch Tông Thủ vơ vét các nơi chỉ đủ duy trì gia tốc trong bốn tháng.
Mọi người cũng biết thời gian quý giá, cho dù lãng phí nửa khắc cũng tiêu hao thật nhiều linh thạch.
Mọi người đều tìm nơi an tĩnh tu hành.
Trừ phải chồng chất chân lực năng lượng, dùng cầu biến chất, càng tăng thê thần thông ghi nhớ trong Trụ Quang Điện.
Thời không pháp tắc, trong nhiều loại đại đạo pháp tắc được công nhận thần bí nhất, cũn là pháp tắc khó khống chế nhất.
Cho dù lúc này hiểu ra một loại thần thông cũng đủ hưởng thụ cả đời.
Tông Thủ hằng ngày cũng tạm thời khôi phục lại bình tĩnh. Trong mỗi ngày như cũ tiếp tục nghiên cứu điển tịch ma đạo, tìm hiểu tận lực hấp thu tinh hoa trong đó.
Sau mỗi chín ngày Tông Thủ sẽ đặt những điển tịch này xuống, tiến hành giải đáp nghi nan của người trong điện. Ngẫu nhiên hào hứng càng miệng lươi lưu loát thao thao bất tuyệt giảng thuật những lĩnh ngộ của mình về thiên địa chí lý.
Mượn tên là diễn giải nhưng thật ra là ôn lại sở học của mình.
Sở học của hắn quá tạp, vẫn khó mà thành hệ thống. Lúc này có thời gian hắn cũng sử dụng một phen.
Người trong nội điểm cảm thấy mới lạ. Chỉ cảm thấy Tông Thủ học thức thật sự có thể nói là uyên bác. Trên trời dưới đất dường như không gì không biết.
Bất luận là nghi nan nào trong tu hành dường như hỏi Tông Thủ là đạt được giải đáp.
Đối với Tông Thủ mỗi cách bảy ngày khai mở diễn giải càng coi trọng.
Lúc mấu chốt dừng tu hành cũng dừng lại nghe Tông Thủ nói toàn bộ.
Tông Thủ đã nói thì cơ hồ bao hàm toàn diện, cái gì cũng có. Mạnh như thác đổ, cũng không cực hạn. Liên hệ nhiều pháp tắc và giải đáp rõ ràng.
Trong sách là chết, hiểu và lĩnh ngộ và nắm giữ tinh túy mới là quan trọng nhất.
Chưa hẳn những lời hắn nói có lợi ích cho toàn bộ bọn họ, thực sự có thể tăng nhiều kiến thức. Lúc này mặc dù không dùng được, ngày sau tu vị cảnh giới cao lại có hữu dụng.
Có đôi khi nghe cũng có cảm giác hiểu ra, một ít hoang mang trong tu hành bỗng nhiên cởi bỏ. Thậm chí rất nhiều vấn đề bản thân bọn họ còn chưa ý thức được.
Thời gian trôi qua, đảo mắt một tháng đã trôi qua.
Tông Thủ mặc dù ở trong Trụ Quang Điện, lại bởi vì có ám vệ của Tông gia. Đối với tình hình bên ngoài vẫn rõ như bàn tay.
Năm châu phương nam hiện giờ đã bình định, đông lâm vân lục có phong trào phản loạn cũng mới vừa bị áp chế xuống.
Tình thế mặc dù ổn nhưng không ít nơi chuyển biến xấu. Vì vậy hắn cùng với Khổng Dao mấy người trong đó vẫn không thể toàn tâm đầu nhập vào tu hành. Đối với tình hình bên ngoài biến hóa không dám thư giãn.
Cũng may khiến người ta vui mừng là từ khi hắn xưng đế thì cục diện nội bộ của Đại Càn đã khá lên từng ngày.
Khả năng đạo nho hai nhà mất đi ma đạo ủng hộ, cho nên chuẩn bị buông tha cho, giới tu hành cũng ổn định lại.
Nhưng mà Tông Thủ để ý nhất vẫn là chuyện của Ân Ngự cùng Trọng Huyền.
Vị trí Tần Hoàng mộ hắn vẫn chưa tìm được. Hôm nay biện pháp duy nhất chính là giám sát hướng đi của hai người và ứng phó.
Hai người này gần đây không có động tác, nhưng mà chung quanh hoàng kinh có không ít hài đồng sinh ban ngày mất tích. Phần lớn đều là sinh ra lúc giữa trưa. là thời diểm dương khí mạnh nhất.
Tông Thủ vốn tưởng rằng đạo nho hai giáo lúc này phát giác có khác thường, xuất lực ngăn cản mới đúng, nhưng mà hai nhà này bảo trì yên lặng.
Nhưng làm cho Tông Thủ có chút không biết vì sao, đạo môn cũng vậy. Có thể nho môn chư tử không có ai ra mặt.
Nho gia là một đám ngụy quân tử, có thể có thể trở thành đại nho đáng kính ít nhất từ phẩm cách phải không có bao nhiêu người lên án.
Trong nội tâm khó hiểu, Tông Thủ càng không quá mức để ý, chính hắn thực sự không phải là thánh nhân gì.
Nhâm Bác Thiên Hành hỏi câu này mới cảm giác chính mình có chút ngẩn người.
Bìa quyển sách này rõ ràng ghi rõ mấy chữ Trụ Cực Mệnh Thế Thư.
Lập tức có loại cảm giác tỉnh ngộ, trách không được tu vi của Tông Thủ có thể tiến triển cực nhanh, nhanh như bay vậy. Lại hết lần này tới lần khác căn cơ lại có thể cực kỳ thâm hậu, vô cùng vững chắc.
Khổng Dao nhíu mày:
- Trọng bảo như vậy tại sao phu quân dễ dàng đưa ra?
Lời này vừa nói ra thì dừng lại, Tông Thủ lúc này đúng là không sợ người ta mưu đoạt.
Có quốc gia Đại Càn làm hậu thuẫn, lại có tam giáo che chở. Chỉ có kẻ điên mới nghĩ cướp lấy bản đạo điển này trong tay của Tông Thủ.
Cái này còn không tính, mà nàng lúc này càng cảm thấy không ổn, những lời này nói ra chẳng khác gì đắc tội nơi tất cả mọi người ở đây. Hai gò má Khổng Dao ửng đỏ, xấu hổ nhìn qua mọi người, ý muốn xin lỗi, trong miệng lúng túng không biết nói thế nào.
- Hoàng phi không cần như thế!
Trương Hoài là người biết ý, lúc này cười lắc đầu nói:
- Đây là hoàng phi bảo vệ bệ hạ, chúng ta sao dám trách móc? Vừa rồi ta thiếu chút nữa lên tiếng khuyên can dấy.
Có thể nào không sợ hãi? Phải biết rằng không lâu trước đây. Mấy thế giới bên ngoài Vân Giới cũng bởi vì tranh đoạt Vũ Thư gây ra phong ba cực lớn. Nghe nói có vài chục vị Thánh Cảnh tham dự, chết vô số tu sĩ.
Hiên Viên cũng nhìn qua đoàn ánh sáng làm tím kia:
- Đổi cách khác mà nói quyển sách này có thể tăng tốc cho Trụ Quang Điện?
Chợt hiện ra vẻ tiếc hận.
- Đáng tiếc, nếu có thể lấy ra luyện đan thật tốt.
Nàng sáng tạo ra rất nhiều loại đan dược mới, nếu như có thêm vài năm mới có thể có kết quả. Rất nhiều thời điểm không kiêng nhẫn chờ được.
Tông Thủ không để ý tới bọn họ, chỉ thúc dục Trụ Thư, đèn bù thời gian pháp tắc không trọn vẹn của Trụ Quang Điện.
Trụ Quang Điện cùng Trụ Cực Mệnh Thế Thư không thể điệp gia, nếu không lúc trước hắn cũng không đem thần khí không trọn vẹn này ném vào Vân Giới, cho tam giáo cộng hưởng.
Nhưng mà điệp gia không thể, nếu dùng Trụ Cực Mệnh Thế Thư tu bổ toàn bộ thời gian pháp tắc của Trụ Quang Điện thì có thể.
Đồng dạng nhiều linh thạch cũng có hiệu quả gia tốc.
Trong mắt Tông Thủ hiện ra quyết ý, thấy rõ thời gian lưu chuyển. Đem những pháp tắc thiếu kia bổ sung lại.
Sau ba canh giờ Tông Thủ mới dừng lại.
- Gia tốc gấp ba mươi hai lần hẳn là cực hạn!
Hiệu suất chênh lệch Trụ Cực Mệnh Thế Thư quá nhiều, hắn dùng linh thạch giống như vậy gia tốc thì gấp trăm lần cũng có thể làm được.
Trong mắt người chung quanh kinh hãi. Ba mươi hai lần, đổi lại mà nói thì một ngày ở đây tương đương với bên ngoài ba năm.
Tông Thủ cũng lắc đầu, nếu tinh khiết dùng trụ thư thì tiết kiệm quá nhiều.
Nhưng mà Trụ Quang Điện cũng có lợi hơn trụ thư là phạm vi rộng lớn, có thể cung cấp linh năng đầy đủ.
Không giống như trụ thư, sau khi gia tốc thì thời gian trôi qua linh năng càng mỏng.
Trụ thư tuy là thần bảo, nhưng dù sao cũng là đạo điển.
Trụ Quang Điện có thể khiến cho hậu bối lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, chuyên nhắm vào tu hành là làm ra.
Công dụng khác nhau, cả hai chúng nó căn bản không so sánh được.
Trụ Quang Điện trong một ngày cung cấp ba mươi hai ngày. Dùng linh thạch Tông Thủ vơ vét các nơi chỉ đủ duy trì gia tốc trong bốn tháng.
Mọi người cũng biết thời gian quý giá, cho dù lãng phí nửa khắc cũng tiêu hao thật nhiều linh thạch.
Mọi người đều tìm nơi an tĩnh tu hành.
Trừ phải chồng chất chân lực năng lượng, dùng cầu biến chất, càng tăng thê thần thông ghi nhớ trong Trụ Quang Điện.
Thời không pháp tắc, trong nhiều loại đại đạo pháp tắc được công nhận thần bí nhất, cũn là pháp tắc khó khống chế nhất.
Cho dù lúc này hiểu ra một loại thần thông cũng đủ hưởng thụ cả đời.
Tông Thủ hằng ngày cũng tạm thời khôi phục lại bình tĩnh. Trong mỗi ngày như cũ tiếp tục nghiên cứu điển tịch ma đạo, tìm hiểu tận lực hấp thu tinh hoa trong đó.
Sau mỗi chín ngày Tông Thủ sẽ đặt những điển tịch này xuống, tiến hành giải đáp nghi nan của người trong điện. Ngẫu nhiên hào hứng càng miệng lươi lưu loát thao thao bất tuyệt giảng thuật những lĩnh ngộ của mình về thiên địa chí lý.
Mượn tên là diễn giải nhưng thật ra là ôn lại sở học của mình.
Sở học của hắn quá tạp, vẫn khó mà thành hệ thống. Lúc này có thời gian hắn cũng sử dụng một phen.
Người trong nội điểm cảm thấy mới lạ. Chỉ cảm thấy Tông Thủ học thức thật sự có thể nói là uyên bác. Trên trời dưới đất dường như không gì không biết.
Bất luận là nghi nan nào trong tu hành dường như hỏi Tông Thủ là đạt được giải đáp.
Đối với Tông Thủ mỗi cách bảy ngày khai mở diễn giải càng coi trọng.
Lúc mấu chốt dừng tu hành cũng dừng lại nghe Tông Thủ nói toàn bộ.
Tông Thủ đã nói thì cơ hồ bao hàm toàn diện, cái gì cũng có. Mạnh như thác đổ, cũng không cực hạn. Liên hệ nhiều pháp tắc và giải đáp rõ ràng.
Trong sách là chết, hiểu và lĩnh ngộ và nắm giữ tinh túy mới là quan trọng nhất.
Chưa hẳn những lời hắn nói có lợi ích cho toàn bộ bọn họ, thực sự có thể tăng nhiều kiến thức. Lúc này mặc dù không dùng được, ngày sau tu vị cảnh giới cao lại có hữu dụng.
Có đôi khi nghe cũng có cảm giác hiểu ra, một ít hoang mang trong tu hành bỗng nhiên cởi bỏ. Thậm chí rất nhiều vấn đề bản thân bọn họ còn chưa ý thức được.
Thời gian trôi qua, đảo mắt một tháng đã trôi qua.
Tông Thủ mặc dù ở trong Trụ Quang Điện, lại bởi vì có ám vệ của Tông gia. Đối với tình hình bên ngoài vẫn rõ như bàn tay.
Năm châu phương nam hiện giờ đã bình định, đông lâm vân lục có phong trào phản loạn cũng mới vừa bị áp chế xuống.
Tình thế mặc dù ổn nhưng không ít nơi chuyển biến xấu. Vì vậy hắn cùng với Khổng Dao mấy người trong đó vẫn không thể toàn tâm đầu nhập vào tu hành. Đối với tình hình bên ngoài biến hóa không dám thư giãn.
Cũng may khiến người ta vui mừng là từ khi hắn xưng đế thì cục diện nội bộ của Đại Càn đã khá lên từng ngày.
Khả năng đạo nho hai nhà mất đi ma đạo ủng hộ, cho nên chuẩn bị buông tha cho, giới tu hành cũng ổn định lại.
Nhưng mà Tông Thủ để ý nhất vẫn là chuyện của Ân Ngự cùng Trọng Huyền.
Vị trí Tần Hoàng mộ hắn vẫn chưa tìm được. Hôm nay biện pháp duy nhất chính là giám sát hướng đi của hai người và ứng phó.
Hai người này gần đây không có động tác, nhưng mà chung quanh hoàng kinh có không ít hài đồng sinh ban ngày mất tích. Phần lớn đều là sinh ra lúc giữa trưa. là thời diểm dương khí mạnh nhất.
Tông Thủ vốn tưởng rằng đạo nho hai giáo lúc này phát giác có khác thường, xuất lực ngăn cản mới đúng, nhưng mà hai nhà này bảo trì yên lặng.
Nhưng làm cho Tông Thủ có chút không biết vì sao, đạo môn cũng vậy. Có thể nho môn chư tử không có ai ra mặt.
Nho gia là một đám ngụy quân tử, có thể có thể trở thành đại nho đáng kính ít nhất từ phẩm cách phải không có bao nhiêu người lên án.
Trong nội tâm khó hiểu, Tông Thủ càng không quá mức để ý, chính hắn thực sự không phải là thánh nhân gì.
/1700
|